Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa II

Chương 17: Dự tiệc




Trong nháy mắt địch nhân đã tới gần.

Ba vạn kỵ binh Mông Cổ bày trận trên đồng trống, khí thế ngợp trời. Thích Kế Quang trong lòng kêu khổ, lũ giặc Oa ngày thường chưa từng gặp cường địch kia sao có thể so sánh được.

Thế nhưng khi hắn quay đầu, lại thấy chúng tướng sĩ đã bày trận sẵn sàng đón địch, mấy trăm chiếc thiên sương xa, khinh xa, truy trùng xa cấu thành một xa thành kiên cố (*), trên xe chở Phật Lãng Cơ, hổ tôn pháo, đại tướng quân, cộng lại có hơn 300 khẩu. Ngoài xa thành là hỏa thương binh xếp thành hàng chỉnh tề, phía sau đứng đầy quan binh cầm trong tay các binh khí dài như lang tiễn, trường kích, đại bổng. Hậu phương cách đó không xa còn có bộ đội kỵ binh tinh nhuệ, nhiệm vụ của họ chỉ có một, tùy thời triển khai trận giáp lá cà với địch nhân tiếp cận, ngăn cản họ tiếp cận xa thành.
(*: thiên sương xa là loại xe bên trên có súng, cho mười người cùng sử dụng, dùng để phòng thủ; khinh xa là một loại xe nhẹ; truy trùng xa là xe chở lương)

Bộ hạ ta chuyên làm việc khó, xưa nay chưa từng bó tay chuyện gì, chúng ta cứ chờ xem, là mâu của ngươi sắc hay thuẫn của ta cứng.

Quân Mông Cổ bên kia thấy trận thế của quân Minh so với những gì chúng biết ngày trước hoàn toàn khác biệt, nhất thời cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn chúng vững tin vào chân lý "Kỵ khắc bộ", tựa như tin vào chân lý mặt trời mọc ở đằng đông vậy. 'Sợ cái gì, chẳng qua chỉ là trò hề, ta không tin ba vạn thiết kỵ của ta không làm gì được vài mống quân của ngươi', Tân Ái trong lòng thầm nghĩ, bên ngoài thì nghiến răng nghiến lợi quát "Xông lên!" tức thì ba vạn thiết kỵ tung vó rít gào xông về phía Thích gia quân.

Trong khi phát hiệu lệnh “Khai hỏa”, hồng sắc lệnh kỳ trong tay Thích Kế Quang vung lên, lập tức đạn lửa bắn liên thanh, âm vang chấn động. Đại pháo trên chiến xa nhằm vào kỵ binh phun lửa, từng viên đạn đỏ rực mang theo sự căm hờn kẻ xâm lược, gào thét tàn phá trong lòng lũ kỵ binh. Kỵ binh Mông Cổ nhất thời rối loạn, vô số ngựa bị đạn pháo bắn nổ, các mảnh vụn chân, đầu bay tung tóe khắp nơi, máu đỏ trộn với bùn đen, khiến người người kêu lên tuyệt vọng. Nếu không phải do ngựa Mông Cổ là loại tốt, gặp loạn không hoảng thì sợ rằng toàn quân còn bi thảm hơn.

Tuy vậy tốc độ của quân Mông Cổ cũng đã giảm bớt. Chỉ huy Hoàng Đài Cát ở hậu phương không mảy may để ý, ra lệnh cho bọn chúng biến sang trận Hào Giác. Nghe được mệnh lệnh, lũ kỵ binh Mông Cổ lập tức phân tán, tạo thành hình nan quạt hướng về phía quân Minh.

Nhìn những chỗ xung yếu quanh xa thành, quân Mông Cổ không thấy bất cứ sự khác thường gì, đột nhiên một tiếng nổ long trời lở đất, ở những nơi quân tiên phong đi qua, hỏa quang phát ra từ vụ nổ, kết hợp với hỏa quang phát ra từ lòng đất khiến cho bụng ngựa nổ tung, chân ngựa nát bấy, kỵ binh trên lưng ngựa cũng bị hất văng trên mặt đất, đám kỵ binh phía sau không kịp dừng vó, dẫm đạp điên cuồng lên lũ đồng bọn sắp chết.

Đầu Tân Ái muốn nổ tung, cứ như hắn đang gặp quỷ vậy, không hiểu sao loại chuyện quái đản lửa bốc ra từ lòng đất lại xảy ra thế này?

Trên đời nào có chuyện trùng hợp đến vậy, đây chính là một loại vũ khí bí mật do quân Minh nghiên cứu chế tạo ra, gọi là “Tự phạm cương luân hỏa” Cái tên nói lên tất cả, chỉ cần ngươi phạm phải lập tức sẽ nhận hậu quả. Quan binh còn gọi bằng một tên dễ hiểu hơn là “Địa lôi”, khi kỵ binh đạp phải địa lôi, hỏa quang phát ra thật rực rỡ, huyết sắc bay đỏ trời.

Mặc dù tổn thất nặng nề như vậy, nhưng tên đã rời cung sao có thể thu hồi, chỉ có thể cắn răng mà lao tới. Lúc này trên mặt đất đã thôi phun lửa, nhưng kỵ binh lại phát hiện thấy chông sắt cùng cự mã đáng (*) đã chắn trước lối đi. Trời ạ, sao mà lắm loại đến vậy? Bảo người ta phải đánh thế nào đây?
(* cự mã đáng: vật dùng để ngăn ngựa)

Còn chưa kịp cảm thán thì đã thấy quân Minh phía xa nhất tề giơ vũ khí lên, lại sắp có trò gì nữa à? Đám kỵ binh Mông Cổ mơ hồ nhận thức được quân Minh đang giương hỏa súng lên, nhưng hỏa súng này có hình dạng khác với những gì chúng biết trước đây… Thật ra hình dạng của điểu súng cũng đã gần giống hệt với súng trường mà Thẩm Mặc quen thuộc.

Phát súng đầu tiên đồng loạt nổ, tiếng kêu thảm thiết liền vang lên không ngừng, lại có một lượng ngựa lớn bị trúng đạn… Xạ nhân tiên xạ mã, do vậy quân Minh chỉ nhằm về phía chiến mã mà bắn. Nhưng nào chỉ có vậy, chỉ thấy dưới hiệu lệnh của chỉ huy trong doanh, nhóm xạ thủ thứ nhất liền lùi về phía sau nạp lại đạn, còn nhóm xạ thủ thứ hai đứng chờ từ trước cũng lập tức tiến lên, sau khi bắn xong lại quay về nạp đạn nhường vị trí cho nhóm xạ thủ thứ ba, rồi nhóm xạ thủ này bắn xong lại lui về nạp đạn… Lúc này nhóm thứ nhất đã nạp xong đạn, một lần nữa lại xông lên bắn giết. Đồng thời trong lúc đó, thương thủ trên chiến xa cũng không ngừng xạ kích, tiếng súng vang lên không dứt, hỏa lực liên miên dày đặc.

Trên chiến trường khói trắng mù mịt, không thể nhìn rõ đối phương, nhưng mấy nghìn khẩu pháo của quân Minh vẫn không ngừng nổ, có trúng hay không cũng không còn quan trọng nữa, dưới làn mưa tên bão đạn dày đặc, kỵ binh Mông Cổ rối như canh hẹ, thương vong thảm thiết vượt xa dự liệu của chúng… Trước đây bọn chúng không phải là chưa từng đụng phải hỏa khí của quân Minh, nhưng mỗi lần chỉ cần chịu đựng một lát, là có thể tiến lên chém giết thoải mái. Nhưng bây giờ, phía trước có cự mã đáng ngăn cản, phía sau thương pháo bắn ra dày đặc, khiến cho bọn chúng chịu thương vong nặng nề, mà không có cách nào lao lên giết quân Minh được.
Đây là sự khác biệt lớn nhất so với các lần đối kháng kỵ binh trước của Thích Kế Quang - dùng hỏa khí cùng chiến xa. Xe dùng hỏa khí làm vũ khí, hỏa khí dựa vào xe để ngăn ngựa, hai thứ kết hợp chặt chẽ với nhau, Thích Kế Quang dùng những chiến xa kiểu cũ đem cải tạo lại, trang bị thêm thật nhiều hỏa khí. Khi kỵ binh tấn công, xe được quây lại thành xa trận, điểu súng, hỏa tiễn, phật lãng cơ luân phiên bắn ra. Nếu địch nhân vẫn không lui, đại tướng quân trên xe cùng tất cả hỏa khí sẽ cùng bắn, uy lực so với từng loại luân phiên nhau bắn ra lớn hơn rất nhiều, không kỵ binh nào có thể chịu nổi.

Nhưng vì kỵ binh Mông Cổ quá đông, mặc cho mũi quân chính diện tấn công thất bại, nhưng bọn chúng vẫn từ hai cánh của quân Minh hỏa lực yếu kém mà chém giết tới, dùng dây thừng mở cự mã đáng, tới gần xa trận của quân Minh.

Lúc này quan binh phòng thủ hai bên xa doanh từ trong xa trận từng hàng đi ra, xếp thành Uyên Ương trận - thuẫn binh đi phía trước, lang tiễn binh yểm hộ phía sau, trường thương thủ, điểu súng thủ ở cuối, cùng địch nhân chém giết. Lại còn hỏa lực từ trong xa trận bắn ra dày đặc trợ giúp, mới miễn cưỡng ngăn được kỵ binh Mông Cổ liều mạng chém giết.

Lúc này, ba tên Đài Cát tuy biết tổn thất nặng nề, nhưng bọn chúng cũng biết nếu không thể đánh tới quân địch, thì quân tâm sĩ khí sẽ tiêu tan không thể cứu vãn được nữa, ba người giờ đành vứt bỏ tính toán của bản thân, tự mình đi lên tiền tuyến đôn đốc, tìm kiếm mắt xích yếu nhất của quân Minh, hòng cố gắng đột phá được xa trận chết tiệt này.

Quân Mông Cổ dù sao cũng là người đông thế mạnh, sau khi đánh đổi bằng thương vong nặng nề, cũng đã thoát qua được sự ngăn cản của cự mã đáng, gầm lên như dã thú lao tới. Quân Minh cũng ra sức liều mạng, nương theo khói bụi của đạn pháo, đội sát thủ lướt nhanh qua trước điểu súng thủ, nghênh tiếp kỵ binh địch đang lao tới, tạo thành Uyên Ương liên hoàn trận - đây chính là đội quân tinh nhuệ của Thiết gia quân, cùng với Thiết gia vào sinh ra tử, các binh sĩ bình thường của quân Minh không thể so sánh bằng, bọn họ võ công cao cường, chiến pháp cao siêu, quân kỷ nghiêm minh, mạnh mẽ đối mặt với tầng tầng lớp lớp thiết kỵ, oai hùng coi cái chết như không mà đối diện với kẻ địch.

Trận thế theo hiệu lệnh mà động, hiệu lệnh thứ nhất vang lên, toàn bộ quan binh hò reo tiến lên trước một bước, hiệu lệnh thứ hai vang lên, lại hò reo tiến thêm một bước, lúc này hai bên đã gần đến nỗi có thể chạm vào nhau được.

Sau khi hiệu lệnh thứ ba vang lên, toàn quân lại reo lớn, không còn giữ đội hình mà từng người tản ra lao vào từng tên địch, mặc kệ thương vong mà chém giết, đến khi ngươi chết ta sống mới thôi.

Trên chiến trường tiếng pháo ù ù, tiếng súng không ngớt, đao quanh kiếm ảnh, máu thịt tung bay, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng người rên đau đớn hòa lẫn thành một mảng, giống như đang trong địa ngục Tu La vậy.

Mặc dù cũng là Uyên Ương trận, nhưng đối phó với quân Mông Cổ khổ sở hơn đối phó với lũ giặc Oa rất nhiều, đối phương từ trên cao đánh xuống, lực đánh cả mười phần, căn bản không phải là thứ máu thịt có thể chống đỡ được, nhưng quân Minh liều mạng không sợ chết, vũ khí trong tay lại đều là vũ khí khắc chế kỵ binh, bọn họ dùng trường thương, lang tiễn, câu liên cùng binh khí dài mà đâm quân địch, dùng gậy lớn mà đánh vào ngựa. Hơn nữa vì hai bên cao thấp khác nhau, cho nên không hề ảnh hưởng tới đội súng thủ phía sau bắn trợ giúp, nếu không phải do trên chiến trường khói bụi mù mịt, ảnh hưởng đến độ chính xác của điểu súng thủ, thì sợ rằng người Mông Cổ sớm đã không chống đỡ được.

Người Mông Cổ tính tình như sói, bình thường thì giảo hoạt đa nghi, không dễ dàng mà tham gia chiến đấu, nhưng một khi đã lao vào chém giết, thì sẽ lộ bộ mặt hung ác, không chết không ngừng, mặc kệ thương vong tổn thất, máu chảy thành sông, nhưng vẫn lao lên từng đợt từng đợt, lao vào trận địa của quân Minh, tựa như thủy triều vỗ đá, cho dù đá kia có kiên cố thế nào, cũng không thể ngăn được thủy triều bào khoét.

-o0o-

Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Trả lời
Pearl 08:53 PM hôm nay
Quan Cư Nhất Phẩm
Tác giả: Tam giới đại sư
-----oo0oo-----

(2)

Dịch: lanhdiendiemla.
Sưu Tầm by vodanh764 --- 4vn.eu


Thích gia quân đã có không ít thương vong, nhưng họ có những quy định nghiêm khắc, khiến cho họ chỉ có thể cố gắng chống địch, cho dù bị giày xéo xuống bùn, cũng không dám lui về phía sau một bước.

Thích Kế Quang đứng trang nghiêm ở trung quân, thấy mọi nơi đều có dấu hiệu không chống đỡ nổi, đành thôi do dự mà xuất ra đội dự bị chiến lược - xa doanh mở ra mấy cửa, sớm đã có mấy đạo sát thủ kỵ binh chờ sẵn lao ra, như một mũi mâu sắc nhọn đâm thẳng vào quân tiên phong Mông Cổ, khiến cho thế công của chúng bị chững lại.

Nhân cơ hội này, Thích Kế Quang vội vàng hạ lệnh, lệnh cho quan binh bộ doanh rút vào trong xa thành nghỉ ngơi hồi sức, đồng thời đem toàn bộ đạn dược, không để ý tới tiêu hao mà ầm ầm bắn ra, dưới hỏa lực áp chế cùng với kỵ binh quấy rối, cuối cùng cũng ổn định được trận tuyến.
Nhìn tình cảnh trước mắt, sắc mặt ba tên Đài Cát cực kỳ khó coi, mặc dù còn chưa thống kê thương vong, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng biết, chưa từng bao giờ tổn thất lớn đến vậy. Bao nhiêu tướng lĩnh dẫn quân xông lên, là bấy nhiêu tướng lĩnh bị ngã ngựa trước mắt bọn họ, cứ như mũi đao cứa vào tâm can họ vậy.

- Không thể đánh nữa!
Bính Thố hai mắt đỏ ngầu nói:
- Mã Phương mà xuất quân, chúng ta sẽ bị bao vây mất.

- Thối lắm!
Bố Ngạn hét lớn:
- Nhất định phải giết sạch bọn chúng.

Tân Ái mặt âm trầm, nhìn hai quân nơi tiền phương đang chém giết thành một đoàn, đột nhiên thở dài, hắn cuối cùng cũng ý thức được, hắn bị người khác tính kế từ lâu, bây giờ cứ từng bước mà bước vào bẫy.

Nhìn sang huynh đệ vẫn đang cãi nhau không ngớt, hắn âm trầm nói:
- Chúng ta trúng kế rồi, Mã vương gia chẳng mấy chốc sẽ tới, đến lúc đó tất cả chúng ta có chạy đằng trời.
Nói rồi rút thanh kim đao được chạm khắc đầy châu bảo của mình ra, nói:
- Đừng giấu diếm nữa, dốc toàn bộ vốn liếng ra đi, liều mạng mở đường máu mà thoát thân.
Hắn rống lên một tiếng như dã thú:
- Xông lên, trời xanh phù hộ chúng ta!
Hô xong liền kẹp chặt bụng ngựa, dẫn đầu xông ra ngoài.

Bố Ngạn cùng Bính Thố hai mặt nhìn nhau, thấy đại ca liều mạng mới hiểu ra đã đến thời khắc sống còn, bèn cùng gật đầu, rồi suất lĩnh thân vệ nhập vào vòng chiến đấu.

Thấy ba vị Đài Cát làm gương cho binh sĩ, quân Mông Cổ sĩ khí đại chấn, liều mạng tấn công thần cơ doanh càng lúc càng mãnh liệt, bọn họ được đồng bọn phía trước yểm hộ, đều ra sức căng cung cứng, bắn tên không ngừng vào quân Minh trong trận hòng báo thù cho đồng bọn.

Thích Kế Quang quát lên một tiếng lớn, lập tức có tiếng trống truyền lệnh. Thuẫn bài thủ không chút nghĩ ngợi, lập tức giơ thuẫn to như mặt bàn lên, che cho mình cùng đồng đội, 'Phốc phốc phốc phốc', tên rơi như mưa lên trên thùng xe, tấm chắn, nhưng cũng có không ít mũi tên lọt qua những khe hở nhỏ mà đâm vào người quân Minh.

Một trận hoan hô vang lên, kỵ binh Mông Cổ muốn nhân cơ hội đối phương bị loạn mà lao lên kết thúc cuộc chiến.

- Đâm!
Thích Kế Quang lại ra lệnh một tiếng, tiếng trống liền biến đổi, thuẫn bài đồng loạt được bỏ xuống, tiếp đó là hàng trăm hàng nghìn trường thương đâm ra, nhất thời đem xa trận biến thành một con nhím sắt thật lớn.

Hơn nữa những binh lính quân Minh bị trúng tên, không giống như người Mông Cổ tưởng tượng sẽ mất đi sức chiến đấu, mà họ vẫn cắn răng tiếp tục... Binh lính trong đội quân tinh nhuệ này đều được trang bị giáp trụ vô cùng chắc chắn, có thể giảm sự thương tổn gây ra bởi cung tiễn xuống mức thấp nhất. Điều này khiến cho kỵ binh Mông Cổ bất ngờ không kịp trở tay, một lần nữa phải chuốc lấy thiệt thòi.

- Trùng! (Xông lên)
Thích Kế Quang lại ra một mệnh lệnh, quân lính vừa mới chỉnh đốn lại trong doanh một lần nữa xông ra, nhất cổ tác khí (*), đánh cho quân địch vừa tiến vào gần lại phải lùi ra xa. Hai bên cứ đánh tới đánh lui như vậy, giằng co nhiều lần, kỵ binh Mông Cổ đã liều mạng nhưng vẫn không có cách nào công phá được xa trận của quân Minh, trái lại còn bị hỏa lực dày đặc của nó làm thương vong thêm nặng nề, rất nhiều người trên mặt đã lộ ra vẻ tuyệt vọng.
(*: nhân lúc còn hăng hái thì làm cho xong việc)

Nhưng việc làm bọn chúng tuyệt vọng hơn còn đang ở phía sau. Ngay lúc ba tên Đài Cát còn đang sứt đầu mẻ trán, thì chợt nghe thấy âm thanh hoảng loạn phía sau, quay đầu lại nhìn mới biết truy binh đã xuất hiện.

- Cuối cùng cũng tới rồi!
Tân Ái thở dài một tiếng, nhìn huynh đệ xung quanh nói:
- Chiến đi, không được thì đột phá vòng vây, tự bảo trọng cho tốt...

Hai người con mắt đỏ ngầu cùng gật đầu đáp ứng, sau đó đi tập trung toàn bộ nhân thủ, chuẩn bị ứng chiến.

Truy binh của Mã Phương và Đàm Luân thực ra cũng không kinh khủng đến mức khiến đối phương hoảng loạn như vậy, chẳng qua bọn họ cố ý chờ ở phía sau, chờ đến khi người Mông Cổ lơ là, còn bản thân thì ung dung bày binh bố trận. Binh chia làm ba đường từ Đông Nam Bắc đánh đến, vừa lúc kết hợp cùng đội quân của Thích Kế Quang tạo thành một thế hơp công vây kín quân Mông Cổ vào giữa, cuối cùng siết chặt vòng vây, chuyển từ mai phục sang trực diện chém giết.

Giờ phút này Mã Phương cũng bộc phát ra toàn bộ năng lực được dồn nén từ lâu, y vẫn xung phong đi đầu, suất lĩnh dũng sĩ Mã gia xông vào trận địa địch, nhưng lần này quân Mông Cổ có thể cảm giác được rõ ràng, thế tiến công của Mã gia quân vô cùng sắc bén, vượt quá dự liệu của chúng trước khi giao chiến, rõ ràng đối phương đã hết sức ẩn giấu sức thực lực của mình. Có điều sau giây phút hoảng loạn, ý chí cầu sinh cũng chiến thắng tất cả, người Mông Cổ cũng không sợ gì nữa, điên cuồng xung phong liều chết, ngoan cố chống cự.

Sáu vạn nhân mã chém giết lẫn nhau trên vùng đồng trống, ác chiến từ chiều tới tận lúc hoàng hôn, bầu trời như bị nhuộm máu đỏ, như bị khói bụi bám đen, tạo thành một màu hồng hồng đen đen khiến người ta ngạt thở...

Oán khí mười năm của Mã Phương trút hết trong trận này, y giống như con sư tử đầu đàn, dẫn theo đội quân như sư tử, không biết mệt mỏi liên tục lao lên chém giết, chém đến mức mã đao sứt mẻ, cả người chịu hơn mười vết thương, nhưng mặc dù vậy y vẫn hăng say chiến đấu. Nhìn y chiến đấu, quân tướng Mã gia như được khích lệ, gần như lấy lại được hùng phong năm xưa, những nơi mà họ đi qua, không người nào có thể địch nổi.

Trong khi đó, Doãn Phụng cũng không tỏ ra yếu kém, dẫn đầu Bảo Định kỵ binh ra sức chém giết quân địch, có Mã gia làm tấm gương phía trước, các tướng sĩ người nào cũng cũng không dám tham sống sợ chết, thực lực xuất ra vượt hẳn ngày thường, đánh ngang ngửa với người Mông Cổ mà không rơi xuống hạ phong.

Đàm Luân thì chỉ huy bình tĩnh, điều từng đội đi tiếp ứng, thấy nơi đâu căng thẳng là lại phái ra một đạo nhân mã trợ giúp, thấy vòng vây có sơ hở là phái ngay nhân mã ra ngăn chặn. Tinh thần chiến đấu của quân Minh lên cao, người người lao lên, người người anh dũng, cho dù những binh lính này không phải đến từ cùng một nơi, nhưng họ lại kết thành một khối, Đàm Luân có thể chỉ huy, ra lệnh cho bọn họ thực hiện những chiến thuật hợp lý một cách hết sức dễ dàng.

-o0o-

Đến khi trăng treo giữa trời, đèn đuốc đều được thắp lên, khiến chiến trường sáng như ban ngày.
Qua một đêm chiến đấu ác liệt, kỵ binh Mông Cổ ngang ngược kiêu ngạo cuối cùng cũng gục ngã dưới sự kiên cường của quân Minh, hoảng hốt bỏ lại thi thể đồng đội mà cắm đầu cắm cổ giục ngựa chạy. Mã Phương đã chém giết đến đỏ cả mắt, thấy thế nào có ý buông tha, không chút do dự liền dẫn quân truy kích; Doãn Phụng thấy vậy nào chịu tụt lại đằng sau; Thích Kế Quang cũng lệnh cho số thân kỵ binh không nhiều lắm của mình đuổi theo, quyết đuổi tận giết tuyệt.

Trên chiến trường tiếng đánh nhau dần tắt, chỉ còn lại tiếng rên la khắp nơi. Bộ binh không thể truy kích thì ở lại thu dọn chiến trường, cứu chữa người bị thương. Thích Kế Quang thúc ngựa chạy tới hội họp với Đàm Luân, hai vị tướng lĩnh nhìn nhau mỉm cười dưới ánh trăng, hình ảnh bốn ngày qua như phảng phất hiện lên trước mắt, xuất binh, tập kích, dụ địch, phòng thủ, phá địch, truy sát... dường như với họ, mọi chuyện đã xảy ra từ rất lâu.

Thật lâu sau, Đàm Luân mới khàn giọng nói:
- Nguyên Kính, chúng ta đã thắng...

- Đại nhân, chúng ta đã thắng.
Thích Kế Quang lau giọt nước nơi khóe mắt, cười tươi với Đàm Luân:
- Mau báo tin vui cho đốc soái đại nhân, báo ta đã không làm nhục sứ mệnh.

Nhưng Đàm Luân sắc mặt lại trầm xuống, hiện rõ vẻ lo lắng, thấp giọng nói:
- Có biết vì sao Yêm Đáp không tới cứu các con hắn không?

- Ta cũng cảm thấy lạ.
Thích Kế Quang nói:
- Lẽ ra với sự khôn khéo của Yêm Đáp, chắc chắn sẽ không để cho hai đạo quân cách nhau quá xa, chờ cơ hội là sẽ hợp lại...

Nói rồi biến sắc, khẽ nói:
- Lẽ nào...

- Không sai...
Đàm Luận gật đầu nói:
- Đại nhân tự mình làm mồi nhử, tiến vào chiếm giữ Vạn Toàn Hữu Vệ, cho nên mới dụ được binh mã của Yêm Đáp tới.

Nói rồi nhìn về hướng đông bắc, vẻ mặt ưu sầu nói:
- Hôm qua đã bị quân Mông Cổ bao vây, không biết hiện tại thế nào nữa.

- Hoang đường, đại nhân thân thể ngàn vàng, làm sao có thể để đại nhân mạo hiểm như vậy chứ?
Thích Kế Quang phẫn nộ nói:
- Ngươi có thể để mặc sao.

- Tính cách của người là vậy, chỉ cần thắng thì không tiếc bất cứ giá nào.
Đàm Luân ánh mắt kiên định nói:
- Cho nên người mới có thể khiến cho binh sĩ nghe lệnh, ta sao có thể phụ lại sự khổ tâm của người.

- Đốc soái nếu có chuyện không may xảy ra...
Thích Kế Quang xoay người lên ngựa, căm hận nói:
- Đánh một trận sướng khoái, lại chẳng có tác dụng gì.
Nói rồi vung roi quất ngựa:
- Còn không mau đi cứu viện.

- Mã Phương cùng Doãn Phụng đã đi từ trước.
Đàm Luân thản nhiên cười nói:
- Hơn nữa ngươi cũng đừng coi thường Thẩm đại nhân, Yêm Đáp không thể thắng được ngài.


Hai ngày trước, Yêm Đáp Hãn lần đầu nhận được tin Tân Ái xin cầu viện, hắn vì lo lắng uy danh của Mã Phương nên muốn đích thân đi trợ giúp.

Lúc này Tiết thiền Triệu Toàn bẩm báo:
- Theo nguồn tin đáng tin cậy, quân thủ thành Vạn Toàn đã được điều hơn một nửa để về kinh cứu giá, chính là lúc phòng thủ yếu nhất, nhân tâm đang hoảng loạn, chỉ cần chúng ta tận dụng tốt cơ hội này mà đánh cho xong một trận, thì cho dù sau này có biến hóa thế nào, chúng ta cũng đều đứng ở thế bất bại.
Xem ra Triệu Toàn đã biết rõ việc hạ Vạn Toàn Hữu Vệ có ý nghĩa thế nào trong toàn bộ kế hoạch.

Nhưng Triệu Toàn cũng không thể hiểu hết được oán hận của người Mông Cổ đối với Mã Phương. Đầu lĩnh của người Mông Cổ, Yêm Đáp Hãn tung hoành thảo nguyên cả đời, nhưng vẫn bại dưới tay một người, đó chính là Mã Phương. Cho nên với người Mông Cổ, mọi thứ đều không quan trọng bằng việc đánh bại Mã vương gia.

Có điều Yêm Đáp là kẻ có hùng tâm, so với việc tiêu diệt Mã Phương thì hắn càng hy vọng chiếm Vị Vu Kinh, Tấn, Mông Giao ở cạnh Vạn Toàn thành hơn, để tạo thành thông đạo gần nhất từ Hồi Hột tới Bắc Kinh, tiện đà bức bách tân hoàng đế của Minh triều khai thông buôn bán, nhằm làm cho vương thành của mình phồn vinh lớn mạnh, tạo thành cơ nghiệp muôn đời.

Trong lúc hai bên còn đang tranh chấp không ngừng, thì mật thám trong thành Vạn Toàn truyền ra một tin tức, Lễ bộ thượng thư của Minh triều là Thẩm Mặc, lần này chính là tổng chỉ huy của chiến dịch, đã suất lĩnh đại đội văn võ bá quan tiến vào chiếm thành Vạn Toàn, dường như muốn lấy nó làm đại bản doanh để đóng quân.

- Đây quả là cơ hội trời cho!
Triệu Toàn kích động, vỗ tay nói:
- Đại hãn, chỉ cần chúng ta vượt qua sông Tiểu Dương, là có thể xông thẳng vào đại bản doanh của quân địch - lũ quan Minh triều tham sống sợ chết, một khi phát hiện bị bao vây, chắc chắn sẽ rệu rã để mặc cho chúng ta chà đạp.
Nhìn các quý tộc Mông Cổ, hắn lấy lại vẻ mặt tươi cười nói:
- Chỉ cần chúng ta bao vây thống soái của Minh quân là được, đám binh lính còn lại tuy nhiều, nhưng cũng chỉ là lũ ô hợp mặc cho các vị giày xéo.

Cơ hội tốt như vậy hiện ra trước mắt, quả thật ai cũng không thể nói gì hơn. Đợi tất cả mọi người yên tĩnh lại, Yêm Đáp liền hạ lệnh cho Bố Ngạn cùng Bính Thố đi trợ giúp Tân Ái, còn bản thân thì dẫn theo bốn vạn nhân mã hướng về Vạn Toàn Hữu Vệ xuất phát.

Hiện giờ đang là mùa khô, mực nước trên sông rất thấp, không thể ngăn cản thiết kỵ của Yêm Đáp. Lúc đầu Triệu Toàn còn lo không biết có phải Minh quân ngăn nước trên thượng du hay không, rồi thừa dịp quân mình qua sông mà dỡ đập, nhưng sau khi phái thám báo ngược lên thượng du hơn mười dặm, cũng không phát hiện thấy một mống người nào, ngược lại còn làm toàn quân chậm lại mất hai canh giờ.

Sau khi toàn quân yên bình qua sông, Yêm Đáp cũng buông được tâm sự, cười nói:
- Tiết thiền cứ thoải mái một chút, ta cùng Minh quân cả đời giao tranh, biết được bọn chúng đa số là kẻ ngu dốt, nhất là lũ quan văn dù không biết cũng tỏ ra cao thâm rất là nhiều.
Lời hắn nói làm chúng tướng rộ lên một trận cười.

Nhưng Triệu Toàn lại không cười nổi, bởi vì hắn nhớ tới lời giáo chủ đại nhân dặn... Nếu như gặp phải người tên Thẩm Mặc, thì nhất định phải cẩn thận nhiều hơn. Người này quỷ kế đa đoan, không từ thủ đoạn, không phải là người mà các quan viên Minh triều có thể so sánh được. Nhưng người Mông Cổ vốn không xem quan văn Minh triều ra gì, bây giờ mà nói ra chỉ phí công, đành phải nín nhịn chờ tới khi có cơ hội mà nhắc nhở vậy.

-o0o-

Chẳng mấy chốc người Mông Cổ đã vây quanh thành Vạn Toàn, Triệu Toàn một mặt lệnh cho Bản Thăng đội chuẩn bị công tác công thành... ngoài việc lắp ráp thang mây, làm xe công thành, còn phải làm một nhiệm vụ đặc biệt, chính là đi bắt mấy nghìn dân chúng Đại Minh, lùa ra trước trận để làm lớp chắn cho quân mình... Một mặt lại cùng Yêm Đáp tới gần cổng thành phía tây thị sát.
(Bản Thăng là nơi người Hán chạy nạn sang Mông Cổ, theo Bạch Liên giáo chống lại Minh triều, người Hán công thành giỏi hơn người Mông Cổ nên làm nhiệm vụ công thành)

Đang lúc giữa trưa, Yêm Đáp Hãn ghìm ngựa lại, lấy tay che mắt nhìn về phía thành, thấy trên tường thành cờ bay phấp phới, trong mấy lá cờ lay động có một lá cờ rất lớn viết một chữ "Thẩm", được đặt ngay vị trí dễ thấy nhất.

- Đó chính là soái kỳ của Thẩm Mặc?
Yêm Đáp hỏi.

- Đúng vậy.
Triệu Toàn đưa mắt nhìn xa xa một lúc, đáp:
- Hãy nhìn người ngồi dưới lá cờ, những người bên cạnh chỉ được phép dứng, tám chín phần chình là họ Thẩm kia.

- Dụ hàng.
Yêm Đáp trầm giọng ra lệnh.

Đây chính là việc dụ hàng trước mỗi trận đánh, đương nhiên là do Triêu Toàn phụ trách, hắn huấn luyện mấy tên giáo đồ có giọng lớn, chuyên để làm việc này. Hắn gọi một người đến dặn dò vài câu, người nọ liền cầm một vật tựa cái loa lớn, thúc ngựa đi tới dưới chân thành, lớn tiếng nói:
- Đừng bắn cung, A Lặc Thản hãn chúng ta muốn nói với Thẩm bộ đường mấy câu.

Sau một lúc ồn ào, trên thành có người nói to xuống:
- Có chuyện mau nói, có rắm mau đánh!

- Ừ, ta đánh...
Người nọ thuận miệng nói theo, làm trên thành được một trận cười to.

- Đừng cười nữa, hãy nghiêm túc một chút.
Người nọ hổn hển nói:
- Ta chỉ nói một lần, không nghe được cũng đừng trách ta...
Nói rồi hắng giọng nói:
- Thành Vạn Toàn này đã bị mười vạn đại quân chúng ta bao vây, các ngươi có chạy đằng trời, nếu không muốn dẫm vào vết xe đổ của Thạch Châu thành thì mau sớm rời thành đầu hàng, Đại hãn chúng ta sẽ cho các ngươi một con đường sống, còn nếu không, hừ hừ...

- Đừng nói dóc nữa.
Tiếng nói trên thành càng lớn:
- Các ngươi có tổng cộng bao nhiêu người? Lại còn chia ra hơn một nửa đi nơi khác, tính ra cùng lắm cũng chỉ ba bốn vạn chứ mấy.

- Dù sao thì vẫn nhiều hơn các ngươi.
Tên dụ hàng hổn hển nói.

- Như vậy cũng không hẳn.
Trên thành truyền xuống tiếng cười lớn:
- Đại Minh ta binh nhiều tướng giỏi, Vạn Toàn thành lại được xưng "Thiết bích", các ngươi có bản lĩnh thì cứ đánh đi.

Thấy Minh quân không có vẻ gì là sợ hãi, Yêm Đáp nói nhỏ với Triệu Toàn:
- Tiết thiền, Vạn Toàn thành này binh nhiều tướng mạnh, quả thật rất khó đánh hạ!

“Tình báo không nhầm đấy chứ?” Triệu Toàn lắc lắc đầu, nhưng trong lòng cũng thầm nhủ, dù sao nội gián của mình cũng chỉ là quan quân cấp thấp, chẳng may tình báo không chính xác thì sao? Sau một hồi tự suy nghĩ, hắn nhỏ nhẹ nói:
- Không cần biết là thật hay giả, nếu chúng ta đã tới thì không thể để bị hắn dọa cho sợ bỏ về. Ta cứ hù dọa hắn trước, nếu quả thật trong thành trống rỗng, nhất định hắn sẽ chột dạ, rút cục ra sao phải thử một lần cho biết.

Yêm Đáp gật đầu, cũng không đáp lại.

Triệu Toàn liền bảo người dụ hàng nói:
- Thẩm đại nhân, ngươi không cần giả vờ bình tĩnh, ta thừa biết ngươi trong thành trống rỗng. Ngươi nếu thức thời thì sớm buông thành đầu hàng, còn nếu ngươi cứ ngoan cố chống cự, chúng ta sẽ huyết tẩy toàn thành, san bằng Trương Gia khẩu.
Nói xong kỵ binh Mông Cổ đồng loạt cười rộ lên, đương nhiên là muốn trả thù lại trận cười lúc nãy của Minh quân.

-o0o-

Trên thành, các văn quan võ tướng đều đứng, chỉ mình Thẩm Mặc vẫn bất động, ngồi ngay ngắn trên ghế. Trước mặt là bảo kiếm được chống trên đất, hai tay xen vào nhau đặt lên chuôi kiếm, toát lên phong phạm của bậc đại tướng... Thật ra y cũng muốn đứng, nhưng người mặc áo khoác dày, đầu đội ngân khôi lớn, áo choàng trên vai cũng nặng muốn chết, đẹp thì có đẹp, nhưng thật sự là khiến người ta mệt mỏi, nếu muốn duy trì vẻ trang nghiêm thì cũng chỉ còn cách ngồi mà thôi.

Không nhìn ra được sắc mặt của đốc soái đại nhân, Lưu chỉ huy của Vạn Toàn Hữu Vệ cảm thấy cần phải thể hiện một chút, liền căm giận nói:
- Không thể để mặc cho bọn chúng nói xằng bậy, đại nhân hãy cho chúng tôi bắn tên đi.

- Ngươi không thấy chúng lấy bách tính làm khiên chắn phía trước sao? Không thể gây thương tích cho bách tính.
Thẩm Mặc hơi đẩy mũ lên để mở rộng tầm mắt, thản nhiên nói:
- Hôm nay bản quan muốn dùng kế thắng bọn họ.
Nói rồi kêu hắn lại gần, nói nhỏ vào tai hắn mấy câu.

Lưu chỉ huy vâng lệnh, mau chóng đi xuống tường thành bố trí.

Thẩm Mặc lại nói với người dụ hàng:
- Thát tử hãy nghe đây, ngươi mang đến quá ít nhân mã. Có thể biết trong thành ta có bao nhiêu binh sao? Năm vạn. Ta khuyên ngươi sớm quay đầu trở lại, tránh cho mình phải chuốc lấy cực khổ.

“Ta không thể khiến hắn im miệng sao.” Triệu Toàn giậm chân, cuối cùng không kiềm chế được, cầm lấy cái loa, hướng lên thành nói lớn:
- Trăm nghe không bằng một thấy. Nếu như trong thành ngươi thật có ngũ vạn, chúng ta tình nguyện thả dân chúng, không chiến mà lui.
Nói xong trong lòng cười gằn, thử xem ngươi còn bốc phét thế nào được nữa.

- Tốt, một lời đã định.
Ai ngờ Thẩm Mặc không suy nghĩ gì đã đáp ứng ngay lập tức:
- Ngươi hãy mở to mắt mà nhìn, ta đưa quân đội lên đầu thành, cho ngươi xem một chút.
Sau đó cố ý nói lớn với Hồ Dũng:
- Ngươi mau đi thông báo, cho các tướng sĩ tiến lên đầu thành cho bọn chúng nhìn.

Hồ Dũng cao giọng trả lời:
- Tuân lệnh!
Rồi nhanh chóng chạy xuống thành.



Bên trong thành vang lên tiếng trống dồn dập, một lúc sau liền thấy bốn hàng binh sĩ mặc giáp nâu xuất hiện ở phía bắc của tường thành phía tây. Mặc dù quân trang đều rách nát nhưng đều nghiêm chỉnh cầm tinh kỳ, binh khí trong tay, chỉnh tề bước, sĩ khí dâng trào. Bọn họ xếp thành hàng đi qua tường thành tây, rồi từ phía nam thành tây tiếp tục đi xuống.

- Đây là binh lính Tuyên Phủ...
Yêm Đáp Hãn biết rất rõ về các thành trấn Minh quân, cho nên chỉ cần liếc mắt là có thể phân biệt được binh sĩ của từng trấn... Đương nhiên chủ yếu là bởi vì quân phục mỗi nơi một khác, do trang phục của biên quân đều do từng trấn tự tạo lấy, cho nên hình thức thì không khác biệt nhiều lắm, nhưng màu sắc thì rất khác nhau.

Đợi đến khi khoảng năm nghìn người đi xuống, lại xuất hiện một nhóm mặc áo giáp màu xám, cũng cầm vũ khí, tinh kỳ, tinh thần tỉnh táo, bước đi chỉnh tề.

- Đây là binh lính Đại Đồng...
Yêm Đáp hít thật sâu nói.

Đội binh lính áo xám này quân số có nhiều hơn một chút, được cỡ khoảng bảy nghìn người, đợi sau khi đội binh sĩ áo xám đi qua, lại xuất hiện một đội quan binh mặc áo giáp đen.

- Binh của Cố Nguyên.
Người Mông Cổ hít vào một hơi khí lạnh.

Quan binh áo đen đi xuống, lại tiếp tục đi lên khoảng sáu nghìn binh lính mặc giáp màu vàng đậm, giáp tím năm nghìn, màu tro bốn nghìn, màu trắng đục năm nghìn... Từng đội binh sĩ hàng ngũ chỉnh tề, tinh thần tỉnh táo, diễu qua tường thành thị uy. Khi bọn họ đi xuống tường thành, liền vội vàng thay đổi quân trang khác, sau đó cả đội lại xuất phát, cứ thế vòng đi vòng lại, liên tục không nghỉ, kỳ thực chẳng qua cũng chỉ có bảy nghìn người mà thôi.

Đám người Lý Thành Lương đều nhìn về phía Thẩm Mặc, giờ bọn họ mới biết vì sao đại nhân thà rằng xuất phát chậm nửa ngày, cũng nhất định phải đi thu thập quân trang bị thay thế của binh lính về kinh cứu giá... Binh bộ đã phân phát trang phục mùa đông, mặc dù chất lượng không thể được tốt, nhưng dù sao cũng có cái để chống lạnh, khi đó áo mùa hè sẽ không còn cần nữa, Thẩm Mặc cũng đã hứa với các vị tổng binh rằng, Hộ bộ sẽ dùng trang phục mới của quân Thẩm Mặc để trao đổi, cho nên chỉ trong nửa ngày, đã thu được tám, chín loại quân trang, dùng xe ngựa chở tới Vạn Toàn Hữu Vệ.

Tất cả những thắc mắc, bây giờ mới có thể hiểu ra.

- Nội gián đều được giám sát chặt chẽ rồi chứ?
Đội binh lính vừa ầm đi xuống, cho nên lời Thẩm Mặc nói cũng chỉ có Niên Vĩnh Khang đứng ngay cạnh mới nghe thấy.

- Đại nhân yên tâm.
Niên Vĩnh Khang thấp giọng nói:
- Toàn bộ Vạn Toàn thành đều được chúng ta khống chế, không cho ra thì bọn chúng có chắp cánh cũng không bay ra được.

- Rất tốt.
Thẩm Mặc nhìn hắn với vẻ yên tâm, rồi cũng không nói gì nữa.

-o0o-

Đám người Yêm Đáp cùng Triệu Toàn ở dưới thành vẫn đang ngửa đầu xem Minh quân diễu binh, lúc này đã mỏi cổ lắm. Đám người càng xem càng chột dạ, càng xem mặt càng nghệt ra.

Thấy Minh quân đã nửa ngày mà vẫn ra chưa hết, Yêm Đáp lẩm bẩm nói:
- Rốt cục là có bao nhiêu quân đây...

Triệu Toàn nuốt nước bọt nói:
- Ta chỉ đếm sơ qua cũng đã gần bốn vạn rồi. Thật sự nếu binh nhiều thế này thì chúng ta đánh không nổi...

- Không phải ngươi nói trong thành trống rỗng sao?
Các quý tộc Mông Cổ đồng loạt trợn mắt nhìn hắn.

- Đó là tin tức nội gián truyền ra...
Triệu Toàn bất đắc dĩ nói:
- Ai biết là từ đâu tới chứ?
Nói rồi vuốt vuốt mũi lẩm bẩm:
- Không phải là bọn chúng lừa gạt đấy chứ?

- Lừa gạt cái gì?
Các quý tộc Mông Cổ cười nhạt nói:
- Ngươi cũng đã thấy, các binh lính này đều đến từ các nơi khác nhau, sao có thể giả được?
Phải nói Thẩm Mặc dùng kế này quả thật cũng rất bình thường, nhưng có một điều khiến cho ai cũng phải tin, đó chính là việc ai cũng không nghĩ đến, lại có người đi thu thập những loại quân phục khác nhau, không phải đơn giản chỉ một hai bộ, mà là mỗi loại có đến mấy nghìn bộ, nếu không phải lúc trước Minh quân tập trung cùng một chỗ đổi trang phục mùa đông, thì sợ rằng không ai có thể làm được.

Người Mông Cổ có vò đầu bứt tai, cũng không thể ngờ Thẩm Mặc lại có thể làm việc quái gở như vậy, mang đống quân trang cũ nát vận chuyển từ kinh thành đến tận đây. Có thể thấy được then chốt trong việc làm một chuyện bất ngờ, làm những chuyện không ai ngờ tới, chính là phải có sự chuẩn bị đầy đủ.

Triệu Toàn cũng không cãi lại, nhưng hắn vẫn còn hậu chiêu, liền dặn dò giáo đồ của mình ra trước trận treo Bạch Liên kỳ có một bên màu đỏ lên. Đây là cờ hiệu của bọn hắn, chỉ cần nội gián trong thành nhìn thấy, sẽ lập tức nghĩ cách truyền tin ra ngoài.

Thấy lá cờ kia đột nhiên xuất hiện, Thẩm Mặc cùng Niên Vĩnh Khang cả người căng ra. Đỡ lấy mũ giáp nặng nề, Thẩm Mặc nhỏ giọng hỏi:
- Chuẩn bị xong chưa?

- Không xong cũng phải xong.
Niên Vĩnh Khang nhăn mặt nói. Để bảo đảm, hiện tại tất cả lính gác trên tường thành đều là Cẩm Y Vệ. Hơn nữa đối với giáo đồ Bạch Liên giáo trong quân đã bí mật bắt giữ, nhưng cũng không dám chắc liệu có cá lọt lưới hay không, nếu như hắn không sợ chết mà gào xuống dưới thành, sẽ khiến cố gắng nửa ngày qua trở nên công cốc.

Trên tường thành đứng đầy Cẩm Y Vệ, tất cả đều rất căng thẳng, lên sẵn cung tên, chuẩn bị bắn bất cứ người nào có hành động khác thường.

- Hát.
Thẩm Mặc đột nhiên vỗ đùi nói:
- Hát bài ta đã dạy lúc trước.

"Đại Minh anh hùng xuất hiện, chí hướng nam nhi lấy việc đánh đuổi Thát Lỗ lên chín tầng mây làm đầu, bảo vệ Thần Châu chính là công lớn nhất, là công lớn nhất" Các tướng sĩ đồng loạt hợp xướng hát lên, thanh âm rung trời, khiến người Mông Cổ dưới thành nghe mà biến sắc.

Tiếng hát này át mọi âm thanh khác, hơn nữa dưới sự uy hiếp của Cẩm Y Vệ đằng đằng sát khí, đến khi hát xong cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

-o0o-

- Có lẽ đã hết cơ hội.
Dưới ánh mắt khinh thường của đám người Yêm Đáp, Triệu Toàn nghi hoặc trong lòng nói:
- Đợi đến tối ta liên lạc lại lần nữa xem.

Mặt trời đã ngả về tây, cả buổi chiều Yêm Đáp Hãn đứng xem Minh quân diễu hành, biết bộ hạ đã không còn sĩ khí, đành buồn phiền nói:
- Ăn cơm đã rồi tính tiếp.
Buổi chiều hôm nay cũng không phải là không làm được gì, chí ít Bản Thăng đội cũng đã dựng xong quân doanh... Nghe nói sau khi chiêu binh tại Bản Thăng, thì những việc dựng cầu mở đường người Mông Cổ không bao giờ đụng tay vào nữa.

Không lâu sau khi quay về doanh trại, Yêm Đáp vừa buồn bực uống rượu, vừa cảm thấy khó chịu, trong lòng còn đang suy tính nếu tập kích ban đêm thì có tổn thất lớn quá không.

Lúc này bên ngoài báo vào, nói trong thành đi ra một đội nhân mã, hơn mười chiếc xe ngựa, mang cờ trắng, tự xưng là sứ giả.

- Sứ giả?
Khóe miệng Yêm Đáp nhếch lên châm biếm, đây cũng chẳng phải chuyện lạ gì, bởi vì Minh quân thường lén lút làm những loại chuyện này, nhân cơ hội đút lót, chính là muốn dàn xếp ổn thỏa để bọn họ lui binh.

- Bọn họ muốn cái gì?
Yêm Đáp hỏi.

- Bọn họ không có yêu cầu gì.

- Không có yêu cầu gì?
Yêm Đáp cười với bộ hạ:
- Đã đưa tới miệng thì cứ chén thôi.
Mọi người cười lên ha ha, xua tan không ít phiền muộn.

Mặc dù nhận rượu thịt, nhưng để bảo đảm, hắn không chia ngay cho bộ hạ, mà sai người mang một ít cho người Hán thử trước.

Yêm Đáp cùng các bộ hạ của hắn tự thấy mình rất thông minh... Vừa chiếm tiện nghi lại không mất gì thì có điên mới không làm. Nhưng bọn chúng không biết rằng đã rơi vào bẫy của Thẩm Mặc. Bởi vì Thẩm Mặc đưa những thứ này tới đây, sẽ khiến đám người Yêm Đáp ngộ nhận rằng Minh quân rất sợ chiến tranh.

Sau buổi chiều diễu binh, mặc kệ quân Mông Cổ tin cũng được, không tin cũng được, hoặc nửa tin nửa ngờ cũng được, nhưng chúng không dám khinh thường binh lực trong thành nữa - có thực lực mà không muốn đánh, điều này rất giống với ấn tượng của bọn chúng về Minh quân trong quá khứ... Thường thường mấy vạn Minh quân co đầu rụt cổ trong thành, trơ mắt nhìn mấy nghìn kỵ binh Mông Cổ ngoài thành phá phách, nhưng đều không dám ra đánh.

Trong thật thật giả giả thế này, chiến ý của người Mông Cổ đã dần tiêu biến lúc nào không hay. Tâm tính cũng xảy ra biến hóa... Cho rằng không cần chiến cũng có thể đạt được mục đích, hoặc cùng lắm là chỉ phải động chân tay một tí.

Lúc này Triệu Toàn cũng đã về, mặt đầy bụi đất gật đầu với Yêm Đáp, cuối cùng hắn cũng nhận được mật tin từ trong thành, dùng mật ngữ của Bạch Liên truyền ra, nói: "Quả thật có năm vạn binh".

Yêm Đáp nghe xong lòng không muốn đánh nữa, nuốt nước bọt khó khăn nói:
- Đáp lễ hắn đi, giết hai mươi con dê cho bọn chúng... Nếu chiến tranh không phải là cách hay, thì đàm phán vậy.
Hắn thở dài nói:
- Mời Thẩm đại nhân ra khỏi thành gặp mặt.

Hơn nửa canh giờ trôi qua, bên trong thành mới truyền ra tin tức nói:
- Thẩm đại nhân đã dọn xong tiệc ngon, đang chờ Yêm Đáp Hãn vào thành gặp mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.