Cho Em Hạnh Phúc

Chương 18




Không được!

Nhất định là không được!

- A ha... mẹ ơi.... Khôi cậu ấy bận nhiều việc lắm, chắc không ăn cơm cùng chúng ta được đâu. Phải vậy không Khôi?

Tôi nhanh nhảu nói rồi quay về phía sau nheo mắt nhìn hắn ý bảo cậu ta cũng gật đầu xác nhận đi xong. Nào ngờ tôi lại bị cậu ta lườm muốn rách mặt. Ơ hơ, tôi nào có tội tình chi? Thật sự thì tôi vẫn còn thấy ngượng khi giáp mặt hắn sau vụ bị " cưỡng hôn " lần trước nên đã hạn chế tối đa việc gặp mặt hắn rồi. Giờ mà ngồi ăn chung một bàn có mà bị cậu ta làm cho nghẹn đến chết mất...!!!

- Tôi không nhớ là hôm nay mình bận gì đấy Nguyên ạ, vả lại tôi cũng đang đói

" RẦM " - Một tảng đá chả rõ từ đâu rơi xuống đầu tôi. Đồ mỹ nam chết dẫm! Bộ một ngày cậu không làm tôi nổi điên lên là ngày ấy cậu mất tiền à? Hắn rốt cuộc là có âm mưu gì đây chứ???? Mẹ tôi nghe hắn nói vậy thì vui vẻ hẳn lên:

- Thế thì tốt quá! Nào, con vào nhà đi!

Uầy, tình trạng của tôi bây giờ thật sự là rất muốn bùng cháy! Ối trời đất ơi, sao trên đời này lại có loại người trơ tráo, đáng ghét như vậy chứ?? Đúng là lộn ruột với hắn mà. Đã vậy trước khi vào nhà cậu ta còn quay sang nhìn tôi với vẻ đắc ý lắm cơ đấy. Grừ, đồ khó ưa! Cầu mong cho cậu bị hóc xương cá đi. Đau khổ vuốt mặt, tôi cố lết xác vào phòng khách. Mẹ đang rót trà mời hắn, còn hắn thì cúi đầu cảm ơn. Ôi sao cái thế giới này như muốn ruồng bỏ tôi vậy?!

- Con ngồi chơi chút nhé - mẹ mỉm cười - cô vào bếp chuẩn bị cơm rồi chúng ta cùng ăn

Nghe mẹ nói câu đó, tôi mừng như bắt được vàng vậy, vội nắm lấy tay mẹ, hồ hởi:

- Thế thì mẹ để con phụ với! Một mình mẹ làm không xuể đâu.

Tưởng làm như vậy thì sẽ tránh mặt hắn được một chút, nào ngờ đâu...

- Ô hay, cái con bé này hôm nay lại dám xem thường mẹ à? Ngồi đó tiếp chuyện với bạn đi, một mình mẹ làm được hết!

Mẹ nhéo mũi tôi rồi nháy mắt đầy ẩn ý bước vào trong bếp. Để lại tôi với dấu cảm thán to đừng trên mặt. Ôi mẹ ơi, sao mẹ lại không hiểu cho nỗi lòng của con vậy chứ?

Bầu không khí u ám bủa vây lấy tôi một cách nặng nề. Tôi uể oải ngồi đối diện hắn. Nhìn cái bộ dạng khoan thai uống trà của cậu ta làm mà hận lòng ghê gớm, biết chuyện sẽ ra đến nông nỗi này thì tôi đã kiếm cách khác để cứu anh Ju rồi. Chắc lát ăn cơm phải để ly nước ngay cạnh quá, ngộ nhỡ bị nghẹn thì cũng không chết!

T _ T

- Nè, nói đi, rốt cuộc ý đồ của cậu là gì khi chấp nhận lời mời cơm của mẹ tôi? - tôi nghi hoặc tra hỏi

Kéo nhẹ khóe môi lên một chút, cậu ta dựa hẳn người vào thành sofa, đan nhẹ tay vào vào mái tóc mà trả lời một từ rất ư là " hợp lí "

- Tôi thích!

Một đám mây đen bay lên trên đầu tôi rồi đổ mưa kèm theo sấm sét ì đùng sau khi câu trả lời của hắn vừa dứt. Đúng là phải thừa nhận tôi bị chữ " thích " này của cậu ta làm cho tức chết rồi. Đuôi mắt tôi giật giật đầy ức chế, mặt đỏ au lên vì tức. Không được, phải bình tĩnh nào, nhất định không được động thủ! Đặt tay lên ngực, tôi hít vào thở ra ba cái liền để tăng khả năng kìm nén. Nhưng hình như vẫn còn cảm giác ức chế nên mấy câu sau tôi lại nghiến răng trèo trẹo, âm vực cứ trở nên nặng nề thế nào ấy

- Chỉ vậy thôi sao?

- Cũng không hẳn! - hắn nâng tách, hớp nhẹ một chút trà

- Thế rốt cuộc là sao? - Tôi sốt ruột hỏi

Hắn không trả lời, đặt lại chiếc tách lên bàn rồi thong thả đút tay vào túi quần ngắm mấy khung ảnh trên kệ tủ. Tôi xém trào máu họng, vội uống một hơi hết ly nước để làm vơi cục tức đang chèn ngay cổ

- Đây là gia đình cậu? - hắn hỏi, đôi mắt hướng về phía tấm ảnh

- Đúng vậy! - tôi xẵng giọng

Hắn cười nhạt, mắt vẫn dán về phía khung ảnh. Nụ cười ấy... tôi cảm giác có một nét cay đắng và chua xót ẩn phía sau nó, ánh mắt buốt giá chất chứa đầy nỗi niềm.

Tự nhiên nhìn hắn như vậy lòng tôi như có chút gió lạnh thổi qua. Hắn là một con người khó hiểu, đúng vậy, rất khó hiểu. Tôi ví hắn như một đại dương, bao la và rộng lớn khôn cùng, chẳng ai có thể biết được tận sâu thẳm đại dương ấy có những gì, ai càng cố tìm hiểu thì sẽ càng thấy bế tắc, càng thấy nó quá rộng lớn và dễ dàng bỏ cuộc. Tôi cũng vậy, lúc thì tôi thấy cậu ta rất.... cà chớn! Lúc thì lại dịu dàng biết bao,... Ôi, nói chung là đa nhân cách, chả thể nào nắm bắt được suy nghĩ của hắn cả.

- Trông cậu rất hạnh phúc

- ...

- Nhưng... - hắn đột ngột chuyển ánh mắt sang tôi - cậu cười trông ghê quá!

" RẦM " - một tảng đá nữa lại đè xuống đầu tôi.

ÔI GIỜI ƠI!!! ĐIÊN CHẾT MẤT. Chịu hết nổi rồi. Tức nước thì nhất định phải vỡ bờ. Giờ có mà uống hết nước của sông Cửu Long mới có thể làm vơi được cục tức của tôi lúc này. Cái tên này mà không mắt lé thì cũng là bị đui mù bẩm sinh!! Hắn nghĩ làm sao mà dám chê nụ cười đẹp như hoa hậu Đặng Thu Thảo tôi chứ??? Đám mây đen sì trên đầu tôi vẫn nhiệt tình đổ mưa và nổ sấm đùng đùng đầy bất mãn.

Tôi hùng hổ đứng dậy, bước nhanh đến chỗ của hắn để rủa xả một trận cho bỏ tức. Cơ mà hậu đậu thế nào lại vấp vào chân ghế mà ngã nhào về phía trước. Lạy chúa, kiểu này là đập mặt xuống đất chứ chẳng chơi. Thôi tiêu rồi! Tôi nhắm nghiền mắt, cốt để chờ đợi một cú té ngoạn múc sắp xảy ra...

" Bụp "

Hơ ~~~ tôi...vẫn... chưa ngã sao? He hé mắt nhìn, tôi thở phào khi thấy thân thể còn lạnh lặn, chả sứt mẻ chỗ nào hết. Ơ, nhưng tôi đang dựa vào " cái gì " mà ấm thế này? Ngẩng mặt lên, mọi tế bào thần kinh ngay lập tức bất động..

Tôi... đang dựa hẳn vào lòng hắn!!!

Cậu ta mới đầu hơi ngạc nhiên, sau đó khóe môi lại nhếch lên tạo nên một nụ cười tuyệt đẹp . Ánh mắt nhìn tôi dịu dàng pha lẫn một chút bối rối. Tôi ngẩng người. hương thơm dễ chịu của trà xanh phả nhẹ khiến đầu óc tôi phút chốc trở nên đờ đẫn. Đầu tôi gục hẳn vào người hắn và tôi nghe thấy tiếng tim đập rất mạnh của người phía trước. Sực tỉnh, tôi hốt hoảng đẩy nhẹ hắn ra, miệng lắp bắp:

- T... tôi không... cố ý. Xin lỗi cậu!!!

- ...

Tôi lúng túng cất lời mà trong đầu lại không ngừng trách móc bản thân sao lại hậu đậu như vậy! Nguyên ơi là Nguyên! Mày đã làm cái trò gì thế kia?? Trời ạ, xấu hổ chết mất, rồi cậu ta sẽ nghĩ tôi là một đứa con gái ham trai, dễ dãi. Đáng ghét, cũng tại cái chân ghế chết tiệt khiến tôi lâm vào hoàn cảnh khóc dở mếu dở thế này. Tôi hận! Huhuhu

Hắn nhìn bộ dạng của tôi rồi phì cười, chậm rãi bước gần đến ngồi cạnh bên tôi. Gớm, tính chọc tôi chứ gì, nhìn cái điệu cười là biết rồi. Tôi hậm hực quay mặt sang chỗ khác, bàn tay vô thức cấu mạnh vào thành ghế. Chết tiệt, mặt tự nhiên đỏ như gấc rồi. Aixxx ~~~

Chợt, đôi tai tôi ấm lên khi bàn tay của hắn áp vào, nhẹ nhàng xoay đầu tôi về phía hắn. Tôi tròn mắt ngạc nhiên vì hành động đột ngột đó, gương mặt hắn đối diện với tôi với khoảng cách vừa đủ nhưng chả hiểu sao trống ngực của tôi lại đấm thùm thụp như bị rối loạn nhịp tim ấy

- Cậu thật ngốc!

- Ngốc gì chứ?? - tôi bất mãn kêu lên - Tôi mà ngốc thì cái khái niệm thông minh chẳng ai dám nhận đâu đó biết chưa hả???

- Nhưng... có khi vì vậy mà tôi....

- Hả????

Hắn bất chợt buông tay mình ra khỏi tai tôi, lấy lại cho mình vẻ lạnh lùng thường ngày, cậu ta khẽ lắc đầu

- Không gì cả!

_______________________________________ ♢♢♢♢♢ ______________

Thật chất thì bữa cơm lần này cũng không tệ như tôi nghĩ, chắc do hôm nay... trời đẹp = _ =*** Mẹ tôi thì với sự hiếu khách sẵn có của mình nên tiếp đãi cậu ta rất là nhiệt tình và chu đáo. Hihi, nếu ai nhìn mẹ tôi thì chắc cũng chẳng ngờ mẹ là một giảng viên đâu nhỉ?! Tôi nghe ba kể ngay từ thời cấp 2 mẹ tôi đã là một " viên ngọc quý " của trường vì liên tiếp giành được những giải thưởng học tập danh giá nhất nhì cả nước, lên cấp 3 thì nổi đình nổi đám vì nhận được học bổng đi du học ở một ngôi trường nổi tiếng của Mĩ. Haizz, bởi vậy hai con người tài giỏi đã hợp tác nên một đứa con cũng tài giỏi không kém như tôi đây!! Thật tự hào

- Cô nương, đang hồi tưởng gì mà cười tủm tỉm vậy?? - mẹ huơ huơ đũa trước mặt tôi

- Ơ... đâu có gì đâu mẹ - tôi giật mình ngượng ngùng, cắm cúi vào bát cơm trên tay

Mẹ bật cười, quay sang tên Khôi đang nhìn tôi thích thú. Hừ, nhìn cái gì mà nhìn chứ, đúng là... tào lao!

- Đấy, con có thấy không? Con bé này lúc nào nó cũng mơ mộng như vậy đó. Đọc nhiều tiểu thuyết nên riết hồi nhiễm luôn. Cô còn nhớ hồi nó chín tuổi cô dẫn nó vào nhà sách, cứ tưởng con bé sẽ kiếm truyện tranh hay là sách tô màu như mấy đứa con nít khác, nào ngờ nó lại lon ton đến kệ sách đựng tiểu thuyết ngôn tinh săm soi với vẻ hí hửng lắm, đã vậy còn tiện tay lấy một cuốn giở ra đọc nữa chứ. Lúc ấy cô suýt tí bật ngửa ra sau.

Tôi đờ người ra, sốc không nói nên lời. Người mẹ đáng kính của con ơi, sao mẹ nỡ nào lôi ba cái chuyện hồi xửa hồi xưa của con ra mà nói với cái tên đáng ghét đó. Hắn lấy tay che miệng nhưng vai lại run run lên, chắc đang cố nhịn cười đây mà. Tôi kín đáo liếc mắt qua cậu ta, lăm lăm đôi đũa trên tay ra vẻ đe dọa. Có lẽ thấy tôi nghiêm túc quá nên hắn cũng đã nhịn cười thành công, đằng hắng ho nhẹ mấy cái rồi cắm cúi nuốt miếng cơm trong miệng. Nhưng mà phải công nhận chưa bao giờ tôi thấy cậu ta lại thật sự vui vẻ như thế này, bộ dạng lạnh lùng đã được trút xuống, cười nhiều hơn.

- À Khôi này - mẹ tôi niềm nở gắp miếng thịt vào chén cho hắn - ba mẹ con làm nghề gì vậy?

Tôi nghe thế thì cũng tò mò ngẩng mặt lên nghe ngóng. Quả thật đó cũng là điều tôi thắc mắc bấy lâu. Nhưng sao nhìn hắn có vẻ không được vui cho lắm khi nhắc đến họ, tuy vậy vẫn mỉm cười đáp lại câu hỏi của mẹ tôi

- Ba con là một doanh nhân ạ

Chà, hèn chi... giàu thấy bà!

- Là doanh nhân thì hẳn rất bận rộn - mẹ tôi gật gù sau vỗ vai hắn - Mai mốt ở nhà một mình mà buồn thì con cứ sang đây chơi nhé, cổng nhà cô luôn rộng mở chào đón con.

Tôi khẽ cười nhìn mẹ, mẹ lúc nào cũng nhiệt tình và thẳng tính như vậy cả. Chả trách sao ba lại điêu đứng vì mẹ ngay từ cái nhìn đầu tiên ( năn nỉ lắm ba mới kể cho )

. Nhưng việc làm tôi chú ý hơn cả là biểu hiện của cậu ta, bàn tay cầm đũa bỗng chốc khựng lại trong giây lát, phân nửa mặt trên tối om đến khó hiểu

- Con... cảm ơn cô rất nhiều!!! - cậu ta nở nụ cười rạng rỡ

Đơ....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.