Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 28: Đoạt tình (1)




Bên ngoài trời mưa rất lớn. Trương Nhất Phàm nghe được tiếng nói có phần run rẩy của Lý Thần Bác. Hắn vội vã hét to lên,

- Ôn Nhã cô ấy làm sao rồi?

- Ôn Nhã có thể đã chạy đến mỏ của Lê Minh Huy rồi. Ban nãy vẫn còn tốt, bỗng nhiên mất liên lạc.

Giọng điệu lo lắng của Lý Thần Bác vang lên cùng với tiếng mưa ào ào bên ngoài. Trương Nhất Phàm biết chắc chắn là anh ta vẫn còn ở bên ngoài.

- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

- Tôi và cô ấy hẹn nhau. Hai người chia làm hai hướng hành động, ngầm đi điều tra trong mỏ của Lê Minh Huy. Không ngờ sau khi cô ấy đi vào, chúng tôi liền mất liên lạc. Không chừng cô ấy đã bị phát hiện rồi.

- Khốn nạn, ai cho các anh làm bậy.

Trương Nhất Phàm mắng một câu, rồi vội vàng hỏi thăm:

- Bây giờ anh đang ở đâu?

- Ngay ở trong rừng cây bên ngoài khu vực khai thác mỏ của Lê Minh Huy. Tôi ở đây đợi cô ấy!

Giọng điệu của Lý Thần Bác có chút run rẩy. Trương Nhất Phàm nôn nóng, gần như là gào lên trả lời y,

- Anh ở đấy đợi, tôi lập tức phái người đến ngay!

Gác máy điện thoại, Trương Nhất Phàm cầm lấy áo vét trên ghế sô pha. Trong lòng nóng như lửa đốt chạy ra bên ngoài. Đúng lúc Liễu Hải xách theo hộp cơm từ thang máy đi ra, hai người chạm mặt nhau ở cửa.

- Không cần ăn cơm, nhanh cùng tôi đến xã Nam Vân. Lý Thần Bác bọn họ xảy ra chuyện rồi.

Liễu Hải lập tức ném hộp cơm xuống đất. Cùng Trương Nhất Phàm vào thang máy.

Trên đường vội vàng đến xã Nam Vân, Trương Nhất Phàm lại gọi điện thoại cho Đường Vũ. Thật không ngờ tên Đường Vũ này đang tắm. Vừa rồi mưa lớn, toàn thân ướt đầm, giờ đang tắm trong phòng tắm.

Di động vang lên cũng không nghe thấy. Chị vợ cũng đang nấu ăn ở trong bếp, nghe điện thoại vang lên, cô liền gọi một tiếng,

- Đường Vũ, có điện thoại kìa.

- Cứ để nó kêu đi! Chờ anh tắm xong đã.

Đường Vũ gần đây cảm thấy rất thoải mái. Vợ thì ngoan ngoãn, người tình thì săn sóc. Cuộc sống giàu sang, muốn gì có nấy. Đến bây giờ, vợ của y vẫn không biết chuyện y cùng Âm tỷ.

Mẹ nó, thế nào mà không nhận điện thoại? Trương Nhất Phàm chửi một câu. Lại điện lần thứ hai.

Vợ của Đường Vũ nhăn mặt nhíu mày. Người này thật ngoan cố, bèn đi lại, đang định tắt máy thì bỗng nhiên phát hiện trên màn hình hiện thị mấy chữ Chủ tịch huyện Trương.

Đúng lúc Đường Vũ ở trong nhà tắm càu nhàu ai thế? Tắm rửa cũng không yên. Chị vợ liền nói:

- Đường Vũ, là điện thoại của Chủ tịch huyện Trương.

- Hả! Mau cầm lại đây!

Đường Vũ vừa nói vừa trần truồng chạy ra khỏi phòng tắm. Sau khi nhận điện thoại thì lập tức nói một câu,

- Anh Phàm, có chuyện gì vậy?

- Mẹ mày, làm cái quỷ gì thế! Mãi không nhận điện thoại.

Trương Nhất Phàm vẫn là chửi trước một câu rồi mới nói chuyện chính,

- Cậu tổ chức ngay mười mấy người, lập tức đi đến hầm mỏ của Lê Minh Huy ở núi Nam Vân, nhanh lên! Tôi đang trên đường đến núi Nam Vân.

- Vâng!

Nghe giọng điệu của Trương Nhất Phàm thì dường như đã xảy ra chuyện gì lớn rồi. Đường Vũ lập tức tắt điện thoại. Vừa mặc quần áo, vừa nói với vợ:

- Em ăn cơm trước đi, có nhiệm vụ khẩn cấp.

Vợ của Đường Vũ đương nhiên biết y dựa vào ai để leo lên trên. Nhìn thấy Đường Vũ vội vã như vậy, liền giúp y cầm đôi giày lại.

- Vậy thì em chờ anh, anh đi nhanh rồi về.

- Chờ cái gì mà chờ! Cũng không biết sẽ đến khi nào. Anh phải đến núi Nam Vân khoảng hơn sáu mươi cây số.

Đường Vũ cầm lấy quần áo, lập tức đi ra.

Mấy chiếc xe cảnh sát, giống như gió lao vùn vụt trong mưa. Xe của Trương Nhất Phàm đi đã xa khoảng hơn mơn mười cây số.

Trời đã hoàn toàn tối. Mưa càng ngày càng lớn. Liễu Hải còn lái xe như bay. Chiếc Audi lúc này giống như một chú cá heo lướt không ngừng giữa biển lớn. Lao nhanh về phía trước trong mưa lớn.

Hơn một giờ sau, hai người cuối cùng cũng đi đến núi Nam Vân. Liễu Hải hỏi:

- Có cần phải thông báo cho đồn công an không?

Trương Nhất Phàm nghĩ một lát, chỉ lên núi nói:

- Lên núi trước đã. Bọn Đường Vũ hẳn là ở phía sau đang đến.

Liễu Hải liền giẫm lên chân ga. Chiếc Audi phát ra một âm thanh nặng nề, gầm gừ xông lên triền núi.

Thời gian trước Liễu Hải đã từng cùng Trương Nhất Phàm đến nơi này. Trí nhớ của Liễu Hải rất tốt, nên đã nhanh theo con đường hôm ấy, vòng qua núi mà lên. Cùng với đường núi nhấp nhô lên xuống không ngừng, uốn lượn quanh co, chiếc Audi như một con chim ưng khéo léo, bay lượn trong núi sâu.

Đoạn đường núi này, khoảng cách ít nhất phải có ba mươi cây số. Đi lòng vòng trên núi Nam Vân, rốt cục đã nhìn thấy Lý Thần Bác đứng ở dưới lùm cây lớn, cách khu vực mỏ của Lý Thần Bác khoảng hai trăm mét.

Trương Nhất Phàm mở cửa xe. Lý Thần Bác liền nhảy lên,

- Rốt cục là xảy ra chuyện gì?

Lý Thần Bác chỉ vào khu vực khai thác mỏ nói:

- Ôn Nhã đề nghị hai người chúng tôi trà trộn vào trong khu vực khai thác mỏ của Lê Minh Huy, lấy trộm sổ sách của bọn họ. Tôi trực tiếp đi đánh lạc hướng bọn chúng từ cửa chính. Ôn Nhã lén vào từ phía sau. Vốn dĩ chúng tôi đã lên kế hoạch rất tốt, cũng không biết chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên liên lạc bị gián đoạn.

- Tôi ở khu vực khai thác mỏ dây dưa qua lại với những người kia một hồi lâu. Thấy cũng đã lâu rồi, nên đứng ngoài đợi cô ấy. Rút cuộc hơn một tiếng đồng hồ qua đi, Ôn Nhã vẫn không ra. Mà di động cũng gọi không được.

- Liều lĩnh!

Trương Nhất Phàm tức giận, mắng một câu. Bọn họ còn thực sự coi là làm nhiệm vụ bí mật. Một luật sư lớn, một người trưởng kiểm sát mà lại có thể phạm sai lầm này. Thật sự là hoang đường!

Trương Nhất Phàm nhìn khu vực khai thác mỏ dưới mưa. Ở đó đèn đuốc sáng trưng. Cửa chính có mấy người gác đêm. Xung quanh khu vực khai thác mỏ, lờ mờ có thể nhìn thấy một số người của đội tuần tra.

Mà Lê Minh Huy trong đấy canh giữ rất nghiêm. Cũng không biết Ôn Nhã làm thế nào trà trộn vào được. Thật là hết cách với hai người này. Nhưng nghĩ đến sự nóng lòng muốn lật lại vụ án của Ôn Nhã, cũng không làm sao trách được cô ấy.

- Đi thôi! Vào xem sao!

Trương Nhất Phàm bảo Liễu Hải lái xe lại gần đấy, thẳng tiến vào cửa chính. Liễu Hải bấm vài tiếng còi, cho xe dừng lại ở cửa.

- Ai ?

Bảo vệ cầm đèn pin chiếu lên cửa xe quát.

Liễu Hải liền nói,

- Người trong huyện, mở cửa ra.

Gã bảo vệ kia mở cửa nhỏ, cầm đèn pin đi ra. Chiếu vào biển số xe,

- Giờ này, các anh đến làm gì? Ông chủ không ở đây, ngày mai lại tới đi!

Liễu Hải liền bước xuống xe, nói với gã bảo vệ:

- Chủ tịch huyện Trương đến đây, còn không mau mở cửa.

- Dẹp đi! Chủ tịch huyện nữa chứ. Anh lừa quỷ à. Trời mưa lớn như vậy, Chủ tịch huyện cũng tới nơi này sao?

Gã bảo vệ hướng vào trong xe soi thử xem. Không tin, Chủ tịch huyện là ai chứ? Có thể đến nơi đồng không mông quạnh như thế này? Người ta còn không biết đâu là khách quý à?

Nhìn thấy chiêu này không thể thực hiện được. Liễu Hải liền chặn hắn lại,

- Chúng tôi là đến tìm người. Các anh trong đó có nhìn thấy một cô gái khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi vào đấy không.

Gã bảo vệ kia nghe được câu nói này, lập tức trở nên cảnh giác,

- Thì ra các ngươi là một hội với nhau.

Sau đó gã liền la lên,

- Người đâu tới đây! Mau tới đây! Đồng bọn của chúng đến rồi.

Vừa rồi có người xông vào phòng tài vụ, lấy trộm mấy quyển sổ sách. Tuy rằng người thì bắt được, nhưng sổ sách thì không tìm thấy. Cũng không biết cô gái kia giấu ở đâu.

Lê Minh Huy năm lần bảy lượt dặn, nếu như có người lạ vào, nhất thiết không được cho bọn chúng tiến vào khu vực khai thác mỏ. Cho dù là người của Phòng công an, cũng phải giữ lại cho tôi, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.

Có được những lời này của ông chủ, lòng dũng cảm của những gã bảo vệ kia lớn hơn rất nhiều. Hơn nữa những gã này đều là đám côn đồ mà Lê Minh Huy thu nạp từ bên ngoài về. Cần tiền mà không cần sinh mạng.

Nghe được tiếng kêu to, lập tức có hơn hai mươi gã xách đèn pin chạy tới,

- Đâu, đâu.

Những gã này vừa tới liền lập tức vây quanh Liễu Hải.

Trương Nhất Phàm xuống xe. Hướng về phía bọn chúng gầm lên một tiếng,

- Láo xược, ai cho các ngươi to gan như thế này. Gọi ông chủ của các ngươi ra đây.

- Các người là ai? Ông chủ của chúng tôi, các ngươi tùy ý là có thể gặp được sao?

Một gã thanh nhiên cao lớn thô kệch, cầm đèn pin soi về phía ba người. Nhìn thấy chỉ là đám thanh nhiên thì không khỏi cười to,

- Chỉ là mấy người các ngươi thôi ư? Còn Chủ tịch huyện đâu? Tao xem chiếc xe này là biển số xe ở đâu làm đây! Nói thật cho các ngươi biết, nơi này không phải người nào thích vào đều có thể xông loạn vào. Có tin tao gọi người đem các ngươi làm sủi cảo không.

- Chúng tôi tới muốn đòi người. Mang cô gái ban nãy giao ra đây.

Trương Nhất Phàm lạnh lùng nói.

- Cô gái nào, không nhìn thấy. Muốn đòi người thì ngày mai tìm ông chủ đi. Cô ta chạy vào phòng tài vụ của bọn tao. Dựa vào cái gì nói các anh muốn người, thì thả người?

Gã thanh niên bộ mặt râu quai nón, khua chiếc đèn pin trong tay. Hướng lên mặt Trương Nhất Phàm mà soi.

Liễu Hải vung tay lên, lập tức nắm chặt cổ tay của gã. Đèn pin rơi trên mặt đất. Gã râu quai nón thảm thiết kêu lên một tiếng. Ngay tức khắc quỳ trên mặt đất.

Vài người phía sau gã nhìn thấy đánh nhau, lập tức liền xông ra. Trong tay mỗi người đều là ống nước. Những gã này chính là đội bảo vệ mỏ. Nguyên nhân chính là vì có những gã này, cho nên người ngoài muốn vào, cũng không dễ dàng như vậy.

Mười mấy gã thanh niên, xúm lại.

Trong ba người, ngoài Liễu Hải ra, Trương Nhất Phàm và Lý Thần Bác đều là người bình thường, chưa từng luyện qua võ công. Lý Thần Bác lại là một người trí thức thư sinh, nên sức khỏe rất yếu.

Dựa vào một mình Liễu Hải, nếu đánh thật, chỉ sợ ba người không thể toàn thân mà ra khỏi đây. Trương Nhất Phàm đang lo, Đường Vũ bọn họ sao vẫn chưa đến. Từ phía sau khu vực khai thác mỏ lại xông lên một đám người. Đám này ít nhất có hơn ba mươi tên. Đối phương tổng cộng lên khoảng năm sáu chục người. Liễu Hải cứ cho là lợi hại đi nữa, cũng không thể lấy trứng trọi đá được. Lại còn phải bảo vệ hai người đồng nghiệp nữa.

Quan trọng hơn là Ôn Nhã đang ở trong tay bọn chúng. Giờ làm thế nào cũng không ổn. Những gã kia xông lên, vây lấy ba người. Thậm chí có người còn giơ cả dao ra.

Con dao rựa sáng loáng, nổi bật trong đêm mưa. Bởi vì trong khu vực khai thác mỏ núi Nam Vân, cũng thường xuyên nảy sinh chuyện đánh nhau ẩu đả. Hoặc giữa hai khu vực khai thác mỏ, xảy ra xung đột cướp đoạt mỏ. Đội bảo vệ liền phát huy sự tác dụng to lớn của mình.

Mỗi lần đánh, chỉ cần đánh thắng, Lê Minh Huy sẽ thưởng cho bọn chúng một khoản nhất định. Điều này như kích thích thêm sự điên cuồng ngang ngược của những gã không tôn trọng pháp luật.

Nhìn thấy nhiều người vây quanh như vậy, Trương Nhất Phàm đành giơ thẻ công tác của mình ra,

- Tôi là Trương Nhất Phàm, thuộc văn phòng Ủy ban nhân dân. Mời các anh mang người giao ra đây. Nếu không tự gánh lấy hậu quả.

- Ngươi dọa ai hả?

Có một gã thanh niên để tóc dài, cầm dao chỉ chỉ vào Trương Nhất Phàm,

- Nếu không muốn tìm đến cái chết, khuyên các ngươi lập tức rời đi ngay. Nếu không tối nay cũng không có người thay các ngươi nhặt xác đâu.

Liễu Hải buông tên râu quai nón xuống, lui đến trước mặt Trương Nhất Phàm, để phòng bất trắc. Gã râu quai nón vừa nãy bị Liễu Hải quật ngã xuống đất đứng lên, cầm ống nước lên hô to:

- Trước tiên chém chúng nó ra, nếu không thì khó mà giải thích với ông chủ.

Gã vừa hô một tiếng, những người khác liền xông lên,

- Chém chúng nó đi!

Trương Nhất Phàm lùi bước. Phía bên kia liền vung dao lên chém. Liễu Hải tay không đỡ lấy, cướp lấy một con dao. Sít sao bảo vệ ở vùng bên cạnh Trương Nhất Phàm và Lý Thần Bác.

May mà lúc này, bên ngoài vang lên từng đợt còi của xe cảnh sát. Bốn năm chiếc xe cảnh sát bất chấp mưa lớn gào thét mà tới.

Í o …Í o. Những người của đội bảo vệ nghe thấy tiếng còi hú của xe cảnh sát, chỉ lọan lên một chút rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại. Bọn chúng lùi về phía cửa chính của khu vực khai thác mỏ. Mỗi người cầm ống nước và dao, cùng Liễu Hải giằng co.

Mấy chiếc xe cảnh sát dừng lại ở cửa chính. Đường Vũ mang theo hai mươi mấy đồng chí cảnh sát, từ trên xe nhảy xuống,

- Không được nhúc nhích! Cảnh sát đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.