Cho Đến Khi Em Quên Được Anh

Chương 6: Khu vườn bí mật và kí ức khó quên




Giấc mộng chưa kết thúc, tôi đã tỉnh dậy. Nhìn vào chiếc đồng hồ, vẫn chưa đến năm giờ.

Mắt trừng trừng mơ hồ nhìn xuống nền nhà, tôi lẩm nhẩm tính, giấc mơ lần trước cách giấc mơ lần này là mười tám ngày, nhiều hơn một ngày so với khoảng cách trước đây.

Cứ theo tốc độ này, tôi sẽ nhanh chóng có thể thực hiện được mục tiêu của mình là biến giấc mơ giống như kinh nguyệt, mỗi tháng đến thăm một lần.

Kết luận này như thể cổ vũ tôi gấp bội, vì thế tôi quyết định đi uống hớp nước rồi lại ngủ tiếp.

Nơi tôi đang ở có một cái tên rất mỹ miều là "Thành phố không đêm". Chính bởi vậy, dù không có tiểu khu dân cư công nghiệp, thương nghiệp, nhưng ở đây chẳng khi nào có một đêm theo đúng nghĩa. Bất luận là thời khắc nào, đèn bừng sáng trưng, không bao giờ tắt.

Tôi từng cảm thấy rất đáng tiếc vì điều này, bởi nó khiến tôi không thể giống như hồi còn đi học, có thể lấy lý do là sợ bóng tối để quấy nhiễu người khác.

Nhờ ánh sáng chiếu xuyên qua ô cửa sổ, tôi dò dẫm đến phòng khách, khẽ khàng lần tìm chai nước ngọt trong tủ chứa đồ.

Tôi là người vô cùng tốt bụng, về nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không vì "giấc mơ đẹp" của mình mà gây phiền phức cho người khác hay làm những việc thất đức đến nỗi bị trời trừng phạt, thậm chí ngay cả khi đối phương là một con hổ.

Trên thực tế trong cuộc đời, ngoại trừ lúc tôi gào thét vì đói khiến bố mẹ cả đêm không chợp mắt nổi và suýt bóp chết tôi ra, tôi chỉ khiến duy nhất một người vì mình mà không sao ngủ nổi.

Khi đó tôi đang là sinh viên năm thứ tư. Với lý do cần yên tĩnh để ôn thi cao học, tôi chuyển ra khỏi ký túc xá và thuê một căn phòng ở bên ngoài trường. Nơi đó là khu nông thôn mới, là sự kết hợp giữa thành phố và ngoại ô. Đêm đến, không gian vô cùng yên tĩnh, nếu tắt đèn thì tối đến mức giơ tay ra cũng không nhìn rõ năm ngón. Điều này tạo cơ hội cho tôi có thể thường xuyên giữa đêm khuya gọi điện thoại cho Lâm Lỗi làm nũng. Đương nhiên, tôi thực sự luôn nghĩ hình như giữa đêm tối, có vật gì đó đang từ góc phòng bò về phía tôi...

Lâm Lỗi không biết nên giải thích thế nào, anh ta luôn nói:

- A Phúc ngốc nghếch à, trên thế gian này làm gì có ma quỷ. Đừng tự dọa mình nữa. Mau ngoan ngoãn ngủ đi. Nếu không, anh chẳng cần em nữa đâu.

Dù cách nhau ở khoảng cách mười mấy tiếng đồng hồ đi tàu hỏa nhưng giọng nói ấm áp, rõ ràng của Lâm Lỗi nghe vẫn trầm trầm, khàn khàn và mang chút hóm hỉnh.

Thực tế chứng minh, thế giới này không chỉ có ma quỷ mà còn có cả thần tiên. Thực tế còn chứng minh, dù tôi có ngoan ngoãn đi ngủ thì anh ta vẫn chẳng cần tôi.

Tóm lại, đàn ông đều là những kẻ chẳng ra gì.

Tôi rón rén vòng qua ghế sofa, tiện thể liếc mắt nhìn lên trên đó.

Xét thấy Thương Ngô là sinh vật giống đực nên cần phát huy tính ga lăng đàn ông, hơn nữa hắn lại có thể biến thân thành đứa trẻ, chiều rộng của chiếc ghế sofa đủ để hắn lăn lộn, vì thế tôi tranh thủ chiếm lại chiếc giường vốn thuộc về mình. Hắn rất bực bội vì điều này, cho rằng đã là vợ chồng thì phải ngủ cùng nhau. Tuy nhiên, ý kiến của hắn bị tôi bác bỏ một cách không nể nang ngay từ đầu.

Những điều này không còn là trọng điểm nữa, quan trọng là trên chiếc sofa bây giờ chẳng có ai, chăn vẫn được xếp một cách gọn gàng.

Tôi coi thường hành động vô lễ, bỏ đi mà không nói tiếng nào của hắn. Không kìm được, tôi lẩm bẩm một câu:

- Hứ! Cái gì mà sẽ khiến em lại yêu thương ta? Kết cục là ngoảnh đầu chạy biến. Quả nhiên, lời nói của giống đực đều không đáng tin, dù là người hay hổ thì cũng vậy.

Ngay sau đó, một giọng nam trung trầm trầm vang lên trong không gian kín mít nơi tôi ở:

- Không được nói xấu sau lưng, dù là nói người hay nói hổ.

Để chứng tỏ việc mình không hề liên quan tới hành vi vừa bị nói xấu đó, Thương Ngô lơ lửng xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi sợ đến mức làm rơi chai nước ngọt trên tay.

Ôi trời ơi! Đáng thương cho ngón chân cái của tôi!

Ôm hai chỗ đau chỉ trong có mấy tiếng đồng hồ, tôi cứ nhảy cẫng lên.

Thương Ngô thấy tôi nhảy như vậy thì thấy hơi chóng mặt. Hắn liền giơ tay ra, đặt lên đỉnh đầu tôi, nói:

- Tiểu Tường, tặng em cái này.

Tôi buộc phải bình tĩnh lại, thấy hắn đang nắm một thứ trong lòng bàn tay còn lại.

Là giọt nước trên chiếc lá trúc ư? Hoặc trên chiếc lá trúc có một giọt nước?

Tôi bắt đầu nghĩ, trong tiết trời mùa đông lạnh giá thế này, làm gì có cây trúc nào mà lại còn tươi chứ.

Dường như Thương Ngô biết tôi đang nghĩ gì liền nói:

- Đây là lá trúc trên núi Hổ Gầm.

Tôi tiếp tục nghĩ, núi Hổ Gầm là nơi quái quỷ nào mà mình chưa bao giờ nghe nói?

Thương Ngô giải thích:

- Đó là nơi đính ước của hai ta.

Tôi lại tiếp tục nghĩ, hổ đúng là đáng mặt hổ, ngay cả những chuyện phong hoa tuyết nguyệt1 cũng phải tìm nơi uy võ thế.

1 Phong hoa tuyết nguyệt: vốn là bốn đối tượng thường được dùng để miêu tả vẻ đẹp của thiên nhiên trong thơ ca thời xưa. Sau này “Phong hoa tuyết nguyệt” được mở rộng nghĩa, ý chỉ tình yêu nam nữ, khung cảnh lãng mạn.

- Trước đây, cứ vào sinh nhật hằng năm của em, ta lại đến núi Hổ Gầm lấy về cho em giọt nước đầu tiên. Dù sinh nhật của em không phải là hôm qua, nhưng giờ em đã cho rằng như thế nên đây là món quà ta tặng bù cho em... - Thương Ngô ngừng một lát rồi nói tiếp: - cũng là giọt nước thứ chín trăm chín mươi chín ta tặng em.

Thế là tôi... chẳng còn cách nào khác.

- Thứ chín trăm chín mươi chín sao?! - Tôi nghe giọng mình giống chị MC trên chương trình TV shopping, giờ nào phút nào cũng hừng hực khí thế, nói say sưa từ đầu tới cuối: - Vậy có nghĩa là tôi đã sống gần một nghìn năm sao?!

Thương Ngô điềm tĩnh gật đầu.

- Trời đất, yêu tinh nghìn năm! - Tôi viễn tưởng một lúc rồi ngưỡng mộ hỏi: - Vậy còn anh, anh bao nhiêu tuổi?

Thương Ngô chầm chậm giơ ngón tay thon dài ra.

- Anh tròn một nghìn tuổi sao?

- Ta hơn em một nghìn tuổi.

-... Anh là con hổ già bất tử...

- …

Tôi quan sát tỉ mỉ giọt sương mai mà vị thần hổ lấy về từ nơi hẹn ước, nó chỉ bé bằng đầu ngón tay, tròn trĩnh. Trong thứ ánh sáng lờ mờ lọc qua khung cửa sổ dày hai lớp kính in hoa, nó càng không sáng chói, cũng chẳng long lanh nhưng lại toát lên vẻ dìu dịu.

Thương Ngô khẽ hỏi:

- Tiểu Tường, em có thích không?

- Thích... nhưng nếu có thể đổi thành châu báu thì tôi còn thích hơn! - Tôi cười hì hì nhìn vẻ mặt buồn chán của hắn: - Thôi, đùa một chút ấy mà. Mà này, thế trước đây có phải là tôi cứ ngắm giọt nước này mãi cho đến khi nó bốc hơi hết không?

Thương Ngô trầm ngâm một lát, rồi nói với vẻ thất vọng:

- Em sẽ uống nó.

- Thật thế à? Có sạch sẽ, vệ sinh không? Anh phải biết hiện nay vấn đề ô nhiễm môi trường rất nghiêm trọng. Nếu không qua xử lý loại bỏ độc tố thì sẽ rất nguy hiểm. Nhỡ uống vào mà bị đau bụng thì sao? Khám bệnh cũng rất tốn kém. Lần trước tôi ho hắng một chút mà bị nghi là bệnh Sars, phải thử máu rồi chụp phim, hết veo hơn ba trăm tệ đấy...

Vẻ buồn bã trên khuôn mặt Thương Ngô càng rõ nét hơn:

- Thôi được, em cứ vứt quách nó đi!

- Được thôi!

Tôi trả lời rất nhanh. Sau đó, trong lúc hắn tức giận quay người đi, tôi rướn cổ, há miệng:

- Thì vứt vào bụng tôi vậy. Ừm... Đúng là vật của thần tiên có khác, vị không tồi chút nào. Hình như còn có tác dụng giải khát nữa.

Thương Ngô quay lại sững sờ, biểu hiện trên mặt vừa tức vừa buồn cười, vừa bi lại vừa hài, trông có chút góc cạnh, vô cùng hợp với bộ quần áo đang mặc.

- Anh ăn mặc thế này đi ra ngoài sao? - Tôi bụm miệng cười: - May mà giờ này trên đường khá vắng người, không thì xe cứu thương lại bận túi bụi.

Thương Ngô có lẽ không hiểu hàm ý trong câu nói của tôi nhưng hẳn là vì muốn làm dịu không khí căng thẳng vừa nãy nên hắn vẫn đáp:

- Việc đi về lần này, người phàm không nhìn thấy.

Đến giờ tôi mới chợt nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng:

- Vậy núi Hổ Gầm không phải trên trần gian đúng không?

- Dĩ nhiên không phải rồi.

- Thế việc anh đi lại giữa ranh giới người và tiên không phải dựa vào đôi chân, thì chẳng lẽ... anh dùng pháp lực à?

Thương Ngô ngoảnh đi, xoay hẳn lưng về phía tôi, khẽ nói:

- Ừ!

- Trước đây, chẳng phải anh từng nói, nếu dùng pháp lực ở đây sẽ bị trời phạt sao?

- Dùng một chút thôi. Không sao đâu.

Con người tôi đôi khi thật kém cỏi. Người khác đối xử tốt với tôi, tôi lại thấy không thoải mái. Dù Thương Ngô coi tôi là vợ hắn, nhưng tôi đâu coi hắn là chồng. Món quà này thực sự khiến tôi rất cảm động nhưng cũng làm tôi day dứt từ đầu đến chân...

Tôi cười gượng:

- Thực ra, anh không cần phiền phức làm gì...

Giọng hắn vẫn nhẹ nhàng:

- Ta quen rồi.

- Cái gì?

- Một việc làm cả nghìn năm nay, ta đã quen từ lâu, nên không thấy phiền gì cả.

Tôi nhìn Thương Ngô... Dường như tôi chỉ luôn thấy hắn từ phía sau.

Dù trong lòng đang rất xúc động, muốn vòng đến trước mặt, nhìn rõ cảm xúc trên gương mặt hắn, nhưng rốt cuộc tôi lại không làm được như vậy.

Vì ánh sáng trong căn phòng yếu ớt, dẫu có nhìn cũng không chắc đã thấy rõ. Nếu bật đèn thì lại lãng phí điện, hình như giá điện cũng sắp tăng rồi...

Đầu óc tôi đang nghĩ vô khối thứ linh tinh, còn thân thể lại như thoát khỏi sự kiểm soát của thần kinh trung ương, trấn áp quyền tự chủ.

Tiến lên phía trước một bước, dang rộng hai cánh tay, tôi ôm chặt Thương Ngô từ phía sau.

Thực ra hắn không cường tráng như vẻ bề ngoài, bờ vai xương xương của hắn khiến má tôi hơi đau. Mùi trên cơ thể hắn thật dễ chịu, phảng phất chút hương rừng buổi sớm.

Cơ thể Thương Ngô cứng đờ rồi dần dần thả lỏng, lòng bàn tay hắn đặt lên mu bàn tay tôi, lành lạnh. Một lúc sau, hắn khẽ nói:

- Tiểu Tường, thói quen của em cũng chẳng hề thay đổi.

Câu nói của hắn khiến tôi run rẩy, vội lấy lại quyền kiểm soát cơ thể.

Tôi rụt tay lại, lùi về phía sau, cười thẹn:

- Thịt mà anh ăn chả lẽ đều chui hết vào xương sao? Đúng là lãng phí lương thực, lãng phí quá...

Thương Ngô quay lại nhìn tôi. Trong điều kiện ánh sáng tồi tệ này, đôi mắt hắn vẫn đen láy. Dùng câu nói thường thấy trong các cuốn tiểu thuyết tình yêu để mô tả dù chúng giống như hai hạt huyền, dù tôi chẳng biết hạt huyền có hình dáng ra sao...

Hắn giơ tay phải ra, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp vào cằm tôi rồi khom người về phía trước, hơi thở hắn phả lên mặt, khiến tôi thấy buồn buồn.

Tôi nhìn khuôn mặt hắn đang ngày một đến gần, bỗng chợt nhớ về chập tối ngày tốt nghiệp cấp ba, ve sầu kêu inh ỏi, bầu trời đầy mây hồng, có người đã từng nói với tôi:

- A Phúc, nụ hôn đầu tiên của em là do anh trao nên cả đời này em phải thuộc về anh.

Cả đời, hóa ra chỉ có năm năm.

- Thế... - Hai tay tôi chống trước ngực Thương Ngô, đầu cố ngả ra sau: - Loài hổ các người khi ân ái, tư thế có phong phú, đa đạng như loài người chúng tôi không?

- …

Khuôn mặt Thương Ngô lại biến sắc, nói một cách chính xác là tím bầm lại.

Hắn nhìn tôi một lúc, đột nhiên nhếch mép lên, vừa lắc đầu vừa cười:

- Các người... chúng tôi... em, em...

Nói xong, hắn liền biến hình...

Nhìn tiểu Thương Ngô cuộn mình trong bộ đồng phục bệnh nhân tâm thần, mắt tôi nhòa đi.

Coi như lúc nãy bị cám dỗ đến mức có chút cảm giác gian tình nhưng giờ đây cảm giác đó lại biến thành tình mẫu tử thuần khiết nhất.

Tôi ngồi xuống, xoa đầu con hổ nhỏ, nói:

- Giờ không thích hợp để tôi tiếp tục thảo luận cùng anh về vấn đề tư thế nữa, có phải không hả?

Hắn hơi cau mày, không còn biểu hiện kháng cự như lúc ban đầu. Xem ra, hắn bị xoa đầu nhiều thành quen rồi. Tiếp đến, sắp có thể thử sờ mông hổ rồi...

- Ta hơi mệt. Ta muốn chợp mắt một lát.

Dứt lời, hắn liền chui tọt vào đống chăn trên ghế sofa, chỉ để lộ cái đầu rậm tóc.

Tôi định gọi hắn dậy thay bộ đồ trẻ con, nhưng chưa kịp mở miệng thì hắn đã phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Chắc chuyến đi vừa rồi thực sự rất mệt.

Giúp Thương Ngô kéo lại chăn xong, nhân tiện véo véo cặp má hồng hồng chòng ghẹo hắn, tôi đến bên cửa sổ.

Những tia sáng đầu tiên ló ra, trên đường đã bắt đầu có vài người tập thể dục buổi sáng.

Trong đầu tôi bỗng lóe lên ý nghĩ trước đây chưa từng có... Lẽ nào, những giấc mơ tôi gặp phải trong vòng một năm nay, không đợi được đến lúc "đều như kinh nguyệt", lại biến mất rồi?

Là vì trận pháo hoa đó, hay vì giọt sương kia? Tạm thời chưa kết luận được.

Tôi cẩn thận đóng chặt cửa, về phòng ngủ tiếp.

"Chợp mắt một lát" của Thưởng Ngô là tròn đúng năm ngày năm đêm. Hắn không ăn, không uống, không thức dậy, thậm chí không cả trở mình.

Tôi nhất thời nghi ngờ rằng hắn đã chết, liền lôi một chiếc lông vũ trắng trong chăn ra đặt dưới mũi hắn, chiếc lông động đậy rõ. Theo như lý luận của các thái y trên tivi là tạm thời hắn vẫn chưa ngừng thở, nên tôi yên tâm mặc kệ hắn.

Dù sao, trong truyền thuyết, thần tiên hễ nhắm mắt thì mở mắt ra là đã mười mấy năm, thậm chí cả trăm năm. Chỉ cần khi con hổ mở mắt, tòa nhà được xây vào những năm chín mươi của thế kỷ trước này chưa bị di dời là được. Nhưng biết đâu, có thể nhờ sự bảo hộ của hắn mà tòa nhà cưỡng lại được sự tấn công mãnh liệt của ban di dời, trở thành "hộ nhà khó di dời nhất trong lịch sử", được nhà nước cấp phép thì sao? Không biết liệu tôi có phúc được sống đến ngày đó để trở thành một thành viên trong đám quần chúng không rõ mặt đang vây quanh đây không nữa...

Trong năm ngày này, tôi chỉ ở trong nhà, ngoài việc đón tiễn những người mình gọi điện mang đồ đến ra thì tôi không đi quá ba thước1 tính từ cánh cửa chống trộm.

Nhờ có tiệm bán đồ ăn vặt và trà sữa trân châu dưới lầu mà tôi vẫn giải quyết được nhu cầu của cơ thể. Cùng với năm bộ phim tình cảm trên trang Tudou.com2và tám cuốn tiểu thuyết trên trang Jmjiang.net3, nhu cầu tinh thần của tôi cũng được thỏa mãn. Ngoài ra, tôi còn dùng tin nhắn trên điện thoại di động, dùng QQ và cả MSN4 để liên lạc với bạn bè, người thân, còn chơi game Nông trại vui vẻ, ăn cắp chút rau để thử nghiệm cảm giác mãn nguyện và hạnh phúc mà việc lao động cực nhọc mang lại.

Tóm lại, cuộc sống của tôi vô cùng phong phú.

Trong thời gian đó, tôi có gọi một cuộc điện thoại cho Trương Thần, được biết anh đang bận tiệc tùng bên bạn bè. Sau đó, tôi không làm phiền anh nữa. Tất nhiên, anh cũng chẳng làm phiền tôi.

1 1 thước = 1/3 mét.

2 Tudou.com là: Trang mạng chia sẻ video trực tuyến lớn nhất tại Trung Quốc.

3 Jinjiang.net: Trang mạng văn học Tấn Giang.

4 MSN: (Viết tắt của Microsoữ Network), là một tập hợp các dịch vụ Internet đuợc cung cấp bởi Microsoft vào ngày 24 tháng 8 năm 1995, là dịch vụ tin nhắn nhanh trên MSN Messenger.

Tôi cẩn thận suy xét, trận pháo hoa hôm ấy chắc là Trương Thần tiện tay mua ở tiệm bán pháo ngay trước cổng, sau đó lại chạy vào trong khu nhà, tiện tay đốt. Tôi biết Trương Thần là người vô cùng tốt bụng và lịch thiệp, anh không giống như lũ bạn vớ vẩn, chỉ giỏi mồm mép chứ chẳng bao giờ chịu bỏ ra một đồng nào của tôi. Thế nên, chắc chắn anh cảm thấy đã biết là sinh nhật tôi mà không tặng gì thì thật ngại nên mới gọi là có chút lòng thành. Sự bày tỏ này của anh thực ra cũng chẳng có ý gì đặc biệt...

May thay, niềm vui sướng lúc ấy của tôi bị tiểu tử Thương Ngô phá đám, nếu không, rất có khả năng vì cảm động mà tôi mất kiểm soát, nhe nanh múa vuốt, lao bổ xuống lầu đè Trương Thần ra trước bàn dân thiên hạ.

Có người từng nói: "Trong quan hệ nam nữ, ai là người gây ra chuyện yêu đương trước thì người đó là kẻ thua cuộc".

Người nói câu này chính là Trứng muối...

Theo lý luận của Trứng muối, do năm đó tôi khăng khăng đòi yêu bằng được Lâm Lỗi nên mới dẫn đến chuyện bản thân luôn ở thế bị động trong suốt quá trình yêu đương. Cuối cùng bị anh ta đá phăng ngay trong ngày sinh nhật. Sau bài học cay đắng đó, phải công nhận là những điều Trứng muối nói thực sự có lý. Chính bởi vậy, dù thế nào đi nữa, tôi cương quyết không lặp lại sai lầm này với Trương Thần.

Vẫn là câu nói cũ: Mình phải kiềm chế, phải dũng cảm!

Bảy giờ tối ngày mùng Sáu Tết, trong khi tất cả các kênh truyền hình cáp cùng phát một khúc nhạc hùng tráng, cùng hiển thị một logo to đùng, thì Thương Ngô vươn người tỉnh dậy.

Tôi đến bên vành mắt hắn ra, nói:

- Ồ, đồng tử chưa giãn, không phải đã chết.

Thương Ngô ngẩn người một lúc mới phản ứng được, mặt xị xuống:

- Em muốn ta chết lắm sao?

- Không, không, không. Sao tôi có thể muốn như thế được? Giờ chết cũng tốn kém lắm. Anh không có hộ khẩu, cũng chẳng có đơn vị công tác thì không được hưởng đồng trợ cấp tang lễ nào đâu. Tôi lấy gì hỏa táng, mua quan tài cho anh...

- ... Em suốt ngày chỉ nói tiền với tiền.

- Trong cuộc đời này, cách chết mà tôi mong muốn nhất là bị tiền đè chết. Anh thử nghĩ xem, đến khi tất cả các hồn ma tụ tập nói chuyện với nhau, người thì bị xe cán chết, người thì bị cửa kẹp chết, người thì bị vợ bóp chết... đến lượt tôi, tôi vỗ ngực nói: "Tôi bị Nhân dân tệ đè chết đấy". Thấy không? Quả là hoành tráng! Quả là thú vị!

- Bạch Vô Thường chết chính là do bị thoi vàng gõ vào huyệt thái dương... - Không đợi tôi biểu lộ hết vẻ sùng bái, Thương Ngô vội thêm vào: - Đưa ta một trăm đồng xu, sau đó xuống lầu đứng, ta sẽ làm thỏa mãn ước nguyện của em. Tin ta đi, đảm bảo trúng đích.

- Anh có tính đến ảnh hưởng của sức gió, hướng gió không? Rồi cả nhân tố gia tốc, trọng lực nữa. Đừng có không đè chết tôi mà lại khiến tôi thành ngớ ngẩn đấy. Giờ phí vào viện phúc lợi cũng chẳng thấp đâu.

Thương Ngô trợn mắt, tỏ ý không thèm bàn luận vấn đề này với tôi nữa. Hắn nhảy vào nhà vệ sinh tắm rửa, sau đó chạy vào bếp đi một vòng. Cuối cùng, hắn quay lại, hai tay chống nạnh, tức tối nói:

- Ta muốn ăn thịt!

Đề nghị này của hắn khiến tim gan tôi thắt lại, nhưng không nghĩ, nếu như hắn cách năm ngày mới ăn một bữa thịt thì cũng không quá xót ruột. Hơn nữa, ngày mai tôi phải đi làm, lại tiếp tục cuộc sống bi thảm bị nhà tư bản bóc lột nên việc hào phóng, thả phanh bữa tối cuối cùng này không phải là điều không thể.

Sau khi đã nghĩ thông, tôi chỉnh lại trang phục của mình một chút rồi mặc cho Thương Ngô bộ quần áo trẻ em theo phong cách học sinh. Tôi nắm tay hắn vui vẻ ra khỏi cửa, thẳng tiến đến nhà hàng sườn nướng gần nhà.

Xét đến chiến công oanh liệt lần trước của Thương Ngô, tôi vừa ngồi xuống liền đập bàn gọi năm mươi xiên thịt cừu nướng, năm mươi xiên thịt bò nướng, còn thêm hai mươi xiên tim gà nướng và hai mươi xiên cánh gà nướng, ông chủ nhà hàng sau khi xác định tôi không đóng gói mang về để nhiều người ăn mà ăn ngay tại đó cùng một thằng bé mới năm, sáu tuổi, thì nhìn tôi với ánh mắt vừa ngưỡng mộ và lo lắng cho vấn đề lương thực thế giới...

- Nào, ăn đi thôi! Hôm nay, tôi sẽ đãi anh thỏa sức theo tiêu chuẩn một trăm tệ.

Tuy nhiên vẻ hào hứng của tôi không kích thích tư thế hổ đói vồ thịt của Thương Ngô, hắn nhóp nhép ăn mỗi loại không đến mười xiên rồi tỏ vẻ đã ăn xong khiến tôi khó hiểu.

Tôi rất không hài lòng với vẻ kỳ thị của hắn đối với nơi ăn uống của những người lao động bình dân, nói:

- Cửa hàng này mặc dù chỉ là sạp ăn bên đường nhưng đồ ăn không tồi, chất lượng cũng đảm bảo. Anh không thể vì giá rẻ mà coi thường!

Những lời chính nghĩa của tôi khiến Thương Ngô có chút bối rối. Hắn chớp chớp cặp mắt to, ngẩn người một lúc rồi vội nói:

- Em chỉ giỏi liên tưởng, đơn giản vì ta không muốn ăn thôi.

- ... Không muốn ăn, sao còn đòi đi ăn thịt?!

- Nếu không làm vậy, em lại ăn mấy thứ ăn vặt gọi người mang đến, những thứ đó ăn một hai bữa còn được, em ăn liền năm ngày mà không thấy chán sao? Còn nữa, em cả ngày ru rú trong nhà, không ra ngoài như thế được sao?

Hóa ra hắn vì tôi?

Đến lượt tôi chớp chớp mắt, ngẩn người, sau đó nín thở ăn hết veo năm xiên tim gà, mười xiên thịt bò. Cuối cùng, tôi cho rằng bị con hổ nhỏ giáo huấn thế này thật không cam lòng. Do vậy, tôi thốt ra một câu:

- Nếu không vì phải trông anh, sợ anh xảy ra chuyện thì tôi có ở trong nhà suốt mấy ngày, không dám ra ngoài không?

Thương Ngô chống tay vào cằm nhìn tôi, cười rung hai chân đang lơ lửng mà nói:

- Ta biết mà.

Nói xong câu đó, tôi tự cảm thấy có chút không bình thuờng. Sao lại làm như mình toàn tâm toàn ý quan tâm hắn thế? Dù rằng thấy hắn vẫn sống và tỉnh dậy, trong lòng thực sự rất vui...

Nhằm che giấu tâm trạng, tôi tỏ vẻ coi thường:

- Ngủ như lợn quay thế còn biết cái gì?

- Thấy trong nhà toàn rác và hộp cơm thì biết chứ sao?

- …

Tôi giơ tay đẩy khuôn mặt đầy vẻ đắc ý của hắn ra, tiếp tục cúi đầu ăn.

Sau khi tiêu diệt gần nửa số thịt xiên nướng, tôi không thể nào chiến đấu tiếp được nữa nên đành đóng túi mang về, tối mai xử lý nốt.

Khi ông chủ cửa hàng cho đồ ăn vào túi giúp, ánh mắt ngưỡng mộ của ông đối với thùng nước gạo là tôi vẫn không hề thay đổi nhưng có phần đỡ lo lắng hơn cho tình hình lương thực thế giới...

Một tay xách túi đồ ăn, một tay dắt tiểu Thương Ngô, chầm chậm bước men theo con đường để giúp dạ dày dễ tiêu hóa, tôi bỗng nhớ ra một vấn đề:

- Đúng rồi. Sao hôm nay anh lại không muốn ăn?

Thương Ngô vò đầu, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn màu treo trên cây, vô thức nói:

- Đó chẳng phải là hiện tượng rất bình thường sao? Có gì đáng ngạc nhiên đâu?

Không biết có phải do ánh đèn nhấp nháy hay không nhưng khuôn mặt vốn trắng hồng của hắn lúc này nhìn có vẻ hơi tái. Dùng thuật ngữ y học mà nói, thì đó là: sắc mặt không tốt.

Tôi nghĩ, có lẽ việc thần tiên dùng pháp lực cũng giống các cao thủ võ lâm là đều bị tiêu hao nội lực, nhất thời không hồi phục ngay đựợc, phải điều khí dần dần. Các cao thủ võ lâm thường ngồi khoanh chân một lúc rồi đỉnh đầu bốc lên ít khói trắng là xong, còn thần tiên thì sao nhỉ? Họ hít khí địa linh hay là ăn sống tim gan người...

Một mùi quen thuộc xộc vào mũi, ngắt quãng dòng suy tưởng, tôi ngẩng đầu lên, liền thấy bốn chữ to đùng "Cổ vịt Tinh Võ".

Cổ vịt của hãng này chia thành ba loại: không cay, hơi cay và rất cay. Trong đó, loại thứ ba đã từng luôn bên cạnh tôi suốt nửa năm ngoái. Tôi ăn đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa, mắt đỏ, cổ phình. Tôi vốn không ăn được cay, ấy vậy mà cái thứ đồ ăn này rèn luyện tôi đến mức dân Tứ Xuyên1 cũng phải ôm tôi nhận làm đồng hương.

1 Người Tứ Xuyên ăn rất cay.

Đồng nghiệp ngạc nhiên trước tinh thần dũng cảm tự khắc phục nhược điểm bản thân của tôi, lần lượt cho rằng tôi bị điên, ồ không phải, mà là cho rằng tôi điên nặng hơn.

Chỉ mỗi Trương Thần là không có ý kiến gì đối với trạng thái tinh thần của tôi. Có điều, mỗi buổi sáng anh đều rót cho tôi một ly cà phê đen, đặc như nước tương. Nghe nói loại đồ uống này đắng đến nỗi uống một hớp vào thì ruột non thắt lại, đau tới không thiết sống nữa. Lúc đầu, tôi thực sự không cảm giác được sức tàn sát của nó, không phải vì tôi không ăn được đồ đắng mà vì hệ thống vị giác của tôi sớm đã bị vị cay làm cho tê liệt rồi.

Nhưng rồi, vào ngày làm việc đầu tiên của quý thứ ba, cuối cùng tôi cũng nếm được vị đắng có sức tàn sát trong giây lát đó. Đắng đến nỗi... ba ngày không ăn cổ vịt mới hồi phục được đôi mắt đẹp để nhìn xung quanh. Sau đó tôi lại trở về hiền như nai.

Trương Thần rót cho mình một cốc nước theo thói quen, mím môi. Sau đó, anh khẽ cười với tôi và nói:

- Tiểu Phù, thực ra có rất nhiều cách để mọi người không biết rằng mình đã khóc.

Kể từ hôm đó, tôi không ăn cổ vịt, cũng chẳng uống cà phê đen nữa vì tôi quyết đinh người gọi tôi là "A Phúc" không tồn tại nữa. Đồng thời cũng chính thức tuyên bố với bản thân, Trương Thần trở thành sự lựa chọn tuyệt vời tiếp theo.

- A Phúc...

Trời đất, tùy tiện hồi tưởng một chút mà đã xuất hiện ảo giác rồi.

Đúng là xui xẻo! Tôi cúi người ngoáy ngoáy lỗ tai.

- Thật trùng hợp!

Tôi rất muốn dụi mắt nhưng không kịp.

Đứng trước mặt tôi là một anh chàng cao gầy, thư sinh, trắng trẻo. Anh ta mặc chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, tay xách vali.

So với buổi chiều kỳ nghỉ đông năm lớp Mười hai, trông anh ta chín chắn và tự tin hơn nhiều. So với buổi sáng tinh mơ Tết năm ngoái, ngoài dáng người đã gầy đi đôi chút ra, anh ta không có gì thay đổi.

Trong cuộc đời, có những người mà dù bạn không phải muốn tránh mặt cả đời nhưng ít nhất cũng mong đừng gặp lại trong khoảng năm mươi năm. Đáng tiếc là ông trời chẳng bao giờ thỏa lòng người. Tôi thật sự phẫn nộ đối với hành vi không nhân từ này của ông ấy.

Có thể là do quá buồn tủi và bực tức nên dẫn đến hậu quả là tôi không nói nên lời, chỉ có thể dùng đơn âm tiết vô nghĩa đáp lại.

- Không ngờ lại gặp em ở đây.

- À, ừm...

- Em đi ăn à?

- À, ừm...

- Ăn xong rồi, đang trên đường về có phải không?

- Ừm...

- Em ăn Tết một mình sao?

- Ừm...

Phương thức giao tiếp không phù hợp với nghi lễ quốc gia của tôi khiến Lâm Lỗi phải thay đổi cách nói chuyện. Sau khi trầm ngâm giây lát, anh ta khẽ nói:

- Anh chuyển máy bay, vẫn chưa đến giờ nên đi lòng vòng một chút.

Tôi đang định tiếp tục "à ừm" thì tiểu Thương Ngô, người nãy giờ vẫn ngỏng cổ lên xem kịch, dường như không chấp nhận được tiếng đáp như heo kêu của tôi nên kéo kéo tay tôi, cướp quyền phát ngôn và nói:

- Mẹ nuôi!

Kể từ lúc Lâm Lỗi xuất hiện, ánh nhìn của tôi luôn trong trạng thái lơ đãng, mông lung. Lúc này, theo giọng nói, ánh nhìn của tôi đã tìm được điểm dừng. Tôi sững sờ nhìn vào đôi mắt đầy vẻ thiện lương, trong sáng của hắn:

- Sao nào?1

1 Từ “Mẹ nuôi”, tiếng Trung là “Gàn mã” đọc giống như “Gànma”, có nghĩa là “Sao nào?”, “Sao chứ?”, “Làm sao?”...

Hai cụm từ "Mẹ nuôi" và "Sao nào" phát âm giống nhau nhưng lại mang ý nghĩa khác nhau. Điều này khiến Lâm Lỗi, nhân tài của khoa Trung Văn, cảm thấy bối rối:

- A Phúc, anh bạn nhỏ này là...

Thương Ngô hoàn toàn không để ý đến anh ta, tiếp tục giọng nói mạch lạc, hỏi:

- Sao bố nuôi vẫn chưa đến nhỉ?

Tôi chớp mắt, sau đó vội hiểu ra:

- Bố nuôi con đến ngay bây giờ đây. Hơi tắc đường, chúng ta đợi thêm một chút nữa có được không?

Hắn bĩu môi:

- Bố nuôi mà không đến thì thịt xiên nướng chúng ta mua cho bố sẽ nguội mất.

Tôi xoa đầu hắn, nói:

- Chắc bố nuôi không chê nguội đâu, vì mẹ con ta đặc biệt chuẩn bị cho bố mà!

Đoạn đối thoại giữa tôi và Thương Ngô thành công như trong thành ngữ thường mô tả là mẹ hiền, con thảo, bố yêu thương, vợ chồng hòa thuận... khiến Lâm Lỗi không dám làm phiền gia đình hạnh phúc ba người này. Anh ta nói phải ra sân bay để kịp chuyến bay rồi xách vali chui vào một chiếc taxi, giục đi.

Nhìn chiếc taxi lao đi rồi mất hút giữa dòng xe cộ, trong đầu tôi lóe lên một tia nghi ngờ. Nơi này đâu có gần sân bay? Hơn nữa, cũng chẳng phải là khu thương nghiệp gì. Một người chờ chuyển máy bay mà đi lòng vòng đến tận đây thì chẳng khác nào việc chỉ đọc một truyện trên trang Jinjiang.net mà nghĩ mình là siêu nhân...

Tuy nhiên, đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua mà thôi, vì điều đó chẳng có gì liên quan đến tôi cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.