Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa II

Chương 24: Giao dịch




Sáng sớm mấy ngày sau, kiệu của Thẩm Mặc dừng ở cửa cung, rèm vén lên, Hồ Dũng nói nhỏ:
- Hai vị Trần, Trương đều đã có mặt.
Y gật đầu xuống kiệu, nhưng nhìn hai bên chẳng thấy bóng người.

- Ha ha, đại nhân tới sớm quá.
Đằng sau có tiếng nói, Thẩm Mặc thấy có hai quan viên áo đỏ mũ lông trắng đi tới, tuy trời còn tối chưa nhìn rõ mặt, nhưng y biết đó là Trần Dĩ Cẩn và Trương Cư Chính.

Thẩm Mặc đi nhanh tới, nói:
- Các vị đợi lâu rồi.

- Đâu có vừa mới tới thôi.
Hai người chắp tay cười, có lẽ vì trời lạnh nên nụ cười hơi cứng, nhưng Thẩm Mặc biết lý do nên đi nhanh tới.

Hai người định chính thức hành lễ thì Thẩm Mặc đã tới bên cạnh bọn họ rồi hành lễ rồi.

Cả hai lòng thấy dễ chịu hơn, vội đáp lễ nói:
- Đại nhân, sao có thể thế được.

Thẩm Mặc cười:
- Chúng ta cùng nhập các, là đồng liêu, các vị khách khí quá.

- Không dám, không dám.
Nụ cười hai người mới trở nên tự nhiên.

Hành động vừa rồi của Thẩm Mặc là một loại thiện ý, trong Đại Minh hội điện ban hành năm Hồng Vũ thứ 30, quy định :" Phàm bách quan qua lại, phân phẩm trật tôn ti, phẩm cấp gần nhau, khi gặp nhau hành lễ đứng đông tây. Người phẩm cấp thấp hơn đứng phía tây, phẩm cấp chênh nhau hai đẳng, phải ở dưới vái chào. Phẩm cấp chênh nhau bốn đẳng phải quỳ báo."

Cho nên Trần Trương vừa rồi đứng sau kiệu Thẩm Mặc là để hành lễ, bọn họ chỉ tam phẩm còn Thẩm Mặc đã là tòng nhất phẩn.

Nhưng Thẩm Mặc đi tới trước một bước dùng dễ đông tây, biểu thị không có ý dùng phẩm cấp áp người, mà dùng lễ đồng liêu tương giao.

Trương Cư Chính thì khỏi nói, nửa vui nửa buồn.

Trần Dĩ Cẩn từ ngày nhận thánh chí cứ lâng lâng như đi trên mây, lòng cảm xúc ngổn ngang, lúc thì thấy không thể tiếp chỉ, lúc thì cho rằng cơ hội ngàn năm bày trước mắt nếu bỏ lỡ chẳng bao giờ có nữa.
Hắn tự biết mình tính tình kém, ngay cả với người cũ thời tiềm đế còn chẳng có quan hệ vui vẻ gì, chỉ có quan hệ tốt với hoàng đế, không hi vọng gì vào đình thôi.

Đang do dự thì Cao Củng tới vạch trần cho hắn biết bối cảnh lần điều chỉnh nhân sự này. Đương nhiên trọng điểm nói mình tốn công ra sao mới tranh thủ được cho hắn. Hắn nghe nói năm sau đám lão thần Cát Thủ Lễ, Triệu Trinh Cát trở về, liền tạ ơn rồi rít, không còn nói tới chuyện kháng chỉ nữa.

Bất kể là tâm tình ra sao, khi Trần Trương gặp nhau đều có cảm giác đồng bệnh tương lân, biết đối phương đến sớm là vì đợi vị còn lại tới.
Người ta là thái tử thái bảo lại qua đình thôi, vào các rồi có thể thong thả mà làm việc, chỉ cần không quá đáng chẳng ai dám nói gì, nếu không chứng tỏ mọi người tiến cử y là có mắt không tròng.

Còn hai bọn họ phải ôm trứng qua cầu, cẩn thận làm việc, quan viên còn tìm cách bới móc, một khi có sai sót gì là sẽ phát động công kích. Đã thế việc một phải làm mười để chứng minh bản thân.

Bao nhiêu chuyện bất đó bảo bọn họ có thể mang tâm lý bình hành khi gặp Thẩm Mặc mới là lạ. Có điều không biết nghĩ bản thân kém tài không qua được đình thôi, lại đi hận người giỏi hơn, con người đúng là ...

Thẩm Mặc đương nhiên không muốn ngày đầu tiên khiến hai người họ hận mình, cho nên tỏ ra rất khách khí, để trừ bỏ trở ngại trong lòng đối phương.
Đương nhiên không đơn giản như thế, nhưng ít nhất hai người nhìn y đỡ ngứa mắt hơn nhiều.

Ba người cứ vậy khách khí hàn huyên khiềm nhường cùng tới ngọ môn.

Hôm nay không tảo triều, cho nên ngoại thần không được tự ý vào Tử Cẩm Thành, song có hai nha môn ngoại lệ, đó là nội các và lục khoa.

Ba người lấy thẻ bài của mình đưa ra cho cấm quân, vừa nhìn thấy thẻ bài ngà voi đang cấp cao nhất, cấm quân biết ngay là ba vị các lão mới, vội cung kính thỉnh an rồi muốn dẫn đường cho họ.

Trước kia muốn tới nội các phải thông báo trước, sau đó cần có ti trị lang dẫn đường mới vào được, giờ có thể thoải mái đi vào, không cần ngửa mặt nhìn cơ cấu tối cao của Đại Minh nữa, dù bọn họ mặt vẫn thản nhiên, nhưng nếu nói lòng không háo hức thì quá giả dối.

Trần Trương càng thấy lựa chọn của mình là đúng, dù có bị chửi cũng đáng rồi.

Khi bọn họ tới nơi, Cao Củng, Quách Phác, Lý Xuân Phân dẫn hơn mười ti trị lang đứng đó đợi sẵn.

Ba người vội vàng đi tới hành lễ với ba vị tiền bối, ti trị lang cung kính thỉnh an tân các lão, khách khí đáp lễ xong, Cao Củng dẫn bọn họ vào nội các.

Ba người tuy chẳng phải lần đầu tiên tới đây, nhưng lúc này nhìn cảnh vật gì cũng thấy mới mẻ, nhìn ngắm đầy hứng thú, Cao Củng lại làm hỏng hết hứng, nói:
- Chúng ta thay hoàng thượng trị quốc, nhưng nếu cho rằng vào nội các là có thể tác oai tác quái thì sai lầm lớn rồi, nơi này vất vả hơn trong bộ của các ngươi trăm lần. Nếu không cúc cung tận tụy, nghiêm khắc giữ mình thì ta khuyên các ngươi về cho sớm đi.

Ba người vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng nguyền rủa :" Lão râu rậm này đúng là khó quan hệ, chưa gì đã dằn mặt rồi. Hơn nữa những lời này đâu phải để ông nói, ông nói rồi thủ phụ nói gì nữa? Nhắc lại à?"

Cao Củng chẳng về phát hiện ra vẫn hăng hái giới thiệu cho bọn họ bố cục của nội các.

Giới thiệu xong bố cục khái quát, Cao Củng dẫn bọn họ vào đại sảnh, nói:
- Nơi này có bốn gian trị phòng, thủ phụ một gian, sáu chúng ta ba gian còn lại, ta và lão Quách một gian, hai gian còn lại các ngươi chia nhau là được.

Nghĩ tới sau này phải thường xuyên ở cùng với mấy vị lão gia này, Thẩm Mặc thấy rợn người, hai vị còn lại tái mặt, bọn họ tệ nhất là phó cấp bộ, có tiểu viện riêng, đầy đủ phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp .. Như Thẩm Mặc trong tiểu viện ở lễ bộ còn có vườn hoa.

Hiện giờ vất vả lắm mới vượt qua được long môn, nhưng sao chẳng thấy trời cao biển rộng mà lại cảm thấy như rơi tõm vào ao tù nước đọng?

- Điều kiện tạm thời hơi gian khổ một chút, là do nguyên nhân lịch sử mà thành.
Nội các ban đầu chỉ là thư ký của hoàng đế mà thôi, sau này mới dần phát triển thành trung tâm quyền lực, thêm vào vừa từ Tây Uyển chuyển về nên điều kiện khó tránh khỏi hơi kém.
Cao Củng thấy mất mặt lắm, vội nói:
- Có điều các ngươi yên tâm, ta đang thương lượng với thủ phụ xin chỗ đất trống phía bắc với hoàng thượng, để mỗi người có một phòng riêng.

Chưa nói hết liền nghe thấy ở cửa trị phòng bên trong có người ho khẽ, mọi người vội quay sang thi lễ. Cao Củng đành ngậm miệng lại.

Từ Giai thấy Trương Cư Chính không có vẻ gì bất mãn, ôn hòa nói:
- Người trời rét run đứng đó làm gì? Mau vào đi.

Không khí tức thì trở nên nghiêm túc, mọi người tập trung tinh thần đi vào đại sảnh. Từ Giai đầu tiên dẫn mọi người khấu đầu thắp hương với chí thánh tiên sư, sau đó ngồi xuống sau bàn lớn dưới tượng thánh nhân, nhận mọi người vấn an.
Nhìn Cao Củng và Từ Giai như nước với lửa vẫn phải ngoan ngoãn vái chào ông ta, Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Làm thế chẳng phải đổ dầu vào lửa sao?”

- Ngồi cả đi.
Từ Giai không cần phải làm bộ làm tịch như Cao Củng cũng đủ uy thế trang trọng.

Mọi người phân chia thứ tự ngồi xuống, Cao Củng ngồi ghế đầu phía trái, Quách Phách ngồi đối diện với Cao Củng. Lý Xuân Phương ngồi cạnh Cao Củng.

Ba người còn lại nhìn nhau, Thẩm Mặc không khách khí ngồi xuống đối diện với Lý Xuân Phương, Trần Dĩ Cẩn ngồi cạnh Lý Xuân Phương, Trương Cư Chính không được lựa chọn, đành ngồi cuối cùng.

Chỗ ngồi này là trình tự nhập các cảu bọn họ, đây không phải là chuyện bình thường, cấm chỉ vượt qua.

Một khi mông đặt xuống ghế, vị trí của ngươi trong nội các đã được xác định. Sau này nội các luân phiên quyền lực dựa theo thứ tự này.

Chỉ khi vị trí phía trên rời đi, bất kể vì nguyên nhân gì mới tới ngươi tiến lên. Đương nhiên nếu ngươi có bản lĩnh để người ta khi tại vị nhường chỗ cho ngươi cũng được. Nhưng ai chẳng gian nan vật vả mới leo lên được vị trí này? Không phải vạn bất đắc dĩ sao chịu nhường ra?

Đẳng cấp nội các nghiêm ngặt, hoặc là câm nín chịu đựng, hoặc là phải đá đít người trước, khẳng định phải đấu tranh sống mái mới được.

Thật bất hạnh, nội các khóa này tựa hồ thuộc về cái sau.




- Mời thủ phụ phát biểu.
Từ Giai vốn định bảo Cao Củng nói, nhưng vừa mở miệng đã bị Cao Củng chặn họng.

Từ Giai lòng chửi rửa :" Lời xấu lời tốt ngươi nói cả rồi, bảo ta nói cái gì đây?" Nhưng đành hắng giọng nói:
- Ba vị đều là bậc tuổi trẻ tài cao trong quan lớn triều đình, phải cần mẫn khắc khổ lấy mình làm gương, thứ phụ đại nhân đã nói cả rồi, ta không cần nhiều lời, duy nhất một điều phải nhấn mạnh.
Tới đó ánh mắt như đang nhìn chằm chằm vào mỗi người, thể hiện khí độ của thủ phụ:
- Mặc dù triều đình thượng phạt đều do chúng ta thảo ra, thiên tử cũng đồng ý, nhưng chúng ta luôn luôn phải nhớ kỹ, chúng là chỉ giúp thiên tử phụ chính, tất cả ân uy thuộc về hoàng thượng.

- Chúng ta là phụ thần, quan trọng là ở chữ phụ (hỗ trợ), không phải là nơi độc đoán chuyên quyền, cho nên mỗi một hành động lời nói phải tuân theo bổn phận, không thể tự ý định đoạt coi lục bộ như thuộc hạ, nhất quyết không được vượt quy củ nửa bước.

Luận điệu của Từ Giai quanh quần chỉ là "ân uy trả thánh thượng, chính vụ trả các ti, khen chê thuộc công luận." Nhưng mọi người nghe ra ý ngầm của ông ta, đừng tưởng làm các lão là ghê gớm, các ngươi phải tuân phủ quy củ.
Nội các có quy củ gì? Chẳng qua là thủ phụ chịu trách nhiệm, lão đại định đoạt, các ngươi phải nghe ra ... Hiển nhiên có ý cảnh cáo Cao Củng.

Cao Củng sắc mặt khó coi, nhưng lão Từ nói lý đường hoàng, chẳng cách nào công khai phản bác, cười nhạt nói:
- Thủ phụ giáo huấn bọn họ nhất định ghi nhớ trong tim, thời gian không còn sớm nữa, để bọn họ tới chỗ hoàng thượng tạ ơn đi.

Từ Giai đang nói hăng nhưng đành phải ngừng lại, bực tức nói:
- Được.

Cao Củng lại dẫn bọn họ đi, trên đường đám Thẩm Mặc ai nấy mang tâm tư riêng, điều thấy và nghe được trong nội các thực khác biệt lớn so kỳ vọng trong lòng họ.

Vốn bọn họ đều là nhân vật số một số hai ở bộ, giờ vào nội các phải làm lại từ đầu, đứng là bỏ cuộc sống tốt đẹp, đi làm thân tôi tớ.

Nhưng nghĩ lại, nếu nội các nhiều thứ không vừa lòng như vậy, vì sao người ta vẫn tìm đủ mọi cách chui vào? Vì dù nó có hàng ngàn điều không hay, nhưng có một điều không gì sánh bằng, nó là trung tâm quyền lực quốc gia.

Như Dương Bác uy phong thật đấy, ngay cả thủ phụ cũng phải nhường nhịn ba phần, nhưng không vào nội các, không được tham dự quyết sách tối cao của quốc gia.

Đó là lý do thành viên nội các hơn hẳn lục bộ cửu khanh.

Cho nên khi ba người họ tới ngoài cung Càn Thanh liền khôi phục lòng tin vào tương lai.

Thông báo xong, lập tức có thái giám mãng bào kim tuyến ra đón, là người quen cũ Phùng Bảo.

Phùng Bảo thấy bọn họ cũng cảm thấy hết sức thân thiết, nhưng vì xung quanh nhiều người, không thể biểu đạt ra, chỉ tươi cười nói:
- Các vị các lão, mau mau vào đi, hoàng thượng của chúng ta chưa ăn sáng, chuyên môn đợi mọi người đấy.
Một câu "hoàng thượng của chúng ta" đã đủ biểu đạt điều muốn nói rồi.

Ba người tươi cười chào hỏi hắn, chúc mừng Phùng công công thăng chức, làm Phùng Bảo cười không khép miệng lại được. Hoàng Cẩm đã lui về, muốn tới Nam Kinh hưởng phúc, Mã Toàn tuy còn nắm Ti lễ giám, nhưng Ngự mã giám, nội giám đều thành người của Long Khánh, cũ mới đổi dời thành thế tất yếu.

Phùng Bảo hiện nay đã lên làm quản sự thái giám của cung Càn Thanh, tuy chưa trong hàng ngũ thái giám thực quyền, nhưng là người gần bên hoàng đế, cho nên địa vị rất cao, ai gặp cũng phải gọi một tiếng Phùng công công.

Nhưng Cao Củng không nể mặt, vì ông ta cho rằng thái giám phải ra thái giám, dù tham lam một chút, ngu xuẩn một chút cũng được, còn hạng có học thức như Phùng Bảo nắm quyền, khó tránh khỏi mang dã tâm như Vương Chấn, Lưu Cẩn.

Thực ra với quan hệ của ông ta và Long Khánh, muốn diệt Phùng Bảo cũng chỉ cần mở miệng là xong, nhưng ông ta tự phụ thân phận, không thèm can dự vào nội cung, thầm nghĩ :" Có ta ở đây, sợ gì đám tiểu quỷ?" Cho nên chỉ lạnh nhạt nói:
- Hoàng thượng đang ở tây noãn các, chúng ta vào thôi.

Phùng Bảo quen thái độ của Cao Củng rồi, rụt cổ lại nói:
- Kỳ thực bệ hạ ở đông noãn các.

Cao Củng hơi bất ngờ, vì tây noãn các là nơi hoàng thượng ăn ở, đông noãn các là nơi phê duyệt tấu chương. Long Khánh từ khi lên ngôi bỏ bê chính sự, suốt ngày rúc trong tây noãn các cùng phi tần uống rượu hoan lạc.
Hôm nay sao lại tới đông noãn các?

Cao Củng mang theo ba người Thẩm Mặc vào gian ngoài đông noãn các, mấy tiểu thái giám đi lên, cởi áo choàng, mũ cho bọn họ, sau đó lui ra, cả quá trình nhanh chóng lại không có chút động tĩnh nào, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thấy Thẩm Mặc và Trương Cư Chính nhìn mình tán thưởng, Phùng Bảo có chút đắc ý, đó là kết quả huấn luyện của hắn, thái giám khác lấy đâu ra tố chất này.

Cao Củng chẳng để ý, trầm giọng nói vọng vào:
- Thần Cao Củng đưa tân đại học sĩ tới cầu kến.
Đây vốn là việc của thái giám, nhưng Cao Củng làm thay cho họ.

- Các vị sư phụ vào đi.
Bên trong vang lên giọng nói vui vẻ.

Bốn người nối nhau đi vào, dùng đại lễ tham bái, Long Khánh thân thiết nói:
- Mau vào bàn đi, các vị sư phụ dậy sớm chắc là đói lắm rồi.

Cao Củng cười:
- Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, chúng thần phải chăm chỉ nỗ lực gấp bội phần, mới xứng với lòng tin của hoàng thượng.

- Cũng phải chú ý tới sức khỏe chứ.
Long Khánh quan tâm nói.

Nhiều ngày không gặp Long Khánh lại gầy đi, mặt vàng vọt, khí sắc rất kém, không phải dáng vẻ nên có của người ba mươi tuổi.

- Mau nhập tiệc đi.
Long Khánh ngồi xuống chỉ vào các bàn bên cạnh:
- Ăn cùng hoàng đế khác gì chịu tội, nên chúng ta chia nhau ra ăn.

Hắn là một vị quân vương rất biết nghĩ tới người dưới, thường mời đám Từ Giai , Cao Củng ăn cơm. Cao Củng còn đỡ, những người khác thì dè dặt cầm đũa, nơm nớp sợ để lại ấn tượng xấu với hoàng đế, Từ Giai cũng không ngoại lệ.

Cho nên về sau Long Khánh mời đại thần dùng cơm luôn ăn riêng một bàn, bọn họ một bàn ăn khác ăn cho thoải mái.

Bốn người tạ ơn ngồi xuống, vật lộn cả sáng bọn họ đói tới bụng lép kẹp rồi, nhưng hoàng đế chưa ăn, bọn họ vẫn phải đợi.

- Chúng ta chia nhau ăn, có gì ăn xong hẵng nói.
Long Khánh nói xong chuyên tâm ăn uống.

Bốn người cũng bắt đầu động đũa, Phùng Bảo ở ngoài quan sát thấy Cao Củng, Trần Dĩ Cẩn ăn như gió cuốn, Cao Củng bất nhã nhất, cơm dính cả lên râu. Thẩm Mặc và Trương Cư Chính ung dung thản nhiên, ăn không phát ra tiếng động, đói chết vẫn giống đã ăn no. Phùng Bảo thích nho nhã, cho nên nhìn hai người họ thuận mắt hơn nhiều.

Long Khánh ăn không nhiều, chỉ một chút là đặt đũa xuống, Thẩm Trương ngồi đối diện với hắn, thấy vậy vội dừng đũa, Trần Dĩ Cẩn cũng không ăn nữa, chỉ có Cao Củng miệng đang ngậm bánh bao, nuốt không được, nhổ ra cũng không được, hơi luống cuống.

- Các sư phụ cứ ăn đi, kệ trẫm, trẫm ăn trước nên không đói.
Long Khánh giải vây:
- Trẫm vào gian trong viết chữ trước, các sư phụ ăn xong rồi vào.
Rồi không đợi bọn họ đứng dậy tạ ơn đã rời đi, Cao Củng nuốt ực miếng bánh, trừng mắt với ba người còn lại.

Hoàng đế nói thế, nhưng ai dám để hoàng đế đợi lâu? Bốn người ăn qua loa vài miếng rồi rồi vào gian trong, đó là ngự thư phòng, Long Khánh đang cầm bút viết chữ, thấy họ vào cũng không ngẩng đầu lên:
- Các vị sư phụ dùng trà trước đi, trẫm xong ngay đây.

Bốn người nín thở đợi Long Khánh viết chữ xong, trừ Cao Củng, ba người kia lòng đều không bình tĩnh. Nhìn thế này đâu giống vị hoàng đế mê muội như bên ngoài đồn thổi, thậm chí còn có phong độ hơn thời tiềm đế. Quả nhiên tai nghe không bằng mắt thấy.

Long Khánh đặt bút xuống, lau mồ hôi cười:
- Trẫm viết mấy bức tranh chữ, tặng cho các sư phụ.
Nói rồi vung tay, Phùng Bảo cùng tiểu thái giám trải tấm đầu tiên cho mọi người xem, chỉ thấy trên đó viết "khải hoành nguyên sư":
- Chữ này tặng cho Cao sư phụ, ngài là ân sư khải mông (vỡ lòng) của trẫm, ở bên trẫm chín năm, nhờ ngài hết lòng dạy dỗ, che trở mới có trẫm hôm nay.




Cao Củng mắt đỏ hoe, quỳ xuống trước Long Khánh nghẹn ngào nói:
- Thần gan óc lầy đất, tuyệt không phụ kỳ vọng của hoàng thượng.

- Mau mau đứng lên đi, ngài là sư phụ của trẫm, sau này không cần quỳ.
Long Khánh vội đỡ dậy.

Cao Củng tạ ơn đứng lên.

Mã Toàn và tiểu thái giám cầm tấm thứ hai lên, trên ghi "nhân ngôn lợi bác" Long Khánh nói với Trần Dĩ Cẩn:
- Trần sư phụ cũng dậy trẫm chín năm, kiệt lực bảo vệ, trẫm tặng sư phụ chữ này.

***Ý nói người nhân đức nói một câu, người khác hưởng lợi vô số.

Trần Dĩ Cẩn biết hoàng đế nói năm xưa địa vị Dụ vương lung lay, mình ở trên Tam Công Hòe diễn giảng "sớm định gốc của nước", củng cố địa vị của Dụ vương, lời đồn đại theo đó biến mất.

Hắn cảm động nhận lấy.

Tấm thứ ba viết "hoạn nan hanh khốn", Long Khánh nói với Trương Cư Chính:
- Trương sư phụ năm xưa nhớ sư phụ chu toàn với Nghiêm đảng, giúp trẫm rất nhiều, người khác không biết, trẫm ghi nhớ trong lòng, mấy chữ này tặng sư phụ.

Trương Cư Chính sống mũi cay cay, cung kính hành lễ tiếp lấy.

Bức cuối cùng Long Khánh đích thân cầm lên, mọi người thấy viết "can đảm trinh hiền":
- Thẩm sư phụ, chúng ta mặc dù quen nhau muộn nhất, nhưng quan hệ giữa chúng ta lại khác với các vị sư phụ khác, tất cả ở trong mấy chữ này rồi.

Thẩm Mặc gật đầu, người đâu phải sắt đá, hoàng đế đối đãi như vậy, sao không cảm động cho được.

Trong bốn tấm chữ này ẩn chưa huyền cơ, ghép lại thành "nguyên hanh lợi trinh"

***Nguyên là đầu tiên, lớn, trùm mọi điều thiện.
Hanh là hanh thông, thuận tiện, tập hợp các điều hay.
Lợi là nên, thỏa thích, hòa hợp các điều phải.
Trinh là chính, bền chặt, gốc của mọi vật.

Long Khánh đem bốn chữ này ban cho bốn người, sự mong đợi trong đó không nói cũng hiểu.

Kẻ sĩ cách ba ngày phải nhìn bằng con mắt khác, biểu hiện lần này của hoàng đế đúng là làm bốn vị đại học sĩ vỗ tay khen hay, tuyệt đối không phải hạng hôn quân có thể nghĩ ra được.

Kỳ thực Long Khánh cũng suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra, tấu chương đám ngôn quan kia hắn đều xem hết rồi, thấy nói cũng có lý. Dù sao hắn có thù với phụ hoàng, nhưng không thù gì với giang sơn, nếu đã làm hoàng đế, không hi vọng giang sơn lụi bại.

Song hắn phải đối diện với đống hỗn loạn do Gia Tĩnh để lại, nước không ra nước, còn các đại thân do cha hắn luyện ra, đều gian như cáo, gan lớn trùm trời, mặt dầy tim đen, toàn hạng khó chơi.

Đăng cơ không lâu, hắn ý thức được, mình không có năng lực cứu cái quốc gia này khỏi nước lửa, cũng không có năng lực trấn áp đại thần. Làm hoàng đế rất khó, mình không có bản lĩnh, càng giúp sẽ càng loạn.
Con người quý ở chỗ biết mình, hắn có giác ngộ này là sang suốt hơn đại đa số mọi người rồi.

Đương nhiên bản thân Long Khánh cũng không muốn chịu khổ, sống nép mình mười mấy năm rồi, cuối cùng cũng được giải phóng, không thể hi sinh cuộc sống tốt đẹp. Trị quốc quá mệt, cứ giao cho các đại thần làm, ta làm việc ta thích, chẳng phải lưỡng toàn kỳ mỹ sao?

Song cần phải giao cho người tin cậy được, đối với Long Khánh mà nói, trừ thái giám ra hắn chỉ tin mấy vị sư phụ, có thể giao phó tất cả.

Cho nên khi Từ Giai đề xuất muôn tăng hạn ngạch cho nội các, Long Khánh đồng ý ngay, đồng thời nói rõ mong thủ phụ cho đế sư cơ hội.

Có tiền đề này, Từ Giai mới có hành đồng chừng như lỗ mãng đưa Trương Cư Chính ra, lại có Thẩm Mặc, hoàng đế tất nhiên không phản đối.

Tiếp theo đó một loạt biến cố, Từ Giai vẫn tin đưa Trương Cư Chính nhập các, vì ông ta biết suy nghĩ của hoàng đế, Cao Củng cũng biết, cho nên Trần Dĩ Cần cũng được nhập các .

Kết quả trong bảy vị đại học sĩ có bố vị là người thời tiềm đế, chiếm đa số. Hôm nay nhân cơ hội giao phó đại sự quốc gia cho họ, Long Khánh liền hoàn toàn yên tâm.

Nói chuyện với hoàng đế một lúc, Cao Củng muốn dẫn mọi người cáo từ, Long Khánh tiễn bọn họ ra cửa lại nói:
- Thẩm sư phụ ở lại chút đã.

Thẩm Mặc đành đứng lại trong ánh mắt tò mò của mọi người, hoàng đế cùng y vào phòng ngồi xuống, hưng phấn nói:
- Vừa rồi trẫm biểu hiện không tệ chứ?

Thẩm Mặc đáp ngắn gọn:
- Phong thái thánh quân.

- Ha ha, sư phụ quá khen rồi.
Long Khánh vốn muốn nói :" Trẫm nghĩ mãi mới ra." Nhưng thấy thế mất giá quá nên thôi:
- Chuyện kia sư phụ đã nghĩ ra chưa?
Nói lời này hắn tỏ ra sốt ruột chẳng giống vẻ thành thục giả vờ vừa rồi.

Thẩm Mặc biết hắn nói gì, hỏi lại:
- Tựa hồ hoàng thượng đã có chủ ý?

- Không phải trẫm mà là đám Đằng Tường nghĩ cho ta, bọn chúng nói tiền trong túi mình tiêu thoải mái nhất.

Thẩm Mặc hơi cau mày, Long Khanh tiếp tục nói:
- Bọn chúng nói, trước thời tiên đế, hoàng đế đều có tiền, nhưng tới tiên đế, nội khố bắt đầu trống rỗng, muốn tiêu gì phải xin hộ bộ, vừa mất tự do, lại hỏng thanh danh... Ài, về điều này trẫm đầy cảm xúc.

Nhìn cái bộ mặt tửu sắc quá độ của hắn, thầm mặc nghĩ :" Không có tiền đã chơi thành cái bộ dạng rồi, nếu có tiền chẳng biết còn đập phá đến đâu?" Y rất muốn khuyên Long Khánh, nhưng trong lòng có một tiếng nói ngăn cản, làm lời ra tới miệng lại thành:
- Lời này có lý.

- Trẫm cũng thấy rất có lý.
Được cổ vũ, Long Khánh hưng phấn nói:
- Liền sai bọn chúng đi tra chuyện tiền triều, phát hiện trước thời Gia Tĩnh, thu nhập trong cung tới từ khóa thuế cửu môn, chợ bạc, muối, xưởng chế tạo .v..v..

Thẩm Mặc giật mình, đây rõ ràng là đám thái giám lấy cớ tăng thu nhập cho hoàng đế để vơ vét bách tính, đúng là chó nào cũng ăn phân, vừa đổi sang chủ nhân nhân từ rộng lượng, bọn chúng bắt đầu muốn giở trò rồi. Y cố áp lửa giận xuống, bình tĩnh hỏi:
- Vậy triều Gia Tĩnh thì sao?

Long Khánh nghẹn lời, hắn biết từ thời Thành Hóa, nội quan ngày càng ngông cuồng, cuối cùng tới thời Chính Đức biến thành Bát hổ loạn quốc. Gia Tĩnh đế thấy cái họa của tiền triều, lên ngôi xong quản đám thái giám cực nghiêm, rút hết đám thái giám trấn thủ các chốn kinh doanh trong thiên hạ, hơn bốn mươi năm trời không cho quay lại.

Khó khăn lắm mới chặt đứt được ma chưởng của thái giám vươn tới ngóc ngách của Đại Minh, giờ Long Khánh muốn dựa vào thái giám phát tài, chẳng phải muốn quay về con đường hoạn quan hại nước?

Than trong lò nổ tí tách, hoàng đế rơi vào trầm tư không nói.

Thẩm Mặc yên tĩnh chờ đợi, trong lòng bất lực, với hoạn quan mà nói, thiên tử không có bí mật, mỗi lời mình nói sẽ truyền tới tai bọn chúng. Nhưng từ phương diện nào cũng phải nói thế, đắc tội với bọn chúng cũng chẳng còn cách nào.

- Làm như triều Chính Đức chắc chắn là không được, thái giám không được can dự chính sự, đó là tổ chế.
Long Khánh nghĩ xong, cân nhắc nói:
- Nhưng liệu có thể nhường ra một số chỗ không quan trọng, như vậy không ảnh hưởng tới đại cục, trong cung cũng có tiền tiêu.

Thẩm Mặc thầm than, Long Khánh mềm lòng, dù hôm nay mình có khuyên được, ngài mai cũng sẽ bị đám thái giám dụ dỗ. Vì thế không thể chỉ biết can ngăn:
- Bệ hạ là chí tôn, trong mắt người là chút không đáng kể, nhưng nó lại là cái gốc sinh tồn của cả vạn bách tính.

Long Khánh lộ vẻ thất vọng:
- Năm xưa sư phụ hay giúp trẫm, sao giờ cũng học bọn họ, quản chặt trẫm rồi?

Thẩm Mặc mỉm cười:
- Bệ hạ hiểu lầm rồi, thần vẫn là thần, luôn chia sẻ lo lắng với bệ hạ, chưa từng thay đổi.

- Trẫm còn cho rằng sư phụ lên làm đại học sĩ, sẽ đứng ở lập trường của quan viên mà nói.

Thẩm Mặc lắc đầu:
- Sao có thể thế được, từ khi biết cảnh khó của hoàng thượng, thần ngày đêm ăn ngủ không ngon, nghĩ cách làm sao để người vừa có tiền tiêu, lại không bị các đại thần nói ra nói vào.

- Nếu thế thì tốt quá.
Long Khánh tức thì hưng phấn, rồi lại ngượng ngập hỏi:
- Nhưng mà làm thế nào?

Thẩm Mặc thần bí nói:
- Chỉ cần chúng ta không động vào thứ trước mắt họ, tất nhiên không ai lắm lời nữa.

- Là ở đâu?

- Hải ngoại.
Thẩm Mặc nói thẳng luôn:
- Thế giới này không chỉ có Đại Minh ta, còn có các nước phương tây xa xôi, bọn họ mỗi năm thua mua một lượng cực lớn trà, lụa, gốm của Đại Minh, từ đó ngàn vạn lượng bạc chạy vào nước ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.