Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 119: Hối hận (1)




Cuối cùng cũng đã chọn được Thư ký chuyên trách cho Chủ tịch thành phố, Tằng Củng, nam, 27 tuổi, dân tộc Hán, tốt nghiệp đại học chính quy.

Trương Nhất Phàm đặc biệt chọn người trẻ tuổi, khoa báo chí, trước kia là phóng viên. Trương Nhất Phàm thấy văn phong của người này cũng không tồi. Mồm mép cũng được, đứng ở đó, nhìn qua cũng tương đối dễ chịu.

Chủ yếu là con người tương đối thật thà, không quá khô cứng. Điều kiện chọn thư ký của Trương Nhất Phàm là nhìn người có phẩm chất đạo đức, thực ra đó mới là tài năng của người đó.

Tằng Củng cũng không nghĩ tới trong hàng trăm người dự tuyển, không ngờ mình lại được chọn. Lần đầu tiên gặp Chủ tịch thành phố, không khỏi có chút cẩn trọng. Tần Xuyên bàn giao cho anh những công việc bắt buộc phải làm hàng ngày của Thư ký, sau đó nói với Tằng Củng bản thân phải tinh ý một chút, nhìn thấy việc mà làm.

Tằng Củng bỗng nhiên từ một phóng viên bình thường, trúng tuyển vị trí Thư ký chuyên trách của Chủ tịch thành phố, trong lòng tất nhiên vui sướng vô cùng. Nhưng rốt cuộc có đạt được yêu cầu của Chủ tịch thành phố không thì phải xem giai đoạn cọ sát trong vài tháng tới, không phải là anh được trúng tuyển rồi là có thể đảm bảo ngồi ung dung ở bục câu cá đó đâu.

Bởi vậy, Tằng Củng sau khi đến phòng làm việc, luôn thận trọng và cẩn thận để làm tốt công việc, Tằng Củng với Tần Xuyên không giống nhau, Tần Xuyên trước đây vốn đã ở phòng Thư ký nhiều năm, đã rèn luyện được một trạng thái tâm lý bình tĩnh.

Hơn nữa, vụ án của Ôn Trường Phong lúc đó đang trong giai đoạn vô cùng nhạy cảm. Thời điểm Trương Nhất Phàm nhắm trúng ông ta, Tần Xuyên cũng không hưng phấn đến thế.

Hôm nay là ngày đầu tiên Tằng Củng đi làm, đến khi hết giờ làm, anh ta không biết phải làm gì nữa. Thật thà ngồi trong phòng làm việc đợi Chủ tịch dặn dò.

Nhưng Chủ tịch thành phố đâu có giống nhân viên phòng ban bình thường, còn chưa hết giờ làm, người đã sớm ở bên ngoài cách cửa lớn ba trăm mét rồi. Trương Nhất Phàm lại thường có thói quen đi làm về muộn, đôi khi buổi tối còn tăng ca.

Đã hết giờ làm, hôm nay hắn cố tình không về, ngồi ở đó xem tài liệu. Nửa tiếng trôi qua, bên ngoài Tằng Củng vẫn không có động tĩnh gì. Một tiếng qua đi, Tằng Củng vẫn ngồi ở bên ngoài xem sách.

Trương Nhất Phàm vẫn ngồi tới 7h30, đến khi Hồ Lôi gọi điện tới, hắn mới xách cặp chuẩn bị ra về.

Tằng Củng thấy Chủ tịch thành phố đi ra, lập tức tiến về phía trước cầm cặp, đợi sau khi Chủ tịch đi ra khỏi cửa, anh ta mới khóa cửa văn phòng, vội vàng đi theo sau Chủ tịch. Khi xuống dưới, Trương Nhất Phàm nói với anh ta:

- Hôm nay anh không cần phải đưa tôi về đâu.

Thấy Chủ tịch thành phố muốn lên xe, Tằng Củng lập tức chạy đến mở cửa. Cung kính nhìn Chủ tịch thành phố lên xe xong rồi, anh ta mới vẫy tay chào. Trương Nhất Phàm ngồi trong xe nói với Liễu Hải

- Đến Tiểu Động Thiên đi, Hồ Lôi mời chúng ta đi ăn.

Liễu Hải cũng không nói gì, lái thẳng xe đến khách sạn Tiểu Động Thiên.

Sau khi xuống xe Trương Nhất Phàm nói:

- Gọi điện cho Tần Xuyên bảo anh ta cùng tới đây đi.

Liễu Hải đỗ xe xong rồi, lập tức gọi điện cho Tần Xuyên.

- Trưởng ban thư ký, Chủ tịch gọi ông đến đây ăn cơm, ở Tiểu Động Thiên.

Tần Xuyên thăng chức rồi, từ Thư ký riêng của Chủ tịch thành phố trở thành Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố. Liễu Hải cũng được thăng chức rồi, bây giờ là cấp trưởng phòng, chỉ có điều anh ta kiên quyết tự mình lái xe cho Chủ tịch thành phố, vì anh ta phải bảo đảm an toàn tuyệt đối cho Chủ tịch thành phố.

Khi Trương Nhất Phàm đến Tiểu Động Thiên, không ngờ tới trong phòng bao ngoài Hồ Lôi với Băng Băng ra, vẫn còn có hai cô gái, Lâm Uyên và Tằng Nghiên. Tằng Nghiên là một nhân viên của phòng Tổ chức, Lâm Uyên là nhân viên mới của văn phòng. Không ngờ mới vài ngày mà hai cô gái đã thân mật thế.

Chẳng qua, hôm nay Trương Nhất Phàm phát hiện ra một điều bí mật, vóc dáng Băng Băng hình như có gì đó khang khác, hắn liền cười ha hả hỏi:

- Hai người định bao giờ kết hôn.

Lập tức mặt Băng Băng liền đỏ ửng, không nghĩ đến con mắt củaTrương Nhất Phàm sao mà tinh đến thế. Mới mang thai có 1 tháng mà hắn ta đã nhìn ra rồi. Đáng chết nhất là khi nói cho Hồ Lôi biết, tên khốn đó vẫn còn không tin.

Hồi Lôi thì không biết xấu hổ, xoa bụng Băng Băng

- Ha ha .. Chúng tôi bàn kỹ rồi, đợi sau khi sinh cả nhà cùng đi chụp ảnh gia đình, lúc đó mới kết hôn.

Ngất………. Mặt Tằng Nghiên với Lâm Uyên thoáng cái đã đỏ lên, con gái mà nghe đến chuyện này, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Không lâu sau Tần Xuyên tới, anh ta thấy nhiều người thế này, lập tức nhận lỗi với mọi người:

- Xin lỗi, tôi đến muộn quá!

Hồ Lôi mang chai rượu trắng ra:

- Đến muộn cũng không sao, tự mình biết điều hay, nên làm thế nào thì làm thế ấy chăng?

Nhìn thấy chai rượu trong tay Hồ Lôi, Tần Xuyên bị dọa đến choáng luôn:

- Không đến nỗi phải dày vò người thế chứ? Tôi uống một nửa được không?

Rượu này là Hồ Lôi mang tới. Độ cồn không cao chỉ 40 độ nhưng cũng đủ sức ngấm.

Hồ Lôi gần đây phát lớn rồi, xây chung cư, làm khách sạn, hàng ngày tiền chạy vào túi anh ta ầm ầm. Tên này đã trở thành đại gia thực thụ rồi.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Trương Nhất Phàm liền nâng cốc lên, hướng về phía Lâm Uyên nói

- Lâm Uyên, chén này chúc cô công tác thuận lợi, cố gắng làm tốt, tranh thủ làm trong vài ba năm lên cán bộ cấp phòng.

Lâm Uyên tiến vào xã hội lần này, lần đầu tiên uống rượu với Trương Nhất Phàm ở nơi thế này. Bởi tất cả đều là người một nhà, Trương Nhất Phàm cũng rất hài hòa. Lâm Đông Hải ngày trước cũng rất bao che cho Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm đương nhiên không thể bạc đãi con gái ông ta.

Lâm Uyên nghe Trương Nhất Phàm nói vậy như mở cờ trong bụng, hai ba năm lên chức trưởng phòng chỉ sợ có chút khó khăn. Đương nhiên, ý của Lâm Uyên là chỉ dựa vào năng lực của cô, không có ai giúp đỡ. Một cô gái muốn trong hai đến ba năm, lên được cái chức trưởng phòng chỉ là chuyện hão huyền.

Nhưng cô ta vẫn rất cảm kích mà cầm cốc lên.

- Cám ơn! Tôi nhất định sẽ làm tốt công việc.

Lâm Uyên mới bước chân ra trường, còn mang đặc chất sách vở. Trương Nhất Phàm sở dĩ đặt cô ta ở đô thị cấp 1, cũng là mong muốn cô ta có bước khởi điểm tốt.

Dù sao đàn bà cũng không như đàn ông, cũng không mong họ làm điều gì to tát trên đường quan lộ, chỉ mong họ có công việc ở một đơn vị tốt mà sống qua ngày thôi.

Tằng Nghiên không đợi Trương Nhất Phàm nâng chén, cô đã nhấc chén lên trước rồi:

- Chủ tịch thành phố Trương, đây là lần đầu chúng ta cùng uống rượu, chén này tôi mời anh.

Tằng Nghiên đứng trước mặt Chủ tịch Thành phố, hình như có chút căng thẳng, nói xong câu này, cô liền uống một hơi hết chén rượu, cứ như cô sợ người ta cướp mất chén của cô vậy.

Trương Nhất Phàm tuy đến Thành Phố được 2 năm, nhưng Tằng Nghiên chưa từng tiếp xúc với hắn. Trước đây khi gặp nhau, nhìn thây Trương Nhất Phàm từ xa cô lập tức tránh đi rồi.

Mà Trương Nhất Phàm đã biết từ trước, Hồ Lôi có cô em họ làm ở phòng Tổ chức, do vậy đã để ý đến người này rồi.

Sau khi Trương Nhất Phàm uống xong rượu mới phát hiện hôm nay không gọi Ôn Nhã. Ôn Nhã là em họ của Tần Xuyên, chuyện của Emi lần trước, cô ta giúp đỡ không ít. Bản thân vẫn chưa có thời gian tìm cơ hội cảm ơn cô ta.

Hồ Lôi hôm nay đến muốn uống cho đã đời, nhưng có đàn bà ở đó, anh ta cũng không dám gây rối, để mọi người uống rượu xong, Hồ Lôi liền đề nghị mọi người đi gào rú. Anh ta bảo KTV của mình đã mở lâu rồi, Trương Nhất Phàm cũng chưa đến ủng hộ bao giờ. Tối nay nhất định phải đi hát hò vài tiếng, để cho người trong KTV biết được giọng nam cao của Thành phố Lâm Đông.

Trương Nhất Phàm mắng anh ta mấy câu:

- Đùa gì thế, tôi nào có biết hát, Băng Băng hát còn không đến nỗi nào. Tôi thì thôi đi, đúng là giọng vịt đực.

Hồ Lôi cười lớn:

- Đương nhiên rồi, Băng Băng nhà tôi hát không những dễ nghe, mà đôi khi giọng nói còn làm mê hoặc lòng người hơn.

Băng Băng biết hắn lại ăn nói lung tung, liền nhéo mạnh anh ta một cái.

Ăn xong cơm, vài người đến thẳng tầng 2 KTV tân Đông Phương. Hồ Lôi gọi một cú điện thoại, nhân viên phục vũ đã chuẩn bị sẵn phòng riêng rồi, chỉ đợi bảy người họ đến.

Đã lâu không ra ngoài xả hơi rồi, trong giọng ca ở KTV, Trương Nhất Phàm lại tìm thấy thú vui của tuổi trẻ. Hắn ngồi trên ghế sopha nghe Lâm Uyên hát Vùng sông nước trong mộng

Những nhớ thương nhẹ nhàng trên khuôn mặt.

Ly biệt nặng nề đặt trên vai.

Hạnh phúc xa xôi trong giấc mộng.

Chính là được bên cạnh anh.

Lâm Uyên hát vừa hay, người cũng xinh đẹp, lần trước khi Hạ Vi Nhi đến Thành Phố Đông Lâm biểu diễn để làm từ thiện, bọn họ bốn người ngẫu hứng lên cùng hát với Hạ Vi Nhi một hồi, phối hợp vô cùng ăn ý.

Nghe Lâm Uyên hát, Trương Nhất Phàm liền nhớ lại bộ dạng vui vẻ hoạt bát của các cô khi còn trong trường học. Bạch Khẩn điềm đạm, Tô Tình nghịch ngợm, Cù Tĩnh quỷ quái. Bốn người bọn họ vốn là một nhóm hoàn hảo.

Từ khi vào thể chế, trái tim của Trương Nhất Phàm ngày càng tôi luyện trở nên từng trải. Cũng chỉ khi ở cùng các cô, hắn mới tìm thấy niềm vui của tuổi trẻ ấy.

Khi Lâm Uyên hát, ánh mắt luôn nhìn về Trương Nhất Phàm. Băng Bang liền nói thầm:

- Lâm Uyên này, sợ là đã thích Trương Nhất Phàm mất rồi.

Hồ Lôi cười nói:

- Người thích hắn ta thì nhiều vô kể, nhưng Lâm Uyên thì không thể, anh Phàm sẽ không thích cô ta đâu.

Băng Băng cũng biết Trương Nhất Phàm đối với Lâm Uyên chỉ là tình cảm anh em. Nếu thật sự muốn cô ta thì quả thực có lỗi với Thư ký Lâm quá. Cho nên, trong lòng Lâm Uyên có nhung nhớ thế nào đi chăng nữa, Trương Nhất Phàm lúc nào cũng phải sử xự đúng mực.

Lúc Lâm Uyên hát thì Tằng Nghiên mời Trương Nhất Phàm khiêu vũ, Trương Nhất Phàm cũng không khách khí, liền nhảy cùng cô ta. Ngày trước nghe Hồ Lôi nói, Tằng Nghiên thích chính anh họ của mình. Nhưng cái gã Hồ Lôi này ở bên ngoài có trêu hoa ghẹo nguyệt thế nào cũng quyết không động đến em họ của mình.

Như hắn nói, người một nhà biết nhau quá rõ, ngại không dám ra tay.

Điều làm Trương Nhất Phàm buồn cười nhất là Tằng Nghiên đã từng hỏi gã:

- Anh họ, em có đẹp không?

Gã Hồ Lôi này trả lời một câu khiến cô ta hộc máu:

- Hôm qua tôi nhìn cô một cái, đến bây giờ mắt vẫn còn đau đây này!

Tằng Nghiên lúc đó hận đến mức muốn lấy dao băm vằm chết hắn.

Tằng Nghiên nhảy rất đẹp, ngược lại Trương Nhất Phàm đã rất lâu rồi không nhảy, có chút ngượng ngập, mấy lần xuýt chút nữa thì giẵm lên chân của Tằng Nghiên.

Đợi Lâm Uyên hát xong, tới lượt Tằng Nghiên rồi. Hồ Lôi với Băng Băng khiêu vũ, Tần Xuyên ngồi với Liễu Hải ở đó, hai người vẫn đang uống rượu. Lâm Uyên đến tìm Trương Nhất Phàm khiêu vũ. Trương Nhất Phàm vốn muốn từ chối, nhưng thấy bộ dạng nghiêm túc của Lâm Uyên , hắn đành nhảy cùng Lâm Uyên một khúc.

Làm người không thể nhất bên trọng nhất bên khinh, để cô bé này đỡ phải có ý kiến.

Không ngờ trong lúc khiêu vũ, Lâm Uyên lại hỏi vấn đề đó

- Tại sao không muốn em làm thư ký?

Trương Nhất Phàm cười nói:

- Làm thư ký vất vả lắm, không phải công việc của một cô gái.

Lâm Uyên hừ một tiếng:

- Có thành kiến, cẩn thận em tố giác anh trước giới truyền thông.

Sau đó, Lâm Uyên liền ưỡn ngực, thẳng lưng, lập tức nhìn vào trước mặt Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm bất giác liếc một cái, hắn kinh ngạc phát hiện ra, cô bé này từ lúc nào đã có vóc dáng của người trưởng thành rồi? Nguy hiểm không nhỏ à!

Vớ vẩn, người ta vốn chính là người trưởng thành mà! Nếu Lâm Uyên biết được suy nghĩ của hắn, không mắng chết hắn mới là lạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.