Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa II

Chương 70: Trúng kế




Nhìn Hồ Ngôn Thanh đi rồi, Lăng Vân Dực vẫn ngồi xếp bằng trên kháng, như đang lẩm bẩm quay về tấm rèm dày nói:
- Đi ra uống một chén đi.

Chốc lát tấm rèm kia xốc lên, lộ ra một gương mặt bình thản, người đó mặc chế phục màu chuột, nhìn qua chỉ là một tào đinh bình thường. Nhưng người có thể vào lúc này xuất hiện tại đâythì tuyệt đối sẽ không bình thường.

Nhìn Lăng Vân Dực đang châm rượu cho mình, người nọ thấp giọng nói:
- Ta không uống rượu.
Không phải là không biết, là không uống.

- Không uống ta uống. - Lăng Vân Dực bĩu môi, bưng lên chung rượu rồi uống một hơi cạn: - Không có độc, yên tâm.

Người nọ không nói chuyện, chỉ cười khinh miệt.

- Ta đã bảo hắn đi lấy vật chứng kia rồi. - Lăng Vân Dực cũng không tính toán, chỉ buồn bã nói: - Hy vọng sau khi các ngươi có được vật thì có thể tuân thủ hứa hẹn.

- Ngươi không tư cách nói cái này. - Người nọ vẫn mặt không chút thay đổi nói: - Trừ phi, ngươi giao lá thư đó ra đây.

- Ta đã nói mấy lần rồi, lá thư đó ta xem qua rồi đốt luôn. - Lăng Vân Dực lắc đầu cười khổ nói: - Phải nói thế nào thì ngươi mới tin đây.

- Ta không tin. - Người nọ bất vi sở động nói: - Ngươi cứ nghĩ đi, chỉ cần đưa ta trước khi tiến kinh, chúng ta nhất định sẽ thực hiện hứa hẹn.

- Ài.
Lăng Vân Dực cúi đầu uống rượu:
- Không có chính là không có, ngươi bức ta cũng vô dụng.

- Ngươi còn có thời gian. . .

Người nọ nói xong liền lui trở về gian trong. Gian ngoài chỉ còn lại một mình Lăng Vân Dực uống rượu sầu, cho dù gian trong người nọ không có giám thị sau rèm, nhưng hắn cũng không có ý muốn động chút nào, từ sau đêm hôm qua bị một người giống như lính cần vụ nhiều năm làm tỉnh giấc mộng, cũng lệnh hắn phải y mệnh hành sự, Lăng Vân Dực liền giác ngộ được. . . Lần này thần tiên đánh nhau khẳng định túi bụi, tên tiểu quỷ như mình nếu như không muốn gặp tai ương thì chỉ phải tòng mệnh. . . Quản mệnh lệnh bên kia của hắn thế nào thì cũng phải nhẫn nhục chịu đựng.

Tuy nhiên ngoài nhận mệnh hắn có chút hả hê thầm nghĩ: 'Cũng không biết sau lần này là đại lão nào ngã xuống. . .' mặc dù không hiểu nhiều lắm đối với việc mặt trên, nhưng nhìn chiêu số độc ác không kiêng nể gì cả lần này của song phương liền biết đây là một kết cục ngươi chết ta sống. Có thể nhìn những quý nhân từ đám mây rơi xuống phàm trần, quả thật là một sự hưởng thụ lớn lao của tiểu nhân vật.

Hắn có thể là người duy nhất trong bàn cờ mà còn có thể ngồi được, bởi vì hắn đã hiểu mệnh nhận mệnh, mà những người khác, bất kể là bọ ngựa bắt ve, hay là chim sẻ phía sau bọ ngựa đều đang cố gắng lớn nhất, hy vọng có thể ngăn số phận bị bóp cổ họng, rồi lại không thể tránh khỏi lo lắng sẽ bị người khác bóp cổ họng.

Nói như vậy cũng không đúng, bởi vì còn có một kẻ đã hiểu vận mệnh, đó là con ve đáng thương. . .

Hồ Tôn Hiến tựa mình tại góc tường lạnh lẽo, khắp nơi trên mặt đất là vệt máu, đó đều rơi ra từ trên người hắn. Toàn thân hắn đã không còn một miếng da thịt nào hoàn chỉnh, máu cũng như lưu quang, nhưng hắn lại đặc biệt tỉnh táo. Hắn nhìn ngọn đèn lờ mờ duy nhất tại góc phòng, trong đầu thì đang nghĩ những vinh quang và tội nghiệt của bản thân khi còn sống.

Người thanh niên sĩ tử lập thệ muốn 'liễu khước quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sinh tiền thân hậu danh'(Phù tá giúp vua thu đất cũ, để ngàn thu chói lọi thanh danh), dùi mài kinh sử, khêu đèn đọc sách; một huyện lệnh phi phàm kiên quyết tiến thủ, trừng trị ác bá, xây dựng thuỷ lợi, khuyến nông khuyến tang; một tuần án Tuyên Đại thất mã tiến quân doanh, đơn thương định tao loạn; một tuần án Chiết Giang lập thệ ngôn 'chuyến này đi Chiết Giang, không bình giặc Oa, không định Đông Nam, thề không hồi kinh', nhưng bởi vì xa lánh, mà đầu phục Triệu Văn Hoa, cùng hắn hãm hại tổng đốc Đông Nam, tuần phủ Chiết Giang, cũng thay thế luôn người sau; một tuần phủ Chiết Giang có thể nắm giữ đủ quyền lực, tập trung tất cả lực lượng kháng Oa, hao hết tâm tư, dùng hết sức lực, không tiếc dựa vào gian đảng, không ngại tiếng xấu, xu nịnh, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào; một tổng đốc Đông Nam vì củng cố quyền vị, bảo trụ thắng quả kháng Oa, phùng quân chi ác, tiến hiến bạch lộc, nhiều lần báo điềm lành.(Đón rước ý vua làm cho thêm hư)

Các giai đoạn trong cuộc đời đồng thời xuất hiện ở trước mắt hắn, có chói lọi, có âm u, nhưng Hồ Tôn Hiến đều có thể thản nhiên đối mặt, cũng không thấy xấu hổ vì sự tích không quang vinh của mình. Ngược lại, hắn rất đắc ý, Nghiêm đảng người gặp người sợ, quyền khuynh thiên hạ lại bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, ngay cả hoàng đế cũng bị hắn lợi dụng, trải thảm, trở thành hậu thuẫn của hắn, trợ giúp hắn thực hiện lý tưởng của bản thân.

Hắn thủy chung không thẹn với lương tâm. Bởi vì hắn tin tưởng vững chắc tất cả những gì mình làm đầu tiên là vì báo quốc cứu dân, về phần vinh hoa phú quý thì chẳng qua là nên được khao thưởng một chút mà thôi -- ngay cả việc hãm hại Trương Kinh hắn cũng cũng không cảm thấy có gì không đúng, bởi vì trong mắt Hồ Tôn Hiến, Trương Kinh làm còn chưa được tốt, mặc dù hắn điều đến lang thổ binh có sức chiến đấu dũng mãnh, đã chỉnh đốn quân bị, trưng mộ lương bổng, nhưng bất kể là sách lược chỉnh thể hay là thời cơ tác chiến cứ chậm mất một nhịp, cuối cùng mới có thể bị Triệu Văn Hoa lợi dụng cơ hội. Nói tóm lại, đó là một ngườ chăm chỉ nhưng thiếu khuyết thiên phú, không thể gánh vác trọng trách này được.

Hồ Tôn Hiến cho rằng mình có thiên phú, hắn tin tưởng mình sẽ làm tốt hơn Trương Kinh, cho nên hắn việc đáng làm thì phải làm thay vào đó. Khôn sống mống chết, mạnh hiếp yếu, đây là thiên lý!

Hắn là một người kiêu ngạo thế đấy, một đường đi tới, chẳng bao giờ thay đổi. Cho dù là hiện tại, thân ở ngục tù lạnh lẽo, chịu đủ cực hình cực kỳ tàn ác, nhưng dưới thân thể sứt mẻ của hắn đó là vẻ cứng cỏi như sắt, vẫn đứng ở cửu thiên, không thể phá vở!

Không có sự cứng cỏi này, mấy ngày nay nhất định sẽ cầm cự không nổi. . .

***

Mặc dù không có bất kỳ ai tiết lộ tin tức cho hắn, nhưng Hồ Tôn Hiến dựa vào động sát lực nhạy cảm và cái nhìn đại cục trác việt từ tao ngộ của mình đoán được phần nào những mưa gió bên ngoài. . . Những người đó điên cuồng tra tấn bức cung, hiển nhiên là nhận được áp lực rất lớn từ bên trên. Mà 'người mặt trên' dám mạo hiểm sai lầm này tất nhiên là bởi vì tất cả những thứ họ muốn đạt được đều quan hệ đến khẩu cung của mình!

Mình đương nhiên không thể cung khai, bởi vì một khi khai ra cho dù có thể bảo toàn cái thân tàn tạ, chờ đợi hắn cũng chỉ là phỉ nhổ và khinh bỉ của mọi người. Hồ Tôn Hiến kiệu ngạo sẽ không thể chịu đựng được những điều này, hắn thà rằng bỏ đi sinh mệnh cũng không nguyện hi sinh tôn nghiêm.

Ngược lại, nếu như mình có thể giúp Thẩm Mặc vượt qua cửa ải khó khăn này, khẳng định có thể đại cừu được báo, khôi phục danh dự. . . Nhưng mà đây không phải là vẫn kiên trì không nhận tội là có thể làm được. Bởi vì một khi mình bị áp giải đến kinh thành, chỉ dựa vào tội danh với chứng cứ rõ ràng hiện có là có thể khiến mình không thể xoay mình, mà Thẩm Mặc cũng phải chịu liên lụy.

Điều duy nhất có thể chuyển bại thành thắng chỉ có chết mà thôi. Người chết là lớn, một khi mình bỏ mạng, những tội lỗi này sẽ không ai nhắc lại nữa. Mà Thẩm Mặc còn có thể lợi dụng cái chết của mình để làm một văn chương thật lớn, cũng đủ khiến đám người đó chịu không nổi.

Nghĩ đến thân thể sứt mẻ này của mình, một người dầu hết đèn tắt mà lại trở thành điểm mấu chốt trong cuộc triều tranh giữa các bên, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến cục diện chính trị trong vài chục năm tới của Đại Minh, Hồ Tôn Hiến không khỏi sinh ra khoái ý, Giang Nam a Giang Nam, rốt cuộc đã đến lúc ngươi cầu ta rồi. Ân tình năm đó ngươi liều mình che chở, ta rốt cuộc có thể trả lại cho ngươi rồi!

Đời này của Hồ Tôn Hiến ta không nợ người khác!

Đời này của Hồ Tôn Hiến ta càng sẽ không để người khác thiếu nợ ta!

So với nhẫn nhục sống nốt cuối đời, ta thà rằng dùng sinh mệnh cuối cùng dấy lên liệt hỏa, thiêu trụi những kẻ nghiệp chướng dằn vặt ta, hãm hại ta thành tro tàn, tự vẽ cho mình một dấu chấm tròn chấn động thế nhân!

Nếu không thể hả dạ thì dù sống có gì vui? Nếu như có thể kinh thiên động địa, dù chết có khổ gì?





Cùng lúc đó, ngoài gian phòng thẩm vấn, Vạn Luân ngồi trên ghế mặt đông, đối diện hắn là tên đang đầu của Đông Xưởng. Hai tên phiên tử đội nón nhọn đứng ở phía sau hai người, mặt đanh lại nhìn thẳng về phía trước.

Mỗi người đều mang vẻ mặt khác nhau, nhưng trầm trọng và sợ hãi thì ai cũng có. Biến cố trong kinh đã được thư khẩn 800 dặm đưa qua, dựa theo chỉ thị của mặt trên muốn họ ngay trong đêm áp giải phạm nhân vào kinh, cũng phải dốc lòng chăm sóc.

Biết được tin tức kinh người này, Vạn Luân và tên đang đầu đều sợ ngây người, hai người thất thần ngồi ở đó, mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

- Thượng sai, ngài nói chuyện này làm thế nào đây? - Vẫn là Vạn Luân đánh vỡ bầu không khí yên lặng.

Đang đầu sầm mặt nói:
- Khó làm.

- Khó cũng phải làm, các ngươi có kinh nghiệm làm chuyện thế này thì đưa ra một chủ ý đi. - Vạn Luân đăm đăm nhìn hắn nói.

- Người đó không thể để lại. - Đang đầu chậm rãi nói.

Vạn Luân nhíu mày:
- Giết hắn diệt khẩu?

- Khâm phạm to thế ai dám giết người diệt khẩu. Ta nói không thể ở là không thể ở lại Hạ trấn. - Đang đầu nói: - Chúng ta trong đêm áp giải họ đến kinh sư, việc này đã thông thiên rồi, là họa hay phúc, chỉ nghe theo mệnh trời thôi.

- Không thể làm vậy. - Vạn Luân suy nghĩ rồi kiên quyết lắc đầu nói: - Người đã bị ngươi làm cho tàn tạ, rồi lại bảo chúng tôi đưa đến kinh sư! Chuyện này là sao?

- Mặt trên phân phó thế nào chúng ta cứ làm theo là được. - Đang đầu nhỏ nhẹ nói.

- Còn muốn y mệnh hành sự! Lẽ nào ngươi không thấy họ đã coi chúng ta thành thứ gì rồi? - Sắc mặt Vạn Luân đã trở nên vặn vẹo.

- Trở thành cái gì? - Đang đầu cũng có dự cảm bất hảo, trầm giọng hỏi.

- Coi chúng ta thành quân thí rồi! - Vạn Luân gằn từng chữ: - Người bên trên của ta và người bên trên của ngươi rõ ràng muốn vứt bỏ nguyên kế hoạch, đem trách nhiệm đổ hết lên người ngươi và ta!

- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. - Đang đầu đầu tiên là cả kinh, lại thở phào nói: - Trong tay ta có giá thiếp, có thủ dụ của xưởng công, ta là y mệnh hành sự. . .

- Ngay cả ta cũng biết, cấp trên có rất nhiều biện pháp cho ngươi ngoan ngoãn gánh tội! - Vạn Luân cười lạnh: - Thế mà người vẫn còn là lão Đông Xưởng nữa chứ.

- Vậy, chúng ta nên làm thế nào? - Đang đầu rốt cuộc thấy lo lắng: - Không thể để xảy ra việc rồi tự đưa mình vào lao được!

- Ngươi chịu nghe ta không? - Vạn Luân trầm giọng nói.

- Nghe! - Đang đầu gật đầu nói: - Chỉ cần ngươi nói có lý.

- Được rồi. - Vạn Luân bình tĩnh hỏi: - Hiện tại ta không muốn khẩu cung nữa, ta chỉ muốn hắn ký tên đồng ý, việc này Đông Xưởng các ngươi có thể làm được chứ?

- Đồng ý không thành vấn đề, cưỡng ấn là được. - Đang đầu có chút lưỡng lự nói: - Nếu ký tên cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, Đông Xưởng chúng tôi có một loại bí thuật, có thể khiến người trong thời gian ngắn biến thành khôi lỗi bảo sao nghe vậy, chỉ là biện pháp này quá mức nguy hiểm, hơi vô ý sẽ biến hắn thành người điên, thậm chí chết ngay.

- Không lo được nhiều thế đâu. - Vạn Luân vung tay lên, mặt mày dữ tợn nói: - Chỉ có được thứ này chúng ta mới có thể làm cho bên trên đổi ý, bằng không mọi người chỉ có con đường chết thôi!

***

Nhưng mà khi bọn hắn mở cửa ra, bên trong phòng thẩm vấn chỉ một màu đen kịt.

Xem ra đèn đã cháy cạn dầu rồi, phiên tử vội vàng đốt cây đuốc trên tường. Vừa thấy mọi vật thì cả mọi người sợ ngây người. . . Chỉ thấy Hồ Tôn Hiến đang tựa bên tường, ngồi ngay ngắn trên vũng máu, phẫn nộ mở to hai mắt, người bất động, vừa nhìn đã biết không ổn.

Đang đầu tiến lên cúi người đặt tay lên cần cổ Hồ Tôn Hiến, nín hơi giây lát rồi đứng dậy nói:
- Chết rồi. . .

Điều này khiến người quá khó tin, tham dự thẩm vấn đều là tay lão luyện, để tránh phạm nhân chịu không nổi cực hình tự sát, họ không chỉ khi hành hình tránh chỗ yếu hại trí mạng, hơn nữa gỡ xuống cằm khiến phạm nhân không thể cắn lưỡi tự sát; xương tỳ bà xuyên qua, khóa lên tường khiến phạm nhân không thể tự do hoạt động, thậm chí vì bảo trụ một hơi thở của phạm nhân còn có thể đút thức ăn và thuốc trị thương. Nói chung, chỉ cần họ không muốn người chết, cho dù diêm vương cũng không kéo đi được.

- Sao lại chết rồi chứ? - Hai chân Vạn Luân nhũn ra, nếu không phải đang tựa lưng trên tường thì đã xụi ra đất rồi: - Lúc nãy còn tốt lắm mà.

Đang đầu không lên tiếng, trước tiên hắn nhìn chỗ vết thương trí mạng, nghiêm mặt lật qua lật lại Hồ Tôn Hiến, một lát sau cạy ra tay phải Hồ Tôn Hiến đang nắm chặt liền thấy một thứ gì đen thui. Cẩn thận cầm lấy rồi để sát tới ánh lửa nhìn, một thứ hình tam giác lớn hơn đồng tiền một chút, hai mặt mỏng mà nhọn, một mặt có vết bị gãy.

Hắn cảm giác có hơi quen mắt, nhưng nhất thời nhớ không nổi đây là cái gì, liền đưa cho hai tên thuộc hạ. Hai người cầm lấy quan sát chốc lát, trong đó một người khẽ nói:
- Đây là một mảnh liên hoa!

Tức thì, ngay cả Vạn Luân cũng hiểu được. . .Lúc trước thẩm vấn Đông Xưởng dùng qua một hình cụ gọi là 'Thanh liên bạch ngẫu', hình dạng giống như liên hoa, cánh hoa bằng sắt sắc bén, chụp lên cánh tay hoặc trên đù người, chỉ cần xoay tay cầm phía sau, không thương gân động cốt, nhưng có thể làm nát da thịt người, hết sức kinh khủng.

Một tên phiên tử vội vàng đi tìm 'Thanh liên bạch ngẫu' kia, vừa nhìn quả nhiên là thiếu một cánh hoa!

- Sao hắn lấy được cái này? - đang đầu căm tức nhìn hai tên thuộc hạ, rít gào lên: - Có phải các ngươi làm không?

Hai tên phiên tử tái mặt lắc đầu, trừ phi không muốn sống, bằng không ai lại dám thừa nhận?

Nhìn tên đang đầu phẫn nộ như muốn giết người, Vạn Luân nhíu mày nói:
- Trách nhiệm của ai thì cứ tính sau, các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta và đang đầu các ngươi có việc cần thương lượng.

Hai người nhìn sang đang đầu, nghe hắn nói 'cút', liền như được đại xá, vội vã đi ra ngoài.

***

Vừa khóa cửa lại, ngoại trừ thi thể của Hồ Tôn Hiến, trong phòng thẩm vấn chỉ có Vạn Luân và tên đang đầu. Đã đến lúc này rồi, hai người chỉ có thể đồng tâm hiệp lực, cũng không rảnh lục đục với nhau nữa.

- Sợ tội tự sát. . .

Vạn Luân nhè ra bốn chữ từ trong miệng:
- Hắn sợ tội tự sát!

- Không thỏa đáng.
Đang đầu lắc đầu nói:
- Người thường như ngươi nhìn không rõ, trên người Hồ Tôn Hiến không có vết thương nào khác. Hắn từ vết thương cũ do tra tấn tạo thành mà cắt đứt hơn mười chỗ huyết quản trên người, mới thất huyết mà chết.

Cho dù không tận mắt thấy tình cảnh lúc đó, Vạn Luân cũng không khỏi lạnh lòng. . .Cái này cần phải có lực nhẫn nại biến thái cỡ nào, dụng tâm kiên quyết cỡ nào mới có thể hạ loại tử thủ như thế?

- Như vậy, trừ phi hiện tại khám nghiệm tử thi, bằng không căn bản không thể phán định là tự sát hay là bị chúng ta tra tấn đến chết. - Đang đầu oán hận nói: - Tên chết tiệt này làm cho chúng ta rơi vào tình cảnh bùn vàng rơi vào đũng quần, có nói cũng không rõ.

- Dù gì cũng bịa đặt ra được mà? - Vạn Luân ôm kỳ vọng vạn nhất nói: - Tỷ như cho hắn một vết thương, hoặc là tạo ra thắt cổ.

- Cái đó có thể giấu diếm được người thường các ngươi, chứ bọn ngỗ tác già đời có thể khám nghiệm ra được. - Đang đầu lắc đầu nói.

- Không quản được nhiều thế đâu. - Vạn Luân bực bội vung tay nói: - Trước tiên tạo ra loại giả tượng này đi, bằng không thì lấy gì báo lên trên? Về phần có thể giấu diếm được không thì không phải việc chúng ta quan tâm.

- Được thôi.

Đang đầu cân nhắc chốc lát, thầm nghĩ, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi, vừa muốn lên tiếng bảo thủ hạ bên ngoài đi vào thì nghe được tiếng bước chân huyên náo vang lên, sau đó là tiếng hét kinh hoàng của đám thủ hạ:
- Các ngươi là ai dám xông vào đây?
Tiếp theo là tiếng rút binh khí.

- Dám ngăn trở khâm sai, giết chết bất luận tội.

Một thanh âm nghiêm nghị, mặc dù không vang nhưng áp chế tất cả mọi người.

"A..."

Bên ngoài vang lên tiếng binh khí ăn vào thịt, tiếng kêu thảm thiết và tiếng kim loại va vào nhau, khiến hai người bên trong phòng thẩm vấn tái cả mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.