Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa II

Chương 22: Sát cục




Từ Dưỡng Chính lên tiếng:
- Hay chúng ta phát đồ? Huynh vừa rồi chẳng nói mấy thứ kia nhiều lắm sao? Chọn luôn cái gì đáng tiền hạ giá tính bằng lương là được.

- Ý kiến hay vừa giảm tồn kho, lại giải quyết được lương bổng, đúng là vẹn toàn. Thì ra huynh có chủ ý sẵn, vừa rồi còn làm người ta hồi hộp.

- Cùng đường mà thôi, nếu không dùng cách này người ta chửi cho thối mặt.
Từ Dưỡng Chính lắc đầu.

Trương Cư Chính nghĩ cũng phải, chuyện này chấp hành thế nào cũng có trở ngại. Biến bạc thành một đống thứ chẳng ăn được, dùng không hợp, sẽ có bao nhiêu quan viên bất mãn? Huống hồ nếu bán quy mô lớn, sẽ khiến đồ mất giá, tiêu thụ đình trệ, nếu không đổi sang được tiền, người ta chửi hộ bộ chết thôi.

Càng nghĩ càng thấy rắc rối, Trương Cư Chính nghĩ cách khác:
- Vay tạm tiền trang thì sao?

- Tuyệt đối không được.
Từ Dưỡng Chính lắc đầu ngay:
- Đừng thấy đám quan viên đó chỉ cần tiền không cần thể diện, nhưng nếu biết lương bổng vay từ chỗ thương nhân, sẽ cảm thấy mình bị sỉ nhục, càng chửi chúng ta khó nghe hơn.

- Không cho bọn họ biết là xong chứ gì?

Từ Dưỡng Chính vẫn lắc đầu:
- Làm gì có bức tường nào không lọt gió, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

- Vậy thì nợ.
Thế này cũng không được, thế kia cũng chẳng xong, Trương Cư Chính nổi cáu.

- Huynh vừa nắm hộ bộ đã nợ tiền quan viên, người ta sẽ nhìn vào thế nào?

Suy đi tính lại cũng không ra kế gì, Từ Dưỡng Chính đứng dậy nói:
- Huynh cứ nghĩ đi, ta chuẩn bị trước, không được thì dùng đồ thay lương. Cho họ thêm một chút sẽ bị chửi ít hơn.
Hắn đã chuẩn bị tinh thần ăn chửi rồi.

Trương Cư Chính tiễn hắn đi, đợi hắn đi xa rồi, Du Thất ghé tới nói:
- Lão gia, nước tắm đã chuẩn bị xong.
Du Thất biết lão gia thích sạch, sao chịu nổi khói thuốc trên người.

- Mở cửa sổ ra, thay hết thảm trong phòng đi.
Trương Cư Chính ra lệnh:
- Thông khí một đêm, hôm sau sông hương sớm một chút.

Du Thất vội vàng sai người đi làm.

Tắm rửa xong Trương Cư Chính mới thấy thoải mái hơn, thấy kiệu đã chuẩn bị sẵn, lại bảo:
- Đi thông báo với Vương lão bản, nói ta mời ông ấy ăn cơm.
Vương lão bản chính là Vương Sùng Nghĩa của Nhật Thăng Long.

Vừa rồi hắn suy nghĩ kỹ, vay tiền là cách tốt nhất, chỉ cần bảo mật tốt, chẳng lo có di chứng.

Hơn nữa hắn quan hệ lâu với Nhật Thăng Long, yên tâm về họ... Lần trước khao quân, vì Nhật Thăng Long đang gặp nguy cơ nên phải vay tiền Hối Liên, nhưng Hối Liên quy củ cứng nhắc, không chỉ thẩm tra phiền phức còn thế chấp, dù có Thẩm Mặc đánh tiếng cũng phải đặt thuế năm sau vào mới vay được tiền.

Tới chỗ hẹn, Vương Sùng Nghĩa sớm nghe chuyện hắn vay tiền Hối Liên tỏ ra không vui, vỗ ngực nói, có nghèo đến đâu cũng bỏ ra được 200 vạn lượng, lần sau nếu không chiếu có bọn họ sẽ không nhận hắn là bạn nữa.

Với tính cách của Trương Cư Chính, thường ngày nhất định sẽ tức giận, nhưng lúc này lại thấy êm tai, nói ra mục đích chuyến đi, còn lấy thuế thị bạc ti năm sau để thế chấp. Vương Sùng Nghĩa tất nhiên vui mừng đồng ý ngay.

Trương Cư Chính dặn:
- Có điều khoản này phải bảo mật, tuyệt không được lộ ra chút nào.

Vương Sùng Nghĩa không hỏi dùng làm gì, gật đầu ngay:
- Sẽ không cho vào sổ công khai, chẳng ai tra được đâu.

- Thế thì tốt lắm.
Trương Cư Chính nâng chén lên mời.

Vương Sùng Nghĩa vốn còn muốn nói với hắn chuyện phát hành bảo sao, nhưng ông ta là người tinh đời, biết nhắc tới chuyện ấy vào lúc này khó tránh khỏi ý chèn ép, nên không nhắc tới. Gọi ca nữ nuôi dưỡng ra tiếp rượu, hai người chén qua chén lại tới khuya mới cùng ca nữ về phòng nghỉ.

Trương Cư Chính chỉ có mấy thị thiếp trong phủ, con cái ở quê cùng cha mẹ hắn, nên mười ngày tới tám ngày chẳng về nhà.

Hắn cho rằng đại trượng phu phải tận tình công tác, tận tình hưởng lạc, Thẩm Mặc tuổi còn trẻ mà đã thanh tâm quả dục, đúng là uổng phí thanh xuân.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hậu viện Thẩm phủ, ngõ Bàn Cờ.

Trận tuyết đầu mùa năm nay tới sớm hơn trước kia, rơi từ tối hôm qua tới tận sáng hôm sau mới thấy xung quanh tĩnh mịch, chắc là tuyết ngừng rồi.

Thẩm Mặc mở mắt ra, Nhược Hạm ở bên vẫn còn tham ngủ, gò má trắng mịn hồng hào, màng mi dài cong cong, khiến khuôn mặt nàng trông cực kỳ cao nhã. Chiếc mũi nho nhỏ cùng cánh môi anh đào dưới mái tóc hơi rối, làm dung nhan tuyệt lệ của nàng thêm vài phần yểu điệu, khiến người ta nhìn mà xao xuyến.

Thẩm Mặc nhìn thế nào cũng không nhận ra nàng đã là mẹ của ba đứa bé, trong bụng còn có đứa nữa.
Thời đại đó không có công cụ kế hoạch hóa, cả tháng qua y lại ở lỳ trong nhà, cho nên khi kinh nguyệt của nàng không tới, mời nữ y sư trong cung chẩn mạch, liền chúc mừng phu nhân, chúc mừng lão gia lại có hỉ rồi.

Thẩm Mặc nhớ ra Nhu Nương cũng có dấu hiệu, liền bảo y sư xem luôn cho nàng, kết quả là cũng có thai luôn. Y vốn rất vui mừng, nhưng nghĩ lại thì ... Bỏ mẹ, Nhu Nương góp vui làm cái gì, bụng to rồi lấy ai mà hầu hạ lão gia.

Thấy mấy nha đầu bên cạnh Nhược Hạm xinh đẹp đáng yêu, trong lòng y ngứa ngáy, thầm nghĩ :" Phải dỗ phu nhân, xem xem có thể thương lượng được không?"

- Đang nghĩ gì thế?
Không biết Nhược Hạm tỉnh lại khi nào.

- À, ngắm mỹ nhân ngủ.
Thẩm Mặc chép miệng:
- Tiếc là chỉ nhìn mà không ăn được.

- Xấu tính.
Nhược Hạm cười khúc khích, nhéo y một cái:
- Có phải là nghĩ tới Tú Đào và Lệ Diên không?
Đó là nha hoàn thiếp thân do nàng lựa chọn tỉ mỉ, vóc dáng yêu kiều, dung mạo tuyệt mỹ, đầu óc đơn giản, trung thành tuyệt đối, là vũ khí tuyệt hảo đại phu nhân giữ chồng giữ nhà.

"Khụ khụ" Thấy mưu mô bị vạch trần, Thẩm Mặc nghiêm mặt lại:
- Nàng coi lão gia thành người kiểu gì thế?
Rồi kéo dây đầu giường, ngồi dậy.

Hai nha hoàn ngủ ở gian ngoài luôn chú ý động tĩnh bên trong, chẳng biết nghe được gì mà má đỏ hay hây. Đang si dại thì chuông vang lên, làm hai cô nàng giật nảy mình, vội đi vào, thấy lão gia định rời giường, phu nhân định ngủ lười, Lệ Diên vội lấy y phục ủ ấm thay cho lão gia, Tú Đào thì đi pha trà, đưa tới tay Nhược Hạm, nói nhỏ:
- Phu nhân, mới dùng trà.

Sáng sớm thức dậy uống một chén Lan Tuyết trà cho thêm Tùng La, có thể an thần dưỡng khí, Nhược Hãm mỗi lần mang thai đều có thói quen này. Nhược Hạm nhận lấy chén trà, nhìn gó má ửng hồng của Tú Đào, thầm thở dài, uống trà mà lòng cứ nghĩ đâu đâu.

Thời gian thiên kim đại tiểu thư uống hai ngụm trà thì Thẩm Mặc đã ăn mặc chỉnh tề, nghe thấy cửa đông sương phòng mở ra, sau đó là tiếng bước chân bình bịch, liền bật cười:
- Hai tên tiểu tử thối dậy sớm thật, nàng nằm chút nữa đi, ta tới thăm chúng nó.

Nhược Hạm gật đầu, đưa chén trà cho Tú Đào, kéo chăn đắp lên mình, lo lắng nói:
- Thiếp thấy Lý tiên sinh ....

- Sao thế? Hai đứa nó lại quấy phá à?

- Không phải, mấy tháng qua chẳng phải lo cho chúng nó.

- Thế là được.
Thẩm Mặc cầm lấy mũ ấm, cười:
- Có nghĩa tìm Lý tiên sinh là đúng.

"Té ra chàng yêu cầu nhi tử không quấy phá là xong?" Nhược Hạm lườm y một cái:
- Chúng nó rất tôn kính Lý tiên sinh, thực sự thành "sư đồ như phụ tử". Nhưng Lý tiên sinh cũng dạy học quá cá tính, dạy chúng nửa ngày, nửa ngày hoặc đưa chúng đi chơi, hoặc kế chuyện nhân tình thế thái, hoặc tập võ, thậm chí đưa chúng tới quân doanh cưỡi ngựa ... Trời vừa sáng đã tới tiền viện cùng Lý tiên sinh đứng tấn rồi.

- Không tệ, không tệ.
Thẩm Mặc rất vui vẻ.

Thấy y chẳng để tâm, Nhược Hạm nóng nảy nói:
- Nhi tử của thiếp phải đọc sách làm quan, suốt ngày cưỡi ngựa đánh nhau, bỏ bê học hành hết cả.
Nói rồi giận dỗi:
- Nếu chàng không khuyên Lý tiên sinh, thiếp sẽ mời người khác.
Chẳng trách nàng giận, đường đường nhà trạng nguyên, nhưng lại mời võ phu dạy con, còn ra gì nữa?

- Nàng dám à?
Thẩm Mặc cau mày quát khẽ:
- Nhi tử của Thẩm Mặc không cần đọc nhiều sách, học bản lĩnh mới quan trọng.

- Chàng...
Nhược Hạm nước mắt vòng quanh:
- Nuôi mà không dạy thì sinh có ích gì, đứa bé trong bụng này là khuê nữ thì thôi, nếu là tiểu tử, sinh ra thiếp bóp chết.

Thẩm Mặc thở dài:
- Tương lai nàng sẽ biết dụng ý của ta, khẳng định không hại con là được.
Rồi nhe răng ra cười với nàng:
- Ngoan, đừng dỗi nữa, là mẹ bốn đứa con rồi đấy.
Nói xong kệ phu nhân dở khóc dở cười, lách mình trốn khỏi phòng.

Ra ngoài, Thẩm Mặc hít sâu không khí tươi mát, rồi mới ngắm nhìn cảnh tượng trong sân, tuyết đã dừng, trong vườn khắp nơi lá cây phủ đầy một màu trắng, gió thổi qua, tuyết rào rào rơi xuống mặt đất phủ tuyết trắng như bông, chớp mắt là không thấy nữa.

Có điều mặt đất tuyết chẳng hoàn mỹ, vì có dấu chân đen đen kéo dài tới tận cửa, Thẩm Mặc không khỏi lắc đầu, hai thằng nhóc đó đúng là phá hỏng hết tình thú.

Thẩm Mặc lững thững đi tới thư đường ở tiền viện, nge thấy truyền lại tiếng hô của trẻ nhỏ, tiếng quyền cước vù vù. Y đứng lại, ghé qua khe hở nhìn vào, thấy Lý Thành Lương đang dạy A Cát và Thập Phần một bộ quyền pháp, tiếng gió kia là do hắn phát ra, còn hai đứa bé tạm thời chỉ có thể dùng miệng trợ uy.

Im lặng nhìn một lúc, Thẩm Mặc quyết định không quấy rầy họ, lặng lẽ lui về thư hòng. Vương Dân không có người nhà, đang ăn sáng ở gian ngoài, thấy Thẩm Mặc tới, liền mới y ăn cùng.

Thẩm Mặc không khách khí, ngồi xuống múc một bát đậu tương, hỏi:
- Hôm nay là ngày phát lương phải không?

Vương Dần nhìn lịch trên tường, nói:
- Hôm nay là 27.

- Vậy thì đúng rồi.
Thẩm Mặc nhìn về phía hộ bộ:
- Nơi đó chắc là đã ầm ĩ lắm rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~

Quốc khố trọng địa, thường ngày lặng ngắt như tờ, nhưng hôm nay lại khác, trước sân đầy xe lừa xe ngựa, còn cả phu khuân vang mang giỏ mang gánh. Ngoài cửa thì là đôi ngũ nha môn, tuần cảnh binh mã ti, nhân viên công bộ xếp thành hàng dài, tiếng cười nói, quát tháo, hò hét hỗn loạn, làm người ta đau đầu.

Hôm nay là ngày quan lại lĩnh lương, ngoài đám lại mục không thuộc biên chế thì kinh quan đều có mặt, đương nhiên các vị đại nhân không ra mặt, có thuộc hạ lĩnh thay, cho nên dậy sớm lĩnh lương toàn quan viên ngũ phẩm trở xuống.
Tất nhiên bọn họ không thèm hòa mình với đám người thổ bỉ kia, xếp hàng cuối cùng, thi thoảng quay đầu lại ném về phía đó những cái nhìn khinh miệt.

Trước kia đều chia ra phát lương, nhưng Trương Cư Chính cho rằng như thế quá tốn thời gian, phải tới cuối tháng mới xong, lỡ công việc, cho nên nhân lúc hộ bộ lúc này nhân thủ sung túc, phái thêm người phát luôn một lượt.

Từ Dưỡng Chính nhắc, làm thế mất thể diện quan viên, khiến người ta trách móc. Trương Cư Chính thì vừa qua bị người ta xì xầm bàn tán đủ rồi, cho nên cứ kiên trì làm như thế.

Giờ Mão, trời còn tờ mờ sáng, ba cánh cửa nhỏ của quốc khổ đã mở, khố lại khiêng chiếc bàn nặng nề ra đặt sát bên cửa, đề phòng có người xông vào.

Quan lại hộ bộ cũng đứng nghiêm sau bàn, chuẩn bị phát bổng lộc.

Quan viên sắp lạnh cóng cuối cùng bắt đầu nhúc nhích, hoạt động chân tay tê dại, chuẩn bị đi vào nhận cho xong tiền lương, rời khỏi cái chỗ quỷ quái vừa lạnh vừa ồn ào này.

Một quan viên hộ bộ đi ra hò hét, yêu cầu trật tự, không được vi phạm vương pháp, sau đó nói rõ vị trí nhận lương của các nha môn, rồi bắt đầu cho người vào.

Ban đầu phát lương rất bình thường, tới khi có mấy quan viên thanh niên vẻ mặt bất thiện xuất hiện trước bàn.

Chủ sự hổ bộ chẳng thèm ngẩng đầu lên hỏi:
- Xin hỏi làm việc ở nha môn nào, tôn tính đại danh là gì?

Một giọng nói lạnh như băng vang lên:
- Đô sát viện, giám sát ngự sử Chiêm Ngưỡng Tí.

Cái tên này có thể nói ai ai cũng biết rồi, vị chủ sự kia ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt tái xanh, còn cho rằng hắn bị lạnh, chẳng để ý lắm, thuận miệng nói:
- Thất kính, xin đợi một chút.

Lúc này thư lại bên cạnh, tìm được tên Chiêm Ngưỡng Tí trong danh sách, hô lên:
- Chiêm đại nhân, chính thất phẩm, gạo một thạch, bạc hai lượng, bảo sao ba mươi.

Chủ sự đưa bút lông cho Chiêm Ngưỡng Tí, nói:
- Mời ký tên.

Người kia mau chóng nhận lấy bút, ký tên, đồng thời một quan viên thất phẩm đặt túi tiền nhỏ nhỏ trên bàn.

Chiêm Ngưỡng Tí mở ra xem, thấy có hai lượng bạc, một xếp bảo sao, còn có phiếu lương "Phong Đăng Hành". Bằng vào nó có thể đổi được số lượng bạc tương ứng. Đó là trò Trương Cư Chính bày ra, nghe nói vừa tiết kiệm được tinh lực, lại linh hoạt.
Chỉ là lộc triều đình mà lại phải tới cửa hiệu thương nhân lấy, làm Chiêm Ngưỡng Tí không vui.

Nhưng càng làm hắn khó chịu hơn chưa phải là cái đó, hắn lấy bạc ra đặt lên bàn, sầm mặt nói:
- Đổi cho ta.

Chủ sự ngẩn người cầm đĩnh bạc lên, ngắm nghĩa một lúc nói:
- Đủ số, đủ lượng, còn muốn gì nữa?
Lại đẩy vào tay Chiêm Ngưỡng Tí.

Chiêm Ngưỡng Tí không nhận, rít lên:
- Ta không lấy thứ tiền bẩn thỉu này.

Chủ sự hiểu ra đối phương tới gây sự, mặt có chút tức giận:
- Chỉ có thứ đó, không lấy thì thôi.

- Ta là mệnh quan triều đình, chỉ nhận tiền triều đình.
Chiêm Ngưỡng Tí vỗ bàn quát:
- Không thèm tiền của gian thương.

Sau lưng hắn tức thì bùng nổ, vô số ánh mắt đổ dồn tới, quát hỏi:
- Số bạc này từ đâu ra?

- Gian thương cái gì, ta không biết.
Chủ sự lớn tiếng nói:
- Số bạc này đều từ trong kho lấy ra, liên quan gì tới thương nhân.

- Ngươi cứ bịa đi.
Hiên nhiên Chiêm Ngưỡng Tí không có một mình, một tên khác lớn tiếng nói:
- Bạc còn lại trong kho bị binh bộ lấy hết rồi, chẳng lẽ các ngươi biến được ra bạc?

- Hộ bộ đâu phải chỉ có một cái kho, lấy từ nơi khác không được à?
Chủ sự không hiểu nội tình nên lẩm bẩm:
- Không có bạc cũng gây chuyện, có bạc cũng gây chuyện, các ngươi có định cho người khác sống nữa không?

- Chuyện này cần phái nói cho rõ.
Đám đông kích động hò hét:
- Không thể để đồng tiền thối tha vấy bẩn sĩ lâm.
- Đúng, bảo Trương Cư Chính và Từ Dưỡng Chính ra đây đối chất, không nói ra bọn ta không nhận.

- Bộ đường đại nhân đang họp trong nội các hiện giờ không rảnh gặp các ngươi.
Một viên lang trung ở bên trong nhịn đầy một bụng tức, đi ra quát, tức thì chọc vào tổ ong vò vẽ.

- Không nói rõ bọn ta không nhận.
Đám quan viên cùng hò hét, quan viên bên ngoài nghe thấy động tĩnh cũng ngừng nhận bạc.

- Ta có nội đệ (em vợ) ở Nhật Thăng Long, hôm qua uống rượu hắn trách ta, Nhật Thăng Long sắp không chịu nổi nữa, vậy mà còn phải tiếp tế cho hộ bộ, không biết lão bản của họ nghĩ gì.
Lúc này một bác sĩ Quốc tử giám nói lớn:
- Ta trách hắn nói năng lung tung, hắn vỗ ngực nói với ta, hôm trước hắn vận chuyển lượng bạc lớn cho người của hộ bộ, còn phải lén lút như sợ người ta biết.

Một tin tức chưa được kiểm chứng, lại như đốm lửa thiêu cháy đồng cỏ khô, quan viên đều cự tuyệt nhận bạc, số đã nhận kiên quyết trả lại, hộ bộ đương nhiên không chịu, thế là tiếng quát tháo, cãi vả ỏm tỏi lan khắp quốc khố.

Đám tuần cảnh nhìn thấy cảnh đó nói kháy:
- Tiền nào chẳng phải để tiêu, có phải vợ các ngươi bán *** đổi được đâu, không cần thì đưa đây, bọn ta đảm bảo không sợ bẩn.
Tiếng cười rộ lên làm đám quan viên không chịu nổi, quát:
- Đám thô bỉ các ngươi biết gì, chết đói là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn, hiểu không hả?

Tức thì lại khiến cả đám tuần cảnh cười nghiêng ngả, dù sao đang lúc đông người chẳng biết ai vào ai, không tranh thủ cơ hội này mà trêu ghẹo các vị quan lão gia thì còn đợi lúc nào.

Tiếng cười nhạo làm đám quan viên thẹn quá hóa giận, không biết kẻ nào cầm đầu lấy bạc ném vào mặt quan viên hộ bộ, kẻ khác học theo, làm người hộ bộ ôm đầu lủi như chuột ...
Chẳng ai thử nghĩ xem, tháng sau già trẻ trong nhà tháng sau sống bằng cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.