Chính Xuân Phong

Chương 38




NGŨ

Dần dần, Phùng Cổ Đạo và A Lục quen thuộc, rốt cuộc biết được nguyên nhân bọn họ qua thôn không vào.

A Lục nói, “Hầu gia ngại gà thối, chó thối, người cũng thối. Mũi Hầu gia rất là thính.”

Phùng Cổ Đạo hiếu kỳ hỏi, “Sao hắn không chê ngựa thối?”

“Ngựa cũng ngại nữa, chỉ là ra ngoài thì đành chịu.” A Lục đáp, “Cho nên Hầu gia rất ít khi xuống xe ngựa.”

Phùng Cổ Đạo có chút đăm chiêu, “Nếu trên người ta dính chút mùi ngựa, Hầu gia có thể một cước đá ta khỏi thùng xe không?”

A Lục nói, “Sẽ thế.”

Ánh mắt Phùng Cổ Đạo sáng lên.

“Có điều Hầu gia sẽ chờ ngươi tắm rửa xong quay trở lại.”

Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Vì sao không có biện pháp nhất lao vĩnh dật (làm một lần hiệu quả mãi mãi) vậy?”

“Nếu ngươi có hồ xú (hôi nách) thì nhất lao vĩnh dật thôi.” A Lục nói.

Con mắt Phùng Cổ Đạo lại sáng rực. Hắn tuy rằng không có hồ xú, nhưng có thể nghĩ biện pháp chuẩn bị vài thứ mùi gần giống mùi hồ xú.

A Lục nói, “Hầu gia hận nhất người bên cạnh có hồ xú, nếu ngươi có, nhưng lại ở gần hắn như thế…” Hắn lắc đầu.

Phùng Cổ Đạo truy vấn, “Thì sao?”

“Đao lên đao xuống, vừa nhác thấy đầu rơi ngay.” Để tăng mạnh hiệu quả, hắn còn đặc biệt làm một thủ thế.

Phùng Cổ Đạo phiền muộn nói, “Sao ta cảm thấy ngươi cố gắng cho ta một hy vọng, rồi lại tạt cho một gáo nước lạnh vậy?”

A Lục cười hì hì.

Tuyết Y Hầu ở trong xe đạm nhiên nói, “Phùng Cổ Đạo, ngươi thực sự ghét ngồi cùng một chiếc xe ngựa với bản hầu như thế sao?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Nếu ta trả lời ‘phải’… có tính là làm Hầu gia tức giận không?”

“Tính.” Tuyết Y Hầu trả lời không chút do dự.

Phùng Cổ Đạo lặng lẽ thở dài, “Có thể ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Hầu gia chính là phúc ba đời của ta.”

“Vậy ngươi còn không lên xe? Thông khí cũng đã thông đủ rồi chứ.”

Phùng Cổ Đạo đành phải leo vào xe.

Kỳ thật ngồi trong xe tuyệt đối thoải mái hơn cưỡi ngựa nhiều lắm, ấm áp, rộng rãi, không xóc nảy, không lắc lư. Dưới mông trải đệm da lông dày, phía sau lót đệm mềm, trong tay còn có món ăn vặt ăn hoài không hết —— trong tình huống Hầu gia ban cho. Nhưng những ưu điểm này cộng lại cũng không bằng được một khuyết điểm là Tuyết Y Hầu.

Phùng Cổ Đạo tựa ở góc sát cửa thùng xe.

Trong tay Tuyết Y Hầu đang cầm sách, thờ ơ hỏi, “Ngươi gần đây mỗi ngày có tắm không?”

“Nhờ miệng vàng lời ngọc của Hầu gia, ta không dám không tắm mỗi ngày.” Phùng Cổ Đạo một tay ôm chân, tay kia chống má, biếng nhác mà nói.

“Vậy, dơ bẩn nhiều năm, cũng đã tẩy sạch không còn một hạt rồi chứ?”

Phùng Cổ Đạo mở mắt ra, tròng mắt đảo đảo, “Có chút dơ bẩn thâm căn cố đế, sợ rằng không phải nhất thì tam khắc tẩy sạch được.”

“Nga?” Tuyết Y Hầu đạm nhiên nói, “Một hồi ta bảo A Lục giúp ngươi dùng bàn chải chà.”



Chắc không phải cái bàn chải lần trước hắn thấy A Lục chà ngựa ở bờ sông đâu nhỉ?

Phùng Cổ Đạo cân nhắc nặng nhẹ, cười làm lành nói, “Tuy rằng không thể nhất thì tam khắc tắm sạch sẽ, nhưng một canh giờ tuyệt đối tắm tới sạch.”

“Như vậy là tốt rồi.” Ngón tay thon dài của Tuyết Y Hầu nhẹ nhàng lật trang sách, “Ngoài thùng xe đêm khuya sương dày, đêm nay ngươi tắm trong một canh giờ, rồi cùng ta ngủ trong xe.”



Cùng nhau ngủ trong xe?

Phùng Cổ Đạo không cần soi gương cũng biết biểu tình của mình lúc này nhất định rất ngốc, “Đa tạ Hầu gia quan tâm, nhưng mà ta đã ngửi quen mùi cỏ cây thơm dịu ở bên ngoài…”

“Không muốn?” Tuyết Y Hầu đạm nhiên như thường mà cắt lời hắn.

“Hầu gia chăm sóc như thế… Ta đương nhiên nguyện ý tới muốn chết luôn.” Lần này thật sự là muốn chết mà. Phùng Cổ Đạo âm thầm kiểm điểm lúc nãy mình có làm quá hay không, sớm biết vậy… hắn hẳn nên hàm súc một chút.

.

Tới buổi tối, Phùng Cổ Đạo tắm lề mề tới gần hai canh giờ. Khi quay về thùng xe, da trên người hầu như nhăn như mặt quạt rồi.

Trên nóc xe ngựa có khảm mười tám viên dạ minh châu có cùng kích cỡ, cho nên tuy bên ngoài đen kịt một mảnh, trong xe ngựa vẫn có thể thấy được rõ ràng.

Tuyết Y Hầu nghiêng người dựa vào đệm, trong tay thưởng thức ngọc ban chỉ, nghe y tiến đến thì ngay cả mí mắt cũng không thèm liếc một cái.

“Hầu gia, ta ngủ ở đâu?” Phùng Cổ Đạo cố ý làm cho tóc ướt đẫm, giọt nước theo đuôi tóc tí tách rơi vào đệm da.

Tuyết Y Hầu rốt cuộc cũng ngước nhìn lên, đạm nhiên quét mắt liếc hắn, “Đầu để ở ngoài, thân ngủ bên trong.”



Phùng Cổ Đạo lần thứ hai biết cái gì gọi là tự ngược không thể sống.

Hắn cười khổ nói, “Ta đi lau khô tóc rồi trở lại.”

Tuyết Y Hầu chẳng thèm nói chuyện

Phùng Cổ Đạo đi ra ngoài tìm chiếc bố khăn trong trong ngoài ngoài lau hơn mười lần, xác định tóc sẽ không nhỏ nước nữa, mới tiến vào thùng xe.

Dạ minh châu đã bị một tấm di bản che lại, trong xe và ngoài xe đều tối như mực.

Phùng Cổ Đạo bước vào một chân lập tức xoay đi, chuẩn bị chuồn, chợt nghe thanh âm đạm nhiên của Tuyết Y Hầu từ sâu trong thùng xe tối tăm truyền ra, “Vào đi.”

Phùng Cổ Đạo phát hiện dạo này xúc động muốn thở dài ngày càng nhiều rồi.

Hắn chậm rãi ngồi lên đệm lông.

“Đóng cửa.”



Phùng Cổ Đạo cười gượng nói, “Mở rộng cửa đón gió lùa.”

Trả lời hắn chính là trầm mặc, nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được áp lực không tiếng động. Hắn không nói gì mà đóng cửa lại, sau đó chờ chỉ thị kế tiếp, nhưng đợi hồi lâu, chỉ chờ được tiếng hít thở đều đặn chậm rãi.

Tính tính thời gian, cũng sắp tới lúc đó rồi.

Phùng Cổ Đạo không dám tiếp tục miên man suy nghĩ, vội vàng bão nguyên thủ nhất*, lẳng lặng vận công đan điền.

*(một kiểu luyện chân khí của đạo gia)

Thời gian trôi qua trong lặng lẽ, nhưng đau đớn quặn thắt trong bụng càng lúc càng rõ rệt.

Phùng Cổ Đạo dùng nội lực liều mạng ngăn lại ba mai ngân châm đang đâm loạn trong đan điền.

Một canh giờ nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng hàng đêm dày vò như thế, chắc chắn là một loại dằn vặt khiến người ta tuyệt vọng đến ngạt thở.

Phùng Cổ Đạo nghe được trong thùng xe có động tĩnh, nhưng một cử động nhỏ cũng không dám, cho đến khi một canh giờ trôi qua ——.

Hắn chậm rãi thả ra một ngụm trọc khí, dùng tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán.

“Đây là nguyên nhân ngươi nói dối một năm chỉ tắm ba lần?” Trong thanh âm của Tuyết Y Hầu có loại vui vẻ như con mèo bắt được chuột.

Phùng Cổ Đạo tựa đầu lên vách xe, “Mỗi tháng có một đoạn thời gian đau bụng, chỉ là chuyện thường. Hầu gia vì sao liên tưởng sâu xa như vậy?”

“Mỗi tháng có một đoạn thời gian đau bụng?” Tuyết Y Hầu hỏi, “Vì sao?”

Phùng Cổ Đạo tự tiếu phi tiếu nói, “Cái này, e rằng cần Hầu gia phu nhân giải thích cho Hầu gia nghe rồi.”

“Láo xược!” Liên tục mấy ngày cưỡi trên cổ Phùng Cổ Đạo, Tuyết Y Hầu rốt cuộc lại nổi giận, “Phùng Cổ Đạo, bản hầu dễ dàng tha thứ cho ngươi cũng có giới hạn.”

Phùng Cổ Đạo trầm mặc giây lát, “Vậy Hầu gia muốn nghe ta nói gì?”

“Nói thật.” Tuyết Y Hầu nói, “A Lục nói cho ta biết ngươi mỗi ngày đều tắm rửa cực kỳ tỉ mỉ. Thử hỏi một người quanh năm suốt tháng không tắm, ghét tắm sao lại có thể mỗi ngày đều tắm nghiêm túc như thế?”

Phùng Cổ Đạo cười nói, “Có thể là bởi vì, ta vốn chính là một người nghiêm túc.”

“Lý do này bản hầu đã sớm phủ quyết rồi.”

Phùng Cổ Đạo sờ sờ mũi.

“Một người yêu sạch sẽ nếu như giả vờ không tắm, không ngoại trừ ba nguyên nhân.” Tuyết Y Hầu nói, “Một, ngươi sợ bản hầu thừa lúc ngươi tắm làm chuyện bất lợi với ngươi. Hai, trên người ngươi có gì đó không tiện cho người khác thấy. Nhưng lần trước lúc ngươi gặp bản hầu thì đã từng tắm rửa dưới mắt của nha hoàn trong phủ, cho nên hai điều này đều không thành lập.”

Phùng Cổ Đạo không nói gì.

“Như vậy còn lại chỉ có lý do thứ ba.” Thanh âm của Tuyết Y Hầu đột nhiên biến trầm, “Ngươi không muốn người khác tới gần ngươi.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Hầu gia quả nhiên quan sát tỉ mỉ.”

Tuyết Y Hầu nói, “Bản hầu chỉ ghét bị lừa gạt.”

“Hầu gia anh minh thần võ như vậy, sao lại bị lừa chứ?”

“Ngươi không cảm thấy bốn chữ anh minh thần võ đã bị ngươi lật qua lật lại dùng vài lần rồi sao?”

“Khen tặng thật lòng chưa bao giờ ngại nhiều.” Phùng Cổ Đạo nói rất thành kính.

Tuyết Y Hầu nói, “Nếu giải thích của ngươi không thật lòng, như vậy khen tặng thật lòng thế nào cũng vô dụng.”

Phùng Cổ Đạo nhẹ nhàng thở dài.

Tuyết Y Hầu cũng không hối thúc.

“Kỳ thực, ta trúng phải Ngọ Dạ Tam Thi châm.”

Tuyết Y Hầu dường như đã sớm dự liệu, vẫn chưa biểu hiện ra quá mức ngoài ý muốn, “Ngọ Dạ Tam Thi châm của Huyết Đồ Đường?”

“Hầu gia quả nhiên kiến thức uyên bác.”

“Huyết Đồ Đường là tổ chức sát thủ lớn nhất trong mười năm nay, ngoại trừ sở trường về sát nhân, bọn hắn còn có hai dạng ám khí là Ngọ Dạ Tam Thi châm và Hàn Phách đan khiến kẻ khác uy phong táng đảm. Chỉ là vài năm gần đây Lam Diễm minh lộng hành, bọn hắn hành sự càng thêm cẩn thận quỷ bí, rất ít khi xuất hiện trên giang hồ. Không ngờ ngươi lại chọc vào bọn hắn.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Ta không chọc vào bọn hắn, ta chọc vào chính là Minh Tôn.”

Nghe được hai chữ Minh Tôn, Tuyết Y Hầu rốt cuộc lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bất quá trong bóng đêm, Phùng Cổ Đạo cũng không chú ý tới.

“Kỳ thực, vài năm trước ta đã có tâm thoát ly Ma giáo, đầu nhập triều đình.” Phùng Cổ Đạo bùi ngùi nói.

“Nga?”

“Nhưng ta biết quá nhiều bí mật của Ma giáo, làm sao Minh Tôn có thể cho phép ta thoát ly khỏi bàn tay hắn?”

Tuyết Y Hầu nói, “Cho nên?”

“Ngay từ đầu hắn chỉ là áp dụng chính sách vừa cứng vừa mềm, muốn bức ta vào khuôn khổ, sau đó lại thấy ta đã quyết rời đi, một bên giả vờ đồng ý, bên kia lại liên lạc với người của Huyết Đồ Đường hạ độc thủ với ta.” Thanh âm của Phùng Cổ Đạo cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong đêm tối thế này, cố sự như vậy, không cần bất luận tâm tình gì, cũng khiến kẻ khác cảm nhận được một loại thống khổ và tang thương, “Ta rời khỏi Ma giáo chưa đến mười dặm, đã tao ngộ độc thủ. Sau đó Minh Tôn giả mù sa mưa tới cứu ta, đồng thời hứa hẹn chỉ cần ta không ly khai Ma giáo, hắn sẽ cung cấp cho ta ngân lượng đủ để mua dược giúp hòa dịu Tam Thi châm.”

“Đây là nguyên nhân ngươi phản bội Ma giáo?” Nếu là như thế này, quả thực có thể giải thích vì sao lúc trước hắn không đầu nhập vào triều đình, mà giờ lại không thể không dùng phương thức cực đoan phản bội Ma giáo.

“Hầu gia nghĩ ta không nên phản bội sao?” Phùng Cổ Đạo hỏi ngược.

Trầm mặc trong bóng đêm kéo dài một đoạn thời gian.

Tay Phùng Cổ Đạo nhẹ nhàng xoa đầu gối.

“Ngọ Dạ Tam Thi châm phát tác thì đau đớn không phải người thường có thể chịu được, ngươi không hối hận?” Thanh âm của Tuyết Y Hầu nhỏ nhẹ vang lên.

“Một người đang sống, nếu chỉ làm chuyện mình không muốn, vậy cần gì phải sống?”

“Giải dược của Ngọ Dạ Tam Thi châm bản hầu có thể thay ngươi nghĩ cách, nhưng, Phùng Cổ Đạo.” Tuyết Y Hầu dùng ngữ khí trầm thấp nhưng kiên định gằn từng chữ một, “Nếu ngươi vừa nói có một chữ nửa câu là dối trá, bản hầu tất sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”

Phùng Cổ Đạo mỉm cười nói, “Ta nhớ rõ. Hầu gia yên tâm.”

LỤC

Sương sớm chưa tan, dinh dính mà vỗ vào mặt.

Phùng Cổ Đạo dựa vào ký ức ngày hôm qua mò mẫm đi tới bên dòng suối nhỏ, ngồi xổm xuống vốc nước rửa mặt.

A Lục xách theo thùng gỗ ở một bên múc nước, giả vờ thờ ơ, kỳ thực cái tai đã dựng thẳng lên, “Đêm qua Hầu gia với ngươi nói gì vậy?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Ngươi biết?”

“Nghe được một chút, nhưng không phải quá rõ ràng.” A Lục cầm thùng gỗ lén lút nhích tới gần hắn vài bước.

“Không có gì, chỉ là thú sự thời thơ ấu của ta.” Phùng Cổ Đạo tóm lược.

“Thú sự lúc nhỏ?” A Lục hồ nghi quay đầu nhìn hắn, “Nhưng rõ ràng ta nghe được cái gì mà Huyết Đồ đường, cái gì mà phản bội, cái gì…”

“Lúc niên thiếu ta từng nghe cố sự về một người phản bội Huyết Đồ đường, cuối cùng bị chặt bỏ chân tay ngâm rượu, sợ đến mấy buổi tối không dám ngủ.” Phùng Cổ Đạo cố ý run rẩy.

A Lục múc đầy nước vào thùng gỗ, sau đó ghé sát vào lỗ tai hắn, hét to một tiếng, “Ta biết ngươi gạt ta!”

Phùng Cổ Đạo bị chấn đến lỗ tai tê rần, vô thức che tai lại, A Lục cũng chạy như bay vào trong màn sương.

“Ngươi bịa cố sự cũng không cần suy nghĩ sao?” Thân ảnh cao to của Tuyết Y Hầu xuyên màn sương xuất hiện.

Phùng Cổ Đạo đáp, “Bịa cố sự đương nhiên phải suy nghĩ, nhưng nói thật thì không cần. Cố sự ta vừa nói là có thật.”

“Nga?”

“Trước đây khi ta luyện công thường hay ngủ gà ngủ gật, sư phụ liền kể cho ta cố sự này. Còn nói, người kia sau đó một mực tìm kiếm người tuổi nhỏ, võ công kém, thường ngày hết ăn tới nằm làm thế thân. Bất quá bởi hắn không có chân tay, nên hắn chỉ có thể lăn lông lốc. Cho nên, buổi tối nếu nghe được có tiếng lăn lộn, chính là hắn tới tìm ngươi đó.”

Tuyết Y Hầu chớp chớp mắt hỏi, “Ngươi tin à?”

“Nếu như ngươi mỗi đêm đều nghe được ngoài cửa sổ liên tục có gì đó lăn qua lăn lại, cũng sẽ tin thôi.” Phùng Cổ Đạo cười khổ.

Tuyết Y Hầu nói, “Sư phụ ngươi cũng coi như dụng tâm lương khổ*.”

“Lương thì chưa chắc, khổ thì nhất định rồi. Vì thế ông tròn năm ngày không chợp mắt.”

*(dụng tâm lương khổ: hao tâm tổn trí, rất tập trung vào một vấn đề nào đó. Chữ “lương” trong câu này nghĩa là “rất”, còn chữ “lương” mà bạn Đạo nói nghĩa là “tốt”)

“Sư phụ ngươi là ai?” Tuyết Y Hầu đột nhiên hỏi.

Phùng Cổ Đạo sắc mặt không đổi mà thuận miệng nói tiếp, “Vạn Sơn Hành, khi xưa nhà ta gặp phải cường đạo, nhờ có ông đi ngang qua cứu ta. Ông khi đó là đường chủ của phân đường Ma giáo, thấy ta không chỗ nương thân, liền thu ta nhập môn hạ.”

“Cho nên ngươi gia nhập Ma giáo?”

Phùng Cổ Đạo thở dài.

“Ngươi bán đứng Ma giáo như vậy… Không sợ sư phụ ngươi trục xuất ngươi khỏi sư môn sao.”

“Ai có chí nấy. Ông có môn hạ đệ tử đông đảo, cũng không chỉ mình ta.” Phùng Cổ Đạo khẩu khí lãnh đạm.

Tuyết Y Hầu hỏi, “Ông ta đang ở nơi nào?”

Phùng Cổ Đạo đáp, “Ông hiện tại được thăng làm Ma giáo trưởng lão. Trước khi Hầu gia bao vây tiễu trừ Bễ Nghễ sơn, đã cùng Minh Tôn lên đường tới Huy Hoàng môn.”

“Cho nên ông ta hiện tại ở cùng với Minh Tôn.”

“Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì đúng.”

Tuyết Y Hầu mỉm cười nói, “Có lẽ ta nên tin tưởng ngươi.”

“Hầu gia anh minh.”

“Nhưng ngươi vẫn bịa chuyện rồi.” Tuyết Y Hầu thản nhiên nói tiếp, “Ta nhớ rõ A Lục hỏi ngươi là, tối hôm qua ta với ngươi đã nói chuyện gì.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Chưa được Hầu gia cho phép, sao ta dám tự ý tiết lộ nội dung?”

“Ngươi có thể cự tuyệt hắn.”

“A Lục là thân tín của Hầu gia, sao ta dám đắc tội?”

Tuyết Y Hầu kinh ngạc nói, “Sao lại có người có thể đem hai mặt nói thản nhiên như vậy chứ.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Bởi vì ta là chân tiểu nhân (tiểu nhân thật).”

“Nga?”

“Vô luận ở nơi nào, chân tiểu nhân vĩnh viễn khả ái hơn ngụy quân tử nhiều lắm.”

“Vậy làm sao bản hầu biết… Ngươi thực sự là chân tiểu nhân, hay là ngụy quân tử mang mặt nạ của chân tiểu nhân?” Tuyết Y Hầu hai mắt lạnh lùng theo dõi hắn.

Phùng Cổ Đạo nói, “Đường xa biết sức ngựa, lâu ngày thấy nhân tâm.”

“Hay cho câu đường xa biết sức ngựa, lâu ngày thấy nhân tâm. Xem ra bản hầu đành phải lưu cho ngươi một con ngựa để biết sức ngựa của ngươi rồi?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Ta tuy không dám tự xưng là thiên lý mã, nhưng tuyệt đối không phải loại ngựa thường khiến vị Bá Nhạc là Hầu gia thất vọng.”

(Bá Nhạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài)

“Chỉ hy vọng như thế.” Tuyết Y Hầu từ trong tay áo lấy ra một bình bạch ngọc sạch sẽ, “Bản hầu từng nghe ngự ý nói, Ngọ Dạ Tam Thi châm sở dĩ phát tác lúc nửa đêm, chính là vì trên châm được bôi một loại kỳ độc. Loại kỳ độc này thích nhất khí âm hàn, khí âm hàn lúc nửa đêm vừa lúc có thể dẫn phát độc tính của nó.”

Ánh mắt Phùng Cổ Đạo sáng lên, “Chẳng lẽ Hầu gia có cách giải độc?”

Tuyết Y Hầu bí hiểm nói, “Cách giải độc thì không có, chỉ có cách tạm hoãn.”

“Hầu gia mời nói.” Phùng Cổ Đạo hiển nhiên bị Ngọ Dạ Tam Thi châm dằn vặt rất lâu, vừa nghe có cách tạm hoãn đã vui đến chân mày loan loan.

“Lấy độc trị độc.”

Phùng Cổ Đạo ngẩn ngơ hỏi, “Hầu gia sẽ không định ban chẫm tửu cho ta chứ?”

(chẫm tửu: rượu độc. “Chim trẫm”: giống chim có chất độc trong truyền thuyết, dùng lông của nó ngâm rượu, uống vào là chết ngay)

“Chẫm tửu chính là thiên hạ kịch độc, dùng để khắc chế Tam Thi châm là hữu hiệu nhất.” Tuyết Y Hầu không chỉ không phủ nhận, trái lại còn nói, “Thống lĩnh đại nội thị vệ từng trúng độc của Tam Thi châm. Ngự y thử vô số loại độc dược mới tìm được cách này.”

Phùng Cổ Đạo nhăn nhăn mặt nói, “Hầu gia nói lời này có thật không? Thống lĩnh đại nội thị vệ kia uống chẫm tửu thực sự không chết?”

Tuyết Y Hầu lắc lắc cái bình, “Ngươi là hoài nghi lời của bản hầu, hay là sợ uống bình rượu này?”

Phùng Cổ Đạo nao núng, lập tức bừng tỉnh, “Thì ra Hầu gia không tin ta trúng phải Ngọ Dạ Tam Thi châm. Đã như vậy, vì sao đêm qua ta phát tác, Hầu gia không bắt mạch tượng thử?”

“Ngươi đa tâm rồi. Bản hầu đương nhiên tin ngươi chứ. Nếu bản hầu không tin ngươi, sao lại lấy cả chẫm tửu đã cất giữ bao lâu nay ra cứu ngươi?” Tuyết Y Hầu không mặn không nhạt nói.

Phùng Cổ Đạo nói, “Nếu ta không trúng Tam Thi châm, như vậy chính là mua dây buộc mình, tự làm bậy không thể sống, chết cũng bằng không. Nếu ta thực sự trúng Tam Thi châm, như vậy lời ta nói chính là thật, Hầu gia cũng có thể thả lỏng một nửa… Hầu gia đúng là giỏi tính toán.”

Tuyết Y Hầu lại cười nói, “Ngươi nghĩ nhiều quá.”

Nói tới nói lui, cái bình trong tay cũng không có nửa phần muốn thu hồi.

Phùng Cổ Đạo thở dài, tiếp nhận cái bình, không nói hai lời mở nắp ngửa đầu uống cạn.

“Mùi vị thế nào?” Tuyết Y Hầu hỏi.

Phùng Cổ Đạo suy nghĩ một chút rồi đáp, “Thanh sảng ngon miệng.”

“Xem ra sương sớm ở nơi này mùi vị không tồi, một hồi ngươi đi thu thập một ít để pha trà.”

Phùng Cổ Đạo xiết cái bình, “Cho nên đây không phải là chẫm tửu?”

Tuyết Y Hầu liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi nghĩ bản hầu có thói quen tùy thân mang theo chẫm tửu sao?”

“Cho nên Hầu gia vừa rồi là đang thử ta?” Mệt cho y còn có thể bình tĩnh tự nhiên mà nói ra cái câu ‘Ngươi nghĩ nhiều quá’ nữa.

“Ta không có thử ngươi.” Tuyết Y Hầu phủ nhận.

Phùng Cổ Đạo nghĩ y dám làm không dám nhận, trên mặt lộ chút xem thường.

Tuyết Y Hầu nói, “Ta là đùa giỡn ngươi.”

Phùng Cổ Đạo: “…”

.

Sương sớm dần dần tan đi.

Phùng Cổ Đạo thu thập xong giọt sương đang định quay về xe ngựa, đột nhiên, phía sau có một đạo bạch quang cực mãnh liệt phóng tới.

Hắn nghiêng đầu nhoáng lên.

‘Đốt’ một tiếng.

Một cây hồng vũ tiễn liền thẳng tắp ghim trên thùng xe.

A Lục nhất thời nhảy dựng lên, hướng tên thích khách toàn thân bọc trong một tầng ngân giáp kia chém tới. Bọn thị vệ một nhóm bảo vệ xe ngựa, một nhóm xông lên trước tróc nã thích khách.

Phùng Cổ Đạo nhổ xuống vũ tiễn.

Tuyết Y Hầu vén rèm lên, liếc nhìn vũ tiễn trong tay hắn, “Huyết Đồ đường?”

Phùng Cổ Đạo cười khổ, “E là thế.”

Tuyết Y Hầu nói, “Lẽ nào không ai nói cho ngươi, tự gây họa thì tự xử lý sao?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Ta còn tưởng lưng dựa đại thụ có bóng râm chứ.”

“Ngươi bây giờ còn ở ngoài bóng râm, chờ bắt được Minh Tôn, bản hầu mới cho phép ngươi tiến vào bóng râm của Hầu phủ.”

Phùng Cổ Đạo lặng lẽ thở dài, đứng dậy phóng người xông vào vòng chiến.

A Lục vốn đã cảm thấy đám thị vệ kia vướng tay vướng chân, hiện tại lại thêm một người, càng thêm phiền táo, “Mình ta là đủ rồi, ngươi tới làm cái gì?”

“Không có gì, giao nơi này cho ta.” Trong tay áo Phùng Cổ Đạo phóng ra một thanh kiếm rộng cỡ hai ngón tay, màu sắc còn long lanh phản quang hơn cả khôi giáp trên người thích khách.

“Dựa vào cái gì?” Bảo tọa thiếp thân thị giả cho Hầu gia bị hắn cướp đi còn chưa tính, dựa vào cái gì ngay cả cơ hội lập công cũng phải cướp? A Lục dị thường bất mãn.

Nhưng Phùng Cổ Đạo thỏa mãn sao?

Hắn chỉ đành than thở, “Hầu gia gọi ngươi trở lại xem diễn.”

A Lục ngẩn người, kiếm của Phùng Cổ Đạo đã ngăn lại kiếm của hắn, cuốn lấy thích khách kia.

Thích khách kia dùng chính là tử mẫu thương, một dài một ngắn, hiếm thấy nhất chính là hai tay còn có thể trao đổi qua lại.

Phùng Cổ Đạo vài lần muốn phi thân tới gần hắn, đều bị đoản thương của hắn bức lui.

Kiếm của hắn không dài, cự ly của hai người càng lúc càng gần lại, có hại tất nhiên là hắn.

Nhưng làm hắn khó chịu nhất chính là bộ khôi giáp kia.

Theo sắc trời càng lúc càng sáng, ánh dương quan chiếu lên khôi giáp, bạch quang lóe lên không ngừng cản trở đường nhìn của hắn.

Tuyết Y Hầu gọi người đem bàn thấp và đệm mềm chuyển ra càng xe*, y ngồi trên đệm, rót sương sớm mà lúc nãy Phùng Cổ Đạo thu thập vào trong nồi, chậm rãi đun sôi.

*(càng xe: vị trí trước cửa xe ngựa thường dành cho người đánh xe ngồi)

A Lục đứng bên xe ngựa, nhỏ giọng nói thầm, “Ta thấy võ công của hắn rất là không xong.”

“Chính xác.” Tuyết Y Hầu gắp một hòn than thả vào trong nồi, “Mặc dù bốn phía có nhiều thị vệ nhìn chăm chăm như vậy, hắn cũng không chống được hai mươi chiêu tiếp theo.”

A Lục nói, “Nếu hắn rách việc như thế, sao Hầu gia còn bảo hắn đi đối phó thích khách.”

“Bản hầu chỉ muốn biết, kẻ mà thích khách kia chân chính muốn giết là ai.”

“Sao không bắt hắn lại rồi nghiêm hình bức cung?” A Lục xoa tay, nóng lòng muốn thử, “Không bằng để ta thử xem?”

“Nghiêm hình bức cung?” Ánh mắt Tuyết Y Hầu lộ ra một tia hứng thú, “Cũng không tồi. Ngươi đi đi.”

Khi A Lục xách theo đại đao xông vào cuộc chiến, thì Phùng Cổ Đạo đã mồ hôi đầm đìa, bị đối phương làm cho ngay cả nói cũng nói không ra hơi. Cho nên hầu như không chút do dự, hắn đem nhiệm vụ chiến đấu vinh quang nhường lại.

Ngay khoảnh khắc hắn xoay người định đi.

Trường thương của thích khách đột nhiên đỡ lấy đại đao của A Lục, đoản thương tuột tay phóng ra, lách qua khe hở dưới nách A Lục, phóng thẳng tới sau lưng Phùng Cổ Đạo.

Trực giác của người tập võ khiến Phùng Cổ Đạo ngay trong nháy mắt xoay người, giơ kiếm lên đỡ.

Nhưng kiếm của hắn thực sự quá hẹp, mà lực tới của đoản thương quá lớn.

Một tiếng “Đing” vang lên.

Hắn cảm thấy cánh tay chấn động, đầu đoản thương đã xẹt qua thân kiếm, trực tiếp phóng tới tim hắn! �

Phùng Cổ Đạo: Hầu gia quả nhiên so với đại gia càng khó hầu hạ.

THẤT

Ngay tại giây phút sinh tử này!

Một hạt thủy châu như ám khí mang theo khí thế vạn quân phóng tới, kham kham ngay tích tắc lúc ngoại sam của Phùng Cổ Đạo bị đoản thương đâm thủng, đánh bay đầu thương.

Lại một tiếng “Đốt”.

Đầu thương bị ghim tại thân cây cách đó không xa.

Phùng Cổ Đạo vuốt vuốt lỗ nhỏ trên ngoại sam, quay đầu nhìn về phía xe ngựa.

Tuyết Y Hầu đang dùng trúc giáp khuấy nước trong nồi.

Phùng Cổ Đạo bước nhanh tới bên xe ngựa, ấp lễ nói, “Đa tạ ân cứu mạng của Hầu gia.”

Tuyết Y Hầu buông tay, mỉm cười nói, “Ân tình của bản hầu, không phải dễ nợ như vậy đâu.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Ta đã có giác ngộ cúc cung tận tụy, chết chẳng từ nan rồi.”

“Ngươi nghĩ nợ ân tình của bản hầu sẽ khiến ngươi chết đi?”

“Ta là nghĩ đến tình huống xấu nhất.”

“Rất tốt.” Tuyết Y Hầu cười cười, nhưng nhìn không ra là rất tốt, hay là rất không tốt.

Bên kia A Lục phát hiện một người đánh không nổi, bèn gọi thị vệ tham gia quần ẩu.

Cái này gọi là song quyền nan địch tứ thủ, huống chi lúc này không chỉ là tứ thủ, mà là hơn bốn mươi thủ… Thích khách mấy lần muốn thi triển khinh công bỏ chạy đều bị bọn họ dùng các loại đồ vật đánh cho quay về, ngay cả hai chiếc hài cũng bị giật không cánh mà bay, rốt cuộc cố đánh mà bị tóm.

Tuyết Y Hầu đứng trên càng xe, nhìn thích khách bị trói thành bánh quai chèo đưa đến trước mặt mình, mắt khẽ nheo lại.

A Lục cố ý ở trước mặt y đại triển thân thủ, giáng một cái tát vào mặt thích khách, “Nói, ngươi là ai?”

Phùng Cổ Đạo vội ho một tiếng, “Ngươi có nghĩ, lấy mũ sắt của hắn ra, biết đâu đánh càng đã tay hơn không?”

A Lục ở sau lưng xoa xoa bàn tay bị mũ phản chấn đến hơi tê tê, quật cường nói, “Ta là muốn để mũ giáp phát ra tiếng vang chấn cho hắn đầu óc choáng váng, như vậy rất có lợi cho việc bức cung.”

“Có lý, cao minh!” Phùng Cổ Đạo hướng hắn giơ ngón tay cái lên, sau đó nhỏ giọng hỏi Tuyết Y Hầu, “Đây không phải là độc môn tuyệt học của hầu phủ chứ?”

Tuyết Y Hầu nói, “Cơ hội để ngươi cúc cung tận tụy đến rồi, để bản hầu kiến thức độc môn tuyệt học của ngươi một chút.”

A Lục môi giật giật, con mắt bất mãn trừng lên liếc Phùng Cổ Đạo, lui ra phía sau nửa bước, nhường chỗ.

Phùng Cổ Đạo vô tội xòe tay nhún vai, ngồi xổm bên cạnh thích khách, thở dài nói, “Ta biết, ngươi nhất định cho rằng ta sẽ lấy mũ giáp của ngươi ra, lấy đao gác trên cổ uy hiếp ngươi. Nếu như ngươi không trả lời, ta sẽ lấy đao ấn vào trong cổ ngươi từng tấc từng tấc, để máu chậm rãi chảy xuống, cho đến khi ngươi sợ mới thôi.”

Thích khách lạnh lùng trừng hắn.

“Nhưng mà, ta biết ngươi không sợ.” Phùng Cổ Đạo vươn tay lấy mũ sắt của hắn xuống, “Nhất định ngươi lại cho rằng, ngươi không sợ đau, ta sẽ dùng chiêu thọt lét để dằn vặt ngươi. Thọt bên nách ngươi, thọt xương sườn ngươi, thọt lòng bàn chân ngươi.”

Thích khách vẫn như cũ mặt không biểu tình.

“Nhưng mà ta không làm như vậy, bởi vì ngay cả người thiện lương vô tội như ta mà cũng dám giết, đã nói lên ngươi vô tình vô nghĩa tới mức nào, thông thường những kẻ vô tình vô nghĩa sẽ không sợ nhột.”

A Lục nhịn không được nói, “Ngươi không định ở chỗ này lải nhải tới khi hắn chịu không nổi chứ hả?”

Tuyết Y Hầu tự tiếu phi tiếu nói, “Hắn không phải lải nhải cho thích khách nghe, hắn là lải nhải cho ta nghe.”

Phùng Cổ Đạo quay đầu lại nói, “Hầu gia anh minh.”

“Phùng Cổ Đạo, đây là cúc cung tận tụy của ngươi đối với bản hầu?” Tuyết Y Hầu từ tốn vuốt ve ngọc ban chỉ trên ngón tay, “Bản hầu còn tại, ngươi đã tắc trách. Vậy nếu bản hầu không tại…”

“Phi phi phi.” Phùng Cổ Đạo nhanh chóng cắt lời y, nói, “Hầu gia phúc như đông hải, thọ bỉ nam sơn sao lại không tại được? Dù có không tại, cũng là chuyện của trăm năm sau.”

(bạn xỏ xiên anh, hiểu lệch nghĩa không tại tức là từ trần đó mà = =+)

A Lục phi một ngụm nói, “Ngươi nói bậy bạ gì đó. Hầu gia là nói vạn nhất hắn không ở trước mặt.”

“Vậy đi đâu rồi?”

“Đi…” A Lục ngẩn người nói, “Liên quan gì tới ngươi!”

Thích khách nhìn ba người đột nhiên vây lại với nhau, bỗng nhiên có loại cảm giác tịch mịch như bị bỏ rơi.

“Đủ rồi.” Tuyết Y Hầu lãnh đạm ngăn lại A Lục đang nổi giận, nói với Phùng Cổ Đạo, “Ngươi chỉ cần dùng một phần ba công lực chọc giận ta đối phó hắn là được.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Hầu gia quá lời, ta chưa bao giờ dám chọc giận Hầu gia, ta cho tới giờ đều là khen tặng Hầu gia.”

“… Ngươi cũng khen tặng hắn một chút đi.”

Phùng Cổ Đạo quay đầu lại nhìn thích khách.

Thích khách vẫn như cũ trưng ra gương mặt lạnh.

Phùng Cổ Đạo khách khí nói, “Thích khách huynh quả nhiên anh minh thần võ, trí mưu hơn người. Không hổ là tài năng trụ cột trong giới sát thủ.”

Con ngươi thích khách giật giật.

“Hiếm có nhất chính là, thích khách huynh cư nhiên còn trông anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng như vậy, có thể nói là Phan An tái thế, Tống Ngọc phục sinh.”

Ánh mắt mà thích khách nhìn hắn đã giống hệt nhìn một tên ngớ ngẩn rồi. Từ nhỏ đến lớn, hắn không bị người ta mắng là mũi bẹp, mắt tam giác thì đã xem như không tồi… Phan An Tống Ngọc? Đó chính là lúc tái thế phục sinh không có đem thi thể đã hư thối tu bổ lại.

“Ta từ nãy tới giờ vẫn luôn nghĩ, nếu ta có được phân nửa dung mạo, phân nửa tài hoa như thích khách huynh đây, vậy đời này ta không còn gì tiếc nuối.” Phùng Cổ Đạo nói đến đây, xúc động đến không kềm chế được, “Chẳng hay lệnh đường dạo này có mạnh khỏe không?”

Thích khách: “…”

“Ta rất tưởng niệm bà. Mặc dù chúng ta trước giờ chưa hề gặp mặt, nhưng là tri kỷ đã lâu.”

Thích khách: “…” Hắn là cô nhi.

Phùng Cổ Đạo không ngừng cố gắng, “Đối với lệnh tôn, ta vẫn rất kính phục. Có thể sinh ra thứ nhi tử như ngươi, cần rất nhiều dũng khí. Ý ta muốn nói là, sinh ra nhi tử hoàn mỹ như ngươi, mà không tự ti mặc cảm đến treo cổ tự sát, là cần có dũng khí.”



“Được rồi.” Tuyết Y Hầu chậm rãi thở ra một hơi, “Vẫn là A Lục tới đi.”

Lúc Phùng Cổ Đạo nhường chỗ có chút lưu luyến.

“Ngươi rất sợ bản hầu từ miệng hắn có được tin tức sao?” Tuyết Y Hầu hỏi.

Phùng Cổ Đạo nhìn thích khách đang bị A Lục dùng thủ pháp đại nội chuyên dụng để kích thích huyệt đạo quanh thân và các khớp xương trên khắp thân thể, thở dài nói, “Ta chỉ sợ hắn nhất thời nghĩ quẩn, cắn túi độc trong hàm răng. Độc dược đó là Huyết Đồ đường đặc biệt nghiên cứu ra dùng để tự sát, hiệu quả tuyệt đối không thua gì chẫm tửu của Hầu gia.”

Tuyết Y Hầu mâu quang lóe lên.

A Lục lập tức nắm hàm dưới của thích khách, chỉ nghe “pặc” một tiếng, hàm dưới đã bị tháo xuống.

Nước bọt của thích khách không ngừng từ trong mồm chảy ra, con mắt ác độc mà trừng Phùng Cổ Đạo.

Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Tên này nhất định là người mới. Thông thường người của Huyết Đồ đường khi bị tóm được, trước tiên sẽ cắn túi độc tự sát.”

Tuyết Y Hầu liếc nhìn hắn, “Nghe có vẻ, ngươi hơi tiếc nuối.”

Phùng Cổ Đạo: “Có loại cảm giác tang thương rằng mới không bằng cũ. E là tới sau cùng, mối làm ăn của Huyết Đồ đường sẽ bởi vì không người nối nghiệp mà mai danh ẩn tích.”

Tuyết Y Hầu nói, “Theo cát ngôn (lời may mắn) của ngươi.”

A Lục muốn lấy túi độc trong miệng thích khách ra.

Tuyết Y Hầu nói, “Túi độc dễ vỡ. Phùng Cổ Đạo ngươi tới đi.”

Phùng Cổ Đạo ủy khuất nói, “Tay của ta hay của A Lục đều là tay như nhau.”

“Nếu túi độc vỡ, ngươi phải đi liếm đầu lưỡi của thích khách một cái.” Tuyết Y Hầu cười tủm tỉm nói.

Phùng Cổ Đạo rùng mình, “Hầu gia muốn cho ta chết, sao không chính đại quang minh mà nói?”

“Ngươi trúng Tam Thi châm, chưa chắc sẽ chết. Nói không chừng nhân họa được phúc.”

“Đa tạ Hầu gia suy xét chu đáo.”

“Vậy còn không đi?”

“Chân ta bị chuột rút.” Phùng Cổ Đạo chôn chân tại chỗ không chịu động.

“A Lục, cõng hắn đi.”

Phùng Cổ Đạo thấy A Lục hùng hổ đi tới, vội vã chạy đến bên cạnh thích khách, “Không rút nữa.”

Thích khách hoàn toàn không còn bình tĩnh như trước, hai ngọn lửa trong mắt phảng phất có thể bắn ra bất cứ lúc nào.

“Thích khách huynh, tin rằng nghe được lời ca ngợi vừa rồi, nên biết kính ngưỡng của ta đối với ngươi như nước trong ngàn con sông, bát ngát mênh mông. Hôm nay đắc tội là vì tình thế bất đắc dĩ, nếu ngươi thương cảm ta đồng tình ta thương hại ta… Không bằng hãy theo ý Hầu gia, nói ra thân phận của kẻ sau màn làm chủ đi. Nếu ngươi không chịu, ta chỉ có thể cởi sạch y phục ngươi, ném vào kỹ viện…” Phùng Cổ Đạo vươn tay, đột nhiên đỡ lấy hàm dưới của hắn, “Tiếp khách.”

Máu đen từ trong mồm thích khách không ngừng trào ra, con ngươi hắn lồi ra, tàn bạo mà trừng Phùng Cổ Đạo, trong mắt chứa mạt tiếu ý mà chỉ có đây đó mới biết được, “Minh… Tôn…” Hắn dùng thanh âm cực thấp cực chậm nỉ non.

“Minh Tôn?” Phùng Cổ Đạo cao giọng đọc ra, sau đó vội vàng điểm huyệt đạo của hắn, “Thích khách huynh, nếu ngươi nguyện ý, cần gì không nghĩ thông suốt mà nuốt độc dược như vậy chứ?”

Chỉ là tất cả đã muộn, thích khách hai mắt trợn lên, trực tiếp duỗi chân.

Phùng Cổ Đạo cảm thán nói, “Vị thích khách huynh này thật là… trung nghĩa lưỡng toàn. Vì trung với Huyết Đồ đường, hắn không tiếc tự sát. Nhưng vì không cô phụ A Lục và ta đã lãng phí nhiều khí lực lời lẽ như vậy, hắn vẫn nói ra kẻ sau màn xúi giục kia. Chết cũng chết vinh quang như vậy, đúng là hiếm có.”

Tuyết Y Hầu sâu xa khó lường mà nhìn hắn một lúc lâu, mới chậm rãi niệm hai chữ ‘Minh Tôn’ một lần, khóe miệng ngậm tia cười lạnh, “Không ngờ đường đường Ma giáo Minh Tôn cũng mượn lực lượng của Huyết Đồ đường để truy sát phản đồ.”

Phùng Cổ Đạo cười nói, “Lẽ nào Hầu gia chưa nghe qua phượng hoàng rơi xuống đất không bằng cả con gà sao? Minh Tôn bây giờ đã thế đơn lực cô, đã thành chó mất chủ, mượn Huyết Đồ đường truy sát ta đã là tôn nghiêm cuối cùng của hắn.”

Tuyết Y Hầu nói, “Ta nguyên bản còn dự định thu hắn về môn hạ, hôm nay xem ra…”

“Hắn là kẻ hèn nhát đỡ không dậy nổi.” Phùng Cổ Đạo cắt lời.

Tuyết Y Hầu liếc xéo hắn.

Phùng Cổ Đạo cười khổ, “Hầu gia cũng biết ta với hắn thề bất lưỡng lập.”

“Bản hầu rất mong các ngươi có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho bản hầu.”

“Vậy lúc trước Hầu gia không nên giết nhiều người của Ma giáo như vậy.”

Tuyết Y Hầu nói, “Nếu không chém hết cành lá bên người Minh Tôn, bản hầu làm sao khiến hắn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.”

“Ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ?” Biểu tình của Phùng Cổ Đạo rất cổ quái.

Tuyết Y Hầu nói, “Đương nhiên, tuyệt đối không phải cái loại như trong đầu ngươi đang nghĩ.”

Phùng Cổ Đạo cười gượng, “Ta chả nghĩ gì cả.”

“Uống cạn nước trong nồi, lên đường khởi hành.” Tuyết Y Hầu xoay người quay về thùng xe.

Phùng Cổ Đạo nhìn nồi nước trong tới nỗi có thể nhìn thấy đáy, nói, “Hầu gia, không có lá trà.”

“Nếu có lá trà, bản hầu đã cho ngựa uống rồi.”

Phùng Cổ Đạo: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.