Chớ Đắc Tội Ông Chủ

Chương 2: Bốn mươi lượng?




Chiến đấu với quân địch ác liệt nhất cùng lắm là chết. Sau khi trốn về huyện Thanh Hà thì cũng bị Nguyên Bảo Tàng giết chết. Hai bên đều là chết, chi bằng chọn cái chết lừng lẫy một chút. Phát hiện mình bị Ngụy Trưng đưa vào tuyệt lộ, trong lòng Dương Thiện Hội bỗng nhiên dâng lên vài phần cam đảm, dùng ngón tay chỉ chỗ Ngụy Trưng, lớn tiếng mệnh lệnh:

- Kết đội giết đi qua, trước tiên cứu Ngụy Hiền Thành. Sau đó vừa cứu người vừa chỉnh đốn đội ngũ, cần phải cứu tên họ Ngụy kia ra cho ta!

aoXong rồi, chính mình cầm lấy giáo dài, đi đầu xông vào đội ngũ đầu tiên. Dưới trướng của lão tất cả thân tín đều là những người trên chiến trường trở về vẫn còn dư lại chút tinh hoa, võ nghệ riêng của từng người và phối hợp với nhau đều hơn hẳn những đồng môn trong quận Võ Dương. Hơn nữa thủ cấp làm gương cho binh lính, trong thời gian ngắn không ngờ có thể nghịch lưu mà lên. Mấy đám lâu la Minh Châu Quân rất nhanh liền tách ra phụ cận, cho đám loạn quân một lần nữa cứu Ngụy Trưng. Sau đó dưới sự dẫn dắt của hai vị chủ soái, thu phục thêm được rất nhiều đồng môn nữa, làm cho đội ngũ ngày càng được mở rộng.

Tướng sĩ Minh Châu Quân rất nhanh đã phát hiện ta có người khác, đều tụ tập lại đây chặn giết. Dương Thiện Hội chính mình xông vào đội ngũ ngay phía trước, mệnh lệnh cho dũng tướng Trang Hổ Thần yểm trợ phía sau, một bên tận lực chống đỡ, một bên hướng về phía Ngụy Trưng hô:

- Cái mạng này của lão phu hôm nay liền giao cho Huyền Thành rồi. Huyền Thành còn có diệu kế gì, kính xin mau chóng lấy ra!

- Thoát ly quan đạo, thoát ly quan đạo! Từ bên cạnh quay trở lại đường cũ!

Ngụy Trưng cũng bị bức đến cùng đường bí lối, cái khó ló cái khôn, lớn tiếng la lên. Dương Thiện Hội nghe vậy, không cần biết kế này có mang lại hiệu quả gì hay không, chuyển hướng giáo, dẫn đoàn người từ bên trong vượt qua cỏ dại bên đường. Trong bụi cỏ bóng của những ngọn đuốc kết thành những làn sóng, trên thực tế đa số đều được treo trên côn gỗ, dưới ánh đuốc căn bản không có mấy người đứng. Khi khoảng cách ở xa nhóm quận binh bị dọa không dám tới gần, đến trước mặt, không ngờ mới phát hiện vừa rồi mình bị đầu cọc gỗ dọa cho đến chết khiếp. Không kìm nổi vừa xấu hổ,vừa tức giận, vung mạnh đao múa thương, làm cho những ngọn đuốc bị quét ngã một mảng lớn.

Đánh bậy đánh bạ cảm giác được chân tướng, Ngụy Trưng lấy lại tinh thần. Suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ ra diệu kế thứ hai,

- Đốt lửa, đót lửa, đem tất cả những gì có thể cháy mang ra châm!

Đang mùa hè, bên trong đất vườn lúa mạch vừa mới cắt xong, cỏ dại và gốc rạ đều rất nhiều. Tuy rằng bị ẩm rất khó cháy. Nhưng một khi đốt thành mảng, nhất định có thể cháy lan ra cả đồng cỏ. Tàn nhẫn vô tình, không phân biệt được đâu là quân địch đâu là quân ta. Trang Hổ Thần bị đề nghị của Ngụy Trưng làm cho hoảng sợ, chộp lấy tên lâu la gần mình nhất, nghiêm mặt nhắc nhở:

- Đây không phải là chúng ta tự đốt chúng ta sao?

- Không đốt, chúng ta có thể còn sống đi ra ngoài sao?

Ngụy Trưng không chút khách khí đáp ngay lại một câu, đoạt lấy một cây đuốc, nhét vào giữa một bụi cỏ hoang.

Chúng quận binh nghe được trong lòng đau buồn, cũng học theo Ngụy Trưng, chọn lấy những bụi cỏ bắt đầu châm lửa. Trong nháy mắt, khói đặc nổi lên bốn phía, quan tướng bên đường đốt cỏ dại thành một mảng lớn. Nhìn qua ngọn lửa không vượng, khói đặc làm cho tất cả hai bên ta và địch đều bị ho sặc sụa.

- Phóng hỏa, một bên phóng hỏa một bên dựa sát vào Ngụy Đức Thâm!

Dương Thiện Hội đã bằng bất cứ giá nào, cũng dẫn theo thủ hạ của mình vào cứu đoàn người, chỉ để ý xung quanh phóng hỏa. Khói đặc hun đến cả hai bên ta và địch đều không thở nổi, đao trong tay càng múa càng chậm, tiếng kêu cũng dần nhỏ đi.

Thừa lúc hỗn loạn, quận Võ Dương thừa Ngụy Đức Thâm cuối cùng cũng đã mở được một con đường máu, hội hợp với đám người Dương Thiện Hội. Trưởng sử Ngụy Trưng còn muốn cứu ra nhiều huynh đệ nữa, bất đắc dĩ ngọn lửa bây giờ lại không do người khống chế nữa, khói đặc tất nhiên hun Minh Châu Quân mặt xám mày tro, đồng thời cũng đem hun từng người trong quận binh đến mức không thể mở nổi mắt. Trong mơ mơ màng màng, ngươi đâm ta một đao, ta đâm ngươi một thương, chém lung tung loạn xạ hết cả lên, ngọc nát đá tan.

Sự khác biệt trong lúc huấn luyện giữa ta và địch lúc này hoàn toàn hiện ra. Cùng bị khói đặc hun đến tìm không thấy phương hướng, chúng lâu la của Minh Châu Quân có thể tụ tập thành một đám tiểu đoàn, hoặc ba người phối hợp lẫn nhau, hoặc hơn mười hai người lập trận lui tới. Thời khắc mấu chốt có thể tương trợ lẫn nhau, có thể đem khói đen tạo thành một điểm yếu của quân địch. Mà nhóm binh lính của Võ Dương quận lại làm không được điểm này, bọn họ hoặc loạn vung vũ khí linh tinh ở trong khói đặc, hoặc là như người bị mù không thể nhìn thấy đất, cũng không quản nơi đó có nhiều ít quân địch. Từ góc độ này mà nói, rất nhiều người là gián tiếp đã bị chết ở tại trong tay Ngụy Trưng, và đến chết đều u mê.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Ngụy Trưng không khỏi cảm thấy khổ sở, rút rao ra, lao vào màn khói dày đặc liều mạng vì đoàn người. Đúng lúc đó Dương Thiện Hội kéo y lại, ghé vào lỗ tai của y hô lớn:

- Cái chính là phải cứu người, bước tiếp theo, chúng ta nên làm gì bây giờ?

- Bước tiếp theo là gì?

Một nửa đã lâm vào trạng thái cuồng loạn Ngụy Trưng chậm rãi khôi phục lại tinh thần.

- Đúng vậy, bước tiếp theo là gì?

Dương Thiện Hội vừa giật giật gã vài cái, lớn tiếng lặp lại.

- Kẻ tặc rất nhanh sẽ đuổi kịp chúng ta, sự sống chết của chúng ta tất cả đều ở trong tay Ngụy Huyền Thành ngươi!

Quả nhiên, gần như lời nói của Dương Thiện Hội vừa dứt, tiếng tù và lại vang lên trong sương khói. Đại đội Minh Châu Quân buông tha cho đối thủ, triệt hạ quan đạo, nhanh chóng hướng về phía chiếm ưu thế.

Khỏi chỉ biết theo cơn gió đi, ngọn lửa cũng nương vào theo cơn gió. Cho nên dưới cửa núi nhất định người không thể đứng được, cũng không có khả năng tập kết đội quân. Mà một khi địch và ta hai bên gặp nhau ở trên đầu gió, cùng bọn họ đấu một trận ác chiến. Thành quần kết đội là Minh Châu Quân, toán loạn lộn xộn là Võ Dương quận binh.

Kết quả không cần nói cũng biết. Ngụy trưng bị tình hình chiến cuộc làm cho kinh sợ mồ hôi ứa ra lạnh toát, nhanh chóng khôi phục lại vẻ điềm tĩnh.

- Trời vẫn còn tối! Phân công nhau phá vòng vây!

Không chút do dự, gã cấp cho đoàn người một đường thoát mà lành dữ chưa thể biết trước được. Sau đó cầm đao, bước thấp bước cao hướng vào chỗ tối nhất mà đi đến.

- Huyền Thành…

Ngụy Đức Thâm nhất thời còn chưa kịp có phản ứng gì, đuôti theo phía sau thấp giọng kêu lên. Dương Thiện trong cuộc họp đã tát Ngụy Đức Thâm một cái, lớn tiếng bổ sung,

- Đi thôi, Trình kẻ tặc không có thời gian đuổi giết chúng ta đâu. Có thể sớm đi một bước thì an toàn chia ra!

- Trình kẻ tặc…

Sau khi do dự, Ngụy Đức Thâm bỗng nhiên tỉnh ngộ. Sở dĩ lúc trước mình có can đảm đuổi theo giết Trình Danh Chấn, chính là nghĩ đối phương đang nóng lòng đi đến Thanh Chương hội họp cùng đám người Hùng Khoái Hoạt. Mà hiện giờ nỗi lo ở nhà đã được giải quyết xong, đuổi giết tàn binh bại tướng ở dưới tay mình và tiến đến Thanh Chương thay đổi cục diện chiến cuộc đâu có khó khăn gì, Trình kẻ tặc đương nhiên có thể được chia rõ ràng.

Có thể còn sống sót, là bởi vì người ta còn có chuyện gấp phải làm, không có thì giờ nói lý với ta. Trong nháy mắt, Ngụy Đức Thâm thấy trong lòng rất xót xa. Hai hướng nam bắc đều có quân địch, tiếng hò hét càng lúc càng lớn, tiếng kêu ai oán của các huynh đệ bị bỏ lại càn lúc càng thê lương, y lại không có dũng khí quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.