Chớ Đắc Tội Ông Chủ

Chương 100: Phiên ngoại năm




Vừa khai giảng xong thì các học sinh luôn là những người bận rộn nhất, đặc biệt chính là Tô Hoài Dương, thân là hội trưởng hội học sinh lại đảm nhiệm thêm một đống công việc tạp nham, đối với lớp học cũng tương đối ổn định, dù sao đã là lớp 11, bên trong gần như hình thành một đoàn thể cố định, luẩn quẩn vài việc như phân công chức quyền cán sự, chuyện đó cũng không cần lớp trưởng như hắn phải quan tâm nhiều, dù sao cũng có vài tên “quản ngục” hiểu chuyện quản lí trông coi một đám “tội phạm” thay hắn. Còn chuyện của hội học sinh, đây chính là những việc một năm nảy sinh thêm một cái mới, biển đổi đa dạng, trừ bỏ đè thân trâu bò ra mà gánh vác thì không còn cách nào khác. Vài tuần sau, chờ đến khi mọi chuyện râu ria rườm rà gần như được giải quyết ổn thỏa, Tô Hoài Dương đã sớm mệt phờ người, như rắn vừa lột da xong, ngay cả khí lực để há mồm cắn người cũng không có, đoạn nhạc đệm nho nhỏ trong buổi khai giảng đầu năm cũng sớm bị hắn nhét vào đâu đó sâu trong trí nhớ.

“Tô Hoài Dương! Đám đệ tử đã học xong khóa huấn luyện quân sự rồi, lần trước thầy có chọn giúp em mấy người mới, sau khi Lí Úy cùng lão Phương tốt nghiệp, đội bóng của chúng ta liền mất đi hai tay chủ lực. Buổi chiều em ra sân vận động một chuyến, thầy đã thông báo cho bọn họ đợi ở đó lúc 4 giờ.” Sau khi tan học, nhớ đến lời nói của thầy tổ trưởng, Tô Hoài Dương liền đi đến sân vận động.

4 giờ, còn chưa tới thời gian hoạt động xã đoàn, trong sân thể dục rất trống trải. Cho nên, Tô Hoài Dương vừa mới bước vào cửa liền thấy vài người đứng ở khu nghỉ ngơi. “Xin chào! Có đợi lâu không!” Từ xa đã lên tiếng chào hỏi, Tô Hoài Dương bước nhanh về phía bọn họ.

Nghe được tiếng nói, mấy người kia đồng loạt nhìn về hướng cửa, bởi vì chói ánh sáng nên bọn họ không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đang tới, nhưng đối với người từ ngoài cửa đi vào như Tô Hoài Dương thì có thể nhìn rõ từng người từng người một. A? Là cậu ta! Tô Hoài Dương vừa nhìn liền thấy được dáng người cao gầy kia đập vào mắt đầu tiên, một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đoạn trí nhớ ngắn ngủi mấy tuần trước lập tức hiện rõ trong đầu. Trải qua một tháng tập huấn quân sự, làn da của cậu đã không còn trắng như lúc trước, chuyển thành màu mật, nhưng đối với làn da đen sì của mấy nam sinh đã là đỡ hơn rất nhiều rồi, nếu không phải cậu gặp may mắn do được giáo viên ưu ái, thì chắc có lẽ do tia cực tím cũng biết thiên vị mỹ nhân. Tô Hoài Dương không tự giác nở nụ cười sâu hơn.

“Mọi người khỏe, tôi là đội trưởng đội bóng rổ, tên là Tô Hoài Dương. Hoan nghênh mọi người gia nhập.” Tô Hoài Dương trước tự giới thiệu bản thân, sau đó liền mỉm cười nhìn mấy người đang đứng trước mặt.

“Em tên là Lâm Triết, trước kia chơi ở phía hậu vệ.” Người đầu tiên lên tiếng chính là một nam sinh vóc dáng nhỏ nhắn, cười rộ lên liền lộ ra hai cái răng khểnh, rất là hoạt bát. Tiếp theo hai tay ôm lấy người nam sinh chiều cao không sai biệt lắm đứng bên cạnh, “Đây là Phương Hồng, hiện tại học chung lớp với em, cũng chơi ở phía hậu vệ.” Khác với sự hoạt bát sôi nổi của Vu Lâm Triết, nam sinh tên Phương Hồng kia ngại ngùng cười cười, không mở miệng.

“Em tên là Hà Vĩ, cùng Khâu Hướng Minh đứng bên kia đến để đăng kí vào đội, hai chúng em đều bằng tuổi với nhau.” Hà Vĩ nói xong liền chỉ tay vào một nam sinh cao gầy khác, Tô Hoài Dương quay đầu cười gật đầu với nam sinh kia, Khâu Hương Minh cũng gật đầu với hắn xem như đáp lễ.

Tiếp theo, Tô Hoài Dương chuyển mắt về cái người mà hắn vốn đã sớm cảm thấy hứng thú. “Em tên là…..” Nam hài tựa hồ có một chút do dự.

“Âu Vãn Quân.” Cho dù nam hài nói rất nhỏ cũng rất nhanh, nhưng mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng, “Phụt!”Có người phát ra tiếng cười nho nhỏ, mọi người quay đầu lại nhìn thấy Lâm Triết ý cười đầy trên mặt, “A! Em chỉ đột nhiên nghĩ đến lời ca kia….. Ha hả…. Không có gì, không có gì.” Lâm Triết đang tính nói thêm cái gì đó, nhưng khi nâng mắt lên nhìn thấy Âu Vãn Quân mặt mày nhăn nhó, lời tới bên miệng vội nuốt trở về, gượng cười núp vào phía sau Phương Hồng, nhưng mọi người ở đây đều biết hắn sắp nói cái gì…..

“Vãn trong vãn thượng (ban đêm), Quân trong quân tử.” Tô Hoài Dương đúng lúc mở miệng, đánh vỡ cái không khí xấu hổ kia, “Tôi nghĩ tên của con trai, hẳn là dùng hai chữ này để đặt đi!” Mỉm cười nhìn về phía nam hài đang mang một tia kinh ngạc.

“Ân” Âu Vãn Quân thản nhiên đáp lời, trên mặt đã không còn xấu hổ nữa, thậm chí trong đôi mắt còn mang theo một kia cảm kích nhìn Tô Hoài Dương, chỉ sợ không phải duy nhất một mình Lâm Triết là người có ý niệm này trong đầu, hắn có điểm thông cảm với nam hài này khi thường xuyên đối mặt với sự xấu hổ như vầy.

“Tiểu Quân, em chơi ở vị trí nào?” Sau chuyện vừa rồi, Tô Hoài Dương đã tự động chuyển đổi xưng hô, “A, trước kia em thường đánh ở vị trí tiền vệ.” Có lẽ vì cảm kích chuyện Tô Hoài Dương giải vây dùm mình, cho nên Âu Vãn Quân cũng không có bài xích cái loại xưng hô vô cùng thân thiết này, hoặc có lẽ bởi vì Tô Hoài Dương mặt mũi anh tuấn không khiến cho người ta chán ghét, và thái độ, giọng nói cũng rất tôn trọng người khác.

“Được rồi, mọi người bây giờ nên khởi động tay chân một chút, đợi lát nữa mấy thành viên khác đến đây thì chúng ta sẽ phân tổ thi đấu, rồi sau mới quyết định vị trí cụ thể cho từng người” Sau khi Tô Hoài Dương nói xong, mọi người liền tản ra, bắt đầu tự luyện tập.

Không bao lâu sau, cánh cửa sân vận động bị mở ra, đi đầu chính là vài đứa con trai, theo sau tựa hồ dính theo mấy chục người, do ánh sáng ngược nên cũng không thấy được rõ ràng. “Đội trường, đội bóng rổ của trường trung học có nhiều người đến như vậy sao?” Lâm Triết kinh ngạc nhìn về phía Tô Hoài Dương, mấy người khác cũng tò mò nhìn hắn. Sau đó bọn họ phát hiện đội trưởng vĩ đại từ khi giới thiệu đến bây giờ vẫn luôn duy trì nụ cười tươi rói, thì lúc này lại mang theo thần tình khổ sở cùng bất đắc dĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.