Translator: Nguyetmai
Trong quãng thời gian Albus Dumbledore đảm nhận vị trí Hiệu trưởng, học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts không hổ là trường pháp thuật số một toàn châu Âu, thậm chí không ít người vững tin rằng đây là ngôi trường pháp thuật đỉnh cao nhất trong lịch sử từ trước tới nay.
Nhưng mà trong đó, thực lực cá nhân mạnh mẽ của cụ Dumbledore chỉ là một nhân tố nhỏ mà thôi, phần lớn tới từ lực lượng giáo viên hùng hậu nhất trên toàn giới pháp thuật mà học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts có hiện nay.
Tạm thời không nói tới bốn vị chủ nhiệm các nhà phụ trách các môn học chính, mỗi người đều có địa vị cao quý ở lĩnh vực của mình, chỉ nói riêng những môn học luôn bị người ta xem nhẹ lâu nay như "Lịch sử pháp thuật", "Tiên tri"... Các Giáo sư giảng dạy các bộ môn bên lề đó cũng đều có quyền uy số một số hai trong toàn bộ giới pháp thuật.
Trong một trường học mà không có hai Giáo sư cùng phụ trách một môn học giống như trường học này luôn có một câu hỏi quấn lấy mọi người trong thời gian dài. Đó là nếu như tất cả đều là Giáo sư hàng đầu trong chuyên ngành đó, vậy thì trình độ giảng dạy của ai là cao nhất?
Đây là câu hỏi quanh quẩn giữa những nhà giáo dục thuần túy nhất, không liên quan tới quan hệ tình cảm, không liên quan tới vấn đề lương bổng. Có điều, do các môn học khác nhau, cho nên câu hỏi này vẫn luôn ẩn giấu trong tận đáy lòng của mỗi Giáo sư một cách khéo léo mà thôi, mãi cho tới năm nay...
"Đây có lẽ là cơ hội thể hiện bản thân tốt nhất của các cô cậu trước khi tốt nghiệp rồi. Tôi nghĩ, không một ai muốn phát huy phong độ ở phương diện này, cuối cùng thất vọng chán chường rời khỏi trường học trong ánh mắt ghét bỏ của những học sinh khóa dưới đâu nhỉ?"
"Trong kì thi O.W.L.S năm ngoái, tôi rất vui mừng khi nhìn thấy các cô cậu không hề lãng phí thời gian học tập quý báu ở Hogwarts. Nhưng mà đây không phải lí do để các cô cậu có thể thoải mái, trong một tuần tiếp theo, tôi không hi vọng nhìn thấy bất kì ai sử dụng pháp thuật để lười biếng trong khi luyện tập nữa."
"Wood! Marcus! Là đội trưởng đội Quidditch của các nhà, tôi hi vọng các trò có thể đặt toàn bộ sức lực và tinh thần vào việc làm thế nào để dẫn dắt mọi người mau chóng hoàn thành tất cả các hạng mục luyện tập. Chứ không phải cãi lộn om sòm giống như hai cây khoai ma bị người ta nhổ khỏi mặt đất như vậy đâu."
"Rennervate! Đứng dậy, tiếp tục!"
"Các… các trò hãy kiên… kiên… kiên trì thêm một lát, hạng mục huấn luyện còn… còn lại hai..."
"Ông Filch, phiền ông giúp tôi giám sát đám học sinh chưa hoàn thành 'Giải phóng năng lực 1' bên này, tôi sẽ đưa đám học sinh còn lại tiếp tục hạng mục tiếp theo."
...
Không nghi ngờ gì, sự xuất hiện của "Huấn luyện quân sự" hay "Khóa huấn luyện kĩ năng sống cơ bản dành cho phù thủy" đã vô tình phá vỡ sự cân bằng nhỏ bé từ trước tới nay: cùng một nội dung giảng dạy xa lạ mà cơ bản, các học sinh đồng trang lứa và cùng nhà, thời gian giảng dạy hoàn toàn thống nhất, quan điểm và cách dạy học bất đồng đã trở thành biến lượng lớn nhất.
Ngồi trên những thân gỗ nằm ngang bị chặt ngã ngoài Rừng Cấm, Alina lơ đãng nghịch những lọn tóc màu bạch kim, trong mắt là sự nghiền ngẫm: Nơi nào có người thì sẽ có giang hồ, nơi có giang hồ nhất định sẽ có phân tranh.
Không liên quan đến phương Đông, phương Tây hay là giới pháp thuật, giới phi pháp thuật, chỉ cần có hệ thống xã hội theo ý thức cá nhân bình thường thì nhất định sẽ tuân theo quy luật này.
Nếu như chỉ là nhiệm vụ "huấn luyện quân sự" đơn thuần thì trong lòng các Giáo sư hay học sinh nhất định đều sẽ sinh ra cảm giác chống đối, cho dù đã giải thích ý nghĩa ẩn chứa đằng sau nó, cũng rất khó xác định xem rốt cuộc có có bao nhiêu khả năng đạt được hiệu quả.
Nhưng mà khi nó hiển hiện trước mắt tất cả mọi người dưới hình dạng của một chiến trường không có khói súng thì các Giáo sư sẽ giống như các vị anh hùng, chủ động dẫn dắt các khóa tham gia chiến trường, dùng những lí do cao đẹp để che đậy lòng ganh đua đã khó nhịn từ lâu trong lòng mình.
Giải thưởng 4000 galleon chẳng qua chỉ là thêm vào để mê hoặc ánh mắt mà thôi, bản thân hoạt động đối kháng giữa bảy khóa mới là phần thưởng lớn nhất. Rốt cuộc khóa học sinh nào ưu tú nhất, còn nữa, cách dạy học của ai dễ dàng dẫn dắt học sinh hơn.
"Bảy khóa đối kháng nhau, căn bản không thắng được rồi?!"
"Chị Alina, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Chúng ta đã nghỉ ngơi được kha khá rồi, mau chóng tiến hành hạng mục tiếp theo thôi!"
"Phải phải, còn không nắm bắt thời gian thì chắc chắn sẽ phải ăn cơm cuối cùng rồi."
"Đừng ngây thơ nữa, suy nghĩ kĩ là biết, căn bản không thể nào thắng được."
"Nếu như chị đại Alina có thể lén lút coi lỏng chúng ta một chút..."
Sau khi nghe thông báo của cụ Dumbledore, những học sinh năm nhất còn đang nghỉ ngơi cũng không ngồi yên được nữa, chúng nhao nhao xúm lại quanh Alina, giương mắt nhìn người đáng tin cậy vẫn trầm mặc không nói gì kể từ sau khi "chương trình phát thanh" kết thúc.
Cho dù không tận mắt nhìn thấy menu bữa trưa thì một loạt các từ ngữ tồi tệ như "hạn chế số lượng cung cấp", "ăn xong là hết", "vào ăn theo thứ tự" đã đủ để khiến các phù thủy nhỏ ý thức được tầm nghiêm trọng của sự việc. Một vài đứa thông minh đã từ đó mà đoán ra được đây có thể chính là quy tắc dùng cơm trong một tuần tới.
Cho dù là học sinh năm nhất cũng đều là những đứa trẻ có tôn nghiêm và kiêu ngạo, chẳng đứa trẻ nào lại có thể dễ dàng thừa nhận bản thân kém hơn người khác. Nói một cách chính xác là kẻ đến sau không ngừng vượt qua người đến trước, nghĩ cách để ghi lại dấu ấn của mình trên đỉnh cao của lịch sử là chuyện mà tận sâu trong đáy lòng mỗi người khát vọng làm được nhất - xưa nay chưa ai làm được, sau này cũng không ai vượt qua được.
"Ồ? Các cậu... đã sẵn sàng chết chưa?"
Alina hơi cụp mi mắt xuống, hai chiếc chân trắng nõn bắt tréo, chân nọ gác lên chân kia, một cánh tay tùy ý chống ở mép của thân gỗ tròn, tay còn lại tiếp tục nghịch lọn tóc của mình, nhẹ giọng nói một cách thờ ơ.
Giọng điệu vô cùng bình tĩnh, giống như là chỉ đang hỏi xem tối nay ăn gì, tùy ý nhưng lại khiến người ta không có chút cảm giác đùa giỡn nào.
Đám học sinh năm nhất vốn đang rối bời bỗng chốc như bị tạt một gáo nước lạnh vậy, hô hấp lập tức ngừng lại, như bị một con quái thú khổng lồ nhìn chằm chằm, bất giác lùi về phía sau.
"Chết, chết...?"
"Chỉ là huấn luyện thôi mà, thế này cũng quá khoa trương rồi!"
"Chỉ là giỡn thôi phải không..."
Sau vài giây, vẻ mặt của những phù thủy nhỏ vây xung quanh Alina đều cứng đờ, chúng liếc mắt nhìn nhau, nhỏ giọng bàn luận, có điều không biết có phải do khiếp sợ khí thế của cô bé hay không mà giọng điệu đã thấp hơn lúc trước một chút.
"Alina, cậu đừng hù dọa mọi người nữa, chuyện này rất quan trọng. Chuyện này có thể quyết định cách ăn cơm trong một tuần tới của chúng ta đó."
Hermione nhíu mày, còn chủ động bước lên trước một bước, nhìn chằm chằm cô bé tóc bạch kim với vẻ mặt không vui, nâng cao giọng và nói.
"Câu trả lời của mình cũng là nghiêm túc mà. Trước giờ mình chưa bao giờ nói dối về vấn đề liên quan tới thức ăn."
Tay trái của Alina chống mạnh xuống, bất thình lình cô bé đứng dậy, bình tĩnh nhìn gương mặt nhỏ của Hermione rồi nở một nụ cười khẽ.
"Tiến hành hạng mục tiếp theo? Nếu như mình nhớ không lầm thì ngoài mình ra, hiện tại chỉ có Neville và Hannah là đã hoàn thành ba hạng mục huấn luyện."
Vừa nói, cô bé tóc bạch kim vừa chậm rãi nhìn mỗi phù thủy nhỏ vây xung quanh mình một lượt. Mỗi đứa khi chạm phải ánh mắt của Alina đều bất giác cúi đầu xuống.
"Hay là..."
Alina nhướng mày, chắp tay đi tới trước mặt Hermione, hơi cao giọng: "Các cậu đang trưng cầu ý kiến của mình xem nên làm thế nào lấy được ưu thế chiến thắng bằng việc ăn gian sao?!"
"Mình..."
Trực tiếp chịu sự chất vấn của Alina, sắc mặt của Hermione trở nên trắng bệch trong nháy mắt, cái miệng nhỏ méo xẹo uất ức, cô bé nhanh chóng nghiêng đầu tránh ánh mắt của Alina.
Chẳng thèm để ý và an ủi cô bé Hermione đã bị tổn thương, Alina đi lướt qua Hermione, chậm rãi đi vào trong đám người, trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng còn mang theo sự nghiêm nghị khiến người ta sợ hãi, trong mắt lóe lên ánh sáng kinh người.
"Các cậu cho rằng, thứ mà học sinh bảy khóa chúng ta tranh giành là cái gì?"
"Là thức ăn, là vật phẩm quý giá giúp duy trì mạng sống, tránh tử vong."
"Các cậu cho rằng bản thân đã rất khổ cực, rất cố gắng rồi sao? Ngay vừa rồi, Giáo sư Dumbledore vừa mới dùng pháp thuật đồng bộ tình hình tất cả các khóa với mình."
Alina hít sâu một hơi, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, giơ tay lên chỉ về phía tòa lâu đài phía xa, nói lớn tiếng.
"Giờ này khắc này, ở đó, mỗi một đàn anh đàn chị khóa trên đều đang cố gắng gò ép mỗi một phần sức lực trong cơ thể và linh hồn mình!"
"Để duy trì tiêu chuẩn của 'Tư thế pháp thuật', họ thà dùng Bùa tê liệt để cố định thân thể không chịu nghe lời."
"Cho dù mệt tới mức ngất đi thì lát sau họ cũng sẽ mở mắt ra lần nữa dưới tác dụng của Bùa thức tỉnh."
"Bất luận là trầy da, dập đầu, thậm chí là va chạm phải dụng cụ thủy tinh hoặc là bị các thứ đồ kim loại cứa lên cơ thể, thoa một chút thuốc bạch tiễn, chưa tới một phút là có thể lấy lại tinh thần gấp trăm lần mà vùi đầu vào tập luyện rồi."
"Đối diện với những anh chị khóa trên lớn tuổi hơn các cậu, khỏe mạnh hơn các cậu, hiểu biết pháp thuật hơn các cậu, chịu khó hơn các cậu gấp mấy chục lần, nếu như không muốn chết thì các cậu dựa vào cái gì mà tranh giành thức ăn thuộc về họ?"