Chờ Em Cô Nhé

Chương 46: 46: Hung Thủ




Translator: Nguyetmai

Mặt trời mới mọc ở đằng Đông, nhuộm đỏ dãy núi Cachito bị tuyết trắng bao phủ quanh năm.

Cổ Ngữ (Tịch Mịch Vô Địch) dang rộng hai tay, cảm nhận sự kỳ diệu của thiên nhiên trong thế giới yên tĩnh này. Dòng khí lạnh lẽo khiến hai gò má của anh ta trở nên đỏ bừng, nhưng trong mắt anh ta lại biểu lộ sự hưởng thụ khó có thể miêu tả thành lời.

Đứng bên vách núi cao nhất trên ngọn núi nhìn xuống dưới, mây mù đỏ rực đang cuộn mình, bên dưới là một màu trắng phau, rặng núi liên miên như bị từng con rồng tuyết quấn quanh, gió lạnh thấu xương va chạm vào nhau trong không khí làm vang lên những tiếng xé rách như tiếng rồng phẫn nộ rít gào.

Cổ Ngữ quay đầu nhìn các thành viên trong tiểu đội, không khỏi bất đắc dĩ.

Lần này, anh ta bôn ba từ nghìn dặm xa xôi đến dãy núi Cachito, trèo lên ngọn núi cao nhất này là vì mệnh lệnh tuyệt đối của cha anh ta, anh ta không thể làm trái ý ông ấy được.

Không thì… Trong mắt Cổ Ngữ, còn không bằng ở lì trong nhà chơi Chinh Chiến Online, nhân tiện mua ít hồn tệ để cường hóa bản thân mình còn sướng hơn.

Cha anh ta là một ông trùm thương nghiệp, nắm giữ vô số sản nghiệp.

Theo lời của cha anh ta, ngày xưa ông ấy chỉ là một vận động viên mạo hiểm rất tầm thường mà thôi. Năm đó, tập đoàn thức uống Bò Húc đã giúp đội ngũ của họ tiến hành một cuộc thách thức Wingsuit Flying, vì vậy họ mới đến dãy núi Cachito này.

Nhưng khi trèo lên đỉnh cao nhất, cha anh ta lại tình cờ gặp gỡ một kỳ nhân. Theo lời kể của cha anh ta, những thành tựu ngày nay của ông ấy đều có được nhờ vào kỳ nhân ấy chỉ bảo và cầu phúc.

Đối với một kẻ theo thuyết vô thần như Cổ Ngữ mà nói, anh ta chỉ coi đó là một câu chuyện mà thôi.

Anh ta đương nhiên không tin vào kỳ nhân hay thần nhân gì đó. Nhưng anh ta không thể phản kháng yêu cầu của cha được, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo mà thôi.

Để giúp đỡ con trai thuận lợi trèo lên đỉnh cao, cha anh ta đã tốn rất nhiều tiền mời đội ngũ leo núi chuyên nghiệp bảo vệ anh ta trong suốt hành trình, đồng thời còn đưa cho anh ta một miếng ngọc bội, nói rằng sau khi lên đỉnh núi, lấy miếng ngọc bội này ra thì có thể gặp được kỳ nhân.

Cách đỉnh núi càng ngày càng gần, Cổ Ngữ không khỏi lộ vẻ phấn khởi.

Bây giờ anh ta đã hiểu tại sao cha anh ta lại thích thể thao mạo hiểm rồi. Thì ra chinh phục thiên nhiên lại khiến người ta cảm thấy tự hào đến thế.

Cất bước lên đỉnh núi, Cổ Ngữ nhìn về phía dãy núi bên dưới đã bị mây mù bao phủ, phát ra tiếng thét dài hưng phấn.

Cổ Ngữ không chú ý tới là, lúc này miếng ngọc bội trong túi áo anh ta bỗng lóe lên một quầng sáng. Mà trong một căn nhà gỗ trên đỉnh núi, một người đàn ông mặc quần áo giản dị, khoanh chân ngồi thiền đang dần mở mắt ra.

"Thật tuyệt! Hì hì, nghe nói đỉnh núi trên vách núi Tuyệt Cảnh còn cao hơn cả ngọn núi này nữa. Xem ra mình phải khiêu chiến thử mới được!" Cổ Ngữ phấn khởi thì thào.

Anh ta chỉ coi lần leo núi này như một trò chơi mà thôi.

Nhìn tiểu đội leo núi đã bắt đầu dựng lều trại dã ngoại, Cổ Ngữ lấy bình dưỡng khí ra hít mấy hơi, nói với họ là mình vào trong rừng xem thử, sau đó cất bước đi vào bên trong.

Anh ta không tin rằng ở nơi không khí loãng, gió mạnh rít gào như vậy lại có người sinh sống đâu. Bây giờ anh ta chỉ cảm thấy không phải cha mình bị lừa đảo thì cũng gặp ảo giác rồi…

Rẽ qua một cột đá cao vút, Cổ Ngữ đang định đi tiếp thì bỗng kinh ngạc phát hiện cách đó không xa, có một người đàn ông đầu trọc mặc quần áo phong phanh đang mỉm cười nhìn mình.

Cổ Ngữ cứng họng.

Thật sự có cao nhân à? Cổ Ngữ không khỏi khiếp sợ, hơi không dám tin vào mắt mình.

"Ngươi đã đến rồi!"

Người đàn ông thoạt nhìn chỉ bằng tuổi mình, nhưng Cổ Ngữ lại có thể cảm nhận được thời gian xa xăm trên người ông ta. Cảm giác này rất là kỳ lạ.

"À ừm… Ông chính là cao nhân mà cha tôi nói đó à?" Cổ Ngữ tò mò hỏi.

"Cao nhân thì không dám nhận. Nhưng nếu cha ngươi là Cổ Viễn, vậy thì ta chính là người mà ngươi cần tìm."

"Đúng đúng đúng, cha tôi chính là Cổ Viễn đấy. Ông ấy bảo tôi tới tìm ông." Cổ Ngữ vội đáp.

Thanh niên đầu trọc gật đầu: "Đi theo ta nào."

Lúc này Cổ Ngữ đã hơi tin rồi. Có thể sinh tồn ở một nơi như thế này thì chắc chắn là cao nhân chứ còn gì nữa.

Đi theo người đàn ông đó mấy trăm mét, một căn nhà gỗ xuất hiện trước mắt Cổ Ngữ. Người đàn ông đó mở cửa ra, cười bày ra tư thế mời vào.

Cổ Ngữ thấy vậy, bèn đi theo ông ta vào nhà.

Trong nhà vô cùng đơn sơ, chỉ có một chiếc giường gỗ, hai chiếc ghế, ngoài mấy cây thực vật màu trắng ra, ngay cả những thứ như chăn hay thức ăn cũng không có, khiến Cổ Ngữ sợ ngây người. Trong lòng anh ta vô cùng tò mò, rất muốn biết người này sinh tồn ở đây bằng cách nào.

Thấy người đàn ông ngồi xuống giường, Cổ Ngữ cũng ngồi vào chiếc ghế bên cạnh giường.

"Năm đó, cha ngươi đã quấy rầy ta vào đúng lúc ta tu luyện sắp bị tẩu hỏa nhập ma, cứu tính mạng của ta. Khi ấy ta đã từng nói sẽ giúp ông ấy hai lần. Lần đầu tiên ta đã giúp rồi, hãy nói ra yêu cầu thứ hai đi." Thất Danh mỉm cười nói.

Cổ Ngữ sửng sốt trong chốc lát: "À… Cha tôi đã từng nói là tôi quá không nên thân, chỉ biết chơi game thôi, muốn đại sư khai quang cho tôi xem thử có thể trở lại đường ngay hay không…"

Lúc nói ra những lời này, Cổ Ngữ cũng rất xấu hổ. Tuy rằng bản thân anh ta không có vấn đề gì, nhưng thái độ của cha anh ta đối với anh ta luôn là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cảm thấy nếu để anh ta kế thừa gia nghiệp thì nhà họ Cổ sớm muộn gì cũng sẽ tiêu đời.

Cổ Ngữ lại không cảm thấy thế, vẫn cứ chơi game như thường, thỉnh thoảng lại ra ngoài chơi. Dù sao thì anh ta cảm thấy tiền trong nhà tiêu mãi không hết, làm người sướng được bao nhiêu thì cứ sướng, việc gì phải sống mệt mỏi chứ?

Nghe vậy, Thất Danh gật đầu, quan sát Cổ Ngữ một cách tỉ mỉ rồi gật đầu.

"Tính cách của ngươi khác với cha ngươi. Đúng như lời của cha ngươi, nếu ngươi kế thừa gia nghiệp thì chắc chắn sẽ tiêu xài hết tài sản."

Cổ Ngữ trân trối.

Tuy rằng trong lòng buồn bực, nhưng Cổ Ngữ vẫn hỏi: "Thế đại sư có cách nào không?"

Thất Danh gật đầu: "Ta có thể dùng thuật Ngũ Quỷ Vận Tài để cầu phúc cho ngươi, tăng vận làm giàu giúp ngươi. Dưới sự bảo vệ của ngũ quỷ, vận làm giàu của ngươi sẽ rất mạnh, dù ngươi có kém cỏi đến mấy thì bảo vệ cơ nghiệp của cha ngươi cũng không thành vấn đề."

Cổ Ngữ nghe mà sửng sốt, trong lòng cũng hơi tin phục vị đại sư này rồi. Nhưng anh ta lại cảm thấy mình cũng không tệ đến mức đó chứ.

Cho dù là tiêu tiền thì tiêu phí lớn nhất trong thời gian gần đây của anh ta chỉ là mua hồn tệ trong game mà thôi, có làm chuyện gì khác người đâu? Sao lại nói cứ như thể anh ta là thằng phá gia chi tử vậy?

Thất Dạ nhìn Cổ Ngữ, lại mỉm cười: "Được rồi, bắt đầu thôi. Trả ân tình này, trong lòng ta sẽ không còn vướng mắc nữa, đó cũng là phước của ta."

Dứt lời, Thất Dạ vươn tay chỉ xuống đất, ngay sau đó, cảnh tượng khiến Cổ Ngữ khiếp sợ xảy ra.

Trên mặt đất dần xuất hiện một lỗ đen xoay tròn, từng luồng khí lạnh toát ra từ bên trong khiến Cổ Ngữ không nhịn được rùng mình.

Cảm giác lạnh lẽo này ăn sâu vào trong xương tủy, cho dù mình đã mặc đồ phòng hộ dày cộm, nhưng vẫn không thể ngăn cản được.

Đối với người theo thuyết vô thần như Cổ Ngữ mà nói, loại thủ đoạn này khiến anh ta bị chấn động rất lớn.

"Ngũ Quỷ Tài Vận!" Thất Dạ cắn rách ngón tay, từng tia máu bị hút vào trong lỗ đen.

"Truyền nhân Thất Danh của Quỷ Vận Đạo, xin mượn phép của quỷ thần!"

Tinh huyết trong cơ thể xói mòn liên tục khiến sắc mặt Thất Danh dần dần tái nhợt, nhưng ánh mắt ông ta trở nên kiên định hơn.

Cổ Ngữ đã triệt để sợ ngây người, giây phút này, thế giới quan của anh ta đã hoàn toàn bị đảo điên.

Nhưng khi năm bóng dáng gần như trong suốt chậm rãi bay ra từ lỗ đen, Cổ Ngữ bỗng mở to mắt: "Đại sư, ông cũng chơi Chinh Chiến Online à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.