Chớ Cười Ta Hồ Vi

Chương 11




Kết cấu của những tia điện tử trên màn hình đã dần dần ổn định lại, giống như một chùm tia, phiền phức nhưng vô cùng ổn định.

Mặc dù Hứa Nhạc biết rõ, dự đoán được quỹ tích di chuyển của tia điện tử chạy loạn kia, cũng không có ý nghĩa là giải quyết được vấn đề. Tiếp theo vẫn cần phải tính toán thẩm tra đối chiếu, lại còn phải trải qua một loạt các nghiên cứu phán đoán nữa. Nhưng mấu chốt nhất chính là, nhắm vào quỹ tích di chuyển của tia điện tử kia, sẽ là thay đổi một cách căn bản tính chất cấu tạo của hệ thống lưu trữ động lực của động cơ robot, đó là một chuyện rất lâu dài sau đó. Nhưng mà vấn đền quan trọng nhất, khó khăn nhất rốt lại cũng đã giải quyết được. Việc nghiên cứu chế tạo thành công thế hệ robot mới của Liên Bang, đó là chuyện chắc chắn sắp tới.

Bởi vì hiểu được tầm quan trọng của việc này, cho nên Hứa Nhạc khiếp sợ thật lâu sau cũng không nói gì. Một lúc lâu sau hắn mới khôi phục lại tinh thần, cung kính nói:

- Giáo sư Trầm, ngài đã trở lại...

Giáo sư Trầm Lão nhập viện đã nhiều ngày, hắn rốt cuộc vẫn không biết ông ta đến tột cùng là bị bệnh gì, nhưng hiện tại thấy được thần sắc mệt mỏi trên mặt vị Giáo sư già này, hắn biết thân thể của ông ta cũng không có hoàn toàn khôi phục.

Giáo sư Trầm Lão ừ một tiếng, sau đó lẳng lặng đi về phía lầu hai, tựa hồ căn bản không có ý thức được, khi nãy mình nhập lên màn hình một số công thức, tham số, sẽ mang đến những chấn động mạnh mẽ như thế nào đối với Liên Bang.

Hứa Nhạc từ trước tới nay vẫn là một người vô cùng bình tĩnh, nhưng hiện tại hắn vẫn như cũ không có cách nào hoàn toàn ổn định được sự kích động trong lòng mình. Khi Giáo sư Trầm Lão đã lên đến văn phòng ở lầu hai, hắn lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào chùm tia điện tử trên mặt bàn kia, có chút khẩn trương chà chà hai tay, lập tức bắt đầu tiến hành ghi chép cùng với thẩm tra đối chiếu số liệu trên đó.

Hắn thật sự sợ hãi chùm tia này sẽ lập tức biến mất ngay sau đó.

Có sơ đồ quỹ tích, liền phải tiến hành đến bước cải tạo đối với mô hình song động cơ của robot. Quá trình kế tiếp liền cần phải phát huy thiên phú của Hứa Nhạc đối với phương diện thiết kế máy móc. Mặc dù đối với chỉnh thể hệ thống động lực hắn cũng không cách nào toàn bộ hiểu hết được, nhưng mà dựa theo phương hướng của tia điện tử, thay đổi phương vị của ổng dẫn điện tử, hắn vẫn như cũ có lòng tin.

Hít một hơi thật sâu, Hứa Nhạc nhắm hai mắt lại. Trong một màn đen tối trước mặt kia, hắn tìm một chút ánh sáng, tìm kiếm mấy sơ đồ thiết kế do những quang điểm kia tạo thành, từ những bản sơ đồ thiết kế mênh mông mà kỳ quái kia, tiến hành mô phỏng đối chiếu, tìm kiếm những kết cấu đồ, để mà hoàn thiện suy nghĩ của mình.

Không biết trải qua bao lâu, Hứa Nhạc cẩn thận nhìn lại những sơ đồ thiết kế trên màn hình trước mặt, trong lòng sinh ra một tia hài lòng. Mặc dù hắn vẫn chưa có lập tức giải quyết xong vấn đề hỗn loạn bên trong song động cơ, nhưng hắn rất rõ ràng, dưới sự trợ giúp của Giáo sư Trầm Lão, mình đã bước chân lên con đường thành công...

Điều mấu chốt còn lại chính là ở Giáo sư Trầm Lão.

Lúc này tâm tình của hắn thoáng thả lỏng hơn một chút, mới có tinh thần dư thừa mà đem sự nghi hoặc cùng với ánh mắt khiếp sợ một lần nữa ném lên lầu hai. Trong lòng hắn không khỏi nghĩ, vị Giáo sư Trầm Lão cả ngày trốn trong căn phòng nhỏ, không để ý đến phong vân biến hóa của Liên Bang này, đến tột cùng là người như thế nào?

Trong lúc Hứa Nhạc đang suy nghĩ về Giáo sư Trầm Lão, vị khoa học gia đứng đầu Liên Bang này, cũng đang nhìn vào màn hình trong phòng mình. Ông ta tay vịn vào cây gậy, tự hỏi về chuyện tình của gã Thiếu Úy văn phòng trẻ tuổi dưới lầu kia. Những số liệu không ngừng chớp động trên màn hình của ông. Những số liệu thao tác bên trong bộ nhớ dữ liệu trong phòng thí nghiệm thời gian mấy ngày mà vị Giáo sư Trầm Lão này nằm viện, lúc này đều toàn bộ thể hiện ra một cách tinh tường. Nó thể hiện rõ những tư liệu cùng với số liệu tra cứu cùng với báo cáo dữ liệu mà mấy ngày gần đây Hứa Nhạc đã tìm đọc bên trong phòng thí nghiệm.

Bên trong bản báo cáo thống kê công tác, đều có ghi nhận lại những tài liệu mà mấy ngày nay Hứa Nhạc yêu cầu thể hiện, cho đến nhật ký thao tác mà hắn tiến hành bên trong phòng thao tác của phòng thí nghiệm nữa.

- Hệ thống thu thập tín hiệu? Tài liệu dường dẫn hình tuyến? Tiểu tử này đến tột cùng là đang muốn làm cái gì?

Cặp mắt có chút đục ngầu của Giáo sư Trầm Lão dần dần phát ra quang mang phức tạp. Từ dữ liệu này cho thấy, trong mấy ngày mình vắng mặt này, gã trợ lý nhân viên nghiên cứu trẻ tuổi này cũng không có bởi vì phòng thí nghiệm không có ai quản lý là sinh ra lười biếng... Hoàn toàn trái ngược lại, người này đã dùng một tốc độ cực kỳ đáng sợ duyệt qua toàn bộ cơ sở dữ liệu trong phòng thí nghiệm, vô cùng cần cù tiến hành nghiên cứu đối với một số lĩnh vực nào đó.

Chỉ là phương diện nghiên cứu kia, ngay cả Giáo sư Trầm Lão cũng không có quá quen thuộc, cho nên ông ta mới có chút tò mò, Hứa Nhạc đến tột cùng là đang nghiên cứu về vấn đề gì?

Mãi cho đến khi ông ta đọc tới bức email thỉnh cầu trợ giúp kia, Giáo sư Trầm Lão mói biết trong thời gian mình nằm viện, bên trong Công ty Cơ khí Quả Xác đã xuất hiện một số vấn đề nào đó, lại tiếp tục liên tưởng đến những sơ đồ theo dõi quỹ tích của chùm tia điện tử lúc trước xuất hiện trên màn hình trước mặt Hứa Nhạc, ông ta mới hiểu được những gì Hứa Nhạc đang nghiên cứu.

- Đúng là thanh niên, đối với mấy thứ đồ vật kim loại nặng nề kia lại có hứng thú mạnh đến vậy!

Giáo sư Trầm Lão thở dài một hơi.

Giáo sư Trầm Lão năm đó đã từng là một nhân vật đỉnh đỉnh đại danh bên trong giới Khoa học của Liên Bang, những nghiên cứu của ông trong phương diện Công trình Cơ học cực kỳ sâu sắc, không chỉ là đạt được Huy chương Tinh Vân, đối với phương diện thiết kế robot, ông cũng là một chuyên gia cao cấp. Chỉ là từ rất nhiều năm trở lại đây, ông ta đem toàn bộ tinh lực của mình tập trung hết trên đề tài nghiên cứu lượng tử để suy đoán ra động thái, là một phương hướng nghiên cứu gần như là tuyệt lộ, ông ta mới dần dần biến mất trong ánh mắt của mọi người.

Trong mấy năm đầu bắt tay vào nghiên cứu, vị Giáo sư già này cũng không có những thành quả nghiên cứu mang tính đột phá nào đáng kể. Ông ta cũng không có quá thất vọng về chuyện này. Trong lịch sử mấy vạn năm đã sớm chứng minh qua, nếu muốn đạt được một cuộc khai phá cách mạng nào đó trong việc nghiên cứu một lý luận trụ cột như thế, cần phải trải qua cả một thế hệ, thậm chí là cả mười thế hệ không biết mệt mỏi mà nghiên cứu, cũng không phải lúc nào cũng có thể xuất hiện một đội ngũ năm người thiên tài giống như năm đó được.

Phần nhiều vẫn là, những kẻ nghiên cứu cuối cùng không có thu hoạch được cái gì. Giáo sư Trầm Lão cũng không có hy vọng xa vời trong thời điểm mình còn sống, liền có thể giải quyết được vấn đề nghiên cứu lượng tử mà suy đoán ra động thái, một vấn đề khó khăn như vậy được. Ông ta chỉ muốn căn cứ vào kiến thức của mình, đặt một nền móng nào đó trên lĩnh vực này, cung cấp cho thế hệ đi sau một ít ý kiến hoặc là phương hướng nào đó.

Nhưng mà nhiều năm như vậy trôi qua, những nhân viên nghiên cứu đi theo ông ta càng ngày càng ít đi... Sau khi trải qua mấy ngày nằm viện, tâm tình của vị Giáo sư Trầm Lão này đã có một chút biến hóa... Ông ta biết thời gian mà trời cao dành cho ông cũng không còn nhiều nữa, mà tất cả mọi thứ bên trong phòng thí nghiệm của mình, sau khi mình ra đi chắc hẳn cũng không còn ai nhớ tới. Con ông ta mặc dù cũng là Khoa học gia vĩ đại của Liên Bang, nhưng mà lĩnh vực nghiên cứu của hắn cũng không giống với mình. Huống chi trong lòng vị Giáo sư Trầm Lão này cũng hiểu rõ, đứa con này đối với những gì mình nghiên cứu trong mấy năm gần đây vẫn bảo trì một loại thái độ hoài nghi và bi thương. Nếu không phải mình là cha của hắn, chỉ sợ lúc này hắn đã gạt phắt đi ý tưởng của mình trong đầu rồi.

Giáo sư Trầm Lão nhìn lên màn hình máy tính, đọc lại những bản nghiên cứu cùng với ghi chép của Hứa Nhạc, đồng thời xem lại những kết quả thao tác lưu trữ lại trong bộ nhớ, trên khuôn mặt già nua kia dần dần toát ra một tia rạng rỡ. Những gã trợ lý nhân viên nghiên cứu đi theo ông ta, đều có được quyền hạn cao hơn những nhân viên nghiên cứu bình thường trong Sở Nghiên Cứu của Công ty Quả Xác, điều này đúng như là Hứa Nhạc đã mơ hồ nhận ra.

Trong những năm tháng nghiên cứu, những gã trợ lý nhân viên nghiên cứu kia sau khi hoàn thành những công việc mà Giáo sư Trầm Giao cho, cũng sẽ nhất thời hứng khởi, tiến hành một ít nghiên cứu riêng của mình, nhưng hầu như những người kia cũng không ai giống như Hứa Nhạc vậy, đem toàn bộ thời gian cùng với tâm trí mà tập trung vào. Những bản ghi chép trên màn hình đều thể hiện hết sức rõ ràng, trong những ngày mà Giáo sư Trầm Lão không có mặt, Hứa Nhạc hầu như không bỏ lỡ một giây nào mà không tiến hành nghiên cứu cả.

Nhất là khi ông ta nhìn thấy được Hứa Nhạc từng thông qua hệ thống tra cứu dữ liệu của máy tính phòng thí nghiệm, chăm chú đọc những bản lý luận nghiên cứu lượng tử mà suy đoán động thái của mình, trên khuôn mặt vị Giáo sư già toát ra một tia tươi cười vui mừng.

Ông ta chưa từng gặp qua nhân viên nghiên cứu trẻ tuổi nào, có thể trong một gian phòng thí nghiệm đơn điệu như vậy mà bình tĩnh nghiên cứu như thế, đây đúng là một ngoại lệ. Trong ba ngày gần đây nhất, Hứa Nhạc tập trung nghiên cứu thiết kế cải tạo lại hệ thông phun lưu khí điện tử của robot, mặc dù toàn bộ đều thất bại, thậm chí ngay cả phương hướng đi cũng sai lầm nữa... Nhưng mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, lại có thể làm ra nhiều thiết kế vĩ đại như thế, đã chứng tỏ một điều gã Thiếu Úy trẻ tuổi này tuyệt đối có một trình độ kiến thức cơ bản rất vững chắc.

Vị Giáo sư Trầm Lão này thậm chí còn có thể cảm nhận được một thiên phú vô cùng mạnh mẽ toát ra từ bên trong những thiết kế thất bại kia nữa.

Trong mấy ngày tiếp theo, Hứa Nhạc cảm giác được có một chút khác thường. Vị Giáo sư Trầm Lão bên trong lầu hai kia cũng không còn giống như trước đây nữa, cứ liên tục ném cho mình vô số công tác sưu tập cùng với tính toán dữ liệu phức tạp... Hắn đột nhiên thấy được mình có rất nhiều khoảng thời gian rảnh rỗi... Hắn đương nhiên vô cùng quý trọng những khoảng thời gian rảnh rỗi này, nắm chặt hầu như toàn bộ mỗi cơ hội, vùi đầu vào trong việc nghiên cứu thiết kế, cải tạo lại hệ thống phun lưu khí điện tử của song động cơ.

Trong mơ hồ, hắn chung quay cảm nhận được Giáo sư Trầm Lão này biết mình đang làm cái gì, hơn nữa lại giả vờ vô tình chừa ra cho mình một ít thời gian để làm nó nữa.

Việc cải tạo thiết kế hệ thống phun lưu khí điện tử, tiến hành một cách thuận lợi phi thường. Có lý luận của Giáo sư Trầm Lão hướng dẫn, Hứa Nhạc có lợi thế hơn so với những nhân viên nghiên cứu khác trong Liên Bang, sớm phát hiện ra phương hướng giải quyết chính xác nhất.

Ngẫu nhiên suy nghĩ đến hai chuyện này, Hứa Nhạc đối với vị Giáo sư già trên lầu hai kia không khỏi sinh ra cảm giác cảm kích cho đến ý nghĩ sùng kính.

Có một ngày, trên phương diện đo lường tính toán quỹ tích tia điện tử sau khi được phun lưu ra, Hứa Nhạc lâm vào khốn cục, hắn suy nghĩ một lúc, mới đứng dậy khỏi màn hình trên bàn, bước lên lầu hai, ngập ngừng nói:

- Tôi...

Giáo sư Trầm Lão ngồi sau bàn công tác, gỡ xuống cặp kính mắt trên mặt mình, mỉm cười, nhìn Hứa Nhạc nói:

- Một kẻ trong nghiên cứu không có dũng khí hỏi người khác, là một kẻ không có tiền đồ...

Hứa Nhạc có chút xấu hổ mà cười cười, tiến về phía trước, đem vấn đề mà mình đang gặp phải, đặt lên trước mặt Giáo sư Trầm Lão. Hắn lúc này mới chú ý tới, mặc dù đã xuất viện được vài ngày, nhưng thân thể của vị Giáo Sư Trầm Lão này, tựa hồ vẫn mệt mỏi như cũ. Chỉ là tinh thần của ông ta nhìn qua có vẻ vô cùng sung mãn.

- Trong mấy năm cuối đời của ta, trên cơ bản đều tiến hành giao tiếp với mấy hạt lượng tử vô cùng nhỏ bé này. Ta nhìn máy gia tốc trong Viện Khoa Học còn nhiều hơn nhìn căn phòng của ta ở nhà, đối với ta nó còn quen thuộc hơn so với con trai của ta nữa. Nhưng tới thời khắc cuối cùng này, ta phải thừa nhận, về vi lượng tử này, vẫn như trước không thể lường được.

Giáo sư Trầm Lão cũng không có lập tức thảo luận với Hứa Nhạc về vấn đề tia điện tử kia, mà trầm mặc một lúc sau, mới mang theo một tia cảm xúc cô đơn mà nói.

Hứa Nhạc ngẩn người, trong lòng sinh ra một tia cảm giác hơi hơi lạnh lẽo.

- Nhưng mà... dưới điều kiện ta thiết lập môi trường cố định, quỹ tích động thái vận hành của lượng tử, vẫn có thể mơ hồ tiến hành thống kê được nó. Chỉ cần xác suất dự đoán trúng lớn đến một trình độ nào đó, chúng ta vẫn có thể tuyên bố một cách rõ ràng rằng, quỹ tích vận hành này là hoàn toàn chính xác.

Vị Giáo sư Trầm Lão này bình tĩnh nhìn Hứa Nhạc, trong ánh mắt đục ngầu của ông ta, dần dần tản mát ra một tia quang mang trí tuệ. Ông ta không biết Hứa Nhạc có đem những lời nói đó đặt vào tai hay không, cũng không biết hắn có hiểu hay không, nhưng ông ta chỉ biết rằng những thành quả mà mình nghiên cứu ra, cần phải có một người thanh niên nào đó có thể thay thế mình bảo tồn lại. Mặc dù giới thanh niên ngày nay, bao gồm cả Hứa Nhạc ở trong đó nữa, có lẽ đối với những lý luận vật lý khô khan buồn tẻ này cũng không có quá nhiều hứng thú. Nhưng ít ra, tâm huyết của ông ta nếu như có thể bảo tồn lại, trong tương lai biết đâu sẽ có một chút tác dụng.

- Hệ thống song động cơ do mấy tên bên phía Bộ Công Trình kia thiết kế, cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng. Chỉ cần cậu có thể giải quyết được vấn đề quỹ tích rối loạn của tia điện tử bên trong hệ thống phun lưu khí, như vậy thế hệ robot mới nhất của Liên bang liền sẽ thành công.

Hứa Nhạc chăm chú lắng nghe. Đây là vấn đề hắn sớm đã đoán ra, chỉ là không biết rõ vì sao vị Giáo sư già này lại nhắc tới chuyện này.

- Trên phần báo cáo nghiên cứu này, nhớ ghi rõ tên của ta, tên của ta cũng phải ghi ở đầu tiên.

Giáo sư Trầm Lão nói.

Hứa Nhạc khẽ nhíu mày, hắn rất rõ ràng Giáo sư Trầm Lão này cũng không phải là một nhà nghiên cứu khoa học tham hư danh, nếu không cũng không có khả năng chui vào trong phòng thí nghiệm này nhiều năm không đi ra như vậy. Hơn nữa lần cải tạo thiết kế robot này, điểm mấu chốt nhất vẫn là dựa vào lý luận của Giáo sư Trầm Lão, Hứa Nhạc cũng không có chút ý tứ hờn giận nào, trái ngược lại, hắn mơ hồ hiểu được Giáo sư Trầm Lão đang vì muốn bảo vệ mình nên mới nói như vậy. Ông ta nhất định sợ bên trong nội bộ giới Khoa học của Liên Bang, có lẽ sẽ có kẻ mang tới cho mình những tương lai không lường trước được...

- Thành quả nghiên cứu khoa học, ở trong Liên Bang này chính là thứ dễ bị cướp đi nhất.

Không ngoài dự liệu, Giáo sư Trầm Lão nhìn chằm chằm vào hắn mà nói thêm một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.