Cho Anh Quá Khứ Của Em

Chương 2: Bái sư




Edit: Mạn Nguyệt
Beta: Đông Vân triều

Ách?

Đây là ý gì?

Ý của Linh Tinh là, nàng đã có mục tiêu!

Quý Như Yên có cảm giác da đầu tê dại, nàng chỉ mong Linh Tinh đừng tìm đồ vật quý giá quá, nàng thật sự rất nghèo!

Qua một con đường, trước cửa Phượng Thiên Phủ có treo biển lớn.

Quý Như Yên nhìn phong thủy ở đây, không khỏi khen thầm một cái, đúng là một tòa nhà tốt.

Hai bên trái phải, bên trái chủ nhân sang giàu, chính là phủ Trấn quốc tướng quân, bên phải là thành Độc Hiết náo nhiệt.

Có quan có tài, đúng là mảnh đất có phong thủy tốt.

Lạc Thuấn Thần cấp Phượng Thiên Phủ một mảnh đất thật là quá tốt.

Linh Tinh đã tiến lên gõ cửa, sau một hồi có một gã sai vặt đi ra, người này vừa được Phượng Thiên phủ mua vào nên không nhận ra Linh Tinh.

"Vị tiểu thư này tìm ai?"

Gã sai vặt lễ phép hỏi một tiếng.

Linh Tinh khẽ mỉm cười, "Vị tiểu ca này, mời báo với Đại lão gia là có biểu Đại tiểu thư và biểu Nhị tiểu thứ đến."

"Thì ra là biểu Đại tiểu thư, biểu Nhị tiểu thư, Đại lão đã dặn dò từ rất lấu rồi, hai vị tiểu thư mau vào trong."

Thái độ của gã sai vặt rất thành khẩn, gã cũng không hề nhiễm phải thái độ của những gia đình quyền quý thích cậy quyền cậy thế chuyên đi ức hiếp người khác, thái độ thế này khiến Quý Như Yên khá hài lòng.

Phượng Thiên Phủ vừa mới chuyển đến Độc Hiết thành, có lẽ là phải nhún nhường để sống cho tốt.

Gã sai vặt dẫn đường, vừa đến sân nhỏ thì gặp được cậu Phượng Thiên Hữu cùng mợ cả Thẩm thị, lúc này Đại biểu ca Phượng Từ Ân không có ở phủ, ngược lại là có biểu muội Phượng Y Ni.

"Cậu cả, mợ cả, bôn ba mệt nhọc trên đường, hiện tại tốt hơn rồi."

Quý Như Yên vừa vào cửa đã nói như thế.

Cậu cả Phượng Thiên Hữu nhìn thấy nàng, một mặt kinh hỉ, "Như Yên trở về rồi? Người đâu, nhanh pha trà!"

Mợ cả Thẩm thị cũng vui mừng, Phượng Y Ni thì nhanh chóng chạy tới trước mặt của Phượng Như Tuyết, hai người líu ríu nói chuyện không ngừng.

Mợ cả Thẩm thị là nữ nhân có lòng dạ sắc bén, bà luôn biết Phượng Thiên Hữu cùng Quý Như Yên có tình cảm rất tốt, hai người cũng rất thích nói chuyện với nhau.

Thế là bà đứng lên, nói với Phượng Thiên Hữu, "Lão gia, Như Yên đã trở lại, vậy tối nay ở lại phủ dùng cơm luôn đi. Thiếp sẽ xuống sai nhà bếp chuẩn bị mấy món ăn mà Như Yên thích, nên không thể ở đây bồi chuyện được."

"Được, nàng đi đi!"

Cậu cả Phượng Thiên Hữu gật gật đầu để mợ cả Thẩm thị mang theo hai đứa nhỏ đi xuống.

Chờ đến khi những người không liên quan đều đi ra khỏi phòng, lúc này cậu cả Phượng Thiên Hữu mới hỏi, "Như Yên, chuyện ở Ti U Quốc đều xử lý tốt chứ?"

"Cậu yên tâm, Cốc hoàng hậu đã bị đến Ngọ môn Thịnh Kinh chém đầu rồi, bây giờ Cốc gia sẽ không còn tồn tại nữa."

Quý Như Yên đem từng chuyện ở Thịnh Kinh nói lại cho cậu mình.

Cậu cả Phượng Thiên Hữu là huynh muội cùng một mẹ sinh ra với mẫu thân, hai người có cảm tình rất tốt. Mẫu thân xuất giá cũng không có liên lạc về nhà mẹ đẻ, vì vậy cậu rất đau lòng.

Nghe được kết quả này, cậu cả Phượng Thiên Hữu thở dài một hơi, "Cuối cùng thì xem như đã báo thù được một nửa cho Như Sương rồi."

Nghe cậu nói vậy, Qúy Như Yên cũng hiểu ra, nàng nhẹ giọng nói, "Cậu chớ vội, Di quốc chưa chắc đã chịu để yên như vậy. Lúc ở Thịnh Kinh, Bùi quốc chủ đưa cho ta một trăm vạn lượng hoàng kim, hiện tại số vàng này ta đang giữ. Đợi ta và Thất điện hạ kết hôn, ta sẽ đến Bồ Đề quốc một chuyến để lấy thuốc cho Tuyết Nhi. Thất điện hạ đã đáp ứng với ta, nhất định sẽ xuất binh đánh Di quốc."

"Như Yên, đừng để bản thân mệt mỏi quá. Mối thù của mẫu thân con không cần vội, chúng ta vẫn còn thời gian. Con nhớ chiếu cố mình thật tốt, thân thể Thất điện hạ không khỏe, suy yếu nhiều bệnh, con vẫn nên quan tâm hắn nhiều hơn một chút."

Cậu cả Phượng Thiên Hữu khuyên nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.