7h tối, Trương Nhất Phàm nhận lời mời của Hồ Lôi tới nhà hàng mới khai trương Duyệt Tân Lâu.
Hắn cùng đi với Liễu Hải, từ xa đã nhìn thấy Đường Vũ đứng ở cửa khách sạn đợi sẵn. Vừa thấy xe của Trương Nhất Phàm, Đường Vũ liền chạy lên đón tiếp. Cùng là chỗ thân quen, Trương Nhất Phàm bảo Liễu Hải đi đỗ xe rồi cùng vào ăn cơm.
Duyệt Tân Lâu là nhà hàng mới khai trương, nếu tính ở huyện Sa thì quy mô trang hoàng cũng thuộc đẳng cấp cao. Trên dưới có ba tầng mỗi tầng đều có mấy chục phòng ăn riêng, mỗi tầng đều có một sảnh lớn có thể bày được các bữa tiệc rượu. Nhà hàng mới nhưng khách đến rất đông.
Cửa chính đỗ đủ các loại xe phần lớn đều là loại xe trên một hai trăm nghìn. Khi Trương Nhất Phàm theo sau chân Đường Vũ bước vào liền nhìn thấy Âm tỷ, cô ta ăn mặc gợi cảm như yêu nữ, vừa đi vừa lúc lắc vòng eo.
- Anh Phàm đến rồi kìa!
Vừa nhìn thấy Trương Nhất Phàm, Âm tỷ đã nở nụ cười tươi rói như hoa. Quay lại nhìn mấy cô tiếp tân xinh xắn ở cửa vào, Trương Nhất Phàm mới nghĩ lại: chẳng trách mà mình thấy quen như vậy, hóa ra là Âm tỷ đã chuyển nhà hàng đến huyện Sa.
- Chào chị! Nhà hàng này được đấy, rất có khí chất.
Trương Nhất Phàm ngắm nghía một hồi và đưa ra lời khen.
Âm tỷ tươi cười nói:
- Các anh lên lầu trước đi, một chút nữa em sẽ lên tiếp các anh.
Một nhân viên phục vụ của nhà hàng liền đưa mấy người họ lên phòng riêng ở tầng hai.
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Khai trương lúc nào thế?
Đường Vũ ngượng ngùng giải thích:
- Khi khai trương, sợ làm phiền anh nên em không dám nói. Toàn bộ nhà hàng này là do cô ấy bỏ tiền ra, em chẳng dính dáng vào.
Trương Nhất Phàm cũng chẳng hỏi thêm việc ấy, chỉ nói:
- Bọn Hồ Lôi đã đến chưa?
- Vẫn chưa, chắc phải hơn chục phút nữa mới tới. Cậu ấy nói có tý việc nên đến muộn.
Ba người cùng bước vào phòng ăn riêng, phục vụ liền mở điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ xong đã ra đứng đợi yêu cầu phục vụ ở bên ngoài.
Nhìn thấy vẫn chưa có ai đến, Đường Vũ liền rút thuốc mời Trương Nhất Phàm và Liễu Hải, hắn liền hỏi Liễu Hải:
- Liễu Hải, những ngày vừa rồi đi theo anh Phàm có quen không?
- Anh Phàm đối với tôi rất tốt, còn tốt hơn cả anh ruột nữa. Tôi và chị tôi đều rất cảm kích.
Liễu Hải là người nhanh chân nhanh tay nhưng ít nói. Bình thường có gì là nói thế chứ chẳng nói quanh co bao giờ.
Trương Nhất Phàm cũng rất thích tích cách ngay thẳng của Liễu Hải, hắn nói:
- Đi với tôi cậu cũng vất vả theo, nếu có thời gian, cậu phải tự học cách điều tiết công việc.
- Tôi biết rồi, thưa anh.
Liễu Hải nhiệt tình đáp trả.
Lúc ấy, Đường Vũ hạ thấp giọng nói:
- Anh Phàm, gần đây hay có người tố cáo, Triệu Bình An đứng ra làm ô chắn bảo vệ cho một số bọn lưu manh của địa phương. Gã bị nghi vấn có quan hệ với xã hội đen, đã có người phản ánh nhiều lần nhưng Vương Bác vẫn không tin, hình như là gã cố tình bao che.
Trương Nhất Phàm không nói lời nào chỉ cười nhạt một tiếng. Vương Bác chưa bao giờ nể mặt mình, bất cứ là việc gì đều thấy không thoải mái. Nếu nước cờ của gã ủng hộ cho Trịnh Mậu Nhiên rõ ràng như vậy, mình sẽ phải tính cách, để xem sau khi ép được Trịnh Mậu Nhiên, Vương Bác sẽ xuất chiêu gì nữa?
Nhất định phải chỉnh đốn đàng hoàng lại cái tên Vương Bác này.
Thấy Trương Nhất Phàm không nói không rằng, Đường Vũ liền trở nên thận trọng. Mặc dù khi bình thường, họ vẫn hay cười đùa với nhau, nhưng vào thời điểm quan trọng, họ vẫn phải biết xử lý chính xác mối quan hệ đó.
Đúng lúc này, Hồ Lôi và Lý Thân Bác đi vào. Vừa bước vào cửa. Hồ Lôi liền tiến vào ôm chặt mọi người. Lý Thần Bác nhẹ nhàng hơn, chỉ đẩy gọng kính và cười chào mọi người.
- Ông chủ tịch huyện của chúng ta cũng tới nữa, ha ha…
- Chỉ còn đợi các cậu thôi đấy, ngồi xuống nhanh lên.
Trương Nhất Phàm vừa cười nói vừa mời mỗi người một điếu thuốc.
Vừa ngồi xuống bàn, Trương Nhất Phàm đã hỏi:
- Vụ kia có tiến triển gì không?
Nói đến vụ Ôn Trường Phong, Lý Thần Bác liền kể khổ:
- Cái cô Ôn Nhã ấy, ảnh hưởng tác phong của phương Tây hết sức nghiêm trọng, lại chẳng hiểu tý nào về tình hình trong nước. Thú thực, có khi có năng lực chưa chắc đã tốt, còn phải xem xét tình hình thực tế. Về mặt này, chắc anh phải bảo ban cô ấy đấy, cô ấy rất thích so sánh ở đây với các nước phương Tây.
- Người phương Tây cũng chẳng tốt đẹp đến đâu? Toàn một bọn biến thái, cả ngày lúc nào cũng nói về nhân quyền nhưng rốt cuộc chúng lại làm gì? Tôi ghét nhất là bọn người phương Tây ấy, nói một đằng, làm một nẻo, toàn tự nâng mình lên làm thần thánh. Anh chẳng phải là Thần Bột à? Không lẽ anh không thuyết phục được cô ấy?
Hồ Lôi liền nói chen vào.
Lý Thần Bác nghe hắn nói thế liền trợn mắt gằn giọng nói:
- Tôi là Lý Thần Bác.
Từ lời tuyên bố trịnh trọng của hắn, có thể thấy, từ bấy lâu nay, hắn rất để bụng Hồ Lôi gọi hắn như vậy.
- Cái tên Lý Thần Bác viết gộp vào không phải là Thần Bột ư? Không lẽ Lý Thần Bác không phải là Thần Bột? Tôi gọi anh là Thần Bột để mọi người thân thiết hơn, đều là anh em với nhau cả, anh đừng có để ý nữa? Đấy anh xem, chúng tôi đều gọi Nhất Phàm là anh Phàm, anh Phàm đây làm gì có phản ứng giống như anh đâu.
Lý Thần Bác bực mình nói:
- Được, anh được lắm, bất cứ chuyện gì nếu đến cái miệng của anh đều đổi nghĩa hết, nếu còn gọi tôi là Thần Bột, tôi sẽ cho anh biết tay.
Người khác gọi gã là Thần Bác, gã chẳng bao giờ để ý. Duy có tên nhãi Hồ Lôi gọi gã như vậy, gã biết, tên đó chẳng có ý tốt nào.
Người ta gọi Thần Bác thì đúng là Thần Bác tên gã rồi, nhưng từ miệng lưỡi của tên nhãi này lại gọi gã thành Thần Bột.
Đúng lúc này thì Âm tỷ đẩy cửa bước vào, trên miệng vẫn nở nụ cười như hoa:
-Ai lại gọi Thần Bột vậy?
“Ha ha…” Mọi người đều cười to làm cho Thần Bác đỏ cả mặt. Nhìn thấy người đàn bà gợi cảm như Âm tỷ, cơn giận của gã liền biến mất.
Âm tỷ vẫn là Âm tỷ của trước đây, mặc dù đã rời bỏ Cận Thủy Thanh Lâu nhưng vẫn giữ phong cách lả lơi, thậm chí là ăn tết xong cái độ lả lơi ấy còn tăng lên vượt trội. Sau khi bước vào, nàng nhìn hết lượt mấy gã đàn ông trong phòng rồi quay sang cười duyên hỏi Đường Vũ:
- Anh định thế nào? Dọn món nên chứ?
Đường Vũ gật đầu, Âm tỷ liền lên tiếng gọi nhân viên phục vụ đang đứng đợi sẵn bên ngoài:
- Tiểu Mai, dọn thức ăn lên.
Nhân viên phục vụ liền cất tiếng đáp rồi lập tức đi gọi món.
Hồ Lôi nhìn thấy vòng eo nhỏ nhắn gợi cảm của Âm tỷ, không nhịn nổi liền bước đến rồi đưa tay lên dò dẫm,
- Tỷ tỷ xinh đẹp, sao nàng lại có thể thích người thô kệch như tên Đường Vũ kia nhỉ? Chẳng lẽ ta lại không bằng gã sao? Ta không phục, không ngờ lần đầu tiên ta bị đá đó.
- Anh bớt giỡn thôi, rõ ràng là anh vứt người ta đi như miếng rẻ, lại còn giả vờ từ bi mèo khóc chuột nữa. May mà còn có Đường Vũ chịu tiếp nhận tôi đó.
Âm tỷ vừa cười vừa lấp sau lưng Đường Vũ, đúng là rất nữ tính.
Hồ Lôi bất bình nói:
- Đường Vũ, anh được lắm, tôi thách đấu với anh.
“Ha ha…” Mọi người đều cười to, nhất là Lý Thần Bác còn cười đến đau cả bụng:
- Dựa vào sức vóc của cậu, có ổn không?
Bị người khác coi thường, Hồ Lôi chẳng nói chẳng rằng liền nâng chén trà lên uống cạn một hơi.
Đường Vũ vỗ nhẹ lên vai hắn nói:
- Người anh em tốt của tôi, đừng so đo tính toán với anh, hay tối nay ba anh em mình chơi 3 người nhé?
- Anh muốn chết hả? Không coi lão nương ra gì.
Âm tỷ vừa mắng vừa cười nhưng lại hiện lên dáng vẻ thèm khát làm cho Hồ Lôi đứng dậy bật lên thành tiếng:
- Trời ơi, tôi lại Thần Bột rồi!
- Này, quan hệ gì tới ta hả?
Thần Bác bất mãn nói.
- Mẹ kiếp, là tôi nói sai, được chưa?
Hồ Lôi đứng dậy, vỗ vỗ phía dưới, quả nhiên có thứ gì đó đã cương to làm cho đũng quần cũng căng lên.
Gã còn tự tính chiều dài của mình:
- Ta không tin, Âm tỷ, nàng hãy nói xem, là của ta dài hay của cậu ta dài?
Âm tỷ lườm hắn một cái, nhưng vẫn là cái lườm vô cùng lẳng lơ.
Đúng lúc ấy, nhân viên phục vụ đẩy cửa bưng thức ăn vào. Nhìn thấy Hồ Lôi lấy tay chỉ chỉ lên chỗ căng ấy liền xấu hổ đỏ cả mặt, nhưng phải giả bộ không nhìn thấy gì.
- Uống rượu gì?
Âm tỷ hỏi.
- Uống rượu Ngũ Lương đi. Anh Phàm, được không?
Đường Vũ quay sang hỏi Trương Nhất Phàm.
- Tùy thôi. Nhưng uống ít thôi. Mai còn phải đi làm.
- Thế thì uống rượu Ngũ Lương đi.
Những người khác sẽ nghe Trương Nhất Phàm. Hồ Lôi hình như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đợi chút, trong xe tôi còn hai chai rượu ngon, để tôi đi lấy.
Nói xong, cũng chẳng đợi mọi người kịp phản đối, gã liền chạy đi lấy.
Trương Nhất Phàm dùng đũa nếm một chút thức ăn
- Âm tỷ, đầu bếp của chị ở đâu vậy? Tay nghề được đó!
Âm tỷ cười nói:
- Hình như lần này tôi đã chọn đúng rồi, còn nhận được cả lời khen của Chủ tịch huyện, quả không tồi. Nhưng không phải một đầu bếp đâu, là hai người đấy, một người Tứ Xuyên, một người mời từ trên Tỉnh, hai đầu bếp này tay nghề khá lắm.
- Không tồi, ngon đấy.
Trương Nhất Phàm thử mấy món ăn và luôn miệng khen.
Hồ Lôi chạy vào như một cơn gió, trên tay cầm hay chai rượu được đựng bằng hũ sứ nên chẳng nhìn ra nhãn mác.
- Trước đây loại này vốn là rượu đặc biệt để tiến cung, có người tặng cha tôi, tôi trộm đến đây.
Nhìn sắc mặt của Hồ Lôi, chẳng biết được là hắn nói thật hay nói dối. Dù sao rượu này cũng không tồi. Sau khi mở nắp hũ, cả phòng lập tức tràn ngập mùi rượu.
Rượu ngon!
Mọi người không hẹn đều cất tiếng khen. Ngay cả như Lý Thần Bác cũng vội vàng muốn nếm thử mùi vị. Hai hũ rượu khoảng tầm hai cân, ngồi quanh bàn chỉ có năm gã đàn ông, tính cả thêm Âm tỷ cũng mới là sáu người, mỗi người cũng được bảy ly.
- Để tôi.
Âm tỷ giành lấy hũ rượu rồi ân cần rót.
Về chuyện giữa Đường Vũ và Âm tỷ, Trương Nhất Phàm không đồng tình, cũng không phản đối. Đó là chuyện riêng của người ta, xét về nguyên tắc, chỉ cần không phạm sai lầm nào, thì tùy họ.
Khi Âm tỷ rót rượu, Trương Nhất Phàm gọi Liễu Hải đưa ví cho hắn, móc ra từ trong ví hai nghìn tệ, hắn nói:
- Đây là tiền mừng lễ khai trương, chị nhận đi. Đã quyết định lập nghiệp ở đây, tôi chúc cho việc kinh doanh của Duyệt Tân Lâu ngày càng phát đạt, doanh thu ngày càng tăng, đạt vị trí đầu trong kinh doanh ẩm thực.
Đường Vũ thấy thế vội nói:
- Sao lại bắt anh bỏ tiền chứ. Chúng em đã ngại không dám gọi anh. Tiền này em không dám nhận.
Âm tỷ cũng từ chối làm Trương Nhất Phàm khó chịu:
- Sao? Tiền của tôi có độc à? Anh chị không mời tôi là việc của anh chị, còn đây là tấm lòng của tôi, của anh em với nhau, anh chị hãy nhận đi. Nếu không nhận tiền là tôi trở mặt đấy.
Thấy Trương Nhất Phàm nói vậy, Đường Vũ ngại ngùng nói với Âm tỷ:
- Thôi thì em cầm đi.
Âm tỷ quả là rất nghe lời, cô ta lập tức nhận tiền.
Cũng chẳng biết cái tên nhãi Hồ Lôi lấy đâu ra cái loại rượu này, mùi vị khá ngon, lại khá nặng. Khắp phòng đâu đâu cũng phảng phất hương vị rượu thơm ngào ngạt.
- Nào, chúng ta cùng cạn!
Trương Nhất Phàm là người đứng đầu, khi đã nâng ly mời thì tất cả mọi người lập tức đứng dậy, cụng ly, uống một hơi cạn ly.
Quả là rượu ngon!
Đường Vũ liền hỏi:
- Chỉ có hai hũ sao? Còn nữa không?
Hồ Lôi cười một cách khó hiểu:
- Có cũng không cho anh uống!
-Vì sao?
Đường Vũ khó chịu hỏi.
-Tôi sợ Âm tỷ không chịu nổi. Ha ha…
Nhìn thấy nụ cười dâm đãng của Hồ Lôi, Đường Vũ dường như đã hiểu ra nhưng lại sợ Trương Nhất Phàm biết nên không dám hỏi thêm.
Uống xong ba tuần rượu, đúng lúc trong phòng ăn đang rôm rả thì đột nhiên từ ngoài vẳng vào tiếng chửi lớn:
- Mẹ mày chứ, ông mày đến chỗ này ăn cơm là nể mặt mười ba đời tổ tông nhà mày, thế mà còn dám đòi tiền ông ư? Cũng không lên huyện Sa mà hỏi thăm xem!