Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 117: Tác thành (1)




Thông qua sự nỗ lực của Emi, Tập đoàn AauPhil đã đồng ý tài trợ không ràng buộc với Ủy ban nhân dân nhân dân thành phố Đông Lâm, xây dựng một bệnh viện giá cả bình dân.

Đồng thời, Trương Nhất Phàm cũng kéo được sự tài trợ của tập đoàn Lý thị ở HongKong và tập đoàn Dương thị của gia tộc chị dâu. Thêm vào đó là một số khoản tài trợ của chính phủ, tổng cộng cũng được hơn ba tỷ, đủ để xây dựng một bệnh viện giá bình dân ở thành phố Đông Lâm, một bệnh viện thật sự giành cho người đến khám chữa bệnh.

Bệnh viện giá bình dân đầu tiên ở thành phố Đông Lâm chính thức thành lập, địa chỉ của bệnh viện sẽ đặt trên khu mới phía nam thành phố.

Diện tích và quy mô của bệnh viện ước chừng vượt qua khỏi khu vực địa khu Đông Lâm, là một kiểu hình mẫu bệnh viện lớn.

Hôm tổ chức nghi lễ động thổ, phóng viên các đài báo truyền hình, báo tỉnh, các tòa soạn báo khắp nơi đổ xô tới để đưa tin tức này.

Trương Nhất Phàm và Bí thư Phạm cùng tham dự nghi lễ này, cùng tham dự cũng có đại biểu của các nhà tài trợ. Trưởng ban thư ký Hoàng Thừa Ân chủ trì cuộc họp báo, chuyên đề về ý nghĩa quan trọng của việc xây dựng bệnh viện giá bình dân của Chủ tịch thành phố Trương.

Thành phố Đông Lâm là thành phố đầu tiên đưa ra khái niệm xây dựng một bệnh viện giá bình dân, và cũng là thành phố đầu tiên trong cả nước có một mô hình như thế. Bệnh viện giá bình dân đã phá vỡ truyền thống thu lợi nhuận kếch xù từ trước, đã giảm một khoản đáng kể phí khám chữa bệnh. Đã vì những người bị bệnh mà chịu sự tra tấn móc ví mà không dám hé răng nửa lời, cũng giảm được gánh nặng áp lực tư tưởng về kinh tế cho họ.

Buổi tối Trương Nhất Phàm không về nhà, mà đi thẳng đến khách sạn nơi Thẩm Uyển Vân ở. Lần này Thẩm Uyển Vân ở trong khách sạn cao cấp mới được xây dựng của tập đoàn Lý thị hợp tác với Hồ Lôi.

Khu phòng chính của khách sạn cao cấp này đã được hoàn công từ 2 năm trước, nhưng do chủ đầu tư của dự án này có vấn đề về kinh tế nên phần cuối của công trình vẫn chưa hoàn thành xong. Hồ Lôi đã nhân cơ hội này, sau khi đàm phán ổn thỏa với tập đoàn Lý thị, với sự thỏa thuận tập đoàn Lý thị chiếm 60%, Hồ Lôi 40% cổ phần, đã mua lại dự án này và lấy tên là khách sạn Tân Đông Phương.

Tại khách sạn Tân Đông Phương, Hồ Lôi đã chuẩn bị cho Trương Nhất Phàm một phòng đặc biệt, Thẩm Uyển Vân được ở trong gian phòng tuyệt đối an toàn của Tân Đông Phương.

Khi Trương Nhất Phàm đến, Thẩm Uyển Vân đã tắm xong. Trương Nhất Phàm cũng cởi áo khoác ngoài rồi đi tắm. Không ngờ lúc này điện thoại của Lưu Hiểu Hiên lại gọi đến.

Thẩm Uyển Vân nhìn thấy cuộc gọi đến là Lưu Hiểu Hiên, cô ta liền lập tức chú ý. Lưu Hiểu Hiên có phải là cái cô MC nổi tiếng trên đài truyền hình đó không? Lúc này đây cô ta còn gọi điện đến cho tướng công làm gì nhỉ?

Thẩm Uyển Vân cũng đã khá nhiều lần xem chương trình của Lưu Hiểu Hiên trên đài truyền hình, bất giác có sự hoài nghi với cái tên Lưu Hiểu Hiên trên điện thoại đó. Lưu Hiểu Hiên trước đây là MC trên đài truyền hình thành phố Đông Lâm, sau đó chuyển đến đài truyền hình tỉnh. Liệu giữa cô ta và Trương Nhất Phàm có mối quan hệ mờ ám nào không nhỉ?

Là phụ nữ, sự mẫn cảm cũng có thừa, Thẩm Uyển Vân len lén nhìn về phía phòng tắm, đoán chừng Trương Nhất Phàm không thể ra ngay được, cô ta liền tắt điện thoại, rồi soạn tin nhắn: “đang họp, có chuyện gì không?”

Lưu Hiểu Hiên cũng là một phụ nữ mẫn cảm, từ trước đến nay chưa bao giờ Trương Nhất Phàm tắt điện thoại của mình cả, đặc biệt là trong một ngày đặc biệt như hôm nay, rõ ràng cô ta biết Trương Nhất Phàm sau khi tham gia nghi lễ xong là về nhà, thì lúc này đây họp với hành cái gì chứ?

Lại đọc tin nhắn gửi đến, thấy ngữ khí cũng không giống. Thường thì Trương Nhất Phàm không bao giờ nhắn tin, nếu như có nhắn tin thì bao giờ cũng có xưng hô đàng hoàng. Đối với một tin nhắn khó hiểu đó, Lưu Hiểu Hiên liền lập tức nghi ngờ.

Chính vì thế, cô ta cũng soạn một tin nhắn gửi đến:

“Chủ tịch thành phố Trương, tôi muốn xin chỉ thị của ngài về vấn đề đưa bệnh viện bình dân lên đài truyền hình. Nếu ngài bận, vậy để lần sau chúng ta bàn lại.”

Thẩm Uyển Vân nghe tiếng di động, lập tức rất mẫn cảm cầm điện thoại di động của Trương Nhất Phàm, cô thấy tin nhắn của Lưu Hiểu Hiên, Thẩm Uyển Vân liền thất vọng.

Trương Nhất Phàm trong phòng tắm đi ra.

- Vừa rồi có người gọi điện thoại à?

Thẩm Uyển Vân gật đầu nói:

- Uh, nhưng em không dám nhận.

Cô chỉ chỉ vào điện thoại mới đặt trên bàn trà. Trương Nhất Phàm cầm lấy mới thấy là điện thoại Lưu Hiểu Hiên gọi tới.

Hình như Lưu Hiểu Hiên vẫn còn ở thành phố Đông Lâm, tối nay không muốn về.

Trương Nhất Phàm nhìn, bèn ném đại cái điện thoại vào chỗ cũ, đi vào ngồi xuống bên giường. Lúc này hắn thấy tình hình cá gặp voi không thể trọng được. Xem ra tối nay, chỉ có thể để Lưu Hiểu Hiên chịu uất ức thôi.

Hắn liền châm điếu thuốc nằm trên giường. Thẩm Uyển Vân lập tức dịu dàng dựa sát vào hắn, khoác tay Trương Nhất Phàm lên vai mình, hai người dựa gần vào nhau.

Trương Nhất Phàm hút điếu thuốc:

- Lần trước chuyện em nói, sau đó thì thế nào rồi?

Thẩm Uyển Vân đương nhiên biết hắn còn ước chừng chuyện hai nhà Thẩm Trương kết minh, vì thế cô đem chuyện ông cụ Thẩm gia thay đổi chủ ý nói lại. Hóa ra sau khi Trương Mạnh Phàm đưa Hạ Vi Nhi bọn họ đến thành phố Đông Lâm biểu diễn, gã thực sự đi nước ngoài rồi, đến bây giờ vẫn chưa thấy trở về.

Chuyện ông cụ nổi giận, Trương Nhất Phàm cũng không biết. Thẩm Uyển Vân lại ở thủ đô, sự tình nắm rõ như lòng bàn tay. Sau đó cô liền đưa ra kế sách để chú hai nhà họ Thẩm là Điền Văn nhà họ Thẩm cầu hôn với nhà họ Trương.

Thẩm Điền Văn thích Triệu Khả Hinh chuyện này Thẩm Uyển Vân sớm đã biết, nhưng Triệu Khả Hinh lại không thích Thẩm Điền Văn. Bởi vì Thẩm Uyển Văn là Hoa hoa công tử, ở thủ đô nổi danh tứ phương.

Nhưng trên thế giới, có những chuyện nói không rõ được, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Thẩm Điền Văn mặc dù ở bên ngoài làm bừa, nhưng gã thật tâm thích Triệu Khả Hinh. Thẩm Uyển Vân liền lợi dụng cơ hồi này, liều mạng thuyết phục Thẩm lão nhị, phải to gan theo đuổi Triệu Khả Hinh.

Hiện tại đúng là lúc nhà họ Thẩm và nhà họ Trương đang chuẩn bị cho đám hỏi, cơ hội khó kiếm, Thẩm Điền Văn quả nhiên nghe lời Thẩm Uyển Vân, thật sự chạy đến nhà Triệu Khả Hinh cầu hôn.

Thẩm Điền Văn tự nhiên gặp phải kẻ bĩ tử, nhưng việc này ông cụ đã biết, đúng lúc Trương Mạnh Phàm tỏ vẻ công khai không thể kết hôn cùng Thẩm Uyển Vân. Còn Thẩm Uyển Vân thì cũng không tỏ thái độ phản đối.

Hai người đều là không thích đối phương, việc này cưỡng ép về sau cũng phiền toái. Bởi vậy, người đứng đầu của nhà họ Thẩm và nhà họ Trương cùng nhau thương lượng một chút, nếu Thẩm Điền Văn đã thích Triệu Khả Hinh như vậy, Nhà họ Trương cũng không ép buộc Triệu Khả Hinh, việc này nói không chừng có thể thành.

Triệu Khả Hinh dù sao cũng là cô gái, tuổi cũng không nhỏ nữa. Triệu Minh Thành và Trương Nhất Phàm đều không phản đối chuyện hôn nhân này. Vì mấy người tạp áp lực, Triệu Khả Hinh bất đắc dĩ đã phải chấp nhận.

Đám hỏi nhà họ Trương và nhà họ Thẩm, về cơ bản đã được định luận. Thẩm Uyển Vân thành công chúa lọ lem, tránh được mối họa lần này. Trương Nhất Phàm nghe Thẩm Uyển Vân nói xong, trong lòng vẫn còn cân nhắc một vấn đề.

Thẩm Uyển Vân có thể tránh khỏi kiếp nạn này, lần sau khi nhà họ Thẩm chuẩn bị đám hỏi với nhà khác, cô còn có thể thao túng gia sản của cả họ sao?

Hai người như vậy cũng không phải là kế lâu dài, xem ra vẫn còn phải nghĩ biện pháp tốt nhất. Trương Nhất Phàm thở ra khói mạnh, chuyện lần này, còn phải cảm ơn Trương Mạnh Phàm trượng nghĩa, nếu không việc này đâu dễ dàng bỏ qua như vậy được.

Thẩm Uyển Vân nhìn hắn lo lắng, an ủi:

- Trước mắt không cần lo lắng nhiều như vậy, cùng lắm thì em di dân sang nước ngoài. Nếu anh nhớ em thì chúng ta gặp nhau ở nước ngoài, lại sinh thêm một đứa nhỏ.

Trưởng Nhất Phàm mỉm cười, hắn biết Thẩm Uyển Vân nói là để an ủi mình, thực ra không có khả năng thực hiện.

Hắn bỏ tàn thuốc ở đầu giường trong gạt tàn thuốc, ôm Thẩm Uyển Vân vào trong chăn.

Trương Nhất Phàm nói suy nghĩ của mình cho Thẩm Uyển Vân, gần đây phía bên Giao Châu khá căng, có thể từ báo chí nghĩ cách, thông qua đó vạch trần tấm màn đen tối mục đích sửa đổi của cán bộ Giao Châu.

Thẩm Uyển Vân nhô đầu khỏi chăn:

- Việc này em đã nghe nói, không phải giữa bọn anh đã đem chuyện này thông báo lên tỉnh rồi ư?

Giao Châu ra mặt trước, lấy danh nghĩa Cục xúc tiến đầu tư thành phố Đông Lâm, cướp mất đầu tư của Tập đoàn Hoàn Á. Bởi vậy khiến cho phía bên này thành phố Đông Lâm trả thù điên cuồng, liên tiếp lấy đi đầu tư của chính phủ Giao Châu.

Phía bên Giao Châu bị thua ngầm, Chu Chí Phương chạy lên tỉnh cáo trạng, Thẩm Uyển Vấn sớm đã nghe nói, cô cùng muốn cùng Trương Nhất Phàm thương lượng một chút, làm thế nào hạ thấp rắp tâm bất lương của bọn họ.

Trương Nhất Phàm đã nghĩ đến, để Thẩm Uyển Vân bảo mấy tên phóng viên đến, đến Giao Châu thăm dò đào móc một ít tin tức. Sau đó những chuyện bất chính của bọn họ, toàn bộ sẽ được đem ra ánh sáng của giới truyền thông.

Cứ như vậy, xem Chu Chí Phương còn có thể ngồi vững được không.

Thời gian trước, an ninh ở thành phố Đông Lâm đột nhiên có chút hỗn loạn. Cục Công an bắt được mấy phần tử không hợp pháp, họ phát hiện những người này phần lớn là người bên ngoài, không phải là lưu manh bản địa ở thành phố Đông Lâm.

Sau khi điều tra trạm thủy điện, phát hiện nguyên nhân quần chúng gây rối, là một số ít người có rắp tâm đốt lửa, cố ý tạo nên mâu thuẫn. Còn phần lớn là không có chính kiến, những kẻ thích nghe tin đồn nhảm bậy bạ, cho nên mới gây nhiễu loạn như vậy.

Thẩm Uyển Vân ở báo tỉnh, có uy quyền nhất định, cô tự nhiên liền nghe theo chỉ bảo của Trương Nhất Phàm, chuẩn bị bốn phía khai thác những chuyện sau tấm màn đen của một số người ở thành phố Giao Châu.

Dưới sự cố gắng của Bí thư Đoàn, dự án thủy điện Tế Châu của thành phố Đông Lâm rốt cuộc cũng được tiến hành thuận lợi. Huyện Uỷ và Uỷ ban nhân dân huyện phái cán bộ xuống làm công tác tư tưởng cho quần chúng, rốt cuộc đã bình ổn được cảm xúc gây rối của quần chúng.

Xây dựng trạm thủy điện là công trình đương đại, lợi ích ngàn thu là chuyện tốt. Hơn nữa trong văn kiện của ủy ban nhân dân thành phố, chỉ vì phúc lợi của dân chúng, hạ thấp phí tổn dùng điện.

Bệnh viện giá bình dâni cũng đang chính thức khởi công, khoảng chừng một năm sau, các thiết bị đầu tư vào bệnh viện có thể sử dụng được. Trong kế hoạch của Trương Nhất Phàm, trước tiên xây dựng phòng khám bệnh và phòng chưa bệnh, đầu tiên là giải quyết vấn đề khám bệnh rất khó khăn. Về phần này cần có phẫu thuật, yêu cầu độ khó và phức tạp. Mặt khác, các phương tiện của bệnh viện cần được cải tiến, xây dựng lại toàn bộ hệ thống bệnh viện.

Tôn chỉ của bệnh viện giá bình dân là vì nhân dân phục vụ.

Buổi lễ khai trương bệnh viện giá bình dân của thành phố Đông Lâm, các đài truyền hình của các tỉnh không ngừng đưa tin, khiến cho nhân dân cả nước rất chú ý. Quần chúng ở các địa phương khác phản ứng, cũng muốn chính phủ địa phương giải quyết khó khăn trong vấn đề khám bệnh.

Chuyện này cũng truyền đến tai ông cụ, sau khi ba Trương Nhất Phàm ở thủ đô, tự nhiên luôn chú ý tới động tĩnh của đứa con. Lần này hắn tạo nên cơn phong ba này, tuy rằng được quần chúng ủng hộ rộng rãi, nhưng Trương Kính Hiên trong lòng lại lo lắng, chỉ sợ chuyện này, không thể tiếp tục được nữa.

Suy cho cùng bệnh viện giá bình dân cũng gây tổn hại tới lợi ích của một số người, cả Trung Quốc lớn như vậy, hắn có thể giải quyết được hiện trạng ăn, mặc, ở, đi lại của dân chúng sao? Trương Kính Hiên cảm thấy đứa con có chút lý tưởng hóa.

Hơn nữa vận hành bệnh viện giá bình dân, cần phải duy trì nguồn tài chính không lồ, bệnh viện giá bình dân có thể duy trì được bao lâu? Rốt cuộc sau đó có biến thành bệnh viện thu phí cao không?

Trương Kính Hiên dù sao cũng già dặn rồi, ông nghĩ tới những vấn đề mà đứa con chưa ngờ tới.

Xuất phát điểm của bệnh viện giá bình dân đương nhiên là tốt, nhưng thực sự tiếp tục duy trì, còn có những khó khăn nhất định. Có lẽ Trương Nhất Phàm ở thành phố Đông Lâm một ngày, người khác không dám phá hỏng những quy củ hắn đặt ta, nhưng nếu hắn đi rồi?

Trước mắt bệnh viện giá bình dân phần nhiều chi phí đều là từ một vài xí nghiệp tài trợ. Trương Kính Hiên lo lắng chính là, một khi bệnh viện dựa vào tài trợ, có thể vận hành bình thường được bao lâu.

Tuy nhiên ông cụ lại không nghĩ như vậy. Ông cho rằng cháu trai có thể gây được tiếng vang như thế, đúng là chuyện tốt. Trương Nhất Phàm ở thành phố Đông Lâm dấy lên phong trào chống tham những, cán bộ lộng quyền, xây dựng giao thông, dựng trạm thủy điện, xây dựng bệnh viện giá bình dân, toàn bộ những chuyện này đều có thể khiến cho tiền đồ của hắn được sáng rọi hơn.

Thật ra, làm người của nhà nước, có những lúc không cần phải quá hết mình, chỉ cần tạo thanh thế khiến thành tích của hắn được thể hiện ra. Có thể đi xuống cũng tốt, càng có thêm kinh nghiệm.

Cho dù nói thế nào, biểu hiện của cháu trai ông cũng vẫn nên khen thưởng. Ông cũng hiểu được Trương Nhất Phàm càng ngày càng không tồi. Trước đây, ông thấy Trương Nhất Phàm xuống cơ sở, chạy đến làm chủ tịch thị trấn có chút lấy lòng mọi người. Bây giờ xem ra, hắn đã đi đúng đường rồi.

Bệnh viện giá bình dân đưa báo cáo, trong xã hội đã gây ra phản ứng mạnh mẽ, quả nhiên không lâu cũng có người đề xuất chất vấn, khắp nơi công khai trên báo chí và truyền hình về động cơ sau lưng. Nhất là Đài truyền hình tỉnh Tương, còn tổ chức chuyên môn bình luận, chính là để song phương cùng bình luận.

Bên tán thành vẫn duy trì thái độ ủng hộ, phản ánh những nghi ngờ, nói cách làm của thành phố Đông Lâm, không còn nghi ngờ là lấy lòng dân. Tranh thủ sự ủng hộ của dân chúng và sự đánh giá của bên trên, căn bản là không thực tế.

Hơn nữa phần lớn chi phí của bệnh viện đều thông qua xí nghiệp tài trợ. Trái ngược cho rằng, bệnh viện qua thời gian tài trợ lâu dài, nó sống sót được cũng cảm thấy lo lắng. Nói không chừng sẽ nhanh chóng biến thành bệnh viện thu phí, Bởi vì bản tính của con người, bất luận một người đều không thể thoát khỏi sự đeo đuổi của vật chất.

Bên ủng hộ cũng tiến hành khích lệ phản bác, bệnh viện giá bình dân không phải bệnh viện miễn phí, nó có tiêu chuẩn thu phí hợp lý, chỉ có điều so với phần lớn bệnh viện hiện nay thu phí thấp, thủ tục cũng đơn giản hơn nhiều.

Bên ủng hộ còn đề xuất, thực ra cơ cấu tiết kiệm của chính phủ nước mình cũng chi trả nhiều, nếu hằng năm có thể đem phí tiết kiệm đó sử dụng, đặt ở những xí nghiệp công ích, đất nước ta sao có thể không hùng mạnh?

Nhân loại theo đuổi việc hưởng thụ vật chất, đương nhiên không sai. Nếu nhân loại không theo đuổi sẽ không thể tiến bộ được, nhưng quá mức xa hoa lãng phí là vô sỉ. Hiện tại thành phố Đông Lâm tiết kiệm chi phí, dùng cứu trợ dân chứng, lại kích động tới thần kinh của ai đó à?

Quan điểm của bên ủng hộ với ngôn ngữ sắc bén, nói tới không kịp trở tay, liên tục rút lui. Bên củng hộ còn chỉ ra, chúng ta có thể có thái độ nghi ngờ với bất kỳ chuyện gì, nhưng chúng ta không thể làm suy sụp tinh thần tích cực của người khác. Bản thân không thể làm việc thiện, không đi xem xét chuyện sống chết của dân chúng, nhưng cũng không thể ngăn cản người khác không làm.

Bệnh viện giá bình dân có thể duy trì bao lâu, tôi nghĩ không phải chỉ là vấn đề quan tâm của mình chính phủ thành phố Đông Lâm, cũng là vấn đề quan tâm của cả cộng đồng. Nếu toàn bộ tỉnh Tương, thậm chí mọi người cả nước, đều bỏ đi nguồn lợi kếch sù mà có tinh thần hỗ trợ tăng lên. Dân chúng có thể an cư lạc nghiệp, quốc gia có thể không phồn vinh hưng thịnh ư?

Quan điểm của bên ủng hộ được đại bộ phận nhân dân ủng hộ, phía phản đối liên tục bị đánh lui, cuối cùng không để lại tiếng động gì. Có vài đại biểu ngượng ngùng rút lui, trên bàn biện luận vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt, rất nhiều người đều đứng lên ủng hộ.

Tiết mục kỳ này do Lưu Hiểu Hiên chủ trì, hơn nữa dù sao cũng là hiện trường công khai, quan hệ tới lợi ích của phần lớn dân chúng, nên nhận được tỉ lệ đổi mới cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.