Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 116: Độc kế (2)




Từ trong phòng của Emi đi ra, trông thấy Ôn Nhã đang đứng ở bên ngoài đợi.

Cô trông thấy mặt mày Trương Nhất Phàm rạng rỡ, liền hiểu đã thuyết phục được Emi rồi. Ôn Nhã cũng không hiểu từ khi nào cũng đã khâm phục năng lực làm việc của người đàn ông này đến thế.

Phải nói, bản thân mình khá hiểu con người của Emi. Lúc nãy xem thái độ của Emi, có thể thấy rằng cô ta đang rất buồn bực. Thông thường trong tình thế này, Emi thường thích đóng cửa phòng lại, nhốt mình trong phòng rồi suy nghĩ vấn đề.

Thế mà ngược lại, hôm nay cô ta lại nói chuyện với Trương Nhất Phàm khá lâu. Ôn Nhã thật sự rất hoài nghi, cái tay Chủ tịch thành phố trẻ tuổi nhất tỉnh Tương này liệu có phải đã dùng đến mỹ nam kế?

Mặc dù biết rõ kết quả, nhưng Ôn Nhã vẫn hỏi:

- Nói chuyện ổn thỏa rồi chứ?

Trương Nhất Phàm gật gật đầu:

- Hiện cô có thời gian không?

Ôn Nhã nhất thời không hiểu ý của Trương Nhất Phàm, chỉ gật đầu:

- Tạm thời thì rảnh.

- Vậy thì tốt rồi, tôi muốn thỉnh giáo cô vài điều.

Vốn Ôn Nhã lúc đầu muốn đến phòng của Ôn Nhã, nhưng nghe thấy Trương Nhất Phàm nói như vậy, liền bước qua đó.

- Có chuyện gì vậy?

Trương Nhất Phàm đi đến cuối hành lang, nhỏ giọng hỏi:

- Tôi đã đồng ý với cô Emi, cùng ta đi ăn bữa cơm rồi.

- Á? Cô ấy chủ động mời hả?

Ôn Nhã gần như không tin vào tai của mình nữa. Bản thân cô ta đã quen biết với Emi bao nhiêu năm như vậy, từ trước đến nay chưa thấy cô ta chủ động mời đàn ông con trai nào ăn cơm tối cả. Sao với Trương Nhất Phàm lại có sự phá lệ như vậy nhỉ?

Emi vốn xuất thân là một danh gia vọng tộc chốn thượng lưu của phương Tây, hơn nữa trông cô lại rất có dáng của người phương Tây: tóc vàng mắt xanh, dáng vẻ thiên kim tiểu thư của một con nhà danh giá. Đàn ông theo đuổi cô ta rất nhiều, cũng không hiếm đàn ông con trai vì muốn có được một bữa cơm tối với cô ta mà đã không tiếc một số tiền vô cùng lớn, nhưng chờ đợi trong mòn mỏi hai ba tháng là chuyện bình thường, mà còn phải chấp nhận thất vọng.

Mà phần lớn thời gian của Emi là giành cho công việc, thường xuyên phải lăn lộn với một số quần chúng, cùng họ ăn cơm là chuyện bình thường, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ cô ta chủ động mời một người đàn ông nào cả. Cho nên, khi nghe thấy Trương Nhất Phàm nói vậy, Ôn Nhã không khỏi sửng sốt.

Trương Nhất Phàm trông thấy bộ dạng kỳ quái của Ôn Nhã, liền hỏi một cách tò mò:

- Có chuyện gì sao?

Ôn Nhã lập tức lắc lắc đầu, cười mỉm:

- Không có gì, thế lúc nãy anh định hỏi tôi cái gì?

- Tôi muốn tìm hiểu một chút về tập tục ăn cơm của người phương Tây. Cô đã ở Anh một thời gian dài như vậy nên chắc là hiểu hơn tôi, có kinh nghiệm hơn tôi nhiều.

Trương Nhất Phàm rất thật lòng nói.

Dù sao thì Emi cũng là một tiểu thư con nhà danh gia vọng tộc, nên mình không thể có bất cứ sơ suất nào. Bởi vậy, hắn muốn thỉnh giáo một chút về những lễ tiết và những vấn đề cần lưu ý.

Ôn Nhã thấy Trương Nhất Phàm coi trọng bữa cơm tối hôm nay đến vậy thì thấy trong lòng có chút không thoải mái cho lắm. Ôn Nhã cũng không thể nào hiểu nổi tại sao mình lại có cảm giác như vậy.

Trương Nhất Phàm đi ăn cơm cùng với người con gái khác, tại sao mình lại phải ghen cơ chứ? Lẽ nào chỉ là chuyện hắn ta đã được nhìn thấy cơ thể của mình thôi sao?

Tâm tư của Ôn Nhã có phần rối loạn, không ngờ lại có chút ganh tị với Emi. Nhưng cô ta vẫn cố gắng hết sức bình tĩnh trả lời:

- Emi là một cô gái rất tốt, cô ấy sẽ không đi so đo, tính toán hay để ý gì đâu. Anh cứ tùy ý cũng được mà. Cũng không cần phải quá câu nệ, như vậy sợ lại không hay.

- Ừ! Cám ơn cô!

- Sao lại khách sáo thế!

Ôn Nhã mỉm cười, rồi vội vàng bước đi.

Tầng hai của Tiểu Hoa Thiên, nơi đây là một quán ăn Tây lớn nhất ở thành phố Đông Lâm này. Buổi tối 7h đúng, Trương Nhất Phàm đã đến như đã hẹn.

Lúc hắn đến, là 7 giờ đúng, không hơn một phút, không kém một giây. Emi từ trên tầng đi xuống, trông thấy bộ dạng nhàn hạ, lững thững của Trương Nhất Phàm, bất giác cô ta hơi nhíu mày.

Emi đã thay một chiếc váy rất đẹp, rất gợi cảm, ôm sát, khiến cho toàn bộ đường cong trên cơ thể của cô ta lộ ra rõ nét. Sau khi Trương Nhất Phàm đi vào, liền ngồi xuống đối diện với cô. Một cái bàn dài, trên đó bày biện thịt bò, sữa, rượu vang… toàn là những món mà người phương Tây yêu thích.

Phòng ăn rất yên tĩnh, phía xa xa cũng có một vài người khách ngoại quốc đang dùng bữa, nhưng bọn họ so với Emi thì có hình dáng kỳ quái hơn rất nhiều.

Đa phần người nước ngoài đều có cái mũi khá dài, hai hốc mắt sâu, một đôi mắt xanh, giống như hai viên bi long lanh nước, phát ra những tia ánh sáng màu xanh, nếu như buổi tối mà nhìn, có khi còn tưởng là mắt ma.

Hơn nữa nhiều cô gái ngoại quốc, đều cao to, trông dáng người khá thô, không có vẻ duyên dáng, yểu điệu như những người phụ nữ phương Đông. Trên mặt họ những lỗ chân lông to, thô, sần, giống như những hang động vậy.

Nhưng Emi thì khác, cô ta lại giống như một nữ thần trong truyền thuyết phương Tây. Cô ta không những sở hữu một vẻ ngoài yểu điện, duyên dáng của người phụ nữ phương Đông, hơn nữa lại được thừa hưởng vẻ mặt rất tinh tế của người phụ nữ phương Tây.

Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm ngồi ăn cơm tối cùng với một phụ nữ nước ngoài. Phía xa có một vài phóng viên báo thành phố trông thấy, liền lập tức giơ máy ảnh lên, lặng lẽ chụp cảnh tượng đó.

Dù sao Emi cũng không phải người phương Đông, nên tính tình của cô ta cũng khá thoải mái, hào phóng. Trương Nhất Phàm nhìn thấy cô ta có nét giống như Angeline. Đôi môi của cô ta vô cùng gợi cảm, quyến rũ đến mê người. Kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy Emi, hắn đã nghĩ, nếu như Emi đi theo con đường truyền hình, đóng phim, thì liệu Hollywood còn có nhân vật Angelina kia nữa không?

Trương Nhất Phàm cầm lấy ly rượu vang lên, thản nhiên hướng về phía Emi:

- Cô Emi, hôm nay tôi là chủ nhà, tôi xin được kính cô một ly!

Emi cũng không chút khách sáo, cầm ly rượu lên, hai người chạm ly:

- Cám ơn!

- Vì một Chủ tịch thành phố trẻ tuổi, đẹp trai, phong độ nhất, ly này, tôi xin được uống cạn. Cũng cầu chúc cho sự hợp tác của chúng ta thành công! Dự án thứ nhất của chúng ta sẽ thành công mỹ mãn!

Trong nhà hàng, có một vài người nhận ra Trương Nhất Phàm, trông thấy hắn và một cô gái người ngoại quốc đang ngồi ăn với nhau, bọn họ muốn qua đó để chào hỏi, nhưng lại không dám.

Không bao lâu sau, thịt bò được đưa lên. Emi trông thấy Trương Nhất Phàm cũng ăn thịt bò, bất giác cười một tiếng. Trương Nhất Phàm cũng không để ý. Nói thật, ngoại trừ lần trước đi ăn cơm Tây cùng Ôn Nhã, hắn chưa từng ăn kiểu này bao giờ.

Tối nay, coi như cố làm cho xong vậy.

Nhưng buổi tối hôm nay lại mang một ý nghĩa khác. Hắn vì địa khu Đông Lâm, vì mấy trăm vạn quần chúng, mà hy sinh lợi ích của chính bản thân mình, đi ngồi ăn cùng vị khách quý này. Emi có vẻ rất thích thú khi nhìn Trương Nhất Phàm ăn đồ Tây, thỉnh thoảng lại mỉm cười.

Khi ăn được một nửa, Emi đột nhiên hỏi:

- Nghe nói ngài rất muốn xây dựng một bệnh viện giá bình dân ở thành phố Đông Lâm, phải không?

Emi hơi nghiêng đầu, nhưng lọn tóc quăn màu vàng rũ xuống, đôi khuyên tay bằng bạch kim sáng lóng lánh, ước chừng có đính mấy kara kim cương, phản xạ cùng với ánh đèn ở nhà hàng, khiến nó phát ra ánh sáng lấp lánh.

Trương Nhất Phàm lúc này mới phát hiện, hóa ra lông mi của Emi rất dài, rất rậm. Khi nói chuyện, nét mặt của cô ta rất biểu cảm, khiến cho người nghe rất thú vị.

Nghe xong câu hỏi của Emi, Trương Nhất Phàm gật gật đầu:

- Tôi vẫn luôn có một tâm nguyện, đó là muốn cho mọi người dân của thành phố Đông Lâm có bệnh thì đến nơi chữa bệnh, đói thì có cái ăn.

Emi đột nhiên mỉm cười:

- Theo tôi anh nên làm một nhà từ thiện chứ không nên làm Chủ tịch thành phố.

Trương Nhất Phàm cũng cười, cầm ly rượu lên biểu hiện thành ý. Là một người ngoại quốc, Emi không hiểu rõ thể chế của Trung Quốc, cô ta càng không hiểu tâm lý của hắn. Nhưng câu cuối cùng của cô ta, khiến hắn rất thích nghe.

Emi nói:

- Tôi có thể giúp anh hoàn thành tâm nguyện này! Sẽ mở một bệnh viện giá cả bình dân ở thành phố Đông Lâm.

Kỳ thật, khi mở bệnh viện tức là có một khoản lợi nhuận kếch xù rồi. Cho dù dó là bình dân hay cao cấp thì thu nhập của bọn họ cũng vô cùng lớn. Hơn nữa hiện tại các bệnh viện đa số là một nơi đen tối, tham ô, tham nhũng, quả thật không còn là nơi cứu chữa người bệnh nữa, mà nó là một lỗ thủng hút tiền không đáy.

Là một Quyền Chủ tịch thành phố Đông Lâm, mục tiêu tiếp theo của Trương Nhất Phàm, chính là muốn xây dựng một bệnh viện kiểu mẫu ở thành phố Đông Lâm, một bệnh viện bình dân chân chính, đúng nghĩa là của người dân.

Trung Quốc hiện đại, rất khó mà thực hiện các trại dưỡng lão, các bệnh viện chữa bệnh cho người dân. Lần này hắn muốn xây dựng một bệnh viện quy phạm, kiểu mẫu. Nếu như thành công, sẽ tiến hành mở rộng khắp toàn bộ địa khu Đông Lâm.

Xem ra bữa cơm tối hôm nay vô cùng đáng giá. Không ngờ Emi lại đồng ý tài trợ cho Ủy ban nhân dân thành phố Đông Lâm cùng xây dựng một bệnh viện giá cả bình dân.

Khi hai người đang nói chuyện rất hòa hợp, đột nhiên vang lên một giọng nói không lấy gì làm hòa nhã lắm:

- Ái chà, công tử bột! Không ngờ lại còn đi bao cả gái Tây nữa đấy!

Cái cô gái mà hắn gặp trên đường cao tốc không hiểu từ đâu lù lù xuất hiện.

Trương Nhất Phàm nhìn cô ta, thấy có chút nhức đầu, cũng không hiểu con nha đầu này thần kinh có vấn đề gì mà lại gọi mình là “công tử bột”. Emi liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi nhìn Trương Nhất Phàm:

- Cô ta gọi anh là gì vậy?

- Công tử bột!

Trương Nhất Phàm còn chưa kịp trả lời, thì cô ta đã nhanh mồm trả lời hộ.

Trương Nhất Phàm vô cùng giận dữ, nói vọng ra với Liễu Hải đang đứng ở cửa:

- Đưa cô ta đi.

Liễu Hải liền đi vào, kéo cánh tay cô ta, như kéo một con gà con, lôi cô ta xềnh xệch đi ra ngoài.

- Này, đừng có động vào tôi! Tôi nói cho mọi người biết, cho dù Chủ tịch thành phố của các người có nhìn thấy tôi thì cũng phải cung cung kính kính đấy, mau bỏ tay ra!

Cô ta nhảy lên đánh vào tay của Liễu Hải. Liễu Hải cũng vẫn không thèm để ý, chỉ dùng sức kéo mạnh hơn. Cô ta liền kêu gào thảm thiết.

Cô ta bị lôi ra khỏi cửa, trông rất ấm ức, nhảy lên gào thét:

- Đồ công tử bột, dám gọi người đánh Lý Đình Đình này, được lắm!

Hóa ra cô ta tên gọi là Lý Đình Đình, Trương Nhất Phàm không thể hiểu nổi sao cô ta cứ bám lấy mình như thế.

Sau khi Lý Đình Đình bị Liễu Hải lôi ra ngoài, Trương Nhất Phàm cười một cách ngại ngần:

- Không có việc gì, chúng ta tiếp tục ăn thôi.

Emi rút một tờ giấy ăn lau miệng, cười ngọt ngào:

- Tôi ăn no rồi, cám ơn bữa tối rất ngon!

Hai người từ trong nhà hàng đi ra, liền trông thấy mấy viên cảnh sát của Phòng cảnh sát đang vội vội vàng vàng tiến vào tiểu Hoa Thiên. Lý Đình Đình đi đằng sau, từ xa nhìn thấy Trương Nhất Phàm liền kêu toáng lên:

- Chính là hắn ta đấy! Hắn đã cho người bắt nạt, làm nhục tôi!

Mấy tên cảnh sát trông thấy người mà Lý Đình Đình chỉ không ngờ lại là Chủ tịch thành phố, bỗng chốc liền run cầm cập, luống ca luống cuống. Chết rồi! Cái bà cô này dám trêu cả vào Chủ tịch thành phố.

Trương Nhất Phàm cười một chút, rồi bỗng ngay tức khắc thay đổi sắc mặt, sa sầm mặt xuống:

- Mọi người muốn làm gì?

- Chủ tịch thành phố Trương, hiểu lầm, là hiểu lầm thôi ạ!

Lý Đình Đình nghe thấy bọn họ gọi tên công tử bột kia là Chủ tịch thành phố, mặt cô ta cũng bỗng chốc trắng bệch, cô ta không tin nổi, chỉ vào Trương Nhất Phàm hỏi:

- Hắn là Chủ tịch thành phố của thành phố Đông Lâm sao?

Trương Nhất Phàm gật gật đầu, nói một cách nghiêm túc:

- Tôi không cần biết cô là ai, xin cô đừng gây chuyện ở thành phố Đông Lâm này!

Sau khi nhìn theo hai người Trương Nhất Phàm và Emi đi khỏi nhà hàng, Lý Đình Đình tức tối dậm chân. Cô ta vẫn không thể nào ngờ được hắn lại là Chủ tịch thành phố!

Khi đưa Emi về khách sạn, Trương Nhất Phàm chỉ đưa đến cửa, không vào. Emi đột nhiên quay người lại, cười một cách quyến rũ:

- Công tử bột, Bye bye!

Choáng! Trương Nhất Phàm cảm thấy bực mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.