Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 41: Diệp bằng yên (2)




Ở trong bệnh viện một tháng, sức khoẻ cũng phục hồi tương đối rồi, nhưng mùi trong bệnh viện và môi trường nơi đây khiến người ta đặc biệt khó chịu. Sau khi rời khỏi bệnh viện Trương Nhất Phàm như thay da đổi thịt, vô cùng thoải mái.

Vừa ăn cơm về, Hồ Lôi và Trương Nhất Phàm cùng lên lầu, mở cửa đi vào mới phát hiện bốn cô gái đang ở đây, cũng không biết vừa rồi ai nói cái gì, mà làm cho mọi người đều cười vui vẻ.

Nhìn thấy Trương Nhất Phàm về tới, Ôn Nhã liền đứng dậy:

- Hiểu Hiên, chúng ta đi thôi!

Lưu Hiểu Hiên gật đầu, vẫy tay với Đổng Tiểu Phàm, ánh mắt nhìn lướt qua mặt Trương Nhất Phàm, nở nụ cười ngọt ngào đi ra cửa. Hồ Lôi thì đặt mông ngồi lên xa-lông, lười nhác lôi ra bao thuốc, châm một điếu.

Đang lúc muốn nói chuyện gì đó với Trương Nhất Phàm thì bị Băng Băng kéo tay:

- Đi thôi! Chúng ta nên đi về rồi.

Băng Băng cười với Tiểu Phàm, cũng không hiểu sao mặt Đổng Tiểu Phàm đột nhiên đỏ lên, Hồ Lôi kêu toáng lên:

- Thôi được, tôi cũng nên về trước, không chia lìa hai người đêm tân hôn.

Trương Nhất Phàm giả vờ không nghe thấy, đi vào nhà vệ sinh. Đổng Tiểu Phàm vẫy vẫy tay.

- Mai gặp!

Đợi Trương Nhất Phàm từ nhà vệ sinh đi ra, thấy trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tiểu Phàm, cũng không biết nên nói gì, tuỳ tiện hỏi một câu:

- Bọn họ đi hết rồi à?

Đổng Tiểu Phàm lại không nói gì, chỉ ngồi ở xa-lông nhìn.

Trương Nhất Phàm đi tới, nhìn vào mặt Đổng Tiểu Phàm, mới biết khúc mắc trong lòng nha đầu này còn chưa được cởi bỏ. Dù sao muốn cô ấy thừa nhận chuyện của mình và Thẩm Uyển Vân, nếu đổi lại là người khác cũng khó chấp nhận.

Trừ phi giống như Thẩm Uyển Vân vậy, sớm đã biết tới sự tồn tại của một người khác là Đổng Tiểu Phàm, trong lòng đã có sự chuẩn bị. Mà dù sao Đổng Tiểu Phàm cũng là mẫu người con gái truyền thống, tuy rằng không đành lòng đưa ra những quyết định đau khổ, nhưng trong lòng rất không thoải mái.

Thấy Trương Nhất Phàm dựa gần vào mình, Đổng Tiểu Phàm lại xích ra ngoài, khiến khoảng cách giữa hai người xa thêm một chút.

Yo…? Còn tức giận sao? Trương Nhất Phàm cười cười:

- Bà chủ nhỏ, em còn giận sao?

Vừa nói, tay của hắn vừa khoác lên vai của Đổng Tiểu Phàm, kéo cô lại, ôm vào lòng.

- Đừng đụng vào tôi!

Đổng Tiểu Phàm cố chấp, gần như giãy ra. Chỉ có điều sức cô sao lại được với Trương Nhất Phàm, không thoát khỏi sự giằng co của hắn, đành bỏ qua sự giãy dụa vô ích này.

- Đừng tức giận nữa được không? Anh đã nói xin lỗi rồi mà.

Đầu Trương Nhất Phàm kề vào mặt cô, râu ria mấy ngày không cạo, mọc tua tủa, cọ vào mặt cô.

Đồng Tiểu Phàm dùng hết sức đẩy hắn ra, bỏ vào phòng ngủ, lấy ra bàn cạo râu ném vào người hắn:

- Còn không đi cạo râu đi, lôi thôi quá đấy!

Trương Nhất Phàm sờ vào cằm, râu trên mặt hắn mọc dài như vậy từ lúc nào, hắn liền cầm bàn cạo đi vào nhà vệ sinh, vừa cạo râu, vừa nói:

- Bà chủ nhỏ, ngày 20, Bí thư thành uỷ Phùng kêu chúng ta đi ăn cơm, em cũng đi cùng nhé?

Hỏi một hồi, chẳng ngờ không có tiếng trả lời, đợi Trương Nhất Phàm cạo râu xong đi ra, Đổng Tiểu Phàm đang ở trong phòng ngủ chuẩn bị quần áo đi tắm. Trương Nhất Phàm vứt dao cạo lên bàn trà, đi vào phòng ngủ, ôm lấy Đổng Tiểu Phàm từ đằng sau.

Đổng Tiểu Phàm lập tức dừng ngay mọi việc, đông cứng tại chỗ, cũng không biết trong lòng đang nghĩ cái gì. Môi của Trương Nhất Phàm đưa qua, hôn vào cổ cô, hai tay sờ lên trước ngực, rồi dừng lại ở chỗ cao ngất kia.

Từ sau lần bị phát hiện ở cùng Thẩm Uyển Vân, mấy tháng nay Trương Nhất Phàm chưa đụng tới cô gái nào. Trong bệnh viện, mấy lần bị cô nàng Thẩm Uyển Vân không có lương tâm kia khêu gợi cho cương lên.

Thấy dáng vẻ Trương Nhất Phàm muốn tới phát điên, Thẩm Uyển Vân mới đắc ý che miệng cười to.

Trong thời gian này, Trương Nhất Phàm cũng luôn nghĩ, nên để Đổng Tiểu Phàm ở vị trí nào đây. Không ngờ mấy năm nay thành tích chính trị của mình không được tốt lắm, con gái cũng gặp gỡ không ít, nếu để mình thật lòng lựa chọn, mình có thể bỏ ai?

Mấy hôm nay cân nhắc đã nhiều, Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng rút ra kết luận, nếu đã loạn hết rồi thì cho loạn luôn! Mọi việc tuỳ duyên. Nhớ lúc nhỏ, bố mẹ đưa ba anh em cùng đi tới Ngũ Đài Sơn chơi, có một cụ nhìn Trương Nhất Phàm cười, nói:

- Đứa trẻ này trời sinh đã kỳ quái, sau này tất làm nên cơ nghiệp lớn! Kỳ duyên! Kỳ duyên! Trời sinh ra kẻ phong lưu. Chỉ sợ sau này lớn lên, sẽ làm khổ không ít cô gái!

Lúc đó, mẹ nghe thấy những lời này, trong lòng rất vui vẻ. Nhưng Trương Kính Hiên lại không hề để tâm, khẽ mỉm cười. Việc đã nhiều năm, Trương Nhất Phàm dần dần lớn lên, cũng không xảy ra việc gì khiến người khác lo lắng, hắn lại luôn cự tuyệt những cô nàng có ý, bình thường cũng không thèm đáp lại tình ý của người ta.

Mẹ hắn yên tâm rồi, nói là Đạo trưởng kia nói linh tinh, không có căn cứ. Không ngờ sau khi tới thị trấn Liễu Thuỷ, vận đào hoa của Trương Nhất Phàm liền xuất hiện như hoa nở mùa xuân, hết người này tới người khác.

Đổng Tiểu Phàm đứng ở đó, giống như đồ ngốc vậy, mặc Trương Nhất Phàm vừa ôm vừa hôn, đợi Trương Nhất Phàm phát hiện sự khác thường, thì mặt của cô đã đầy nước mắt.

Trương Nhất Phàm có chút luống cuống, quay người cô lại, đau lòng, hỏi:

- Lại làm sao vậy?

Đổng Tiểu Phàm không nói gì, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.

- Bà chủ nhỏ, em làm sao vậy?

Đổng Tiểu Phàm vẫn không nói gì, yên lặng nhìn hắn, khiến Trương Nhất Phàm chẳng hiểu ra sao cả, cũng không đoán ra tâm tư của cô. Hai người cứ đứng đối mặt như vậy, rất lâu sau, Đổng Tiểu Phàm với lầm bẩm nói:

- Đồ khốn khiếp, anh còn yêu em không?

Trương Nhất Phàm gật đầu khẳng định:

- Anh yêu em!

- Vậy vì sao còn đối tốt với người ta? Anh biết không? Trong thời gian xa cách, em cảm thấy mình sắp phát điên. Anh là đồ khốn khiếp, đánh cắp cả linh hồn của em, giam cầm tư tưởng của em, khiến em không còn là chính mình.

Đổng Tiểu Phàm lầm bầm nói khiến trái tim Trương Nhất Phàm rất đau, nha đầu này, từ trước tới nay luôn ngang ngạnh, nhưng lúc nhìn bộ dạng đau khổ buồn chán của cô, mình cũng không thể vui vẻ lên được.

Nghe những lời này của Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm đau lòng, lau nước mắt cho cô.

- Nếu đã như vậy, chúng ta kết hôn nhé!

Trương Nhất Phàm thành khẩn nói.

- Thật không?

Đổng Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, có chút nghi ngờ nhìn hắn. Trương Nhất Phàm cũng không có vẻ nói đùa, cô liền bĩu môi nói:

- Anh nói anh thật sự yêu em? Vẫn yêu em giống như trước đây?

- Ừ! Không tin, em cắn anh một phát thử xem?

Trương Nhất Phàm thành khẩn gật gật đầu.

Đổng Tiểu Phàm nhìn hắn, cũng không do dự, đột nhiên quay đầu lại, cắn một phát vào vai Trương Nhất Phàm.

Trương Nhất Phàm đau đến mức cả người run lên, nhưng hắn cắn chặt răng, không kêu lên tiếng nào.

Nha đầu này thật độc ác, cắn mạnh như vậy, như muốn trút hết cơn giận vậy.

Thật sự chẳng có lời nào để nói, cắn người để trắc nghiệm tình yêu, đây là một truyền thuyết cổ, lúc Trương Nhất Phàm còn học đại học nói với Đổng Tiểu Phàm. Nghe nói có truyền thuyết như vậy, từng có một người con gái hỏi một người con trai:

- Anh yêu em không?

Người con trai nói:

- Anh yêu em, yêu tới mức chết đi sống lại.

Người con gái không tin, liền cắn người con trai kia một phát, kết qua là người con trai kia tức giận, tát cho người con gái một phát rồi bỏ đi, còn nói một câu: “Đồ thần kinh”.

Người con gái lúc đó mới biết rằng người con trai kia lừa mình, thực chất không hề yêu cô.

Đổng Tiểu Phàm liền hỏi: “Vì sao cắn một phát thì có thể chứng minh được người con trai kia yêu cô hay không?” Trương Nhất Phàm cười đáp: “Truyền thuyết nói chỉ cần người con gái dùng sức cắn mạnh người con trai mình yêu, nếu người con trai không kêu tiếng nào, thì chứng tỏ người con trai tình nguyện vì người con gái mình yêu mà nhận tất cả đau khổ, vì cô ấy mà chấp nhận trả giá không hối tiếc. Không sợ có một ngày người con gái làm tổn thương anh ta, anh ta cũng không oán thán một lời.

Trái lại, nếu người con trai kia kêu một tiếng, thì có thể chứng minh hắn căn bản không hề yêu cô gái, trong lòng chỉ có bản thân hắn. Bởi vì lúc nào cũng chuẩn bị tốt tâm lý, vì đối phương mà chấp nhận tất cả, mới có thể lặng yên chịu đựng những đau khổ cô ấy mang lại cho mình.

Yêu một người, không chỉ mong muốn cô ấy đem lại vui vẻ, mà còn có những đau khổ và thương cảm, nên khi cô bất ngờ cắn người mình yêu một phát, thì có thể rút ra kết luật, anh ta có yêu mình hay không!

Đây là câu chuyện từ nhiều năm về trước, không ngờ hôm nay đã linh nghiệm trên người mình. Đổng Tiểu Phàm cắn rất mạnh, cũng không biết nha đầu này hôm nay tính làm gì, đã nhẫn tâm như vậy để thử bản thân mình.

Trương Nhất Phàm vẫn yên lặng, không kêu lên tiếng nào. Mặc dù hắn biết, tất cả những thí nghiệm tình yêu của mình đều hoang đường, nhưng hắn biết mình lại không thể làm tổn thương Đổng Tiểu Phàm.

Có lẽ cảm nhận được sự run rẩy từ cơ thể Trương Nhất Phàm, vẫn kiên quyết không kêu tiếng nào, Đổng Tiểu Phàm mới buông lỏng ra. Lúc hai người rời ra, vai Trương Nhất Phàm đã bị cắn tới chảy máu, hai vết răng còn hằn in ở trên vai hắn.

- Không đau sao?

Đột nhiên Đổng Tiểu Phàm có chút hối lỗi, vuốt ve bả vai Trương Nhất Phàm.

Trương Nhất Phàm cười một cái:

- Bây giờ em đã rõ chưa? Là anh thật lòng yêu em.

Đổng Tiểu Phàm dựa đầu vào ngực hắn, dùng lực đánh hắn vài cái:

- Sao anh không kêu? Đau thì kêu lên chứ, kêu lên có thể khiến lòng em dễ chịu một chút.

Trương Nhất Phàm buồn bực, nghĩ trong lòng: “Tôi có thể kêu sao? Bà cố nội của tôi, chỉ sợ tôi kêu một tiếng, cô sẽ bỏ chạy mất thôi. Suy nghĩ này của cô tôi còn không biết hay sao?

Nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm thút thít ở trong lòng mình, Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng nắm lấy vai cô:

- Không sao rồi, đi tắm đi!

Đổng Tiểu Phàm chui ra khỏi lòng hắn, lau lau nước mắt, nói:

- Ừ!

Nhìn Đổng Tiểu Phàm đi vào phòng tắm, Trương Nhất Phàm vốn muốn đuổi theo nói một câu: “Cùng tắm nhé!” Nhưng hắn vẫn nhịn được. Cửa nhà tắm dần dần khép lại, Trương Nhất Phàm ngồi ở phòng khách, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.

Ba tháng trước, mình và Thẩm Uyển Vân chơi đùa ở trong đó tới phát cuồng, cuối cùng sự việc bại lộ, dẫn tới bao nhiêu phiền toái. Trương Nhất Phàm hút một điếu thuốc, nghĩ ngợi lan man.

Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy, gợi lên trong Trương Nhất Phàm bao nhiêu ảo tưởng, trong đó có một lần hoang đường nhất, là lúc Liễu Hồng đang gội đầu, mình đã làm bậy đi thẳng vào.

Mà cái cô Liễu Hồng đáng chết đó, không những không kêu tiếng nào, dù cô kêu một tiếng cũng tốt, mình có lẽ sẽ phát hiện ra, nhưng cô ta lại cố tình không kêu, còn từ đằng sau hù mình.

Trương Nhất Phàm lại nghĩ tới Hà Tiêu Tiêu, mỗi lần ở cùng cô bé ấy, mình đều rất vui vẻ, không có áp lực nào cả. Mà cô ấy cũng rất dịu dàng, phối hợp với mình làm mọi việc.

Mà mình lại thích Đổng Tiểu Phàm nhất, thực chất tới bây giờ vẫn chưa có tiến triển gì, nói ra cũng không ai tin. Trương Nhất Phàm thở mạnh hơi thuốc, đột nhiên hung dữ cầm đầu thuốc vứt đi, mặc kệ, tối nay nhất định phải ‘làm thịt’ cô ấy, tránh đêm dài lắm mộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.