Khi Ngô Hiểu Dao tiến vào trong, toàn bộ tất cả ánh mắt bên trong phòng
làm việc đều nhìn về phía cô, Dạ Thiên Ưng vốn bình tĩnh nãy giờ cũng
cảm thấy lo lắng.
Anh không muốn để cô nhìn thấy cảnh này, nhìn thấy anh đối mặt với cảnh
sát. Đôi mắt anh nhìn chăm chú vào người cô, muốn cô nhanh chóng rời
khỏi đây. Nhưng cô lại không đi.
Ừ, cô không đi, mìm cười nhìn thẳng vào Tiếu Thiên Dạ.
"Cảnh sát Tiếu phải không? Anh mới vừa nói trong tay Tổng giám đốc Hàn
có súng, Chủ tịch Dạ cũng không thoát khỏi liên can đúng không?"
"Đúng vậy!" Tiếu Thiên Dạ lạnh lùng gật đầu.
"Vậy tôi hỏi ngược lại anh một câu, nếu như trên người cấp dưới của anh
có giấu thuốc độc hại vậy anh có phải cũng dính liếu đến họ hay không?
Chúng ta là con dân của ngài Thủ Tướng, nếu như tôi phạm tội, có phải
ông ấy cũng không thoát khỏi liên can?" Giờ phút này, nét mặt cô là sự
chững chạc và mang đầy sự áp bức, cô chất vấn lời nói vừa rồi của Tiếu
Thiên Dạ, nói trúng tim đen của nó, khác xa hoàn toàn hình dáng trẻ con
của mình.
Bọn Lăng Thánh Long, Lăng Thánh Quân, Hàn Tuấn Hi và cả Hạ Uyển Uyển đều
đứng tại chỗ mà sững người, Ngô Hiểu Dao của bây giờ và cái người đi
theo chân bọn họ lúc trước hoàn toàn không giống nhau.
Dạ Thiên Ưng thì ngồi trên ghế làm việc đã biết rõ cô là người như thế
nào, nhìn cô ngốc nghếch thế thôi, chứ so với ai thì cũng thông minh
phết, nhưng vậy có được không? Bảo cô tham gia vào giới xã hội đen đầy
tối tăm này ư?
Tiếu Thiên Dạ ngẩn người một giây, rồi cười khinh bỉ: “Ý cô muốn nói?"
"À, Chủ tịch Dạ hoàn toàn không biết Tổng giám đốc Hàn mang súng. Đó là
chuyện cá nhân của Tổng giám đốc Hàn, không tin thì anh có thể hỏi anh
Hàn Tuấn Hi đây."
Thật xin lỗi, Tổng giám đốc Hàn... Nhưng nếu như không nói kiểu này,
Thiên Ưng và anh đều xui xẻo như nhau, chỉ nói vậy mới có thể bảo toàn
Dạ Thiên Ưng trước.
Dạ Thiên Ưng và bọn Hàn Tuấn Hi cũng không trách cô làm chi, bọn họ biết, hiện giờ chỉ có biện pháp này là tốt nhất.
Một khi Dạ Thiên Ưng bị bắt đi thì cổ phiếu của tập đoàn Sony sẽ bị giảm
mức nghiêm trọng, ngay tư cách tham gia bầu cử chính trị gia đợt này
cũng bị cách chức.
Hàn Tuấn Hi cũng không do dự thêm mà gật đầu nhận tôi: "Đúng, Chủ tịch Dạ hoàn toàn không biết chuyện tôi mang súng bên mình."
Nghe thấy Hàn Tuấn Hi và Ngô Hiểu Dao kẻ xướng người họa, Tiếu Thiên Dạ
nắm chặt tay thành quả đấm: "Vậy vết đánh trên mặt hai người này thì
sao?" vậy thì theo hoàn cảnh.
Cô cũng biết anh ta sẽ cố tình tiếp tục điều tra. Mà cô cũng biết rất
rõ hai tên đàn ông đang quỳ trên đất, kẻ đã khiến cô uống phải thuốc
kích thích.
Dạ Thiên Ưng muốn giúp cô hả giận, nhưng hình như chính cô khiến anh bị
khó xử như vậy? Được thôi, cô sẽ giúp anh hóa bỏ mọi nghi ngờ buộc tội.
"Ha ha, chúng tôi làm sao có thể biết được họ bị đánh như thế nào chứ?
Lời này của ngài đừng nên hỏi chúng tôi, nên hỏi bọn họ ấy?" Cô mặt mỉm
cười nói hết câu, rồi xoay người từ từ đi đến hai tên đàn ông đang quỳ
trên đất, trong đôi mắt hiển thị rõ sự vô tình mà sắc bén, cúi đầu nói
nhỏ nhẹ bên tai hai tên đó vài câu: "Mấy người có thể oan ức khai chủ
tịch Dạ đánh, nhiều lắm thì Chủ tịch Dạ chỉ bị án cố ý đả thương người
vô tội, nhưng có nghĩ tới chuyện sau đó hay không?"
Lời nói của cô toàn sự uy hiếp, mười phần như một ác ma, nhưng bên
trong lời cô nói lại có sự kỳ diệu. Cô sợ trên người hai gã này sẽ có
máy nghe lén,nên không thốt ra mất tính từ uy hiếp cao hơn.
Thật ra thì cô chỉ nghĩ, nếu như bọn họ chỉ điểm Dạ Thiên Ưng đánh họ,
thì sau khi ra tù anh ấy sẽ tìm giết bọn họ cho bằng được!
Cô thay đổi rồi, cũng chẳng biết là dân thường hay dân xã hội đen nữa.
Cũng trở nên độc ác mất rồi...Lòng cô đang lên tiếng trách chính mình,
nhưng đồng thời, cô đã từng nói rằng...muốn cùng Dạ Thiên Ưng tàn tạ,
biến mất.
Hai tên đàn ông đang quỳ nghe ra ý trong lời cô nói, liếc nhau một cái.
Dù bọn họ được Chính phủ bảo vệ, còn chuyện Dạ Thiên Ưng có thế lực thế
nào bọn họ tất nhiên biết rõ, nên việc bây giờ là bảo vệ tính mạng của
mình quan trọng hơn, vừa không đắc tội với chính phủ lẫn Dạ Thiên Ưng.
"Vết thương của chúng tôi là người khác đánh!"
Thấy hai người họ nói vậy, Ngô Hiểu Dao không khỏi lộ nụ cười xấu xa.
Dạ Thiên Ưng cũng đã nhìn thấy cô uy hiếp hai tên ấy, nhưng rốt cuộc cô uy hiếp thế nào nhỉ?
"Ôi chao." Cô thở dài một hơi như đùa bỡn người ta, rồi xoay người nhìn
về phía Tiếu Thiên Dạ: "Vết thương của bọn họ hình như không liên tới
Chủ tịch Dạ đấy nhé."
Tiếu Thiên Dạ giờ phút này đã thay đổi thái độ đối địch với cô ta, vốn
dĩ đã cài một cái bẫy thật hoàn hảo, lại bị cô ta phá hỏng, anh đây
không cam lòng!
Nhưng mà, không sao, vậy cứ tóm Hàn Tuấn Hi trước cũng được! Ký giả bên
ngoài đông kiểu ấy, thấy Hàn Tuấn Hi bị còng tay đi ra khỏi công ty, thì
ắt hẳn giá cổ phiếu trên thị trường của tập đoàn Sony sẽ bị giảm nghiêm
trọng! Anh nắm chặt tay thành nằm đấm: "Đem Hàn Tuấn Hi về điều tra."
Bên ngoài có bao nhiêu ký giả cô nắm rất rõ, không thể để nó ảnh hưởng
đến tiền đồ của Hàn Tuấn Hi được, một khi đã bị còng tay công khai thì
tất nhiên Hàn Tuấn Hi đã bị buột tội.
Cô đi hai bước tới trước người Hàn Tuấn Hi, dừng hành động còng tay của người nọ: "Chờ một chút!"
"Cô còn muốn như thế nào?" Tiếu Thiên Dạ bất mãn chất vấn cô.
Nét mặt cô khôi phục sự nghiêm túc, nói có bài có bản vài câu: "Súng của
Tổng giám đốc Hàn có phải là súng đồ chơi hay súng thật, mấy người đã
kiểm tra kỹ chưa? Căn cứ hiến pháp năm 89, nếu không xác định người hiềm
nghi phạm tội có mang theo vũ khí thì không mắc phải tội người mang đồ
cấm, toàn bộ đều không chính thức, mấy người không có quyền hạn còng tay
Tổng giám đốc Hàn lại! Cảnh sát Tiếu, điểm này anh phải biết rõ hơn tôi
phải không?"
Nhìn Ngô Hiểu Dao kiên quyết như thế, khóe miệng Dạ Thiên Ưng nở nụ cười
yếu ớt, anh vẫn luôn cho rằng cô chỉ là một cô gái yếu ớt, nhưng giờ
phút này...
Anh cảm thấy trái tim mình đã bị cô gái này chiếm đóng mất rồi, anh
muốn cô thể hiện, thì cô lại thể hiện một cách hoàn hảo như thế này đây.
"Được thôi." Tiếu Thiên Dạ tức giận nghiếm răng nghiến lợi: "Đem Hàn Tuấn Hi đi."
"Tổng giám đốc Hàn, tôi nhất định sẽ cứu anh ra!" Cô nhẹ giọng nói với Hàn Tuấn Hi, kèm một nụ cười tự tin bên môi.