Đứng trước Hoàng Cực môn cao lớn trang nghiêm, Thẩm Mặc ngẩng đầu nhìn vầng thái dương trên vòm trời tỏa ánh sáng vạn trượng chói mắt.
Bên tai y còn vang vọng lời nói của Thẩm Minh Thần khi vào thành:
- Đại nhân, ngài phải suy nghĩ thận trọng, làm vậy sẽ trả giá quá lớn, kiên trì cho tới nay chẳng phải uổng phí tất cả rồi?
- Nhưng đối thủ lần này quá mạnh, thiên thời địa lợi nhân hoà, hữu tâm tính vô tâm, ta cứ theo quy củ với họ nữa thì cũng chỉ có thể bị đuổi ra khỏi nội các thôi. . .
Trong thùng xe an tĩnh là giọng hết sức uể oải của Thẩm Mặc.
- Lui một bước, có lúc trời cao biển rộng.
Thẩm Minh Thần biết rõ lý niệm của Thẩm Mặc, càng biết phản bội lý niệm của mình là nỗi đau đớn thế nào.
- Không, sẽ chỉ từng bước bị quản chế, hầu như không có khả năng nhập các nữa. - Thẩm Mặc chán nản lắc đầu: - Huống hồ Đông Nam hiện nay thoạt nhìn như rực rỡ, bừng bừng sinh cơ, nhưng thực tế còn rất non nớt, không có một gốc cây đại thụ che gió cản mưa là sẽ không chịu nổi gió táp mưa sa.
Rồi y gượng cười nói với Thẩm Minh Thần:
- Lần này ta không thể thua, bất kể phải trá giá thế nào.
- Hình như đại nhân đã thay đổi. - Thẩm Minh Thần thấp giọng nói.
- Câu Chương, trước đây hai ta đều quá ngây thơ, nhị vị Dần tiên sinh nói đúng. - Thẩm Mặc nhìn hắn thật sâu, giọng dần dần trở nên kiên định: - Ngươi giữ quy củ hay không căn bản sẽ không ảnh hưởng đến người khác, nếu muốn làm cho tất cả mọi người giử quy của của ngươi, biện pháp chỉ có một, chính là do ngươi quy định quy củ, kẻ không tuân thủ sẽ bị loại. Trừ điều đó ra, không còn con đường nào khác.
'Trừ điều đó ra, không còn con đường nào khác.' Thẩm Mặc mặc niệm trong lòng, quét sạch một tia do dự cuối cùng. Ánh nắng chói chang chiếu cả người y vàng rực, đến nỗi đám cấm vệ thủ môn phải lấy tay che nắng mới có thể thấy rõ người đến, rồi vội vàng tiến lên hành lễ:
- Thì ra là Thẩm tướng, ngài có phải muốn đi diện thánh?
Thẩm Mặc gật đầu, ánh mắt chỉ lướt qua hắn rồi rơi vào người một thái giám đang hớt hải đi tới, đó là hoạn quan thủ môn của Hoàng Cực môn.
Cấm vệ cũng nghe được tiếng bước chân phía sau, thấy là quan trên tới liền im lặng đứng qua một bên.
- Ai u, là. . .Thẩm tướng gia.
Thái giám thấy bị nhìn chăm chăm vội vã đi chậm lại, làm bộ không phải là cố ý tới đây, rồi cười hành lễ với Thẩm Mặc:
- Nô tài thỉnh an ngài. . .
Chỉ là lượng hô hấp ít quá, không thể lập tức điều hoà, khi nói cũng còn thở gấp.
- Vị công công này có lễ. - Thẩm Mặc đưa ra yêu bài ra vào cấm cung: - Bản quan muốn diện thánh.
- Chao ôi . .
Thái giám cũng không nhậm yêu bài của y mà làm bộ ngài tới không đúng dịp rồi:
- Quản sự Càn Thanh cung thông báo, bảy ngày sau là ngày giỗ của Đỗ thái hậu, hoàng thượng muốn dâng hương trai giới, trong khoảng thời gian này không gặp ngoại thần.
Rồi hắn cười bồi:
- Mời ngài mấy ngày sau trở lại đi.
- Ngày giỗ Hiếu Khác thái hậu là đầu tháng sau. - Thẩm Mặc giọng trầm xuống, mặt đanh lại nhìn tên thái giám: - Hôm nay là 29, nếu hoàng thượng muốn trai giới thì hình như bắt đầu từ ngày mai.
- Việc này...
Thái giám không nghĩ tới y lại nhớ rõ ngày giỗ của hoàng hậu đến vậy, không chỉ trố mắt còn cố cãi:
- Dù sao thì mặt trên thông báo như thế, nô tài cũng chỉ y mệnh hành sự thôi.
- Mặt trên là chỉ hoàng thượng. - Thẩm Mặc khẽ thở dài nói: - Hay là vị công công nào.
- Đương nhiên là. . .
Thái giám còn chưa nói hết thì lại nghe Thẩm Mặc lạnh lùng nói:
- Bản quan sẽ chứng thực với hoàng thượng.
- Ặc...
Thái giám phải nuốt lại hai chữ 'hoàng thượng', rồi nhỏ giọng nói:
- Càn Thanh cung truyền lời, chưa thể nói rõ là chỉ dụ hay không được.
Thẩm Mặc đưa ánh mắt ra xa, y thấy được sau trụ hành lang Hoàng Cực điện có một bóng người màu đỏ lướt qua, tám phần mười chính là Phùng Bảo. Lửa giận trong lòng y đã đến cực hạn rổi, nhưng dù sao ở trong cái lò bát quái quan trường này, đã luyện đến vị trí nội các Đại học sĩ thì một chút tâm tình ba động cũng không có, y thản nhiên phân phó:
- Ngươi gọi Phùng Bảo tới đây, hoặc là tự ta đi hỏi.
- Cái này...
Thái giám cứ ấp úng 'cái này' hết nửa ngày mà cũng không nói là có đi hay không.
- Không muốn đi, thì để ta đi. - Thẩm Mặc muốn cất bước đi vào trong.
- Thẩm các lão, này, Thẩm các lão. . .
Thái giám vô ý thức vội vàng ngăn y lại, vẻ mặt cầu xin nhỏ giọng nói:
- Xin ngài thương xót, nếu như để cho ngài đi thì cái mông của nô tài bị đánh cho nở hoa mất thôi.
- Nói như vậy là có người bảo ngươi ngăn cản ta? - Thẩm Mặc chỉ cách hắn một thước, ánh mắt hình như có thể nhìn thấu hắn.
- Việc này. . .ngài đừng làm khó nô tài nữa. - Tên thái giám sắp khóc luôn rồi.
- Ta dạy cho ngươi một biện pháp không khó xử. - Thẩm Mặc khẽ than một tiếng, ra hiệu hắn ghé tai qua.
Thái giám liền ghé đầu qua, vẻ mặt dè dặt nói:
- Đa tạ các lão thương cảm.
Lời còn chưa dứt thì một cái tát đã in lên mặt hắn! Thái giám không hề phòng bị cái tát này đánh cho quay vòng tại chỗ. Hắn phệt mông ngồi trên đất, mắt nổ đom đóm, đầu óc quay cuồng.
Chúng cấm quân nhìn mà choáng váng, tất cả đều há hốc miệng nhìn Thẩm các lão đang lắc lắc cổ tay, cũng không có ai tiến lên nâng thái giám thủ môn dậy.
- Bản quan có yêu bài ra vào cấm cung, không phải cung cấm, đặc chỉ không được ngăn cản!
Giọng nghiêm khắc của Thẩm Mặc quanh quẩn bên trong cửa thành:
- Chỉ một thái giám như ngươi cũng dám một mình ngăn cản ta, cái tát này là cho ngươi mở mắt ra, nếu có lần sau thì bản quan chắc chắn báo lên trên để cho hoàng thượng quyết định!
Nói xong, dưới ánh mắt nhìn theo của cấm quân cất bước vào nội cung.
Đợi hắn đi xa rồi, các cấm quân mới nghĩ đến nâng công công dậy, vốn tưởng rằng hắn khẳng định sẽ hận chết Thẩm Mặc, ai ngờ hắn lại khẽ vỗ cái đầu heo, thâm tình nhìn bóng lưng Thẩm Mặc:
- Thẩm các lão phúc hậu thật đấy. . .
Chúng cấm quân thầm nghĩ, đây không phải là bị đánh cho ngu người rồi chứ. . .
***
Thẩm Mặc đi tới ngoài Càn Thanh cung, Phùng Bảo tươi cười lên nghênh đón:
- Nô tài thỉnh an Thẩm tướng, ngài trở về kinh thành sớm vậy, còn tưởng rằng đón năm mới ở phía nam nữa chứ.
Thẩm Mặc quan sát hắn một cái, tên này mặc dù cố gắng bình tĩnh, nhưng hai má hơi đỏ, hơi thở cũng không đều lắm, tám phần mười là vừa chạy từ bên ngoài về. Nhưng y cũng không nói ra, chỉ thản nhiên nói:
- Đúng vậy, bất ngờ chứ gì.
- Ha ha, ngài nói gì vậy. . .
Phùng Bảo thản nhiên cười nói:
- Hoàng thượng vẫn luôn nhắc tới ngài đấy, nô tài đương nhiên hy vọng ngài trở về sớm rồi.
- Thật không? - Thẩm Mặc cười mà như không: - Ta muốn diện thánh, không biết có tiện không nhỉ?
- Tiện chứ, ngài tới rất đúng lúc, ngày mai hoàng thượng phải lập đàn cầu khấn rồi, trễ nửa ngày là phải đợi bảy ngày đấy.
Phùng Bảo cười bồi:
- Giờ nô tài đi thông bẩm ngay.
Hắn nghĩ một câu nói là có thể giúp mình trong sạch. Thẩm Mặc cũng không vạch trần hắn, gật đầu, chờ hắn đi thông bẩm.
Khoảng chừng qua một khắc đồng hồ, Phùng Bảo tuyên đi vào.
Trong Tây Noãn các, Long Khánh hoàng đế đầu đội Dực Thiện quan, mặc Bàn long bào tay áo rộng. Hắn kích động đi ra ngênh đón, cười nói với Thẩm Mặc mới vừa vào cửa điện:
- Tiên sinh trở về sớm làm trẫm rất kinh hỉ.
- Vi thần tham kiến hoàng thượng. . .
Thẩm Mặc vén áo quỳ xuống đất, đại lễ tham bái.
- Mau đứng lên, không có ngoại nhân, không cần đa lễ.
Long Khánh lại đưa tay đi đỡ Thẩm Mặc làm cho Phùng Bảo ở bên cạnh đột nhiên ý thức được, mình và người nọ đều là si niệm.
Thẩm Mặc sao có thể để Long Khánh đỡ, y thuận thế đứng dậy. Quân thần vào phòng ngồi lên kháng.
Long Khánh nghiêng người trên cái nệm màu vàng rực, cười hỏi:
- Tiên sinh về kinh khi nào?
- Hồi hoàng thượng. - Thẩm Mặc ngồi nửa mông trên mép kháng, nghiêm chỉnh nói: - Đã vào kinh nửa canh giờ rồi.
- A. . .
Long Khánh khó hiểu nói:
- Nói như vậy, vừa vào kinh đến chỗ trẫm ngay ư?
- Đúng vậy. - Thẩm Mặc gật đầu nói.
- Có chuyện gì không?
Long Khánh hơi khẩn trương, việc này quá khác thường, nếu không phải có đại sự gì thì Thẩm sư phó sẽ không thể vội vã gặp mình như vậy:
- Mời sư phó nói.
- Một việc nhỏ mà thôi. - Thẩm Mặc gật đầu nói: - Vi thần tại phía nam nghe nói, hoàng thượng mệnh Đông Xưởng áp giải tổng đốc Đông Nam trước kia là Hồ Tôn Hiến vào kinh, không biết có việc này không?
- A. . .
Long Khánh gãi trán suy nghĩ một chút, nhớ không nổi chuyện này liền nói với gian ngoài:
- Phùng Bảo, trẫm có phái Đông Xưởng đi bắt người sao?
- Hình như có chuyện này.
Phùng Bảo là người không khéo, lúc này sao có thể tự rước lấy họa, vội vàng cung kính đáp:
- Nhưng nô tài không rõ lắm chuyện của Đông Xưởng, cứ gọi Đằng Tường tới hỏi đi.
- Trẫm nghĩ ra rồi.
Vừa nói đến Đằng Tường Long Khánh liền nghĩ ra, khẽ vỗ trán nói:
- Hình như tháng trước nội các trình một bản phiếu nghĩ nói: 'Giả tạo thánh chỉ, coi như mưu phản, hữu ti lập tức bắt giữ vào kinh.' trẫm hỏi ngươi, chuyện này thuộc ai quản, ngươi nói Đằng Tường.
- Vẫn là trí nhớ của vạn tuế tốt, nô tài cũng nhớ ra rồi. - Phùng Bảo vội vàng bạt tai cho mình một cái: - Quả thật là nô tài gọi Đằng Tường tới.
- Cái thứ óc heo.
Hoàng đế xỉ vả hắn một tiếng, rồi lại nói với Thẩm Mặc:
- Sao, vụ án này có gì không thích hợp à?
- Vụ án thế nào thì vi thần không rõ, cũng không dám nhiều lời. - Thẩm Mặc đứng dậy rồi khom người nói: - Vi thần muốn mời bệ hạ thứ tội, vi thần cả gan lấy Cẩm Y Vệ mà ti Củng vệ phái cho vi thần để dọc đường hộ tống Hồ Tôn Hiến tới kinh.
- À...
Hoàng đế giật mình nói:
- Quan hệ giữa các ngươi là thế nào?
- Một là lão thủ trưởng, lão chiến hữu của vi thần.
Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói:
- Hai là, 4 năm trước, vi thần phụng mệnh tuần tra Đông Nam, thực ra là nhận ám chỉ, muốn giải trừ binh quyền của hắn.
- Không ngờ là vậy?
Long Khánh biết Thẩm Mặc đã từng kinh lược Đông Nam, nhưng không nghĩ tới, trong đó lại còn có một tầng như vậy, hắn không khỏi nổi lên ý thăm dò:
- Vì sao lại muốn giải binh quyền của hắn?
- Chim hết thì không cần dùng đến cung tên, đây là đạo thích hợp của quân thần.
Thẩm Mặc giọng điệu bình thản nói:
- Lúc đó hắn nắm giữ binh lực của lục tỉnh, công cao cái thế, đã thành nỗi lo của triều đình, bỏ đi binh quyền của hắn chính là hợp với chính nghĩa.
Thoáng dừng lại hắn mới nói:
- Huống hồ lúc đó, có Ngôn quan công kích hắn là Nghiêm đảng, nói hắn là đồng hương cùng với bọn đầu mục hải khấu Vương Trực, Từ Hải. Hắn cử bọn Tưởng Châu, Trần Khả Nguyện là gian tế cho hải khấu. Hắn còn lén thả Vương Trực trên đường giải đến kinh thành, vả lại cho phép Từ Hải đảm nhiệm quan hải phòng, cùng Vương Trực hẹn thệ hòa hảo. Chịu nỗi nhục mất nước, mất mặt mũi của tổ tông mới đổi lấy được cái gọi là 'hòa bình' . . . Nhận định công tích của Hồ Tôn Hiến chẳng qua là ỷ vào trời cao hoàng đế xa, một trò cười tự biên tự diễn, tự đạo tự diễn mà thôi, không khác gì bọn Cừu Loan. Xin tiên đế minh pháp điển, lập tức huỷ bỏ tất cả chức vụ của hắn, đưa hắn vào kinh thụ thẩm.
- Ngôn quan chỉ toàn đám cổ hủ thôi!
Hoàng đế nhíu mày nói:
- Thẩm sư phó nói qua, thời gian là thứ tốt nhất để đá thử vàng. Trẫm thấy hiện tại Đông Nam rất tốt, giặc Oa cũng không có, bách tính cũng an tâm. Bọn Vương Trực Từ Hải cũng bị cải tạo thành đội hộ tống trên biển, còn thay triều đình xuất binh đi cứu Lữ Tống, đã hoàn toàn tẩy tâm, làm người lại từ đầu. Biết nhận lỗi là tốt rồi.
Rồi hắn khoát tay, định tính lại cho Hồ Tôn Hiến:
- Kẻ thiện chiến nào mà không có công lao hiển hách, Hồ Tôn Hiến làm rất khá mà!
Hắn đương nhiên phải nói tốt rồi, 'Đội hộ tống hoàn gia' của Từ Hải, Vương Trực đã dâng lên đủ số hiếu kính của năm nay là 100 vạn lượng, làm cho hầu bao của hoàng thượng phình ra chút.
Nam nhân có tiền mới có thể có lòng tin, hoàng đế cũng không ngoại lệ. Có tiền rồi hắn mới có thể hoàn thành hứa hẹn đã sớm ưng thuận, mua thêm đồ trang sức cho các tần phi, không cần vừa nghĩ đến chuyện này lại phải chán nản, mới có thể muốn chơi cái gì thì chơi cái đó, mà không cần phải nhìn sắc mặt ngoại đình. Không quản người khác nhìn Từ Hải, Vương Trực thế nào, nhưng ở trong mắt Long Khánh đó chính là Triệu Công tài thần và Quan Công tài thần đó nha! Chỉ cần họ không lên bờ gây họa cho dân chúng, hoàng đế vẫn muốn bảo vệ họ.
Lại còn thêm Long Khánh đã cực kỳ chán ngán với đám Ngôn quan, nghe Thẩm Mặc kể lại vụ án năm đó, hắn liền vô ý thức giải vây cho đương sự.
- Hoàng thượng anh minh.
Mã thí của Thẩm Mặc vẫn bảo trì ở mức đố thấp, cung kính nói:
- Tiên đế cũng nói vậy. Trên thánh chỉ của tiên đế lúc trước có nói: 'Đều nói Hồ Tôn Hiến dựa vào Nghiêm Tung, thực ra hắn không phải thuộc Nghiêm đảng, từ sau khi nhậm chức Ngự sử đều là trẫm thăng dùng hắn, đã tám chín năm rồi. Hơn nữa lúc trước bởi vì hàng phục Vương Trực mà phong thưởng hắn, hiện tại nếu như thêm tội, sau này ai làm việc cho trẫm nữa? Để hắn về quê sống an nhàn là được rồi.' không trách lỗi xưa của Hồ Tôn Hiến, lệnh hắn vẻ vang về hưu, đây chính là chỉ thị của tiên đế đối với vi thần, vi thần cũng nhắn nhủ cho hắn như vậy. Kết quả hắn cũng biểu hiện hết sức phong độ, vừa không oán giận, cũng không nói yêu cầu gì, rất phối hợp với Binh bộ thượng thư từ nhiệm, cũng cáo ốm trí sĩ, tránh cho tiên đế và triều đình một lần chỉ trích 'khắt khe với công thần'.
Nghe xong Thẩm Mặc kể lại chuyện trước kia, Long Khánh không khỏi trầm ngâm:
- Là Đại Minh nợ Hồ Tôn Hiến.
- Nếu như sự tình dừng ở lúc đó, Đại Minh không nợ hắn. - Thẩm Mặc thở dài một tiếng nói: - Bởi vì Hồ Tôn Hiến tuy công cao cái thế, nhưng quả thật có chỗ không đúng, công là công tội là tội, vốn không thể trung hòa. Nhưng mà thiên ân như biển, tiên đế đã đặc xá tội lỗi của hắn để hắn có thể vẻ vang về hưu cũng đã tạ ơn công tích của hắn rồi.
Thần sắc y buồn bã nói:
- Nhưng mà, thần tuyệt đối không ngờ được đã gây nên phong ba, khiến lão ca đang lúc an hưởng tuổi già phải dính vào vòng tù tội, phải chịu nỗi nhục ngồi xe tù thiên lý...
Rồi giọng y trở nên nghẹn ngào:
- Lời hứa hẹn ngày xưa của vi thần với hắn vẫn còn bên tai, hắn đã tin tưởng vi thần như vậy, đã triệt để thu tay. Không ngờ chỉ qua có 4 năm, vi thần lại...
Nói đến đó, nước mắt y đã lưng chòng, không nói nên lời được nữa.
Nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa đến lúc đau lòng. Huống chi từ trước đến nay trong lòng Long Khánh lấy cơ trí, rộng rãi, không gì làm không được là hình tượng xuất hiện của Thẩm sư phó. . .
Long Khánh cũng đỏ mắt theo, không đi giày mà xuống kéo lấy Thẩm Mặc nói:
- Sư phó trung nghĩa, Cẩm Y Vệ nên được phái đi, việc này đừng để ở trong lòng.
Rồi hắn sụt sịt sống mũi cay đắng, thấp giọng nói:
- Việc của Hồ Tôn Hiến trẫm đã càn rỡ rồi, nếu tiên đế đã có kết luận thì trẫm sẽ không thay đổi gì nữa. Giờ trẫm sẽ hạ chỉ thả người, lão sư không cần đau lòng nữa.
- Không. . .
Thẩm Mặc lắc đầu nói:
- Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, quân bất hí ngôn, há có thể tự mâu thuẫn?
- Ài, không sao không sao.
Long Khánh cũng rất cởi mở:
- Hoàng đế như trẫm còn có uy tín gì nữa đâu? Thay đổi vài lần cũng bình thường mà.
- Ân tình của hoàng thượng như biển, vi thần khắc sâu trong lòng, nhưng mà so với uy tín của hoàng thượng, thần và Hồ Tôn Hiến chẳng qua chỉ là thần tử mà thôi, không thể vì cái nhỏ mà mất cái lớn. - Thẩm Mặc khàn giọng nói: - Vi thần không tận sức lời hứa hẹn đối với Hồ Tôn Hiến thì đã bất nghĩa. Nếu khiến hoàng thượng thất tín nữa, vi thần lại là bất trung, thứ bất trung bất nghĩa thì còn mặt mũi nào đứng ở triều đình nữa? Thần xin hoàng thượng thu hồi thành mệnh!
Nghe xong lời nói của Thẩm Mặc, mắt Long Khánh đỏ ửng, trong lòng vô hạn được an ủi: 'Đây mới là người chân chính suy nghĩ cho ta', từ nhỏ hắn thiếu khuyết tình thương, nên cũng đặc biệt quý trọng tình thương, người khác đối tốt với hắn một phần, hắn sẽ lấy mười phần báo đáp, trong hàng ngũ những đế vương thành tính chán nản hắn lại là khác loài. . . Chu gia hoàng đế càng giống người, những lời này là có đạo lý.
Cho nên thấy Thẩm Mặc càng suy nghĩ cho mình, hắn lại càng nên nỗ lực vì Thẩm Mặc, kiên trì khoát tay nói:
- Việc này trẫm ý đã quyết, sư phó đừng nói gì nữa.
Rồi bảo Phùng Bảo:
- Nghĩ chế!(chép tay lại)
- Nếu hoàng thượng thật sự muốn vậy...
Thẩm Mặc đưa tay tháo xuống mũ ô sa trên đầu, mắt đỏ hoe đưa đến trước mặt hoàng đế, kiên quyết nói:
- Mời hoàng thượng trước tiên giáng vi thần làm thứ dân, vĩnh viễn không bổ nhiệm rồi mới đặc xá Hồ Tôn Hiến! Bằng không không đủ thấy thiên uy, chính nhân tâm!
Quân thần cứ giằng co như vậy, lúc này Phùng Bảo đi ra phân giải:
- Hoàng thượng, nếu Thẩm tướng kiên quyết như vậy thì nhất định ngài ấy có cách nghĩ, sao không nghe hết lại nói chứ?
- Cũng phải.
Long Khánh hơi ngại:
- Là trẫm kích động rồi, sư phó mau đứng lên, chúng ta ngồi rồi nói.
Phùng Bảo vội vàng tiến lên nâng Thẩm Mặc dậy, còn cẩn thận cầm lấy quan mạo cho y, dùng tay áo xoa, rồi hai tay dâng lên.
Thẩm Mặc cầm lấy nhưng không đội, chỉ ôm trong tay, nhỏ nhẹ nói:
- Bản ý của vi thần cũng không phải xúc phạm quyền uy của hoàng thượng, cho nên dù sau khi nghe nói Hồ Tôn Hiến bị bắt vào kinh thần cũng hy vọng có thể thông qua Tam pháp ti hội thẩm, hoặc là còn hắn thanh bạch, hoặc là định tội cho hắn. Vi thần đã dự định tiếp thu bất cứ kết quả công chính nào...
Thật ra đoạn lời kịch này trước kia không phải như vậy, nhưng mấy tên ngu xuẩn này cho y cơ hội chối bỏ mình, Thẩm Mặc đương nhiên phải tạm thời sửa chữa rồi:
- Cùng lắm thì một mạng bồi một mạng, thần sẽ đi âm tào địa phủ xin lỗi hắn là được rồi.
- Khó mà làm được!
Long Khánh sợ đến run lên, nhưng rất nhanh kịp phản ứng nói:
- Thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến sư phó phải thay đổi chủ ý chứ?
- Bởi vì. . .
Trong ánh mắt Thẩm Mặc tràn đầy thống hận, phẫn nộ và lo lắng, phối hợp với vẻ mặt hơi nhăn nhóm của y đã biểu hiện ra tâm tình vô cùng nhuần nhuyễn:
- Những Cẩm Y Vệ bảo vệ Hồ Tôn Hiến báo lại, đội ngũ áp giải tại cảnh nội Sơn Đông đã lệch hướng khỏi quan đạo, hội hợp tại một địa phương hẻo lánh tên là Hạ trấn với Thiêm đô ngự sử Vạn Luân, tuần án Sơn Đông, những kẻ đã tố giác hắn!
Mặc dù phản ứng của Long Khánh có hơi chậm, nhưng cũng không ngốc, thậm chí có chút trí tuệ dung tục nhìn thấu trò đời. Nửa đời trước của hắn sống trong câm lặng, tuổi già không muốn chịu khổ thêm nữa, chỉ muốn hưởng thụ lạc thú làm hoàng đế thôi. Về phần tề gia trị quốc, trong mắt hắn là một chuyện khổ sai, giao cho người tín nhiệm làm là được, dù gì cũng tốt hơn so với mình nhúng tay tầm bậy vào.
Hắn ỷ lại Cao Củng, tín nhiệm Thẩm Mặc, bao che dung túng nội thị đều thể hiện trên tâm lý này. Nhưng mà điều này không có nghĩa là sự tín nhiệm của hắn không có nguyên tắc, một khi đột phá đường ranh giới thì hắn chắc chắn sẽ dẫn động tới thiên lôi.
Nhưng hắn chung quy là một hoàng đế nhân từ, nghịch lân lại rất ít, một là lừa gạt thánh thính, hai là nội ngoại cấu kết mà thôi. Vừa lúc, cáo trạng này của Thẩm Mặc đã chạm đến cả hai đại nghịch lân của hắn.
- Họ muốn làm gì?
Gương mặt ôn hòa của Long Khánh bắt đầu trở nên cứng ngắc:
- Muốn làm gì? !
Hoàng đế không thể không tức giận, nội ngoại đình cả ngày đấu đá loạn xì ngầu ở trước mặt hắn, sao ra ngoài kinh thành lại cấu kết với nhau rồi? Chớ không phải là tất cả mọi người đang diễn trò? vẫn luôn đùa giỡn hắn như một con khỉ đấy chứ?
- Đây chính là chỗ kỳ lạ.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Vi thần lo lắng họ sẽ tự thiết lập pháp đường, nghiêm hình bức cung, trước khi vào kinh liền vu oan giá hoạ, tạo thành việc đã rồi. . .
Đoạn y thi lễ thật sâu với Long Khánh:
- Vi thần ngay đêm tiến kinh, đường đột diện thánh, không có thỉnh cầu gì khác, chỉ cầu có thể cho Hồ Tôn Hiến một thẩm phán hợp pháp, chính nhân tâm, tĩnh phù ngôn, đừng để cho người trong thiên hạ cười chê!
- Sư phó nói phải làm thế nào đây?
Long Khánh thở phào ra một hơi trọc khí rồi ôn hòa hỏi Thẩm Mặc.
- Xin hoàng thượng hạ thánh chỉ, hoả tốc phát xuống Hạ trấn ngăn cản họ tra tấn bức cung. - Thẩm Mặc cất cao giọng nói: - Để Hồ Tôn Hiến có thể an toàn đến kinh, mới tiến hành thẩm phán.
- Thì ra là thế.
Long Khánh không khỏi thầm nghĩ: 'Lão sư này của ta cũng quá cẩn thận đi, chỉ một việc nhỏ mà cũng đáng để sốt ruột như thế sao?' nhưng trong lòng vẫn hết sức vui mừng, biết Thẩm sư phó luôn suy nghĩ cho quyền uy của hoàng đế, thật tình suy nghĩ cho mình mới có thể như vậy. Thế là vậy hắn không nghĩ ngợi nói:
- Phùng Bảo, nghĩ chỉ.
Phùng Bảo đã chuẩn bị sẵn rồi, cầm bút đứng ở bên cạnh đem khẩu dụ của Long Khánh: 'Trấn phủ ti hoả tốc nam hạ, tróc nã đám nô tài liên can khi quân man thượng. . . Còn có mấy tên Ngự sử to gan lớn mật. Cũng hộ tống Hồ Tôn Hiến vào kinh, không được chậm trễ!' trau chuốt xong mới viết thành mẩu giấy dâng cho hoàng đế xem qua.
Long Khánh nhìn hai lần rồi bảo hắn nhanh đi truyền chỉ, sau đó lại hòa nhã nói với Thẩm Mặc:
- Tiên sinh cả đường mệt mỏi rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi, đợi dưỡng đủ tinh thần hãy trở lại. . . Trong cung ngoài cung đang rất rối loạn, ngay cả trẫm cũng nhìn không được.
Thoáng dừng lại hắn mới thấp giọng nói:
- Hiện tại trẫm chỉ tin được tiên sinh thôi, tốt xấu gì chúng ta cũng phải thảo luận ra một đối sách.
- Vi thần không dám, hoàng thượng bớt giận. - Thẩm Mặc thi lễ nói: - Càng tức giận nó lại càng đến từ từ, không thể để lửa giận quấy nhiễu phán đoán.
- Trẫm hiểu mà. - Long Khánh nặn ra nụ cười, gật đầu.
***
Nói thêm vài câu nữa với hoàng đế, Thẩm Mặc xin cáo lui đi ra.
Ra khỏi noãn các, thấy Phùng Bảo đang đứng chờ ở đó. Lúc nãy ở bên trong tên này cũng rất thức thời, trong lời nói rất có ý lấy lòng, Thẩm Mặc cũng sẽ không tính toán việc tại cửa cung với hắn. Y dừng bước nói:
- Công công đang đợi ta đó hả?
- Công công gánh không nổi, ngài cứ gọi tiện danh của nô tài đi...
Phùng Bảo dè chừng cười bồi:
- Nô tài xin nhận lỗi với các lão, hiểu lầm tại Hoàng Cực môn xét đến cùng là nô tài không căn dặn rõ ràng, đám ăn hại phía dưới lại không có mắt, các lão nhất thiết đừng để ở trong lòng.
- Ha ha!
Thẩm Mặc cười, y lại nghĩ đến một truyện cười, mỗi khi một người cười 'haha' là trong lòng sẽ đều nghĩ đến: '*** cái thằng bố mày!' thế là y thản nhiên nói:
- Không sao, chỉ cần lần sau không tái phạm là tốt rồi.
- Khẳng định lần sau sẽ không tái phạm, sẽ không tái phạm!
Phùng Bảo nghiêng người tránh ra một lối đi, đưa tay cung kính mời:
- Các lão mời.
- Công công mời.
Thẩm Mặc gật đầu rồi cất bước đi ra ngoài, Phùng Bảo cúi nửa người xuống mới lẽo đẽo đi theo, nhỏ giọng nói:
- Các lão, việc của Đông Xưởng không có chút quan hệ nào với nô tài.
Rồi hắn vẻ mặt đau khổ nói:
- Cũng không thể nói hoàn toàn không có. . . Lúc đó nô tài chỉ là không muốn tiện nghi cho ngoại đình và Trấn phủ ti, nhưng không muốn gây trở ngại cho các lão ngài.
Thẩm Mặc liếc hắn một cái, cười ra tiếng:
- Công công, ngươi thuận quải rồi.
(thuận quải: khi bước đi tư thế khác với bình thường, vươn cùng tay phải, chân phải, hoặc tai trái chân trái)
- A. . .
Phùng Bảo vội vàng điều chỉnh cước bộ, tay chân hoảng loạn một hồi mới ý thức được mình bị đùa giỡn. Hắn dở khóc dở cười nói:
- Đại nhân, ngài còn có lòng nói giỡn sao?
- Có khổ thì cũng phải khổ trung tác nhạc. - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Dừng bước đi.
- Vâng. . .
Phùng Bảo biết đây là y đã bỏ qua cho mình rồi, không khỏi thầm thở phào, nhìn bóng hình Thẩm Mặc đi xa hắn thầm nghĩ: 'Đốt nhà bếp lạnh tuy hồi báo lớn, nhưng cũng có khả năng không hồi vốn, tội gì phải không đốt nhà bếp nóng sẵn, đi mạo hiểm phiêu lưu đó chứ? Mặc dù Thẩm các lão không thân cận như vị kia, nhưng thân phận của y, còn có quan hệ với hoàng thượng, đương nhiên không cần chủ động nịnh bợ trong cung. Nhưng Hoàng Cẩm và Mã Sâm trước kia có giao hảo với y đều không ở đây, khẳng định y cũng yêu cầu nội viên. So với người khác, quan hệ giữa ta và y vẫn gần hơn...' vừa nghĩ vậy, nhà bếp lạnh kia cũng có hy vọng, chí ít hậu trường cứng, thủ đoạn cao, hiểu cân nhắc, tình hình đại sự hết sức thành công, phải buông tha cũng đáng tiếc lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nhà bếp lạnh và nhà bếp nóng cùng đốt, như vậy mặc dù khổ cực chút, nhưng càng an toàn hơn mà. Quyết định chủ ý rồi, hắn liền thẳng ưỡn thẳng người vội vàng trở lại hầu hạ. Bởi vì lần này khẳng định hoàng thượng sẽ tức giận, muốn tìm mỹ nhân của hắn để giải hỏa, mình phải vội vàng thu xếp cho tốt, sau đó bớt thời giờ đi tìm lão già kia hồi bẩm một tiếng.
Vừa nghĩ lão già kia Phùng Bảo liền hít một hơi lạnh, lão già gần đất xa trời này cũng lợi hại thật, đừng thấy mấy người của ti Lễ giám diễu võ dương oai, không ai bì nổi, nhưng ở trước mặt lão ta tựa như châu chấu nhảy lung tung vậy, tất cả đều bị dễ dàng tính toán vào trong. Hiện tại với cáo trạng này của Thẩm các lão, số phận của mấy người kia cũng coi như định trước rồi.
Nghĩ vậy, Phùng Bảo không khỏi thầm may mắn, nếu không phải lão già kia chọn mình giúp đỡ, tám phần mười mình cũng bị lão ta tính toán rồi, kết quả cũng chỉ có một.
'So với đám thành tinh đó, mình thật quá ngây thơ rồi, phải học theo mới được.' Phùng công công khiêm tốn hiếu học liền nghĩ như vậy.
Không đề cập tới tên thái giám chết tiệt đó nữa, lại nói đến Thẩm Mặc rời khỏi chỗ hoàng đế liền về tới nội các, vừa lúc chạm phải Trương Cư Chính đang đi ra ngoài.
- Ôi kìa, quả nhiên người trở về rồi.
Trương Cư Chính vẻ mặt kinh hỉ nói:
- Mới vừa nghe người ta nói thấy ngươi tiến cung, ta còn không tin, sao có thể trở về nhanh như vậy chứ.
- Ha ha. . .
Thẩm Mặc lại 'Ha ha', cũng cười nói với hắn:
- Huynh đang làm gì vậy?
- À, đến Hộ bộ một chuyến. - Trương Cư Chính cười nói: - Mau vào đi, lão sư thấy ngươi trở về khẳng định rất cao hứng đấy.
- Được.
Thẩm Mặc xoa xoa tay trước ngực, nhìn theo hướng hắn đi khỏi mới xoay người lại, thở hắt ra một hơi dài rồi bước vào trong nội các.
Đến đại sảnh thì chỉ còn một mình Trần Dĩ Cần ở đó, hai người gật đầu rồi không nói thêm gì. . . Dù sao thời gian ngủ chung một gian phòng với nhau còn nhiều hơn cả ngủ cùng lão bà, hai người cũng có ăn ý. Họ cứ nhìn nhau như vậy, một vài tin tức cũng được truyền cho đối phương.
Sau đó Trần Dĩ Cần chỉ tay vào trị phòng của thủ phụ nói:
- Chờ ngươi hai canh giờ rồi, cơm trưa cũng chưa ăn.
Tin tức này hết sức phong phú, cũng đủ cho Thẩm Mặc nắm chặt thái độ và lập trường của Từ Giai.
- Thực là có lỗi quá. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Vậy ta đi qua gặp nguyên ông trước.
Trần Dĩ Cần gật đầu, không nói thêm gì nữa.