Cho Đến Cuối Thế Giới

Chương 12: Hoan ái đau lòng




Bắc Kinh đang có tuyết lớn, tuyết bị gió cuối lên, liên tục đập vào cửa kính chắc gió, phát ra tiếng xào xào nhẹ, mặc dù ở trong đại sảnh đón khách ấm áp như mùa xuân, nhưng cũng đủ cảm thấy cái lạnh của Bắc Kinh.

- Em đi gặp Tiêu Thụy Dân xong rồi tới tìm chị nhé? Trương Khác nhìn đôi mắt trong như đầm nước của Tạ Vãn Tình, trong đó có gợn sóng lăn tăn, nhân lúc nhân viên công tác đi ra đợi xe tới đón, nắm bàn tay ấm áp của Tạ Vãn Tình hỏi: - Hay là ở với chị trước, đợi ông ta tới tìm?

- Đi gặp ông ấy đi, chị chờ. Tạ Vãn Tình giọng rất nhỏ, nụ cười quyến rũ vô song.

Nhìn đôi mắt long lanh nước của Tạ Vãn Tình, Trương Khác nhẹ nhàng đặt tay lên cái bụng êm ái của cô, áp tới, khẽ hôn lên vành mắt của Tạ Vãn Tình, tay miết nhẹ bụng dưới của cô: - Chỗ này của chị có nước rồi đây này....

Tạ Vãn Tình nắm lấy tay Trương Khác, khao khát nóng vội bị Trương Khác nhìn ra, cảm thấy có chút xấu hổ, nghĩ tự thấy buồn cười, thấy trợ lý quay về báo xe đã tới, đẩy Trương Khác ra: - Chị tới Hương Lâm trước đây, tùy em muốn tới khi nào thì tới.

Trương Khác ở lại đại sảnh một lúc mới gọi điện thoại cho Tiêu Thụy Dân, nói Bắc Kinh gió to tuyết lớn, y vừa mới đến nơi, sẽ tới biệt thự tiểu trấn Hương Lâm trước.

Tiêu Thụy Dân tất nhiên không hi vọng xa vời tới Bắc Kinh là tới tìm mình ngay, nhận được điện thoại thông báo, vội nói lập tức tới tiểu trấn Hương Lâm gặp Trương Khác.

Trương Khác nhìn đồng hồ, thầm nghĩ trời gió tuyết thế này Tiêu Thụy Dân thế nào cũng phải mất nửa tiếng mới tới nơi được, chui vào xe, bảo lái xe tới thẳng biệt thự trấn Hương Lâm, nơi đó là bất động sản Tạ Vãn Tình mua ở Bắc Kinh, vừa mới bố trí xong mấy tháng, coi như chỗ trú chân ở Bắc Kinh. Có điều dù nhận thẻ vào biệt thự từ Tạ Vãn Tình một thời gian rồi, Trương Khác vẫn chưa một lần có cơ hội tới đó ở.

Hai bên đường tuyết đã tích khá nhiều rồi, không còn nhìn thấy màu sắc của đất nữa, đi theo con đường rời sân bay không lâu, tới khu nhà ở cao cấp Thuận Nghĩa Bắc Kinh, ở đó có khách sạn bốn sao Quốc Phú, nhân viên đi theo đều vào đó ở, Trương Khác một mình lái xe vào khu biệt thự rừng rậm bên cạnh tiểu trấn.

Đi vào khu biệt thự, men theo vết xe trước, dễ dàng tìm được tới biệt thự của Tạ Vãn Tình, tất cả cửa sổ mở toang thông khí, Tạ Vãn Tình từ cửa sổ tầng hai thò đầu ra, bảo Trương Khác dùng thẻ thông hành quẹt qua cảm ứng điện tử gần cửa.

Trương Khác lái xe vào sân sau, tuyệt ở đây đã gấp quá đầu cọng cỏ rồi, đi vào phòng, gió rất lớn, tuyết rơi cả vào phòng khách, bay loạn khắp nơi, nếu chẳng phải nhiệt độ âm mười mấy độ, không khí tươi mát này làm người ta tâm tình khoan khoái.

- Em ngồi đi, không thì giúp chị lấy nước đun cũng được, nơi này chỉ có cà phê hòa tan thôi. Từ khi phòng ốc bố trí xong không ai vào ở cả, phải mở cửa cho gió thổi một chút... Tạ Vãn Tình đứng ở cửa cầu thang tầng hai nói chuyện với Trương Khác, do Trương Khác cố ý tới muộn hơn cô một chút, nên phòng đã được mở cửa thoáng khí một lúc rồi: - Em đợi chị đóng cửa đã rồi hẵng lên.

Trương Khác vào bếp lấy nước đem đun, rồi đi qua phòng ở tới cửa trước, phía trước biệt thự là một con sông nhỏ đã đóng băng, có con đường lát đá nhỏ kéo dài từ sân tới bên sông, cây cối xung quanh lá thứa thớt, nhưng phủ lớp tuyết trắng xóa trông rất đẹp.

- Đóng cửa lại đi, một lát nữa sẽ ấm hơn. Tạ Vãn Tình đi xuống, đưa đôi bàn tay băng giá đặt lên má Trương Khác, âu yếm hỏi: - Lạnh không?

Tạ Vãn Tình vốn không có mấy cơ hội tiếp xúc với không khí giá lạnh bên ngoài, ăn mặc hơi phong phanh, lại vào biệt thự phải mở cửa ra thoáng khí, nên bị lạnh.

Trương Khác nắm bàn tay nhỏ nhắn lạnh giá của cô, làn da sáng bóng như ngọc, đôi môi đỏ thắm, đôi mắt long lanh như chứa nước, mái tóc vấn cao kiểu quý phụ, không có một sợi rối, trong vẻ thành thục đầy đặn phát ra khí chân đoan trang cao nhã mê người.

- Nhìn cái gì mà nhìn, già rồi... Tạ Vãn Tình xấu hổ quay mặt đi.

- Làm gì có. Trương Khác ôm lấy khuôn mặt Tạ Vãn Tình, quay mặt cô lại đối diện với mình, qua năm nay Tạ Vãn Tình 35 tuổi rồi, người ta đều nói nữ nhân qua tuổi 25 sẽ xuất hiện nếp nhăn khóe mắt đầu tiên, nhưng sống trong hoàn cảnh ưu việt và chuyên chú giữ gìn có thể giữ tuỗi xuân ở lại lâu hơn. Tạ Vãn Tình khóe mắt chẳng thấy nếp nhăn, làn da vẫn non mịn và mềm mại như thiếu nữ, chỉ có thêm phong vận thành thục hơn mà thôi.

- Tuy trông qua vất rất trẻ tung kiều diễm, có điều phải cần tưới tắm thường xuyên... Trương Khác ôm vòng eo mềm mại của Tạ Vãn Tình, kéo cô vào trong lòng mình: - Gió tuyết lớn như thế này, Tiêu Thụy Dân có tới đây cũng phải mất một thời gian, chúng ta vào phòng ngủ tham quan trước nhé?

- Đường Thanh buổi sáng ngáp lên ngáp xuống, em còn sức lưc nữa không? Tạ Vãn Tình hờn mát lườm Trương Khác, chính vì cô nhìn thấy Đường Thanh trên đường ra sân bay ngáp mãi, tưởng tượng ra cảnh đêm qua Đường Thanh và Trương Khác điên đảo loan phượng thế nào, cho nên xuân tình mới bị khơi lên, nóng lòng muốn thân thiết với Trương Khác như thế.

Phòng ngủ chính đã được bật điều hòa một lúc, không còn cảm thấy lạnh chút nào nữa. Giường đôi cực lớn trải đệm màu cà phê, trên tường treo bức tranh thiếu nữ đang tăm, góc đông nam phòng là chiếc bàn gỗ lim, Trương Khác vừa mới đi vào phòng biết ngay Tạ Vãn Tình bố trí theo sở thích của mình.

- Thế nào.. Á... Tạ Vãn Tình vừa định hỏi Trương Khác cảm thấy cô bố trí tổ ái tình của hai người ra sao thì "huỵch" một tiếng, bị Trương Khác ôm lấy ngã lăn xuống chiếc giường lớn êm ái, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở nóng bóng mang đầy khao khát tình dục phả vào mặt đối phương, khẽ cắn môi nũng nịu: - Em hư lắm.

Trương Khác vừa ôn nhu vừa mang theo một chút thô bạo xoa nắn cơ thể mĩ miều ấy, đôi thay hết sức thành thạo cởi áo khoác, váy, sơ mi, áo lót, quần lót của tạ vãn tình, thoáng chốc cơ thể ngọc ngà của cô trần truồng dưới đôi mắt sói đói của y.

Trương Khác thở mỗi lúc một nặng nề, tiếng rên rỉ đầy nhục dục của Tạ Vãn Tình làm tà hỏa trong người y bùng phát, điên cuồng mút lấy lưỡi cô, rồi từ từ đi dần đà qua chiếc cổ trắng nõn nà, bầu ngực, chiếc bụng phẳng lỳ, vùi mặt vào giữa hai chân cô, Tạ Vãn Tình càng động tình mồ hôi tỏa ra càng thơm, ngay cả ái dịch nơi đó chảy ra cũng làm người ta ngây ngất...

- Á, Tiểu Khác… đừng, đừng nghịch nữa … Tạ Vãn Tình rên rỉ, đôi tay bấu lấy tấm lưng trần của y, đắm chìm trong mùi mồ hôi mùi cơ thể nồng nồng của nam nhân và cái vuốt ve rạo rực của y.

Chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn lại tiếng rên siết, cùng hai cơ thể trần truồng nhấp nhô như sóng cuộn...

Tiêu Thụy Dân tới sớm hơn trong tưởng tượng.

Dục vọng dồn nét làm cao trào đầu tiên của Tạ Vãn Tình tới rất mau, dồn dập mà sướng khoái, cô ngồi ở đầu giường, nhìn Trương Khác luống cuống mắt quần áo, cười quyến rũ: - Em phải giấu chị cho kín nhé, chị không muốn dậy nữa đâu...

Trương Khác mặc xong y phục đi tới hôn nhẹ lên môi cô, vỗ vỗ má nói: - Đừng mặc quần áo nhé, em làm chị muộn dậy cũng không dậy nổi nữa đâu...

Trương Khác xuống lầu, Tạ Vãn Tình rất thông minh, không để lại dấu vết cô ở dưới lầu, nước đã sôi, Trương Khác pha một cốc cà phê bê ra phòng khách, bên ngoài đã có tiếng xe hơi truyền vào.

Trương Khác đi ra mới Tiêu Thụy Dân và trợ lý vào, bê ca phê, cốc chén ra, cười nói: - Nơi này chỉ có cà phê hòa tan, mọi người dùng tạm vậy nhé.

Trương Khác mỗi lần tới Hong Kong đều tiền hô hậu ủng, lần này lại chiêu đãi bọn họ ở biệt thự riêng, đại khái có chuyện hoặc người không muốn để người trong công ty nhìn thấy.

***

Cần truyền máu gấp

Dưỡng sức, mai tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.