Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 39: Biện pháp (3)




Gần đây thời tiết Thâm Quyến rất tốt, gió biển thổi hiu hiu trên bến cảng yên bình, Hà Tiêu Tiêu khó khăn lắm mới có được một ngày nhàn rỗi như thế này, cô cùng Liễu Hồng, hai người đi dạo trên con đường ven biển.

Mới đầu hạ, thời tiết Thâm Quyến đã rất nóng, hai người chỉ mặc trang phục mùa hè mát mẻ, đi hóng gió biển, tản bộ trên con đường rộng lớn. Ngắm nhìn bến cảng mênh mông trải ra trước mắt, Hà Tiêu Tiêu bất chợt dừng lại.

- Chị Liễu Hồng, chị nói xem mấy ngày nay có chuyện gì vậy, lúc nào em cũng thấy trong lòng buồn bực khó chịu.

Liễu Hồng khoảng thời gian này ngày nào cũng phải đi đào tạo, vừa khéo hôm nay là cuối tuần, hai người mới có chút thời gian tản bộ. Thường ngày Hà Tiêu Tiêu rất tận dụng thời gian, hầu như không nỡ lãng phí một phút nào để vui chơi.

Trước mắt, hai người đều đang có những mục tiêu lớn của riêng mình, Liễu Hồng đã đầu tư hơn hai trăm nghìn tệ vào cổ phiếu, kiếm được tiền rồi cô sẽ mở công ty của riêng mình. Vì vậy mà Liễu Hồng gần đây đang ra sức học tập, vấn đề đầu tư cổ phiếu giao cho Hà Tiêu Tiêu phụ trách.

Liễu Hồng nhìn cô, nói:

- Chị cũng vậy, cứ cảm giác như có cái gì đó không bình thường.

- Đã lâu không gọi điện thoại cho anh Nhất Phàm rồi, cũng không biết anh ấy bây giờ thế nào rồi?

Hà Tiêu Tiêu đối với cảm giác sợ hãi đột ngột này, có chút gì đó kỳ quái. Từ Hải Nam trở về Thâm Quyến đã mấy tháng rồi, thời gian này nếu không phải bận học hành thì cũng là đầu tư cổ phiếu, bản thân cô chưa từng có qua cảm giác kỳ lạ này.

Trong suốt thời gian dài như vậy không gọi điện cho Trương Nhất Phàm, bởi vì Hà Tiêu Tiêu biết hắn rất bận, không muốn làm hắn phân tâm. Hơn nữa gần đây cổ phiếu biến động bất thường, cô cần phải tập trung toàn bộ tư tưởng vào việc này.

Tranh thủ thời gian nửa năm này, tăng gấp đôi số vốn ban đầu, khiến anh Nhất Phàm phải giật mình một phen.

Nhưng mấy ngày nay, đột nhiên cảm thấy có chút bất an, Hà Tiêu Tiêu mới gợi ý ra ngoài đi dạo một chút.

Liễu Hồng đứng dựa vào lan can, cô bây giờ hoàn toàn lột xác thành một người phụ nữ xinh đẹp chốn thị thành, muốn xinh đẹp bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Quần bò kết hợp với áo ngắn, lộ ra vòng eo trắng nõn, rất ưa nhìn.

Đến Hà Tiêu Tiêu cũng phải thừa nhận cô ta là một người phụ nữ gợi cảm quyến rũ, không biết cả đời này sẽ làm bao nhiêu đàn ông chết mê chết mệt. Nhưng Liễu Hồng lại hết lần này đến lần khác từ chối lời mời của những người đàn ông đó, suốt ngày ở trong phòng cùng Hà Tiêu Tiêu.

- Chị nói xem, anh Nhất Phàm ở đó có xảy ra chuyện gì không?

Hà Tiêu Tiêu phỏng đoán nói.

Liễu Hồng mỉm cười, nói:

- Nhớ anh Nhất Phàm của em rồi phải không? Nhớ anh ta thì gọi điện thoại cho anh ta đi!

Kỳ thực, Liễu Hồng sao lại không nhớ hắn chứ? Chỉ là cô không dám có suy nghĩ này. “Trương Nhất Phàm quá ưu tú, mình có tư cách gì để thích một người như anh ấy chứ?” Số phận luôn khiến người ta không biết phải làm thế nào, trái tim Liễu Hồng không thể dung nạp thêm bất kỳ người đàn ông nào nữa.

Cô vẫn biết rằng giữa cô và Trương Nhất Phàm vĩnh viễn có một khoảng cách không thể vượt qua được, cho nên cô đến Thâm Quyến là vì muốn học tập, dốc sức học tập, để không bị rớt lại phía sau quá xa.

Hà Tiêu Tiêu lấy điện thoại ra, nghĩ ngợi một lúc, rồi nói với Liễu Hồng:

- Hay chị gọi điện hỏi Liễu Hải thử xem!

Liễu Hồng suy nghĩ một lát, rồi cầm lấy điện thoại của Hà Tiêu Tiêu, gọi cho Liễu Hải.

Một lát sau, Liễu Hải liền gọi lại, nói:

- Chị, hôm nay sao lại rảnh rỗi nhớ đến em vậy?

Liễu Hải đang ở trong một khách sạn bên cạnh bệnh viện, mấy ngày nay mọi người đã mệt mỏi quá rồi, may có Thẩm Uyển Vân và Đổng Tiểu Phàm, hai người thay phiên nhau chăm sóc Trương Nhất Phàm, bọn họ mới được nghỉ ngơi một chút.

Trương Nhất Phàm đã không có gì đáng ngại nữa, nên Hồ Lôi bảo hắn về khách sạn nghỉ ngơi. Vừa mới nằm nghỉ được một lát, Liễu Hải đã nhìn thấy số điện thoại từ nơi khác gọi tới.

Gọi lại mới biết là Liễu Hồng tìm mình. Liễu Hồng cầm điện thoại, tựa vào lan can, hỏi:

- Gần đây thế nào rồi? Sao cậu lại đi tỉnh thành rồi? Có phải là đưa Chủ tịch Trương về nhà không?

Hỏi một tràng nhiều vấn đề như vậy, Liễu Hải nhất thời không biết trả lời cái nào, đành cười khổ, nói:

- Còn có thể thế nào nữa? Suýt chút nữa bị dọa chết rồi.

Vì Hồ Lôi đã dặn trước, việc Trương Nhất Phàm bị thương tạm thời không được để lộ ra bên ngoài, cho nên đến chị gái mình Liễu Hải cũng không nói ra.

Nhưng Trương Nhất Phàm đã không việc gì rồi, có nói cho chị biết cũng chẳng sao.

Liễu Hồng nghe giọng điệu của em trai, hình như có chút gì đó không bình thường, ngày thường Liễu Hải đâu có sa sút như vậy. Vì vậy cô liền lo lắng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì à? Liễu Hải.

- Không phải em, là anh Phàm.

Liễu Hải vẫn còn lưỡng lự xem có nên nói cho chị không.

Nghe nói Trương Nhất Phàm xảy ra chuyện, Liễu Hồng lại càng lo lắng. Hà Tiêu Tiêu nhìn cô ta, dường nhu cũng nhận ra có điều gì đó.

Việc này sớm muộn gì chị cũng biết, Liễu Hải nghĩ ngợi một lát, rồi đem chuyện này kể cho chị nghe. Liễu Hồng nghe đến đó lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng:

- Chủ tịch Trương bị người ta ám sát hả?

- Chị nói cái gì? Chị Liễu Hồng.

Hà Tiêu Tiêu nghe thấy vậy cũng lập tức hốt hoảng.

Liễu Hồng lấy tay bịt loa điện thoại, nói:

- Cậu ấy nói Chủ tịch Trương bị người ta báo thù, bị đâm hai nhát.

Hà Tiêu Tiêu không chờ Liễu Hồng nói hết, liền giật lấy điện thoại:

- Liễu Hải, anh nói lại một lần nữa xem, anh Nhất Phàm làm sao rồi?

Thấy hai người bọn họ hốt hoảng như vậy, Liễu Hải đành lặp lại một lần nữa, nói:

- Mọi người yên tâm đi, anh ấy không sao rồi. Hai ngày nay hồi phục rất nhanh.

- Đã bắt được kẻ đó chưa?

Hà Tiêu Tiêu hỏi.

- Chưa, nhưng Cục trưởng Đường đang điều tra.

Liễu Hải kể lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, Hà Tiêu Tiêu nóng nảy nói:

- Bọn tôi sẽ về ngay, anh ấy ở bệnh viện nào?

Nghe Hà Tiêu Tiêu nói muốn về, Liễu Hải lập tức nói:

- Hay là không cần đâu, cô không biết chứ cái cô Thẩm Uyển Vân và Đổng Tiểu Phàm kia, hai người bọn họ đang ầm ĩ với nhau, nếu thêm cô nữa, e rằng sẽ chỉ thêm dầu vào lửa thôi. Chuyện giữa hai người bọn họ đã đủ làm anh Phàm nhức đầu rồi, thêm cô nữa, anh ấy còn không lo lắng đến chết sao?

Liễu Hải đương nhiên biết rõ quan hệ giữa ba người, vì vậy không ngại nói thẳng. Hà Tiêu Tiêu nghĩ thấy cũng đúng, nên cô quyết định gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm.

“Khoảng thời gian trước Đổng Tiểu Phàm vì biết được quan hệ mờ ám giữa Trương Nhất Phàm và Thẩm Uyển Vân đã chạy đi Mỹ. Nếu giờ mình lại liều lĩnh chạy đến đó, há chẳng phải càng thêm loạn sao? Quả thực không có cách nào giải thích được.”

- Vậy anh cố gắng chăm sóc anh Phàm nhé.

Hà Tiêu Tiêu có chút thất vọng.

- Chúng ta có về không?

Liễu Hồng dò hỏi.

Hà Tiêu Tiêu lắc đầu:

- Anh ấy đã không sao rồi, chúng ta cứ chờ anh ấy hồi phục rồi đến thăm vậy!

Một tuần sau, miệng vết thương của Trương Nhất Phàm cơ bản đã khép lại, hơn nữa đã có thể xuống giường đi lại được rồi. Hắn liền bảo bọn Hồ Lôi về trước, chỉ giữ Liễu Hải ở lại thu xếp mọi việc.

Nói cho cùng cũng là bệnh viện lớn của tỉnh, kỹ thuật và thiết bị đều rất tiên tiến, lại thêm sự quan tâm đặc biệt của bệnh viện, Trương Nhất Phàm đã bình phục rất nhanh. Hôm nay, mấy người bọn Hồ Lôi chuẩn bị trở về huyện Sa, Lý Trị Quốc đưa Chánh văn phòng Mông Phóng đến, theo sau còn có Lã Cường.

- Chủ tịch Huyện Trương.

Mấy người đó vừa bước vào đã vội vàng chào hỏi, Trương Nhất Phàm gật gật đầu. Liễu Hải lập tức kéo ghế cho bọn họ ngồi.

Nhưng cả ba người đều không ngồi, chỉ đứng cạnh giường Trương Nhất Phàm một lát. Lúc rời đi, mỗi người đều để lại một cái phong bì, còn có ít thuốc bổ linh tinh khác.

Trương Nhất Phàm sầm mặt xuống:

- Mấy người các anh làm gì vậy? Mau mang hết đồ về đi!

Cả ba người đều rất lúng túng, Lý Quốc Trị xấu hổ cười cười, rồi đưa mắt ra hiệu với hai người kia. Mông Phóng liền cùng với Lã Cường đi ra. Lý Trị Quốc cười nói:

- Anh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi ạ, mọi việc ở huyện Sa vẫn bình thường.

Trương Nhất Phàm liếc nhìn Lý Trị Quốc, phát hiện ra tên tiểu tử này gần đây lại hồng hào lên, xem ra điều kiện sống ở huyện Sa vẫn là tốt hơn Thông Thành. Cuộc sống có vẻ khá thoải mái, hắn hỏi:

- Đây là chủ ý của ai?

Lý Trị Quốc cười lấy lòng:

- Không có gì, mấy người chúng tôi cũng chỉ là đến thăm anh một chút thôi. Việc nên làm mà, đây là xã giao bình thường thôi mà, anh là lãnh đạo của chúng tôi, nếu ngay cả một chút lòng thành này cũng không chịu nhận, tôi nghĩ chắc chắn bọn họ sẽ có ý kiến đấy ạ.

Lý Trị Quốc đứng thêm một lúc, rồi nói với Trương Nhất Phàm:

- Chúng tôi hôm nay phải về gấp, không thể nán lại thêm nữa, anh cố gắng dưỡng bệnh đi ạ. Chúng tôi đều mong anh sớm quay lại.

Trương Nhất Phàm bảo Liễu Hải tiễn bọn họ một đoạn, lúc trở lại, hắn kêu với Liễu Hải bỏ tất cả phong bì, quà thăm hỏi vào một cái túi. Đợi đến khi về huyện Sa sẽ đưa lại cho họ, xem của ai người nấy cầm về.

Ba người bọn Lý Trị Quốc đi không lâu thì Lý Khánh Tùng cùng vợ đến. Hai người, kẻ trước người sau bước vào, trên tay Lý Khánh Tùng còn ôm một bó hoa, vợ gã đi sau xách một túi quà.

- Chủ tịch Trương.

Lúc Lý Khánh Tùng chào gã còn hơi khom lưng, biểu thị bộ dạng rất tôn kính. Vợ gã cũng theo sau chào một tiếng. Rồi thuận tay đặt quà của bọn họ ở cạnh cửa.

Trương Nhất Phàm nhìn thấy hai người bọn họ, nói:

- Cục Trưởng Lý, hai người ngồi đi. Tôi không tiện ngồi dậy.

Lý Khánh Tùng chỉ cúi người xuống chứ không ngồi. Chỉ lại gần Trương Nhất Phàm nói vài lời quan tâm, rồi móc ra một cái phong bì. Trương Nhất Phàm đoán cái phong bì đó của gã ít nhất cũng hai trăm ngàn tệ, thấy hơi phồng phồng, so với phong bì của ba người lúc nãy hoàn toàn không giống.

Dù sao cũng là Cục trưởng cục Tài chính, chi tiền đương nhiên có phần rộng rãi hơn người khác. Mỗi phong bì của bọn Lý Trị Quốc chắc cũng tầm năm ngàn tệ, bọn họ đã bàn bạc trước cả rồi.

Với thực lực kinh tế của bọn họ, kiếm được năm ngàn tệ cũng không dễ dàng gì. Đặc biệt là Lý Trị Quốc, mới nhậm chức không lâu, chắc cũng chưa kiếm được gì béo bở, cơ cấu gia đình gã, Trương Nhất Phàm rất rõ, cũng không phải hùng hậu gì.

Hai vợ chồng Lý Khánh Tùng cũng ở lại một lúc rồi rời đi, Trương Nhất Phàm vẫn bảo Liễu Hải tiễn bọn họ ra cửa như cũ.

Hai ngày nay người đến thăm Trương Nhất Phàm rất đông, dù thông tin Chủ tịch huyện bị ám sát đã được giữ bí mật, vẫn có một số người biết được. Những người có ý định đứng dưới trướng Chủ tịch Huyện đều lũ lượt chạy đến bệnh viện Huyện thăm hắn.

Hiện tại chính là lúc biểu thị lòng trung thành, ai không đi thì người đó là kẻ ngốc. Dù rằng đi thăm Chủ tịch Huyện một chuyến cũng mất một khoản không nhỏ, nhưng việc liên quan đến tương lai của bản thân, ai cũng không dám sơ suất.

Lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này phải hiểu rằng, thường ngày dù anh có làm tốt hơn đi nữa, khi xảy ra chuyện thế này, nếu anh không đi thăm hỏi lãnh đạo, thì rất có thể công sức thường ngày đó của anh đều bị xóa bỏ trong tích tắc. Lãnh đạo sẽ nghĩ trong lòng, cái này ai ai ai, sao không đến chứ?

Nhưng nếu anh đến, cũng chưa chắc lãnh đạo sẽ nhớ, hơn nữa trong nhiều người như vậy, nói không chừng còn rất nhanh sẽ quên mất anh. Cho dù là như vậy, vẫn có rất nhiều người không dám mạo hiểm, những kẻ ở xa không đến vài trăm dặm, sẽ đều tất tả chạy đến bệnh viện Tỉnh hỏi thăm lãnh đạo.

Đổng Tiểu Phàm rất có ác cảm với những kẻ này, đều là những kẻ nói một đằng làm một nẻo, trong lòng thầm nghĩ, người trong chốn quan trường thật quá giả tạo. Trương Nhất Phàm cười cười:

- Em đừng tiếp xúc nhiều với mấy người bọn họ, kẻo thời gian lâu rồi, em cũng sẽ giống như bọn họ thôi.

Đổng Tiểu Phàm trừng ánh mắt khó chịu nhìn Trương Nhất Phàm, nói:

- Chuyện lão Trướng ngày trước em còn chưa tính với anh, đợi anh khỏe rồi, xem em trừng trị anh như thế nào. Có phải mấy hôm nay sung sướng quá rồi phải không, được hai cô gái không tiếc thanh danh đến đây chăm sóc anh, anh liền vênh váo đắc ý phải không?

Nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm lại biết mình nói sai rồi. Con gái tức giận không cần lí do, xem ra muốn Đổng Tiểu Phàm hoàn toàn chấp nhận sự thật này, vẫn là có chút khó khăn.

Đổng Tiểu Phàm cũng không ngốc, nhìn thấy ánh mắt đầu hàng kia của Trương Nhất Phàm, tâm trạng liền trở nên vui vẻ. “Đúng vậy! Sau này phải trừng phạt anh ấy bằng cách này, nếu không anh ấy còn tiếp tục đắc ý, tưởng rằng mình dễ bị bắt nạt như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.