Cho Đến Cuối Thế Giới

Chương 18: Hạnh phúc không thương




Thời gian mới lật sang trang đầu của thiên niên kỷ mới, với người dân bình thường mà nói di động vẫn là đồ xa xỉ, trừ bản thân giá cả cao của nó ra, phí thông tin cũng nằm ngoài khả năng chi trả của người thường.

Liên Thông đưa ra hoạt động nạp 2400 đồng tiền điện thoại tặng 1 di động của Liên Tín, đúng là thu hút ánh mắt của người dùng bình thường.

Do Cao Khoa KV và Liên Tín đưa ra di động tầm thấp không có tuyên truyền gì, trong ấn tượng của người bình thường, một chiếc di động có rẻ cũng phải chừng 2000 đồng, tham gia hoạt đồng này đúng là mua một tặng một. Cho dù là người có nhận thức về di động của Liên Tin, biết di động cùng quy cách của Liên Tín có giá 1380 đồng, thì vẫn là hoạt động hấp dẫn, hạn chế duy nhất là là kỳ hạn sử dụng chỉ có 12 tháng.

Khi mà phí thông tin di động đặt đỏ ngăn cản thị trường dtdd khuếch trương, cho dù kỳ hạn 12 tháng cũng làm tim người ta đập thình thịch rồi, trước đó phí điện thoại mỗi tháng dù tiết kiệm cũng phải mất 200 mới đủ dùng, cho nên hoạt động này khiến nhiều người khảng khái mở hầu bao.

Trước đó Liên Tín bảo mật rất tốt, thời kỳ đầu thử nghiệm cũng chỉ giới hạn ở thị trường Bắc Kinh, ngày đầu tiên chưa thể sinh ra phản ứng lớn, chưa thể dự đoán chính sác ảnh hưởng hoạt động này thế nào, có điều tin tức phản hổi trên mạng khá là nhiệt liệt.

Có lẽ Dương Dung Bình biết thói quen né tránh giới truyền thông của Trương Khác, nên bữa tiệc ở khách sạn Vương Phủ chỉ mời nhân viên nội bộ tham gia, sự xuất hiện của đám người Trương Khác trở nên đột ngột.

Câu đầu tiên Trương Khác lần đầu gặp Dương Dung Bình nói: - Tới tham gia bữa tiệc này đúng là không công lại hưởng lộc rồi.

Câu đầu tiên của Dương Dung Bình là: - Ngưỡng mộ Khác thiếu gia đã lâu, tôi rất mong đợi vào cuộc gặp mặt hôm nay...

Trương Khác trước đó đã đánh tiếng với Tiêu Thụy Dân, không bày trò khua triêng gõ trống đón tiếp, đám Trương Khác và Trần Tín Sinh lặng lẽ vào phòng bao tổ chức yến hội rồi mới do Tiêu Thụy Dân giới thiệu hai bên.

Trước đó trong mắt Dương Dung Bình, thành tựu huy hoàng mà Trương Khác đạt được có lẽ là do may mắn đặc biệt, nhưng Trương Khác trẻ thì trẻ, khí chất điềm tĩnh chững chạc hơn tuổi làm ấn tượng đó nhạt đi rất nhiều.

Trước khi yến hội bắt đầu, Dương Dung Bình và Tiêu Thụy Dân lên phát biểu, trong đại sảnh chén qua chén lại rất náo nhiệt, không ít người vào phòng bao chúc rượu Dương Dung Bình, còn đám Trương Khác thong thả nhấm nhi món ngon.

Tới giữa bữa tiệc, giám đốc chi nhánh Liên Tín ở Bắc Kinh nhận được một cú điện thoại, ghé tai thì thầm với Dương Dung Bình.

Dương Dung Bình hớn hở ra mặt, nói với Tiêu Thụy Dân, Trần Tín Sinh: - Vừa có tin tức tốt lành truyền tới, di động đặt làm của chúng tôi bán đi chiếc thứ 1000. Hộ dùng mới của Liên Thông Bắc Kinh hôm nay tăng thêm 1800 người, chúng ta nên uống một ly chúc mừng chứ nhỉ?

Nói cách khác qua ngày hoạt động đầu tiên, tốc độ tăng trưởng hộ dùng của Liên Thông Bắc Kinh tăng lên hơn gấp đôi, chẳng trách Dương Dung Bình mừng như thế.

Trương Khác và Trần Tín Sinh nâng ly chúc mừng Liên Thông có được thành tích tốt, Dương Dung Bình lại bảo giám đốc chi nhánh báo tin cho tất cả mọi người tham gia bữa tiệc.

Hôm nay không phải ngày nghỉ cũng không phải cuối tuần, những ngày tới khả năng còn tăng nhiều hơn, nên cao tầng Liên Thông càng thêm vui mừng, trước khi Liên Thông lên TTCK Hong Kong, New York, bọn họ tất nhiên hi vọng có con số kinh doanh đẹp để thu hút nhà đầu tư.

Bữa tiệc rất tưng bằng đúng theo đặc sắc yến tiệc truyền thống của Trung Quốc, có người uống nhiều tới ngã xuống gầm bàn, được đỡ ra xe.

Tiêu Thụy Dân xem đồng hồ nói với Trương Khác: - Giám đốc Dương hi vọng kiếm nơi khác tụ họp, được không?

Trong bữa tiệc không ngừng có người vào chúc rượu, thực sự không phải chỗ nói chuyện tốt, Trương Khác gật đầu: - Kiếm chỗ nào đó thanh tịnh một chút là được.

Tiêu Thụy Dân không nghĩ Trương Khác nói thật, người trẻ tuổi như y sao thích chỗ như thế được: - Thanh tịnh hay không thì tôi cũng không biết, khách tùy ý chủ, chúng ta cứ nghe chủ nhân an bài đi.

Xe Trương Khác theo sau Dương Thụy Bình, Tiêu Thụy Dân, đi về phía Thật Sát Hải, gió tuyết vẫn chưa dừng, nhưng trong thành phố Bắc Kinh nhà cao tầng san sát, chẳng cảm thấy gió rét quá dữ dội.

Đội xe dừng lại ở một hộp đêm tên Tây Kinh Yến Môn, bãi đỗ toàn những cỗ xe sang trọng của Âu Mỹ, gần như không thấy xe của Nhật Hàn, Trương Khác cũng đã nghe nói tới hộp đêm này, nhưng chưa có cơ hội tới, không ngờ cao tầng Liên Thông Bắc Kinh lại quen đường thuộc lối như thế.

Diêu Kiên đùa với Lưu Minh Phong: - Ở đây ai lái xe Nhật Hàn chẳng mặt mũi nào chào hỏi người khác, vào bên trong nếu là tiểu minh tinh cũng chẳng dám ưỡn ngực lên.

Trương Khác gõ đầu Diêu Kiên: - Bớt khoe khoang đi, tôi cho về nhà với vợ bây giờ.

Bình thường đi trên phố Bắc Kinh, có lẽ cảm thấy y phục nữ giới ở đây không đặc diễm lệ bằng ở phương nam, vì lấy màu xám làm chủ, nhưng nhìn cô gái đi lại trong đại sảnh ai nấy ăn mặc thời thượng, trang điểm lộng lẫy, mới biết vẻ đẹp ở Bắc Kinh đều ẩn dấu trong các trạch viện kín đáo.

Phương diện Liên Tín, trợ lý của Tiêu Thụy Dân là một nam thanh niên hơn 30, tiếp xúc với Trương Khác mấy lần nên không quá xa lạ, nhiệt tình thay Tiêu Thụy Dân mời đám Trương Khác ngồi.

Phía Liên Thông trừ Dương Dung Bình và giám đốc chi nhánh, còn có cô gái xinh đẹp chừng ba mươi tuổi đi theo, vào trong phòng bao, cô ta cởi áo khoác ra, bên trong là trang phục công sở, váy bó, áo cà phê, tất lụa, dung mạo không kém gì các cô gái ăn mặc đi loại ngoài đại sảnh.

Ở bữa tiệc Trương Khác không thấy cô gái này, lúc rời khách cũng không thấy cô gái này lên xe, hiện lại đi ra tiếp đãi mọi người, không thấy có vẻ gái phong trần, không biết thân phận ra sao?

- Ngài Trương thích uống rượu gì? Cô gái đó cầm menu đi tới niềm nở hỏi Trương Khác trước, cô ta hơi khom người xuống, cổ áo mở một cái cúc, lộ ra chiếc cổ trắng mịn, cùng u hương thoang thoảng luồn vào cánh mũi.

Trương Khác nhận lấy menu ném lên bàn, quay sang cười với Dương Dung Bình, Tiêu Thụy Dân: - Ủng hộ hàng nội, có Trương Dụ uống Trương Dụ, không có uống Vương Triều cũng được, nước giải khát thì Kiện Lực Bảo, không có thì Oa Cáp Cáp, giám đốc Dương và giám đốc Tiêu thấy sao?

Ở chỗ này nếu thả cửa gọi rượu tây uống, một đêm tốn cả triệu cũng chẳng lạ gì, Trương Khác tự bỏ tiền thì chẳng cảm thấy gì, nhưng hôm nay Liên Thông làm chủ, quá xa xỉ trong lòng bất an thay người khác.

Cô gái kia ngớ ra, cứ nghĩ Trương Khác nói đùa, cô ta còn chẳng biết nơi này có rượu trong nước không, đừng nói tới mấy thứ nước giải khát kia, cười ngại ngùng, không biết đáp thế nào.

Dương Dung Bình cười ha hả, bảo cô gái: - Tiểu Thành, cô nghe ngài Trương an bài là được... Ông ta biết Trương Khác không phải người kiểu cách, với thân phận của y, hưởng thụ xa xỉ kiểu gì mà chẳng thưởng thức qua, cần gì khách sáo giả dối.

Cô gái kia ra ngoài an bài, Dương Dung Bình tay chống cằm nói với Trương Khác, Trần Tín Sinh: - Với bên ngoài, chúng tôi chỉ báo tin vui không báo tin buồn, nhưng với các vị không cần phải tô vẽ thái bình làm gì, nói cũng không gạt được các vị, chẳng bằng thẳng thắn thành khẩn mới có thể chung sức hợp tác...

- Mới giám đốc Dương nói... Trương Khác không nghĩ Dương Dung Bình mở đầu đã thổ lộ thực tình, hơi nghiêng người tới, làm vẻ chăm chú lắng nghe.

- Trước tháng sáu Liên Thông có kế hoạch lên TTCK ở Hong Kong, New York, sẽ không làm giả con số, nhưng cũng hi vọng các con số đẹp một chút, đặc biệt là lượng tăng trưởng hộ dùng được nhà đầu tư cực kỳ coi trọng... Dương Bình Dung thẳng thắn giải thích căn nguyên hoạt động phong bao mừng tuổi, điều này căn bản không dấu được Cẩm Hồ, nếu Cẩm Hồ không nghiên cứu thấu triệt về sản nghiệp cũng không khả năng có thành tựu hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.