Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 31: Biến cố (2)




Đông Kiến Thành đem số di động mới cho cô ta.

- Cô dùng số này hẹn anh ta ra, sau đó tìm một nhà khách thuê phòng!

Cô gái kia nhìn sắc mặt Đông Kiến Thành bần thần, gật đầu lạnh lùng:

- Yên tâm đi! Sẽ không để lại bất kì manh mối gì. Chỉ có điều chuyện này làm tốt xong tôi muốn lập tức ra nước ngoài. Còn ở lại sớm muộn sẽ khiến bọn họ nghi ngờ.

- Đừng lo lắng, hộ chiếu tôi sẽ giúp cô làm, vài ngày sau là có rồi.

Đông Kiến Thành vuốt lưng cô ta, hơi có chút không nỡ.

- Anh Tư, cô theo tôi nhiều năm như vậy, cô biết đó, người tôi tin tưởng nhất mãi mãi chỉ có cô.

Anh Tư liền nói:

- Nhiều năm nay, tôi cũng nhờ sự chiếu cố của anh, nếu không phải sớm không còn trên đời. Đừng nói nữa, chỉ cần là chuyện của anh, Anh Tư nhất định sẽ làm theo.

- Kỳ thực phải ra quyết sách như thế, tôi cũng rất khó khăn. Hiện tại thế cục huyện Sa cô cũng thấy đấy, có lúc bị người ta chặt đến cụt tay. Nếu như tôi không làm thế có phải mọi người xong rồi không.

Đông Kiến Thành uống ngụm trà:

- Mọi chuyện giải quyết xong xuôi, cô cũng không phải kinh hoảng, bọn họ cũng không điều tra ra đâu. Chẳng qua chỉ là đột tử vì rượu, không liên quan gì đến cô.

Hai người ngồi ở sô pha, nhìn thời gian cũng khá rồi, Đông Kiến Thành vỗ mông Nguyễn Anh Tư:

- Đi thôi!

Nguyễn Anh Tư lại hôn ông một chút, rồi mới đi khỏi phòng thay đổi quần áo rất khêu gợi. Lại mặc ở ngoài một chiếc áo khoác, lúc này mới cầm cái túi xách đi ra khỏi cửa.

Đông Kiến Thành ngồi một mình trên sô pha, rít một hồi lâu điếu thuốc, lúc này mới có nửa tiếng từ khi rời khỏi nơi này. Mọi thứ đều bình thường trở lại.

Mùa mưa năm nay ở huyện Sa, mưa như không ngừng nghỉ, liên tiếp mưa hai ba ngày không ngừng.

Lê Quốc Đào không yên lòng ngồi ở nhà, nhìn vợ đang đi đi lại lại trong phòng, ông ta liền hung hãn mắng một câu:

- Đi đi lại lại cái gì? Phiền quá!

Bà xã ông ta không đi làm, cả ngày không phải bài bạc thì đi ra ngoài khiêu vũ. Từ sau khi con nhỏ xuất ngoại, bà ta rơi vào cảnh nhàn rỗi. Thấy Lê Quốc Đào nổi giận với mình, bà ta liền lập tức nói một câu:

- Có phải hôm nay không đi ra ngoài lêu lổng, nhìn thấy bà già này không vừa mắt. Có bản lĩnh thì dẫn về nhà đi, tôi sẽ đi.

- Phát bệnh thần kinh à! Đàn bà chỉ là đàn bà.

Lê Quốc Đào mắng một câu, trong lòng lại thán phục Đông Kiến Thành, vẫn là ông ta tốt. Trong nhà vợ ông ta rất có bổn phận, bất kể là việc gì, chỉ cần Đông Kiến Thành mở miệng, bà xã ông ta sẽ không dám lên tiếng.

Càng làm Lê Quốc Đào ngưỡng mộ chính là Đông Kiến Thành còn bao cho tình nhân nhiều năm nay. Nghĩ đến dáng người gợi cảm của Nguyễn Anh Tư, Lê Quốc Đào không kìm nổi nuốt nước miếng.

Lê Quốc Đào cũng coi là kẻ lõi đời, đàn bà gặp không ít, đàn bà từng qua tay ông ta cũng đếm không xuể. Chỉ có điều ở bên ngoài ăn chơi đàn điếm cũng không có được cái cảm giác đó.

Có một lần mọi người đang uống rất cao hứng, Đông Kiến Thành bèn liền đến một biệt thự nhỏ. Ở đây lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Anh Tư trong lòng ông ta ngay lập tức xao động. Thế này mới gọi là đàn bà, vóc dáng này, diện mạo này, nhìn vào rất thoải mái.

Đông Kiến Thành tự nhiên xem xét biểu hiện của Lê Quốc Đào, ông ta cũng cố ý thử Lê Quốc Đào, xem người này nhân phẩm thế nào. Ai biết thằng nhà quê từ thị xã nhỏ kinh nghiệm không nổi.

Trong mắt ngoại trừ tiền chính là đàn bà, đến cả người phụ nữ của mình ông ta cũng thấy nồng nhiệt. Đông Kiến Thành tuy rằng không hài lòng, nhưng Lê Quốc Đào vẫn là người có thể dùng được. Nhất là quặng thiếc cuồn cuộn kia, có thể khiến ông ta có thêm nhiều tiền chuẩn bị các việc khác.

Người phụ nữ này là do Đông Kiến Thành nuôi dưỡng nhiều năm nay, có chuyện ông ta không tiện ra mặt, đều do Nguyễn Anh Tư đi giải quyết, Nguyễn Anh Tư cũng không để cho ông ta thất vọng.

Lê Quốc Đào nhìn cái lưng thùng phi của bà xã mình, bánh mỳ loại lớn, miệng hạt dưa thì trong lòng buồn bực. Vừa đúng lúc, bạn bài của vợ ông ta gọi điện thoại tới, vừa rồi còn cằn nhằn Lê Quốc Đào, mặt mũi liền lập tức tươi cười như hoa.

Cũng không thèm để ý đến Lê Quốc Đào, bà ta liền một mình đi ra cửa.

Lê Quốc Đào mặc kệ việc bà ta chơi mạt chược, dù sao trong nhà tất cả đều có bảo mẫu lo liệu. Ông ta đang nghĩ có nên cấu kết với Trương Nhất Phàm, tặng ít đồ, hay là dùng biện pháp khác, để cho Trương Nhất Phàm không truy cứu nữa.

Chỉ có điều trong lòng thiếu tự tin, cũng không biết Trương Nhất Phàm có nhận lối hộ không. Giống như ông ta khi trẻ tuổi vậy, bình thường đều thích tiền, nhưng Trương Nhất Phàm thì ngoại lệ. Bởi vì ông ta nghe nói nhiều người mang tới cửa hối lộ đều phải trở về.

Lần trước khi đến xã Vân Nam, hắn cũng không hề nhận hối lộ vì thế mà ông ta mất đi ý niệm đưa hối lộ trong đầu.

Đang lúc cảm thấy rất nhức đầu, có một dãy số lạ gọi đến. Lê Quốc Đào do dự một chút, hay là cứ nghe. Trong điện thoại vang đến giọng điệu dễ nghe của Nguyễn Anh Tư. Nguyễn Anh Tư đang ở một khách sạn ở huyện Sa, nằm trong bồn tắm lớn gọi điện cho ông ta.

- Chủ tịch Lê, tôi là Anh Tư.

- A! Anh Tư____

Lê Quốc Đào vui mừng đứng dậy, có chút hơi mù mờ không biết phải làm sao. Không ngờ Nguyễn Anh Tư gọi điện thoại cho mình, đúng là không thể tin nổi. Bình thường cho dù có việc, Đông Kiến Thành cũng sẽ không kêu cô gọi điện thoại tới cho ông ta. Hôm nay không biết là cơn gió lạ nào đây?

Nghe giọng nói của Nguyễn Anh Tư, ông ta dường như có thể nhìn thấy bóng dáng mỹ miều của cô. Vừa đầy đặn vừa quyến rũ, cả người tỏa ra một sức hấp dẫn vô hạn. Đông Kiến Thành thật là có phúc, cờ đỏ trong nhà không đổ, bên ngoài cờ màu tung bay phấp phới.

- Là tôi, Trưởng ban Đông có chút việc bảo tôi tìm anh, tôi ở khách sạn, anh đến đây đi!

Lúc Nguyễn Anh Tư nói chuyện, Lê Quốc Đào còn nghe thấy tiếng nước, cô ta đang làm gì? Đang tắm ư? Tắm mà còn gọi điện thoại cho mình? Vẫn đang ở khách sạn, Lê Quốc Đào lập tức hưng phấn, vội vàng nói:

- Được, được, tôi đến ngay lập tức.

Lúc đàn ông phát dục thì không muốn nghĩ cái gì hết. Lê Quốc Đào trong đầu chỉ có ánh mắt quyến rũ của Nguyễn Anh Tư. Vài lần ở biệt thự của Đông Kiến Thành chơi mạt chược, ông ta luôn cố tình nhìn vào mông của Nguyễn Anh Tư.

Nguyễn Anh Tư có lần phát hiện, nhưng không hề lộ ra ánh mắt không hài lòng, ngược lại có khi còn cười cười. Chỉ một cái cười này cũng đủ để bọn đàn ông phát dục phải hồn xiêu phách lạc.

Đương nhiên Lê Quốc Đào và Đông Kiến Thành hợp tác nhiều năm, ông ta muốn tiếp cận Nguyễn Anh Tư cũng có mục đích của riêng ông ta. Ông ta biết Nguyễn Anh Tư biết rất nhiều bí mật của Đông Kiến Thành. Hiện tại quan hệ của Lê Quốc Đào với Đông Kiến Thành là ở Đông Kiến Thành, nếu một ngày Đông Kiến Thành khó chịu, liền đạp một chân? Mất nhiều tiền như vậy, chẳng phải là xôi hỏng bỏng không sao?

Lê Quốc Đào cũng không phải là người tốt gì, nếu không ông ta sẽ không kêu cháu trai hắn làm con nợ, đem khoản tiền đó ghi vào sổ nợ. Như thế ông ta có thể biết, tiền ra từ trong tay ông ta, có bao nhiêu để kính biếu Đông Kiến Thành.

Ông ta để lộ ra cái tin tức này cho Đông Kến Thành cũng chính vì nguyên nhân này. Cố tình nói cho Đông Kiến Thành hiểu giữa ông ta và Đông Kiến Thành sẽ là người một thuyền rồi.

Nếu có thể khiến Nguyễn Anh Tư phục tùng, toàn bộ bí mật của Đông Kiến Thành đều bị ông ta nắm giữ. Đến lúc đó Đông Kiến Thành không thể không dốc toàn lực giúp ông ta xử lý các phiền toái. Ở chốn quan trường, chuyện quỷ dọa ma khá nhiều, Đông Kiến Thành và Lê Quốc Đào suy nghĩ rất cẩn thận điểm này, chẳng qua là một góc núi băng.

Mặc kệ nói thế nào, lúc Nguyễn Anh Tư gọi ông ta đi khách sạn, Lê Quốc Đào không do dự gì cả, ngay lập tức ra cửa, tự lái xe chạy tới nhà khách Tương Hối.

Dựa vào số phòng mà Nguyễn Anh Tư nói, Lê Quốc Đào rất hứng thú đi lên lầu. Lúc tới gần cửa, ông ta còn mặc nghiêm trang, chỉnh lại cà vạt, nhìn trái phải không có ai liền giơ tay ấn chuông cửa.

Không ngờ cửa không khóa, ông ta nhẹ nhàng đẩy cửa đã mở ra. Lê Quốc Đào liền kêu một tiếng:

- Anh Đông, tôi tới rồi!

Trong phòng tắm truyền tới một giọng nói dịu dàng, một âm thanh mê muội:

- Anh ấy không ở đây, đi lên thành phố rồi, đóng cửa lại đi.

Đông Kiến Thành không ở đây? Nguyễn Anh Tư gọi mình tới làm gì? Lê Quốc Đào lập tức có chút cảnh giác. Cửa phòng tắm mở ta, Nguyễn Anh Tư không hề mặc quần áo, cả người chỉ có chiếc khăn tắm trắng như tuyết. Lê Quốc Đào lập tức máu trong người dâng lên, không thể cố chịu hơn, hai mắt nhìn sững sờ vào bộ ngực trắng như tuyết của Nguyễn Anh Tư.

- Chủ tịch Lê, ngồi đi!

Nguyễn Anh Tư không có chút ra vẻ, mỉm cười chỉ về phía sô pha:

- Tôi đi pha cho anh chén trà!

Lê Quốc Đào nhìn dáng người cô ta trong lớp khăn tắm, lại nuốt nước miếng.

Xem xa không có anh Đông ở nhà, cô ta cô đơn ư!

Khi Nguyễn Anh Tư bưng trà tới, chiếc khăn tắm trên ngực lại kéo thấp xuống.Lê Quốc Đào nhìn trong mắt một trận kinh hoàng. Lúc giơ tay đón tách trà, tay của ông ta cố ý sờ vào bàn tay nhỏ bé mới tắm táp xong của Nguyễn Anh Tư. Làn da nõn nà quả thực làm người ta điên cuồng.

Trà hôm nay hương vị không tồi, hai người ngồi mặt đối mặt. Lê Quốc Đào không ngừng xem xét Nguyễn Anh Tư, cân nhắc tối nay diễn thế nào cho tốt đoạn mở màn.

Mà Nguyễn Anh Tư vóc dáng sung mãn như vậy, tóc dài thẳng tắp, mặt mày xinh đẹp, hơn nữa vừa tắm táp xong, cả người tỏa ra mùi thơm khiến trong phòng lâng lâng mùi hương.

Lê Quốc Đào vừa rồi còn từ từ uống trà, sau đó liền không chịu nổi. Về sau, ba ngậm trà đã uống hết, bèn hỏi:

- Anh Đông tìm tôi có chuyện gì?

- Thật ra không phải anh ấy mà là tôi tìm anh.

Nguyễn Anh Tư ngồi xuống, hai cánh đùi trắng như tuyết làm người ta say lòng. Lê Quốc Đào nhìn theo chiếc đùi, chỉ tiếc giấu khá sâu, không thấy được thứ muốn xem.

Ánh mắt Nguyễn Anh Tư vẻ u buồn nói:

- Anh Đông không cần tôi, mấy năm nay ông ấy chắc đã chán tôi rồi. Ài! Tôi ở huyện Sa cũng không có người quen nào, liền nghĩ tới anh.

- Sao lại như thế được?

Lê Quốc Đào ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng rất hưng phấn. Ông ta vẫn cố gắng để không lộ ra gì, uống ngụm trà hỏi:

- Vậy bây giờ cô chuẩn bị thế nào?

- Không biết, có lẽ chuẩn bị đi Thâm Quyến! Hạng đàn bà như tôi nên sớm hiểu rằng, thời gian dài sẽ không có kết quả tốt đẹp. Tôi ở huyện Sa ngoại trừ ông ta ra, anh là người gặp nhiều nhất. Trong lòng nghĩ thông rồi chỉ muốn tìm anh hàn huyên chút.

Hàn huyên gì chứ? Trực tiếp lên giường có phải tốt hơn không? Lê Quốc Đào trong lòng mừng thầm, cũng không biết Đông Kiến Thành phát bệnh gì, tự nhiên đem cô ta ném đi. Tuy nhiên trước đó không lâu, ông ta có nghe Đông Kiến Thành nhắc tới, đàn bà chỉ cần thời gian dài là sẽ không còn cảm giác gì nữa.

Lê Quốc Đào lúc ấy không nghĩ tới, không ngờ người mà Đông Kiến Thành nói tới lại là Nguyễn Anh Tư. Đây chính là cơ hội hiếm có, tuy nhiên càng lúc này ông ta càng phải bình tĩnh. Nếu là một người đàn bà không ai cần tới, mình phải át đi cái uy thế của cô ta. Vì thế ông ta không lộ sắc thái nói:

- Không sao, tôi đi nói chuyện với anh Đông, nếu anh ấy không cần cô, cô có khó khăn gì cứ tới tìm tôi!

Nguyễn Anh Tư thất vọng đứng lên, không ngờ tấm khăn tắm buộc không chặt, không cẩn thận liền mở ra. Máu nóng trong người Lê Quốc Đào bốc lên. Lê Quốc Đào lập tức cảm thấy khó thở vô cùng, tim đập càng nhanh, không cố được gì nữa, liền giống như loài sói đói khát nhảy vồ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.