Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 127: Bắt cóc (2)




Lý Đình Đình từ văn phòng làm việc của Hồ Lôi trở về, lập tức chạy ngay vào nhà vệ sinh, phát hiện ra quần lót ướt hết cả rồi, Lý Đình Đình bèn chửi một câu:

- Hồ Lôi chết bằm, xem tôi không dập chết anh, đồ chó, bị hắn dùng ngón tay đâm vào rồi.

Đình Đình tuy mới chỉ mười chín tuổi nhưng tuyệt đối không phải hạng người dễ chơi. Khi ở Thẩm Quyến có rất nhiều người sợ cô ta. Không có cách nào, ai bảo cô ta có cái ô to. Người bình thường ai dám đấu?

Có một cơ hội bất ngờ, Lý Đình Đình nghe tin người họ Lý chuẩn bị tiến quân vào tỉnh Tương, cô ta cũng chạy đến góp vui. Là thế hệ sau của họ Lý, cô ta dĩ nhiên là biết cách làm thế nào để phát tài dựa vào thế của gia tộc.

Lý Đình Đình khi còn học năm nhất đại học đã học được cách đầu tư. Nhưng đầu tư của cô ta về cơ bản không cần tiền. Sinh nhật năm 18 tuổi có người đã tặng cô 10% cổ phần khách sạn năm sao làm quà.

10% cổ phần khách sạn năm sao, mỗi năm lợi nhuận có bét cũng trên một triệu. cộng thêm cho vay nặng lãi bên ngoài, qua lại với người của đảng Thái Tử, bản thân cũng trở thành tiểu lưu manh. Bây giờ chỉ là nộp học phí, hầu như không đến trường học nữa.

Tỉnh Tương dù sao cũng không phải là Quảng Đông, cũng không phải là địa bàn họ Lý, cô ta muốn nhúng tay vào chỉ sợ là hơi khó đấy.

Từ phòng tắm đi ra, Lý Đình Đình liền điện thoại cho Chu Đỉnh Thiên:

- Anh Chu, anh chết ở đâu mau tới đây cho bổn tiểu thư?

Chu Đỉnh Thiên vừa khéo đang hát trong một hộp đêm ở thành phố Đông Lâm, có chút bất ngờ khi nhận được điện thoại của Lý Đình Đình. Chu Đỉnh Thiên quen biết cô cách đây hai năm. Lần đó, gã đang chơi ở Vịnh La Hồ thì đối đầu với Lý Đình Đình, sau đó dưới sự hòa giải của người ta mới biết là người một nhà.

Coi như là không đánh không quen, cuối cùng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã kết thành bằng hữu. Chu Đỉnh Thiên sau khi biết thân phận của Lý Đình Đình thì luôn nghĩ kế sách làm sao tạo quan hệ tốt với cô cháu đời thứ ba của họ Lý.

Nhưng gã hoàn toàn không ngờ rằng cô gái lẳng lơ Lý Đình Đình này mới mười chín tuổi, lên giường dễ dàng, xong chuyện rồi thì coi như không quen biết. Trên quan hệ nam nữ, còn sành sõi hơn cả đàn ông.

Trước đây có một công tử bột, là bạn học đại học của Lý Đình Đình, hai người quan hệ xong, chàng trai này không giữ miệng mồm, đi khoe khoang với bên ngoài là ngựa của hắn rất ngon, làm Lý Đình Đình thấy anh ta quá ngứa mắt. liền cho người đến cắt luôn cái của quý của gã.

Chu Đỉnh Thiên sau khi lên giường với cô ta thì mới nghe chuyện này, liền sợ đến toàn thân toát hết mồ hôi lạnh. Đúng thật là nữ thổ phỉ. Một người đàn ông mà không có thứ đồ chơi đó thì sống còn vui gì nữa?

Nhưng Lý Đình Đình gọi điện thoại cho gã, gã không dám không đi.

Vì thế gã đẩy cô em bên cạnh ra và lái xe thẳng tới khách sạn Lý Đình Đình đang ở.

Sau khi Chu Đỉnh Thiên đi vào, Lý Đình Đình ngồi trên sô pha, vắt chéo chân, trong tay đang cầm cây Marlboro.

Lý Đình Đình nhìn đồng hồ, hài lòng với tốc độ của Chu Đỉnh Thiên:

- Sao em lại ở nơi này? Sao đi Tiểu Hoa Thiên?

Chu Đỉnh Thiên nói.

Lý Đình Đình nhả ra một hơi khói:

- Em muốn làm một dự án ở đây.

Chu Đỉnh Thiên có chút kỳ lạ:

- Em ở Quảng Đông sống không phải rất tốt à, sao phải đến cái nơi nước đục này?

Lý Đình Đình không nhìn vào mắt gã với vẻ coi thường:

- Có phải bị bọn chúng làm cho sợ rồi không?

Cô biết Chu Thiên Đỉnh phạm tội ở Thông Thành, nhờ thân phận của chủ tịch Chu Chí Phương, không thì gã suýt chút nữa là ngồi tù rồi.

Chu Đỉnh Thiên cũng không tức giận, chỉ có nói:

- Bây giờ thế cục của Đông Lâm vẫn chưa rõ ràng, em như vậy là quá mạo hiểm rồi. Anh thấy hay là nên đợi đai cục phân định rồi lại đến góp vui cũng không muộn.

Lý Đình Đình mắng một câu:

- Đồ nhát gan không có chút khí phách.

Chu Đỉnh Thiên không cũng không đáp lại, lúc trước cũng không có cách nào, muốn gây chút phiền phức cho chính phủ Đông Lâm, muốn dọa đại diện công ty Âu Phil nhưng không ngờ không dọa được người ta, mà còn cho mấy tên thuộc hạ của mình bị ngồi tù.

Còn đáng ghét hơn, công ty Âu Phil còn tài trợ vô thời hạn cho Đông Lâm hơn hai tỷ đồng, xây nên một bệnh viện công. Bây giờ danh tiếng của Trương Nhất Phàm ở Đông Lâm có thể gọi là trung tâm của vũ trụ.

Lý Đình Đình mắng Chu Đỉnh Thiên rồi bỏ đi, nói anh biến đi! Tôi tự nghĩ cách.

Chu Đỉnh Thiên nhìn qua một chút vùng ngực dưới cổ áo của Lý Đình Đình. Trong bụng chợt lóe lên suy nghĩ. Lần đó hai năm trước, còn rõ ràng trong mắt Chu Đỉnh Thiên. Chu Chí Phương chỉ là một vai nhỏ trong họ Phương, không lên nổi cảnh phim lớn. Nếu mình có thể hạ gục thành công con điên Lý Đình Đình, thì họ Chu không thể trèo lên được cây đại thụ họ Lý

Chỉ có điều con bé Lý Đình Đình này điên cuồng quá, chưa có người nào đàn ông nào kéo dài được hơn một tuần với ả. Hơn nữa ả thích chỉ là chơi bời qua đường, lúc cần thì gọi đến, không cần nữa thì nhanh cút đi.

Chu Đỉnh Thiên nghĩ mình cần chịu thiệt một chút, không thì nhân nhượng một chút, hi sinh hạnh phúc bản thân, làm sao để hàng phục con nha đầu này.

Lý Đình Đình thấy gã còn chưa đi, liền trừng một cái:

- Đứng đực ở đó làm gì? Lão nương nhìn thấy anh là phát tức rồi! Cút---

Nói xong, Lý Đình Đình nắm gạt tàn thuốc trên bàn trà ném tới. Chu Đỉnh Thiên đành phải biến đi ngay.

- Ôi một con mẹ điên!

Chu Đỉnh Thiên mắng mỏ trong điện thoại. Nhưng gã vẫn không chịu cam tâm, phải thế nào mới tóm được Lý Đình Đình trong tay.

Chu Đỉnh Thiên có hàng ngàn hàng vạn cách để thay người phụ nữ khác, nhưng đúng trước một Lý Đình Đình quá điên khùng này, đã lên giường rồi, cô ta cũng có thể như kiểu qua đường rồi sau đó coi như không quen biết, Chu Đỉnh Thiên vẫn chưa thể nghĩ ra cách hay.

Trong khi Lý Đình Đình gây sự với Hồ lôi ở khách sạn, Dương Mễ đã xảy ra chuyện.

Đêm qua, Dương Mễ thấy xe của Vệ Văn Bá ở Thông Thành, cô ta liền theo sau xem có quay được gì không. Vệ Văn Bá đi tửu lầu Vượng Phủ, cùng vài người quan chức ở Thông Thành ăn cơm.

Dương Mễ vừa cầm máy chụp ảnh lên, kết quả bị thư ký của Vệ Văn Bá bắt được, cướp máy chụp hình, còn kêu tài xế tát cô một bạt tai. - Quay cái gì mà quay? Xe của bí thư huyện mà mày cũng dám quay sao?

Ông chủ tửu lầuTrịnh Chí Tài là chỗ quen biết với Dương Mễ, nhưng ông vờ như không thấy, vội vàng quay vô tửu lầu. Sau đó chuyện này ồn ào làm công an tới, đương nhiên không có ai ngốc mà đến giúp cô, đi chỉ trích bí thư Huyện mới.

Dương Mễ bị đánh, Lý Trị Quốc rất tức giận, nhưng không có ai dám nói với Trương Nhất Phàm.

Gã đánh điện cho Vệ Thiết Lâm, giọng điệu không vui lắm, Lý Thiết Lâm cũng không có cách nào, gần đây bí thư Huyện đang chỉnh đốn cờ trống ở Thông Thành, trong hội nghị lần trước, còn cố ý đánh một đòn vào Trưởng phòng công an và Bí thư Đảng ủy Công an.

Tuy Vệ Thiết Lâm có phê bình kín đáo Vệ Văn Bá, nhưng cũng không làm sao được.

Quan mới lên nhậm chức đương nhiên muốn thâu tóm quyền lực của mấy bộ phận quan trọng, mục tiêu tiếp theo của ông ta là hệ thống chính pháp và tài chính, bộ phận tổ chức và ông ta đã đạt được thỏa thuận, nếu hai bộ phận này không nghe lời, ông ta sẽ phải đổi người.

Làm một bí thư huyện, Vệ Văn Bá có cái quyền này.

Vì thế, Vệ Thiết Lâm lại tìm đến Chủ tịch thành phố Trương, nói về chuyện Vệ Văn Bá gây áp lực cho họ.

Trương Nhất Phàm mấy ngày nay rất phiền não, cách đây không lâu, tình cờ nghe được chuyện Duông Mễ bị đánh ở huyện Thông Thành. Vì thế ngay ngày hôm sau, trong hội nghị hắn đã chỉ ra một cách nghiêm khắc hành động quá mức của tên Bí thư đó.

Về chuyện đánh người của thư ký bí thư huyện, nhất định phải nghiêm khắc xử lý. Mấy vị thường ủy cũng có chút phản cảm với vị bí thư Huyện từ Tỉnh xuống. Nên ai cũng ủng hộ đề nghị của Chủ tịch thành phố Trương.

Hai ngày sau, sự kiện thư ký Bí thư huyện đánh người bị Dương Mễ đưa lên báo. Vùng Đông Lâm yên lặng trong một thời gian dài, đột nhiên xảy ra vụ việc này đã dẫn đến sự phẫn nộ trong dân chúng.

Vệ Văn Bá biết chuyện nầy có lẽ đã đi quá đà, ông ta gọi tên thư ký đến, bảo anh ta phải tự mình đến xin lỗi nhà báo đó, đồng thời bồi thường mọi tổn thất.

Vệ Văn Bá thứ nhất không hát hò, thứ hai không nhảy múa, cùng lắm chỉ biết đánh bài cho vui, ngoài ra không còn sở thích nào khác.

Người khác muốn nắm gáy ông ta cũng hơi khó.

Khi đến Thông Thành, ông ta chỉ mang theo thư ký Tôn Hồng Binh.

Tông Hồng Binh là thanh niên trẻ chưa tới ba mươi, trẻ tuổi hiếu thắng, cũng có chút uy phong. Cùng Vệ Văn Bá đến Thông Thành thì nghĩ về sau mình có thể thăng quan tiến chức, làm thư ký vài năm, tìm nơi tốt tu luyện một chút, sau đó có thể lên đến mây xanh, đường đi thênh thang rồi.

Thấy Vệ Văn Bá ở Thông Thành đao to búa lớn rất có thần khí, gã cũng như nước lên thuyền, như ngưu ông đắc thế. Vì thế, hôm đó gã đã nghênh ngang đi đánh người.

Không ngờ rằng một nhà báo tép riu đã làm cho Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố vì cô ta mà đối đầu nhau. Tôn Hồng Binh vô cùng khó chịu.

Bí thư huyện ủy đã nói, gã không thể không đi xin lỗi.

Tôn Hồng Binh và tài xế đến Thông Thành, hỏi thăm được chỗ ở của Dương Mễ, gã nói tài xế ở bên dưới đợi, một mình đi lên lầu. Tài xế cũng hiểu, đối với những việc mất mặt này, Tôn Hồng Binh đương nhiên không muốn ai nhìn thấy. Bởi vậy, y bèn ở trong xe đợi.

Dương Mễ đang tắm, vừa ra khỏi nhà tắm thì nghe tiếng chuông cửa. Chạy ra mở cửa không ngờ là người đã đánh mình hôm đó.

Nhìn thấy người này, Dương Mễ như có lửa trong bụng, cô gọi điện cho Quan Hán Văn, bảo gã lập tức đến đây.

Quan Hán Văn mấy ngày đang buồn bực, sau khi Dương Mễ cùng gã đêm hôm đó, đột nhiên trở nên khách sáo làm người ta khó hiểu.

Nhận được điện thoại gã liền nhanh như bay chạy tới. Gã ở cách đó không xa, chỉ cần mười phút là tới rồi.

Dương Mễ thấy thời gian cũng tương đối rồi, mới mở cửa:

- Ai?

Sau khi nhìn thấy Quan Hán Văn, cô nói với giọng rất không vui:

- Anh đến làm gì?

- Nhà báo Dương. Tôi là Tôn Hồng Binh của huyện ủy Thông Thành.

Tôn Hồng Binh thấy không có ai, mới nghiêm mặt, cười vẻ áy náy:

- Tôi tới để xin lỗi chị.

Tôn Hồng Binh thấy Dương Mễ chỉ mặc một bộ đồ ngủ, lộ ra một vùng ngực trắng muốt, gã kìm không được nuốt nước miếng. Không ngờ nhà báo này nhan sắc không tệ lắm, nhưng nghĩ tới mình đến để xin lỗi người ta, trong lòng gã cảm thấy ghê tởm như ăn phải ruồi.

Dương Mễ đã sớm nghe nói, Tôn Hồng Binh hôm nay sẽ đến xin lỗi mình về chuyện lần trước. Dương Mễ bèn e hèm một tiếng, mặc bộ đồ ngủ quay vào ghế sô pha.

Tôn Hồng Binh thấy vẻ tức giận của cô, trong lòng cũng thấy khó chịu. Mẹ kiếp, nếu như đổi lại là bình thường xem gã xử lý cô thế nào. Giả vờ cái gì, cũng không phải chỉ có một nhà báo.

Tuy không hài lòng nhưng Tôn Hồng Binh cũng vẫn cố gắng nở nụ cười trên mặt:

- Nhà báo Dương, sự việc lần trước, tôi...

Vẫn chưa nói hết lời thì có tiếng bước chân vọng lên từ dưới lầu. nghe tiếng bước chân gấp gáp, Dương Mễ đoán ra là Quan Hán Văn.

Tôn Hồng Binh đang nói bỗng thấy Dương Mễ bỗng nhiên nhìn về phía mình, cô vốn đang mặc đồ ngủ, có chút xộc xệch, cô bước đến bên Tôn Hồng Binh, đột nhiên cởi áo mình ra, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, bám vào Tôn Hồng Binh.

Tôn Hông Bình chưa hiểu chuyện gì xảy ra, mũi đã ngửi được mùi thơm vẫn còn lại trên da thịt cô ta, cô sà vào ôm chặt lấy Tôn Hồng Binh.

Tất cả xảy ra trong chớp mắt, Tôn Hông Bình còn ngơ ngẩn ở đó, nhất thời không phản ứng lại, nhưng hai tay đã ôm chặt thân hình nóng bỏng của Dương Mễ.

Bước chân của Quan Hán Văn ngày càng gần, Dương Mễ nghe thấy tiếng ngoài cửa, đột nhiên hét to lên:

- Buông tôi ra, buông tôi ra, đồ sức vật.

Tôn Hồng Binh đang được ôm thoải mái, còn nghĩ Dương Mễ đột nhiên muốn dụ dỗ thư ký của bí thư Huyện, nghe Dương Mễ la lên như vậy, thầm nghĩ nguy rồi.

Nhưng không đợi gã kịp phản ứng lại, Dương Mễ ôm lấy gã vừa đẩy vừa kéo, còn dùng sức kéo gã vào mình, hai người ngã xuống ghế sô pha, Tôn Hồng Binh vừa vặn nằm lên người Dương Mễ.

Quan Hán Văn tới rồi nhìn vào trong phòng thấy cảnh tượng này, lập tức máu xông lên, xông vào rống lên một tiếng:

- Buông cô ta ra!

Đừng thấy bình thường Quan Hán Văn là một thư sinh yếu ớt, nhưng trong cơn thịnh nộ, tung một cú đấm trời giáng vào sau ót của Tôn Hồng Binh. Đẩy qua kéo lại, xông vào Tôn Hồng Binh, còn đánh mạnh vào trán gã.

Mọi thứ làm Tôn Hồng Binh choáng váng, không ngờ diễm phúc vừa rồi trong chớp mắt lại biến thành đại họa giáng lên đầu.Quan Hán Văn đánh đấm gã như một người điên. Từ trên ghế sô pha, sau khi Dương Mễ đẩy Tôn Hồng Binh xuống đất, duỗi thẳng chân ra và ngồi dậy, ôm mặt vừa khóc và kêu than:

- Súc sinh, ngươi là đồ súc sinh, đúng không phải là người!

Cô vốn chỉ mặc đồ ngủ, lúc nãy lôi kéo như vậy, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời. thoạt nhìn thì thật giống như là có chuyện như vậy.

Quan Hán Văn nhìn thấy Dương Mễ chịu nhục, nhất thời mất đi lý trí, hơn nữa thời gian trước gã và Dương Mễ có quan hệ tình cảm gắn bó nên gã rất coi trọng. không ngờ sau khi Dương Mễ gọi gã tới lại chứng kiến cảnh tượng này.

May là mình tới kịp, Dương Mễ hẳn là chưa bị làm ô nhục. nhưng lòng căm giận khó tiêu tan được, gã lại tiếp tục đánh Tôn Hồng Binh đang nằm cuộn trên sàn nhà.

Dương Mễ thật giỏi đóng kịch, hai tay che mặt, ngồi đó khóc nức nở. Khóc càng thương tâm càng làm cho Quan Hán Văn càng kích thích nỗi tức giận trong gã. Dưới cơn thịnh nộ gã cầm cái ghế lên định đập xuống.

Dương Mễ nhìn thấy tình thế nguy hiểm, nếu gây án mạng thì không hay rồi. Cô liền chạy tới ngăn cản Quan Hán Văn.

Tôn Hồng Binh nằm dưới đất sợ đến nỗi toàn thân vã mồ hôi lạnh, hôm nay chết chắc rồi. Thấy Dương Mễ ngăn lại, gã liền thở ra nhẹ nhõm, chỉ vào Quan Hán Văn mà nói:

- Thằng chó, mày dám như vậy, để xem sau này ông đây xử mày thế nào.

Quan Hán Văn đẩy Dương Mễ ra một cái, lại chạy tới đá cho gã một cái

- Má mày, bây giờ ông đi báo cảnh sát.

Gọi 110, Tôn Hồng Binh không còn sợ hãi nữa rôi, báo cảnh sát thì gã sẽ được an toàn. Nhìn Dương Mễ và Quan Hán Văn hung hăng mà nói:

- Chúng mày được lắm!

Vừa rồi bị Quan Hán Văn hành hung, Tôn Hồng Binh đến bò dậy cũng khó khăn. Gã chỉ nhìn chằm chằm vào hai người họ, thề rằng thù này không báo, thề không làm người.

Người của 110 đến rồi, Dương Mễ không nói lời nào, chỉ hét to súc vật, không phải người. Hán Văn đã đem sự việc nhìn thấy kể một lần.

Vài cảnh sát cầm còng tay dẫn Tôn Hồng Binh đi, Tôn Hồng Binh lấy thẻ làm việc ra:

- Ông chủ là huyện ủy Thông Thành, thư ký của bí thư Vệ, xem các người dám bắt tôi!

Đúng là tên kiêu ngạo. Hai cảnh sát nhìn thẻ công tác của gã vốn không chú ý, trong đó có một người khác gọi điện cho Viên Thành Công, Viên Thành Công chỉ nói một câu :

- Đem về đây trước đã !

Hai cảnh sát nhân dân cũng không khách khí, còng Tôn Hồng Binh đi, Quan Hán Văn vuốt mồ hôi:

- Trời đất ơi, nó là thư ký của Vệ Văn Bá!

Nghĩ lại cảnh xung đột lúc nãy, gã không khỏi đổ mồ hôi hột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.