Chớ Đắc Tội Ông Chủ

Chương 46: Thật bản lãnh




Quần áo lụa là, yến tiệc linh đình.

Kỷ Nghiên mặc một bộ lễ phục màu đen thanh lịch kéo tay Lý Minh Nghĩa, đi qua đám người trong bữa tiệc, dáng vẻ đoan trang, nụ cười tiêu chuẩn, cả người nhìn vừa dịu dàng lại vừa cao quý.

Bữa tiệc diễn ra được một nửa, Lý Minh Nghĩa bị mấy tên nhân sĩ trong thương giới kéo lại nói chuyện, cô cũng khéo léo mà lui ra, nhẹ nhàng đi xuyên qua đám người, đi vào phòng vệ sinh.

Đang sửa lại lớp trang điểm, trong gương đột nhiên xuất hiện thêm một người. Tay Kỷ Nghiên ngừng một lát, xoay người lại, dịu dàng cười: "Phi Phi."

Tiểu thư duy nhất của nhà họ Lý Phi Phi liếc cô một cái, không khách khí nói: "Anh hai của tôi luôn thích các cô gái trẻ tuổi, tuổi chị lớn như vậy, dù trang điểm đậm hơn nữa thì có ích lợi gì? Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, chị cho rằng anh hai tôi còn thích chị sao?"

Kỷ Nghiên cũng không tức giận, chỉ cười nói: "Phi Phi, chị biết em có thành kiến với chị, có điều sau này chúng ta là người một nhà, cũng nên sống hòa thuận."

"Người một nhà? Ai là người một nhà với chị?" Lý Phi Phi không che giấu khinh bỉ. "Chị còn thật sự cho rằng, lấy thân phận của chị, có thể bước vào nhà họ Lý chúng tôi? Đừng tưởng rằng bây giờ chị họ Kỷ lại thật sự là tiểu thư nhà họ Kỷ, tiểu thư nhà đó chỉ có một người là Tâm Nhã!"

Kỷ Nghiên mỉm cười nói: "Phi Phi, chị biết em và Tâm Nhà là bạn tốt, có điều chị nghĩ nhất định có chuyện gì hiểu lầm rồi..."

"Hiểu lầm?" Tính cách Lý Phi Phi thẳng thắn, nghe vậy tức giận nói: "Chị biết rõ Tâm Nhã thích anh hai tôi, lại còn cố ý quyến rũ anh ấy, chuyện không biết xẩu hổ như vậy chị còn làm được, chị còn nói tôi hiểu lầm chị?"

Kỷ Nghiên nói: "Chuyện tình cảm, ai cũng không thể miễn cưỡng. Phi Phi, rõ ràng em là em gái, em biết anh ấy, nếu anh ấy không thích chị, chị sao có thể miễn cưỡng anh ấy?" Cô ngừng lại một chút: "Giống như em và ngài Lục, nếu như anh ta không có tình cảm với em, chị nghĩ, anh ta sẽ không nhìn em như vậy."

Lý Phi Phi ngẩn ra, vẻ tức giận trên mặt dần thu lại, trong mắt hiện lên tia sáng: "Thừa Hòa? Anh ấy nhìn tôi thế nào?"

Kỷ Nghiên dịu dàng nói: "Phi Phi, em không phát hiện, ánh mắt ngài Lục nhìn em rất dịu dàng sao? Nếu một người đàn ông nhìn một người phụ nữ như vậy, trong lòng anh ta nhất định có đối phương. Nếu em thích ngài Lục, chị nghĩ, em nhất định có thể hiểu rõ chị và Minh Nghĩa, loại chuyện như tình cảm như vậy, không miễn cưỡng được, lại càng không tự chủ được."

Lý Phi Phi hừ một tiếng, không nói gì thêm.

Kỷ Nghiên nhìn bóng lưng yểu điệu rời đi của cô, khóe môi nhếch lên nụ cười dịu dàng, ánh mắt lại mang một tia u ám.

Trở lại bữa tiệc, thấy Lý Minh Nghĩa vẫn bị người vây quanh, Kỷ Nghiên cũng không có đi qua, còn nói chuyện vài câu với những vị khách nam nhiệt liệt hoan nghênh cô, giường mắt nhìn về phía Lục Thừa Hòa đang đi đến một góc yên tĩnh, ánh mắt cô động một cái, cũng đi về phía đó.

"Ngài Lục."

Lục Thừa hòa đang nhìn Tô Giản trên màn hình điện thoại giật mình, lập tức ngẩng đầu lên, thấy Kỷ Nghiên đứng bên cạnh, mỉm cười: "Tiểu thư Kỷ? Sao cô cũng ở đây?"

Kỷ Nghiên phất phất cành lá một bên má, cười nói: "Cũng như ngài Lục, đi hóng mát một chút." Ánh mắt tự nhiên đi xuống. "Đây là... Tiểu Giản?"

Lục Thừa Hòa sửng sốt một chút: "Cô cũng biết Giản Giản?"

"Giản Giản?" Kỷ Nghiên tinh tế nhắc lại. "Xem ra quan hệ của ngài Lục và Giản Giản rất tốt."

Lục Thừa Hòa không lên tiếng, vừa không thừa nhận, cũng không từ chối.

Kỷ Nghiên nhẹ giọng nói: "Thứ lỗi tôi mạo muội, chẳng lẽ ngài Lục đối với Tiểu Giản..."

Lục Thừa Hòa thấp giọng nói: "Trước kia chúng tôi... có điều, hiện tại cô ấy kết hôn rồi."

"Kết hôn?" Kỷ Nghiên ngẩn ra. "Theo tôi được biết, Tiểu Giản chỉ cùng người đó kết hôn giả mà thôi... A!" Như phát hiện mình vừa nói lời không nên, Kỷ Nghiên đột nhiên che miệng lại.

Ánh mắt Lục Thừa Hòa sáng lên: "Tiểu thư Kỷ, điều cô nói là thật sao?"

Kỷ Nghiên cười có chút miễn cưỡng: "Không phải, tôi..." Thấy ánh mắt trong mắt nhìn chằm chằm cô của Lục Thừa Hòa, ánh mắt cô không khỏi mềm một chút. "Ngài Lục, đây là bí mật của Tiểu Giản, mong anh có thể giúp đỡ một tay. Tôi và Tiểu Giản cũng có chút quen biết, cô ấy và người khác kết hôn giả là bất đắc dĩ, nếu cô ấy biết tôi nói bí mật này với người khác, cô ấy..."

"Tôi biết, tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ không để Giản Giản biết."

"Ừ, tôi cũng tin nhất định ngài Lục sẽ không khiến tôi khó xử, dù sao, nếu biết tôi không cẩn thận như vậy, nhất định Tiểu Giản sẽ giận tôi."

Vẻ mặt Lục Thừa Hòa chấn động, đưa mắt nhìn Tô Giản trên màn hình di động một cái. Kỷ Nghiên nhìn anh một cái, mỉm cười nói: "Ngài Lục quả nhiên là một người tài hoa, không chỉ Tiểu Giản, ngay cả Phi Phi cũng vô cùng ngưỡng mộ anh, tôi nghe nói, trước kia, hình như Phi Phi còn tự sát vì ngài?"

Lục Thừa Hòa cười nói: "Đây chỉ là do Phi Phi quá phòng khoáng mà thôi." Nghĩ đến chuyện năm đó, anh không khỏi có chút thẫn thờ.

Anh và Tô Giản quen biết nhau lúc học đại học, anh là học trưởng của cô, mà vẻ ngoài của học muội này lại là loại hình yêu thích của anh, lại thêm cô vô cùng cảm mến anh, vì vậy cũng không lâu lắm, hai người trở thành người yêu. Sau khi hai người ở chung một chỗ, tình cảm không tệ, Tô Giản nghe lời lại hiểu chuyện, không tự do phòng khoáng cũng không bám người, vô cùng dịu dàng quan tâm anh, chăm sóc đầy đủ, hơn nữa cô còn có khuôn mặt xinh đẹp khôn khéo, Lục Thừa Hòa thật sự thích cô. Có điểu những cái khác Tô Giản đều tốt, chỉ có hết lần này đến lần khác tư tưởng về tình dục lại vô cùng bảo thủ, từ đầu đến cuối đều không cho anh đi đến bước cuối cùng, sau mấy lần trong lúc hưng phấn Lục Thừa Hòa bị từ chối, anh cũng dần sinh ra bất mãn với cô.

Mà lúc này, Lý Phi Phi xuất hiện.

Lý Phi Phi vẫn luôn thích Lục Thừa Hòa, ngay cả khi anh có bạn gái, cô cũng không chút buông tha. Dùng lời cô mà nói, tình yêu nam nữ, đều là tự nguyện, chỉ cần Lục Thừa Hòa còn chưa kết hôn với Tô Giản, vậy mọi người đều có cơ hội cạnh tranh công bằng. Ngay từ đầu Lục Thừa Hòa không có hứng thú gì với Lý Phi Phi, vì bất kể so sánh vẻ ngoài hay tính tình, Lý Phi Phi cũng kém quá nhiều so với Tô Giản xinh đẹp tuyệt trần, khôn khéo lại hiểu chuyện. Có điều sau đó trong lúc vô tình biết được chuyện Lý Phi Phi là tiểu thư nhà họ Lý, anh cũng có chút dao động. Gia cảnh của anh không tệ, nhưng nếu so với nhà họ Lý, vẫn kém không ít. Mà Lý Phi Phi lại là tiểu thư duy nhất nhà họ Lý, bất kể là cha mẹ hay anh trai, đều rất cưng chiều cô, nếu thật sự anh muốn ở cùng cô, đương nhiên sẽ có không ít chỗ tốt.

Nhưng cám dỗ tuy lớn, anh cũng có chỗ không hoàn toàn tình nguyện lấy tình cảm của mình đi trao đổi với những thứ khác, vì vậy tuy lúc đầu anh có chút dao động, lại cũng không hề đồng ý với Lý Phi Phi. Có điều không nghĩ đến, sau khi anh từ chối Lý Phi Phi, cô lại tự sát, dù không thành công, nhưng cuối cùng lại khiến anh kinh ngạc. Lúc anh chạy đến, Lý Phi Phi vừa mới tỉnh lại, câu đầu tiên cô nói sau khi gặp được anh là: "Thừa Hòa, em yêu anh, yêu đến có thể chết vì anh, trên đời này, không có người phụ nữ nào yêu anh giống như em vậy, ngay cả Tô Giản cũng không thể."

Lục Thừa Hòa thừa nhận, anh thật sự chấn động. Mà sau đó, Lý Phi Phi quỳ lạy tình yêu của anh, cũng khiến lòng anh dần dần mở ra. Mặc dù Tô Giản khôn khéo hiểu chuyện, nhưng có lúc cô lại quá hiểu chuyện, mà Lý Phi Phi lại như thiếu nữ nũng nịu tự do phóng khoáng, cũng thích anh gần gũi, luôn thể hiện tình yêu một cách trực tiếp, khiến anh cảm thấy mới mẻ, cũng thật thỏa mãn hư vinh của phái nam. Mà cuối cùng khiến anh quyết định chia tay Tô Giản là vì biểu hiện trên giường của Lý Phi Phi. Đối với việc đó, Lý Phi Phi không chút xấu hổ, lại vô cùng lớn mật (to gan), cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm, trừ việc không còn là xử nữ, những cái khác đều vô cùng hoãn mỹ.

Mà thật sự chia tay Tô Giản anh lại có chút không đành lòng. Anh hiểu tính cách của Tô Giản, nếu như anh nói chia tay, dù Tô Giản đau lòng khổ sở, cũng nhất định không tiếp tục dây dưa với anh, anh hoàn toàn không phải lo lắng sau này. Có điều, anh đối với Tô Giản, cuối cùng vẫn có tình cảm, anh cũng biết, Tô Giản với anh là toàn tâm toàn ý, cho nên, cuối cùng anh vẫn có chút không đành lòng.

Vì vậy, đến cuối cùng anh cũng không nói chia tay Tô Giản, chỉ có điều, Lý Phi Phi càng cần anh hơn, anh không còn cách nào khác.

Sau khi tốt nghiệp, anh và Lý Phi Phi đi nước ngoài. Hai người vẫn ở chung một chỗ, có điều ngày ngày ở cạnh nhau, Lý Phi Phu tự do phóng khoáng khiến anh có chút chán ghét, vì vậy anh không khỏi nhớ tới Tô Giản khôn khéo lại hiểu chuyện.

Sau khi về nước, từ bạn cũ anh biết được, sau khi tốt nghiệp, Tô Giản đã đến thành phố khác, còn những chuyện khác về cô thì không rõ lắm. Có điều anh không nghĩ đến, trong một chuyến công tác, anh lại vô tình gặp Tô Giản trong cơn mưa ở đầu đường đó.

Tô Giản mất trí nhớ khiến anh khiếp sợ, Tô Giản kết hôn càng khiến anh bị đả kích, mà hiện nay, biết được Tô Giản chỉ là kết hôn giả, anh nhất thời phấn chấn trở lại.

Anh tin, dựa vào tình cảm ngày xưa Tô Giản đối với mình, trong lòng cô nhất định còn có anh! Chỉ cần anh không buông tha, Tô Giản nhất định quay trở lại bên cạnh anh!

Kỷ Nghiên nhìn tất cả suy nghĩ trong mắt Lục Thừa Hòa, cười mỉm; "Ngài Lục, không bằng chúng ta vào thôi, lúc nãy hình như tôi thấy Phi Phi đang tìm anh!"

Lục Thừa Hòa gật đầu một cái: "Ừ."

Kỷ Nghiên thấy khi cô nhắc đến Lý Phi Phi, trong mắt Lục Thừa Hòa lướt qua một tia chán ghét, khóe miệng nhẹ nhàng nhấc lên.

Mấy ngày nay tâm tình của Tô Giản rất tốt.

Đầu tiên là công việc khiến anh rất hài lòng. Mặc dù những ngày đầu có chút không trúc trắc, nhưng mấy ngày nay làm giáo viên, anh cũng từ từ nắm được vài phương pháp, mà đồng nghiệp của anh cũng rất tốt, có lẽ biết anh bị mất trí nhớ, cũng không chút keo kiệt mà giúp đỡ anh, khiến anh cảm thấy mình tiến bộ rất nhanh. Mà anh cũng dần phát hiện ra niềm vui trong nghiệp giáo, dù học sinh có chút hoạt bát, nhưng mỗi ngày nhìn bọn nhóc trẻ tuổi vui vẻ, cũng có hứng thú trêu chọc bọn họ, cũng thật thú vị.

Sau đó chính là cuộc sống gia đình cũng khiến anh vô cùng thoải mái. Mà dù Dung ma ma vẫn là quý phu nhân kiêu ngạo như cũ, nhưng anh cảm thấy rõ ràng, bà đối với anh tốt hơn rất nhiều, chỉ là không biết từ đâu mà bà lấy được một ít thuốc mỗi ngày đều ép anh uống nói điều chỉnh thân thể khỏe mạnh một chút phòng lúc có thai khiến anh có thể nói là có chút bất đắc dĩ. Mà chồng của anh An Dĩ Trạch, mặc dù vẫn ngủ ở phòng sách như cũ, nhưng cũng không còn chiến tranh lạnh với anh như trước nữa, hai người sống chung, hình như lại trở lại trạng thái trước lúc đến Hoa Sơn, tự nhiên tùy ý, khiến anh cảm thấy thả lỏng không ít.

Vì vậy, hôm nay rời khỏi trường học, ánh mắt Tô Giản lại lộ ra ý cười, thậm chí còn thấp giọng ngâm nga.

Có điều đi chưa được bao xa, anh liền không cười được nữa.

Lục Thừa Hòa ra khỏi xe, trong tay ôm một bó bách hợp đi về phía này, dịu dàng cười với Tô Giản: "Giản Giản."

Tô Giản nhìn bó bách hợp trong tay anh, không nhận, lúng túng nói: "Tại sao ngài Lục lại ở chỗ này?"

"Anh đặc biệt đến đây để tìm em." Lục Thừa Hòa nói. "Giản Giản, anh biết em thích nhất không phải hoa hồng mà hoa bách hợp, cho nên mới chọn một bó bách hợp đến đây, em xem một chút có thích không."

Đầu Tô Giản có chút đau: "Ngài Lục, tôi nói rồi, tôi mất trí nhớ, tôi không nhớ được chuyện gì trước đây, tôi cũng không thích bách hợp..."

"Vậy em thích hoa gì?" Giọng nói của Lục Thừa Hòa vẫn rất dịu dàng.

Tô Giản nói: "Bông cải."

Lục Thừa Hòa: "..."

Tô Giản nhìn chung quanh, mặc dù nơi này có cây cối che chăn, cũng cách chỗ dòng người tập trung một khoảng, nhưng cũng không cách trường học xa lắm, anh cũng không muốn bị học sinh nhìn thấy mình bị một người đàn ông tặng hoa, vì vậy nói: "Nếu như ngài Lục không còn chuyện gì, vậy tôi phải về nhà rồi."

Lục Thừa Hòa đưa tay kéo anh lại, thở dài: "Giản Giản, em còn đang giận anh sao?"

Tô Giản gạt tay anh ra: "Tôi không có giận anh."

"Vậy tại sao em lại không để ý đến anh?" Lục Thừa Hòa nhìn anh. "Giản Giản, em biết rất rõ anh đối với em..."

Tô Giản vội vàng cắt ngang: "Ngài Lục, tôi đã nói, tôi kết hôn rồi!"

"Giản Giản, anh yêu em, không có liên quan đến điều gì khác, em kết hôn hay chưa, anh cũng không để bụng."

Tô Giản há hốc mồm. Tình huống này biến hóa hơi rộng rồi! Người trước quay đầu muốn tái hợp, tình cũ quyến rũ muốn người bên trong nhìn ra ngoài... gần đây anh và An Dĩ Trạch gặp phải chuyện gì vậy!

Tô Giản còn chưa phục hồi tinh thần, liền nghe Tô Giản nói tiếp: "Huống hồ, anh biết, thật ra thì em cũng không thật sự kết hôn, em và chồng của em, là kết hôn giả đúng không?"

Lần này thì Tô Giản thật sự kinh hãi, làm sao Lục Thừa Hòa biết anh và An Dĩ Trạch kết hôn giả? Anh ta lấy được tin tức này từ đâu?

Thấy Tô Giản nhất thời trợn to hai mắt không giấu nổi kinh ngạc, lòng Lục Thừa Hòa cuối cùng cũng khẳng định, nhẹ nhàng nói: "Giản Giản, anh biết..."

Tô Giản rùng mình một cái đột nhiên phục hồi tinh thần lại, trong đầu nhanh chóng vận chuyển, trên mặt làm vẻ khiếp sợ cắt ngang đối phương: "Kết hôn giả? Anh nghe điều này từ đâu? Tôi và chồng tôi là yêu nhau rồi mới kết hôn, sao lại là kết hôn giả?"

Lục Thừa Hòa nói: "Giản Giản, anh đã biết, mẹ em bị bệnh rất nặng. Anh biết em và chồng em có một cam kết, nhưng bây giờ em đã có anh, nếu như em thật sự cần giúp đỡ, anh có thể giúp em."

Tô Giản thầm kinh hãi, Lục Thừa Hòa biết mẹ Tô bị bệnh, xem ra đúng là đã điều tra anh, hơn nữa còn đoán ra tám chín phấn mười chân tướng, lần này hình như có chút tệ rồi!

Trong lòng Tô Giản có chút bực bội. Mặc dù cùng với An Dĩ Trạch, đúng là vì tiền, nhưng anh cũng có đạo đức nghề nghiệp. Huống hồ, cái gọi là 'anh có thể giúp em;? Là dùng tiền mua mình đến ở chỗ tên họ Lục? Vậy không bằng ở cùng An Dĩ Trạch! Ít nhất An Dĩ Trạch là ông chủ cũ, hai người cũng coi như quen thuộc, phải đổi một người đàn ông khác... Tô Giản suy nghĩ một chút chuyện An Dĩ Trạch làm cho anh, đột nhiên phát hiện nếu đổi là một người đàn ông khác, anh hoàn toàn không cách nào tiếp nhận.

Thấy vẻ mặt sững sờ của Tô Giản, Lục Thừa Hòa thả hoa vào trong xe, đi tới gần: "Giản Giản, anh biết, thật ra thì em vẫn còn yêu anh. Lúc trước chúng ta yêu nhau thế nào, sao em có thể quên mất anh? Chẳng qua em còn giận anh." Nói xong lập tức cúi đầu hôn lên môi Tô Giản.

Tô Giản kinh hãi muốn giãy ra, có điều hình như Lục Thừa Hòa biết anh muốn thoát ra, đè tay anh xuống, nhẹ nhàng đẩy anh lên tường phía sau. Động tác của anh nhìn như dịu dàng, lực trong đó lại không nhỏ, Tô Giản có làm sao cũng không tránh được.

"Giản Giản, em còn xẩu hổ như vậy." Môi Lục Thừa Hòa càng đi xuống, giọng nói mang ý cười ngược lại còn hết sức dịu dàng.

Chết tiết, ai xấu hổ! Ông đây tức giận được không! Tô Giản trợn tròn mắt, trong lòng vô cùng bực bội. Bị An Dĩ Trạch hôn thì thôi đi, dù gì ông đây cũng không chán ghét, còn tên họ Lục này là chuyện gì xảy ra!

Mắt thấy Lục Thừa Hòa càng tiến lại gần, trong đáy lòng Tô Giản cảm thấy khó chịu, đang dùng hết toàn lực giãy giụa, đột nhiên lực trên người buông lỏng, Lục Thừa Hòa vốn đang đè lên người anh đột nhiên nghiêng sang một bên.

Tô Giản sững sờ, lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào, Lăng Tứ đã chạy đến.

"Chú dám bắt nạt cô giáo?" Lăng Tứ đánh một quyền lên mặt Lục Thừa Hòa, mặc dù Lục Thừa Hòa có gắng né tránh, lại vẫn nhận một cú nặng nề lên vai.

Tô Giản yên lặng thầm nghĩ: Đánh thật hay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.