Cho Đến Cuối Thế Giới

Chương 1: Một bước trở về nguồn cội của đau thương




Yến Tranh nghe xong lời của Sở Lưu Nguyệt thì khoa trương kêu lên một tiếng, sau đó chỉ vào Sở Lưu Nguyệt:

- Tiểu nha đầu, ngươi thật sự không giống loại người coi trọng lễ giáo a, làm sao lại chú ý nam nữ thụ thụ bất thân? Còn nữa, ta bái ngươi là sư phụ, ai dám có ý kiến? Nếu nói lung tung thì ta xé nát miệng chúng.

Khóe miệng Sở Lưu Nguyệt co quắp, tên Yến Tranh này thật đúng là coi trời bằng vung a, hơn nữa lại còn bá đạo, cuồng vọng.

Nhưng nàng vẫn không có ý định dạy hắn, lúc trước Túc Diệp đã ra ám hiệu sẽ đối phó nàng, bây giờ mà trêu chọc Yến Tranh nữa thì có phải nàng ngại bản thân mình chưa đủ phiền toái hay không? Hơn nữa Yến Tranh đâu phải người thường, nghe nói mẫu thân của hắn chính là trưởng Công Chúa của Mộ Tử Quốc, nhân vật nhỏ bé như nàng vẫn là ít dây dưa tới họ mới là tốt nhất.

Sở Lưu Nguyệt nghĩ thông suốt, dừng lại, chuẩn bị một đống ngôn từ chính nghĩa định từ chối Yến Tranh.

Nhưng nàng còn chưa kịp nói thì liền thấy có người chạy vội tới từ chỗ không xa, người này còn chưa chạy đến gần đã lớn tiếng kêu lên:

- Sở tiểu thư, Sở tiểu thư, người làm ta tìm thật mất công a.

Sở Lưu Nguyệt kinh ngạc quay đầu nhìn qua, không ngờ người đến lại chính là Hoàng công công đã đưa nàng tiến Cung lúc trước. Hoàng công công chạy đến trước mặt nàng, thở phì phò. Sở Lưu Nguyệt vừa nhìn thấy Hoàng công công tới thì cảm thấy may mắn, như vậy nàng đỡ mất công đi tìm hắn, nên tranh thủ thời gian nói ngay:

- Hoàng công công, ngươi muốn đưa ta xuất Cung sao?

Sở Lưu Nguyệt dứt lời, Hoàng công công vội lắc đầu:

- Hiện tại chưa thể xuất Cung, Thái Hậu nương nương có chỉ, gọi ngươi qua đại điện Cảnh Ninh Cung diện kiến.

Sở Lưu Nguyệt sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp, nàng không nghĩ ra tại sao Thái Hậu lại triệu nàng đến đại điện Cảnh Ninh Cung. Tiết mục biểu diễn lúc trước của nàng Thái Hậu đã ban thưởng rồi, bây giờ lại gọi nàng qua đó làm gì?

Thấy Sở Lưu Nguyệt đứng ngay đơ tại chỗ, Hoàng công công nhịn không được bắt đầu hối thúc:

- Sở tiểu thư, mời đi theo ta.

Sở Lưu Nguyệt bất đắc dĩ đành phải gật đầu, chuẩn bị theo sau Hoàng công công đến Cảnh Ninh Cung gặp Thái Hậu nương nương. Tuy cảm thấy có chút bất an nhưng nàng có thể nhìn ra Thái Hậu không phải người thích tự tìm phiền hà, nếu không xung đột lợi ích với bà thì bà sẽ không làm khó nàng.

Yến Tranh bên cạnh Sở Lưu Nguyệt bỗng nhiên mở miệng:

- Tiểu Hoàng tử, ngươi thật to gan, Gia là người sống đứng lù lù ở đây mà ngươi không thấy sao?

Yến Tranh khiêu khích nói, Hoàng công công nghe xong nhịn không được run lên, nhanh chóng nhìn về phía bên cạnh Sở Lưu Nguyệt. Đây đúng là Tiểu Hậu Gia của Vũ Ninh Hậu Phủ, vị này cũng không phải người dễ trêu chọc, lúc trước hắn vội vã tìm Sở Lưu Nguyệt để đưa nàng đi gặp Thái Hậu nên đã không chú ý đến vị chủ tử này.

Hoàng công công vội vàng thi lễ với Yến Tranh:

- Nô tài bái kiến Yến Thế Tử.

Yến Tranh từ bên cạnh Sở Lưu Nguyệt đi qua, khẽ vươn tay ôm cổ Hoàng công công, đem Hoàng công công lôi dậy, vẻ mặt cà chớn không có ý tốt hỏi Hoàng công công:

- Nói nói, vì sao Thái Hậu nương nương lại muốn gặp Sở tiểu thư?

Sở Lưu Nguyệt cũng rất muốn biết vì sao Thái Hậu nương nương muốn gặp nàng, không biết Hoàng công công có biết nguyên do không?

Hoàng công công bị Yến Tranh ôm, kỳ thực là đang bị hắn ghìm cổ, rất không dễ chịu, mặt vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng lên, ho khan hai tiếng vội nói:

- Nô tài không biết là chuyện gì, nhưng Thế Tử Túc Vương Phủ, Tĩnh Vương Gia và Đức Phi nương nương đều ở đó.

Túc Diệp, Tĩnh Vương, Đức Phi? Sở Lưu Nguyệt nhướng mày, nàng vẫn không nghĩ ra có gì liên quan. Thái Hậu gọi nàng đến đại điện Cảnh Ninh Cung không phải là vì có liên quan đến mấy người này chứ? Chẳng lẽ là tên Túc Diệp kia đã xuống tay với nàng rồi?

Bên kia Hoàng công công giãy dụa khẩn cầu:

- Yến Thế Tử, xin buông tha nô tài, những gì biết nô tài đều nói rồi a.

Yến Tranh mặt cười nhưng lòng không cười vươn tay véo má Hoàng công công, sau đó mới buông hắn ra, nhưng vẫn không quên cảnh cáo:

- Lần sau mà dám bỏ qua sự tồn tại của Gia thì sẽ không đơn giản như vậy.

Hoàng công công đâu dám tiếp tục trêu chọc tiểu tổ tông này, hắn vội lên tiếng:

- Vâng vâng, lần sau nô tài nhất định thỉnh an Thế Tử.

Nói xong hắn nhìn về phía Sở Lưu Nguyệt:

- Sở tiểu thư, chúng ta đi thôi, sợ là nương nương đã sốt ruột rồi.

Sở Lưu Nguyệt hơi gật đầu một cái, đi theo Hoàng công công hướng về đại điện Cảnh Ninh Cung, Yến Tranh bên cạnh cũng đi theo nàng, vừa đi vừa nói:

- Tiểu nha đầu, ngươi đừng sợ, ta cùng ngươi đến Cảnh Ninh Cung xem Thái Hậu triệu ngươi làm gì.

Hoàng công công nghe được lời nói của Yến Tranh ở phía sau không khỏi bất ngờ, đồng thời cũng khó hiểu, từ bao giờ Thế Tử của Vũ Ninh Hậu Phủ và Sở tiểu thư lại thân quen như vậy?

Nhưng Hoàng công công nghĩ thế nào cũng không ngờ được, kỳ thật vị Thế Tử này và Sở Lưu Nguyệt mới gặp mặt có một lần.

Sở Lưu Nguyệt không để ý đến Yến Tranh, kệ hắn muốn theo hay không, bốn người nhanh chóng tiến đến đại điện Cảnh Ninh Cung.

Đại điện Cảnh Ninh Cung vô cùng hoa lệ, hai đỉnh lô màu vàng hai bên tỏa ra hương thơm thanh nhã, mùi thơm này còn trộn lẫn cả một ít thuốc an thần, Sở Lưu Nguyệt vừa đi vào đã phát hiện ra, xem ra giấc ngủ của Thái Hậu nương nương không được tốt lắm.

Người ngồi trên ghế thượng vị đúng là Thái Hậu nương nương, phía dưới bà còn Đức Phi nương nương, bên cạnh Đức Phi là Thất Hoàng Tử Phượng Ngâm.

Còn một người khác ngồi một bên chính là Túc Diệp, sau lưng hắn chính là hai thủ hạ xuất sắc, chỉ là chủ tử của họ càng xuất sắc hơn, nói Túc Diệp giống như bức họa cũng không sai. Nhưng lúc này Sở Lưu Nguyệt đâu có tâm tình đi thưởng thức bức họa tuyệt mỹ này, nàng chỉ tức giận âm thầm trừng mắt liếc Túc Diệp một cái, sau đó hướng đến Thái Hậu thi lễ:

- Lưu Nguyệt bái kiến Thái Hậu nương nương, Đức Phi nương nương.

Yến Tranh cũng theo lời nàng mở miệng:

- Yến Tranh bái kiến Thái Hậu nương nương, Đức Phi nương nương.

Thái Hậu nhếch mày, nhìn Sở Lưu Nguyệt một cái rồi lại quan sát qua Yến Tranh, cuối cùng cho rằng hai người vô tình gặp nhau nên mới cùng đến đây, bà cười vẫy tay bảo Yến Tranh ngồi xuống:

- Yến Tranh, ngươi ngồi xuống đi.

Yến Tranh tạ ơn sau đó đi đến bên cạnh Túc Diệp ngồi xuống.

Giữa đại điện, Sở Lưu Nguyệt cúi đầu im lặng đứng chờ Thái Hậu nói, nếu Thái Hậu đã cho người đưa nàng đến đây thì tất sẽ có việc tìm nàng, cho nên nàng yên lặng chờ là được.

- Sở Lưu Nguyệt, Ai Gia cho người đưa ngươi tới là vì có một việc muốn hỏi ngươi.

Sở Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Thái Hậu, không biết Thái Hậu nương nương có chuyện gì muốn hỏi nàng nên vội vàng cung kính:

- Xin Thái Hậu nương nương cứ nói.

Đối với Thái Hậu nương nương, Sở Lưu Nguyệt cũng không ghét, bởi vì hai người chưa từng có xung đột gì trước đó, cho nên nàng chỉ cố gắng ứng phó để được bình an vô sự, nhưng mà không biết rốt cục là có chuyện gì cần hỏi nàng?

Thái Hậu liếc mắt nhìn qua Túc Vương Phủ Thế Tử Túc Diệp ở bên dưới, khóe môi kéo lên nụ cười ôn hòa mang theo vài phần sủng ái:

- Là như vậy, gần đây Đức Phi nương nương vẫn luôn tìm một loại dược liệu gọi là Tuyết Sơn Xích Long quả, nghe nói trong tay Thế Tử Túc Vương Phủ có một quả nên đến xin Ai Gia nói chuyện với Diệp Nhi.

Thái Hậu nói đến đây thì ngừng lại, Sở Lưu Nguyệt mở trừng mắt, việc này mắc mớ gì đến nàng? Đức Phi nương nương xin Thái Hậu nói với Túc Diệp để lấy Tuyết Sơn Xích Long quả, việc này người cần trả lời là Túc Diệp a.

Nghĩ vậy, khóe môi Sở Lưu Nguyệt không khỏi giật giật, nhưng vẫn bình tĩnh nói:

- Việc Đức Phi nương nương muốn chắc hẳn Túc Vương Thế Tử quyết định mới phải a?

Tuyết Sơn Xích Long quả này đến cùng là loại linh đan, dược liệu gì nàng thật sự không biết, bởi vì kiếp trước chưa từng nghe qua loại dược liệu này.

Lời của Sở Lưu Nguyệt vừa rơi xuống, Thái Hậu nương nương lại tiếp tục mở miệng:

- Diệp Nhi nói, Tuyết Sơn Xích Long quả này là vật khó cầu, không muốn mang đi tặng người khác, nhưng hắn có thể đưa cho một người, người đó là Sở tiểu thư. 

Thái Hậu nói xong, vài ánh mắt trong đại điện đều rơi xuống người Sở Lưu Nguyệt.

Bản thân Sở Lưu Nguyệt cũng có chút không phản ứng kịp, đây là ý gì? Đồ vật thiên kim khó cầu mà lại sẵn lòng đưa cho nàng?

Tình cảm giữa nàng và hắn tốt như vậy sao? Nói hai người là kẻ thù còn nghe được. Đồ vật này ngay cả Đức Phi nương nương đều không lấy được mà hắn lại sẵn lòng đưa cho nàng, đây rõ ràng là một cái bẫy, nàng có ngu mới rơi vào.

Sở Lưu Nguyệt nghĩ như thế, liền dịu dàng nói:

- Lưu Nguyệt cùng Túc Vương Phủ Thế Tử không có bất kỳ giao tình nào, Lưu Nguyệt không nhận được lễ lớn như vậy, nếu Túc Thế Tử có tâm vậy xin người đưa vật ấy cho Thái Hậu nương nương.

Trong đại điện, Thái Hậu nhìn về phía Túc Diệp, ôn hòa mở miệng:

- Diệp Nhi, ngươi xem?

Túc Diệp thoải mái tựa vào lưng ghế, cũng không để ý đến lời nói của Thái Hậu mà đưa đôi mắt thâm thúy, u ám nhìn chằm chằm vào Sở Lưu Nguyệt, khóe môi chợt kéo lên nụ cười bí hiểm, thanh âm lạnh nhạt vang lên:

- Tiểu nha đầu, ngươi biết Đức Phi nương nương muốn Tuyết Sơn Xích Long quả này để cứu ai không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.