Từ khi Phong Nhi có thể đi lại, tất cả mọi người ở trong Vương
Cung Hoài Nam không có ai không biết vị Nhị vương tử này rất khó chăm
sóc. Mượn chuyện hiện giờ để kể, dưới sự giúp đỡ của phụ vương hắn, cho
dù chỉ có hai tuổi, chân của Phong Nhi cũng rất dài, sớm có thể chạy,
nhưng hắn lại không thích nhúc nhích. Chỉ cần là ra cửa cũng phải bắt
cung nữ ôm, chưa bao đặt chân đi đường. Qua rất lâu, Thẩm Hành Vu cũng
phát giác hắn như vậy cũng không tốt. Cả ngày nằm sấp ở trên người của
người khác, trước không nói đến cái khác, chỉ nói về thân thể của hắn,
không vận động trong thời gian dài, thì thân thể sau này sẽ không khỏe
mạnh.
Lúc trời tối, sau khi vui vẻ trôi qua, Thẩm Hành Vu ghé lên trên
ngườ vào Mộ Phi Chỉ, có vẻ đăm chiêu nói: "Phu quân, ta nghĩ muốn chữa
cho Phong Nhi cái tật xấu này."
"Làm như thế nào?" Một tay Mộ Phi Chỉ nắm eo nhỏ Thẩm Hành Vu, một tay vuốt ve mái tóc dài của nàng, ôn nhu cười.
"Không phải Bạch Tước đang dạy Thần Nhi luyện võ sao? Như vậy,
mỗi ngày cũng để Phong Nhi đi theo, như thế nào?" ánh mắt trong trẻo của
Thẩm Hành Vu nhìn Mộ Phi Chỉ.
Nhất thời đám lửa trong lòng Mộ Phi Chỉ lại bị khơi dậy, hắn
không chút để ý ừ một tiếng, sau đó liền ôm Thẩm Hành Vu xoay người lại,
đè nàng ở dưới thân.
...
Ngày hôm sau, sau khi Thần Nhi lên triều cùng Mộ Phi Chỉ xong,
lúc ăn cơm, Thẩm Hành Vu nhìn Thần Nhi đang miễn cưỡng ngồi trên nệm êm:
"Thần Nhi, lát nữa ngươi luyện công thì dẫn theo đệ đệ ngươi."
Thần Nhi vừa nghe xong, giống như bị dẫm phải đuôi, xù lông lên,
đến ngay cả Cầu Cầu ngồi xổm bên cạnh hắn cũng bị hắn dọa. Hắn đô chu
miệng, làm nũng với Thẩm Hành Vu làm nũng nói: "Mẫu hậu, vì sao lại muốn
ta dẫn theo đệ đệ, đao kiếm không có mắt, sẽ làm đệ đệ bị thương."
Thẩm Hành Vu rất ôn nhu nói: "Đệ đệ ngươi ra ngoài luôn luôn
muốn người khác ôm, không thích tự mình đi đường, cho nên cấn phải được
rèn luyện một chút."
Vừa nghe Thẩm Hành Vu nói, Thần Nhi rât thông minh đã hiểu được ý
muốn của nàng, ánh mắt lập tức lướt qua tiểu tử đang khung hoảng ăn cơm
và ngồi ở trên đùi phụ vương, vừa ý ở trong lòng, hừ hừ một tiếng,
nhưng khi mở miệng nói ra lại rất mềm mại, hắn nói với Thẩm Hành Vu:
"Mẫu hậu, Thần Nhi biết rõ, ta sẽ để ý đến Phong Nhi.”
Trong lúc Thẩm Hành Vu đang xoa mái tóc lông lá xù xì của Thần
Nhi, Phong Nhi đang cố gắng nhặt đám rau xanh từ trong chén cơm của mình
ra, chỉ để lại con tôm ở bên trong. Nhìn bộ dáng kiêng ăn của nhi tử
nhà mình, Thẩm Hành Vu còn chưa kịp nói chuyện, Mộ Phi Chỉ liền đem đặt
Phong Nhi ở trên đùi kia xuống mặt đất, rồi sau đó nghiêm túc nói: "Nếu
không ăn rau xanh, thì cũng đừng ăn cơm của hôm nay nữa."
Tiểu oa nhi (đứa bé) hai tuổi, tuy yên tĩnh hơn so với Thần Nhi,
nhưng trên thực tế lại có nhiều điểm khác biệt, rất khó để đoán trong
tâm trí bé đang nghĩ cái gì. Vốn Mộ Phi Chỉ cảm thấy hắn còn nhỏ nên
không sao, nhưng theo thời gian trôi qua, tật xấu trên người hắn càng
ngày càng nhiều, giống như cây nhỏ, nếu lúc còn non không chịu uốn
thẳng, về sau khi trưởng thành sẽ thành đồ thừa.
Phong Nhi mặc một bộ quần áo nhỏ màu xanh nước, quật cường mím
môi, một khuôn mặt cực kỳ giống Thẩm Hành Vu vô cùng ủy khuất nhìn Mộ
Phi Chỉ, nước mắt giống như hạt đậu đang định rơi xuống.
Mộ Phi Chỉ thở dài, trực tiếp xách đứa bé lên, sau đó một lớn một nhỏ đến cơm cũng không ăn xong, liền đi ra ngoài.
Đi vào trong viện, Mộ Phi Chỉ ngồi xuống ghế đá, hắn để Phong
Nhi đứng ở trên đất, để tiểu tử này nhìn mình, sau đó hỏi: "Nói cho phụ
vương, hiện giờ ngươi cảm thấy uất ức đúng không?"
"Uh." Phong Nhi nhìn Mộ Phi Chỉ với ánh mắt tốt hơn, gật đầu liên tục.
"Phong Nhi, ngươi có biết mẫu hậu ngươi sinh ra ngươi đã phải
chịu bao nhiêu khổ sở không?" Đột nhiên Mộ Phi Chỉ chuyển đề tài, bởi vì
nhắc tới Thẩm Hành Vu nên giọng nói cũng mềm mãi hơn: "Ngươi cảm thấy
không được ăn một bữa cơm là điều khiến ngươi ủy khuất. Nhưng lúc ngươi
vừa sinh ra, mỗi ngày không đồng ý để bà vú ôm, mẫu hậu ngươi liền ngày
nào cũng ôm ngươi. Lúc vừa sinh xong ngươi, thân thể nàng vốn không tốt,
khả ngươi lại chỉ đồng ý để nàng ôm. Ngươi có biết hay không, vì ngươi,
đến cả cơm nàng thường xuyên không kịp ăn."
Nói đến những ngày như vậy, đến bây giờ Mộ Phi Chỉ vẫn cảm thấy
mình thiếu Thẩm Hành Vu rất nhiều. Đợt đó, Tần Huyền Qua vừa mới soán vị
thành công, liền kiếm chuyện với Hoài Nam, cho nên hắn rất bận về
việc.. Chính sự, thời gian chăm sóc nàng luôn không được nhiều, nhìn bộ
dạng của nàng càng ngày gầy yếu, cho dù đến bây giờ trái tim của hắn vẫn
còn cảm thấy thương nàng.
Các ngươi "Hai huynh đệ hiểu chuyện đều đã rất sớm, phụ vương
biết, những lời này ngươi có thể nghe hiểu." Nói xong những thứ này, Mộ
Phi Chỉ mới ôm Phong Nhi vào trong ngực, giọng nói lại khôi phục tầm
thường trêu đùa: "Nếu ngươi còn kiêng ăn, tasẽ bảo cho ngươi ca tự mình
uy ngươi."
Thân thể nho nhỏ của Phong Nhi ghé vào trên người Mộ Phi Chi, Mộ
Phi Chỉ thấy hắn không nói lời nào, trong lòng dĩ nhiên hiểu được hắn
muốn đi vào, lúc này mới đưa hắn lại ôm lại đi vào, vẫn như cũ ôm hắn
tại trên chân mình, Phong Nhi nhìn mắt Thẩm Hành Vu, này mới bắt đầu
ngoan ngoãn ăn cơm, kia chuyện tâm biểu tình, liền ngay cả Thần Nhi đều
đã cực kỳ kinh ngạc.
Sau khi cơm nước xong, Phong Nhi cũng rất ngoan đi theo sau Thần Nhi.
Hiện giờ, Thạch Lưu gả cho Bạch Tước, hiện giờ Thạch Lưu vẫn ở
tròn cung như trước, Bạch Tước cũng chuyển trọng tâm của cong việc đến
Vương Cung. Mộ Phi Chi thuận tiện để cho hắn dạy Thần Nhi luyện công.
Lúc Thần Nhi mang theo Phong Nhi đến sân, Bạch Tước cảm thấy
kinh hãi. Bởi vì, Mộ Phi Chi chưa nói trước với hắn, nhìn đứa bé tròn vo
đáng yêu kia đứng trên mặt đất, Bạch Tước liếc mắt nhìn Thần Nhi.
Ngược lại, Thần Nhi thấy Bạch Tước thì rất tôn kính, trước hắn
làm lễ với Bạch Tước, sau đó cười hì hì nói: “ Sư phụ, phụ vương bảo để
Phong Nhi tới học đứng trung bình tấn. Phong Nhi, tới bái kiến sư phụ.”
Phong Nhi trừng mắt lên. sau đó khom lưng với Bạch Tước, nghiêng đầu kêu một tiếng: “ Sư phụ.”
Bốn tuổi đã quỷ quái muốn chết, tính toán nhỏ nhặt đầy một bụng,
nhìn thì chậm rãi nhưng lại là chủ nhân khó hầu hạ nhất trong cung,
Bạch Tước lắc đầu ở trong lòng, xem ra cuộc sống sau này sẽ không buồn.
...
Hai năm sau học đường trong cung, một Tiểu Đoàn tử mặc cẩm bào
nhỏ màu xanh, đang thực sự chú tâm nghe sư phó giảng bài, đột nhiên bóng
dáng một người từ bên ngoài xông tới. Từ già đến trẻ vẫn chưa kịp nhìn
thấy rõ bộ dáng của người đến, Nhị vương tử đã bị kéo ra ngoài, ông lão
vừa muốn đuổi theo, kết quả lại nghe thấy một giọng trẻ con vội vàng
nói: “ Nhanh, mẫu hậu muốn sinh rồi.”
Phong Nhi vừa nghe mẫu hậu muốn sinh trái lại liền chajwy trước
Thần Nhi, Thần Nhi nhìn đứa trẻ ở phía trước, trợn mắt nhỏ rồi tiếp tục
đuổi theo, đợi lúc hai huynh đệ đuổi tới Thái Cực điện, Mộ Phi Chi đã ôm
hài tử ngồi ở cạnh giường.
Uhm, quả nhiên là sinh lần thứ ba, thật nhanh, Thần Nhi nghĩ như vậy.
“ Phụ vương, mẫu hậu sinh em trai hay tiểu muội muội.” Phong Nhi được bốn tuổi ôm đùi Mộ Phi Chi, ngửa đầu hỏi.
Thần Nhi cũng vì vấn đề đó nên yên tĩnh trở lại, hắn ghé vào bên người Thẩm Hành Vu, nhìn phụ vương của mình.
“ Khụ khụ.” Mộ Phi Chi giả vờ ho vài tiếng, cố tỏ ra vẻ bình tĩnh nói: “ Đệ đệ.”
“ A...A..., là đệ đệ, Phong Nhi, nhanh, con diều mà phụ vương
làm cho ngươi phải giao cho ta.” Thần Nhi cừa nghe là đệ đệ, thực sự cao
hứng.
“ Các ngươi đánh cược?” Nhất thời mặt Mộ Phi Chi đen xuống.
Phong Nhi xoay người, cọ cọ lên giường, nhìn Thẩm Hành Vu ý cười đầy mặt hỏi: “ Mẫu hậu, người có mệt không?”
Thẩm Hành Vu nghe nhi tử ân cần hỏi thăm liền thấy ấm lòng, lắc
đầu cười, nàng dịch thân thể vào bên trong, vỗ vị trí bên người, nói với
Phong Nhi: “ Phong Nhi ngồi chỗ này?”
Phong Nhi hoàn toàn ngó lơ ánh mắt lạnh buốt của hai người phía
sau lưng, bay thẳng chui vào trong ổ chăn, rất nhu thuận ru rú ở bên
người Thẩm Hành Vu.
Trong lòng Thần Nhi khó chịu, rõ ràng là tiểu tử ngươi đánh đó thua cuộc, hiện giờ lại giả vờ ngoan ngoãn.
Thật ra cũng không phải như Thần Nhi nghĩ như vậy, Phong Nhi
trời sinh tính tình nhàn tản, chuyện gì cũng mặc kệ, đến đâu thì đến.
Nhưng lúc hai tuổi, Mộ Phi Chi nói chuyện với hắn lại có tác dụng. Thêm
vào đó, nam nhân Mộ gia rất bao che khuyết điểm, cho nên, ở nhà, Phong
Nhi rất nhu thuận, nhưng lớn hơn một chút, có chút yêu thích càng lúc
càng giống Đỗ Trọng, quỷ dị vô cùng.
Nhìn hai tên tiểu tử chiếm lấy vị trí của mình, Mộ Phi Chi đặt đứa bé ở một bên, một tay xách lên một tên, ném tất cả ra ngoài
“ Thiệt thòi chàng làm phụ thân.” Thẩm Hành Vu nằm ở trên giường, cười nhạo Mộ Phi Chi.
Mộ Phi Chi hừ câu: “ Không cho phép bất cứ ai cướp đoạt cùng ta, nàng là của ta.”
Thẩm Hành Vu kéo tay Mộ Phi Chi nói: “ Đưa hài tử đến đây ta
nhìn xem, không biết sẽ giống ai hơn.” Thần Nhi giống Mộ Phi Chi hơn,
ngược lại Phong Nhi giống Thẩm Hành Vu hơn.
Trước tiên Mộ Phi Chi đỡ Thẩm Hành Vu dậy, sau đó mứi ôm con thứ
ba đến trước mặt nàng, chỉ vào lại cùng đứa bé giống con khỉ nói: “
Uhm, bộ dáng lại rất thanh tú.”
“ Xem ra ta không có mệnh sinh con gái.” Thẩm Hành Vu cười.
“ Ưm, chờ nàng khôi phục, vi phu sẽ thêm chút sức.” Mộ Phi Chi ở trên mặt Thẩm Hành Vu đặt xuống một nụ hôn triền miên.
“ Mộ Duyệt Hành đi.” Lúc Thẩm Hành Vu thở hổn hển tới, Mộ Phi Chi
kề lên trán của nàng nói.
...
Hai năm sau.
Ba đứa con trai đã đủ khiến cho vương cung của Mộ Phi Chi loạn
lên. Hiện giờ Thần Nhi là lão Đại, ở trước mặt cha mẹ vô cùng nhu thuận,
nhưng người quen thuộc hắn đều biết, người này phúc hắc y nhu Mộ Phi
Chi.
Hôm nay, Mộ Tê Hoàng lôi kéo Phong Dự ra đi du ngoạn, liền gửi
hai đứa con vào trong vương cung, Phong Dật Hiên chỉ nhỏ hơn một tuổi so
với Thần Nhi, tính tình y như Phong Dự, rất yên tĩnh. Phong Nặc Tình là
tiểu công chúa Phong gia, nhỏ hơn Phong Nhi một tuổi, tính tình y hệt
Mộ Tê Hoàng, tuy chỉ có ba tuổi, cũng đã biết không ít công phu quyền
cước.
Năm đứa bé chơi đùa ngay ở Ngự Hoa Viên, Thần Nhi ngồi ở trên
ghế đá, nhìn bốn con khỉ con líu ríu cười, hắn xoay xoay đầu, bỗng nhiên
thấy cách đó không xa có một bóng dáng yểu điệu dẫn theo một tiểu nữ oa
đi về phía Thái Cực điện.
Ánh mắt Thần Nhi vẫn lưu luyến trên mặt của tiểu nữ oa, gió nhẹ
nhàng thổi qua một mái tóc dài của tiểu oa nhi bị thổi bay lên, nàng mặc
một chiếc váy nhỏ màu trắng, khuôn mặt mũm mĩm, xem ra. cũng lớn bằng
Phong Nhi, khoảng hai tuổi, đi chầm chậm, đáng yêu muốn chết.
“ Oa, Tiểu Tuyết?” Hai mắt Tình Tình sáng lên, đột nhiên hắng giọng kêu tiểu oa nhi kia.
Mặt tiểu oa nhi không chút thay đổi, quay đầu, Phong Chính hảo
phất khởi của nàng phát, một đôi mắt to sáng ngời nhìn tinh nhãn quang
đãng, khẽ gật đầu liền đi theo mẹ nàng thương bậc thang.
Thần Nhi ngu ngơ ngay tại chỗ, trong đầu vẫn là khuôn mặt nhỏ mũm mĩm kia, thật sự là, thật sự là rất đáng yêu!