Chớ Đắc Tội Ông Chủ

Chương 29: Góc tường




“Tốt lắm.”

Hoàng Bắc Nguyệt đáp. Lạc Lạc lập tức vén màn đi vào, nhìn thấy bên tháp cả chậu nước đều bị nhuộm thành màu đỏ, trong ánh mắt hiện lên tia đau lòng không hề che dấu.

Tiểu tử này chẳng qua chỉ đứng bên ngoài hóng gió một lát, sau khi đi vào lập tức thay đổi thành người khác, giống như không có cuộc chia lìa năm năm trước. “Nha đầu kia thật độc ác, người chưa có ra tay, nàng lại xuống tay mạnh như vậy!”

Lạc Lạc vô cùng tức giận “Sư phụ trước kia đối xử tốt với nàng như vậy, nàng lại ra tay đánh sư phụ thành ra thế này!”

Cảm giác được giọng nói của hắn không giống mới vừa rồi chứa kích động cùng tức giận, Hoàng Bắc Nguyệt liền cười nói: “Kỳ thật cũng không có gì, xa nhau nhiều năm như vậy, mọi người sẽ thay đổi.”

“Sư phụ không đau lòng sao?”

Lạc Lạc thật cẩn thận hỏi. “Đau lòng? Tại sao lại đau lòng? Kỳ thật ta rất vui, ít nhất, nàng còn sống, ta cũng không cần tiếp tục phải sống trong áy náy.”

Hoàng Bắc Nguyệt vừa nói vừa tự giễu cười cười, kỳ thật nhìn Đông Lăng hiện tại, nàng cảm thấy bớt được áy náy. Người yếu, sẽ không có ý nghĩa tồn tại! Lời như thế, chẳng lẽ đối với Đông Lăng lại không đúng sao? Quá yếu, một ít năng lực phản kháng cũng không có, chỉ có thể chờ người khác tới cứu, còn làm liên lụy đến người khác cùng nhau chịu khổ, thật sự không ai thích làm người như vậy a. Lạc Lạc chớp chớp mắt, nói:”

Vậy, sư phụ có muốn nói với nàng hay không?”

“Tạm thời không cần, thực lực hiện tại của nàng rất mạnh, đã là thiếu cung chủ Thánh Huyết Cung, căn bản là không cần ta bảo vệ.”

Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười. Lạc Lạc hít một hơi, nói: “Sư phụ, thực lực ta bây giờ cũng trở đã nên mạnh mẽ, chắc cũng không có người khi dễ ta!”

“Ta biết, chúc mừng ngươi.”

Hoàng BắcNguyệt thoải mái nói, trước kia thích cùng Lạc Lạc ở chung, vì ở cạnh hắn, vĩnh viễn cảm thấy nhẹ nhàng, một chút áp lực cũng không có. Lạc Lạc sờ sờ cái gáy, cười có chút ngại ngùng: “Này, ta còn muốn tạ ơn sư phụ cho ta Tẩy Tủy đan, nếu không có nó, cõ lẽ ta vĩnh viễn chỉ là một phế vật.”

“Tẩy Tủy đan chỉ là một cơ hội mà thôi, mấu chốt chính là ngươi có chăm chỉ hay không.”

Hoàng Bắc Nguyệt vui mừng nói, nhìn đến Lạc Lạc cùng Đông Lăng hiện tại, chỉ biết Tẩy Tủy đan năm đó không có lãng phí vô ích. “Đương nhiên, vì như vậy có thể ngày càng đến gần sư phụ, ta càng thêm chăm chỉ.”

Lạc Lạc hứa hẹn nói. “Nghĩ muốn ngang bằng với ta, vè sau ngươi sẽ nếm mùi đau khổ.”

Hoàng bắc nguyệt thấm thía nói. Lạc Lạc thoáng xuất hiện nét mặt đau khổ, cười hề hề nói: “Sư phụ người đừng đả kích ta như vậy có được hay không?”

“Ta chỉ cho ngươi một chút động lực mà thôi.”

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười.

Có sư phụ làm động lực, ta nhất định sẽ cố gắng.”

Lạc Lạc kích động nói, ngồi xổm trước mặt nàng, ngước mặt lên, giống như lần đầu chân chính nhìn nàng. Hoàng Bắc Nguyệt khụ một tiếng, nói: “Chúng ta đi đã lâu, phải trở về thôi.”

“Sư phụ đang lo lắng cho mấy người hầu kia sao?”

Ngữ khí của Lạc Lạc tựa hồ có chút ghen ghét, như một tiểu hài tử đang tranh đoạt sủng ái. “Bọn họ không phải người hầu của ta.”

Hoàng Bắc Nguyệt sửa lời hắn “Là đồng bọn của ta.”

Nghe ngữ khí kiên định của nàng, trong lòng Lạc Lạc có cảm giác thất bại “Sư phụ tin tưởng bọn họ?”

“Nếu lựa chọn bọn họ, vậy thì phải tin tưởng.”

Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, đi qua đi lại, trên người nổi lên từng đợt đau nhức, mới vừa rồi bị Cự Tê Giáp Long đập một cái, thật đúng là bị thương không nhẹ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.