Có một vị khách rất kỳ lạ đến khách sạn Tân Phương Đông.
Một người con gái đeo đôi bông tai dài có đường kính khoảng bảy tám phân, da ngăm đen, nhìn là có thể thấy được hình dáng của người thích được phơi nắng.
Chỉ có điều khua chân múa tay, mang khí chất ngạo ngược ngang tàng, mới tới ba ngày, đã có bốn phục vụ viên bị ả ta mắng bỏ đi rồi. Bây giờ ở Tân Phương Đông mấy chị phục vụ không bao giờ dám đến phòng của ả nữa.
Nhưng cô ta cứ có việc không có việc cũng luôn bới móc các nhân viên phục vụ, không mắng này thì mắng nọ, ai chịu không nổi nói lại vài câu thì cô ta lập tức gọi điện thoại tố cáo.
Mấy ngày Hồ Lôi không có ở nhà, giám đốc tiền sảnh đích thân đến thăm ả ta, không ngờ bị ả cãi lại đành phải ngậm bồ hòn, hậm hực mà lui đi.
Hôm qua, xe của người khách này đậu ở khách sạn, nhưng khi cô ấy lái xe thì phát hiện ra một vết xước sơn ở bên trái xe. Hơn nữa kính cửa sổ cũng bị đập vỡ.
Lúc đó, phó tổng khách sạn là người xử lý việc này, ông đang đi họp ở ngoài hay tin, thì ngay lập tức tỏ ý rằng khách sạn sẽ chịu trách nhiệm trong việc này.
Xe của khách để ở bãi đậu xe của khách sạn, tuy là người sử dụng tự bảo quản, nhưng chỉ cần xe của khách để ở khách sạn bị hư hỏng thì khách sạn phải có trách nhiệm.
Bởi vậy, trong điện thoại y tỏ ý rằng, khách sạn sẽ gánh vác hậu quả này. Nhưng đợi đến khi y trở về thì mòn cả mắt rồi. Xe của người ta lại là Lali Pháp.
Chiếc Lali Pháp mấy triệu đồng, xe bị trầy xước, cửa kính thì bị đập vỡ, bây giờ khách yêu cầu cho một lời giải thích hợp lý.
Lúc trước phó tổng cứ nghĩ là chiếc xe chỉ hai ba mươi nghìn đồng, tốn vài nghìn sơn lại, rồi thay kính cũng không đáng bao nhiêu.
Nhưng mà xe của người ta lại là Lali Pháp nhập khẩu nguyên kiện. Phó tổng không quyết được rồi, lập tức gọi điện cho Hồ Lôi, kể y nguyên đầu đuôi sự việc. Hồ Lôi cảm thấy có chút kỳ lạ, bãi đỗ xe không có camera sao?
Phó tổng đã đi kiểm tra rồi nhưng máy camera tối thui thui, không thấy gì hết cả.
Hồ Lôi mơ hồ cảm thấy sự việc này có điểm gì không đúng. Bèn lập tức từ tỉnh quay trở về.
Ở trong khách sạn Tân Phương Đông của mình, Hồ Lôi gặp một người khách rất hoành tráng. Ở Đông Lâm mà có xe LaLi Pháp để đi thì chắc chắn chỉ có cô gái trước mặt đây.
Thiếu nữ đeo bông tai to, mang kính râm cũng cực to, hai chân vắt lên nhau, hai ngón tay kẹp lấy điếu Marlboro của nữ, hít nhẹ một hơi, rất có phong cách, quay sang Hồ Lôi nói:
- Anh chính là chủ ở đây?
Hồ lôi đang suy xét xem đối phương là đại thần ở đâu, xem khí chất và tác phong của cô ta thì hình như không phải đơn giản là vị khách bình thường. Có thể lái được chiếc LaLi Pháp không phải là con nhà giàu thì là con nhà quan.
Nhưng con cái nhà quan lại bình thường thì có tiền cũng không dám khoa trương như vậy, trừ phi là làm kinh doanh, có công ty lớn vốn dày làm hậu thuẫn đằng sau.
Từ những thông tin đăng ký ở quầy lễ tân, Hồ Lôi biết được tên của ả là Lý Đình Đình.
Hồ Lôi lập tức điều tra hồ sơ về người tên Lý Đình Đình này.
Hồ sơ của ả cũng không khó điều tra vì vốn dĩ ả cũng là đứa con gái thích nói toạc móng heo ra, thích nhiều chuyện. Ả không chỉ nổi danh ở Quảng Châu.
Mà người ở Thâm Quyến, Thượng Hải đều biết đến ả.
Một cô gái trẻ tuổi dựa vào cái gì mà có danh khí như vậy?
Chủ yếu còn ở thân phận của cô ta. Cô vốn là người dòng họ Lý, là cô công chúa kiêu ngạo nhỏ nhất đời thứ ba, nhưng cha của cô theo quan phủ mà là Lý Hoa Sơn vô cùng nổi tiếng trong giới thương mại Đại Lục.
Lý Hoa Sơn vào nghề lúc mười chín tuổi, vẫn chưa tốt nghiệp đại học, đã đoạt được một vài thành quả. Đương nhiên, sự thành công của ông cũng nhờ vào cái bóng lớn của nhà họ Lý làm hậu thuẫn. Nhưng Lý Hoa Sơn thực sự có tài trong kinh doanh, cộng thêm thế lực họ Lý, tập đoàn Hoa Sơn có muốn không nhanh chóng lớn mạnh cũng không được.
Trong gia tộc lớn như họ Lý nhất định phải có tập đoàn tài chính hậu thuẫn ở phía sau cấp viện trợ tiền bạc, cũng như họ Trương có nhiều tập đoàn xuyên quốc gia.
Do đó, Lý Hoa Sơn dưới bối cảnh quyền lực của họ Lý, rất nhanh dương lá cờ trong giới kinh doanh, hơn nữa cuối cùng đồng thời gia nhập vào thị trường Thượng Hải và Hồng Kông. Lý Đình Đình là con gái của Lý Hoa Sơn.
Lý Hoa Sơn có hai đưa con, một gái một trai, đứa con trai thì đi du học rồi chỉ còn lại đứa con gái cưng ở lại hoành hành bá đạo. Ả nổi danh là đại tỷ ở tỉnh này.
Ả ra lệnh một tiếng ai dám không nghe.
Hồ thị và tập đoàn Hoa Sơn không hề qua lại, không thù cũng không kết giao, Hồ Lôi không thể hiểu được tại sao cô ta tới Đông Lâm quấy phá địa bàn của mình.
Nhưng với tính cách của cô ả thì xảy ra chuyện này cũng không khó hiểu lắm. Lý Đình Đình tuy mới mười chín tuổi nhưng đã có tài sản trị giá hơn mười triệu đồng. Nha đầu này ngoài kinh doanh còn cho vay nặng lãi, mở sòng bạc ngầm dưới đất, khi vui vẻ thì cùng người ta bán chất bột trắng, thuốc lắc, nhìn thì đúng là một cô gái nhưng thực tế tính cách chẳng khác gì con trai.
Hơn nữa còn là người háo thắng, thích tranh phần thắng với người khác, khi rãnh rỗi thì lấy kinh tế ra trêu đùa, hạ nhục người khác. Có lần ở Quảng Đông có khách sạn mới mọc lên, ả chạy đến đòi năm mươi phần trăm cổ phần khách sạn.
Năm mươi phần trăm cổ phần, lòng tham của cô gái này cũng lớn quá, không ngờ ông chủ lại không biết điều, tại đó kêu người đuổi cô ra ngoài. Không được mấy ngày, ông chủ khách sạn đã gặp xui xẻo rồi, cô ả gọi người đến đập phá khách sạn, còn để thuế vụ ngày nào cũng tới kiểm tra thuế, không chỉ có thế, ngày nào cảnh sát cũng tới gõ cửa nữa.
Mở khách sạn nào có thể chịu đựng nỗi sự tra tấn này, nhất là phía khách trọ, ngày nào cũng bị kiểm tra phòng, tự nhiên khách cũng không muốn đến nữa, không bao lâu đành phải đóng cửa.
Lý Đình Đình thường chơi cái chiêu này, hơn nữa lần nào cũng luôn như vậy. Hồ Lôi xuất hiện trước mặt Đình Đình, gương mặt mang nụ cười bí hiểm. Ả nha đầu muốn tới đây chơi chiêu này, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Lý Đình Đình gảy tàn thuốc Marlboro trong tay. Cô đột nhiên gọi tên của Hồ Lôi:
- Hồ Lôi, chúng ta người quang minh không nói lời úp mở, tôi muốn đánh vào thành phố Đông Lâm, muốn một nửa cổ phần khách sạn.
Hồ Lôi cười cười, cũng không tức giận, gã nhìn Lý Đình Đình:
- Nha đầu, khẩu vị của cô không nên quá lớn. Cẩn thận bụng phình to đấy.
- Haha....
Lý Đình Đình cười lớn. Đứng dậy đi đến sau lưng Hồ Lôi, tháo kính đen xuống, chậm rãi cúi xuống, cổ áo hình chữ V rộng ra, xuân sắc cũng ưa nhìn, một đường rãnh hiện ra rõ ràng, áo trong màu đen bao lấy bộ ngực nhỏ. Lý Đình Đình nói một cách thành thục rằng:
- Bổn tiểu thư không phải là dọa đâu. Không có ba xu ba không dám lên Lương Sơn, một nửa cổ phần tôi nhất định phải lấy. Anh ra giá đi?
Hồ Lôi liếc qua bộ ngực nhỏ nhắn của cô ả một cái, cười gian ác:
- Thì ra là mở sân bay, đợi cô trưởng thành rồi lại tới đi, chú đây lại không thích Thái Bình Công Chúa.
Lý Đình Đình cũng không tức giận, đứng thẳng lên, kéo cổ áo lại, đeo kính lên:
- Hồ Lôi, tôi Lý Đình Đình không có thứ gì không đạt được cả, làm người không nên quá đáng quá.
Hồ Lôi nhìn Đình Đình với vẻ đầy thâm ý, từ từ đến gần cô ta, đưa tay nắm lấy cằm cô:
- Đừng có giả bộ trước mặt tôi, với dáng vóc của ngươi, trước tiên hãy xem mình có bao nhiêu tiền mà đi trả giá với ta? Lý Hoa Sơn nói ra còn xưng huynh gọi đệ với tôi. Nếu cô nhất định đòi đóng cửa, tôi bất kể cái gì cũng dám làm.
Nói lý Hoa Sơn và gã xưng huynh gọi đệ, hoàn toàn là nói khoác. Hồ Lôi trước giờ không qua lại với Lý Hoa Sơn, hơn nữa Hồ Thị và tập đoàn Hoa Sơn cũng chưa từng làm ăn với nhau. Hồ Trí Minh có gặp Lý Hoa Sơn vài lần nhưng không có tình bằng hữu gì.
Lý Đình Đình nhìn ánh mắt xâm lược của Hồ Lôi, đột nhiên giơ chân ra dùng đầu gối đá mạnh vào phía dưới Hồ Lôi. Hồ Lôi sớm biết đề phòng, hơi dùng lực một chút, giơ tay ra tóm lấy bắp đùi của ả.
Ả lập tức tru trời la đất, đau đến nỗi tái cả mặt rồi. Hồ Lôi không vì thế mà buông ả ra, mà còn dùng một tay thuận theo tất chân xâm lấn một chút vào nơi thần bí nhất của ả.
- Ngươi dám.
- Có gì mà không dám, đến cả Tân Đông Phương mà cô cũng dám đánh, đùa giỡn với cô một chút có là gì?
Hồ Lôi nói một cách hung hăng.
Một tay đưa thẳng vào vùng thần bí nhất của Lý Đình Đình. Dùng lực nhéo vài cái.
Lý Đình Đình đúng là da mặt có dày nhưng suy cho cùng cũng là con gái. Vừa rồi cố ý hành động bừa bãi và dày dạn lắm, sơ ý một khắc bị Hồ Lôi giở trò vô lại làm tan biến hết.
A——
Hồ Lôi như nghiền ngẫm ngắm nhìn cô ta, trò đùa ác dùng ngón giữa móc trực tiếp vào bên trong. Sắc mặt cả ả lập tức trở nên đỏ bừng, phía dưới đã bắt đầu có một vùng ẩm ướt.
Ngươi----
Ả nhìn Hồ Lôi, khóc không ra nước mắt.
Lớn bằng này rồi, ngoài cô ta chủ động làm trò với người khác ra, chưa từng có ai dám khinh nhờn cô ta như vậy. Mặc dù Đình Đình sớm đã không còn trinh tiết, nhưng cũng phải cảm thấy xấu hổ và căm giận trước hành động man rợ này.
Hồ Lôi nổi tiếng là công tử đào hoa, thủ đoạn với phụ nữ gã có cả tập. Nhưng chưa đợi đến lúc gã biểu diễn tuyệt chiêu của mình thì Băng Băng đẩy cửa đi vào.
- Lôi Tử-----
Nhìn thấy chồng mình đang ép một cô gái vào tường, hai người hành động rất mờ ám, tuy Băng Băng không thấy động tác tay của Hồ Lôi nhưng hình ảnh trước mắt cũng đủ làm cô cảm thấy rất tức giận.
Mình vừa mới mang thai, gã đã nóng lòng sốt ruột làm chuyện xằng bậy. Mặc dù ngày trước Hồ Lôi cũng đã vậy, suy cho cùng cũng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến nhưng lần này thì khác.
Phụ nữ rộng lượng tới đâu cũng không thể chấp nhận cảnh tượng này, ai biết, Đình Đình đã nhìn ra mối quan hệ của hai người này, Hồ Lôi đang rút tay lại thì Đình Đình lại hai tay kéo lại, quay đầu gã lại hôn lên.
Hồ Lôi đẩy mấy cái nhưng không thoát khỏi, Đình Đình cố ý hôn gã một cách suồng sả.
- Đôi cẩu nam nữ này!
Lý Đình Đình dung nhan cũng không phải quá tệ, cũng được coi là mỹ nữ. chỉ có điều da hơi đen chút, sự hoang dã của ả làm Hồ Lôi có chút trở tay không kịp.
Cô này đúng là điên rồi!
Hồ Lôi dùng sức đẩy ra, làm ả ngã xuống góc tường, lúc này, Băng Băng đẩy rầm cửa bỏ chạy ra ngoài. Hồ Lôi lập tức đuổi theo, Đình Đình hừm một tiếng, chùi bọt mép nói một cách tức giận:
- Ngươi đã muốn chơi thì ta chơi với ngươi đến cùng, đừng có tưởng bổn tiểu thư hiền.
- Băng Băng. Băng Băng!
Hồ Lôi đuổi theo, kéo tay cô, Băng Băng dùng sức đẩy gã ra:
- Không cần lo cho tôi!
- Đừng như vậy, chuyện lúc nãy không phải như em nghĩ đâu.
Hồ Lôi rất yêu Băng Băng, cũng rất quan tâm cô.
Thấy Băng Băng thực sự rất giận, gã bèn giải thích.
- Đâu có liên quan gì tới tôi? Đều là lỗi của tôi, tôi không nên phá rối chuyện tốt của các người.
Băng Băng nổi giận đùng đùng chạy vào thang máy. Hồ Lôi cũng theo đi vào.
- Nó là người của họ Lý, tới phá địa bàn của ta, anh đang trị nó!
Hồ Lôi phát hiện ra lời giải thích của mình rất khó làm người ta tin. Trị? Trị thế nào? Chưa bao giờ thấy ai trị người khác như gã. Băng Băng cũng không phải đứa ngốc, làm gì tin vào chuyện ma quỷ của gã.
Vì thế Băng Băng trả lời một câu:
- Đã ôm nhau như vậy, còn muốn gạt tôi sao?
Hồ Lôi nhận ra chuyện này càng giải thích càng mù mờ. Nhưng lời gã nói ra rõ ràng là sự thực nhưng sao luôn không có người tin chứ? Lý Đình Đình muốn mượn khách sạn của mình để đánh vào Đông Lâm. Rốt cuộc cô ta muốn làm cái gì, Hồ Lôi trong lòng thật mông lung.
Nói không chừng, cô ta và Vệ Văn Bá người ngoài sáng kẻ trong tối tới Đông Lâm phá phách. Chuyện của Vệ Văn Bá đã khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy không vui. Nếu thêm vào một Lý Đình Đình, để cô ta hoành hành trong giới kinh doanh của Đông Lâm, cục diện sẽ rất hỗn loạn
Hồ Lôi đã điều tra hồ sơ của cô ta, mà ở Đông Lâm cũng có vài người họ Phương. Vì vậy cô rất mẫn cảm với sự có mặt của Đình Đình. Nhà họ Lý trong bốn gia tộc lớn có thế lực rất mạnh.
Thế nhưng, họ Lý liên minh với họ Phương, họ Trương liên minh với họ Thẩm nên toàn thế cục trở nên cân bằng, cũng không có bên nào mạnh hơn hẳn.
Không ngờ Lý Đình Đình đột nhiên chạy đến thành phố Đông Lâm gây sức ép, mở miệng ra đòi 50 phần trăm cổ phần Tân Phương Đông, lòng tham quả thật quá lớn, cũng không biết đến trời cao đất dày .
Đối với cô gái đú đường ngang ngược ngổ ngáo Lý Đình Đình, Hồ Lôi không hề sợ, lúc này vốn muốn để cho ả xấu hổ nhưng không ngờ Băng Băng lại xông vào đúng cái lúc này.
Hồ Lôi đành phải giải thích một hồi, Băng Băng đang có mang không nên kinh động. Hơn nữa vợ chồng Hồ Trí Minh cũng đều yêu quý con dâu nên Hồ Lôi đành phải kiên nhẫn giải thích.
Băng Băng giận, giận vô cùng:
- Anh bình thường rượu chè trai gái ở bên ngoài, tôi chưa từng quản tới, nhưng bây giờ có con rồi, anh còn dám cùng cô gái đó làm như vậy ngay trước mặt tôi. Chẳng lẽ không phải cố tình chọc tức tôi sao? Hồ Lôi, sống cùng anh lâu như vậy rôi. Tôi rất biết bổn phận, đã khoan hồng đại lượng. Anh còn muốn tôi thế nào nữa đây? Anh ăn chơi bên ngoài, tôi không nhìn thấy thì không, nhưng tại sao phải để tôi nhìn thấy?
Hồ Lôi rất buồn bực, rõ ràng là em tự xông vào mà! Từ sau khi Băng Băng mang thai, luôn ở nhà an dưỡng, hầu như không đi đâu, ai biết là hôm nay cô ấy lại chạy đến phòng làm việc của mình chứ.
- Cô ta là Lý Đình Đình, là con gái của Lý Hoa Sơn.
Hồ Lôi giải thích.
Xung đột giữa họ Lý và họ Trương, Băng Băng cũng có nghe loáng thoáng, nhưng cô vẫn còn nghi ngờ lời của Hồ Lôi,
- Đã là con gái của Lý Hoa Sơn tại sao các người còn làm chuyện đó?
- Anh nói em hiểu lầm rồi, cô ta đến gây rắc rối.
- Anh để lời đó mà đi nói với người khác đi. Có quỷ mới tin anh.
Thang máy tới rồi. Băng đùng đùng chạy vào trong, Hồ Lôi cũng không có cách nào, khi phụ nữ mà tức giận lên thì hoàn toàn không thể nói lý lẽ được.
Gã đành phải kêu hai người bảo vệ:
- Hai người đi theo cô ấy.
Họ liền chạy đi bảo vệ cho Băng Băng.
Hồ Lôi gọi điện cho Trương Nhất Phàm:
- Anh Phàm, con gái của Lý Hoa Sơn đến Đông Lâm rồi.
Trương Nhất Phàm vừa kết thúc buổi họp:
- Con gái của lý Hoa Sơn?
- Cô ta là Lý Đình Đình năm nay mười chín tuổi, nhưng lại là tiểu ma nữ mười chân, ai gặp cũng phải đau đầu, sống ở Thẩm Quyến nhưng không biết vì sao đột nhiên tới Đông Lâm. Hồ Lôi nói.
- Cô ta tìm tới cậu sao?
- Ừ, cô ta muốn năm mươi phần trăm cổ phần Tân Đông Phương.
- Khẩu vị không nhỏ!
Trương Nhất Phàm hừ lên một tiếng, đang chuẩn bị trừng trị tên Bí Thư Huyện mới tới, sao lại chạy tới một Lý Đình Đình?
Người họ Lý cũng hết kiên nhẫn rồi, cuối cùng cũng bắt đầu gây sức ép!
Thành phố Đông Lâm là người của mình, một tay phát triển địa bàn, bên cạnh giường chẳng lẽ để người khác ngủ ngon? Trương Nhất Phàm lạnh lùng nói:
-Người ta đã ra chiêu rồi, cũng đừng trách kiếm sắc của chúng ta.