Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 16: Dạ yến (1)




Ban đầu Cù Tĩnh và Tô Thiến còn làm ồn muốn đi nhảy disco, nhưng sự xuất hiện của Phương Tử Kiệt, làm mất hứng thú của mọi người. Mà Trương Nhất Phàm thấy vẫn còn sớm liền quyết định trở về huyện Sa trong đêm luôn.

Giờ là tám giờ hơn, về tới huyện Sa cũng không quá mười một giờ. Lâm Uyên nghe thấy Trương Nhất Phàm muốn quay về, có chút không bằng lòng. Trời đã tối như thế này? Vội vàng trở về, điều này cần thiết chứ?

- Hai cô gái này lúc nào cũng vậy. Chuyện hôm nay anh đừng giận. Thực ra hai cô gái này rất tốt.

Lâm Uyên còn tưởng Trương Nhất Phàm nổi giận, liền thay hai cô gái giải thích.

Hai cô nàng này ngồi đằng sau cười hì hì nói:

- Anh Nhất Phàm, xin lỗi nhé! Hôm nay chúng em làm tiểu nhân rồi.

Trương Nhất Phàm biết các cô nói về chuyện tối hôm nay muốn chém đẹp mình, một bữa cơm mất hơn mười ngàn tệ.

Tuy nhiên tiền đối với Trương Nhất phàm giờ không có cảm giác gì. Mặc dù không nhận hối lộ, nhưng khoảng mấy triệu tệ thì vẫn không đáng kể. Nếu là vì sinh nhật Lâm Uyên, tiêu chút tiền không đáng gì. Mình làm như vậy coi như là tỏ lòng biết ơn đối với cựu lãnh đạo đi!

Bạch Khẩn rất ít nói chuyện, nhưng cũng mở miệng nói:

- Hay là tôi gọi tên của anh đi! Anh Trương Nhất Phàm. Con người anh không tệ, Bạch Khẩn tôi rất ít nói chuyện với con trai, nhưng tôi đã coi anh là bạn rồi.

Dứt lời, ngón tay ngọc thon thon chìa về phía Trương Nhất Phàm đang lái xe.

- Bạch đại hiệp, rất vinh hạnh.

Trương Nhất Phàm giơ tay phải lên bắt chặt một lúc.

Cù Tĩnh và Tô Thiến cướp lời nói,

- Hì hì..., anh nên cảm thấy vinh dự mới đúng. Tiểu thư Bạch Khẩn của chúng tôi ngoài nắm đấm ra, từ trước đến nay chưa bao giờ lịch sự với con trai như thế này. Anh là người đầu tiên, quá đặc biệt.

- Ha ha…

Trương Nhất Phàm cười,

- Có thể quen biết những cô gái hoạt bát đáng yêu như các em thế này cũng rất thú vị. Lần sau hoan nghênh các em đến huyện Sa. Buổi tối nay không cùng đi với các em được rồi. Anh phải trở về gấp.

Trương Nhất Phàm đưa bốn người trở về trường học, cho Lâm Uyên một tấm thẻ,

- Trong này có hai mươi ngàn tệ, khi nào cần tiền em cứ lấy dùng đi!

Nói thế nào Lâm Uyên cũng không chịu nhận. Trương Nhất Phàm liền trừng mắt lên,

- Là Bí thư Lâm muốn anh đưa cho em, ngoan ngoãn cầm lấy.

Lâm Uyên không ngốc, bố mình khi nào đưa hai mươi ngàn tệ một lần? Nhưng nhìn bộ dạng không hài lòng của Trương Nhất Phàm, cô đành phải nhận.

Ba người Tô Thiến, Cù Tĩnh và Bạch Khẩn đứng ở không xa, nhìn hai người chào tạm biệt. Trương Nhất Phàm hướng về các cô gái gọi to:

- Anh đi đây, các em phải chăm sóc em gái anh nhiều hơn một chút.

- Không thành vấn đề, nhưng lần sau khi đến nhớ mang quà cho bọn em nhé!

Cù Tĩnh cười hì hì nói.

- Anh Nhất Phàm, anh đem cho cô ấy một búp bê bơm khí đi, em Cù Tĩnh của chúng em gần đây thường xuyên thấy trai đẹp thì ngẩn ra.

- Con bé này, xem ta đánh chết ngươi! Ngươi mới cần búp bê bơm khí.

Hai cô gái ầm ĩ,, chỉ có Bạch Khẩn điềm tĩnh, vẫy vẫy tay với Trương Nhất Phàm.

- Thuận buồm xuôi gió!

- Cảm ơn Bạch đại hiệp!

Nhất Phàm cười, chui vào trong xe.

Thấy Nhất Phàm lên xe, Lâm Uyên suýt nữa rơi nước mắt, cắn môi vẫy vẫy tay,

- Chú ý an toàn!

- Ừ! Các em vào đi, anh đi đây.

Trương Nhất Phàm khởi động xe, nhanh chóng dời đi. Hắn sợ mình mà nán lại, Lâm Uyên sẽ khóc mất.

Bí thư Lâm cũng thật là, một đứa con gái cưng thế này cũng không thường xuyên dành thời gian đến thăm, người không biết lại nói Lâm Uyên thiếu tình thương của cha.

Thấy Trương Nhất Phàm đi rồi, Lâm Uyên đứng yên tại chỗ. Vành mắt ngấn lệ. Cù Tĩnh cùng các cô liền tiến gần lại, cười hi hi nói:

- Không nỡ à? Người đã đi rồi, còn tỏ vẻ ẩn tình lặng lẽ.

- Mấy người đừng ồn nữa.

Bạch Khẩn đi đến, đứng phía sau Lâm Uyên, nhìn hướng Trương Nhất Phàm đi, thản nhiên nói:

- Lâm Uyên có một số chuyện không thể miễn cưỡng, nếu cô thực sự nhận làm em gái thì cô vui đi!

Vẫn là Bạch Khẩn có kinh nghiệm, đoán được tâm tư của Trương Nhất Phàm. Quan hệ của hắn với Lâm Uyên, các cô đã từng nghe qua. Vì Trương Nhất Phàm đã đến đây vài lần rồi, chỉ là trước đây cũng không có qua lại gì nhiều.

Mỗi lần thấy Lâm Uyên nói Trương Nhất Phàm đến, thần sắc tươi như hoa vậy. Bạch Khẩn biết cô đã thích người con trai này. Vì vậy ba cô gái phối hợp rất ăn ý cùng nhau đi ra, chỉ vì muốn thử Nhất Phàm kia một chút.

Lúc ở trên xe, Cù Tĩnh và Tô Thiến đã nói hết những lời dụ ngọt nhưng Trương Nhất Phàm cười không nói gì, không hề có cảm giác bạ đâu nói đấy. Hơn nữa đối xử với Lâm Uyên như em của mình. Cô biết Trương Nhất Phàm thực sự không đơn giản.

Một người trẻ tuổi, lại có năng lực như vậy, hơn nữa còn khiêm tốn. Quả là người đáng quý. Cho nên cô ấy khuyên Lâm Uyên không nên chui vào ngõ cụt.

Bốn cô gái ồn ào quay về kí túc xá. Trên đường Trương Nhất Phàm cũng chạy như bay trở về huyện Sa.

Về đến huyện Sa đúng mười một giờ.

Trên đường lái xe rất nhanh, có lúc lên tới một trăm bốn mươi cây số trên giờ. May mà từ Giao Châu đến huyện Sa là đường quốc lộ cao cấp mới cũng dễ đi. Trên đường chạy băng băng, cũng không gặp rắc rối gì.

Lúc mở cửa ra, không ngờ lại thấy đèn trong phòng sáng. Trương Nhất Phàm còn tưởng là Liễu Hải đã đến, bất thình lình bị ai đó ôm ở phía sau.

Trương Nhất Phàm bỗng nhiên giật mình, nhanh chóng xoay người lại, lúc này mới phát hiện ra là Thẩm Uyển Vân. Thấy Trương Nhất Phàm chưa hoàn hồn, Thẩm Uyển Vân liền khúc khích cười:

- Có phải là hoảng sợ?

Trương Nhất Phàm vỗ một cái vào mông cô,

- Ồn chết đi! Còn tưởng rằng trộm vào, thiếu chút nữa vật em xuống đất rồi.

- Đi đâu? Sao giờ mới về.

Thẩm Uyển Vân kéo hắn đến sô pha ngồi, sau đó ngồi lên đùi Trương Nhất Phàm.

- Em vào bằng cách nào?

Trương Nhất Phàm không trả lời, chỉ nhìn Thẩm Uyển Vân hỏi.

- Cửa là Liễu Hải giúp em mở.

- Liễu Hải biết em sao?

Trương Nhất Phàm thấy rất lạ, cô ta và Liễu Hải chưa từng gặp mặt, làm sao có thể biết được?

Thẩm Uyển Vân liền cười,

- Chẳng lẽ em ngốc như vậy, không biết hỏi người ta sao?

Ngồi trên ghế sô pha nghỉ một lúc, Trương Nhất Phàm ngáp, Thẩm Uyển Vân từ đùi hắn đứng dậy

- Đi tắm trước đã, xem anh cũng đủ mệt rồi.

Trương Nhất Phàm gật đầu,

- Đúng vậy! Khoảng thời gian này cũng mệt mỏi quá rồi.

- Em nghe nói rồi, không ngờ anh giấu em rất kỹ đấy? Đồ xấu xa, không ngờ anh lại là người nhà họ Trương ở Lĩnh Nam.

Thẩm Uyển Vân bất bình nói.

Bốn gia tộc lớn của thủ đô, nhà họ Trương ở Lĩnh Nam đứng ở vị trí thứ hai. Nhà họ Thẩm đứng vị trí thứ ba. Sau khi Thẩm Uyển Vân biết được tin này thì tức điên lên, lập tức đến đây.

Nằm mơ cũng không nghĩ đến, hẫu thuẫn của Trương Nhất Phàm không ngờ lại vững vàng như vậy, so với dòng họ của mình còn lớn mạnh hơn. Lúc đầu trong lòng Thẩm Uyển Vân có một kế hoạch nho nhỏ, vốn dĩ muốn bồi dưỡng Trương Nhất Phàm thành con rể của nhà họ Thẩm.

Về chuyện Nhất Phàm cùng với “bà cả” , còn không dễ xử lý sao? Đến lúc đó với hoàn cảnh gia đình mình khiến cô ta từ bỏ là chuyện rất dễ dàng. Ngoài bốn gia tộc lớn, còn có ai có thể cùng cô tranh giành chồng nữa?

Nếu không phải sự suất hiện của Trương Chấn Nam thì cô vẫn chẳng hay biết gì. Thân phận của Trương Nhất Phàm làm cô mất đi kế hoạch độc chiếm chồng. Trước đây cô còn nghĩ, khi chưa kết hôn, Trương Nhất Phàm có một vài bạn gái, cô quản không được, nhưng sau khi đã kết hôn rồi, khà khà...chuyện này không tiện nói ra.

Làm con rể của Thẩm gia, dù sao hắn vẫn không dám trắng trợn đi tìm tình nhân cũ đâu?

Ai mà nghĩ, tính một đường ra một nẻo. Thân thế của Trương Nhất Phàm không ngờ còn cao hơn mình. Thẩm Uyển Vân có một chút bất đắc dĩ, âm thầm thở dài, chẳng nhẽ cuộc đời mình thật sự phải làm một người tình nhân ầm thầm lặng lẽ ở phía sau?

Lúc cô đến huyện Sa, sau khi hỏi thăm người khác, tìm được Liễu Hải. Ở trong căn phòng của Trương Nhất Phàm hơn hai tiếng, nhưng chưa hề tìm được một chút mùi của phụ nữ.

Buồn bực trong lòng của cô đều tan biến hết! Xem ra mình trách nhầm hắn rồi. Là một Chủ tịch huyện, áp lực rất lớn. Mình không muốn mang những việc tư tình con gái ra quấy rầy hắn.

Chuyện tình cảm, người phụ nữ nào cũng ích kỷ. Thẩm Uyển Vân đương nhiên là có quyết định riêng của mình. Nhưng thấy hắn toàn thân mệt mỏi xuất hiện trước mắt mình, tất cả phiền muộn bỗng như mất tăm mất tích.

Làm người phụ nữ, càng phải biết quan tâm! Thẩm Uyển Vân không quên được điều này.

Thấy Trương Nhất Phàm nằm trên ghế sô pha không muốn đi, cô liền lôi hắn dậy,

- Đi tắm đi! Em với anh tắm!

Nghe Uyển Vân cùng tắm với mình, Nhất Phàm lập tức phấn chấn. Nói thật, lớn như vậy, thực sự chưa từng cùng cô gái nào tắm uyên ương. Buổi tối nay thử trải nghiệm mới xem như thế nào?

Thấy Trương Nhất Phàm có vẻ hớn hở, Thẩm Uyển Vân liền đánh hắn một cái,

- Đáng ghét!

Cuối mùa xuân rồi, các cô gái lại bắt đầu bỏ những bộ quần áo đông kềnh càng, thay lên trang phục mùa xuân nhẹ nhàng. Trong không gian xuân muôn hoa khoa sắc, mặc sức buông thả sự quyến rũ của mình.

Thẩm Uyển Vân mặc không nhiều đồ. Hai lớp quần áo để lộ thân hình xinh đẹp của cô. Trong những bạn gái Trương Nhất Phàm quen biết, Thẩm Uyển Vân được coi là một người khá quyến rũ và hoạt bát.

Quần loe dài, làm cho cô trở nên cao hơn. Cặp mông đẫy đà, không an phận mà nhô lên, tựa hồ muốn cùng hai đỉnh ngực so bì cao thấp.

Người con gái như thế này, không muốn bản thân bị cám dỗ cũng khó. Sau khi bị cô lôi lên từ ghế sô pha, hắn nhân cơ hội bổ nhào tới, ôm lấy Thẩm Uyển Vân hôn một cái.

- Lâu như thế không đến rồi, anh có nhớ em không ?

Uyển Vân cười duyên, chậm rãi đi về phía phòng tắm.

Trương Nhất Phàm cười cười, nhăn nhăn mũi,

- Em đổi nước hoa à?

Thẩm Uyển Vân đấm hắn một cái,

- Giờ mới biết, tức chết mất.

Trương Nhất Phàm áy náy mà cười:

- Mấy ngày nay mũi mất linh rồi! Loại nước hoa gì thế? Mùi rất không tồi.

- Là nước hoa nhãn hiệu Chanel, người nhà đặc biệt nhờ người từ nước Pháp mang về.

Cô cười nhạt,

- Em cũng mang cho anh một chai. Tắm xong thử xem?

- Anh không cần! Em muốn biến anh thành công tử bột à?

Trương Nhất Phàm không ngừng lắc đầu, mở máy nước nóng, điều chỉnh nước.

- Quê mùa. Người đàn ông thành công bây giờ, người nào không bôi nước hoa. Anh xem người ta mặc âu phục, nước hoa phun thơm nức, cũng không coi là công tử.

Thẩm Uyển Vân bĩu môi, thay Nhất Phàm cởi bỏ cúc áo.

Hai người tắm chung sẽ là chuyện rất kích thích. Trương Nhất Phàm nhìn động tác cởi áo của cô, đôi tay không nhịn được sờ soạng phần mông của cô.

Đã lâu lắm không có cái ấy, tối hôm nay có thịt ăn! Trong lòng hắn cười hô hố.

- Đừng làm loạn!

Thẩm Uyển Vân bị hắn làm nhột, kéo tay hắn ra, rồi nhanh chóng cởi quần áo cho Trương Nhất Phàm.

Trương Nhất Phàm nắm eo cô, trực tiếp đẩy cô xuống nước,

- A…

Thẩm Uyển Vân kêu lên một tiếng sợ hãi! Tất cả quần áo lập tức ướt đẫm.

Dáng vẻ lung linh lộ ra hết, mỗi vị trí hoàn hảo đều không hề ẩn giấu mà lộ ra rõ ràng. Trương Nhất Phàm liền cảm thấy một dòng nhiệt huyết đang dâng lên, sự kích động thúc đẩy dục vọng sôi trào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.