Chờ Đợi

Chương 9: 9: Tiêu Chuẩn Người Yêu




Hôm sau, khi Thẩm Thanh Huyền tiến cung, Cố Kiến Thâm vẫn mặt mày vui mừng mà chào đón: “Quốc sư!”

Thẩm Thanh Huyền hành lễ với hắn.

Cố Kiến Thâm vội vàng đỡ y dậy, kề sát vào y nhỏ giọng: “Kinh thư rất tốt, ta nghe Phúc Đạt nói, mẫu hậu xem xong còn vui mừng mỉm cười.”

Hắn nói thế càng làm Thẩm Thanh Huyền thấy bực mình hơn, chưa biết chừng Tôn thị kia còn chẳng buồn liếc nhìn, nói chi tới vui mừng mỉm cười? Phúc Đạt này … có lẽ lão cũng đau lòng vì tiểu hoàng đế, cố ý nói vậy để hắn vui.

Đương nhiên y sẽ không vạch trần, chỉ bảo: “Vậy thì tốt rồi.”

Cố Kiến Thâm lại hỏi: “Hôm nay chúng ta học gì đây?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Pháp môn hôm qua thần dạy người, người còn nhớ không?”

Cố Kiến Thâm vội vàng thuật lại một lần, Thẩm Thanh Huyền rất đỗi vui mừng, nói với hắn: “Hôm nay chúng ta lại luyện nữa đi.”

Cố Kiến Thâm cong tít mắt nói: “Được!”

Học cái này kỳ thực rất khô khan, hơn nữa tiến triển vô cùng chậm, càng học càng vô vị.

Với trình độ hiện giờ của Cố Kiến Thâm, căn bản không thể lĩnh ngộ, cho nên ích lợi cho thân thể không lộ rõ, nhìn từ khía cạnh nào đó, nom pháp môn này nhìn thì khác nhưng cũng vô dụng như chép kinh.

Đương nhiên nếu qua thời gian dài, từng chỗ tốt sẽ lần lượt hiện ra.

Kết thúc tu hành, Thẩm Thanh Huyền lại hỏi hắn vài câu bài tập trong Nho học.

Cố Kiến Thâm hiển nhiên thích cái này hơn, đáp mạch lạc rõ ràng, rất có chính kiến.

Thẩm Thanh Huyền chỉ giảng tới đó là dừng, y muốn phát triển theo từng bước, không muốn tiếp tục khiến hắn mệt mỏi.

Sau khi đã đến giờ, Thẩm Thanh Huyền nói: “Bệ hạ, thần cáo lui.”

Cố Kiến Thâm mang theo thất vọng đáp lại: “Ừ.”

Thẩm Thanh Huyền chỉ cho rằng hắn không nỡ để y đi, nên không khỏi mềm lòng nói: “Ngày mai thần vẫn sẽ đúng giờ đến đây.”

Cố Kiến Thâm lập tức vui vẻ: “Ừ.” Thế nhưng ý cười không lan tới đáy mắt.

Đến ngày tế mùa vụ, Cố Kiến Thâm ở lại trong cung, theo lý Thẩm Thanh Huyền thân là quốc sư, nên đến Tường Thịnh sơn phụ tế thiên, nhưng Thẩm Thanh Huyền không bằng lòng đi.

Vừa khéo Vệ Tấn cũng không ưa y, y không tới gã còn mừng lắm kìa, nhanh chóng tìm tâm phúc cùng lên núi.

Trên Tường Thịnh sơn là quang cảnh náo nhiệt, trong hoàng cung lại trở nên quạnh quẽ hơn nhiều.

Thái hậu cũng đến Tường Thịnh sơn, chỉ có Cố Kiến Thâm không đi, Tôn thị lấy lý do Cố Kiến Thâm bị phong hàn, cần tĩnh dưỡng trong cung.

Song thực tế ra sao mọi người đều rõ trong lòng, tế thiên vốn là việc của đế vương, kết quả do Nhiếp Chính Vương thay thế, lúc này Cố Kiến Thâm mà đi, chẳng phải lúng túng lắm sao?

Không có Tôn thị ở đây, Thẩm Thanh Huyền dứt khoát tiến cung thật sớm.

Cố Kiến Thâm vẫn mang vẻ mặt vui sướng khi thấy y, thế nhưng ẩn sâu trong con ngươi là nỗi mất mát không sao che giấu.

Nghĩ tới cũng phải, mặc dù tiểu hoàng đế non nớt, nhưng không phải không hiểu gì, mấy ngày qua Thẩm Thanh Huyền dạy dỗ cũng có tác dụng, hắn hiểu thân phận mình, cũng biết tế thiên là chuyện lớn.

Thế mà bản thân mình là quân chủ lại không thể đi.

Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Bệ hạ đang nghĩ gì vậy?”

Cố Kiến Thâm hơi chần chờ, cuối cùng vẫn hỏi: “Liên Hoa ca ca, có phải trẫm vô năng lắm không?”

Thẩm Thanh Huyền hỏi ngược lại hắn: “Sao lại vô năng?”

Cố Kiến Thâm lộ rõ sửng sốt, tất nhiên không trả lời được.

Thẩm Thanh Huyền ôn hòa nói: “Bệ hạ trên kính thân thích, dưới được lòng dân, mặc dù tuổi nhỏ mà đã đọc trăm sách, sao có thể vô năng?”

Mi mắt Cố Kiến Thâm hơi cụp xuống, yếu ớt lại kiên cường.

Thẩm Thanh Huyền thương xót hắn lắm, thành thử trấn an: “Bệ hạ đừng vội, người vẫn đang trưởng thành. Cây đơn thì sợ gió, nếu lớn thành rừng cây, thì có gì phải sợ?”

Ngôn từ của y nhẹ nhàng, từ tốn lại dịu dàng, Cố Kiến Thâm cũng bị y thuyết phục, chậm rãi dâng lên tinh thần, tầm mắt nhìn y ngày càng ỷ lại.

Thẩm Thanh Huyền lại trò chuyện với hắn một hồi, thấy hắn hoàn toàn thoải mái mới yên lòng.

Do Tôn thị không ở đây, buổi trưa Cố Kiến Thâm giữ Thẩm Thanh Huyền lại dùng bữa, Thẩm Thanh Huyền cũng bằng lòng ở cùng hắn, vì thế lưu lại.

Dù Tôn thị có tệ hại ra sao cũng sẽ không khắt khe thức ăn của hoàng đế.

Tuy người ngự thiện phòng không cần thiết nịnh nọt Cố Kiến Thâm, nhưng cái gì nên có đều có, nhất định không so được với bên chỗ Tôn thị, nhưng không tới nỗi làm hắn đói.

Tất nhiên Thẩm Thanh Huyền gai mắt đống thức ăn này, thế nhưng y thấy dinh dưỡng cân đối, phối hợp hợp lý, trong lòng vẫn thoáng thỏa mãn.

Khẩu vị Cố Kiến Thâm không tệ, ăn được không ít, Thẩm Thanh Huyền theo hầu bên cạnh, cảm thấy rất thú vị.

Trước đây đều là Cố Kiến Thâm hầu hạ y, lần này đổi thành y cũng được lắm chứ.

Chẳng qua thực tế Thẩm Thanh Huyền cũng không phải làm gì, từ nhỏ Cố Kiến Thâm đã tự lập, trên căn bản mọi thứ đều tự mình làm, hoàn toàn không mượn tay người khác.

Thẩm Thanh Huyền lại đau lòng hết sức, chỉ tưởng rằng Cố Kiến Thâm nhỏ tuổi chịu uất ức, cho nên quen tự mình động tay.

Song thực tế, Cố Kiến Thâm không tin được bất luận kẻ nào.

Thức ăn là thứ dễ bị người ta gian lận nhất, hắn từng “nghe” quá nhiều cung nhân thống khổ rên rỉ tới chết sau khi trúng độc, cho nên không bao giờ dám khinh thường.

Cố Kiến Thâm bắt đầu ăn, Thẩm Thanh Huyền ở bên cạnh nhìn, càng nhìn mi tâm nhíu càng chặt.

Rõ ràng đã không cần chép kinh nữa, y cũng giảm việc học cho hắn rất nhiều, sao Cố Kiến Thâm vẫn gầy yếu từng này?

Trông hắn ăn cũng không ít, sao lại không có thịt?

Pháp môn tu thân kia không có hiệu quả quá nhanh, Thẩm Thanh Huyền không khỏi thấy sốt ruột.

Y nào biết rằng, chính y mỗi đêm đến đưa kinh thư làm Cố Kiến Thâm ngủ không ngon.

Nếu không có cách nào ngủ đủ giấc, thì thân thể này đừng mong khỏe mạnh.

Thẩm Thanh Huyền nhìn Cố Tiểu Thâm, trong lòng nảy ra một ý định, liền bảo: “Bệ hạ … Người có muốn xuất cung không?”

Dù có trưởng thành sớm cỡ nào thì hắn vẫn là một đứa trẻ, nhất định sẽ thích náo nhiệt, ngột ngạt trong cung lâu tới vậy, người nào cũng nghẹn muốn hỏng, dẫn hắn ra ngoài giải sầu không chừng sẽ tốt hơn nhiều.

Thẩm Thanh Huyền thực sự rất lo cho thân thể Cố Kiến Thâm.

Nghe y nói thế, Cố Kiến Thâm vốn đang ăn ngon đột nhiên ngừng lại … Hắn rũ mi mắt, ý lạnh tụ lại trong con ngươi đen nhánh.

Xuất cung …

Y rốt cục muốn hạ thủ rồi sao? Ngược lại là cơ hội tốt.

Ngón tay Cố Kiến Thâm hơi dùng sức, nỗ lực ổn định lại tâm trạng, hắn nhìn Thẩm Thanh Huyền: “Nhưng mẫu hậu từng bảo, không cho – trẫm xuất cung.”

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Không sao đâu, chúng ta có thể yên ắng ra ngoài, không ai biết được đâu.”

Lòng bàn tay lẫn sau lưng Cố Kiến Thâm đều phát lạnh, nhưng trên mặt vẫn giữ vững lực trấn định ngoài sức tưởng tượng, thậm chí còn tò mò hỏi: “Làm sao mới có thể không khiến ai biết?”

Thẩm Thanh Huyền lập tức nháy mắt với hắn: “Bệ hạ ngẫm lại xem buổi tối thần tiến vào kiểu gì.”

Quả thực, hoàng cung to lớn, vô số thị vệ, căn bản ngăn không nổi một Tần Thanh.

Y có năng lực qua lại tự nhiên, mang theo hắn đương nhiên cũng không thành vấn đề. Đặc biệt là hắn – người bị lừa gạt, sẽ không phát ra bất luận âm thanh gì.

Chẳng trách y không đi tế thiên, thảo nào dạo này y đối tốt với hắn như vậy.

Chính là vì ngày hôm nay sao?

Không có Tôn thị, cũng không có Vệ Tấn, trong hoàng cung trống huơ, nếu hắn phối hợp với y, xuất cung là chuyện dễ dàng.

Vừa xuất cung.. thì chính là giờ chết của hắn.

Mặc dù đã dự đoán từ trước, nhưng trái tim Cố Kiến Thâm vẫn đau nhói như bị kim đâm.

Mấy tháng qua, y đối xử tốt với hắn, dạy hắn đạo trị quốc, dạy hắn thuật quản lý dân …

Ngoại hình y cũng thật đẹp, nụ cười rất dịu dàng, giọng cũng rất đỗi êm tai, và y cũng là người đẹp nhất, gần gũi nhất hắn từng gặp …

Thế nhưng tất cả những thứ này chỉ toàn là giả dối, toàn bộ đều cố ý làm cho hắn xem, chỉ vì để hắn thả lỏng cảnh giác, chỉ vì muốn lừa hắn.

Hắn tin y, kính y, ỷ lại y, nhưng phía sau nụ cười xinh đẹp ấy lại là dao độc.

Đều giống nhau … Tất cả đều giống nhau.

Không có ai là ngoại lệ.

Cõi đời này, chỉ có mình hắn.

Thẩm Thanh Huyền gọi hắn một tiếng: “Bệ hạ?”

Cố Kiến Thâm đột nhiên hoàn hồn, đôi mắt sáng lấp lánh: “Ta thật sự có thể ra ngoài sao?”

Thẩm Thanh Huyền cực kỳ thích dáng dấp trẻ con này của hắn, y gật đầu bảo: “Đương nhiên rồi.”

Cố Kiến Thâm lại dè dặt hỏi: “Lỡ như bị phát hiện thì sao?” Khi hỏi câu này, ánh mắt hắn nhìn Thẩm Thanh Huyền chằm chằm không chớp, hắn muốn xem đôi mắt y, muốn nhìn thấy chập chờn nhỏ bé trong tình tự của y, muốn xem có phải y tự tin một trăm phần trăm hay không.

Hoàng cung nho nhỏ này làm sao kiềm chế được Thẩm Thanh Huyền? Y ung dung đáp: “Tuyệt đối không bị phát hiện.”

Trái tim Cố Kiến Thâm triệt để chìm vào trong hồ băng.

Hắn không thể phản kháng … không thể trở mặt … thậm chí không thể lộ ra kẽ hở, nếu để y nhận ra hắn định gây động tĩnh, có lẽ Thẩm Thanh Huyền sẽ đập nồi dìm thuyền liều chết tới cùng, giết hắn ngay lập tức.

Nhưng xuất cung rồi thì sao? Chỉ còn một chữ chết, hơn nữa chết càng thêm vô thanh vô tức.

Phải làm sao đây? Cố Kiến Thâm bất an, nhưng không biểu hiện ra ngoài mảy may.

Ra ngoài trước đã … Cố Kiến Thâm tự nhủ với mình, chỉ có thể ra ngoài rồi lại tìm cơ hội.

Tuy rất xa vời, nhưng còn tốt hơn chọc giận Tần Thanh, đưa mình vào chỗ chết ngay thời khắc này.

Cố Kiến Thâm nói: “Vậy chúng ta đi ngay thôi!”

Thẩm Thanh Huyền cười bảo: “Bệ hạ dùng bữa trước đi đã, không vội.”

Cố Kiến Thâm làm sao nuốt trôi được nữa?

Chẳng qua có thể kéo dài được lúc nào hay lúc đó, hắn hy vọng có thể ăn bữa cơm này lâu thật lâu.

Nhưng thực chất … có lâu hơn thì có khác gì đâu? Sẽ không có ai tới cứu hắn.

Ngay từ đầu đã không có ai thích hắn.

Sau này cũng sẽ không có người thương hắn.

Cố Kiến Thâm buông đũa, nhìn Thẩm Thanh Huyền: “Liên Hoa ca ca, chúng ta đi thôi, ta muốn ra ngoài xem thử.”

Nếu nhất định phải chết, ít nhất cũng phải nhìn xem thế giới bên ngoài ra sao.

Cuộc đời ngắn ngủi này của hắn, dựa vào đâu chỉ nhìn thấy một mảnh trời!

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười nói: “Được, buổi tối thần sẽ mời Bệ hạ tới Phong Trân lâu ăn đồ ngon.”

Mắt Cố Kiến Thâm tức thì sáng lên: “Món đó có ngon hơn đồ ăn ngự thiện không?”

Thẩm Thanh Huyền đáp: “Tất nhiên không sánh bằng ngự thiện rồi, nhưng nó vẫn có mặt thú vị khác.”

Cố Kiến Thâm mặt mày hớn hở: “Liên Hoa ca ca đã thích, vậy nhất định là ngon nhất rồi.”

Nhìn nụ cười hồn nhiên ỷ lại nhường kia, ý định muốn bảo vệ hắn trưởng thành thật tốt ngày càng vững vàng.

Cố Kiến Thâm làm người thương như vậy, không nên để nước bùn dơ bẩn nhấn chìm, y chắc chắn trả lại cho hắn một mảnh trời xanh quang đãng.

Nếu đã muốn xuất cung, vậy thì nhất định phải đổi trang phục.

Thẩm Thanh Huyền đưa y phục đã chuẩn bị cho Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm vội nói: “Trẫm đi thay ngay.”

Lo hắn ăn mặc không chỉnh tề, Thẩm Thanh Huyền nói: “Thần đến giúp người.”

Cố Kiến Thâm ngượng ngùng bảo: “Không cần, trẫm làm được mà.”

Thẩm Thanh Huyền cũng không biết hầu hạ người cho lắm, vì vậy nói: “Thần chờ người bên ngoài.”

Cố Kiến Thâm ôm y phục vào phòng, nụ cười trên mặt biến mất ngay tức khắc.

Hắn cởi long bào, cẩn thận giấu kỹ dao găm dưới gối vào trong người, mặc thường phục Thẩm Thanh Huyền chuẩn bị cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.