Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 23: Thất kinh (1)




Từ đó về sau, Trương Nhất Phàm giống như biến thành một người khác, hắn dồn hết tất cả tâm trí vào việc quản lý huyện Sa.

Ngoại trừ công việc, và làm việc, cả người đều giống như một cỗ máy hoạt động không ngừng, hắn thề rằng, nhất định trước mắt phải làm cho tình hình ở huyện Sa thay đổi hoàn toàn.

Sau hai tháng từ khi Đổng Tiểu Phàm ra đi, hắn đã trở thành một người của công việc. Toàn bộ những người của Ủy ban nhân dân huyện, chỉ cần nhắc đến Chủ tịch huyện Trương, mọi người đều ở sau lưng le lưỡi, quá cuồng công việc rồi, giống như thành phần cổ cồn trắng vậy.

Trong cơ chế này, tuyệt đối là ngoại lệ, thông thường những người đã vào cơ quan nhà nước, có người nào mà không ngồi chơi xơi nước, không sĩ diện chứ, có mấy người thật sự làm việc vì dân đâu.

Rất nhiều trong các cơ quan nhà nước, đi làm thì ngồi tán gẫu, nói chuyện phiếm, đọc báo, một ngày cứ như vậy mà trôi qua. Có đôi lúc rõ ràng là có người đến giải quyết công việc, bọn họ như không nhìn thấy, chỉ biết ngồi tán gẫu, nói chuyện phiếm của mình, để mặc những người đến làm việc qua một bên.

Bây giờ Trương Nhất Phàm thực hiện rộng rãi chế độ truy vấn trách nhiệm của cán bộ, hiện tượng này đã có hiệu quả tốt, bởi vì chỉ cần có người khiếu nại qua đường dây nóng của Chủ tịch huyện thì coi như bọn họ chết chắc. Chỉ có điều làm Trương Nhất Phàm cảm thấy kì lạ là, đường dây nóng Chủ tịch huyện đã bắt đầu sử dụng lâu như vậy, nhưng mỗi ngày những cuộc điện thoại gọi đến lại không nhiều.

Ngày nào đài truyền hình cũng không ngừng tuyên truyền, chẳng lẽ đường dây nóng Chủ tịch huyện không thu hút được sự chú ý của mọi người.

Xem ra nhân dân vẫn chưa tin tưởng lắm vào mức độ giám sát của chính quyền, có người lại càng lo sợ sẽ bị trả thù, xảy ra tình trạng như vậy, Trương Nhất Phàm cũng không biết làm cách nào.

Hai hôm trước Trương Nhất Phàm đã đến chợ bán thức ăn một chuyến, nhìn thấy môi trường nơi đây rất bẩn, những người qua đường gần như phải bịt mũi mới có thể đi qua, mà những hộ gia đình bên cạnh thì khổ không bút nào tả siết.

Công tác vệ sinh ở đây làm không tốt, Trương Nhất Phàm liền hỏi những người bên cạnh, tại sao không gọi đến đường dây nóng Chủ tịch huyện, họ có thể thông qua đường dây nóng mà phản ánh. Những người đó trả lời, đường dây nóng Chủ tịch huyện là gì? Chưa từng nghe qua.

Những lời nói này khiến Trương Nhất Phàm toát mồ hôi, không phải ngày nào cũng phát trên đài truyền hình đó sao, sao lại nói chưa từng nghe qua?

Còn có người trả lời, chưa thử qua thứ đồ chơi đó, cũng không biết là có dùng được không.

Bọn họ đều là cán bộ, cán bộ nào chẳng bao che cho nhau, xử lý cũng qua loa, nói không chừng còn bị người ta ám hại, nửa đêm đập vỡ cửa kính nhà anh, còn bị người ta đánh cho một trận nữa, thế thì tiêu rồi.

Trương Nhất Phàm vừa hỏi, Tần Xuyên liền cầm bản ghi chép, mấy người trong chợ nhìn thấy hai người này lạ thật, lập tức đến nửa câu cũng không nói. Anh hỏi thì hỏi đi, còn cầm bản ghi chép làm gì? Không phải là đợi đến lúc bị người ta báo thù chứ? Đang thao thao hỏi, người ta đã đi mất rồi.

Tần Xuyên vội vàng nói:

- Này, các người đừng bỏ đi chứ!

Những người đó trả lời:

- Tôi ngốc hay sao, nếu không chạy trước không chừng sẽ bị người khác đánh gãy chân đấy.

Trương Nhất Phàm bảo Tần Xuyên gọi điện thoại cho Lư Sâm của Cục Bảo vệ môi trường đến, để cho ông ta nhìn xem vệ sinh ở đây là như thế nào. Sau khi Lư Sâm đến nơi thì liên tục lau mồ hôi.

Ông ta giải thích rằng:

- Các khu vực hiện tại đều đã kí nhận thầu, là do tôi giám sát không tốt, giám sát không tốt, nhất định sẽ sửa lại, nhất định sẽ sửa lại.

Cuối năm ngoái, không phải Trương Nhất Phàm đã đáp ứng với Lư Sâm, chuyển cho họ một khoản tiền riêng, những thiết bị này cũng có rồi, nhưng công tác hậu kì lại không theo kịp.

Thái độ của Lư Sâm vẫn rất tốt, nhưng điều làm Trương Nhất Phàm thất vọng chính là, công việc làm không tốt, chỉ có thái độ thì không được. Hắn nhấn mạnh với Lư Sâm một vài câu, sau này bản thân sẽ thường xuyên tuần tra không định kì, nếu chuyện này còn tái diễn, ông tự mình mà lo liệu đi!

Gần đây Trương Nhất Phàm trong các cuộc họp thường vụ đã lộ rõ tài năng, Lư Sâm cũng tự nhiên sợ hắn. Như Ban tuyên giáo, Ban chỉ huy quân sự, Phó bí thư Hoàng, tất cả đều đứng về phía hắn, thêm cả bản thân hắn vào đó, chí ít cũng là bốn phiếu ủng hộ.

Vương Bác cũng không tốt với hắn giống như trước đây, tuy gần đây thái độ của ban Tổ chức cán bộ Đông Kiến Thành và Chủ tịch thường trực huyện Lê Quốc Đào có chút mờ ám, nhưng trong phạm vi nhất định bọn họ cũng ủng hộ mình, bởi vậy Trịnh Mậu Nhiên cảm thấy bản thân thật mất mặt.

Đề nghị của Trương Nhất Phàm thường một lần đã được thông qua, trừ khi hắn sử dụng quyền lợi đặc biệt của mình, nếu không thì không có cách nào thay đổi kết quả được. Trịnh Mậu Nhiên cũng là đúng người không đúng việc, lời nói của Trương Nhất Phàm ngày càng có sức nặng, ông ta cũng có phần lo lắng.

Một khi bản thân bị mất quyền lực, cái chức Bí thư huyện ủy này cũng không có ý nghĩa nữa.

Đặc biệt là trong chốn quan trường này, mỗi người đều chạy theo quyền lực cao nhất, Trịnh Mậu Nhiên cũng không phải ngoại lệ. Nhìn thấy khí thế của Trương Nhất Phàm ở huyện Sa ngày càng cao, trong lòng ông ta khá khó chịu.

Muốn đè Trương Nhất Phàm xuống, dường như phải chia rẽ hai người Đông Kiến Thành và Lê Quốc Đào với Trương Nhất Phàm, vấn đề sẽ được giải quyết.

Trịnh Mậu Nhiên quá hiểu con người Đông Kiến Thành, một kẻ hám lợi thuần túy, hơn nữa thế lực của họ ở huyện Sa kiên cố cững chắc, không dễ phá hủy. Vì thế, ông ta đã làm giấy tờ về vấn đề khai thác mỏ.

Chỉ cần Trương Nhất Phàm nhúng tay đến khu vực khai thac mỏ, chẳng khác nào đụng đến nơi khởi nguồn cho nền kinh tế quan trọng ở huyện Sa, là khu vực khai thác mỏ mà vốn dĩ là của bọn Đông Kiến Thành, số lượng quặng khai thác lớn nhỏ vô số kể, hơn nữa mỗi năm lại tăng lên gấp hai lần.

Việc chỉnh đốn lại khu khai thác mỏ là việc cần phải làm, Trịnh Mậu Nhiên biết rằng, chỉ cần mình rút ra một chút thì Trương Nhất Phàm sẽ ngồi không yên. Khi hắn ngồi không yên thì người khác cũng ngồi không yên, hơn nữa bọn Đông Kiến Thành cũng sẽ ngủ không yên.

Trương Nhất Phàm luôn cử Lý Thần Bác và con gái của Ôn Trường Phong âm thầm điều tra vụ án này, bởi Ôn Trường Phong chính vì đụng chạm đến lợi ích của khu vực khai thac mỏ nên mới bị hại chết. Bây giờ nếu có thể dụ Trương Nhất Phàm đụng đến vấn đề này, mặc cho Trương Nhất Phàm đối phó với Đông Kiến Thành hay là Đông Kiến Thành đối phó với Trương Nhất Phàm, thì bản thân mình chắc chắn chính là người thắng lớn nhất.

Trịnh Mậu Nhiên và Tống Thúy Bình ở cùng nhau, đột nhiên ông ta hỏi chuyện của chồng Tống Thúy Bình:

- Lã Cường ở dưới đấy làm việc cũng không tồi nhỉ, gần đây hàng trăm mẫu đất cũng đã khởi sắc lên rồi.

Tống Thúy Bình trả lời:

- Còn không phải là anh lãnh đạo có phương pháp hay sao, không có anh bồi dưỡng, anh ấy làm sao có ngày hôm nay.

Trịnh Mậu Nhiên nhìn qua bộ dạng thướt tha của thiếu phụ này, nhẹ nhàng nói:

- Không phải là tôi bồi dưỡng, cô hãy cẩn thận không anh ta sẽ bị người ta lợi dụng đấy. Vợ chồng không nên làm quá như vậy, cãi nhau đều không tốt cho ai cả, nên khuyên bảo anh ta nhiều hơn.

Tống Thúy Bình liền đáp lại, trong lòng lại đang nghĩ, tôi làm sao khuyên anh ta được chứ? Chẳng lẽ lại nể mặt anh ta một chút? Không để ý đến chuyện giữa hai chúng ta nữa? Đàn ông khi đã bị cắm sừng thì gần như không có người nào có thể nể mặt được, vẫn là bản thân phải cẩn thận một chút, không thể để cái gì lọt vào tay anh ta, dù sao Lã Cường cũng không có bằng chứng chứng minh mình làm chuyện xằng bậy ở bên ngoài.

Tống Thúy Bình đương nhiên biết người mà Trịnh Mậu Nhiên nói đến là ai? Chỉ là cô ta cảm thấy con người Trương Nhất Phàm này cũng không xấu, tại sao lại cứ đấu qua đấu lại chứ? Trương Nhất Phàm đến huyện Sa lâu như vậy, cũng chưa từng thấy hắn vì tư lợi mà âm mưu cái gì, nhưng lại có người nhìn hắn không vừa mắt. Trong chốn quan trường này, nói anh đen tối chính là đen tối, cũng không còn cách nào khác, có những lúc mình không chọc giận ai, người khác cũng tự tìm đến mình. Tống Thúy Bình nghĩ đến bản thân cũng không có cách nào, phải đứng vững trong vòng tròn này, không thể nghi ngờ rằng dựa vào Trịnh Mậu Nhiên chính là con đường tắt ngắn nhất.

Trương Nhất Phàm về đến phòng làm việc, vừa đúng lúc Ôn Nhã và Lý Thần Bác cũng đến tìm hắn.

Hai người tỉ mỉ báo cáo lại với Trương Nhất Phàm, căn cứ vào các ghi chép khi còn sống của Ôn Trường Phong, rất nhiều chuyện đều gắn với một người tên Lê Minh Huy, mà người này lại chính là cháu trai của Lê Quốc Đào.

Núi Vân Sơn có bốn mươi quặng khai thác lớn nhỏ, trong đó có hai quặng lớn nhất, có một quặng là mở trên danh nghĩa của Lê Minh Huy. Ngoài chuyện này ra, Lê Minh Huy còn có bốn quặng khai thác nhỏ, đều chính là những quặng khai thác trái phép, đem đến cho hắn một gia tài khổng lồ.

Do mối quan hệ giữa Đông Kiến Thành và Lê Quốc Đào mà cục Công an cũng không nhúng tay vào được, núi Vân Sơn dường như đã bị những người này điều khiển rồi. Trước kia đối với những chuyện này các ban ngành chính quyền đều mắt nhắm mắt mở, chỉ cần bọn họ nộp thuế, và cũng cảm thấy thoải mái thì cái gì cũng không phiền.

Hai hôm trước Trịnh Mậu Nhiên có đề cập đến chuyện của khu vực khai thác mỏ trong Cuộc họp thường vụ, Trương Nhất Phàm cũng đoán được suy nghĩ của ông ta, đây là kế mượn dao giết người mà. Muốn để mình nhúng tay vào chuyện của khu vực khai thác mỏ, làm xảy ra xung đột với Đông Kiến Thành. Mà bản thân lại đang không tìm được lí do, nếu Trịnh Mậu Nhiên đã đề cập đến thì mình cũng mượn đó mà phát huy.

Ông không phải muốn phá hoại sự liên minh này sao, Trương Nhất Phàm cười nhạt một cái, bản thân sẽ làm theo suy nghĩ của ông. Đến bây giờ, Trương Nhất Phàm mới hiểu được, thì ra lúc đầu khi mình đề cập đến chuyện khu vực khai thác mỏ, Trịnh Mậu Nhiên liền không ủng hộ, hơn nữa lại giải quyết không dứt khoát, áp chế đề nghị của mình.

Vốn dĩ chỉ muốn bọn Đông Kiến Thành chống lại mình, loại trừ mình, không ngờ là, sau này Trương Nhất Phàm không những không loại trừ họ, mà còn ngầm giành được sự hợp tác của bên Đông Kiến Thành.

Tất cả, trong lúc này, Trịnh Mậu Nhiên lại quăng ra đề nghị chỉnh đốn lại khu vực khai thác mỏ, ảo tưởng rằng sẽ xé nát được mối liên minh này. Còn Trương Nhất Phàm, nếu đã có ý này thì mượn vụ án của Ôn Trường Phong, bất kể là đề cập đến ai đều phải lôi hắn xuống.

Lý Thần Bác và Ôn Nhã còn phát hiện, mấy khoản tiền được gửi vào tài khoản của Ôn Trường Phong đều đến từ một tài khoản bí mật. Hai người đã điều tra rồi, chủ nhân của tài khoản này không hề biết nguyên nhân của sự việc, vì chứng minh thư của ông ta đã mất từ lâu rồi, vả lại vẫn chưa đi sửa chữa bổ sung lại.

Hơn nữa chủ nhân của chứng minh thư này lại là một người nông dân chân chất, ông ta làm sao có thể có đến hàng triệu tệ để gửi vào tài khoản của Ôn Trường Phong chứ?

Khi hai người tìm thấy chủ nhân của chứng minh thư thì người này đang kéo trâu ra ruộng cày cấy. Nhìn thấy hoàn cảnh của đối phương, hai người liền biết rằng manh mối mà mình vừa tìm được lại đứt rồi.

Một người đã làm mất chứng minh thư mấy năm có thể nói rõ cái gì chứ? Hơn nữa ký ức của người nông dân chân chất này về chứng minh thư lại rất mờ nhạt. Chứng minh thư của họ chỉ hữu dụng với những người làm việc bên ngoài, giống như họ suốt ngày chỉ ở nhà, chứng minh thư biến thành một tờ giấy nát.

Nguồn gốc của tài khoản tra ra rồi, manh mối cũng vì vậy mà đứt đoạn. Vả lại tài khoản đó sau khi đã chuyển món tiền lớn này không lâu thì mất luôn. Đến cả tung tích cũng không tìm thấy.

Trương Nhất Phàm đang hút thuốc, suy nghĩ sâu xa. Nếu trước mắt đã không có cơ hội, tự mình phải tạo ra cơ hội. Tuy nhiên, giống như đang ngầm giở thủ đoạn vậy, ước đoán rằng chỉ có tên tiểu tử Hồ Lôi mới có thể giúp được.

Ngay sau đó, hắn liền nói với hai người kia:

- Hai người cứ về nghỉ ngơi chút đi, để tôi nghĩ cách.

Lúc ấy Ôn Nhã đứng dậy:

- Chủ tịch huyện Trương, tôi có một ý tưởng hơi to gan, không biết ngài có đồng ý không?

Trương Nhất Phàm nhìn cô một cái, cơ bản là đoán được Ôn Nhã muốn làm gì, hắn lắc đầu, đáp:

- Không được, như thế rất nguy hiểm.

Ôn Nhã hơi sửng sốt, bản thân chưa nói gì, ngài ấy làm sao biết được? Cô nhìn Trương Nhất Phàm, có chút băn khoăn không giải thích nổi, con người này cũng lợi hại thật!

Nhưng mà, cô vẫn muốn thử một chút:

- Trong nhật kí của ba tôi, rất nhiều chuyện đều liên quan đến Lê Minh Huy, tại sao lại không đồng ý để tôi thử một lần? Nếu có thể thành công đánh vào nội bộ của hắn, tôi nghĩ rất nhiều chuyện sẽ được làm sáng tỏ.

Lý Thần Bác cuối cùng cũng hiểu Ôn Nhã đang nói gì, anh ta đứng dậy phản đối:

- Không được, như thế rất nguy hiểm.

- Vậy chúng ta còn cách nào khác chứ?

Ôn Nhã bỗng nhiên nóng ruột hơn bất kì ai, nhìn thấy hai người không đồng ý đề nghị của mình, vô cùng sốt ruột.

Trương Nhất Phàm phẩy phẩy điếu thuốc:

- Hai người đi nghỉ ngơi một chút trước đi, chuyện này để tôi suy nghĩ tiếp, rồi sẽ có cách thôi.

Ôn Nhã thất vọng bỏ đi, đây là một cơ hội, tuy là phải mạo hiểm rất lớn, nhưng chí ít cũng có thể làm rõ rất nhiều chuyện. Trương Nhất Phàm và Lý Thần Bác đều không ủng hộ, cô cũng chẳng có cách nào khác.

Đợi sau khi hai người rời đi, Trương Nhất Phàm một mình trong phòng làm việc, lúc này, Tần Xuyên đi vào xin ý kiến, Đàm Khoa của cục Dân chính đến, hỏi Trương Nhất Phàm có muốn gặp không.

Trương Nhất Phàm xua xua tay:

- Tôi muốn yên tĩnh một mình, để anh ta ngày mai quay lại đi.

Đuổi được Đàm Khoa đi, hắn liền thong thả đứng dậy đứng bên cửa sổ, nhìn con đường lớn của huyện Sa.

Lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông, Trương Nhất Phàm vừa nhấc máy lên nghe Hồ Lôi nói:

- Anh Phàm, buổi tối rảnh không vậy? Chúng tôi ở chỗ cũ đợi anh.

Chỗ cũ Hồ Lôi nói, chính là Duyệt Tân Lâu của chị Âm, Trương Nhất Phàm không phải cũng đang muốn tìm anh ta sao? Vậy là đồng ý luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.