Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa II

Chương 14: Mua vải bố




Vương Chi Cáo cũng rất buồn bực.

Trước tháng này hắn vẫn cảm thấy nhân sinh của mình rất thuận lợi. 18 tuổi trúng tú tài, 22 tuổi trúng cử nhân, năm tới trúng tiến sĩ, có thể nói thiếu niên đắc chí, khoa bảng đề danh liên tiếp. Sau khi bước vào quan trường, cũng dựa vào tài cán của mình bước đi rất thuận lợi, trước thụ chức tri huyện Cát Thủy Giang Tây, hết nhiệm kỳ dời đến chủ sự Hộ bộ, lại dời làm Binh bộ viên ngoại lang, đảm nhiệm kiểm sự Hà Nam, không lâu sau bởi vì có công bình định phản loạn nên chuyển đến Sơn Tây Bố chính ti tả tham chính, điều trở lại làm binh bị phó sử Đại Đồng, không lâu sau thăng Sơn Tây Bố chính sử.

Bởi vì biểu hiện xuất sắc, không lâu sau lại thăng làm hữu Thiêm đô ngự sử, tuần phủ Liêu Đông. Hết nhiệm kỳ triệu làm Binh bộ hữu thị lang. Năm Gia Tĩnh thứ 44 thăng làm hữu Đô ngự sử kiêm Binh bộ tả thị lang, tổng đốc quân vụ Sơn Tây Tuyên Đại, lấy cái tuổi ngoài 40 trở thành đại quan phong cương chính nhị phẩm. Không chỉ có một không hai trong số các đồng niên, thậm chí phóng nhãn mấy khoa trước sau, ngoại trừ Thẩm Chuyết Ngôn tiền vô cổ nhân, coi như là đứng đầu rồi.

Đương nhiên tất cả đều có nguyên nhân bên trong, hắn tuy là một nhân tài, nhưng Đại Minh nhân tài rất nhiều, tại sao chỉ có hắn nổi bật chứ? Tục ngữ nói rất hay, bảy phần dựa vào nỗ lực, ba phần quý nhân trợ. Hắn cũng có một vị quý nhân, chính là lão lãnh đạo ngày xưa của hắn -- năm Gia Tĩnh thứ 30, khi hắn đảm nhiệm Binh bộ chức phương ti viên ngoại lang, tả thị lang là Dương Bác rất thưởng thức hắn, trong những năm tháng cộng sự, hai người kết hạ tình hữu nghị thâm hậu. Mà Vương đại nhân có quý nhân chiếu cố liền như hổ thêm cánh, bay thẳng mây xanh cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng đến tháng trước, vận khí tốt của hắn hình như dùng hết rồi, Yêm Đáp hãn suất lĩnh 6 vạn đại quân áp sát biên cảnh, Vương Chi Cáo án lệ cũ nghiêm phòng tử thủ. Kết quả cũng không biết là Yêm Đáp giảo hoạt hơn, hay là bên người hắn có người tài ba, chỉ liếc mắt xem thấu phòng vệ chủ chốt của quan quân bảo vệ Tuyên Phủ, Đại Đồng, mà vùng Sơn Tây thì binh yếu nhược, đình chướng(lô cốt) thưa thớt, phòng bị yếu kém. Chúng lớn mật tránh đi Tuyên Đại, phân ba đạo công Sóc Châu, Lão Doanh Thiên Đầu quan. Kết quả phó tổng binh Lão Doanh là Điền Thế Uy anh dũng tự thủ, du kích Phương Chấn xuất chiến thất bại, bị nó đột phá, suất bộ Nam hạ.

Vương Chi Cáo nghe biến cả kinh đến mặt tái mét, lấy 6000 du binh thần tốc đến Nhạn Môn, 2 vạn kỵ của Đại Đồng, Duyên Tuy cũng tới, nhưng khiếp sợ Yêm Đáp binh nhiều, chỉ từ xa đứng xem không dám tiếp chiến. Kết quả bị nghi binh của nó bố trí qua mặt, gần 3 vạn người giẫm chân tại chỗ ở Nhạn Môn Quan, đợi sau khi nhìn thấu mới xuất binh, nhưng tin tức Thạch Châu bị chiếm đóng cũng đã truyền đến rồi...

Nghe nói thành Thạch Châu bị phá, Yêm Đáp đồ thành, 5 vạn bách tính chết oan chết uổng, Vương Chi Cáo biết, mình đã xong đời rồi -- dã chiến thất bại còn có thể che giấu, nhưng thành trì bị chiếm đóng, còn bị giết cả thành, ai cũng không che đậy được, là chuyện thiên hạ đều sớm biết rồi. Nếu không phải lão trưởng quan chưởng Binh bộ và Lại bộ, cho hắn cơ hội lập công chuộc tội. Cẩm Y Vệ khẳng định đã tới cửa từ lâu rồi.

Nghe nói triều đình muốn tổ chức phản kích, đuổi Thát Lỗ báo mối thù Thạch Châu, Vương Chi Cáo cùng tướng lĩnh dưới trướng cho rằng lần phản kích này là cơ hội để chuộc tội, nên đều thượng thư xin chiến. Ai ngờ đợi được chỉ là lời răn dạy ập vào mặt cùng với nghiêm lệnh không cho phép xuất chiến của Dương Bác.

Hắn liền chóng cả mặt, mãi đến khi nghe nói Lễ bộ thượng thư Thẩm Mặc, Hộ bộ thị lang Trương Cư Chính, dẫn theo các tướng lĩnh liên can mở Tiền chiến hội tại Thần cơ doanh. Lúc này hắn mới biết được thì ra trong triều cũng có chủ chiến, không chủ chiến, lão thủ trưởng của mình hiển nhiên là không chủ chiến, vậy còn có cái gì mà lăn tăn nữa?

Nhưng nếu không xuất chiến thì không lập được công, vậy thì tính sổ sau khi kết cuộc vẫn chịu không nổi. Bởi thế mấy người này mới buồn bực, cũng vô tâm thao luyện bộ đội, bèn tụ lại uống rượu buồn.

Đang lúc uống đến mê say thì nghe được một tiếng gào như rung trời, Vương tổng đốc thoáng cái tỉnh rượu, đứng lên nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy?

Một tham nghị vội vàng đi ra ngoài kiểm tra, chốc lát quay lại, sắc mặt vàng như nến nói:
- Đại soái không ổn rồi, Mã vương gia thọc gậy bánh xe.

- Mã vương gia? - Vương Chi Cáo nghiêm mặt nói: - Mã Phương? Hắn muốn làm gì?

- Không quan tâm làm gì, ngài nhanh đi cản hắn đi. - Tham nghị lo lắng nói: - Lúc này đã tan họp, đám thuộc hạ củ của hắn đều trở lại lôi kéo đội ngũ muốn cùng hắn đi đánh thát tử, đã sắp ra khỏi doanh rồi.

- Lại còn thế nữa? - Tất cả mọi người đều biến sắc nói: - Hắn tưởng mình là Mã vương gia, nhìn vương pháp quân kỷ là rác rưởi hả.

- Mau, tập kết đội thân binh của các ngươi phong tỏa quân doanh. - Vương Chi Cáo một mặt bảo thị vệ mặc giáp đeo kiếm cho mình, một mặt nghiêm mặt nói: - Người còn lại đi theo ta.

- Có cần báo cáo cho Binh bộ không? - Tham nghị nhỏ giọng hỏi.

- Báo cái gì mà báo? - Vương Chi Cáo nhíu mày nói: - Còn chê chưa đủ mất mặt sao?

- Việc xấu trong nhà tất nhiên không thể truyền ra ngoài. - Tham nghị kia nói giọng càng nhỏ: - Nhưng chỉ một võ tướng mà dám cả gan làm loạn như vậy, sợ là phía sau có chỗ dựa. . .

Động tác của Vương Chi Cáo rõ ràng hơi khựng lại, hiển nhiên đã nghe lọt tai lời này. Qua một lúc hắn mới mạnh mẽ gật đầu nói:
- Không sai, không lo nhiều thế làm gì, ngươi đi truyền tin đi.
Liền mang theo đám thủ hạ bước nhanh ra khỏi trướng trung quân.

***

Dương Bác cũng rất buồn bực.

Từ đầu năm đến giờ chưa có một chuyện hài lòng nào. Lão Dương Bác thừa nhận, đám Tấn thương muốn thông qua người Mông Cổ xâm lấn để gây áp lực cho triều đình nhằm đạt được mục đích khai biên hỗ thị...Giống như Vương Trực năm đó, mặc dù nắm giữ con đường chủ yếu buôn lậu nhưng vẫn phải mưu cầu mở hải cấm. Hai cái đạo lý như nhau cả thôi.

Mặc dù hắn cũng không tán thành chủ động xuất kích, nhưng lại không cùng xuất phát điểm như họ. Đúng vậy, Tấn thương đại biểu hắn không được, hắn cũng đại biểu không được Tấn thương, mặc dù hắn là người giám hộ của Tấn thương, nhưng đồng thời cũng là một quan viên triều đình. Nguyên tắc khi xử lý vấn đề là trước quốc gia sau hương thân. . . Chí ít cũng là hai bên kiêm cố, sẽ không đảo ngược làm tổn hại quốc gia.

Chỉ là rất nhiều khi thật có thể phân rõ được sao? Chỉ sợ chính hắn cũng không dám chắc chắc như vậy. Cho nên người khác càng phân không rõ. . . Lần này Thát Lỗ xâm lấn, hắn chủ trương áp dụng chiến lược 'Cố thủ chậm rãi đợi địch lui', kinh nghiệm vài chục năm nay nói cho hắn, đây là lựa chọn hợp lý nhất. Lại nhìn lịch sử trước kia, mỗi lần cũng đều như vậy. Mặc dù mỗi lần đều kèm theo tranh luận, nhưng vĩnh viễn là tiếng ủng hộ áp đảo tiếng phản đối. Cho nên hắn vốn tưởng rằng lần này cũng không ngoại lệ.

Nhưng cái thứ kinh nghiệm này có đôi khi thực sự chỉ là đại biểu quá khứ, thậm chí khả năng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với hiện thực. Tỷ như nói lần này, đầu tiên là Cao Củng kịch liệt biểu thị muốn xuất chiến, sau đó Thẩm Mặc Trương Cư Chính lại xé da hổ làm đại kỳ, mượn danh nghĩa của Từ Giai để tạo nên cơn sóng triều dư luận không thể nghịch chuyển. Đáng trách nhất chính là Từ Giai cũng ngầm đồng ý tất cả điều này, kết quả suy nghĩ cả nửa ngày, mọi người cũng thành người tốt cả, mỗi mình thì thành kẻ bại hoại. Thậm chí có lời đồn rằng mình không cho phép xuất chiến là bởi vì Tấn thương và người Mông Cổ có hiệp nghị gì đó, đây gọi là càng bôi càng đen.

Kết quả ngày hôm nay lại xảy ra sự kiện viện quân phá phách cướp bóc, mặc dù đã bị Thẩm Mặc dẹp loạn nhưng người toàn kinh thành đều biết rồi. Mà ngòi nổ của sự kiện lần này là bởi vì quân nhu phát ra thiếu cân thiếu lượng, lấy hàng giả bỏ vào, lúc này mới chọc giận viện quân. Tiện đà dẫn phát ra cuộc thảo phạt đối với Tấn thương lòng dạ hiểm độc.

Thật là quá buồn cười mà, Tấn thương chỉ có chút tiền đồ đó sao? Dựa vào mấy thứ hàng giả, ăn gian cân đo kiếm chút tiền vặt là có thể trở thành thiên hạ đệ nhất Thương Bang được à? Trừ phi Đại Minh cũng chỉ này một cái bang này.

Tấn thương thành công, dựa vào là thành tín kinh doanh, là tầm nhìn lâu dài, là cùng quan phủ bảo trì quan hệ tốt đẹp, sao có thể động tay chân vào quân nhu của Binh bộ được? Đây chính là dưới chân thiên tử, cái gì cũng giấu diếm không được, một khi gặp chuyện không may, họ còn có muốn chiêu bài của mình nữa không? Còn có muốn quan hệ với quan phủ nữa không? Chuyện ánh mắt thiển cận như vậy, dùng ngón chân nghĩ cũng không thể là Tấn thương làm được.

Nhưng bởi vì thượng thư Binh bộ hắn là người Sơn Tây, cho nên đám Ngôn quan, dư luận liền nhận định đây là do Tấn thương giở trò quỷ. Chẳng mấy chốc lời đồn nổi lên bốn phía, mà còn nói được như thật. Cũng để cho lão Dương Bác kiến thức được cái gì gọi là 'Nhân ngôn đáng sợ' .

Hắn vừa mới sai người niêm phong cất vào kho số quân nhu chưa phát, thanh tra lại sổ sách trước kia, để gạt bỏ hiềm nghi của Binh bộ, nhưng lại nhận được bẩm báo của Vương Chi Cáo nói là Mã Phương tới binh doanh của hắn móc người, nói muốn dẫn họ đi đánh thát tử, ai ngờ quan binh cả nửa doanh quyết tâm muốn đi cùng hắn, chúng tôi đang cố ngăn cản. Bước tiếp theo nên làm cái gì, xin bộ đường đại nhân nhanh chóng định đoạt.

Đây quả thật là thiên hạ kỳ văn mới nghe lần đầu. Dương Bác không thể tưởng tượng được, quân tâm của binh Tuyên Đại đã bị lỏng lẻo tới trình độ nào mới có thể để cho một tướng quân đã rời khỏi 10 năm đơn giản dẫn đi được.

- Mau, đi xem.

Không để ý đến công việc trong tay, Dương Bác vội vàng sai người chuẩn bị ngựa.

- Bộ đường, cửa thành đã bị khóa rồi. - Thủ hạ nhỏ giọng nhắc nhở: - Phải cầm cái chìa khóa đi mới được.

Sau khi cửu môn của kinh thành khóa lại, trước khi đến hừng đông thì không ai mở cửa được. Chỉ có hai loại tình huống là ngoại lệ. Một là hoàng đế có đặc chỉ, hai chính là hắn Binh bộ thượng thư chưởng quản phòng ngự kinh thành tự mình cầm chìa khóa mở ra... Đương nhiên loại đặc quyền này không thể đơn giản sử dụng, trừ phi gặp phải quân tình khẩn cấp.

- Đi đi.

Dương Bác gật đầu, hắn cho rằng lần này coi như là 'quân tình cấp tốc' rồi.

Ngay sau đó đoàn người vội vã cưỡi ngựa rời khỏi Binh bộ, bởi vì trên đường không có người, cho nên rất nhanh đến An Định môn. Dương Bác mới xuất ra lệnh bài, gọi thiên hộ trị thủ mở cửa thành, chợt nghe phía sau có người gọi mình:
- Ha ha, Bồ Châu công trùng hợp thế nhỉ? ông cũng muốn ra ngoài hả?

Vừa nghe giọng nói này sắc mặt Dương Bác càng khó coi, cũng may cảnh tối lửa tắt đèn, hắn lại ngồi trên lưng ngựa nên cũng không sợ bị đối phương thấy:
- Thì ra là Thẩm bộ đường, đã trễ thế này còn phải bôn ba nhỉ...

- Chẳng phải lúc này ngài cũng vậy sao.
Thẩm Mặc cưỡi ngựa từ trong bóng mờ đi ra, đi tới bên người Dương Bác:
- Lão tiền bối còn như vậy, mấy người thanh niên chúng tôi nào dám lười biếng chứ?

Hai người thân thiết chào hỏi, nhưng trong lời nói lại có đối chọi gay gắt. Dương Bác nói:
- Xem ra, Thẩm đại nhân là muốn ra khỏi thành rồi?

- Đúng vậy. - Thẩm Mặc cười gật đầu nói.

- Không bảo mở cửa được chứ gì? - Dương Bác cười nói: - Nếu như ta không đến, chẳng phải là Thẩm đại nhân phải chờ đến sáng rồi sao?

- Thật ra tại hạ cũng chỉ tới sớm hơn lão đại nhân chốc lát thôi mà.
Thẩm Mặc cười tủm tỉm nói:
- Biết ngài sẽ tới đưa chìa khóa, đâu thể không biết xấu hổ để ngài chờ được chứ?

- Ha ha. . .
Dương Bác thầm nghĩ, được, ta thành người tới đưa chìa khóa rồi. Hắn chưa thấy qua kẻ vô sỉ như thế, liền lên tiếng cười nói:
- Chính sự của Thẩm đại nhân sao có thể làm lỡ được, mau mở cửa nhanh.

Tiếng dây thừng vang lên kẽo kẹt, cửa thành nặng nề từ từ mở ra, hai người cũng cưỡi ngựa ra ngoài, lại cũng không cấp thiết như cứu hỏa, trái lại thả chậm móng ngựa.

Gió Bắc lạnh thấu xương, ánh trăng như sương, móng ngựa phá vở vẻ an tĩnh ngoài thành, bọn thị vệ đều đi rất xa, tự giác để lại không gian cho nhị vị đại nhân.

- Trẻ tuổi tốt thật đấy...
Dương Bác đột nhiên cười rộ lên:
- Thấy Thẩm đại nhân, lão phu lại nghĩ tới bản thân mình, tình cảnh năm đó hộ tống các lão tuần biên cảnh. . . Ta lúc đó cũng độ tuổi giống như Thẩm đại nhân, phong nhã hào hoa.

Tuần biên ở đây là thị sát biên giới, chính là Binh bộ thượng thư, hoặc là Đại học sĩ chủ quản quân sự đại biểu thiên tử thị sát biên giới, an ủi quan binh, lý giải biên phòng. Biên cảnh phần lớn tại vùng khỉ ho cò gáy, dưới điều kiện lúc đó thì đây là một chuyện khổ sai, hơn nữa còn có thể gặp nguy hiểm.

- Gian khổ dọc theo đường đi thì không cần nói rồi, khi đến Túc Châu còn bị Man phiên bao vây nữa.
Dương Bác tựa như một lão tiền bối đang giảng cố sự quá khứ cho hậu sinh:
- Đám Man phiên này dựa vào núi ăn của núi, không phục vương hóa, biết rõ là đội ngũ quan lớn của triều đình còn ngăn cản không cho đi, nhất định phải trả tiền mãi lộ.
Hắn còn kiên trì giải thích:
- Cái gọi là tiền mãi lộ chẳng qua là cướp bóc gọi cho trang nhã mà thôi, nếu như không cho thì chúng sẽ trực tiếp giết người cướp của.

Thẩm Mặc gật đầu, biểu thị lý giải, y tại Cán Nam cũng gặp phải loại tình huống này, tuy nhiên tên tuổi của Hà Tâm Ẩn quá lớn, vừa nói ra thân phận đối phương lập tức thu binh, còn có thể nhiệt tình mời khách ăn cơm. Cho nên y vẫn chưa vì việc này mà tổn thương trí não.

- Địch các lão thay mặt thiên tử tuần mục, sao có thể tiếp thu loại áp chế này? Liền hạ lệnh động võ, nhưng bị các võ sĩ cự tuyệt, bởi vì đối phương rất nhiều người.
Dương Bác dùng một loại giọng điệu tưởng nhớ lại giảng giải:
- Vừa không thể đánh, lại không thể cầu hoà, thế mới phiền phức.

- Lúc đó Bồ Châu công đứng dậy và nói: 'Có ta ở đây, nhất định bảo vệ đại nhân không việc gì'. - Thẩm Mặc tiếp nối câu chuyện.

- Thì ra Thẩm đại nhân đã nghe nói qua? - Dương Bác nhìn Thẩm Mặc nói.

- Sự tích quang huy của nâm lão vãn bối chúng ta đã sớm nghe nhiều nên thuộc rồi.

Thẩm Mặc cười nói. Thì ra ngay tại thời khắc Địch Loan tiến thối lưỡng nan đó, Dương Bác đã triệu tập toàn bộ thị vệ, bảo họ mặc chỉnh tề, mang theo nguyên nghi trượng uy vũ hùng tráng ra khỏi doanh trại, cũng vênh váo tự đắc lệnh đám Man phiên xếp hàng nghênh tiếp.

Lần này thì làm cho đám Man phiên hồ đồ rồi, tựa như cọp Quý Châu lần đầu tiên thấy con lừa, thoáng cái bị trấn trụ. Dương Bác càng thêm ra sức biểu diễn:
- Địch các lão của Nội các Đại học sĩ suất lĩnh đại quân đến tận đây, chúng tôi là quân tiên phong của các lão, các ngươi dám mang chút người thế này ra nghênh tiếp hả? Người còn lại đi đâu hết rồi? Nếu như chờ đại quân hộ vệ của các lão đến, các ngươi còn dám khinh nhờn thì bắt hết các ngươi lại.

Đám Man phiên vốn có dự định làm một cú liền trợn tròn mắt, đây vẫn là lần đầu tiên có người bị cướp ngại họ ít người, nhất thời trở nên lưỡng lự.

Lúc này Dương Bác mới nói chậm lại:
- Nhưng người không biết không có tội, nể mặt các ngươi đi ra nghênh tiếp nên sẽ ban thưởng cho các ngươi một ít, lần sau chờ các lão tới đây thì phải nhớ kỹ nhiều người hơn mới được đấy.

Đám Man phiên triệt để bị sự phô trương thanh thế của hắn đánh lừa, cho rằng phía sau thật có đại quân sắp tới, đâu còn dám lỗ mãng nữa? Lại nói ban tưởng cũng rất dày, hà tất cần phải đánh đánh giết giết chứ? Kết quả đám Man phiên thu hồi đao thương, còn giết trâu giết dê dùng mỹ tửu mỹ thực khoản đãi bọn Dương Bác, vui vẻ đưa tiễn bọn họ xuất cảnh.

Một phen vừa kéo vừa đánh, làm cho Man phiên không dám làm càn, lại bảo vệ thể diện của triều đình. Sau khi cố sự này được truyền đi, danh tiếng của Dương Bác lan xa, có thể nói là tác phẩm thành danh của hắn, cho nên Thẩm Mặc cũng nghe qua.

Ngày hôm nay vào lúc này, Dương Bác nhắc lại chuyện xưa, đương nhiên không phải vì nói cố sự, mà là đang giảng đạo lý cho Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc là người minh bạch, đương nhiên biết hắn có ý gì... Hiện tại, Yêm Đáp chính là Man phiên, Minh quân chính là Địch Loan. Nếu không chịu mất mặt lại đánh không lại, vậy biện pháp tốt nhất chính là như hắn năm đó, trước phô trương thanh thế, trấn trụ được đối phương rồi sau đó mới cho chúng chút lợi ích, không làm mất thể diện của triều đình lại tiễn ôn thần đi được... Dù sao tặc không đi tay không.

Thấy đã đến lúc này rồi Dương Bác vẫn còn cố gắng khuyên bảo mình đừng cứng đối cứng với người Mông Cổ, ấn tượng của Thẩm Mặc đối với hắn ngược lại tốt hơn rất nhiều. Y biết, trong bầu không khí cuồng nhiệt hiện nay, con người vẫn đang sống theo nghịch triều lưu, khả năng không lớn chỉ là vì tư lợi bản thân, bởi vì đó chắc chắn cái được không bù đắp đủ cái mất. Chỉ có người trong lòng càng cao thượng hơn mới có thể kiên trì quan điểm của mình. . . Bất luận là đúng hay là sai, chí ít cho rằng mình đang kiên trì chân lý.

***

Nhưng trong lòng Thẩm Mặc nguội lạnh.

Cố sự của Dương Bác tuy tràn ngập trí tuệ, nhưng là trí tuệ mang theo mùi mục nát. . . Đừng quên, yêu cầu lúc ban đầu của Man phiên là gì? Cầu tài mà thôi, Địch Loan không đáp ứng. Cuối cùng biện pháp giải quyết của Dương Bác kỳ thật chẳng qua là lấy danh nghĩa ban thưởng thanh toán khoản tiền đó, trên bản chất có gì khác nhau đâu? Đương nhiên, trong mắt các đại nhân đình triều đình thì khác nhau lớn -- ' tiền mãi lộ' quá có nghe, ý vị bị áp chế quá nặng, thể diện triều đình có mất ở chỗ "ban thưởng" cũng dễ nghe nhiều hơn, đó là một loại ban tặng trên đối với dưới, có mặt mũi biết bao chứ.

Tất cả, đều là vì thể diện triều đình, toàn bộ trí tuệ cũng đều dùng để làm sao không mất thể diện, đâu thèm quản lê dân bách tính sống hay chết, lợi ích quốc gia có còn hay mất -- chỉ cần không mất thể diện, có thể đánh lừa được trên và dưới, chính là theo đuổi lớn nhất của người làm quan, về phần lớp vải lót phía dưới mặt mũi có phải thối nát hay không thì không phải là điều mà các đại nhân của Đại Minh quốc quan tâm.

Ngay cả đại thần được xưng lá chắn quốc gia như Dương Bác cũng nghĩ như thế thì Đại Minh sao có thể không mục nát được? Nếu như điểm ấy không thay đổi, tại các phương diện khác có tiến hành ít nhiều cải cách thì cũng sẽ chìm trong trong cảnh chiến tích phù phiếm, không dùng được. Đại Minh này cũng xứng đáng bị tộc Tungus tiêu diệt.

- Thẩm đại nhân, Thẩm bộ đường. . .

Giọng của Dương Bác kéo Thẩm Mặc lại từ trong trạng thái thất thần, y cười nói:
- Ý của lão đại nhân hạ quan hiểu được, nhưng mà cố sự của ngài nói cho chúng ta biết, muốn tiền mãi lộ biến thành tiền ban thưởng, ở giữa vẫn còn cần làm đối phương sợ hãi trước.

- Ừm.
Dương Bác thoả mãn gật đầu, lại có chút hồ nghi nói:
- Không phải là ngươi nói cho có lệ đấy chứ?

Hắn cảm giác Thẩm Mặc chuyển biến có hơi nhanh quá.

- Không dối gạt ngài, chiều nay có mở một cuộc họp, biểu hiện của họ làm hạ quan thất vọng quá, không ngờ ngay cả dũng khí chính diện quyết chiến với thát tử cũng không có. - Thẩm Mặc thở dài nói: - Nói thật chứ, hối hận không nghe lời ngài nói từ sớm, vốn tưởng rằng không phải là chiến thì là hàng, hiện tại mới biết còn có biện pháp không chiến không hàng. Xin ngài chỉ điểm chút sai lầm.

- Đâu có...

Dương Bác luôn miệng nói khách sáo, tâm tư thì nhanh chóng chuyển động, phán đoán thật giả về lời này của Thẩm Mặc, cảm giác chí ít là nghe lọt tai. Cho dù hắn vẫn đang kiên trì tiến công, nhưng một khi bị gặp cản trở, tất nhiên sẽ trở lại trên con đường mình đã chỉ. Dương Bác liền nói:
- Dù sao ta là chủ soái trên danh nghĩa, một khi ngươi gặp chuyện thì ta cũng thoát không được liên quan, hiện tại chúng ta chỉ có đồng tâm hiệp lực, hợp lực vượt qua cửa ải này.

- Ngài quả là người rộng lượng. - Thẩm Mặc nghe vậy xấu hổ hành lễ: - Trước đó đã khiến lão đại nhân phải khó xử, thật sự là xin lỗi, đợi chiến hậu tất sẽ đăng môn tạ lỗi.

- Ha ha. . .

Mặc dù không biết lời của y là thật hay giả, Dương Bác cũng cảm giác không còn bực bội nữa, rộng lượng cười nói:
- Thanh niên nhân mà, huyết khí phương cương là bình thường.

Lúc này, đã có thể nghe được tiếng rống trong quân doanh Tuyên Đại, còn có rất nhiều quan binh quân đội bạn đang xem náo nhiệt, Dương Bác ghìm lại cương ngựa nói:
- Cứ lo việc trước mắt đi, việc này ngươi chuẩn bị xử lý thế nào?

- Mã Phương kích động bộ đội không nghe chỉ huy, đương nhiên là có tội.
Thẩm Mặc ôm quyền nói:
- Nhưng vừa rồi ngài cũng nói rồi đấy, trước tiên chúng ta phải làm địch nhân khiếp sợ. Tại hạ thiết nghĩ, có thể làm cho người Mông Cổ cảm thấy sợ cũng chỉ có tên tuổi của Mã vương gia thôi, cho nên cả gan mời lão đại nhân tạm thời tha cho hắn, để cho hạ quan giở trò một chút.

- Ừm.
Dương Bác vuốt chòm râu, lâm vào suy tư.

- Lão đại nhân, mời thủ hạ lưu tình, tại hạ cảm tạ lần nữa. - Thẩm Mặc lại ôm quyền nói.

Trầm mặc hồi lâu, Dương Bác rốt cuộc mở miệng nói:
- Ngươi chuẩn bị để cho ai làm tổng chỉ huy?

Hắn đã thấy rõ, nếu như Thẩm Mặc dám trực tiếp nhúng tay chỉ huy thì trận này nhất định thất bại.

- Tuần phủ Bảo Định Đàm Luân. - Cũng may Thẩm Mặc vẫn là tự mình biết mình.

- Ừm.
Dương Bác ừ tiếng nữa.

***

Trong quân doanh Tuyên Đại đốt đuốc sáng trưng, người ở bên trong chia làm hai phái phân biệt rõ ràng, trên giáo trường trước cửa doanh tất cả đều cưỡi ngựa, cầm đao kéo cung, giương cung bạt kiếm giằng co với nhau.

Vương tổng đốc đi cùng với hai vị tổng binh đứng ở giữa đám hộ vệ lớn tiếng nói:
- Mã Đức Hinh, bản quan kính ngươi là tiền bối có công lớn, càng không muốn gà nhà bôi mặt đá nhau, đại khai sát giới đối với tướng sĩ của mình, chỉ cần ngươi hiện tại rời khỏi, ta bảo đảm không truy cứu việc này và cũng sẽ không có bất kỳ ai truy cứu nữa.

Dừng một chút lại nói với các quan binh đi theo bên cạnh Mã Phương:
- Các ngươi cũng vậy, lập tức hồi doanh, ta có thể coi như chưa từng có cái gì xảy ra, nếu không yên tâm thì ta có thể chiết tiễn lập thệ.

Đành phải thừa nhận, Vương Chi Cáo vẫn là người rất khôn ngoan, biết lúc này không thể lửa cháy đổ thêm dầu, cho nên cưỡng chế tức giận, cũng muốn trước tiên áp chế lại tình hình.

Nhưng Mã Phương đã ăn phải quả cân quyết tâm, hắn kiên quyết cự tuyệt:
- Không được, ta muốn dẫn họ báo thù rửa hận cho các gia hương phụ lão.

Tướng lĩnh có thể chu toàn cùng với người Mông Cổ giảo hoạt, thì nhất định có trị tuệ hơn người.

Thấy hắn lấy đại nghĩa để áp chế mình, Vương Chi Cáo thầm than một tiếng, chấp hành mệnh lệnh của lão thủ trưởng thì không có đại nghĩa nào đáng nói hết. Hắn liền lạnh lùng nói:
- Ta là tổng đốc Tuyên Đại, hiện tại ta hạ lệnh tất cả mọi người tại chỗ đợi mệnh, ai dám bước ra khỏi cửa doanh một bước thì chính là vi phạm quân lệnh, chém không tha.

Sát khí nổi lên khiến người sợ hãi, quả nhiên có không ít người trên mặt hiện vẻ khiếp sợ.

- Hừ hừ, chưa hẳn đâu...
Mã Phương cũng không phải là kẻ lỗ mãng, hắn có chuẩn bị mới đến đây. Thấy hắn lấy ra một phong thư từ trong người và nói:
- Chỗ ta có bản sao của thánh dụ, hoàng thượng có chỉ, mệnh từ trong bộ đội tại kinh chọn ra người gan dạ tinh nhuệ cấu thành bộ đội xuất kích xua đuổi Thát Lỗ, bất kể kinh doanh hay là ngoại quân, có tình nguyện viên thì đều có thể tham gia.

Rồi trừng hai mắt nói:
- Lẽ nào mệnh lệnh của ngươi còn cao hơn cả thánh chỉ hả?

- Đương nhiên không phải. . .
Vương Chi Cáo nuốt nước bọt, gian nan nói:
- Nhưng ta là tổng đốc Tuyên Đại, không trải qua sự đồng ý của ta, ai cũng không thể rời khỏi.
Rồi nghiêm mặt nói:
- Cùng lắm thì chúng ta đến Kim Loan điện lý luận, để xem tới cùng hoàng thượng nói ai không đúng.

- Ta nhất định muốn đi thì sao? - Mã Phương khinh miệt liếc hắn một cái: - Ai có thể ngăn được?


- Ngươi. . .
Vương Chi Cáo biết không thể khách khí với hắn nữa, nghiêm mặt quát lớn:
- Mã Phương, ngươi quá không biết điều rồi đấy, tưởng mình là Mã vương gia thật sao? Ngươi có biết là một binh một tốt của Sơn Tây Tuyên Đại toàn thuộc bản soái tiết chế hay không? Cho dù muốn tuân thánh mệnh thì cũng là chuyện của Vương mỗ ta, không cần ngươi ở chỗ này bao biện làm thay.

Hắn càng nói càng hận, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bản soái niệm tình ngươi là lão tướng, lại đã từng lập được công, cho nên mới nhân nhượng ngươi hết lần này đến lần khác, ngươi lại phát rồ, không nhìn pháp luật triều đình, cố ý muốn đảo loạn quân vụ của Tuyên Đại ta, ta không tố cáo ngươi không được. Không chỉ cáo ngươi họa loạn quân tâm, còn muốn cáo ngươi coi rẻ quân kỷ. Mặc kệ ngươi là mã vương gia hay là ngưu vương gia, hiện tại ở trong doanh của ta thì chính là ta lớn nhất, người đâu, bắt hắn lại cho ta.

Lệnh vừa hạ xuống, binh lính bên hắn liền muốn động thủ.

Lúc này Mã Phương xé xuống miên bào trên người, lộ ra thân thể toàn bắp thịt đen đúa, lại nói với các dũng sĩ Mã gia phía sau:
- Các ngươi cũng cởi áo ra đi.

Đoàn người không nói hai lời liền xé bỏ đi quân phục, tất cả đều để trần thân trên, làm tất cả các quan binh đối diện đều sợ ngây người -- cũng không phải là chưa thấy qua nhiều người khỏa thân như thế này, mà là trên thân mỗi một người họ đều chằng chịt vết sẹo, có vết thương của thương, của kiếm, của đao, có tên, còn có một số bị lửa đốt. Mấy trăm người không một ai hoàn hảo. Mã Phương cũng không ngoại lệ, hơn nữa vết thương trên người hắn còn nhiều, còn sâu hơn những người khác, trong ánh lửa càng có vẻ đáng sợ, nhưng nó lại giống như những huân chương huyền diệu, khiến người khác tự ti mặc cảm.

Mã Phương chỉ vào họ và nhoẻn miệng cười:
- Mọi người thấy cả rồi chứ, đây là Mã gia dũng sĩ trong truyền thuyết đấy, những vết thương trên người họ đều không ngoại lệ, đều để lại trong những cuộc chiến với người Mông Cổ. Đây đều là may mắn, còn nhiều hơn huynh đệ đã sớm da ngựa bọc thây, an nghỉ nơi thảo nguyên rồi.
Rồi hắn thả sức hét lớn:
- Chúng ta đánh bạc tính mệnh đi, không phải là vì thăng quan phát tài, chúng ta là vì cái gì chứ?

- Bảo vệ quốc gia xua đuổi Thát Lỗ!

Mấy trăm thanh âm như một người giận dữ hét lên, Lại dẫn phát ra tiếng hét giận dữ cả cả vạn người:
- Bảo vệ quốc gia, xua đuổi Thát Lỗ!

Mấy người Thẩm Mặc nghe được chính là thanh âm này.

Tất cả điều này quá mức kinh người, không chỉ binh Tuyên Đại bị chấn kinh, ngay cả quân đội bạn vây xem ở bên ngoài cũng sợ ngây người. Đám đại đầu binh trước kia chỉ biết ăn rồi chờ chết đã được triệt để giáo dục một lần, tới cùng nam nhân làm lính vì cái gì.

- Đến đây để cho bọn này cũng cảm thụ một chút đao thương của mình đi.
Mã Phương vỗ ngực, chỗ đó có một vết thương sâu tận xương:
- Hướng chỗ này nè, người Mông Cổ không bắn chết ta, các ngươi bồi thêm một nhát coi như là giúp chúng một đại ân rồi đấy, các ngươi tới đây đi.

Ai còn dám tới? Sau khi Mã gia dũng sĩ để trần cánh tay đã hù mọi người sợ ngây ra. Vương Chi Cáo trán đầy mồ hôi mắng thầm 'Sao lại giở thủ đoạn vô lại này chứ' Hắn cảm thấy đối đầu với đám đại binh đầu óc đơn giản thì loại thủ đoạn này là tốt nhất.

Thật ra hắn sai rồi, sùng bái dũng sĩ, theo anh hùng là thiên tính của quân nhân. Mà Mã gia dũng sĩ chiến công hiển hách, vết thương chồng chất không thể nghi ngờ là dũng sĩ trong dũng sĩ, anh hùng trong anh hùng.

***

Ngay tại lúc Vương tổng đốc đã vô kế khả thi thì chợt nghe được một tiên âm:
- Lão lệnh công giá lâm.

Lời này giống như có ma lực, đoàn người chen chúc nhau lập tức tách ra hai bên, tự động tránh ra một lối đi, trên giáo trường lúc nãy còn đằng đằng sát khí thoáng cái đã trở nên an tĩnh.

Đương nhiên lệnh công này chỉ chính là Dương Bác, mà không phải là Thẩm Mặc. . . Trên thực tế, cách tôn xưng 'Lệnh công' đầy mùi trung cổ này bắt đầu từ cách xưng hô của bộ hạ đối với Dương Bác. Trong lòng rất nhiều tướng sĩ biên quân, Dương lão lệnh công chính là đại lão bản của họ, không có một ai khác.

Thấy Dương Bác xuất hiện tại cửa doanh, Vương Chi Cáo lập tức yên lòng hơn, thầm than thở: 'Lão đại nhân, rốt cuộc ngài cũng đến rồi...' hắn vội vàng thúc ngựa đi lên nghênh đón.

- Tham kiến đốc soái.

Đợi đến gần rồi Vương Chi Cáo xoay người xuống ngựa, chỉnh tề quỳ một gối xuống đất.

- Ừm.

Dương Bác dùng xoang mũi hừ một tiếng, ánh mắt lại lướt qua bọn họ, rơi vào trên người Mã Phương.

Mã vương gia vẫn tràn đầy khí phách rốt cuộc không bình tĩnh nữa, hắn cười có chút không được tự nhiên, cuối cùng xoay người xuống ngựa, cũng quỳ một gối xuống:
- Lão lệnh công.

Đời này hắn chỉ sợ qua có hai người, một vị là Chu tổng binh đã quá cố, đó là ân công của hắn, một vị khác, chính là Dương Bác này.

Bắt đầu từ cái ngày hắn làm thiên hộ thì Dương Bác chính là đại lão bản của hắn, đến bây giờ đã hơn 20 năm rồi, Mã Phương đã quen tất cung tất kính đối với Dương Bác; huống hồ thời gian huy hoàng năm đó của hắn cũng không nằm ngoài sự thưởng thức và đề bạt của Dương Bác. Phần ân tình này đặt ở trên người ai cũng đều nặng nề, huống chi là loại hán tử nặng nhất tình nghĩa như hắn chứ.

Dương Bác căn bản không phản ứng Mã Phương, mà nhìn Thẩm Mặc một cái, ý rất rõ ràng. . . Tiểu tử, biết cái gì gọi là trời cao đất rộng rồi chứ?

Quân doanh ồn ào náo động bởi vì sự xuất hiện của một người mà trở lại an tĩnh.

Dương Bác tự thân cũng cảm thấy rất vui sướng, loại cảm giác vạn người kính ngưỡng, kỷ luật nghiêm minh đí này thật sự quá tốt. Đáng tiếc từ khi hồi kinh tới nay mọi chuyện đều không thuận, bè lũ xu nịnh, khiến người không hài lòng, hắn cũng sắp quên đi tôn nghiêm đã từng của mình rồi. Cảm khái một hồi, ánh mắt của hắn mới chậm rãi đảo qua giữa sân, cuối cùng rơi vào thân thể đầy cơ thịt của Mã Phương:
- Ngươi nóng trong người hả?

Bản lĩnh thiên đại của Mã Phương cũng hóa thành hư ảo, hắn ngượng ngùng nói:
- Không nóng. . .

- Thế trời thì lạnh sao lại đánh trần ra thế? - Dương Bác khẽ vuốt cây roi da trâu trong tay.

- Việc này...
Mã Phương cúi đầu không nói gì.

- Ngẩng đầu lên.

Dương Bác khẽ quát. Mã Phương theo tiếng ngẩng đầu, thấy lão lệnh công mặt nén giận, giơ cao cây roi ngựa trong tay.

'Chát' một tiếng, một roi rơi xuống cổ hắn, in ra một vệt máu dài.

Mã Phương trái lại ưỡn người càng thẳng hơn.

Dương Bác còn chưa hết giận, roi liên tiếp hạ xuống, từng roi ăn vào thịt, Mã Phương thì vẫn không nhúc nhích tí nào.

Quất hơn 10 roi liền, lão Dương Bác có chút thở gấp mới chịu dừng lại, chỉ đầu roi vào mũi Mã Phương mắng:
- Loại chó càng lúc càng không ra gì. Ngươi là mệnh quan triều đình, không phải là đầu lĩnh bọn cướp, kỵ binh Đại Đồng là bộ đội của triều đình, không phải là tài sản riêng của Mã Phương ngươi.

Mã Phương ngẩng cao đầu, không rên một tiếng.

- Còn dám kích động quan binh chia rẽ, ngươi muốn chết hả?
Dương Bác tiếp tục khiển trách:
- Vương tổng đốc tại chỗ chém ngươi, không ai nói lý cho ngươi chứ gì?

Rồi đem vung tay lên nói:
- Bắt hắn lại, minh hình chính pháp, tuyệt không nuông chiều.

Lập tức có mấy quân sĩ muốn tiến lên bắt lại Mã Phương. Mã gia dũng sĩ không thể mặc kệ nữa, một loạt qùy gối trước mặt Dương Bác, cao giọng nói:
- Chuyện không liên quan đến tướng quân, là bản thân chúng tôi muốn cùng tướng quân về Sơn Tây đánh thát tử.

- Lệnh công, ngài muốn bắt muốn giết thì cứ bắt giết chúng tôi đi, đừng có trách tội tướng quân...

Tiếng cầu tình không dứt bên tai, Dương Bác chỉ cười nhạt thôi. Lúc này Thẩm Mặc cũng hợp thời đứng ra van xin hộ:
- Chuyện này cũng trách ta, không đem thánh chỉ nhắn nhủ rõ ràng mới làm cho Mã tướng quân hiểu lầm. Đại chiến thì ngay trước mắt, sát tướng bất tường, triều đình lại đang là lúc cần dùng người, không bằng cho hắn một cơ hội để hắn lập công chuộc tội.

Dương Bác đương nhiên sẽ không giết Mã Phương, hắn làm nãy giờ chính là đợi người khác cầu tình, nhưng khổ chủ người ta không mở miệng thì không được. Thế là hắn nhìn qua Vương Chi Cáo.



Vương Chi Cáo tâm như minh kính, hắn biết tính tình của lão thủ trưởng, nếu như thật muốn đại khai sát giới thì sẽ không cần tốn sức đánh chửi Mã Phương làm gì. Sở dĩ vừa bắt đầu đã đánh đã mắng thật ra là trút giận thay cho hắn, để cho hắn rộng lượng một chút. Nghĩ vậy, Vương Chi Cáo thầm than một tiếng rồi thấp giọng nói:
- Thẩm bộ đường nói rất phải, đó cũng là tấm lòng tha thiết của Mã tướng quân, xin lão lệnh công khoan dung hơn cho.

Dương Bác nghe vậy không ngừng gật đầu, ánh mắt tán dương nhìn Vương Chi Cáo nói:
- Vương tổng đốc là người thức đại thể, ta rất vui mừng.
Rồi chuyển sang nói với Mã Phương:
- Đầu chó tạm thời còn đặt trên cổ, ngươi đừng cao hứng quá sớm, nếu như lần này thất bại, trở về cả vốn lẫn lãi cùng nhau tính sổ. Cút đi mặc quần áo vào.

Mã Phương vui mừng khôn xiết:
- Nói như vậy, ngài đồng ý ta dẫn người đi rồi?

- Ta cũng không nói. - Dương Bác nghiêm mặt nói: - Binh Tuyên Đại thuộc tổng đốc Tuyên Đại quản, Binh bộ thượng thư như ta cũng không xen vào được.

Mã Phương mở cờ trong bụng, một mặt cầm lấy quần áo mặc vào, một mặt chịu tội với Vương Chi Cáo.

Dưới bầu không khí và trường hợp thế này, Vương Chi Cáo còn có thể nói cái gì nữa? Cũng chỉ cười trừ cho qua.

Nếu như Từ Vị hoặc Trương Cư Chính ở chỗ này thì khẳng định sẽ phải quỳ bái cho Thẩm Mặc, vốn rõ ràng phải đi ủng hộ Mã Phương thì nhất định sẽ trở mặt với Dương Bác, ai ngờ y phiên vân phúc vũ một hồi thế nào mà lại cảm hóa Dương Bác trở thành thuyết khách, phần công lực này đã đến tình cảnh đại âm nhược hi(~đại trí giả ngu) rồi.

Dương Bác đã nhận lời Thẩm Mặc sẽ cho y dùng Mã gia quân, nhưng hắn đương nhiên không thễ làm không, phần người tốt phải do bản thân hắn làm, thế là nói với quan binh khắp doanh:
- Gia hương gặp nạn, Thạch Châu gặp nạn, ta cũng là người Sơn Tây, đêm không thể ngủ, lòng nóng như lửa đốt, hận không thể cầm thương lên ngựa trở lại liều một trận với thát tử, cho nên ta lý giải tâm tình của các ngươi, cũng có thể giúp các ngươi khuyên Vương tổng đốc thả người.

Lời vừa nói ra, toàn trường òa lên tiếng hoan hô.

- Đừng cao hứng quá sớm. . .
Dương Bác khoát tay, ý bảo mọi người an tĩnh, lại nói:
- Có vài lới muốn nói trước với các ngươi, lần này Yêm Đáp quấy nhiễu đã hoàn toàn khác với phân tán quấy rầy, chỉ vì cầu tài như trước đây. Lần này hắn tự suất lĩnh trọng binh, mưu đồ tất nhiên không nhỏ.

Thoáng dừng lại hắn nói tiếp:
- Trước kia quân ta không phải là chưa từng đối mặt qua nhiều Thát Lỗ như vậy, nhưng đều là dựa vào thành trì, lấy hiểm mà thủ. Nhưng lần này, chúng ta đành phải giao chiến với chúng dưới điều kiện ngang nhau. Mọi người cũng không phải tân đinh, đương nhiên biết dưới tình huống vô hiểm khả thủ, đối mặt với mấy vạn thiết kỵ Mông Cổ thì tới cùng có ý nghĩa gì.

- Các ngươi cũng đừng có tâm lý gánh vác, lần này xuất chinh chỉ là chí nguyện, nhiệm vụ lưu lại càng trọng đại hơn, bảo vệ kinh thành, đây mới là bản chức của các ngươi, nó quan trọng hơn tất cả.

Những lời này của Dương Bác chính là giội nước lã cho mọi người. . . Các ngươi tới là để bảo vệ kinh thành, không quay về cũng không có trách nhiệm, trở về cũng rất có thể là da ngựa bọc thây, tới cùng lựa chọn thế nào, tin tưởng mọi người cũng đều có chủ ý của mình.

Toàn trường yên tĩnh lại. Lời của Dương Bác làm cho bọn quan binh đã tỉnh táo lại lâm vào đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Ra trận hay là ở lại? Sinh hay là tử? Đây quả là một vấn đề lớn.

***

Thấy hiệu quả đã đạt được, Dương Bác gật đầu với Vương Chi Cáo, lại nói với Thẩm Mặc:
- Lão phu muốn đến doanh trại khác, Thẩm đại nhân đi cùng hay là ở tại chỗ này?

- À, hạ quan còn có chút việc muốn làm. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Thứ không thể phụng bồi lão đại nhân rồi.

- Được rồi, ngươi làm việc của mình đi. - Dương Bác gật đầu nói: - Ngày mai không thể đưa tiễn được, vậy thì chờ các ngươi khải hoàn trở về, chúng ta sẽ cùng uống rượu mừng thắng lợi.

Vì bảo mật nên khi đại quân xuất phát sẽ không có bất cứ nghi thức nào, cũng không có bất kỳ ai đưa tiễn. Đương nhiên, nói bảo mật chỉ là một lý do, nguyên nhân là chân chính là ai cũng không nắm chắc đối với lần xuất chinh này, rất sợ đến lúc thất bại thảm hại thì không còn mặt mũi, cho nên ngay từ đầu cứ khép mình chút thì tốt hơn.

Cùng tiễn bước Dương Bác đi rồi, Thẩm Mặc lại tạ lỗi với Vương Chi Cáo, thái độ hết sức thành khẩn.

Trước đó tất nhiên là Vương Chi Cáo ôm hận trong lòng, hiện tại Thẩm Mặc chủ động xin lỗi, trong lòng rốt cuộc thoải mái hơn nhiều, hơn nữa mặc dù mọi người cùng cấp, nhưng người ta là Lễ bộ thượng thư, đăng các bái tướng chỉ ở sớm chiều, mình lại là một tổng đốc đợi phạt, có câu là làm người phải lưu lại một đường, ngày sau còn dễ gặp lại. Với người nằm ở tình thế yếu như hắn thì sẽ không chỉ lưu lại một đường, mà là phải lưu lại một mảng lớn, nhiều hơn nữa.

Vì vậy Vương tổng đố biểu thị rất rộng lượng, chuyện quá khứ cứ cho nó trôi qua, về phần hiện tại và tương lai đương nhiên đều nghe đốc soái đại nhân an bài rồi. Nói đến thì hắn cũng là một nhân vật tàn nhẫn, một khi hạ quyết tâm thì tuyệt không dài dòng, lại hùng hồn nói với Thẩm Mặc:
- Hai vạn quân đội trong doanh trại của ta đều mặc cho Mã Phương hắn chọn, dù hắn có mang đi hết ta cũng chấp nhận.

Lời này khiến Thẩm Mặc cũng thấy hơi ngại.

Vương Chi Cáo tính toán rất tinh, dù sao thì chức tổng đốc này mình cũng làm không được rồi, tội gì phải suy nghĩ cho người kế nhiệm chứ? Còn không bằng tặng cho Thẩm Mặc một cái nhân tình, nếu có thể thành lập mối quan hệ với y tất nhiên sẽ có ích hơn nhiều với tương lai của mình, cũng coi như nhân họa đắc phúc rồi.

Thẩm Mặc nhìn Mã Phương, gật đầu nói:
- Vương huynh khoan dung độ lượng, rất biết quốc thể, tiểu đệ cực kỳ bội phục, tương lai nếu có thể may mắn đắc thắng, tất không thể thiếu công lao giúp đỡ của Vương huynh.

Vương Chi Cáo nghe vậy đại hỉ, thầm nghĩ Thẩm đại nhân này quả nhiên là thức thời, hắn liền nhiệt tình mời mọc:
- Bên ngoài trời lạnh, ta đã sai người chuẩn bị rượu rồi, chúng ta đi vào, vừa nói chuyện vừa đợi đi.

- Thế thì tốt quá rồi.

Thẩm Mặc gật đầu mỉm cười, y phải ở chỗ này chấn chỉnh, thời gian cấp bách cũng không thể xuất ra chủ ý xấu gì.

Đợi hai vị đại nhân đi rồi, giữa trường chỉ còn lại Mã Phương đang quỳ, nhưng bị Dương Bác nhiễu loạn một hồi, đã không còn khí thế như lúc đầu nữa rồi.

- Lão lệnh công nói đều đúng, nhưng hiện tại quân giặc hung mãnh, trốn tránh tất bại, tấn công mới có cơ hội thắng lợi.
Mã Phương thấy thế xúc động nói:
- Huống hồ thân là binh lính triều đình thì phải có chức trách vệ quốc, giữ gìn quê nhà.

Kết quả là hắn đã suy nghĩ nhiều rồi, sau khi trầm mặc chốc lát, Mã gia dũng sĩ đứng ra nói:
- Đại trượng phu thân chịu quốc ân nhiều năm, giữa lúc giết địch báo quốc, tuy là trận này tất bại, dù có liều tính mệnh này của chúng ta thì cũng phải để cho quân giặc biết được cái uy của Đại Minh ta, chết có gì ngại.

Sau đó tất cả bọn thủ hạ đứng lên hết, lúc này ai cũng không còn thấy vẻ lo lắng nữa. Ngay sau đó tướng sĩ toàn doanh đều quần tình sục sôi, tranh nhau ra trận.

Lão Dương Bác mặc dù kinh nghiệm dày dặn nhưng hắn đã đánh giá thấp dũng khí và lòng yêu nước của các tướng sĩ. . .Đương nhiên, cũng không thiếu kẻ chết vì sĩ diện.

Mã Phương là người dẫn binh nên hết sức sáng tỏ đối với tâm lý của các tướng sĩ, hắn không thể mang theo tướng sĩ khuyết thiếu dũng khí mười phần ra trận, phải tiến hành sàng lọc lại. Vì vậy hắn nói trận này hung hiểm cỡ nào, nhiều lần căn dặn tam quân, có huynh đệ cùng ở trong quân thì đệ đệ ở lại, phụ tử cùng ở trong quân thì con trai ở lại, trong nhà có con trai độc nhất thì không cho xuất chiến.

Dặn dò xong xuôi, Mã Phương thúc ngựa lên đài điểm tướng, chờ đợi dũng sĩ chân chính đến.

***

Thẩm Mặc và Vương Chi Cáo hàn huyên thật lâu, đề tài tự nhiên không ngoài chiến dịch lần này. Vương tổng đốc là lão biên soái đã vài chục năm, lại lòng tràn đầy muốn làm tốt quan hệ với y, cho nên nói năng không hề giấu diếm điều chi, làm cho Thẩm Mặc được lợi không ít.

Mãi đến canh tư thì Hồ Dũng đã trở lại, bên tai Thẩm Mặc nhẹ giọng nói vài câu, Thẩm Mặc gật đầu, đứng dậy nói với Vương Chi Cáo rằng có chuyện quan trọng muốn làm.

Vương Chi Cáo biết đại quân lập tức muốn xuất phát, nào dám giữ lại, đích thân đưa Thẩm Mặc ra khỏi trướng trung quân.


Hai người tới giáo trường, ở đó Mã Phương đã chỉnh quân hoàn tất, mặc dù nhiều lần sàng lọc nhưng vẫn có 7000 dũng sĩ nguyện ý theo, có thể thấy được lực hiệu triệu của Mã vương gia quả thật không thường chút nào, ngay cả lão Dương Bác cũng kéo không nổi.

Vương Chi Cáo có chút đau lòng, trước kia hắn cảm thấy có ba bốn nghìn người theo đã là tốt lắm rồi, không nghĩ tới nhoằng một cái hầu như đã kéo sạch tinh nhuệ trong doanh trại của hắn rồi. Chỉ là trước đó đã mạnh miệng nói, giờ đâu thể đổi ý? Chỉ có thể yên lặng tiếp nhận phần nội thương này.

Mã Phương mời đốc soái chỉ thị, Thẩm Mặc nói có Mã vương gia ông ở đây rồi, ta không cần lo lắng về sĩ khí, cho các ngươi thời gian một canh giờ để chuẩn bị hành trang, giờ mẹo đến trước An Định môn đợi mệnh.

Mã Phương lĩnh mệnh mà đi, bảo bộ hạ nắm chặt thời gian chuẩn bị ngựa, vũ khí, lương thảo. Hắn đã là lão tướng, những thứ này tự nhiên khỏi cần quan tâm.

Rời khỏi quân doanh Tuyên Đại, Thẩm Mặc trầm giọng hỏi:
- Hắn ở đâu?

- Thôn Sông Mã ngoài 30 dặm. - Hồ Dũng hồi báo: - Trấn phủ ti xuất động toàn bộ nhân thủ tìm kiếm, đã tìm khắp những nơi mà hắn có thể đi, cuối cùng tìm được hắn ở cái xó đó. . .Có người nói đó là nhà tứ cữu lão gia tam phòng di thái của hắn, cũng không biết hắn đến đó làm gì.

- Quỷ biết. - Thẩm Mặc kẹp chặt bụng ngựa nói: - Đi trước dẫn đường đi.

- Giá.

Đoàn người giục ngựa lao đi, quan đạo bằng phẳng rộng rãi nên cũng đi nhanh hơn ban ngày một chút.

Khi trời tảng sáng đến thôn Sông Mã, Cẩm Y Vệ đã chờ sẵn ở đó, Thẩm Mặc thấy Lục Luân và Chu Thập Tam, đúng vậy, chính là nhị công tử của Lục Bỉnh, đệ đệ Lục Luân của Lục Cương.

Hai người lên nghênh đón, cung kính hành lễ.

Thẩm Mặc đỡ lấy họ:
- Lại khiến hai người vất vả cả đêm rồi.

- Phải thế mà.
Lục Luân vẻ mặt cảm kích nói:
- Nếu không phải sư thúc thần cơ diệu toán, lần này Lục gia khẳng định cũng bị...

Thẩm Mặc khoát tay ngăn không cho hắn nói hết, trầm giọng nói:
- Sau này những chuyện như thế cứ chết trong bụng đi, truyền ra ngoài mọi người xong đời hết đấy.

Lục Luân nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói:
- Cái này còn là người nữa sao?

- Lẩm bẩm cũng không được.
Thẩm Mặc trừng mắt với hắn, lại nói với Chu Thập Tam:
- Thập Tam ca, các ca ca mỗi người đều trời Nam biển Bắc cả rồi, ngươi phải chỉ điểm cho hắn nhiều hơn, để tránh cái miệng gây ra họa, thế thì sao chúng ta ăn nói với lão ca ca được?

Rồi lại trừng mắt với Lục Luân:
- Học ca ngươi nhiều chút đi, mấy năm nay hắn tiến bộ hơn ngươi nhiều rồi đấy.

- Đại nhân bớt giận, gần đây nhị gia xuân phong đắc ý, ngài lại là người thân nhất trên đời của hắn, khó tránh khỏi có chút sơ suất.
Chu Thập Tam vội vã cười bồi:
- Đúng không, nhị gia?

- Đúng lắm, đúng lắm. - Lục Luân gật đầu như gà mổ thóc: - Sau này ta sẽ chú ý hơn.

- Ừm.

Thẩm Mặc gật đầu, tiếp tục dạy bảo:
- Đừng tưởng rằng lên làm Chỉ huy sứ thì rất giỏi, lần này chơi cả thân cữu cữu của hoàng thượng, ngươi nói họ có thể từ bỏ ý đồ được không? Còn không biết khép nép một chút.

Vừa nghe thế Lục Luân rốt cuộc nghiêm chỉnh hẳn lên, yên lặng gật đầu, biểu thị nghe lọt tai.

Đúng vậy, hiện tại Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ không còn là Chu Đại nữa, cũng không phải Lục Cương, mà là Lục Luân. Sau một loạt các cuộc so đấu, việc này đã có thể đạt được hiệu quả tốt nhất rồi... Mọi người đều biết, nhân tuyển đầu lĩnh của Cẩm Y Vệ phải trung tâm tin cậy, cho nên hoàng đế thường sẽ lựa chọn cận thần mà mình tín nhiệm nhất đảm đương. Dù cho loại người chỉ tay năm ngón như Long Khánh cũng không thể ngoại lệ, sau khi đăng cơ tất nhiên sẽ đổi lại ban trước kia một lần, và an bài bằng nhân thủ tin cậy của mình.

Điều này đối với Lục Cương và Thập tam thái bảo thì không khác gì tai vạ đến nơi, là các đầu lĩnh đặc vụ biết được nhiều bí mật, một khi rời khỏi bản chức, đợi họ không phải là lui về tuyến hai, mà là tai ương ngập đầu.

Cũng may Thẩm Mặc đã sớm phòng ngừa chu đáo, Lục Bỉnh tổng cộng có hai nhi tử, Lục Cương là trưởng tử kế tục tước vị của cha, Lục Luân tuy là con thứ, nhưng địa vị của lão tử rất cao, lại cũng có ấm chức chỉ huy thiêm sự của Cẩm Y Vệ, lẽ ra cũng có thể tiến vào trấn phủ ti, nhưng Thẩm Mặc lại muốn an bài hắn vào Dụ Vương phủ để làm thị vệ. . . Lúc đó trận chiến giữa Cảnh Vương và Dụ Vương còn chưa phân thắng bại, Dụ Vương phủ vẫn là một nha môn vắng như chùa bà đanh, nào có béo bở như làm tại trấn phủ ti, còn có một đám thúc thúc chiếu ứng đến nơi đến chốn?

Hơn nữa Dụ Vương rất ghét đặc vụ, đối với Lục Bỉnh càng căm thù đến tận xương tuỷ. . . Bởi vì trong một đoạn thời gian rất dài, Lục Bỉnh phụng mệnh giám thị nhị vương, trong nhà của họ cài vào rất nhiều tai mắt, tùy thời đem nhất cử nhất động của họ báo cáo cho hoàng đế. . . Chỉ cần họ có chút cử chỉ không an phận thì tất sẽ bị hoàng đế lên án mạnh mẽ, thậm chí nghiêm phạt, làm hại hai huynh đệ câm như hến, ngay cả vương phi của mình cũng không tin. Chịu loại dằn vặt không phải người này, đương nhiên sẽ ghi hận lên kẻ đầu sỏ là Lục Bỉnh.

Thấy Thẩm Mặc muốn đưa mình đến Dụ Vương phủ, Lục Luân khóc lóc quỳ trên mặt đất, ôm lấy chân của y nói:
- Thúc giết ta ta cũng không đi.

- Đứng dậy.
Thẩm Mặc xuất ra uy nghiêm của thúc thúc, trầm giọng nói:
- Ngươi tưởng cha mình còn sống trên đời hả? Ai còn nhìn ngươi lăn lộn khóc lóc?

Lục Luân ngây người ra, không ngờ Thẩm Mặc lại nói ra lời tuyệt tình thế này, nếu không phải trước khi phụ thân qua đời đã bảo họ phát thệ phải đối đãi với Thẩm Mặc như đối đãi với phụ thân thì hắn đã sớm trở mặt rồi. Mặc dù cố nén cơn giận nhưng trên mặt vẫn cho thấy không hài lòng:
- Bảo điệt nhi đến Dụ Vương phủ làm người hầu còn không phải đẩy điệt nhi đến tử lộ sao? Thúc biết là Dụ Vương hận cha ta mà.

Thẩm Mặc lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng biết Dụ Vương hận cha ngươi, nhìn khí số của Đại Minh, hoàng vị sớm muộn là của Dụ Vương, chờ lúc hắn kế thừa đại thống, chính là ngày Lục gia ngươi cửa nát nhà tan.

- Vậy, vậy làm thế nào? - Lục Luân mới vẻ mặt lo lắng nói.

- Làm sao à? Trí chi tử địa nhi hậu sinh. Cha ngươi đắc tội Dụ Vương, nhưng đây là phụng mệnh hành sự, đổi là ai cũng phải làm như vậy. Nhưng sau đó cha ngươi càng âm thầm bảo vệ Dụ Vương không biết bao nhiêu lần, điều này không phải ai cũng làm được. Dụ Vương không biết, cho nên hận cha ngươi. Dụ Vương rất nặng tình. Thừa dịp cha ngươi qua đời, ta đã nói chuyện cha ngươi đã làm cho hắn. Hắn đã biết mình đã hiểu lầm cha ngươi, còn hỏi ta có thể làm chút gì cho cha ngươi. Ta mới đẩy ngươi ra, nói cha ngươi hy vọng có thể cho ngươi hầu hạ Dụ Vương cả đời, để chuộc lại lỗi lầm năm đó.

- Dụ Vương kỳ thật không quá nguyện ý, nhưng ngại mặt mũi của ta nên vẫn đáp ứng.

Thẩm Mặc nhìn sắc mặt Lục Luân như có chút suy nghĩ:
- Ngươi nhớ kỹ, đi phải khúm núm mà làm việc, trung tâm như một, chỉ nghe không nói, chân chính làm cho Dụ Vương và người trong phủ hắn đối đãi ngươi lại từ đầu... Đừng thấy ca ca ngươi đã kế thừa quan chức của cha ngươi, nhưng đợi đến cái ngày Dụ Vương nhập chủ đại nội vẫn còn phải nhờ ngươi bảo vệ Lục gia, và ban thuộc hạ cũ của cha ngươi.

Lục Luân là một đứa trẻ thông minh, hắn đã nghe hiểu lời nói của sư thúc, nhưng hắn vẫn còn lo lắng nói:
- Ta là một người từ bên ngoài đến, lại không được ai thích, sao có thể thành tâm phúc của vương gia được chứ?

- Đừng quên ngươi là đệ đệ của ai...
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Dụ Vương quý phủ không có thế lực của mình, chẳng khác nào như người điếc và người mù, vừa gặp phải sự tình liền lúng túng, cho nên ta mới phái ngươi qua đó.

- Ý của thúc là bảo ta đi làm tai mắt cho Dụ Vương? - Lục Luân trừng lớn mắt nói.

- Ừm.
Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Dụ Vương là một người nhẹ dạ, nhưng lại rất hiểu biết. Chỉ cần ngươi trung tâm với hắn, hắn tất nhiên sẽ coi ngươi là tâm phúc.

- Trung tâm? - Lục Luân nói: - Đến mức độ nào?

- Hắn là ông trời của ngươi. - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Thời khắc mấu chốt, ta, ca ca ngươi, còn có các thúc thúc bá bá của ngươi đều có thể bán đứng.

- Không được, không được. . .
Lục Luân liên tục xua tay nói.

- Bằng không thì sao hắn có thể yên tâm giao Cẩm Y Vệ vào tay ngươi được?

Ánh mắt Thẩm Mặc sâu thẳm, thanh âm trầm thấp nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.