Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa II

Chương 4: Thị nữ




Cao Diệu sở dĩ không nể mặt hoàng thượng không phải là vì ăn gan báo tim gấu mà vì chế độ tài chính Đại Minh cho phép. Tiền của hộ bộ thuộc về triều đình, hoàng đế không có quyền sử dụng, muốn dùng phải qua hộ bộ và nội các tầng tầng phê duyệt, còn phải nói rõ mục đích sử dụng cùng kỳ hạn phải trả.

Vì thế Cao Diệu không duyệt là hợp pháp, còn về phần ông ta dám làm thế, hiển nhiên không phải ông ta có một mình..

Long Khánh tuy hơi tầm thường, nhưng đầu óc tuyệt đối không có vấn đề, nguyên nhân hắn xin tiền hộ bộ là vì nội khố chẳng còn lại xu nào.

Thu nhập hoàng gia chủ yếu tới từ ngành kinh doanh độc quyền mỏ quặng, muối. Nhưng cùng với tư doanh Đại Minh phát triển bùng nổ, sản nghiệp trong cung dần đi xuống, thêm vào cắt xẻo, ăn chặn ngân lượng đưa vào nội khố đã sụt giảm nhiều.
*** nội khố: Kho tàng đại nội.

Vốn nội khố còn cho tích góp, nhưng cha hắn rất biết tiêu tiền nên chẳng còn xu nào, còn thường xuyên đòi tiền hộ bộ. Gia Tĩnh đế quyền uy lớn, hộ bộ đa phần ngoan ngoãn cấp tiền ...

Giờ tân đế mới đăng cơ đã đòi tiền hộ bộ, Cao Diệu và Từ Giai hợp kế, không thể mở tiền lệ, kiên quyết từ chối, tránh hoàng đế quen đòi tiền triều đình.

Long Khanh bực lắm, thời còn tiềm đế hắn sống khó khăn, các vương phi gần như chẳng có chút trang sức nào ra hồn. Giờ lên làm hoàng đế, hắn thấy mình phải bồi thường cho các nàng, ai ngờ nội khố trống rỗng, ngoại đình không cho.

Giờ trong hậu cung đều biết hoàng thượng sắp có thưởng, hắn lại kiếm không ra, chẳng phải mất hết tôn nghiêm? Cho nên Long Khánh viết dụ lệnh với ngữ khí thỉnh cầu,mong bộ đường đại nhân nể mặt.

- Cao bộ đường mềm lòng định phê.
Ân Sĩ Chiêm cười khổ:
- Ai ngờ bị đám ngôn quan biết, cái đám chỉ sợ thiên hạ không loạn đó giờ có việc làm rồi, đồng loạt dâng tấu, ngôn tử nghiêm khắc chỉ trích hoàng thượng, nói xa xỉ lãng phí là hành vi sai lầm, còn liên hệ mua châu báu với việc mất nước.

Thẩm Mặc gật đầu:
- Ta cũng có xem qua bản tấu một ngự sử tên Chiêm Ngưỡng Tí, kẻ này năm ngoái mới đỗ tiến sĩ đã dám cao giọng giáo huấn hoàng thượng, có thể thấy đám ngự sử bây giờ không còn coi ai ra gì.

Ân Sĩ Chiêm than thở:
- Đại nhân nói đúng, đám ngự sử ngôn quan gì ngông nghênh vô cùng, đại thần nội các cũng không chọc vào nổi, hoàng thượng nhẫn nhịn không nhắc tới chuyện châu báu nữa... Ài, đám ngôn quan đó là hạng không biết thương xót, chúng ta nếu tổ chức hai nghi lễ này quá phô trương, thế nào cũng thành ma dưới đao của bọn chúng...

- Nhưng không thể làm đơn giản được.
Lang trung Nghi chế ti nhịn không được nói:
- Thiếu Tông ba có biết kinh diên và sắc phong liên quan tới bao nhiêu nha môn không?

- Mười mấy nha môn.
Ân Sĩ Chiêm đáp thay:
- Muốn hoàn thành đại lễ này cần nội ngoại đình hợp sức, Hồng Lư tự, Trực Điện giám, Thượng Y giám, Chung Cổ ti đều tham gia.

- Bao nhiêu người đang mong ngóng hai đại lễ này.
Lang trung kia nói tiếp:
- Chúng ta không thể để bọn họ mất hết hi vọng, như thế chẳng phải đắc tội hết với họ sao?
Hắn nói quá rõ rồi, đám người kia đang hi vọng kiếm chác chút đỉnh trong chuyện này, lễ bộ chỉ là nơi định ra kế hoạch, cần gì phải gánh trách nhiệm cho kẻ khác.

- Nhưng nó chắc chắn không được thông qua.
Ân Sĩ Chiêm là người thực tế:
- Kế hoạch báo lên sẽ bị nội các bác bỏ, bắt chúng ta nghĩ biện pháp.

- Chưa báo lên sao đã biết bị bác bỏ.
Lang trung kia nói rất vô trách nhiệm:
- Lễ bộ chỉ cần dự toán đúng quy chế là được, tiết kiệm tiền ra sao là của hộ bộ, không liên quan tới chúng ta.

Mấy người kia đều thấy hắn nói đúng, nhưng Ân Sĩ Chiêm phản đối:
- Vậy đám ngôn quan thì sao, nếu chúng nói bộ đường không biết tiết kiệm, lãng phí vô độ thì làm thế nào?

Lang trung kia tịt ngòi.

- Các vị nói đều có lý.
Thẩm Mặc suy nghĩ rồi nói:
- Thế này đi mọi người đưa ra 4 loại dự toán, nếu trọn vẹn thì làm thế nào, rồi giảm ba phần, giảm một nửa, thậm chí giảm còn ba phần thì sao? Ta biết công tác có hơi nặng, coi như khảo nghiệm chư vị, ba ngày sau ta muốn thấy báo cáo.

- Ba ngày tuy hơi eo hẹp, nhưng vẫn có thể làm được.
Ân Sĩ Chiêm hỏi:
- Nhưng không biết vì sao bộ đường cần nhiều thế.

Thẩm Mặc cười khẽ:
- Chỉ cần các vị chịu khó làm ra mấy phương án, như thế lựa chọn cái nào thì thuộc về hộ bộ rồi. Ân đại nhân không cần lo ngôn quan nói chúng ta lãng phí, Hạ đại nhân cũng không cần lo chúng ta đắc tội với người trong cung.

- Đại nhân anh minh.
Mọi người thầm nghĩ :" Thẩm bộ đường giáo hoạt đúng như truyền thuyết, xem ra sau này chúng ta bớt được không ít khổ cực."

Mặc dù hộ bộ công việc ít nhất trong lục bộ, nhưng khi Thẩm Mặc hoàn thành giao tiếp thì đã là lúc lên đèn.

Về nhà, Thẩm Mặc đi thăm Lý Thành Lương trước:
- Hai thằng tiểu tử thối không gây phiền phức cho tiên sinh chứ?

- Đại nhân yên tâm, không có đâu.

- Bọn chúng có cố gắng không?
Thẩm Mặc lại hỏi.

- Cũng được, so với tại hạ còn nhỏ thì ngoan hơn nhiều, sẽ càng ngày càng ngoan.
Lý Thành Lương cười đáp.

Thẩm Mặc ngồi một lúc rồi về hậu viện, thấy mọi người đang đợi cơm, Thẩm Mặc thấy tay A Cát và Thập Phần còn tốt, có thể cầm bát cầm đũa, cuối cùng cũng thở phào, nhưng không nói nhiều, bảo mọi người ăn cơm.
Hai đứa bé có lẽ sợ y nói, ăn xong ném lại một câu " đi học bài" rồi chạy mất.

Lúc này Nhược Hạm mới nói:
- Hôm nay thiếp cùng Thẩm Nguyên đi tìm Lý tiên sinh.

Thẩm Mặc sớm đoán được rồi, Nhược Hạm nghe nói con bị thương, làm gì có chuyện im lặng bỏ qua? Nhưng Lý Thành Lương không nói gì thì y cũng không hỏi, chỉ cúi đầu uống canh.

- Thiếp không vào, chỉ ở ngoài nghe một lúc rồi quay về.
Nhược Hạm lại nói.

Thẩm Mặc hơi ngạc nhiên nhìn nàng.

- Ban đầu thấy hai đứa nó tay buông thõng quỳ dưới đất, thiếp muốn giết hắn. Nhưng khi ấy nghe họ Lý nói "lần này tha cho các ngươi, sau này không ngoan ngoãn đọc sách ta đánh gãy cả nhân", rồi nói tay cho bọn chúng. A Cát hỏi :" Vì sao phải đọc sách", Lý tiên sinh đáp " vạn bàn giai hạ phẩm, chỉ có đọc sách cao. Nói to tát thì vì lễ nghi, liêm sỉ . Nói thực tế vì chỉ có đọc sách mới làm quan được."

Kỳ thực Lý Thành Lương nội công thâm hậu biết có người bên ngoài, đoán ra phu nhân tới, tránh để lại ấn tượng xấu cho nàng, ảnh hưởng tới tiền đồ nên mới nối lại khớp, kiên nhân giải thích cho hai đứa bé.

- Có đọc sách mới đỗ tú tài, cử nhân, tiến sĩ, ra làm quan lớn như cha các ngươi.
Lý Thành Lương giỏi dẫn dụ:
- Chẳng lẽ các ngươi không muốn thành người giống như cha mình?

Hai đứa bé nghe thế bắt đầu suy nghĩ, hỏi:
- Sư phụ cũng đọc sách sao không làm quan?

Khi đó Nhược Hạm nghe lời Lý tiên sinh dạy con vốn hơi vui mừng, thầm nghĩ :" Hai đứa nhóc này sùng bái nhất là cha nó, nói vậy nhất định có tác dụng." Liền định lặng lẽ quay về, ai ngờ nghe hai đứa con hỏi câu kia là Lý tiên sinh cứng họng, liền nhìn qua khe cửa muốn nghe tiên sinh trả lời học sinh ra sao.

Lý Thành Lương mặt hết đỏ lại trắng, cực kỳ khó coi, tay cầm thước chỉ vào hai đứa nhóc mắng:
- Láo toét, ta vốn thiện chí dạy dỗ các ngươi, lại dám chất vấn ta. Để ta hỏi cha các ngươi, mời ta đến quản các ngươi hay là các ngươi quản ta?

A Cát và Thập Phần đâu phải hạng biết sợ, còn lầm bẩm:
- Có giỏi thì đi làm quan cho bọn ta xem, đừng lừa cơm ở nhà ta.

Lý Thành Lương thầm nghĩ :" Nếu ta giận là thua rồi, thua hai thằng nhóc con còn làm gì được nữa." Liền mau chóng trấn tĩnh lại:
- Sư phụ ta là bậc đại tài, muốn làm quan dễ như trở lòng bàn tay, để ta làm quan tam hẩm cho các ngươi xem.

- Bốc phét.

- Không tin thì chúng ta đánh cược.

- Cược thì cược.
Hai thằng nhóc quật cường nói.

- Nếu ta thắng sau này các ngươi phải nghe lời ta, không được nghịch ngợm.

- Nếu thua thì phải nghe bọn ta.
Hai đứa bé cũng đưa ra điều kiện.

- Quân tử nhất ngôn.
Lý Thành Lương đưa tay ra.

- Tứ mã nan truy.
Hai đưa bé vỗ tay với hắn.

Thế là Lý Thành Lương lấy ra văn kiện viết: "Lý Thành Lương, chức vụ, chỉ huy thiêm sự, quan hàm: Chính tám phẩm ... " thực ra cả chức vụ lẫn quan hàm bên trên hắn còn chưa có được, nhưng binh bộ để cho đơn giản nên chỉ viết như thế.

A Cát và Thập Phần tuy thông minh, nhưng dù sao chưa hiểu đời, sao biết mánh mung trong đó, nhìn con dấu đỏ to tướng, liền cho là thật. Hai đứa tuy không cam tâm, nhưng ngoan ngoãn nói:
- Học sinh thua rồi.

- Nhận thua là tốt.
Lý Thành Lương thầm kêu may mắn, vội cất thứ kia đi:
- Các ngươi yên tâm, ta không phải là hạng tiên sinh cứng nhắc, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn đọc sách, ta sẽ dẫn các ngươi ra ngoài chơi, nghe hát, xem kịch, được không?

- Hay quá.
Hai đứa bé reo hò, cuối cùng chịu đọc sách, mặc dù chả biết được bao lâu.

~~~~~``

- Vị tiên sinh này đúng là hàng phục được chúng.
Nhược Hạm chỉ yên tâm một nửa:
- Nhưng thiếp lo bọn trẻ học hư theo hắn.

Thẩm Mặc cười khan:
- Nàng chẳng phải muốn tặng chúng đi lo không ai nhận sao?

- Nói thì nói thế, nhưng ...
Làm mẹ là vậy, miệng nói dữ, nhưng không thể tin là thật.

- Phu nhân đừng lo.
Thẩm Mặc an ủi:
- Chúng là con mình, có hư chẳng thể hư quá được, quan trọng là là tìm được tiên sinh hàng phục được chúng, dạy chúng quy củ.

- Đành vậy.
Nhược Hạm không còn gì để nói.

Hôm sau ăn sáng Thẩm Mặc lại không thấy hai đứa con đâu, Nhu Nương nói bị tiên sinh đưa ra ngoài rồi, còn lo lắng hỏi:
- Lý tiên sinh đó có phải là người tốt không, liệu có lừa bắt trẻ con không?

- Nàng nói gì thế?
Thẩm Mặc phì cười:
- Trừ khi hắn không muốn kiếm sống ở Đại Minh nữa.
Rồi ăn qua loa xong tới nha môn.

Lại nói Long Khánh không mua được trang sức, mất mặt ở hậu cung, lòng rất khó chịu, tuy không phát tác với các đại thần, nhưng dỗi không lên triều, không xem tấu chương, các đại thân muốn khuyên gián cũng không có đường.

Đành đợi hắn bớt giận, vị thế nội các lục bộ ai vào việc nấy, mỗi ngày đến đúng giờ Mão, không cho phép trễ nải.

Giờ đã là tháng 10, đêm rất dài, Thẩm Mặc ra ngoài trời vẫn còn sao. Tới nha môn xử lý văn kiện một lúc thì tiếng chuông đồng hồ Tây vang lên 7 tiếng, giờ mới là giờ Mão.

Lúc này mới có quan viên lục tục kéo đến, thấy thượng thư đại nhân ngồi ở đại đường làm việc thỉ cả kinh, vốn định thỉnh an nhưng thấy y không ngẩng đầu lên, đành xếp hàng đợi người khác tới.

Tư vị chờ đợi thật không dễ chịu, mọi người không ai dám thở lớn.

Khi chuông đồng hồ tây đánh 8 tiếng, Thẩm Mặc mới gập công văn lại, ngẩng đầu lên:
- Hôm nay là lần đầu bỏ qua, mai bắt đầu điểm danh vào giờ mão. Đến muộn ba lần, hoặc bỏ việc một lần, cuối năm khảo hạch hạ một bậc.


Trời vừa mới sáng, ở dưới bẩm báo máy tông thất hôm qua lại tới.

Thẩm Mặc bảo họ mời khách vào, rồi bình tĩnh xem văn kiện, một lúc sau mới ra gặp.

- Ha ha ha, bản quan mới nhậm chức công vụ bận rộn, làm các vị đợi lâu rồi.
Thẩm Mặc tươi cười đi tới nói:
- Thứ lỗi, thứ lỗi.

Đám tông thất vội đứng dậy đón, người đứng đầu vội nói:
- Đại nhân bớt thời gian eo hẹp ra gặp, chúng tôi cảm kích vô cùng.

Thẩm Mặc ngồi xuống, quan tâm hỏi:
- Hôm qua về không ai làm sao chứ?

- Còn may có đại nhân ngăn cản.
Tên trẻ tuổi tức giận nói:
- Tuy tông thất chúng tôi không được như xưa nữa, nhưng cũng không thể để bọn chúng ức hiếp như thế, chuyện này nhất định phải để hoàng thượng biết long tử long tôn Chu gia bị ức hiếp ra sao.

Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Đám người này không rõ thời thế, hôm qua Chu ngự sử giải vây cho ta, nên ta làm thế để đỡ tội cho hắn. Đám tông thất này còn ở trước mặt mình đòi báo thù, đúng là muốn tự chuốc họa vào thân."

Người tông thất giả hiểu chuyện hơn, nói:
- Chúng tôi chỉ muốn nghe bộ đường nói chân tướng ra, thế nào cũng không để long tử long tôn hoàn thiên hạ chết đói được phải không?

- Mấy vị thân vương, quốc công đều nói sẽ lên tiếng giúp chúng tôi.
Có kẻ lên tiếng:
- Cái điều lệ đó vi phạm tổ chế, hoàng thượng nhân hậu chắc chắn sẽ cho chúng tôi đường sống.

Thẩm Mặc còn chưa nói bọn chúng lao nhao lên rồi, đám tông thất này không thể tôn kính, nếu không chúng sẽ không biết mình là ai. Liền không nói gì nữa, mặc bọn chúng nói thỏa thuê.

Thấy sắc mặt y khó coi, tông thất giả vội ngăn đám còn lại:
- Các vị, chúng ta nghe bộ đường nói đã.

- Bản quan là Thiếu Tông bá, tất nhiêu là không muốn thấy tông thất thiên hạ bị thiệt.
Thẩm Mặc bình tĩnh nói:
- Nhưng hiển nhiên là không thể, lộc cấp tông thất có tiêu chuẩn định thời lập quốc. Khi đó tông thất họ Chu chỉ có 58 người, tới nay tăng lên bao nhiêu các vị có biết không?

Bọn chúng sao biết được cái này? Liền lắc đầu, Thẩm Mặc liền đưa cho chúng mỗi người một tờ giấy.

Mấy tên tông thất nhận lấy xem, giật nảy mình, bên trên viết :" Tới năm Gia Tĩnh thứ 45, thông thân hoàng thất có 10837 người, trong đó thân vương 30, quân vương 203, thế tử 200, trấn quốc tướng quân 400 ... Ngoài ra công chúa, quân chúa 2068 người. Theo tiêu chuẩn cấp bổng lộc, thân vương 1 vạn thạch, quân vương, quận chúa 2000 thạch ... Một năm tốn 1200 vạn thạch."

- Năm Gia Tĩnh, tổng thuế lương toàn quốc là 2400 vạn thạch, riêng chi tiêu cho tông thất đã mất một nửa thuế thu toàn quốc. Đó chưa kể tới thứ lụa là, gấm vóc.
Thẩm Mặc ngữ khí nặng nề nói:
- Không phải là quốc gia không muốn nuôi tông thất, mà là nuôi không nổi.

Trước mặt con số đó, đám tông thất không còn gì để nói, Thẩm Mặc tiếp tục:
- Huống chi quốc gia đãi các vị không tệ, phàm là tông thân có tên trên ngọc diệp, mỗi người đều có điền sản, nhiều thì hơn nghìn khoạch, ít nhất cũng 80. 80 khoảnh là địa chủ tầm trung, đủ sinh hoạt dư dả rồi.

- Trừ tông thất ra còn có ngoại thích, quân quý, công thần, nội thị, quan viên, bao nhiêu người không phải nộp thuế, con số không sao kể siết, tuyệt đối vượt qua quá nửa đất canh tác cả nước. Tiểu dân không được tới một nửa đất đai, nhưng phải gánh toàn bộ thuế cả nước, sớm không chịu nổi rồi.

Nói tới đó Thẩm Mặc mắt đỏ hỏng:
- Các vị có thế kinh quan sống quẫn bách thế nào chưa, bao nhiều người phải ở ngoài lén kinh doanh nhỏ kiếm sống, bao nhiêu người không dám đem vợ con đi nhậm chức? Bao nhiêu người quanh năm không có thịt mà ăn? Còn tông thất thì sao? Không chỉ ăn không không nộp thuế, triều đình giảm chút bốc lộc để mua sắm, đi thanh lâu mà suốt ngày tới nha môn gây chuyện, luôn miệng nói không còn đường sống nữa
Giọng y ngày càng nghiêm khắc:
- Không còn đường sống thật sao? Vậy cho các ngươi đổi chỗ với bách tính, ai muốn, giơ tay lên.

Đám tông thất cúi đầu cả xuống, trước đạo lý, bao ủy khuất oán tránh đều không dám nói ra, chỉ biết lặp đi lặp lại:
- Thiên hạ do thái tổ hoàng đế gây dựng lên, tổ chế ngàn năm không đổi.

Thẩm Mặc không hề khách khí nói:
- Nếu thái tổ hoàng đế thấy giang sơn của mình thế này, người khai đao với đám long tử long tôn của mình trước tiên.
Cả đám lại cứng họng.

- Đừng trách ta nặng lời, ta quản tông nhân phủ, coi như là nhà mẹ đẻ của các vị rồi.
Thẩm Mặc thở dài:
- Điều lệ này đám thân vương quốc công không tổn hại gì, không thể ra mặt cho các vị đâu, cùng lắm chỉ nói vài câu không đau không ngứa. Quan viên triều đình không thiệt hại gì còn từ đó mà hưởng lợi, nên tích cực ủng hộ cải cách. Vì sao hôm qua ngự sự dám đánh người, chẳng phải vì nhắm chuẩn triều đình đã bất mãn với chúng ta, cho nên mới dám thuận thế mà làm sao?

Đám tông thất nghe y nói cực kỳ bi ai, từng kia hi vọng tắng ngúm, chỉ còn biết hỏi:
- Hoàng thượng nhân từ, chẳng lẽ không động lòng sao?

- Hoàng thượng khó tránh khỏi động lòng trắc ẩn.
Thẩm Mặc u rũ nói:
- Nhưng kinh quan thiếu gạo, biên quan thiếu lương , nếu cứ tiếp tục như thế quốc gia nguy mất, hoàng thượng nhân từ, nhưng người là hoàng đế Đại Minh, phải nghĩ tới quốc gia trước ...

Đám tông thất lòng giá lạnh :" Té ra mình là thứ đáng bị hi sinh nhất."

Mấy tên tông thất vốn định tới đám phán, ai ngờ mình và vị thượng thư này trình độ quá chênh lệch, bị y nói cho ngơ cả ra, chỉ biết gật đầu.

Thấy đã tới trưa Thẩm Mặc sai người làm cơm thiết đãi, y thì cáo lỗi, rời nha môn, chuận bị ăn qua loa đâu đó rồi chiều tới Hàn Lâm viện.

Ai ngờ vừa ra khỏi nha môn thì bị Mã Toán chặn đường, nhất định lôi hắn đi ăn cơm.

Thẩm Mặc không muốn quan hệ quá thân thiết với thái giám, nhưng cũng không thể đắc tội liền theo hắn đi hết nửa vòng Bắc Kinh mới dừng lại ở một trạch viện.

Thẩm Mặc nói:
- Chỉ ăn bữa cơm có cần đi xa thế không?

- Như vậy mới thể hiện được được thành ý mà.
Mã Toàn cười híp mắt:
- Mời bộ đường.

Thẩm Mặc cau mày:
- Nếu ta nhớ không nhầm thì đây là trạch viện của yêu đạo Hùng Hiển, thành tửu quán từ bao giờ thế.

- Đại nhân trí nhớ thật tốt, ngài vào là biết.

Thẩm Mặc nhìn người mở cửa hơi quen mắt, đột nhiên hiểu ra, liền không bảo đám Hồ Dũng đi theo, một mình vào trong.

Tửu quán này tuy bày rất nhiều bàn, nhưng chỉ có nam tử áo gấm, thấy Thẩm Mặc tới, liền cười lớn:
- Giang Nam, không ngờ phải không?

Thẩm Mặc vờ cả kinh, há hốc miệng ra:
- Bệ, bệ ... Hạ.
Rồi quỳ xuống bái lạy.

- Không cần hành lễ, đây không phải trong cung, trẫm không mặc long bào, cũng không coi mình là hoàng đế.
Long Khánh giới thiệu:
- Nơi này bọn họ sửa sang cho trẫm, rảnh rỗi tới giải khuây, khanh coi trẫm là bằng hữu là được, ngồi xuống ăn cơm với trẫm.
Rồi dùng dùng đũa chỉ thái giám đóng giả tiểu nhị:
- Đám nô tài này vô dụng, bảo chúng ngồi cũng không dám.

Thẩm Mặc đành ngồi xuống, Long Khánh tâm tình rất tốt, múa đũa như bay, ăn thống khoái, một lúc sau vỗ bụng khoai khoái:
- Người ta nói trên trời có thịt rồng, dưới đất có thịt lừa, trẫm nói ruột lừa là ngon nhất.

Mạnh Xung nịnh bợ:
- Vạn tuế gia sở hữu bốn biển, muốn ăn ruột lừa có gì mà khó? Sau này bọn nô tài thường làm cho người là được.

Long Khánh lắc đâu:
- Bỏ đi, trong cung không ăn thịt lừa, vì một món ăn mà giết cả con lừa, thật lãng phí.

- Hoàng thượng tiết kiệm là phúc của vạn dân, nhưng một con lừa có đáng mấy đồng.
Mạnh Xung lau nước mắt:
- Người ta nói người có cả thiên hạ, nhưng muốn ăn bữa ruột lừa cũng phải cân nhắc, nếu để bách tính biết được, sẽ nói bọn nô tài hầu hạ không tốt, để người chịu ủy khuất.

Thấy hoàng đế đặc đũa xuống, Thẩm Mặc cũng sớm bỏ bát rồi, nghe thấy Mạnh Xung nói tới "ủy khuất" y hiểu ngay, té ra đang bất bình thay hoàng đế, nhưng vẫn im lặng.

Mạnh Xung lải nhải không thôi:
- Vạn tuế làm hoàng thượng thật chua xót, nội khố trống rỗng, muốn mua cho các nương nương chút trang sức còn phải xin hộ bộ. Thẩm bộ đường, không phải nô gia lắm mồm, chủ nhân tiết kiệm như thế, có đốt đuốc cũng chẳng tìm được, ngoại quan các vị làm ăn kiểu gì thế? Còn nể mặt chủ nhân nữa không.

- Mạnh Xung đùng nói nữa.
Long Khánh bày ra bộ mặt ảm đạm:
- Triều đình cũng có chỗ khó, trẫm hiểu mà, Giang Nam đừng để trong lòng.

Thẩm Mặc nghĩ :" Vậy kêu ta tới đây làm gì?" Nhưng mặt vẫn tỏ ra thương cảm:
- Bệ hạ đúng là bị ủy khuất rồi, chút bạc này thực chẳng nhiều.

- Hừ, vậy phiền Thẩm đại nhân nói với bọn họ mau mau nhận sai với chủ nhân, cấp tiền tới đi.
Mạnh Xung nói ngay.

- Ta đi không thích hợp, như thế người khác đều thành kẻ ác, ta thành kẻ tốt rồi.
Thẩm Mặc lắc đầu cười:
- Kỳ thực hoàng thượng trách sai Từ các lão rồi, qua một thời gian nhất định sẽ gửi tiền tới.
Hoàng đế bị ngôn quan chửi thành ra như thế, nhất định Từ Giai sẽ an ủi một chút, đương nhiên phải qua sóng gió hẵng nói.

Thấy y nói chắc chắn như thế , Mạnh Xung hơi líu lưỡi:
- Vậy lần sau thì sao? Chỉ cần hộ bộ luôn thắt chặt tài chính, chẳng lẽ hoàng thượng lần nào cũng sẽ bị gạt ngoài cửa.

Long Khánh gật đầu:
- Giang Nam có cách gì hay không?

- Ý Mạnh công công là?
Thẩm Mặc đá bóng lại, hiển nhiên hoàng đế và thái giám đã tính mưu, chỉ đợi y lọt bẫy.

- Nô gia cho rằng, chẳng gì thoải mái bằng tiêu tiền trong túi mình.
Khuôn mặt phì nộn của Mạnh Xung đầy vẻ tham lam:
- Chỉ cần nội khố đầy lên, hoàng thượng có thể tiêu tiền tùy tiện một chút.

- Sao có thể làm được?

- Cái này phải thỉnh giáo Thẩm đại nhân rồi.
Mạnh Xung cuối cùng nói ra mục đích:
- Nghe nói ở đông nam ngài có mỹ danh "thần tài", động vào đâu cũng thành vàng, hay là nghĩ cách để trong cung .. À không kiếm chút tiền cho hoàng thượng?

Thẩm Mặc nhìn Long Khánh, thấy hắn nhìn mình đầy kỳ vọng, cười méo xẹo:
- Nếu truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu kẻ sẽ đàn hặc thần.

- Người ở đây trẫm đều tin cậy được, ai dám nói ra ngoài?
Long Khánh vỗ ngực nói.

- Được được, chuyện này cần tính kế lâu dài, để vi thần nghĩ cách rồi báo với hoàng thượng.

- Tranh thủ thời gian nhé.
Hoàng đế dặn:
- Ngoài ra phía chỗ Từ các lão phải thúc giục một chút, nếu không ai biết bao giờ mới có thể cấp tiền.

- Thần tuân chỉ.
Thẩm Mặc đành nhận lời.

Lúc này Long Khánh ăn no xong mỏi mệt, có vẻ muốn ngủ, Thẩm Mặc định cáo lui thì hắn giữ lại:
- Còn chuyện sắc phong thái tử, khanh thương lượng với bọn họ một chút đi, đỡ phải đi chuyến nữa.

Thẩm Mặc tức đừng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.