Chính Xuân Phong

Chương 68




TỨ

Sử thái sư đã đi, Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích vẫn ở lại trong sảnh.

Phùng Cổ Đạo nhướng mi nói, “Lăng Dương vương thế tử tại Nam Ninh phủ tìm mọi cách vũ nhục Hầu gia?”

Tiết Linh Bích thi thi nhiên nhiên mà uống trà.

Phùng Cổ Đạo vuốt cằm, “Điều này đương nhiên là giả. Hầu gia nói như vậy, là muốn ly gián quan hệ giữa hoàng thượng và vương gia sao?”

Tiết Linh Bích buông chung trà, dù vội vẫn ung dung chờ hắn phân tích.

“Nếu chỉ là vũ nhục Hầu gia, như vậy lấy thực lực hiện thời của hoàng thượng, tạm thời vẫn không thể trở mặt với Lăng Dương vương. Cho nên dự định của Hầu gia… là gì?”

Tiết Linh Bích mỉm cười, ái muội không nói nên lời, “Muốn biết?”

Phùng Cổ Đạo rất trực tiếp hồi đáp, “Muốn.”

“Đêm nay tới phòng ta trò chuyện.” Thanh âm của y cực khẽ, phảng phất một loại mê hoặc.

Phùng Cổ Đạo mặt không đổi sắc nói, “Có thể mời Tông tổng quản cùng đến không?”

Con mắt Tiết Linh Bích hơi nheo lại, “Ngươi có thể thử xem.”

.

Màn đêm buông xuống.

Phùng Cổ Đạo rất đáng thẹn mà thất ước.

Tiết Linh Bích tự mình tới khách phòng tìm người, nhưng tại cửa lại tìm thấy Tông Vô Ngôn.

Tông Vô Ngôn vô tội giải thích, “Phùng tiên sinh nói đêm nay Hầu gia nhất định sẽ đến, bảo ta ở đây chờ Hầu gia.” Ông thật sự rất vô tội, Phùng Cổ Đạo hiện giờ đã thay đổi nhanh chóng, địa vị tại hầu phủ giống như chủ mẫu. Lời hắn nói, ông đương nhiên không thể không nghe.

Tiết Linh Bích tuy râm tình không tốt, nhưng còn chưa tới mức giận chó đánh mèo lung tung, “Chờ bản hầu làm gì?”

“Mang theo một câu nhắn gửi.” Biểu tình của Tông Vô Ngôn có chút cổ quái.

Tiết Linh Bích nhướng mày, “Nhắn cái gì?”

“Ngủ ngon.”

“…”

.

Sáng sớm, lúc Tiết Linh Bích vào triều vẫn xụ mặt, nên trước khi y mở miệng, văn võ bá quan đều sợ hãi âu lo, tưởng rằng Quảng Tây có chuyện. Cho đến khi hoàng đế hỏi tình hình Quảng Tây, y cũng là dùng vẻ mặt có thù không đội trời chung nói Quảng Tây rất tốt, bách tính Quảng Tây rất khỏe mạnh.

Sau khi lâm triều, y bị hoàng đế đơn độc triệu đến ngự thư phòng.

“Ở đây chỉ có khanh ta, có chuyện gì cứ nói đừng ngại.” Mặc dù động tĩnh của Tiết Linh Bích tại Nam Ninh phủ đều bị hắn tìm hiểu gần hết, nhưng khó bảo đảm có chuyện nào đó bí mật riêng tư không lộ ra ngoài. Cho nên hoàng đế thấy biểu tình hôm nay của y, trong lòng cũng bất an*.

*(nguyên văn: thập ngũ cá điếu dũng, thất thượng bát hạ – tạm hiểu: mười lăm cái thùng treo múc nước, bảy cái còn treo bên trên, tám cái rơi vào giếng)

Tiết Linh Bích quỳ một gối xuống nói, “Thỉnh hoàng thượng ân chuẩn thần xuất chinh Quảng Tây.”

Hoàng đế cả kinh, tim đập trong nháy mắt hầu như muốn nhảy ra ngoài. Hắn lấy lại bình tĩnh, chốc lát mới nói, “Sao lại đến nỗi ấy?”

“Lăng Dương vương thế tử vũ nhục thần.”

“…” Hoàng đế đợi nửa ngày, phát hiện y chỉ nói mỗi câu đó, nhịn không được hỏi, “Thì sao?”

“Cho nên thỉnh hoàng thượng ân chuẩn thần xuất chinh Quảng Tây!”



Thì ra y là tại Quảng Tây bị chọc giận, chạy tới tìm hắn xuất binh đi trả hận?

Hoàng đế vừa bực mình vừa buồn cười, “Quảng Tây cũng là giang sơn của trẫm, ngươi chạy đi xuất chinh cái gì?”

“Nhưng…” Tiết Linh Bích muốn nói lại thôi.

“Nhưng cái gì?” Hoàng đế đối với nhất cử nhất động của Lăng Dương vương rất mẫn cảm, một chữ nhưng có thể khiến hắn nghĩ ra rất nhiều.

Tiết Linh Bích suy nghĩ một chút nói, “Hôm qua Sử thái sư đã đến phủ đệ tìm vi thần.”

“Nga?” Ngữ tốc của hoàng đế từ từ chậm lại, “Chắc là ngươi rời kinh quá lâu, hắn tưởng niệm ngươi.”

… Những lời này đừng nói Tiết Linh Bích, ngay cả người nói ra câu này là hoàng đế cũng cảm thấy lạnh cả người.

Tiết Linh Bích nói, “Sử thái sư tới là để hướng thần xác minh một việc.”

“Việc gì?”

“Cái chết của Sử Diệu Quang.”

“Việc này có liên quan gì tới ngươi?” Hoàng đế nói xong, bỗng nhiên nhớ tới Huyết Đồ đường là Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo bắt giữ, lại nói, “Có lẽ hắn hỏi về kẻ mua mạng từ Huyết Đồ đường.”

“Hoàng thượng anh minh.”

“Vậy ngươi trả lời hắn thế nào?”

“Thần không biết.”

Hoàng đế biết Sử thái sư và y tuy không phải thế bất lưỡng lập như Cố tướng, nhưng cũng không thường qua lại, chuyện này không hẳn đã giữ ở trong lòng, cho nên cũng không ngoài ý muốn.

Tiết Linh Bích nói, “Nhưng Sử thái sư hoài nghi phía sau giật dây Huyết Đồ đường có một kẻ khác.”

Suy đoán này đừng nói là thái sư, ngay cả bản thân hoàng đế cũng nghĩ tới. Hơn nữa nghĩ tới nghĩ lui, hiện nay trong thiên hạ có can đảm và ý đồ như thế chỉ duy nhất một người. Nếu là thường ngày, hoàng đế nghe loại suy đoán này chắc chắn sẽ suy nghĩ sâu thêm một tầng, nhưng Tiết Linh Bích vừa nãy đã nói Lăng Dương vương thế tử tại Nam Ninh phủ vũ nhục y, muốn san bằng Quảng Tây báo thù, như vậy bây giờ lời này từ miệng y nói ra lại không thể không giảm nhẹ xuống.

“Ngươi vừa từ Quảng Tây trở về, ngươi nghĩ sao?” Dù sao cũng là hoàng đế có thói quen cao cao tại thượng, cầm quyền sinh sát trong tay, ngữ khí hơi trầm xuống, liền có một cổ uy nghiêm không giận mà uy.

Tiết Linh Bích thong dong nói, “Suy đoán của Sử thái sư không phải không có lý, thần thỉnh hoàng thượng chuẩn thần xuất chinh Quảng Tây.”

Nếu không phải hoàng đế cách bàn còn có một cự ly, đi qua thì quá tận tâm, hắn hầu như đã muốn dốc hết sức đập bàn một cái, để trấn tỉnh cái đầu rỗng chui vào ngõ cụt của Tiết Linh Bích, “Ngươi xem trẫm là cái gì? Chỉ bằng vài lời tầm xàm của Sử thái sư đã muốn bảo trẫm gây chiến với thân hoàng thúc của trẫm?!”

Tiết Linh Bích im lặng.

“Chuyện này không có bằng chứng, tất cả đều là suy nghĩ vô căn cứ của ngươi và thái sư. Nếu không niệm tình ngươi và thái sư là bề tôi đắc lực của trẫm, không có hai lòng với trẫm, trẫm đã đánh các ngươi chạy vào thiên lao!”

Tiết Linh Bích dường như có chút không phục.

Hoàng đế thở hổn hển một hơi, nói, “Trừ phi có chứng cứ rõ ràng, nếu không thì đừng nhắc lại việc này nữa.”

Tiết Linh Bích nói, “Thần thỉnh hoàng thượng cho thần cơ hội tập hợp chứng cứ.”

“Cơ hội? Lẽ nào trẫm cho ngươi đi Quảng Tây không phải cơ hội? Lẽ nào trẫm là cho ngươi đi du sơn ngoạn thủy sao?” Hoàng đế dừng một chút, nói, “Hay là ngươi cùng Phùng Cổ Đạo hai người vui đến quên trời quên đất, hoàn toàn quên mất mục đích của lần đi này?”

Tiết Linh Bích nói, “Hoàng thượng minh giám. Thần đã tận lực.”

“Tận lực? Vậy thành quả đâu? Cái khác không nói, nạn châu chấu rốt cuộc là thật hay giả?” Chuyện này đã thành một cái gai trong lòng hắn. Đại quan địa phương lừa trên gạt dưới là điều hắn tối kỵ. Tiếc là hắn phải cố thủ kinh thành, không thể tự mình lo lấy mọi chuyện, cho nên mới phải nhờ vào đại quan địa phương. Một khi bọn hắn có hai lòng hay tư tâm, cũng tức là hắn mất đi quyền khống chế đối với khu vực đó, đây là điều mà hắn không thể dễ dàng tha thứ. Tăng thuế cho Quảng Tây là thử, thử lòng trung thành của Lăng Dương vương đối với hắn.

Tiết Linh Bích mặt không đổi sắc nói, “Không biết.”



Hoàng đế lần này thực sự nhịn không được vọt tới bên long tọa, nặng nề mà đập xuống bàn.

Đồ chặn giấy, ống đựng bút trên bàn đồng loạt chấn động.

Hoàng đế trừng y. Tiết Linh Bích trước đây tuy không khiến người thích, nhưng cũng không đáng ghét như hôm nay.

“Ngươi là khâm sai đại thần của trẫm, tới địa phương một chuyến trở về, nhưng vừa hỏi thì cái gì cũng không biết. Ngươi còn nói ngươi không hề vui tới quên trời quên đất, muốn trẫm minh giám?”

Tiết Linh Bích nói, “Nguyên nhân chính là vì thần là khâm sai đại thần của hoàng thượng, cho nên thần mới bôi đen hai mắt, được hỏi thì cái gì cũng không biết.”

Cơn tức trong ngực hoàng đế bị dồn ép xuống, thần tình bình tĩnh rất nhiều, “Chỉ giáo cho?”

“Những gì thần thấy được nghe được ở Quảng Tây, bất quá chỉ là Lăng Dương vương muốn thần thấy được nghe được, về phần những chuyện khác không muốn để thần nhắn nhủ cho hoàng thượng, thần đương nhiên là cái gì cũng nhìn không thấy.”

Hoàng đế hừ lạnh nói, “Không phải ngươi luôn tự xưng là võ công tuyệt đỉnh, thiên hạ khó gặp đối thủ sao? Một Lăng Dương vương phủ nhỏ bé có thể vây khốn được ngươi sao?”

Ánh mắt Tiết Linh Bích lộ ra nét không cam lòng, “Thần lúc đầu cũng cho rằng Vệ Dạng công tử chỉ là tinh thông ca nghệ và thư họa, không ngờ võ công của hắn dĩ nhiên cũng là nhất tuyệt!”

Hoàng đế hỏi, “Nghe nói ngươi bị thương tại Nam Ninh phủ?”

“Phải.”

“Là hắn đả thương?”

Tiết Linh Bích mím môi không nói.

Hoàng đế nghe Hoàng công công trở về báo là y tại vương phủ bị ngã gãy chân, nhưng hắn biết, thông thường cao thủ võ công cao cường rất ít bị té ngã, dù có té ngã, bọn họ cũng có đủ lực phản ứng để tránh khiến bản thân mình bị thương. Cho nên lý do này của Tiết Linh Bích hiển nhiên chỉ là qua loa. Nếu không phải ngã bị thương thì là cái gì? Đáp án thật sống động.

Hắn biết Tiết Linh Bích trời sinh tính tình cao ngạo hơn người, tuy lúc bé không có hai đấng sinh thành làm chỗ dựa lưng, nhưng một mực trưởng thành dưới mí mắt của hắn và hoàng hậu, thiệt thòi như vậy khiến y nhất thời thất thường cũng không thể tránh được, trong lòng tự nhiên vì vậy mà lượng giải cho hành vi lần này của y, ngược lại cảm thấy bất mãn khi Sử thái sư tự ý lén lút châm ngòi thổi gió.

“Được rồi, chuyện này trẫm đã biết. Ngươi về trước đi, về phần Quảng Tây, tạm thời không cần nghĩ tới, trẫm có an bài khác.”

Tiết Linh Bích dường như chưa thể bình tĩnh, ngay cả lúc xin cáo lui cũng có chút thẫn thờ.

“Nga, đúng rồi.” Hoàng đế chờ lúc chân y gần bước ra cánh cửa đột nhiên nói, “Ngươi và Phùng Cổ Đạo đã thành thân chưa?” Mặc dù là hắn hạ chỉ, nhưng chính mồm nói ra vẫn cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

“Đa tạ hoàng thượng.” Thần tình của Tiết Linh Bích lập tức nhu hòa xuống.

Hoàng đế nhìn thấy tận mắt, trong lòng không khỏi thở dài: hảo hảo một Hầu gia, hết lần này tới lần khác lại thích nam nhân, khiến cho không người nối nghiệp. Bất quá như vậy cũng là có lợi cho hắn, dù sao trẻ nhỏ cũng dễ kiềm chế hơn người trưởng thành. Hắn nói, “Hm. Trẫm mặc dù có ý thành toàn cho ngươi, nhưng lão nguyên soái và ngươi đều là rường cột nước nhà, trẫm và hoàng hậu không đành lòng để cho các ngươi hương hỏa không người kế tục, không con cái chăm sóc trước lúc lâm chung. May là huyết mạch của ngươi và hoàng hậu rất gần, huynh trưởng của nàng lại đông con nối dõi, nên trẫm muốn giúp ngươi tìm một đứa làm con thừa tự kế thừa hương hỏa.”

Quả nhiên.

Tiết Linh Bích trong lòng cười nhạt, nhưng nét mặt vẫn không biến sắc nói, “Đa tạ hoàng thượng.”

“Trẫm và hoàng hậu ngàn chọn vạn tuyển, rốt cuộc đã chọn được một. Tiết Minh Giác, năm nay sáu tuổi, thiên tư thông minh, có danh xưng là tiểu thần đồng. Trẫm đã gặp, rất không tồi, đã thay ngươi làm chủ rồi.”

“Đa tạ hoàng thượng.”

“Bất quá ngươi và Phùng Cổ Đạo đều là nam tử, mà Tiết Minh Giác tuổi còn nhỏ, có một số việc sợ không tiện cho các ngươi. Cho nên tạm thời vẫn gởi nuôi tại Tiết gia.”

E là vì hài tử còn quá nhỏ, lập trường còn chưa đủ kiên định, sợ sau khi bị y mang đi, sẽ quên bản tông đúng không?

Tiết Linh Bích hiểu rất rõ thủ đoạn của bọn hắn, “Thần có thể đi gặp nó không?”

Hoàng đế gật đầu nói, “Đương nhiên có thể.”

“Đa tạ hoàng thượng.”

Kết quả như vậy, hoàng thượng cơ bản đã khá hài lòng.

Mà Tiết Linh Bích thì lại rất hài lòng.

Y khom lưng đi ra ngự thư phòng, quay người lại, khiêm cung trên mặt lập tức biến sạch, khóe miệng treo lên một nụ cười mỉa mai như có như không. Nếu đã định trước là nhi tử của y và Phùng Cổ Đạo, làm sao có thể gởi nuôi tại nhà người khác, bị ngày đêm truyền thụ tư tưởng tương lai làm thế nào để đối phó y?

.

.

Bị ăn rồi ~=v=~

NGŨ

Từ hoàng cung đi ra, Tiết Linh Bích tiến vào xe ngựa của hầu phủ đã chuẩn bị từ sớm.

Phùng Cổ Đạo thản nhiên ngồi trong xe chợp mắt, ngay cả lúc y tiến vào cũng không hề cảnh giác.

Tiết Linh Bích lặng lẽ kề sát đầu tới, mũi của hai bên cách nhau ba tấc, một tay vô thanh vô tức đặt lên vai hắn.

Phùng Cổ Đạo mở mắt, cặp mắt mang theo vài phần biếng nhác, “Hầu gia.”

“Ơi.” Tiết Linh Bích nắm tay hắn, nhẹ nhàng kéo xuống, mặt tiếp tục kề sát tới.

“Hầu gia…” Phùng Cổ Đạo thở dài một tiếng, sau đó toàn bộ bị nuốt trọn trong miệng Tiết Linh Bích.

Xe ngựa từ từ chuyển động, những cái lắc lư nhẹ nhàng như gõ vào linh hồn đang táo bạo kiềm nén trong xe.

Tiết Linh Bích chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi, lâu đến nỗi ngay cả một cái chớp mắt cũng không muốn chờ nữa.

Tay y từng chút từng chút trượt vào trong áo Phùng Cổ Đạo, đầu ngón tay từ xương quai xanh lướt xuống, tìm kiếm nơi sâu càng thêm mê hoặc.

Da thịt bị vuốt ve khiến thần chí của Phùng Cổ Đạo sực tỉnh, nhưng lập tức bị nụ hôn càng kích động càng cuồng nhiệt hơn kéo vào trong kinh đào hãi lãng sóng gió trào dâng.

Tiết Linh Bích lần này quyết tâm đã làm thì làm tới cùng, bàn tay linh hoạt cởi ra vạt áo của Phùng Cổ Đạo, sờ soạng tới nơi trí mạng nhất. Nhưng nhanh hơn y chính là tay của Phùng Cổ Đạo.

“Hầu gia.” Trong xe ngựa lần thứ ba vang lên tiếng gọi, so với hai lần trước có thêm vài phần bất đắc dĩ.

Nhưng lần này, Tiết Linh Bích đã khó có thể kiềm chế song trọng xao động giữa linh hồn và thân thể.

Y tàn bạo nhìn chằm chằm vào cặp mắt thanh minh lại hàm chứa chút tiếu ý của Phùng Cổ Đạo, cắn răng hỏi, “Cho hay không?”

“Nếu như đảo ngược vị trí thì…” Phùng Cổ Đạo kéo dài ngữ âm.

“Làm trước tính tiếp.” Tiết Linh Bích nói, tay lại không cam lòng bắt đầu kéo mở vạt áo.

Ngón tay Phùng Cổ Đạo mảy may không buông.

Tiết Linh Bích nỗ lực hồi lâu, rốt cuộc ngồi bật dậy, giống như muốn phát tiết mà nói, “Phùng Cổ Đạo.”

“Có. Hầu gia.” Phùng Cổ Đạo nằm ở nơi đó, vạt áo tuột xuống một nửa, lộ ra một tảng da thịt trắng noãn, sợi tóc đen nhánh mềm mại phủ trên mặt, rối loạn dây dưa, gãi nhẹ lòng ai ngứa ngáy.

Mỹ sắc rành rành trước mặt, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Tiết Linh Bích càng nghĩ càng phiền muộn, lửa giận tích lũy mấy tháng rốt cuộc bạo phát, “Phùng Cổ Đạo! Ngươi lại đùa giỡn trêu chọc bản hầu sao?”

Một chữ “Lại” nói rõ các loại ủy khuất và thụ thương ngày trước, khiến nỗi hổ thẹn của Phùng Cổ Đạo như bài sơn hải đảo.

“Hầu gia.” Phùng Cổ Đạo cười khổ ngồi dậy.

Mặc dù trong lòng từ lâu đã định rõ người âu yếm kiếp này, nhưng định rõ là một chuyện, muốn cam tâm tình nguyện mà phủ phục dưới thân một người nam nhân lại là chuyện khác. Hắn tự biết mình không có lòng dạ rộng rãi như Kỷ Vô Địch, có thể nhìn thấu mọi loại ràng buộc, hiểu rõ các loại gông cùm xiềng xích nội tâm trên thế gian này. Tại vấn đề ai thượng ai hạ, hắn cũng có kiêu ngạo thuộc về nam nhân.

“Chúng ta đã thành thân, lẽ nào ngươi muốn để chúng ta cứ vì vấn đề này mà mỗi người mỗi phòng?” Tiết Linh Bích trợn mắt nhìn.

Phùng Cổ Đạo rất đau đầu.

Muốn giải quyết vấn đề này tất phải có một người nhượng bộ, nhưng sự nhượng bộ này vô luận là ai cũng là ngàn khó vạn khó.

“Hay là…” Thanh âm của Tiết Linh Bích đột nhiên âm trầm, “Tất cả trước đây đều là kế tạm thích ứng không thể không làm của ngươi? Ngươi từ đầu tới cuối cũng không hề muốn thành thân với ta?”

“Hầu gia nói quá lời.” Phùng Cổ Đạo thở dài.

“Bản hầu nói quá lời?” Trong mắt Tiết Linh Bích dâng lên nỗi bất an càng dày đặc hơn, “Thường nói thánh ý khó dò, gần vua như gần cọp. Nhưng bản hầu khi ở bên hoàng thượng cũng chưa từng lo nghĩ bất an như vậy. Bởi vì mặc dù hoàng thượng hiểu sai về ta, hay ta hiểu sai về hoàng thượng, đều sẽ không làm cho lòng ta hồn ta bị tổn thương. Duy độc ngươi, Phùng Cổ Đạo, bản hầu không hy vọng ngươi có một chút hiểu nhầm, càng không hy vọng ngươi lại có một chút lừa dối nào!”

Phùng Cổ Đạo trầm mặc.

Tiết Linh Bích đột nhiên lộ vẻ sầu thảm mà cười, “Hay là bản hầu đã đoán đúng rồi?”

Phùng Cổ Đạo nâng mắt nhìn y.

“Ngươi thực sự chỉ muốn trấn an bản hầu, sau đó tùy thời thoát thân, đi lấy người khác?”

Phùng Cổ Đạo nghe y nói càng lúc càng thái quá, rốt cuộc nhịn không được phải lên tiếng, “Bất quá chỉ là động phòng thôi mà, hà tất kéo tới kéo lui nhiều như vậy?”

Tiết Linh Bích vẫn mang vẻ mặt tổn thương.

Phùng Cổ Đạo quan sát y, bỗng nhiên nghĩ có một câu y nói rất có lý. Đó chính là nếu bọn họ không ai chịu thỏa hiệp, lẽ nào thật sự tiếp tục giằng co, cho đến khi hai người đầu bạc, ngay cả tranh chấp cũng không còn hơi sức? Đến lúc đó, chỉ sợ muốn động phòng cũng là hữu tâm vô lực.

Thế nhưng nếu nhường…

Phùng Cổ Đạo đỡ trán.

Tiết Linh Bích đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, nhưng vừa bước một bước, đã bị Phùng Cổ Đạo kéo tay áo.

Y quay đầu lại.

Biểu tình của Phùng Cổ Đạo hầu như có thể sánh với tráng sĩ cắt cổ tay, “Thì là… vậy cũng phải hồi phủ.” Hắn nợ nhiều hơn, vậy cứ để hắn trả đi.

Tiết Linh Bích mở bật cửa xe, gầm nhẹ với phu xe, “Lập tức hồi phủ. Lập tức!”

Đây là lần đầu tiên phu xe thấy Hầu gia cư nhiên lại dùng khẩu khí gấp gáp như vậy đòi hồi phủ, nào dám chậm trễ.

Trên đường phố, một chiếc xe ngựa như lưu tinh xẹt qua, tiêu thất trước khi mọi người kịp hoàn hồn.

Xe ngựa đến hầu phủ, còn chưa ngừng ổn, Tiết Linh Bích đã ôm Phùng Cổ Đạo xuống xe chạy vào trong.

Tông Vô Ngôn đi ra nghênh tiếp, “Hầu gia. Vân Nam Nghiêm tướng quân…”

“Để đó tính sau.”

Tông Vô Ngôn chỉ mới chớp mắt, Tiết Linh Bích đã vọt đi mất dạng.

Từ đại môn tới phòng ngủ, Tiết Linh Bích chỉ tốn khoảng thời gian vài cái chớp mắt.

Y đặt Phùng Cổ Đạo lên giường, không đợi hắn mở miệng đã nhào tới.

Phùng Cổ Đạo bị hôn tới thiên hôn địa ám, thật vất vả mới tìm được khoảng trống, thở hổn hển nói, “Hầu gia…”

“Không được nói chuyện.”

Phùng Cổ Đạo vươn tay đè lại bàn tay đang không ngừng tác cầu trên dưới của y, “Hầu gia.”

Tiết Linh Bích bực mình nói, “Không phải đã bảo không được nói sao?”

Phùng Cổ Đạo dùng tay kia sờ sờ lông mày, “Hầu gia có kinh nghiệm không?”

Tiết Linh Bích nhìn hắn không chớp mắt, “Ngươi hy vọng ta trả lời có? Hay là không?”

“Ta muốn nghe nói thật.”

“Không có.” Tiết Linh Bích đáp rất thẳng thắn thành khẩn. Từ sau khi bắt gặp phụ thân mình cùng một quân kỹ điên đảo trong quân trướng, y vô thức có tâm đề phòng đối với nữ nhân. Hơn nữa y xưa nay thích sạch sẽ, luôn bảo trì một khoảng cách nhất định với người khác, càng đừng nói tới chuyện thân cận gần gũi.

Y nhìn Phùng Cổ Đạo, ánh mắt nhu hòa. Nếu như không phải được gặp hắn, có lẽ đến bây giờ, y vẫn không thể bùng cháy khát vọng mãnh liệt như vậy đối với người khác.

Phùng Cổ Đạo rất vui vẻ, lại có một tia lo lắng, “Ta nghĩ, hay là chúng ta thảo luận trình tự một chút đi.”

“Thảo luận?” Tiết Linh Bích thần tình quái dị, “Đây không phải kế hoãn binh của ngươi chứ?”

“Nếu là phải, ta có thực hiện được không?”

“Không được.” Tiết Linh Bích nói như đinh đóng cột. Thật vất vả khiến hắn chịu nhường, vô luận thế nào y cũng không để vụt mất cơ hội này.

Phùng Cổ Đạo nói, “Vậy có thảo luận hay không, có uy hiếp gì tới Hầu gia đâu?”

Tiết Linh Bích quan sát hắn, dường như muốn tìm ra tí ti manh mối về mưu kế mưu toan trên mặt hắn.

Phùng Cổ Đạo thản nhiên để mặc ai kia đánh giá.

Hồi lâu.

Tiết Linh Bích hỏi, “Ngươi muốn thảo luận cái gì?”

Phùng Cổ Đạo nhắm mắt lại, tối nghĩa nói, “Làm sao đi vào?”

“…”

.

Tông Vô Ngôn nhìn bàn cơm chỉ mới vội vã ăn vài miếng, nói với phó dịch đang bưng thức ăn, “Hầu gia còn bảo gì nữa không?”

Phó dịch hồi tưởng trả lời, “Hầu gia hình như nói với Phùng tiên sinh, tiếp tục.”

“Tiếp tục?” Sắc mặt Tông Vô Ngôn thập phần cổ quái.

Nếu ông đoán không sai, Hầu gia và Phùng tiên sinh hiện tại ở trong phòng hẳn là đang…

Ông vội ho một tiếng. �

Chuyện Hầu gia thích Phùng Cổ Đạo ông nhìn tận mắt, lúc đó ông rất hoảng sợ, lập tức báo tin cho lão nguyên soái. Nhưng thái độ quan vọng của lão nguyên soái nhiễm vào ông, cho nên sau đó ông cũng nhạc kiến kỳ thành*. Không ngờ nhạc kiến kỳ thành nhạc kiến kỳ thành liền thực sự thành. Một đạo thánh chỉ của hoàng thượng giúp hai người kết hợp càng thêm danh chính ngôn thuận. Theo lý mà nói, sự tình phát triển tới nước này, ông phải nghĩ tất cả đều rất viên mãn mới phải. Nhưng vì sao… ông vẫn cảm thấy không được tự nhiên nhỉ?

*(nhạc kiến kỳ thành: im lặng để cho sự việc phát triển, hy vọng sự việc đạt được thành công)

“Đi nấu nước, luôn luôn quan tâm động tĩnh ở phòng ngủ.”

“Dạ.”

.

Nước nóng nhất thời còn chưa thể dùng.

Bởi vì hai người làm ba lần tiền hí, vẫn chưa tiến vào vấn đề chính.

Nguyên bản Tiết Linh Bích muốn làm nằm, nhưng Phùng Cổ Đạo nằng nặc không chịu, cuối cùng đành phải thỏa hiệp cả hai người đều đứng. Nhưng cứ như vậy, độ khó lại cao hơn. Tiết Linh Bích muốn Phùng Cổ Đạo mở rộng hai chân quấn lấy thắt lưng y, nhưng Phùng Cổ Đạo lại không muốn.

Tham khảo tới tham khảo lui, sau cùng tham khảo ra hai người đều mở chân ngồi trên giường.

Phùng Cổ Đạo ngồi dựa ở bên trên.

Hai người kề sát vào nhau.

Tiết Linh Bích ôm thắt lưng Phùng Cổ Đạo, lúc Phùng Cổ Đạo ngồi xuống động tác cực kỳ chậm.

Hai người đều có thể cảm nhận được sự căng cứng trên từng tấc cơ thể của nhau.

“Nếu đau… thì nói.” Tiết Linh Bích đầu đầy mồ hôi.

Rất nhiều chuyện, tưởng tượng so với hiện thực đơn giản hơn nhiều lắm.

Phùng Cổ Đạo đã không thể mở miệng nói, chỉ sợ vừa cất giọng sẽ lộ ra tiếng rên rỉ.

“Chờ một chút…” Tiết Linh Bích đột nhiên hỏi, “Như vậy, làm sao ta động?”

Phùng Cổ Đạo nửa đường sửng sốt.

Hai người nhìn lẫn nhau trong mồ hôi nhễ nhại.

Phùng Cổ Đạo phải lần thứ hai thỏa hiệp. Bất quá, quyền chủ động này thật đúng là khiến người ta uất nghẹn!

.

Hừng đông hôm sau.

Ngoài phòng ngủ của Tiết Linh Bích, Tông Vô Ngôn nhẹ nhàng gõ cửa.

“Hầu gia, nên vào triều rồi.”

Tiết Linh Bích mở mắt, phản ứng đầu tiên là nhìn sang bên cạnh.

Nơi đó, Phùng Cổ Đạo đang say ngủ, trên gương mặt thanh tú anh tuấn khó giấu nét mệt mỏi.

Trong lòng y nhất thời mềm mại như một bãi nước xuân, hận không thể đem mình cột chắc vào người hắn, cái gì vào triều, cái gì triều đình đều ném hét qua một bên.

Tông Vô Ngôn thấy bên trong im lặng, lại nói, “Nghiêm tướng quân hôm qua có gửi thư tới.”

Nhắc tới Nghiêm tướng quân, tinh thần Tiết Linh Bích hơi run lên, cuối cùng cũng miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi người Phùng Cổ Đạo, đứng dậy mặc y phục.

Y phục vừa mặc được phân nửa, y lại cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, xoay người nhìn lại, Phùng Cổ Đạo đã tỉnh, đang nhíu mày nhìn y.

“Tỉnh?” Thanh âm cũng Tiết Linh Bích cũng dịu dàng như nội tâm của y.

Phùng Cổ Đạo chớp chớp mắt, “Vào triều?”

“Ừ.”

“Đi sớm về sớm.” Hắn nói, nghiêng người, tiếp tục ngủ.

Lưu lại một mình Tiết Linh Bích đứng ở đó cười ngọt ngào như một đứa trẻ vừa được ăn mật đường.

.

.

LỤC

Chờ y từ trong phòng đi ra, Tông Vô Ngôn đã đi tới bên cạnh đem thư đưa cho y, vừa nhỏ giọng bẩm báo, “Nghe nói, tấu chương của Nghiêm tướng quân đã đưa vào cung rồi.”

Khóe miệng Tiết Linh Bích khẽ nhếch, mở thư ra đọc.

Tông Vô Ngôn cẩn thận quan sát sắc mặt của y, thấy khóe miệng y không ngừng nhếch cao.

.

Lúc tảo triều, Tiết Linh Bích thần thái sáng lạn, so với biểu tình nhìn ai cũng giống người ta nợ y ba trăm lượng ngày hôm qua cứ như hai người.

Nhưng sắc mặt hoàng đế lại không quá đẹp.

Các đại thần tùy mặt gửi lời, lúc mở miệng ai ai cũng tỉ mỉ cẩn thận.

Thật vất vả chịu đựng tới khi bãi triều, Tiết Linh Bích lại bị lưu lại.

Đồng dạng địa phương đồng dạng hai người, nhưng tâm tình tuyệt nhiên bất đồng.

Hoàng đế thấy Tiết Linh Bích mang vẻ mặt xuân phong đắc ý, có chút bất mãn lên tiếng hỏi, “Có chuyện vui sao?”

Tiết Linh Bích trầm giọng đáp, “Khuê phòng chi nhạc.”

Hoàng đế nghẹn họng trân trối, nguyên bản một bụng lời thoại nặng trịch không biết nên xả ra như thế nào.

“Hoàng thượng?” Tiết Linh Bích kêu khẽ một tiếng, kéo lại mạch suy nghĩ đang bay lơ lửng của hắn.

Hoàng đế vội ho một tiếng, quát lớn, “Tuyết Y Hầu trẫm sủng tín nhất có thể nào một mực sa vào khuê phòng chi nhạc? Không ra thể thống gì!”

Tiết Linh Bích đáp, “Thần cũng không phải một mực sa vào, thần chỉ là vừa mới sa vào.”

“Vừa mới, chẳng lẽ ngươi và Phùng Cổ Đạo…” Hoàng đế vốn đang muốn hỏi, nhưng nghĩ lại mình thân là vua một nước, công nhiên thảo luận bí sự khuê phòng với thần tử như vậy thực sự không thỏa đáng, vội vã sửa lời, “Dạo này ở lại kinh thành có quen không?”

Tiết Linh Bích chớp chớp mắt nói, “Hồi bẩm hoàng thượng, thần từ khi ra đời tới nay, ở quen nhất chính là kinh thành.”

Trong lời này có vài phần khiêu khích, nhưng hoàng đế lại thuận thế nói tiếp, “Chỉ sợ không ở được lâu nữa.”

“Không ở được lâu nữa?” Tiết Linh Bích vẻ mặt mê man.

“Hôm qua Nghiêm Tu dâng thư, nói những năm nay ngày càng già nua, muốn cáo lão hồi hương.”

Tiết Linh Bích nhíu mày hỏi, “Trấn Viễn đại tướng quân đóng ở Vân Nam?”

“Ừ. Trẫm nhớ rõ ông ta chính là bộ hạ cũ của lão nguyên soái.” Hoàng đế chậm rãi nói.

Tiết Linh Bích thở dài, “Từ sau khi cha qua đời, thần cũng không còn liên hệ với bọn họ nữa.”

Điều này đối với hoàng đế mà nói là một chuyện tốt. Thần tử dưới tay phe phái khổng lồ đối với hắn là uy hiếp.

Hắn gật đầu nói, “Nếu trẫm nhớ không lầm, Nghiêm tướng quân năm nay mới năm mươi sáu, vẫn là tuổi khỏe mạnh. Bất quá trước kia ông ta trên chiến trường bị thương không ít, lại vất vả đến nay, khó tránh thân thể hư nhược. Vân Nam ẩm thấp nóng bức, không lợi cho việc dưỡng bệnh. Trẫm có ý điều ông ta quay về kinh lưu dụng, ngươi thấy thế nào?”

“Hoàng thượng thương cảm thần tử, là phúc của thần tử.”

“Chỉ là nếu như vậy, chức vị Trấn Viễn đại tướng quân liền trống không.” Hoàng đế nói, “Nghiêm tướng quân thật ra cũng đề cử vài người, nhưng đều là xuất thân hàn vi, lại không có quân công hiển hách, trẫm sợ khó phục chúng.”

Tiết Linh Bích rũ mắt trầm ngâm, “Vân Nam và Quảng Tây rất gần.”

Hoàng đế liếc mắt nhìn y, “Hôm qua, không phải ngươi nói muốn trẫm cho ngươi một cơ hội sao?”

Tiết Linh Bích nhíu mày nói, “Nhưng Vân Nam ẩm thấp nóng bức, không lợi cho việc dưỡng bệnh.”

Hoàng đế hừ lạnh, “Thế nào? Ngươi cũng giống như Nghiêm tướng quân, trước kia chiến tranh nên lưu lại mầm bệnh?”

“Thần đã ngã bại một lần ở Quảng Tây.”

Tiết Linh Bích nói tới lẽ thẳng khí hùng.

“Vậy tìm cơ hội để đáp trả lại.” Hoàng đế có chút khó chịu nói, “Tuyết Y Hầu trẫm tín nhiệm là một Tuyết Y Hầu dũng mãnh thiện chiến, không phải Tuyết Y Hầu sợ khổ sợ mệt sợ ngã.”

Tiết Linh Bích giống như bị kích khởi hùng tâm, lập tức ôm quyền nói, “Thỉnh hoàng thượng hạ chỉ!”

“Hảo!” Hoàng đế mỉm cười gật đầu, “Đây mới là Tuyết Y Hầu trí dũng song toàn, trung can nghĩa đảm mà trẫm biết.”

Nếu làm thỏa mãn nguyện vọng của hắn, hắn đương nhiên vui lòng ca ngợi không keo kiệt.

Tiết Linh Bích quả thực bị vài lời sáo rỗng của hắn làm cho lâng lâng, lại biểu hiện lòng trung tâm của mình một hồi.

Trình diễn xong tiết mục quân thần đồng lòng, y đột nhiên hỏi, “Hoàng thượng chuẩn bị điều Nghiêm tướng quân đến vị trí nào?”

Hoàng đế suy nghĩ một chút nói, “Binh bộ thượng thư tuổi già thể nhược, trẫm có thể ân chuẩn ông ta sớm cáo lão hồi hương.”

Binh bộ thượng thư đúng là lớn tuổi, nhưng chỉ lớn hơn Nghiêm Tu hai tuổi, luận thân thể, sợ là càng kiện khang hơn Nghiêm Tu. Nhưng lão là người của hoàng hậu, rất hiển nhiên, hoàng đế lại chèn ép thực lực một chi tộc của hoàng hậu. Dù sao hoàng hậu cũng đem cháu ruột của mình cho y làm con thừa tự, cũng tức là một lần nữa kéo gần mối liên hệ giữa Tuyết Y Hầu phủ và Tiết gia mà hoàng hậu đại diện. Mà y lại một tay nắm hai thế lực lớn trên giang hồ là Ma giáo và Huy Hoàng môn, như vậy cộng lại, thế lực hoàng hậu to lớn, phải khiến cho hoàng đế cảnh giác.

Bất quá hoàng đế nằm mơ cũng không ngờ rằng, nắm cùng một sợi dây thừng với y không phải hoàng hậu, mà là người bị hoàng đế xem như cái đinh trong mắt, diệt càng nhanh càng tốt – Lăng Dương vương.

Từ hoàng cung đi ra, tâm tình Tiết Linh Bích rất tốt. Tất cả mọi chuyện đều đi theo từng bước trong kế hoạch, cách mong đợi của mình càng lúc càng gần, các loại bối rối thống khổ quá khứ đều tan biến như mây đen trên bầu trời, chỉ còn lại một mảnh tường hòa vui sướng.

.

Trở lại trong phủ, y đi thẳng đến phòng ngủ, lại được báo là Phùng Cổ Đạo đã tỉnh dậy, đang ở thư phòng.

Tiết Linh Bích nhớ tới lúc lên đường về kinh đã từng nói, nếu hắn thích sưu tầm, có thể lấy toàn bộ đồ cổ thư họa trong thư phòng. Nói vậy hiện giờ hắn đang làm việc đó.

Tới thư phòng, Phùng Cổ Đạo quả nhiên đang ngồi sau trác án vuốt ve một món đồ rửa bút bằng ngọc chế, yêu thích không buông tay.

Điều này cũng không có gì, làm Tiết Linh Bích nhíu mày chính là thứ mà hắn ngồi lên.

“Xe lăn?” Y nhướng mi.

Phùng Cổ Đạo ngẩng đầu, “Ngươi là đến để bày tỏ sự hổ thẹn của mình à?”

“…” Tuy y tin chắc thân thể của Phùng Cổ Đạo tuyệt đối không tới nỗi dùng xe lăn, nhưng kẻ thức thời làm trang tuấn kiệt, y không ngốc đến nỗi làm trái ý hắn trong lúc này. Y thức thời nói sang chuyện khác, “Đồ rửa bút thế nào?”

Nhắc tới cái thứ trong tay, sắc mặt Phùng Cổ Đạo rõ ràng nhu hòa xuống, “Ngọc thì bình thường. Khó có chính là chạm trổ, theo văn lộ trên ngọc, điêu khắc thiên y vô phùng như vậy, đúng là hiếm có.”

“Nếu ngươi thích, thì cứ lấy hết đi.”

Phùng Cổ Đạo nghi hoặc hỏi, “Không phải trước kia ngươi đã nói rồi sao?”

Tiết Linh Bích nghẹn lời một hồi, nói, “Ta sợ ngươi ngượng.”

“Hầu gia lo nhiều.”

“Ta ý thức được.” Tiết Linh Bích cười khổ lắc đầu.

Phùng Cổ Đạo nói, “Sáng nay nghe Tông tổng quản nhắc tới Nghiêm tướng quân… Vân Nam Trấn Viễn đại tướng quân Nghiêm Tu?”

Tiết Linh Bích gật đầu nói, “Ông ấy tự mình cáo lão hồi hương. Hoàng thượng quyết định điều ông ấy trở lại kinh thành, phái ta đi đóng ở Vân Nam.”

“Ông ấy tự động xin nghỉ?” Phùng Cổ Đạo nhướng mi.

Tiết Linh Bích nói, “Ông ấy là bộ hạ cũ của cha ta.” Trên đường đến Bễ Nghễ sơn y cũng đã suy nghĩ kỹ. Nếu cha y không thể đến kinh thành ngay dưới chân thiên tử, như vậy chỉ có thể là y xin chuyển đi. Nhưng xin thế nào cũng là một vấn đề khó. Cũng may y nhớ tới Nghiêm Tu là bộ hạ cũ của cha mình, bây giờ mới có một vở diễn thế này. Lúc đó không biết việc này có thành công hay không, cho nên vẫn chưa nhắc tới với Phùng Cổ Đạo, nhưng lúc này nghĩ đến, cũng là mình đuối lý trước.

May là Phùng Cổ Đạo cũng không quá lưu ý, “Như vậy, cần chuẩn bị mười chiếc xe ngựa để vận chuyển đồ đạc.”

Tiết Linh Bích sợ hắn tích tụ bất mãn trong lòng, giải thích, “Trước đó ta cũng không nắm chắc, lỡ như không được, cũng đỡ phải vui mừng hụt một hồi.”

Phùng Cổ Đạo buông đồ rửa bút xuống, cầm lấy ống đựng bút bên cạnh, chậm rãi nói, “Với ta mà nói, kinh thành hay Vân Nam cũng đâu có gì khác nhau.”

Khóe miệng Tiết Linh Bích loan loan, tâm tình thấp thỏm bị quét sạch, “Hoàng thượng chọn một đứa trẻ ở chi của hoàng hậu cho ta làm con thừa tự.”

“Đứa trẻ ở chi của hoàng hậu?” Phùng Cổ Đạo sửng sốt một lúc. Đối với những quan hệ rắc rối phức tạp trong triều đình, hắn cũng không quá rõ ràng.

“Phụ thân của hoàng hậu là bá phụ của ta. Nhi tử của huynh đệ nàng, hẳn phải gọi ta một tiếng đường thúc.”

Phùng Cổ Đạo hỏi, “Bao nhiêu?”

“Sáu tuổi.”

Phùng Cổ Đạo tự tiếu phi tiếu, “Đã là cái tuổi hiểu chuyện rồi.”

“Nghe nói là thần đồng.” Tiết Linh Bích có ẩn ý nói, “Không bằng chúng ta gặp thử một lần?”

Nếu là tốt, đương nhiên phải nhận về tự mình nuôi, nếu không tốt… vậy bọn họ ở lại Vân Nam, thực sự không tiện dẫn nó đi. Về phần sau đó bao giờ chính thức nhận nó làm con thừa tự, vậy phải xem tâm tình của bọn họ và ý trời.

Phùng Cổ Đạo buông ống đựng bút, dựa lưng ra phía sau, thở dài nói, “Đáng tiếc ta không tiện xuất hành.”

“…”

Biểu tình tự tiếu phi tiếu của Phùng Cổ Đạo nhìn thế nào cũng là một loại kháng nghị và khiêu khích.

Tiết Linh Bích chắp tay sau lưng, nắm tay xiết thật chặt mới mỉm cười nói, “Ta phái người đi đón nó tới.”

.

Tiết Minh Giác ba tuổi biết chữ, bốn tuổi đọc thơ, năm tuổi đối câu đối, sáu tuổi làm thơ, danh thần đồng nhanh chóng lan xa, ngay cả hoàng đế cũng nghe thấy. Nhưng Tiết gia tự biết, thần đồng này… có phần hơi thổi phồng.

Tiết Minh Giác biết chữ thì biết chữ, nhưng biết không nhiều lắm; thơ cũng có thể đọc, chỉ là vài bài ngắn; câu đối có thể đối, nhưng không tinh tế; về phần làm thơ, đó hoàn toàn là thơ con cóc. Sở dĩ bị truyền xôn xao như vậy toàn bộ phải quy tội cho Tiết lão cha sĩ diện thích so bì.

Bởi trước có Cố tướng chi tử – Cố Huyền Chi châu ngọc, sau có Lễ bộ thượng thư chi tôn – nhân tài mới xuất hiện, Tiết lão cha nghĩ nhà mình nếu không xuất hiện một thần đồng thì thật mất mặt, vì vậy tự biên tự diễn một phen. Những người khác thường ngày hận không tìm được cơ hội vuốt mông ngựa, lúc này có cơ hội tốt như vậy sao có thể buông tha, vì vậy lại thêm mắm thêm muối. Người ngoài phố thích nhất là bàn tán tin tức, dệt hoa trên gấm. Cuối cùng một truyền mười, mười truyền trăm, huyên náo đến mức toàn bộ kinh thành đều biết Tiết gia có thần đồng, sáu tuổi biết làm thơ. Nếu không phải Tiết gia quá hiểu rõ tình hình của Tiết Minh Giác, chỉ sợ cũng sẽ bị những lời đồn đãi thổi phồng đó làm cho choáng váng.

Hoàng hậu thường ngày cũng không qua lại nhiều với Tiết gia, nghe được lời đồn thì tin là thật, liền thổi một trận gió mát bên tai hoàng thượng.

Như vậy, thần đồng một thời được quyết định* đem cho Tuyết Y Hầu làm con thừa tự.

*(nguyên văn: trần ai lạc định. Trần ai = bụi bặm, lạc định = rơi xuống, bụi phập phềnh trong không trung rốt cuộc cũng có ngày rơi xuống đất, ý nói trải qua nhiều hỗn loạn rốt cuộc kết quả đã được quyết định)

Trước tiên không giao thần đồng cho Tiết Linh Bích cũng là ý của Tiết gia.

Thần đồng thần nhất là khi còn bé, lúc này dễ dàng bị lộ nhất. Có câu tiểu thì liễu liễu, đại vị tất giai*. Chờ Tiết Minh Giác trưởng thành, cho dù tư chất bình thường, mọi người cũng chỉ có thể oán than, mà không thể chỉ trích cái gì nữa.

*(tạm hiểu: nhỏ thì giỏi, lớn chưa chắc đã giỏi. Không thể vì lúc nhỏ thông minh mà kết luận khi trưởng thành có thể đạt được thành tựu.)

Cho nên khi Tuyết Y Hầu đưa ra ý định muốn dẫn Tiết Minh Giác đến phủ tham quan, trên dưới Tiết gia nhất thời hoảng tới nỗi gà bay chó sủa.

Phùng Cổ Đạo, Tiết Linh Bich: Tương tri tương ái thì cần những gì? Chỉ cần bên nhau là đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.