Chờ Đợi

Chương 26: 26: Sống Phải Thấy Người Chết Phải Thấy Xác




Ghen? Thẩm Thanh Huyền nghi hoặc nhìn hắn, “Làm gì mới khiến hắn ghen?”

Chu Tử Lâm dùng giọng điệu sâu sắc chân thành mà nói: “Muốn biết hắn có thích ngươi theo kiểu kia không, ngươi chỉ cần hơi thân thiết với người khác, dĩ nhiên phải tìm một nam nhân ngọc thụ lâm phong như hắn, uy vũ khí phách như hắn, anh tuấn đẹp trai như hắn …” Ba chữ cuối cùng mới là trọng điểm, “Như ta nè!”

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Chu Tử Lâm vô cùng hăng hái: “Ngươi và ta cùng diễn tiết mục đại phu anh tuấn bệnh nhân xinh đẹp, giả vờ quý mến ta, nhưng ta chỉ xem ngươi là bệnh nhân, ngươi cảm tạ ta cho ngươi sinh mạng mới, nhất định muốn lấy thân báo đáp, thần y chính trực như ta đương nhiên không đồng ý, nhưng không chịu nổi ngươi dùng mọi cách cám dỗ, cuối cùng …”

Nếu nghe tiếp, Thẩm Thanh Huyền sợ bị hắn làm cho buồn nôn quay về Vạn Tú sơn!

“Đủ rồi!” Thẩm Thanh Huyền cắt ngang xuân thu đại mộng của hắn, “Ta với hắn hôn đã hôn, ngủ cũng đã ngủ, nếu còn ‘quý mến’ ngươi, chẳng phải sợ thiên hạ chưa loạn hả?”

Chu Tử Lâm kinh hãi tới biến sắc: “Hai ngươi …”

Đối với chuyện này, trước giờ Tôn chủ đại nhân luôn cực kỳ thẳng thắn: “Làm sao, không được à?”

Chu Tử Lâm chớp chớp mắt nói: “Nếu đã thế này thế kia rồi, sao ngươi còn cho rằng hắn không thích ngươi?”

Thế nên Thẩm Thanh Huyền mới giận, y cũng rất muốn biết tại sao!

Chắc do Chu Tử Lâm bị lậm thoải bản tu tiên quá nhiều, vậy nên hắn đảo con ngươi một vòng, lầm bầm làu bàu: “Ta hiểu rồi … Ngươi đúng là cái đồ yêu tinh lằng nhằng …” Hắn tưởng Thẩm Thanh Huyền thích chơi trò tình thú, ‘được sủng mà kiêu’.

May nhờ Thẩm Thanh Huyền thể hư nghe không rõ, bằng không nhất định đánh chết hắn: “Gì đó?”

Chu Tử Lâm lại nói: “Hay là ngươi thử tạm rời xa hắn?”

“Rời xa?” Lúc này Thẩm Thanh Huyền hết tin được chủ ý của hắn rồi.

Chu Tử Lâm hăng hái bừng bừng nói: “Người ta thường bảo tiểu biệt thắng tân hôn, cả ngày hai ngươi cứ xáp vô nhau, ngươi thấy hắn không thích ngươi cũng là bình thường, chỉ cần xa nhau một thời gian, hắn chắc chắn nhớ ngươi điên luôn, rồi sẽ lại thương ngươi cưng ngươi như hồi mới yêu nhau tha thiết vậy đó.”

Thẩm Thanh Huyền ôm thái độ hoài nghi với nửa vế sau của hắn: “Thế nào là thương là cưng khi mới yêu nhau tha thiết?”

Tuy Chu Tử Lâm chưa từng trải qua tình yêu cuồng nhiệt, nhưng có cái não hợp để yêu đương: “Lúc nào cũng nhớ ngươi, hàng đêm ở cùng ngươi, hầu hạ ngươi ăn ngon uống mát, chỉ cần có thời gian rảnh liền ở bên cạnh chọc cho ngươi vui.”

Thẩm Thanh Huyền câm nín: “Vậy thôi hả?”

Chu Tử Lâm tạm ngừng, e thẹn nói: “Chắc là còn muốn hôn ngươi không ngừng, đòi hỏi ngươi không dứt?”

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Chu Tử Lâm cứ tưởng y đang trải qua thất niên chi dương buồn tẻ, vậy nên bảo: “Tin ta đi, chỉ cần ngươi trốn mấy ngày, chắc chắn hắn sẽ nâng ngươi trong lòng bàn tay!”

Nhưng vấn đề là … hiện giờ Cố Kiến Thâm đang có hành động của “tình yêu tha thiết” mà.

Đã yêu nhau nồng nhiệt rồi còn muốn yêu cho sâu sắc, y vừa bệnh, hắn lập tức vứt bỏ chính vụ, hoàn toàn đặt y lên đầu, vậy mà còn chưa phải nâng trong lòng bàn tay? Căn bản là đặt trên đầu quả tim.

Thẩm Thanh Huyền cảm thấy nhóc béo vô cùng không đáng tin, khoát tay bảo: “Nói sau đi.”

Chu Tử Lâm liền nói: “Không gấp, trước tiên phải dưỡng thân thể cho tốt, ngươi muốn đi thì nói với ta lúc nào cũng được, ca ca dẫn ngươi cao chạy xa bay!”

Thẩm Thanh Huyền: “…” Nhịn nào, kẻ không biết không đáng trách, từ góc nhìn của Chu tiểu béo, hắn quả thật lớn tuổi hơn Triêu Yên …

Tuy bụng Chu tiểu béo đầy chủ ý thối nát, nhưng y thuật vẫn rất đáng khen.

Một tháng sau, Thẩm Thanh khôi phục khỏe mạnh, đi mấy vòng trong sân đã không còn thở hì hục, khẩu vị cũng tốt hơn, ăn nhiều gấp đôi so với bình thường.

Buổi tối Cố Kiến Thâm ôm y, mới cảm thấy người trong lòng chân thật hơn, điều này khiến hắn mừng rỡ hết sức, không ngừng ban thưởng cho Chu Tử Lâm.

Mới đầu Chu Tử Lâm chỉ một lòng muốn đào góc tường nhà Cố Kiến Thâm, thế mà qua một tháng, hắn lại thành ‘fan trung thành’ của Cố Kiến Thâm: “Sao ngươi lại cho rằng Bệ hạ không thích ngươi? Thế này mà chưa phải là thích, e rằng khắp thiên hạ không còn chữ thích nữa biết chưa!”

Thẩm Thanh Huyền làm người câm ăn hoàng liên, có khổ không nói nên lời.

Chu Tử Lâm bùi ngùi bảo: “Nhìn tấm lòng tri kỉ của Bệ hạ … Tình sâu đến nỗi xưa nay chưa từng có, biết chưa hả!”

Thẩm Thanh Huyền nhìn ngọc giản, không muốn ừ hử gì.

Chu Tử Lâm lại còn to gan lớn mật trách y: “Ngươi đó, kiềm chế chút đi, đừng gây sự nữa, đi đâu mới tìm được nam nhân tốt như Bệ hạ?”

Thẩm Thanh Huyền cả giận: “Câm miệng!”

Chu Tử Lâm lẩm bẩm: “Đáng tiếc Bệ hạ là người phàm, bằng không …”

Thẩm Thanh Huyền trừng hắn: “Bằng không thì sao?”

Chu Tử Lâm cười gượng: “Thôi mà, đừng ghen, ta là người có nguyên tắc, chưa bao giờ thích người lung tung.”

Đúng là không lung tung, tháng trước còn muốn dẫn y “bay”, hiện giờ đã bắt đầu mơ ước Cố Kiến Thâm!

Thẩm Thanh Huyền muốn đuổi người ngay tắp lự.

Chu Tử Lâm toan nói tiếp, nhưng bỗng nhiên dừng.

Thẩm Thanh Huyền chưa phát hiện Cố Kiến Thâm đến, chỉ lo nói: “Dù thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không phải …” người ngươi nên tưởng nhớ.

Chu Tử Lâm vội nói: “Cũng trễ rồi, buổi trưa ăn xong thì dùng, có thể ra ngoài đi dạo.”

Thẩm Thanh Huyền kịp phản ứng, nói: “Vâng, làm phiền Chu đại phu.”

Nhưng Cố Kiến Thâm vẫn nghe thấy nửa câu kia …

Dù hắn thế nào đi chăng nữa … cũng không phải? Hắn là ai? Không phải là ai?

Cố Kiến Thâm căng thẳng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh: “Chẩn bệnh xong rồi?”

Chu Tử Lâm hành lễ với hắn, nói: “Đã xong.”

Cố Kiến Thâm lại hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Thế nào, cảm thấy khỏe hơn không?”

Thẩm Thanh Huyền tất nhiên thưa: “Rất tốt, qua mỗi ngày lại có sức hơn.”

Mặt mày Cố Kiến Thâm giãn ra: “May mà có Chu đại phu.”

Chu Tử Lâm không muốn ăn thức ăn cho chó, vì thế nói: “Vậy thảo dân lui trước.”

Cố Kiến Thâm lại tiếp tục ban thưởng.

Ngày hôm đó Cố Kiến Thâm đều ở cùng Thẩm Thanh Huyền, so với mọi ngày không có gì khác biệt, hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn tình yêu tha thiết Chu Tử Lâm nói trước đó.

Hôm sau, khi Chu Tử Lâm tới đây, hắn thận trọng bố trí chung quanh, quay đầu nhỏ giọng bảo: “Có chuyện này ta cảm thấy ngươi nên chú ý.”

Thẩm Thanh Huyền tưởng hắn lại muốn nói bậy nói bạ, cho nên không coi là chuyện to tát: “Chuyện gì?”

Chu Tử Lâm đè giọng rất thấp: “Ta cho rằng … thính lực Bệ hạ nhà ngươi khác hẳn người thường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.