Chờ Đợi

Chương 2: 2: Một Cái Nguyện Vọng Chẳng Đầu Chẳng Đuôi




Một y tá vội chạy ra, bị Cố Thu giữ lại, vội hỏi: “Xin hỏi, có chuyện gì?”

“Bệnh nhân bị té xuống giường, vết thương sau phẫu thuật bị rách ra, dẫn đến bị nhiễm khuẩn, nhưng giờ đã đỡ nhiều rồi, không còn vấn đề gì lớn.” Cô y tá cười nói với Cố Thu: “Cô chờ xíu là có thể vào trong thăm anh ấy.”

Cố Thu nhẹ thở một hơi, nói lời cảm ơn.

Lát sau, bác sĩ y tá lại tiếp tục không ngừng đi qua người Cố Thu, trong phòng bệnh là một khoảng trống, Thời Thiếu Tu đang im lặng nằm trên giường ngủ say.

Mắt Cố Thu lại đỏ, che miệng mà nước mắt tuông rơi, cô không thể chịu đựng được nữa, lặng lẽ rời khỏi bệnh viện, đi ra ngoài.

Ngày thứ hai trời đẹp.

Điện thoại có tiếng rung nhẹ, Thời Thiếu Tu bị tiếng rung làm cho tỉnh giấc, nhẹ nhàng thở một hơi, cầm lấy điện thoại để trên tai, âm thanh vô cùng yếu ớt: “Alo.”

“Thời Thiếu.” Dương Thạc đầy dây bên kia có vẻ sốt ruột: “Cậu bị gì thế? Từ hôm qua tới giờ tớ đã gọi cho cậu gần 30 cuộc điện thoại rồi đấy.”

Thời Thiếu Tu tay đặt lên mắt, che ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, dường như không muốn nói thêm câu nào: “Ừ.”

“Cậu không phải hôm nay tìm luật sư sao? Giờ tớ đang ở lầu dưới của bệnh viện, sẽ lên phòng bệnh cậu ngay.” Dương Thạc vừa đi vừa thở.

Cho đến lúc này, Thời Thiếu Tu mới từ từ mở đôi mắt vô thần sắc của mình, cố gượng ngồi dậy.

Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Dương Thạc từ ngoài xông vào, vừa nhìn đã thấy sắc mặt trắng bệch của Thời Thiếu Tu bên giường bệnh, sắc mặt anh ta cũng đột nhiên thay đổi: “Cậu bị gì thế? Tớ thấy gần đây cậu hồi phục rất nhanh, sao hôm nay sắc mặt lại khó coi đến thế?”

Thời Thiếu Tu lười trả lời anh ta, mặc đồ vào, nhờ Dương Thạc đỡ ngồi xuống xe lăn, môi trắng đến không còn giọt máu: “Đi thôi.”

“Cậu không sao thật chứ? Tớ sợ chút nữa cậu lại đột nhiên té xỉu, tớ không biết cứu cậu sao đó.” Dương Thạc có chút sợ, nhìn sắc mặt Thời Thiếu Tu, cẩn thận dè dặt hỏi.

Thời Thiếu Tu lắc đầu, nhắm mắt đièm tĩnh đáp: “Phải khiến hắn hạ uy phong.”

Dương Thạc bất lực vỗ đầu hắn, cười đau khổ: “Tớ không hiểu tại sao cứ phải kết nghĩa với người anh em như cậu, cậu hồi phục nhớ mời tớ bữa cơm ngon, không thì tớ không làm đâu.”

Thời Thiếu Tu nhắm mắt gật đàu, khóe môi từ từ móc lên.

Trên đường đi đến chỗ hẹn với luật sư, Thời Thiếu Tu lấy ipad ra, cúi đầu nhìn tư liệu có liên quan.

Đến quán cà phê đã hẹn sẵn, luật sư đã ngồi ở đó chờ, thấy Dương Thạc đẩy Thời Thiếu Tu vào, khẽ nhăn trán, vội đứng dậy, đi lên phía trước: “Sao cậu lại bị thương nặng thế mà còn nhất định phải qua đây, tôi đến bệnh viện là được.”

Thời Thiếu Tu lắc đầu, quay đầu nhìn Dương Thạc, nói với luật sư: “Đây là nhân chứng.”

Luật sư không biết nói gì đành lắc đầu, ngồi xuống, đưa bản hiệp nghị ra trước mặt Thời Thiếu Tu: “Được, đem di chúc ra, rồi mau kí tên vào, nhanh chóng về nghỉ ngơi đi.”

Thời Thiếu Tu nhẹ gật đầu, lấy bút ra, cúi đầu lật văn kiện.

Luật sư ngồi ở đối diện, im lặng nhìn Thời Thiếu Tu, lúc sau, tháo kính ra, nhăn mày: “Cậu và đứa nhóc Cố Thu đó, quan hệ vẫn tốt chứ?”

Nét bút cuả Thời Thiếu Tu bỗng dừng lại, ngẫng đầu lên, nhìn luật sư: “Sao đột nhiên ông lại nhắc đến cô ta?”

Luật sư ngây người ra, hoài nghi nhìn anh ta: “Trong thời gian ba năm anh ở tù, cô ta ngày nào cũng đến tìm tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.