Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 118: Tác thành (2)




Tổ chức chương trình tuyển thư kí rất thành công, thành phố Đông Lâm gần đây liên tục lên truyền hình và báo chí, tuyên truyền rầm rộ tác phong làm việc luôn đi tiên phong. Trương Nhất Phàm là Quyền Chủ tịch thành phố Đông Lâm, rõ ràng sẽ bị đẩy lên trên cùng nơi đầu sóng ngọn gió, hình ảnh của hắn mỗi ngày một sáng hơn.

Nhất là sau khi kết thúc phần hùng biện, Trương Nhất Phàm càng nổi tiếng hơn.

Mà lần này sự ảnh hưởng của thành phố Đông Lâm rất lớn là do kết quả liên kết của hai người Thẩm Uyển Vân và Lưu Hiểu Hiên. Một người luôn tranh thủ và tuyên truyền ở đài truyền hình và một người luôn đưa đưa tin trên báo chí.

Với tư cách cá nhân Trương Nhất Phàm luôn đeo kính râm và hết sức né tránh để mình khỏi bị phát hiện ra. Nhưng chính Trương Nhất Phàm cũng không ngờ rằng, bởi vì việc thực hiện kế hoạch Bệnh viện giá bình dân và kế hoạch trạm điện thủy lợi lại làm cho hắn trở thành ngôi sao sáng cho chức Chủ tịch thành phố.

Cuối năm 1998, thành phố Đông Lâm cuối cùng cũng tổ chức Hội đồng nhân dân. Trương Nhất Phàm trong đợt tuyển cử lần này chính thức trở thành Chủ tịch thành phố Đông Lâm, dành được 93% số phiếu ủng hộ.

Hai tháng sau, Trương Nhất Phàm đề bạt Tần Xuyên làm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, Hoàng Thừa Ân làm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố. Còn những người khác thì Trương Nhất Phàm tạm thời chưa đả động gì đến. Hoàng Thừa Ân sớm biết được sẽ có ngày này nhưng Trương Nhất Phàm cũng không thèm giậu đổ bìm leo, mà chuyển anh ta sang làm phòng liên ngành, như vậy đối với anh ta đã là ưu ái lắm rồi. Nếu như Trương Nhất Phàm chuyển anh ta sang Phòng tổng hợp chẳng có màu xít gì thì Hoàng Thừa Ân cũng chỉ biết than trời oán đất mà thôi.

Cái vị trí Chánh văn phòng này đối với anh ta vẫn còn có tiền đồ phát triển rất khá nên Hoàng Thừa Ân cũng không oán hận Trương Nhất Phàm.

Sau khi chính thức trở thành Chủ tịch thành phố Trương Nhất Phàm vẫn giữ nguyên phương thức làm việc nhanh gọn và mạnh mẽ dứt khoát, đẩy mạnh phát triển kinh tế, xây dựng giao thông. Sẽ đưa thành phố Đông Lâm nhanh chóng phát triển qua mấy giai đoạn trong vòng hai năm tới, sau này sẽ nhanh chóng đuổi kịp tỉnh Tương, trừ thành phố ra, và sẽ trở thành khu giàu có thứ hai trong khu vực.

Đúng vào lúc sắp khánh thành công trình giai đoạn một của bệnh viện giá bình dân thì Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại của bố gọi từ thành phố. Ngữ khí của Trương Kính Hiên rất bình tĩnh khiến cho Trương Nhất Phàm không đoán được trong lòng ông ấy đang thực sự nghĩ gì.

Trương Kính Hiên bình tĩnh nói:

- Ông nội con vẫn giữ nguyên thái độ khẳng định về dự án bệnh viện giá bình dân, nhưng có rất nhiều người có tâm lí cười khi người khác gặp họa. Bố nghe nói công trình giai đoạn một sắp đi vào thi công, điều này có nghĩa là con sẽ phải thực hiện lời hứa trước đây, đó là phải để cho người dân thành phố Đông Lâm đều được khám chữa bệnh. Nếu như để xảy ra vấn đề ở khâu nào thì rất nhiều lời chỉ trích sẽ hướng vào con, bản thân con phải cẩn thận chú ý đấy nhé.

Bố bình thường rất ít khi nhắc nhở mình như vậy, không lẽ bố đã nghe phong thanh được cái gì hay sao? Trương Nhất Phàm cũng biết vào lúc này rất dễ lơ là, thậm chí còn có cả trăm sơ hở ấy chứ. Bởi vì Bệnh viện giá bình dân số một trước mắt chỉ là bệnh viện mang tính thí điểm, lí tưởng trong lòng có thành công hay không thì chính Trương Nhất Phàm cũng không chắc lắm.

Có rất nhiều chuyện chỉ sau khi phát sinh mới biết được sẽ gặp phải vấn đề gì. Nhưng qua sự tính toán tỉ mỉ thì lĩnh vực bệnh viện có lẽ cũng khá hoàn thiện.

Đây cũng là lúc để khảo nghiệm lí tưởng mới, đã đến lúc một ý nghĩ mới ra đời rồi!

Các bác sĩ của Bệnh viện giá bình dân số một đều được tuyển thông qua tuyển dụng. Trong qui chế của bệnh viện đã quy định rõ ràng, tất cả các bác sĩ không được đòi hỏi phong bì của người nhà bệnh nhân vì bất kì lí do gì.

Tôn chỉ của bệnh viện chỉ có năm chữ: Vì nhân dân phục vụ!

Tất cả các y tá trong bệnh viện đều là những sinh viên đã tốt nghiệp mới được tuyển dụng từ các trường y tế, và bệnh viện cũng yêu cầu rất nghiêm khắc đối với y tá. Trong giờ làm việc, các y tá phải luôn tươi cười với bệnh nhân nếu không sẽ vi phạm qui định của bệnh viện.

Ngày 16 tháng 5 năm 1999, Bệnh viện giá bình dân số một bắt đầu mở cửa đón bệnh nhân. Đài truyền hình và báo chí lại bắt đầu đi vào điều tra, xem xem chính quyền thành phố Đông Lâm có thực hiện lời hứa như lúc đầu không, người dân được khám chữa bệnh mà không phải bỏ ra một đồng tiền oan uổng nào.

Bệnh viện giá bình dân lần đầu tiên thực hiện ổn định giá thuốc. Chỉ cần dựa trên cơ sở giá nhập vào thêm 10% lợi nhuận và 5% phí quản lí. Vì vậy, giá cả của các loại thuốc sẽ lập tức được thể hiện ra ngay lập tức.

Trước kia bất luận là giá thuốc ở các bệnh viện chính qui hay không chính qui thì ít nhất cũng gấp hai đến năm lần giá gốc, thậm chí có thể được bán ra với giá gấp mười lần giá gốc. Mà các chi phí này đều trực tiếp tính vào chi phí chữa trị của người bệnh.

Vì thế, ngày đầu tiên chính thức đi vào hoạt động của Bệnh viện giá bình dân, nơi thu phí của bệnh viện luôn luôn có cảnh chen chúc. Nhưng có một số bác sĩ của phòng khám tư nhân không hợp pháp lại trực tiếp đến bệnh viện này để lấy hàng.

Bệnh viện giá bình dân đi vào hoạt động bình thường mà không xuất hiện điều gì bất thường. Trương Nhất Phàm dần dần cũng cảm thấy yên tâm. Bởi vì bệnh viện này do nhà nước đứng ra xây dựng, nên ngoài sự bảo vệ ở các sảnh lớn ra, ở cổng bệnh viện cũng có cảnh sát đi tuần tra 24/24h.

Tần Xuyên được đề bạt làm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố nên Trương Nhất Phàm không còn thư kí nữa. Lần này hắn đề xuất xin tuyển một thư kí cho Chủ tịch thành phố. Học lực đương nhiên phải là cao đẳng trở lên, Trương Nhất Phàm cố ý viết thêm vào đó là giới tính nam.

Đài truyền hình thành phố Đông Lâm sau khi phát đi quảng cáo tuyển dụng này, người đến tuyển dụng rất đông. Thư kí Chủ tịch thành phố là nghề rất hấp dẫn nên có rất nhiều người nhờ cậy các mối quan hệ để chen vào nhưng họ đều không dám khinh suất.

Thư kí Chủ tịch thành phố có thể nói là âm thầm được tuyển dụng, song lần này Trương Nhất Phàm đã phá lệ, hắn muốn tuyển chức vụ này một cách công khai rộng rãi. Đương nhiên, muốn làm Thư kí Chủ tịch thành phố thì trước tiên phải thông qua phòng nhân sự, sau đó lại phải thông qua Văn phòng ủy ban thành phố, cuối cùng sẽ được Chủ tịch thành phố phỏng vấn trực tiếp.

Dù bạn có chuẩn bị tốt thế nào đi nữa, nếu như Chủ tịch thành phố Trương nhìn không vừa mắt thì gương mặt bạn có đẹp như hoa cũng uổng công. Nhưng Trương Nhất Phàm cũng không ngờ rằng, Hoàng Thừa Ân lại dẫn một cô gái đến.

Khi hai người bước vào, Hoàng Thừa Ân gõ cửa rồi gọi hắn một tiếng. Vừa rồi hai người có gọi điện nói đã chọn được Thư kí Chủ tịch thành phố rồi. Trương Nhất Phàm gọi ông ta bảo mang hồ sơ đến, không ngờ ông ta lại trực tiếp dẫn người đến.

Trương Nhất Phàm ban đầu định trách móc vài câu, nhưng khi nhìn thấy cô gái này hắn đành phải phất tay nói:

- Anh đi ra ngoài trước đi!

Hoàng Thừa Ân liền lùi lại, Trương Nhất Phàm nhìn Lâm Uyên một cái rồi lạnh lùng nói:

- Ngồi đi.

Lâm Uyên rất ngoan ngoãn lập tức ngồi đối diện với hắn, để hai tay lên đầu gối.

Nếu không phải là Lâm Uyên thì Trương Nhất Phàm có lẽ cũng sẽ mắng cho rồi đấy. Rõ ràng là hắn muốn tìm một thư kí nam, ông ta lại dẫn một cô gái đến. Điều này không cần phải nói, Hoàng Thừa Ân chắc chắn không chịu nổi sức ép của Lâm Uyên nên mới phải dẫn cô ta đến.

Trong luật pháp Trung Quốc không qui định phụ nữ thì không được làm thư kí, vì vậy Lâm Uyên chỉ cần thỏa mãn các điều kiện khác là có lẽ cũng được chấp thuận.

- Cô đến đây làm gì?

Trong phòng làm việc Trương Nhất Phàm khá nghiêm túc khiến cho Lâm Uyên cũng trở nên thận trọng.

- Em đến để thi tuyển làm thư kí.

Lâm Uyên trả lời rất rành rọt chỉ sợ Trương Nhất Phàm không cho cô ta một cơ hội, Lâm Uyên lại nói:

- Em thỏa mãn mọi điều kiện tuyển dụng. Chủ tịch không nên kì thị phụ nữ!

Công việc tuyệt đối không phải là trò đùa, Hoàng Thừa Ân sở dĩ đồng ý Lâm Uyên đến phỏng vấn là vì Bí thư Lâm và Trương Nhất Phàm vốn chung một con đường. Nếu như Lâm Uyên được làm thư kí thì cũng không phải lo lắng về nhân phẩm của cô ta, ít ra thì mối quan hộ giữa bố của Lâm Uyên và Chủ tịch thành phố mọi người cũng biết rồi.

Trương Nhất Phàm thấy Lâm Uyên trả lời rất hợp tình hợp lí thì biết rằng cô ta đã có sự chuẩn bị trước khi đến đây, nhưng Trương Nhất Phàm vẫn nói một cách rất nghiêm túc:

- Nhưng cô không phải là nam giới, tôi cần một thư kí nam!

- Chủ tịch Trương, pháp luật Trung Quốc không qui định nữ giới không được làm thư kí, tại sao tôi lại không được làm?

Lâm Uyên mặc dù cũng hơi thận trọng nhưng cũng không sợ hãi.

- Bố cô có biết không?

Trương Nhất Phàm hỏi một câu.

- Việc này có liên quan đến bố tôi sao? Tôi có quyền tự do lựa chọn nghề nghiệp cho mình.

Lâm Uyên lấy hết dũng khí nhìn vào mắt Trương Nhất Phàm, cô ta thầm nghĩ: “Trương Nhất Phàm, lẽ nào ngay cả tư cách làm thư kí tôi cũng không có sao? Hừ!”

Trương Nhất Phàm nghiêm túc nói:

- Lâm Uyên, cô cứ về trước đi đã.

Lâm Uyên liền đứng dậy, cố gắng ưỡn ngực nói:

- Anh cứ trả lời rõ ràng đi, tôi có được chọn hay không?

Trương Nhất Phàm cầm một tập tài liệu lên nhìn thẳng vào Lâm Uyên, hắn chỉ nói ba chữ: “Đợi thông báo!”

Lâm Uyên cong môi lên rồi rời khỏi văn phòng của Chủ tịch thành phố với vẻ không cam chịu.

Trương Nhất Phàm cầm điện thoại lên gọi cho Bí thư Lâm trên thị trấn. Lâm Đông Hải đang ngồi kí văn bản trong phòng làm việc, tiện tay cầm điện thoại lên. Nhìn thấy số di động của Trương Nhất Phàm, ông ta thầm nghĩ Trương Nhất Phàm gọi cho ông ta có chuyện gì nhỉ?

Một người đã từng làm thư kí cho ông ta, chỉ trong vòng có mấy năm mà đã leo lên đầu ông ta. Đúng là thói đời không biết đường nào mà lần, bối cảnh và tiền đồ của Trương Nhất Phàm thực sự là khiến cho người ta theo không kịp.

Thời gian trước Phó bí thư Đổng cho người đi hỏi thăm giọng điệu của Lâm Đông Hải, hỏi xem ông ta có muốn đến nơi khác làm chủ tịch thành phố không, nhưng Lưu Đông Hải vẫn quyết định ở lại huyện Thông Thành. Kinh tế huyện Thông Thành vừa mới khởi sắc, mặc dù mấy năm lại đây cũng có chuyển biến tốt đẹp, rất nhiều dự án đã dần dần đi vào khai thác, ông ta không muốn những công việc này bị bỏ dở giữa chừng.

Lâm Đông Hải là người rất đầu cuối, bạn của ông ta là Phùng Dụ Tài từ lâu đã chuyển đến khu Phú Dương rồi nhưng ông ta vẫn ở lại Thông Thành. Hôm nay nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm ông ta cảm thấy hơi bất ngờ.

Ông ta vừa mới cất lời lên đã nói:

- Chủ tịch Trương, hôm nay có việc gì phải làm không?

Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:

- Thưa lãnh đạo, chú xưng hô vậy là giết cháu rồi. Cháu đã từng nói, cho dù cháu ở vị trí nào thì chú vẫn là lãnh đạo trong lòng cháu!

Lâm Đông Hải mỉm cười nói:

- Ôi, nói cậu như thế nào nhỉ. Không cần nể mặt tôi như thế đâu! Cậu nói đi, hôm nay có chỉ thị gì vậy?

Trương Nhất Phàm nghiêm mặt nói:

- Chú đã xác định cho Lâm Uyên vào vị trí nào chưa ạ?

Trước mặt người của mình, Lâm Đông Hải cũng không giấu diếm, ông ta nghĩ một lát rồi nói:

- Việc này tôi thực sự chưa nghĩ đến. Hay cứ để cho nó ở lại Thông Thành, tìm chỗ nào tốt là được rồi. Con gái là con người ta, có làm được gì to tát đâu?

Lâm Đông Hải là Bí thư huyện ủy Thông Thành, ông ta muốn tìm một chỗ tốt cho Lâm Uyên thì chỉ cần một câu nói. Nhưng Lâm Uyên lại tốt nghiệp đại học chính qui, đường đường chính chính là sinh việc hệ chính qui thì làm chỗ nào cũng rất xứng đáng.

Trương Nhất Phàm cũng không quanh co lắt léo, hắn nói luôn:

- Cháu muốn giữ cô ấy làm ở Văn phòng Ủy ban Thành phố, chú thấy thế nào?

Lâm Đông Hải lập tức phản ứng lại luôn:

- Con bé đến tìm cậu rồi đúng không?

- Không có ạ, chỉ là cháu tự nhiên nghĩ đến thôi. Cô ấy tốt nghiệp rồi, cũng phải cử về các nơi công tác. Văn phòng Ủy ban Thành phố đang thiếu người, hay là để cô ấy đến đây làm, dù sao cũng tốt hơn ở Thông Thành.

- Không tiện đâu?

Lâm Đông Hải hơi ngần ngại, chuyện như thế này có cần thiết phải làm khó cho Trương Nhất Phàm không? Mình sắp xếp con bé làm ở Thông Thành cũng tốt mà, chỉ có điều Thông Thành dù sao cũng không bằng thành phố Đông Lâm.

Trương Nhất Phàm cũng biết tâm tư của ông ta, Lâm Đông Hải là người không biết nghĩ cho bản thân, từng làm thư kí cho ông ta Trương Nhất Phàm đương nhiên cũng phải giúp đỡ:

- Chuyện này cứ quyết định như thế chú nhé, trước tiên cô ấy sẽ làm nhân viên văn phòng ở Văn phòng Ủy ban Thành phố!

Lâm Đông Hải cũng không đẩy đi đẩy lại nữa, thế là đồng ý luôn:

- Được, cậu cứ sắp xếp thế nào cũng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.