Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 11: Trách phạt (1)




Con người lúc sinh thời thường bận rộn với không biết bao nhiêu là việc, dọn dẹp sạch sẽ bọn Thanh Thủy đường rồi, Trương Nhất Phàm lại càng lu bu với công việc hơn.

Khai thông phòng tiếp nhận bên ngoài của Chủ tịch huyện, trên căn bản giao cho thư ký Tần Xuyên đi xử lý, nhưng việc rất kỳ lạ, từ khi mở ra đến giờ, phản ứng của nhân dân không hề nhiệt liệt.

Một ngày nhận không đến hai cuộc điện thoại, có khi cả ngày gần như không có việc gì làm. Hai cô gái ngồi trong văn phòng tiếp dân cũng khá nhàn hạ.

Mới bắt đầu, Trương Nhất Phàm còn nói đây là nhận thức của quần chúng không đủ, nhưng sau một tuần, phản ứng vẫn vậy. Vẫn có một hai cuộc điện thoại gọi tới nhưng cũng chỉ là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.

Trương Nhất Phàm luôn tự hỏi tình huống này, nhìn cuốn sổ ghi chép của hai cô gái. Xem ra quần chúng không hề tín nhiệm văn phòng tiếp dân này rồi, phải tăng cường đại tuyên truyền mới được.

Có lẽ trong con mắt của quần chúng, gọi điện đến văn phòng này, thì chính là cáo trạng, vì vậy cho nên người bình thường đều không dám gọi đến.

Bản thân mình oanh oanh liệt liệt muốn làm văn phòng tiếp nhận ở bên ngoài, không ngờ lại tạo nên tình hình như vậy? Trương Nhất Phàm liền cùng Tần Xuyên đến đài truyền hình một chuyến, tăng cường tuyên truyền nhiều hơn nữa.

Thực thi chế độ cán bộ trả lời thắc mắc của dân chúng, nhưng lại làm cho rất nhiều người kìm chế không dám đứng lên, lại cũng không giống vẻ kiêu ngạo của huyện Sa trước kia, nhất thời tốt lên nhiều rồi.

Trịnh Mậu Nhiên cũng không thể không khâm phục trong lòng, người thanh niên này có khả năng. Chỉ là có một số việc dù sao cũng quan hệ đến quyền lợi của mình, vậy nên không thể nhượng bộ mãi được. Bởi vậy Trịnh Mậu Nhiên đối với Trương Nhất Phàm vẫn có cái nhìn không thay đổi.

Ngày hai mươi sáu tháng ba là sinh nhật Lâm Uyên.

Trước kia khi Lâm Uyên mừng sinh nhật, Trương Nhất Phàm đều tặng quà cho cô ta. Năm nay nên tặng cô ta cái gì nhỉ? Lâm Uyên là con gái duy nhất của Bí thư Lâm, trước đây khi Trương Nhất Phàm làm thư ký, Bí thư Lâm rất bận, nhiều việc đều để cho Trương Nhất Phàm xử lý.

Có một lần cũng là sinh nhật Lâm Uyên, Bí thư Lâm và vợ đều không có thời gian, nhờ Trương Nhất Phàm mang theo ít tiền và quà đến trường học của Lâm Uyên. Từ đó trở về sau, mỗi lần sinh nhật của Lâm Uyên, Trương Nhất Phàm đều dành thời gian đi một chuyến.

Nghĩ đến lần trước tặng cuốn sổ cô ta mừng rỡ vui vẻ, Trương Nhất Phàm cườito. Cái cô bé này cũng khá có ý tứ!

Nhưng mà nên tặng cô ta cái gì nhỉ? Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Nhất Phàm quyết định mua cái điện thoại di động tặng cô ta.

Lâm Uyên đi học ở trường, bình thường phải một tháng mới được về nhà một lần, cũng không có phương tiện liên lạc gì. Điện thoại di động có lẽ là món quà khá hợp lý. Trương Nhất Phàm đối tốt với Lâm Uyên hoàn toàn là vì Bí thư Lâm, đây cũng coi như là một hành động trả ơn!

Bí thư Lâm bình thường đối với bản thân và người nhà đều khá tiết kiệm, nhất là đối với yêu cầu của con gái. Con gái bảo bối như vậy mà cũng không được phép tiêu tiền như nước. Cho dù Trương Nhất Phàm nhìn thấy, cũng cảm thấy hơi oan uổng.

Không cần nói ông ta đường đường là một Bí thư huyện ủy, cho dù là con của một chủ tịch xã, trưởng phòng linh tinh thôi thì bình thường ở trong trường cũng tỏ dáng vẻ cao cao tự đại, ngạo mạn không thể chịu được.

Giống như Trưởng phòng tài chính Lý Khánh Tùng vậy, người xem con trai của hắn, đã biến thành cái dạng gì rồi?

Uống rượu, hút thuốc, đùa giỡn với con gái, cho vay nặng lãi, chuyện gì hắn cũng không từ? Chỉ cần là việc xấu thì không thể thiếu hắn được. Ngoài ra, lúc đi ra khỏi nhà, bạn bè khắp nơi, trước la hét sau ủng hộ, lái xe BMW chạy khắp phố.

Mà Lâm Uyên so với những đứa con cán bộ này, có thể nói là bình dân nhất. Giờ Trương Nhất Phàm có tiền rồi, hắn cảm thấy nên để Lâm Uyên tổ chức sinh nhật tốt một chút. Con gái của lãnh đạo, có thể giúp đỡ thì tận tâm giúp đỡ. Làm người quan trọng nhất là không thể quên nguồn gốc của mình, đây là nguyên tắc mà Trương Nhất Phàm luôn nhất quán.

Chủ ý đã quyết định rồi, hai giờ chiều, Trương Nhất Phàm lái chiếc Santana cũ chạy tới Đại học Giao Châu.

Từ huyện Sa đến đại học Giao Châu khoảng hơn ba trăm ki-lô-mét, ngồi xe phải mất mấy tiếng đồng hồ, nếu như tự mình lái xe, khoảng hai tiếng rưỡi là đến nơi. Trương Nhất Phàm tính thời gian rồi, đến trường khi đó là khoảng bốn năm giờ. Lúc này Lâm Uyên cũng sắp tan học rồi.

Lần này vào Đại học Giao Châu, Trương Nhất Phàm cảm thấy rất xúc động.

Khung cảnh mới qua một năm, cổng trường đã xây mới lại, đổi thành dòng chữ chạy bằng điện. Cửa bảo vệ cũng rực rỡ hẳn lên, trên tắm bia đá cao lớn viết mấy chữ to ĐẠI HỌC GIAO CHÂU, là bút tích của Chủ tịch thành phố Giao Châu Cố Thanh Dương đề tặng.

Trương Nhất Phàm dừng xe ở một chỗ rộng ven đường, đang chuẩn bị qua đường, không ngờ một chiếc xe BMW màu trắng chạy đến dừng trước mặt Trương Nhất Phàm.

Chiếc xe này dừng cũng không biết điều, Trương Nhất Phàm nói thầm một mình, liền nhìn thấy tài xế từ trong xe mở cửa chạy ra, người tài xế này chạy qua bên kia, mở cửa sau ra. Vẻ mặt tươi cười nói.

- Phương thiếu gia, mời!

Trời, thời đại nào rồi, còn chơi kiểu này nữa chứ? Người ngồi bên trong là tên nào vậy? Xem ra lại là phô bày sự giàu sang rồi, chỉ có điều lớn như vậy rồi, không ngờ còn có cách mở cửa xe như vậy, làm như mình là đại vương công quý tộc không bằng.

Ngay sau đó, từ trong chiếc BMW chui ra một người trẻ tuổi, khoảng hơn hai mươi tuổi, người này hơi mập, mang một cái kính râm to đùng, quần áo trắng, đeo cà-vạt. Kinh khủng nhất là, trong tay người này cầm một bó hoa, là hoa hồng đỏ tươi, lập tức làm cho rất nhiều học sinh kinh ngạc và hâm mộ.

Không biết là hoa khôi nào có phúc như vậy, không ngờ có chiếc BMW mới tinh, bạch mã hoàng tử mặc quần áo trắng phau, trong tay cầm bó hoa hồng tươi thắm đến tặng.

Trong mắt của những cô gái kia có chút ái mộ, bỏ qua hết tất cả mọi khuyết điểm trên người tiểu tử này. Tên tiểu tử được ngưỡng mộ này, dáng vẻ có vài phần đáng tiếc, người hơi mập một chút, mà cũng không cao lắm, khoảng chừng một mét sáu mươi lăm.

Đây chính là bạch mã hoàng tử dạng Hồng Kim Bảo, Trương Nhất Phàm cười. Trước đây khi còn đi học, loại người như thế này gặp qua nhiều lắm rồi. Hắn cũng không để ý, đi thẳng về phía cổng trường.

Không ngờ, phía sau có người gọi hắn.

- Này? Đứng lại!

Trương Nhất Phàm không để ý đến hắn, cũng không biết hắn kêu mình vì ở Giao Châu này hắn không hề có người quen.

Lúc hắn vẫn tiếp tục đi thẳng về phía trước, tên lái xe vừa rồi chạy tới, giữ chặt Trương Nhất Phàm nói.

- Ngươi bị điếc à? Không nhìn thấy thiếu gia Phương của chúng ta muốn đi vào sao?

Trương Nhất Phàm dừng lại, tóm tay của tên tài xế đang giữ mình lại, từ từ hất ra.

Có thể là vì ánh mắt có sát khí của Trương Nhất Phàm, người tài xế kia theo bản năng buông lỏng tay ra, nói với Trương Nhất Phàm.

- Để thiếu gia Phương đi trước, nên thức thời một chút.

Cửa trường lớn như vậy, trâu ngựa đều có thể qua được, nói chi là một Phương thiếu gia như hắn? Dựa vào cái gì bắt người khác phải nhường đường chứ? Hắn đi vào trước? Hắn có quyền ưu tiên sao? Quyền này là ai cho hắn chứ? Trương Nhất Phàm dù sao vẫn còn trẻ nên hơi nóng tính, tuy rằng thân làm lãnh đạo nhiều năm, cũng không kìm chế nổi những tức giận nhất thời.

Hắn trả lời:

- Cửa trường rộng như vậy, cho dù là heo mập đến cỡ nào đều có thể vào lọt, chẳng lẽ hắn còn mập hơn heo à?

- Tên khốn kia, ngươi tại sao dám nói như vậy hả!

Tên tài xế nghe Trương Nhất Phàm nói như vậy, lập tức bốc hoả, giống như có ý định liều mạng với Trương Nhất Phàm.

Phương thiếu gia ở phía sau trừng mắt liếc Trương Nhất Phàm một cái, thể hiện thái độ rất ngạo mạn.

- Bác Tống, đi thôi!

Nhìn dáng vẻ của hắn ta, dường như có vẻ không muốn so đo với Trương Nhất Phàm.

Người lái xe liền trừng mắt nhìn Trương Nhất Phàm, mắng một câu nhà quê.

Cái gì là tiểu nhân hả? Thôi được rồi, chằng thèm so đo với người như ngươi. Ôi! Xã hội này, không biết đã trở thành cái gì rồi? Làm chó săn đi theo người khác mà còn diễu võ dương oai, thật làm cho người khác không thể nói nổi.

Không đáng để so đo với những người như thế! Đồng hồ của Trương Nhất Phàm đã sớm qua giờ tan học. Nam nữ học sinh từ trong sân trường đi ra thành từng đoàn, rất nhiều người nhìn bó hoa lớn mà Phương thiếu gia ôm trong tay, không kìm nổi kêu woa lên một tiếng!

Woa! Thật đẹp quá —— Không biết ai có phúc đến vậy, lãng mạn chết đi được.

Trương Nhất Phàm đi về hướng ký túc xá của Lâm Uyên, nói với cô trông cửa một câu, tôi đến đón Lâm Uyên.

Cô trông cửa đã từng gặp qua Trương Nhất Phàm, trước kia khi Lâm Uyên đến trường, vẫn là Trương Nhất Phàm đưa đến. Lần đó hành lý của Lâm Uyên rất nhiều, mang không hết, vì thế hắn nhét cho cô hai trăm đồng làm quà biếu, kết quả là từ đó về sau, chỉ cần Trương Nhất Phàm đến đây thì cô liền lập tức cho qua.

- Lâm Uyên vừa mới về ký túc xá, anh lên đi!

Cô còn tủm tỉm cười báo cáo lại tình hình.

Lúc Trương Nhất Phàm lên lầu, phía sau truyền đến những lời to tiếng.

- Tại sao lại không thể lên? Hắn tại sao lại đi lên được đấy? Tôi sẽ báo cáo với quản lý nhà trường.

Trương Nhất Phàm quay đầu nhìn lại, lại là cái gã Phương thiếu gia vừa rồi cùng với tên lái xe đến đây. Trong tay đang cầm bó hoa tươi, tranh cãi với cô giữ cửa.

- Ngươi có đẹp trai như người ta sao? Bộ dạng như một cái loa vậy.

Cô nói chuyện cũng nói móc quá, không ngờ lại đem đặc điểm của người ta biểu hiện sinh động như vậy.

Phương thiếu gia liền tức giận.

- Cô nói lại một lần nữa xem, tôi gọi người đánh nát cái mồm của cô! Chẳng phải chỉ là một con chó trông cửa thôi sao.

Cô trông cửa làm sao đồng ý bán cho hắn một vé vào được, lập tức làm ầm với Phương thiếu gia. Phương thiếu gia này cũng quá ngốc, sao lại không biết đường cho người ta chút ưu đãi là được rồi? Cứ làm ra vẻ ta đây, thể hiện thái độ cao ngạo làm cho ai cũng không vừa mắt.

Huống hồ hắn còn mắng người ta là chó giữ cửa, cho dù là người trông cửa, cũng không nên mắng người ta như vậy. Cô này cũng không ngoại lệ, vì thế mà hai bên to tiếng với nhau.

Trương Nhất Phàm đến gõ cửa phòng 304, khu nữ sinh A, bên trong có tiếng trả lời.

- Mời vào!

Đây là giọng của Lâm Uyên, Trương Nhất Phàm đẩy cửa ra, nhìn thấy Lâm Uyên đang ngồi trên giường chơi máy tính.

- Lâm Uyên.

- Trương Nhất Phàm. Sao anh lại tới đây?

Lâm Uyên nhìn thấy Trương Nhất Phàm, lập tức há hốc mồm kinh ngạc, lát sau lại đỏ mặt lẩm bẩm nói.

- Em còn tưởng rằng mọi người đều quên sinh nhật của em hết rồi chứ!

- Làm sao có chuyện đó được?

Trương Nhất Phàm cười cười, đi đến bên giường. Đây là gian phòng ký túc có bốn người, ngoại trừ Lâm Uyên ra, hắn không hề nhìn đến mặt người con gái nào khác.

- Ngồi đi, em rót nước cho anh.

Điều kiện của trường học khá tốt, gian phòng ba mươi mấy mét vuông, ngoài bốn cái giường còn có máy nước uống, tivi và tủ quần áo.

Lúc Lâm Uyên chuẩn bị đứng dậy đi rót nước, một cô gái từ trong toilet đi ra.

- Lâm Uyên, bạn xem nội y của tôi đẹp không?

- A ——

Một tiếng hét chói tai vang lên, Trương Nhất Phàm chỉ cảm thấy trước mắt có tuyết trăng bay qua, cô gái kia liền chạy trốn nhanh như chớp.

Trương Nhất Phàm thấy khó xử, nhưng hắn không thể không thừa nhận, dáng người của cô gái kia rất đẹp. Vừa rồi mặc một cái áo lót màu trắng nõn, bên dưới hẳn là một cái quần nhỏ bông trắng.

Dáng người rất đẹp, nước da trắng ngần, trừ lúc đó ra, ồ, hình như nhìn thấy trước ngực có hai vật gì nhô lên, vừa rồi lúc cô chạy đi, nó lắc lư chuyển động mấy cái, sau đó cả người biến mất không nhìn thấy nữa.

Lâm Uyên lau mồ hôi, vừa rồi quên mất đã không nhắc cô ấy, không ngờ làm Trương Nhất Phàm no mắt một phen.

- Lâm Uyên chết tiệt, tại sao có khách đến cũng không nói với tôi một tiếng!

Từ trong toilet tiếng trách móc của cô gái kia vọng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.