Chính Xuân Phong

Chương 37




Phùng Cổ Đạo: Người hướng chỗ cao đi, nước hướng chỗ thấp chảy

NHẤT

Cuối năm, sương lạnh thấu xương.

Phùng Cổ Đạo co ro dưới mái hiên, liều mạng xiết chặt chiếc áo khoác không cũ không mới trên người mình, để che đi gió lạnh đang thổi khắp hang cùng ngõ hẻm.

Hạ nhân của Tuyết Y Hầu phủ thờ ơ nhìn hắn đứng đó nhảy nhót dậm chân, coi như đang xem khỉ làm xiếc.

Hắn tới tới lui lui vài vòng, rốt cuộc nhịn không được được nói, “Huynh đệ, có thể vào trong xem thử, khách nhân của Hầu gia đã đi chưa, khi nào mới gặp ta được không?”

Hạ nhân cười lạnh, “Khi nào Hầu gia muốn gặp ngươi thì tự nhiên sẽ gặp. Không có chút quan hệ nào với việc khách nhân đi hay chưa.”

“Ta chỉ nhờ giúp ta liếc mắt một cái là được rồi. Tốt xấu cũng để ta biết còn phải chờ bao lâu.”

“Có thể chờ Hầu gia là vinh hạnh của ngươi, bao nhiêu người đều chờ như thế, ngươi nghĩ ngươi cao quý?”

Phùng Cổ Đạo ăn liền hai cái mất mặt, đành thu tay áo tiếp tục nhún nhảy.

Lại qua một lúc, trời càng tối hơn.

Phùng Cổ Đạo vừa lạnh vừa đói, hầu như muốn phất tay áo bỏ đi.

Đúng lúc này, người lúc trước dẫn hắn vào cửa Hầu phủ là tổng quản Tông Vô Ngôn rốt cuộc cũng từ tốn đi ra, “Phùng tiên sinh, Hầu gia muốn gặp ngươi.”

Phùng Cổ Đạo hít hít nước mũi, rụt đầu hỏi, “Hầu gia chuẩn bị cơm tối chưa?”

Tông Vô Ngôn kinh ngạc nhìn hắn một cái, “Ngươi đi gặp Hầu gia trước đã. Cơm tối ta sẽ gọi người chuẩn bị.”

Được hứa hẹn bữa cơm tối, Phùng Cổ Đạo lúc này mới cam tâm tình nguyện đi vào.

Tông Vô Ngôn đi ở đằng trước, lặng lẽ đưa cho hắn một mảnh khăn lụa.

Phùng Cổ Đạo cầm khăn nhìn nửa ngày, mới ý thức được đó là đưa cho hắn lau nước mũi.

Khi đó hai người đã tới trước căn phòng.

Tông Vô Ngôn để hắn chờ ngoài cửa, còn mình thì đi vào thông báo.

Vì vậy, cửa vừa mở ra, một cơn gió mát lướt qua.

Phùng Cổ Đạo đúng lúc dùng khăn lụa bao lấy mũi, dốc sức mà xì ra một cái.

Tiếng xì mũi phảng phất như dùng hết toàn lực vượt qua Tông Vô Ngôn đang muốn vào cửa, truyền vào sâu trong phòng.

Qua một lúc, Tông Vô Ngôn đi ra, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

Ánh mắt Phùng Cổ Đạo sáng lên, “Hầu gia muốn gặp ta rồi sao?”

“Hầu gia bảo ta dẫn ngươi đi tắm rửa thay y phục trước.”

“…” Hầu gia thực sự là quá săn sóc rồi. Phùng Cổ Đạo quyết định tạm thời quên đi chuyện mình bị bỏ rơi trong gió lạnh bơ vơ cả ngày trời. Dù sao, mặc kệ vì nguyên nhân gì mà Hầu gia bảo hắn đi tắm, có thể ngâm mình trong dòng nước ấm áp tại khí trời thế này, luôn luôn là chuyện khiến cho người ta khoái trá.

.

Phùng Cổ Đạo hớn hở đi tắm, tùy ý đám nha hoàn như hoa như ngọc tát vài thứ gì đó lên người mình.

Tắm sạch một chút, hàn khí trong cơ thể hầu như đã bị xua đi hết, hắn chuẩn bị đứng dậy, lại bị hai nha hoàn hợp lực ấn trở lại.

“Phải tẩm thêm một lúc thì mới ngon miệng, ngươi gấp cái gì?” Một nha hoàn trong đó cười duyên một tiếng, lại tiện tay rải vài thứ xuống.

Phùng Cổ Đạo ngẩn ngơ, nói, “Ngon miệng? Hóa ra các ngươi tắm rửa cho ta, là vì muốn nấu lên ăn?”

“Ngốc tử, ai thèm ăn ngươi?” Nha hoàn miệng thì nói như vậy, con mắt cũng không quên đá một cái nhìn xinh đẹp về phía hắn, “Hầu gia nhà chúng ta ghét nhất những thứ bẩn thỉu, nếu không phải ngươi còn dùng được, thì riêng việc xì mũi ở đại môn…” Nàng dùng tay áo che miệng, cười khanh khách nửa ngày mới nói, “Đại tổng quản bảo chúng ta nói cho ngươi, một hồi gặp Hầu gia nhất định phải thể thể diện diện, cung cung kính kính, nếu còn khinh suất như lúc nãy, ngươi cứ nghĩ tới việc tìm nơi để đắp mộ đi.”

Phùng Cổ Đạo cười vui, “Nếu thực sự phải đắp mộ, tất nhiên là đắp bên cạnh khuê phòng chư vị muội muội đây, chết trong hương ôn nhu, cũng coi như đáng giá.”

Nha hoàn khác đột nhiên phi một ngụm, “Chán sống rồi à? Dám hồ ngôn loạn ngữ, cẩn thận ta nói cho Hầu gia, đem giết ngươi thật đó.”

Phùng Cổ Đạo thấy các nha hoàn khác đều sợ đến cúi đầu, mất hứng bĩu môi, không thèm nói nữa.

Tắm rửa một cái mất nửa canh giờ.

Phùng Cổ Đạo ngâm nước đến nỗi da vừa hồng lại vừa nhăn, thật vất vả mới leo từ trong dục dũng ra, thay một thân y phục sạch sẽ, khí lực toàn thân phảng phất đều bị trút hết đi, “Đại tổng quản lúc nãy đáp ứng ta sẽ chuẩn bị cơm tối. Chi bằng cho ta ăn vài miếng lót dạ trước rồi hẵng đi gặp Hầu gia? Nếu không mới gặp được nửa buổi, ta liền bất tỉnh, sẽ tổn hại tới sự anh minh của Hầu gia.”

Nha hoàn hung dữ lúc nãy nói, “Nếu ngươi thật sự bất tỉnh, sợ là cũng không cần tỉnh lại nữa đâu.”



Phùng Cổ Đạo lần thứ hai im miệng.

.

Lần nữa đi tới ngoài căn phòng kia, hắn có chút hối hận sao mình không mang theo chiếc áo khoác kia.

Gió đêm lạnh lẽo, thổi lên người như dao nhỏ cắt qua.

May là lần này Tông Vô Ngôn đi ra rất nhanh, “Vào đi.”

Phùng Cổ Đạo thở phào nhẹ nhõm, rụt người đi theo sau lưng ông. Trước cửa dựng một bức bình phong để che chắn, mãnh hổ hạ sơn.

Vòng qua bình phong khoảng vài chục bước, Tông Vô Ngôn dừng lại nói, “Hầu gia, Phùng Cổ Đạo tới.”

Phùng Cổ Đạo len lén ngẩng đầu, vừa lúc đón lấy một đôi mắt đen láy sáng ngời như mặc ngọc, đôi mắt kia như được khảm trên gương mặt bạch ngọc trắng nõn, lẳng lặng nhìn hắn. Lông mày y không thô, lại rất dày, giương lên như kiếm, có thể làm cho cả khuôn mặt bao phủ trong một mảnh túc sát khó mà diễn tả. May mà nốt ruồi son trên mi sừng làm giảm đi vài phần sát khí trên mặt, thêm vài phần quyến rũ và yêu dã, khiến cả người y thoạt nhìn không chỉ không hung thần ác sát, trái lại đẹp đến kinh người.

Phùng Cổ Đạo nghiêm mặt, cung kính tiến lên trước hành lễ, “Bái kiến Hầu gia.”

Y đinh đương dựa trên tháp (giường nhỏ), thờ ơ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía khác, “Người dẫn tới chưa?”

Cửa mở.

Gió từ hai bên bình phong lùa vào, thân thể Phùng Cổ Đạo run lên, không hiểu sao lại thấy bất an.

Tiếng bước chân hoang mang từ ngoài cửa vụn vặt vọng đến.

Phùng Cổ Đạo thấy nha hoàn vừa nãy khi tắm rửa đã đùa giỡn với hắn vô thố mà quỳ trên mặt đất.

Tuyết Y Hầu thản nhiên nói, “Đánh mười bản tử, đuổi ra ngoài.”

Phùng Cổ Đạo trong lòng chấn động, trực giác thấy việc này có liên quan tới hắn.

Quả nhiên, nha hoàn khóc lóc van xin nói, “Hầu gia tha cho nô tỳ lần này đi, lần sau nô tỳ không dám hồ ngôn loạn ngữ nữa.”

Tông Vô Ngôn thấy Tuyết Y Hầu nhíu mày, lập tức sai người lôi nàng xuống dưới.

“Ngươi biết nàng ta phạm sai lầm gì không?” Tuyết Y Hầu mỉm cười.

Phùng Cổ Đạo do dự nên nói thật hay là nói dối.

Tuyết Y Hầu không nhanh không chậm nói, “Đáp sai, mười bản tử của nàng ngươi chịu.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Nàng không nên đùa giỡn với ta, lại càng không nên dẫn dắt ta đùa giỡn.”

Tuyết Y Hầu nói, “Hẳn ngươi biết, chỉ cần vừa nãy ngươi đáp sai, nàng sẽ không tất rời khỏi phủ.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Mười bản tử không phải trò đùa, có thể không chịu thì không chịu tốt hơn.”

“Ngươi quả nhiên đê tiện.” Y chậm rãi ngồi thẳng lên, yên lặng đánh giá hắn. Rõ ràng là một gương mặt tuấn tú, nhưng lại cứ mang theo một chút hèn mọn bất tuân. Khóe miệng y cong lên, tự tiếu phi tiếu nói, “Bất quá nếu không phải ngươi đủ đê tiện, bán đứng Ma giáo, Ma giáo sẽ không sụp đổ nhanh như vậy.”

“Có thể dốc sức phục vụ cho Hầu gia, là vinh hạnh lớn nhất đời ta.”

“Vậy ngươi có biết, bản hầu hiện tại muốn làm việc gì nhất hay không?” Tuyết Y Hầu nói.

Phùng Cổ Đạo nói, “Hầu gia tuấn mỹ vô song, thiên nhân chi tư, việc muốn làm nhất hẳn là tìm một Tuyết Y Hầu phu nhân mỹ lệ tuyệt luân, cũng đồng dạng thiên nhân chi tư?” Hồng phấn giai nhân, có nam nhân nào không thương?

“Phùng Cổ Đạo.” Trong mắt Tuyết Y Hầu hiện lên một tia sáng lạnh, “Dù cho bản hầu hiện tại dùng ngươi, cũng không phải là bản hầu sẽ không giết ngươi.”

Phùng Cổ Đạo thu hồi biểu tình cợt nhả, nghiêm túc nói, “Lúc này Hầu gia muốn làm nhất, hẳn là giết Minh Tôn.”

“Sai.” Tuyết Y Hầu khinh khỉnh hừ nhẹ, “Hắn trong mắt bản hầu, chẳng qua chỉ là một tên hề xảo trá, ngươi nghĩ bản hầu sẽ vì hắn đại phí chu chương* sao?”

*(chu chương = khúc chiết, không thuận lợi. Đại phí chu chương: trong câu này nghĩa là làm chuyện rắc rối vô ích)

“Đương nhiên là không.” Phùng Cổ Đạo rất nịnh nọt mà đáp.

Tuyết Y Hầu cố ý làm khó, “Vậy sao ngươi còn đoán như thế?”

Phùng Cổ Đạo sắc mặt bất biến, “Ta xạo đó.”



Tông Vô Ngôn rất muốn giật lấy tấm rèm che cái miệng của hắn lại.

Quả nhiên, Tuyết Y Hầu lạnh lùng liếc nhìn Phùng Cổ Đạo, “Muốn làm việc dưới quyền của ta, trước tiên ngậm cái miệng thối đó lại!”

Hắn mím mím môi, lui về sau nửa bước.

Tuyết Y Hầu hỏi, “Làm gì đó?”

“Sợ mùi ám vào ngài.” Phùng Cổ Đạo nói.



Ngón cái Tuyết Y Hầu nhẹ nhàng vuốt ve bụng ngón trỏ, một lát mới nói, “Ta cho ngươi một cơ hội nữa, đoán đúng bây giờ ta muốn làm gì nhất, ta chừa cho ngươi một con đường sống, bằng không, ta sẽ giết ngươi, phơi thây ngoài đồng hoang, làm cơm cho chó dữ.”

Thân thể Phùng Cổ Đạo khẽ run lên, suy tư một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu, cắn răng nói, “Hầu gia bây giờ muốn giết ta nhất.”

Nếu như trong tay Tuyết Y Hầu có kiếm, nói không chừng thực sự sẽ xông tới. Thế nhưng trong tay y không có kiếm, hiện tại đi tìm cũng quá phiền phức, cho nên y chỉ chậm rãi xoay người, ngồi trở lại trên tháp, “Ngươi nói ta hẳn là nên thỏa mãn nguyện vọng của mình, giết ngươi thì tốt? Hay là coi như ngươi đoán đúng, buông tha ngươi mới tốt?”

“Đương nhiên là buông tha ta rồi.” Phùng Cổ Đạo đáp đến lẽ thẳng khí hùng.

Tuyết Y Hầu nhìn ngọc ban chỉ trên tay mình, “Lý do.”

Phùng Cổ Đạo cười làm lành nói, “Tốt xấu cũng dùng được chút chút.”

“Nga, tỷ như?”

“Những nơi Minh Tôn ẩn thân, ta đều biết cả. Vô luận muốn giết muốn bắt, chỉ cần một câu nói của Hầu gia thôi.”

Tuyết Y Hầu hỏi, “Phùng Cổ Đạo, ngươi vốn là thân tín đắc lực của Minh Tôn, vì sao lại phản bội hắn?”

“Tổ tiên ta vốn là thư hương truyền đời, nhưng trên đường gặp phải cường đạo nên gia cảnh khốn đốn. Gia nhập Ma giáo, trợ Trụ vi ngược chỉ là bất đắc dĩ. Tổ huấn đặt tại đầu giường, ta hàng đêm phụng đọc (cung kính đọc). Trung quân, phụng hiếu, hành đức, tự luật (tự ép mình làm theo quy tắc), ta không dám quên, và cũng không thể quên. Nếu không có Hầu gia…”

Tuyết Y Hầu lạnh lùng ngắt lời, “Ta chỉ muốn nghe lời nói thật.”

“Ta muốn làm quan!” Phùng Cổ Đạo xoay chuyển rất nhanh.

“Được, ta hứa cho ngươi một chức quan ngũ phẩm.” Tuyết Y Hầu cũng đáp rất sảng khoái, “Nhưng, ngươi phải giúp ta bắt giữ Minh Tôn.”

Phùng Cổ Đạo suy nghĩ một chút bèn nói, “Vậy còn Ám Tôn?”

Minh Tôn trong tối, Ám Tôn ngoài sáng, bắt Ám Tôn so với bắt Minh Tôn dễ hơn nhiều.

“Tạm thời không động tới hắn.”

Phùng Cổ Đạo cẩn cẩn dực dực nói, “Hầu gia có thể cho ta biết, vì sao phải bắt sống Minh Tôn hay không?”

Khóe miệng Tuyết Y Hầu nổi lên một tia cười khẽ, “Đáp án này, bản hầu sẽ chờ ngươi tới nói.”

Phùng Cổ Đạo: “…” Vậy hắn một chút cũng không muốn biết.

NHỊ

Phùng Cổ Đạo: Người hướng chỗ cao đi, nước hướng chỗ thấp chảy

Mở ra địa đồ, Phùng Cổ Đạo đại bút vung lên vung lên vung lên lại vung lên, vòng mười bảy mười tám vòng.

Tuyết Y Hầu lặng lẽ nhìn hắn, “Ngươi muốn bắt bản hầu tìm tám năm mười năm sao?”

“Hầu gia anh minh thần võ, trí mưu hơn người, người ta phải dùng tám năm mười năm, Hầu gia chỉ cần hai năm ba năm là đủ rồi.” Phùng Cổ Đạo buông bút, bồi cười.

Tuyết Y Hầu nói, “Không bằng bản hầu lệnh người đem ngươi ngâm vào trong nước, dùng củi lửa đun bên dưới, cho đến khi bắt giữ Minh Tôn mới vớt ngươi ra? Ngươi xem thế nào?”

Phùng Cổ Đạo vội ho một tiếng, “Ta nghĩ khá là… không nên.”

“Nga?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Ta đây một năm tắm ba lần. Dù cho tập trung tắm sạch một lần, cũng chỉ tẩy được tầng bụi bên ngoài mà thôi. Cho nên thực sự không phải cao lương mỹ vị để thết đãi tân khách, tụ tập hội hè a.”

“Một năm chỉ tắm ba lần?” Tuyết Y Hầu sắc mặt không tốt.

Phùng Cổ Đạo tự hào cười nói, “Không sai. Từ khi ta trưởng thành có thể tự tắm, thì một năm tắm tới ba lần lận.”

“Vậy trước khi ngươi trưởng thành…”

“Ba năm tắm một lần.”



Tuyết Y Hầu nhắm mắt lại, ghét bỏ phất phất tay, “Đứng xa ra một chút.”

“Dạ.” Phùng Cổ Đạo cung kính khom lưng, sau đó chậm rãi lùi ba bước.

Tuyết Y Hầu cảm thấy hô hấp thông thuận hơn một chút, “Bản hầu vừa nói đến đâu rồi?”

Phùng Cổ Đạo thành thành thật thật đáp, “Đứng xa ra một chút.”

“… Trước.”

Phùng Cổ Đạo hồi tưởng lại, “Một năm chỉ tắm ba lần?”

Tuyết Y Hầu nheo mắt lại, dịu dàng rồi lại gằn từng chữ mà gọi, “Phùng Cổ Đạo.”

“Có.” Phùng Cổ Đạo tiến lên một bước, suy nghĩ một chút, lại lui về sau nửa bước, lại suy nghĩ một chút, lại tiến lên một bước nhỏ, tiếp tục suy nghĩ một chút…

“Phùng Cổ Đạo.” Cởi ra áo khoác mềm nhẹ, thanh âm của y tràn ngập uy hiếp.

Phùng Cổ Đạo không dám tiếp tục lắc lư trước trước sau sau nữa, hai chân đứng nghiêm, vừa ngẩng đầu, Tuyết Y Hầu đã đi xuống.

“Bản hầu muốn giết ngươi.” Thần tình của y lãnh đạm, nhưng sát ý trong hai mắt không chút nào che giấu.

Phùng Cổ Đạo nói, “Hầu gia không phải người đầu tiên nói như vậy.”

“… Nga?”

“Nương của ta khi tắm cho ta cũng nói vậy.”

Tuyết Y Hầu không dấu vết mà lui ra sau nửa bước.

“Hơn nữa, Minh Tôn cũng từng nói như vậy.”

Tuyết Y Hầu chậm rãi xua tan sát ý, Phùng Cổ Đạo mỗi lần luôn luôn có thể nhằm khi y muốn giết hắn, thờ ơ mà nhắc tới tác dụng của mình, khiến y muốn giết, rồi lại không đành lòng giết, “Hắn nói cái gì?”

“Hắn nói. Nếu như ta còn dám một năm tắm ba lần, hắn sẽ giết ta. Sau đó chôn thi thể dưới đất làm phân bón cho hoa.”

Tuyết Y Hầu cười lạnh, “Hắn thật là có nhã hứng, cư nhiên có thời gian rảnh để trồng hoa.”

Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Bởi vì hắn có rất nhiều thủ hạ, cho nên hắn có thể làm bất luận việc gì mà hắn muốn làm, việc không muốn làm thì giao cho người khác là được rồi.”

“Ngươi đã làm giúp rất nhiều việc mà hắn không muốn làm?”

“Không nhiều lắm. Mỗi tháng tối đa một trăm việc thôi.”

“Hắn rất coi trọng ngươi.” Tuyết Y Hầu dùng là câu kết luận. Người tài thì vất vả, từ xưa kẻ ngồi trên thượng vị, có ai lại không đem việc quan trọng giao cho người thân tín nhất? Quyền thần hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu* chẳng lẽ không phải từ đó mà ra?

*(hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu: khống chế hoàng đế, dùng danh nghĩa của hoàng đế để ra lệnh)

Phùng Cổ Đạo nghe vậy, không chỉ không cảm thấy hổ thẹn, mà trái lại còn đắc ý nói, “Nếu không thì ta làm sao có thể cùng Hầu gia nội ứng ngoại hợp, khiến cho Ma giáo đại bại được?”

“Cho nên hắn hiện tại nhất định rất muốn giết ngươi. Nếu như lấy ngươi làm mồi nhử, nói không chừng hắn sẽ xuất hiện, cũng bớt được phiền phức ta phải đi tìm hắn hai ba năm.”

Phùng Cổ Đạo sắc mặt khẽ biến, cười gượng nói, “Hầu gia từng đáp ứng ta, sẽ bảo hộ ta chu toàn. Huống chi, Hầu gia vừa nãy còn đồng ý cho ta một chức quan ngũ phẩm để làm.”

“Ta quả thật đã đồng ý với ngươi, nếu có thể bắt giữ Minh Tôn sẽ cho ngươi làm quan, nhưng…” Tuyết Y Hầu thản nhiên nói, “Ta chưa nói sẽ dùng phương thức nào để bắt Minh Tôn. Lỡ như, ngươi bất hạnh tại quá trình bắt giữ Minh Tôn, anh dũng hy sinh…”

Sắc mặt Phùng Cổ Đạo trắng bệch.

“Ta sẽ thỉnh thánh thượng truy phong cho ngươi một chức quan ngũ phẩm, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của ngươi, hoàn thành hứa hẹn của ta.”

Phùng Cổ Đạo ôm quyền nói, “Ta nhất định trong thời gian ngắn nhất sẽ bắt được Minh Tôn cho Hầu gia.”

Tuyết Y Hầu thờ ơ.

“Kỳ thực về nơi ẩn thân của Minh Tôn, ta đã có mục tiêu đại khái.” Phùng Cổ Đạo dừng một chút, thấy trên mặt Tuyết Y Hầu vẫn không có gì biến hóa, lại nói tiếp, “Không cần hai ba năm, tối đa…” Hắn cắn răng, “Ba tháng.”

Tuyết Y Hầu lúc này mới mỉm cười nói, “Lúc trước khi ngươi thông qua Tông Vô Ngôn đầu nhập vào bản hầu, thì bản hầu đã biết ngươi là người thông minh.”

Thế nhưng người thông minh này lại không vì y mà tận tụy.

Phùng Cổ Đạo bất đắc dĩ cười làm lành.

Tuyết Y Hầu lại ngồi trở lại trên tháp, “Nhắc đến Minh Tôn, ngươi từng gặp mặt hắn chưa? Nghe nói, thiên hạ này gặp được Minh Tôn, chưa đến mười người.”

Phùng Cổ Đạo cười khổ nói, “Đáng tiếc ta cũng không nằm trong mười người đó.”

“Ngươi không phải thân tín của hắn sao?”

“Khi làm việc thì đúng, ăn nhậu chơi bời thì không phải.” Phùng Cổ Đạo trong sầu khổ mang theo phẫn hận nho nhỏ, khiến cho khí chất hèn mọn trên người hắn càng phát huy đến lâm li tẫn trí (sâu sắc).

Tuyết Y Hầu nhíu nhíu mày, “Hắn ghét ngươi?” Tín nhiệm một người không phải là thích một người.

“Hắn nói, nếu như ta xuất hiện gần hắn trong phạm vi trăm thước, hắn toàn thân trên dưới sẽ nổi mẩn ngứa liên tục.” (1 thước = 1/3m)



Tuyết Y Hầu cảm thấy trên người mình hình như cũng đang nổi mẩn ngứa.

“Nếu như ta xuất hiện trong phạm vi năm mươi thước…”

Tuyết Y Hầu vốn không muốn hỏi, rồi lại hiếu kỳ đến không nhịn được, “Thế nào?”

“Hắn sẽ phi thường muốn tắm.”



Cái mông Tuyết Y Hầu sắp ngồi không yên rồi.

Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Cho nên, ta chưa từng gặp Minh Tôn. Hắn chỉ là thường thường sai người gửi thư cho ta, nói cho ta biết, nếu như ta không tắm, sẽ không cho ta xuất hiện trong vòng phương viên (bán kính) trăm dặm quanh hắn.”

Tuyết Y Hầu không nhịn được phất tay nói, “Mà thôi, hôm nay nói đến đây là được. Ngươi trở lại nghĩ phương án truy tìm Minh Tôn, giao cho Vô Ngôn. Đến lúc cần ta sẽ lại gặp ngươi.”

Phùng Cổ Đạo chớp chớp mắt, “Hầu gia có việc gấp à?”

Tuyết Y Hầu nhướng mi nói, “Ngươi nghĩ bản hầu cần phải thông báo cho ngươi à?”

“Ta chỉ là muốn thay Hầu gia phân ưu.”

“Vậy lộn ra khỏi đường nhìn của bản hầu đi.”

Phùng Cổ Đạo chần chờ một hồi rồi nói, “Ta không rành nhào lộn cho lắm, có thể lăn trái lăn phải để ra hay không?”

Không đợi Tuyết Y Hầu phản ứng, hắn đã tự xoay người vòng ra cửa.



Tuyết Y Hầu chậm rãi tựa nửa người vào tháp, trên mặt trên người nào có nửa phần biểu tình ngứa ngáy khó nhịn khi nãy.

Tông Vô Ngôn do dự nói, “Hầu gia, ta vẫn nghĩ Phùng Cổ Đạo người này…”

“Giả ngây giả dại, thâm sâu khó lường.” Tuyết Y Hầu tiếp lời.

Tông Vô Ngôn vội hỏi, “Vậy có cần thuộc hạ đem hắn…”

“Đem hắn làm gì?” Tuyết Y Hầu duỗi thẳng chân, lập tức có nha hoàn tiến lên, nhẹ nhàng xoa bóp.

Tông Vô Ngôn nói, “Hoặc là bắt lại nghiêm hình tra tấn, hoặc là giết chết cho xong chuyện.”

“Như vậy thật không thú vị.” Tuyết Y Hầu lạnh lùng nói, “Hắn diễn trò cật lực như vậy, ta làm sao có thể không nể tình. Huống hồ, ta còn muốn biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì?”

Tông Vô Ngôn vẻ mặt khó hiểu.

Tuyết Y Hầu nói, “Từ khi Ma giáo cấp tốc bành trướng tại Giang Nam, thực lực tăng mạnh. Theo ta được biết, kinh thành và các địa phương đều có quan viên bị bọn chúng âm thầm thu mua. Ta sở dĩ trực tiếp hủy tổng đàn chính là sợ bọn chúng lớn mạnh, liên hợp với quan viên các nơi dâng thư lên hoàng đế, xứng danh cho Ma giáo. Đến lúc đó, bản hầu muốn diệt bọn chúng cũng phải cân nhắc đến quan viên các nơi và mặt mũi của hoàng thượng.”

Tông Vô Ngôn nói, “Nhưng điều này có liên quan gì đến Phùng Cổ Đạo?”

“Đương nhiên liên quan. Phùng Cổ Đạo là người thế nào? Lai lịch, thân phận của hắn đều là hắn tự há mồm nói ra. Người biết nếu không phải đã chết ở Bễ Nghễ sơn, thì đã theo Minh Tôn trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Mà hắn, sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện, hết lần này tới lần khác, ngay khi bản hầu muốn tiêu diệt Ma giáo hắn lại đỏ mắt chạy đến quy phục, ngươi không cảm thấy quá mức kỳ quặc hay sao? Càng kỳ quặc chính là, thông tin của hắn cư nhiên lại là thật.” Tuyết Y Hầu mặt trầm như nước.

Tông Vô Ngôn nói, “Thuộc hạ không hiểu. Thông tin là thật, không phải chứng minh hắn không nói hoang sao?”

Tuyết Y Hầu giễu cợt cười, “Ngươi thật sự cho rằng loại người như hắn sẽ chỉ lưu tâm một chức quan ngũ phẩm thôi sao? Với tâm cơ miệng lưỡi của hắn, nếu muốn làm quan, sao không nương nhờ vài quyền thần làm một môn khách phụ tá? Vạn nhất bản hầu không đối phó Ma giáo, vậy một bụng hoài bão của hắn chẳng lẽ không phải chết trong trứng nước sao?”

Tông Vô Ngôn nghe được thì liên tục gật đầu.

“Hơn nữa bán đứng Ma giáo, tính mệnh hắn gặp nguy hiểm.”

Tông Vô Ngôn bừng tỉnh, “Không sai, hắn bán đứng Ma giáo, nếu Minh Tôn không chết, tất trăm phương ngàn kế tới giết hắn. Dù cho Minh Tôn chết đi, Ma giáo còn có Ám Tôn. Nghe nói võ công của Ám Tôn không thua Kỷ Huy Hoàng năm xưa, đã là đệ nhất cao thủ đương thời.”

Tuyết Y Hầu chậm rãi cúi đầu, nhìn nhìn tay mình, lãnh đạm cười giễu, “Đệ nhất cao thủ đương thời?… Hắn còn chưa hỏi qua ta.”

Tông Vô Ngôn vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên nói, “Vậy chẳng lẽ Phùng Cổ Đạo là do Minh Tôn phái tới?” Chỉ có người do Minh Tôn phái tới, mới không sợ Ma giáo trả thù.

“Vậy ngươi nghĩ mục đích Minh Tôn hy sinh nửa Ma giáo là gì?”



Tông Vô Ngôn không nói gì.

Chính xác. Nếu là khổ nhục kế, vậy thì Ma giáo hy sinh quá lớn. Trải qua nhất dịch đó, Ma giáo tất nhiên nguyên khí đại thương, càng khó chống đối thế tiến công của Tuyết Y Hầu. Sụp đổ chỉ sợ là vấn đề thời gian.

“Thuộc hạ, thuộc hạ thực sự đoán không ra.” Tông Vô Ngôn gục đầu nói.

“Ta cũng đoán không ra.” Tuyết Y Hầu vẻ mặt lãnh đạm, “Dù sao hắn hiện tại ngay dưới mí mắt ta rồi. Ta rất mong chờ, hắn đến tột cùng sẽ tìm được một Minh Tôn thế nào cho ta đây.”

Tông Vô Ngôn khom người nói, “Hầu gia anh minh, lấy bất biến ứng vạn biến, lấy tĩnh chế động, hậu phát chế nhân.”

“Bản hầu có anh minh hơn nữa cũng chỉ là một người, trong phủ có rất nhiều việc, còn cần phiền ngươi nhiều hơn.”

“Thuộc hạ cúc cung tận tụy, chết chẳng từ nan.”

Tuyết Y Hầu thỏa mãn gật đầu.

Hồi lâu sau.

Tông Vô Ngôn ra khỏi phòng, cảm kích và trung thành trên mặt đảo cái biến mất, mặt không biểu tình đi ra ngoài.

Trong phòng, Tuyết Y Hầu ngồi dậy, hướng về phía cửa hừ nhẹ, “Lão hồ ly.” Phùng Cổ Đạo rõ ràng là lão dẫn vào, thế nhưng cuộc nói chuyện vừa rồi lại phủi sạch bản thân không còn một mảnh, giả vờ như vô tội hơn cả Đậu Nga.

Y suy nghĩ một chút, chưa hết giận lại thêm vào một câu, “Lão hồ ly chết tiệt.”

TAM

Phùng Cổ Đạo: Người hướng chỗ cao đi, nước hướng chỗ thấp chảy

Phùng Cổ Đạo rất lười tắm, nhưng viết phương án lại rất nhanh.

Tuyết Y Hầu ngồi ở trong lương đình (đình nghỉ mát), thấy hạ nhân ôm một chồng giấy dày cộm trong lòng, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra một chút hài lòng.

Hạ nhân đứng bên cạnh y, một tay ôm chồng giấy, tay kia cung kính đưa tới tờ thứ nhất.

Tuyết Y Hầu đón lấy vừa nhìn, sắc mặt lập tức biến đổi.

Tờ giấy nọ nhìn qua có vẻ như viết đến kín trang, kỳ thực cũng chỉ có hai chữ to đùng —— Phương án.



Tuyết Y Hầu bất động thanh sắc mà vươn tay.

Hạ nhân lại đặt một tờ vào tay y, bên trên càng nhiều chỗ trống, hơn nữa Phùng Cổ Đạo dù có viết to bao nhiêu cũng không thể thay đổi sự thật là nó rất trống trải, bên trên viết là ——

Một.

Tuyết Y Hầu hít sâu một hơi, phất tay nói, “Đặt cả lên bàn.”

Hạ nhân đem chồng giấy cao một thước buông xuống.

Tuyết Y Hầu cầm lấy tờ thứ ba, lại phát hiện tờ này tuy không nhiều chữ cho lắm, nhưng hữu dụng.

Đôn Hoàng.

Y bỏ qua tờ đó, khi lật tờ tiếp theo thì nghĩ, cuối cùng cũng có một địa điểm, xem ra Phùng Cổ Đạo cổ quái thì cổ quái, nhưng cũng không phải hoàn toàn vô dụng. Nhưng những chữ trên tờ tiếp theo phảng phất như đang cười nhạo rằng y quá thơ ngây ——

Là không có khả năng.

Năm chữ ngắn ngủn này khiến ngọn lửa yêu cái tài vừa nổi lên trong lòng y thoáng cái tắt lịm.

Tuyết Y Hầu đem tờ viết hai chữ Đôn Hoàng vò thành một nắm, lạnh lùng nói, “Người đâu.”

“Có.” Hạ nhân vội vã bước lên phía trước.

“Gọi Phùng Cổ Đạo tới.” Tuyết Y Hầu vươn ngón tay, hướng về phía nét khẩu (口) của chữ ‘Khả’ (可) trong câu ‘Là không có khả năng’ đâm xuống!

Soạt.

Đâm thủng.

.

Phùng Cổ Đạo ợ ra một cái. Dù đã cách thật xa, Tuyết Y Hầu cũng có thể ngửi được mùi cơm nước trên người hắn.

“Hầu phủ không hổ là hầu phủ, ngay cả hạt cơm cũng to hơn của Ma giáo.” Phùng Cổ Đạo nịnh nọt cười.

Tuyết Y Hầu thản nhiên nói, “Dù hạt có to hơn nữa, nhưng ngươi cũng không cần dán vào cằm rồi đi rêu rao chứ?”

Phùng Cổ Đạo ngẩn người, sờ lên cằm một cái, quả nhiên có một hạt cơm trắng dính ở đó, “Để Hầu gia chê cười.” Hắn cười hắc hắc, đầu lưỡi liếm lên ngón tay một cái, cơm trắng biến mất.

Tuyết Y Hầu thấy hắn nhai đến thơm ngon, nhất thời cứng họng.

“Chẳng hay Hầu gia gọi ta tới có chuyện gì không?” Phùng Cổ Đạo cười tủm tỉm hỏi thăm.

“Liên quan tới phương án của ngươi.”

Ánh mắt của Tuyết Y Hầu và Phùng Cổ Đạo đều rơi vào trên chồng giấy bị chọt thủng một lỗ kia.

Phùng Cổ Đạo vỗ tay nói, “Nhất Dương Chỉ của Hầu gia thuần thục cao siêu, quả không tầm thường, khiến người bội phục, bội phục.”

“Phùng Cổ Đạo. Bản hầu lại muốn giết ngươi rồi.”

Phùng Cổ Đạo gãi đầu nói, “Hầu gia, kỳ thực nghĩ là một điều quanh quẩn trong đầu, ngươi hà tất nghĩ lớn tiếng như vậy?*”

*(từ Hán Việt – “Tưởng” dịch ra là “nghĩ”, hoặc “muốn”, vốn ta định chỉ dùng 1 từ “nghĩ”, hoặc “muốn” ở cả hai câu cho mọi người dễ hiểu, nhưng như vậy sẽ sai về ngữ nghĩa – “lại nghĩ giết ngươi” hay “hà tất ‘muốn’ lớn tiếng như vậy”, nhìn vào ta chịu không nổi, đây là bệnh từ nhỏ rồi, thông cảm = =lll)

Khóe miệng Tuyết Y Hầu nhếch lên một cái, nhưng tràn đầy lãnh ý, “Phùng Cổ Đạo, bản hầu không muốn giết ngươi nữa, bản hầu muốn trực tiếp gọi người lôi ngươi ra ngoài.”

“Hầu gia thực sự chăm sóc thuộc hạ, nhất là Hầu gia không coi rẻ một thuộc hạ bị cô lập xa lánh. Biết ta lười đi, dĩ nhiên còn gọi người lôi ta đi, ta thật sự cảm động tới nỗi chẳng biết nên làm gì cho phải, chỉ đành chờ kiếp sau làm trâu làm ngựa cho Hầu gia, máu chảy đầu rơi để đáp lại một phần vạn ân tình hôm nay của Hầu gia.” Phùng Cổ Đạo nói nói, giơ tay áo che mặt.

“Phùng Cổ Đạo, dù cho ngươi mật báo, có công cùng bản hầu nội ứng ngoại hợp tiêu diệt Ma giáo, nhưng công này chung quy cũng có hạn. Nó có thể cứu ngươi một lần hai lần, nhưng cứu không được một đời.” Tuyết Y Hầu lạnh lùng nói.

Phùng Cổ Đạo vái chào tận đất, “Tạ Hầu gia ưu ái.”

“… Bản hầu nói ưu ái ngươi bao giờ?” Tuyết Y Hầu nhớ, suy nghĩ này ngay cả trong đầu y cũng không hề nghĩ.

“Nếu không phải Hầu gia ưu ái ta, sao lại ngay cả một đời cũng đã nghĩ tới?” Phùng Cổ Đạo muốn cười, nhưng đôi mắt chạm vào ánh mắt phát lạnh của Tuyết Y Hầu, nụ cười biến thành phiết nhẹ khóe miệng.

“Ít nói nhảm. Rốt cuộc Minh Tôn ẩn thân nơi nào?”

Phùng Cổ Đạo khẽ kinh ngạc, “Ta đã viết rất rõ trên phương án rồi, chẳng lẽ Hầu gia…”

Tuyết Y Hầu liếc hắn.

Phùng Cổ Đạo nói càng thêm cẩn cẩn dực dực, “Không biết chữ?”



Hàm răng Tuyết Y Hầu nghiến nghiến, vừa định lên tiếng, chợt nghe Phùng Cổ Đạo dùng tốc độ cực nhanh nói, “Tô Châu, Hàng Châu.”

Tuyết Y Hầu hờ hững trừng hắn thật lâu mới hỏi, “Lý do?”

“Ma giáo ở các nơi vẫn có chỗ trú bí mật, Tô Châu, Hàng Châu, Đôn Hoàng, Trường Xuân đều có. Có câu trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng. Tô Châu và Hàng Châu phong cảnh tú lệ, có nhiều văn nhân thi sĩ, giai nhân mỹ lệ, tính tình Minh Tôn thích sạch sẽ, ham hưởng thụ, tất sẽ đến hai nơi ấy. Đôn Hoàng gần sa mạc, nóng như thiêu như đốt, Trường Xuân ở đông bắc, lạnh giá, hắn sẽ không chọn.”

Tuyết Y Hầu chậm rãi nói, “Ngươi nói, hắn có đến kinh thành không?”

“Không thể nào.” Phùng Cổ Đạo lắc đầu nói, “Cái triết lý nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất từ lâu đã không phải chân lý, mà là lời khuôn sáo mà mỗi người đều thuộc làu làu. Thử hỏi kẻ như Minh Tôn, mỗi ngày đều phải dùng Thiên Sơn tuyết liên, linh chi ngàn năm, hà thủ ô vạn năm bồi bổ thân thể… sao lại có thể ngấm ngầm ẩn núp dưới mắt Hầu gia được?”

“Ngươi thật ra rất hiểu hắn.”

“Đó là đương nhiên. Khi xưa sổ sách của Ma giáo đều do ta quản lý cả.”

“Vậy ngươi có biết, Ma giáo Minh Tôn và Ám Tôn tiền nhiệm đi đâu không?”

Phùng Cổ Đạo sửng sốt, ngẩng đầu nhìn y.

Tuyết Y Hầu nói, “Ma giáo Minh Tôn và Ám Tôn đương nhiệm đều kế nhiệm khi còn trẻ, như vậy Minh Tôn và Ám Tôn tiền nhiệm đi đâu?”

Phùng Cổ Đạo cau mày, vuốt cằm nói, “Đúng vậy, đi đâu nhỉ?”

“Bản hầu đang hỏi ngươi.”

Phùng Cổ Đạo cười gượng, “Nếu không phải hôm nay Hầu gia hỏi, ta cũng chẳng bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Không lẽ là… đã chết?”

“Minh Tôn và Ám Tôn tiền nhiệm là sư phụ của Minh Tôn Ám Tôn đương nhiệm, có lời kể rằng bọn họ từ trước đến nay Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu*, như hình với bóng. Võ công của bất luận ai trong bọn họ so với Viên Ngạo Sách đều chỉ có hơn chứ không có kém, thử hỏi thiên hạ, có ai chống đỡ được bọn họ liên thủ? Huống chi, lúc trước Ma giáo cam thủ Bễ Nghễ sơn, rất ít đặt chân đến Trung Nguyên, nên càng ngông cuồng kết thù kết oán. Kiêu ngạo như Viên Ngạo Sách còn chưa chết, bọn họ sao lại chết được?” Tuyết Y Hầu nói rất đơn giản, nhưng khóe mắt vẫn không có nửa khắc buông lỏng thần sắc của Phùng Cổ Đạo.

*(Tiêu không rời Mạnh hay Mạnh không rời Tiêu: xuất phát từ , Tiêu và Mạnh chính là hai viên đại tướng cấp dưới của Dương Duyên Tiêu (Dương Lục Lang) – Tiêu Tán và Mạnh Lương, hai người là huynh đệ kết nghĩa, thường ngày như hình với bóng. Câu này về sau được dùng để ví von về hai người có quan hệ cực kỳ thân thiết, tình cảm sâu đậm)

Phùng Cổ Đạo nghe được thì liên tục gật đầu, “Mấy chục năm gần đây, nếu như nói ai có thể đánh bại bọn họ liên thủ… chỉ có Kỷ Huy Hoàng. Nhưng Kỷ Huy Hoàng vừa vào giang hồ, thì lập tức thanh danh lan xa, nhất cử nhất động bị người chú mục. Nếu thực sự đã giết Ma giáo Minh Tôn và Ám Tôn, giang hồ không thể nào không nghe được nửa điểm tin tức. Viên Ngạo Sách càng không thể cùng một chỗ với Kỷ Vô Địch.”

Tuyết Y Hầu có chút mất kiên nhẫn, “Nói nửa ngày, ngươi vẫn không có đáp án?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Vì sao Hầu gia lại quan tâm chuyện của Ma giáo Minh Tôn và Ám Tôn tiền nhiệm như vậy?”

“Muốn biết?”

“Nếu Hầu gia muốn nói cho ta biết, thì ta muốn biết. Nếu Hầu gia không muốn nói cho ta biết…” Phùng Cổ Đạo dừng một chút, thành thật nói, “Ta vẫn muốn biết.”

“Nga? Vậy tốt.” Tuyết Y Hầu khoan thai nói, “Ta thích khi người khác muốn biết thì khăng khăng không cho biết.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Vậy nếu ta nói là, hiện tại ta không muốn biết nữa.”

“Vậy ta sẽ không gọi người lôi ngươi xuống nữa, mà là trực tiếp chém đầu ngươi.”

“…” Phùng Cổ Đạo dị thường chân thành nói, “Hầu gia, ta thực sự muốn biết.”

Tuyết Y Hầu không để ý tới câu trả lời của hắn, “Nếu biết Minh Tôn ẩn thân tại Tô Hàng, vậy ngươi có cách nào đi bắt không?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Từ khi Hầu gia huyết tẩy Bễ Nghễ sơn, Minh Tôn liền mất đi tung tích, ta nghĩ hắn hẳn là trốn ở nơi nào đó, hoặc là giả dạng thành người nào đó, đang trên đường đến Tô Hàng.”

“Ý ngươi là, hắn hiện tại không ở Tô Hàng?”

“Tính tình Minh Tôn đa nghi cẩn thận, tuyệt đối sẽ không đến mục tiêu nhanh như vậy, chí ít trước đó, hắn sẽ bày vài thủ thuật che mắt ở nơi khác trước, để chúng ta choáng váng đầu óc, như lọt vào sương mù.”

Tuyết Y Hầu nói, “Ngươi nói, hắn có thể tới Huy Hoàng môn không.”

“Ta cho rằng, nơi hắn nhất định không tới, chính là Huy Hoàng môn.”

Đôi mày kiếm của Tuyết Y Hầu khẽ nhướng lên, “Vì sao?”

“Bởi vì ta tin chắc Hầu gia nhất định bố trí trọng binh đóng quân ở đó.”

Tuyết Y Hầu nhìn hắn, mỉm cười nói, “Phùng Cổ Đạo.” Ngữ khí lần này so với hai lần trước thân thiết hơn không ít.

Nhưng biểu tình của Phùng Cổ Đạo cũng không quá hưởng thụ.

“Ngươi thực sự thấu hiểu bản hầu a.”

“Nếu ta đã nương tựa môn hạ Hầu gia, tự nhiên phải thời khắc nghiền ngẫm sở thích của Hầu gia, như vậy mới có thể giúp bản thân được sủng tín không giảm a.”

“Ngươi hiện tại rất được bản hầu sủng hạnh sao?”

Phùng Cổ Đạo kiên định nói, “Được sự sủng tín của Hầu gia, là mục tiêu và lý tưởng của ta.”

“Vậy ngươi hảo hảo nỗ lực.” Tuyết Y Hầu cười đến bí hiểm, “Bản hầu chờ tới ngày sủng ngươi đến vô pháp vô thiên.”

Phùng Cổ Đạo nhanh mồm nói, “Hầu gia nói quá lời. Ta chỉ cần được làm một tâm phúc của Hầu gia đã đủ thỏa mãn rồi.”

“Giống như ngươi đối với Minh Tôn lúc trước?”

“Đương nhiên không giống.” Phùng Cổ Đạo vỗ mông ngựa đến ngàn hoa bay loạn, “Hầu gia chính là thân thể vạn kim, anh minh thần võ, trí dũng song toàn, tài đức vẹn toàn, giỏi hết mọi mặt! Minh Tôn bất quá chỉ là một tên cầm đầu tà phái, sao có thể đánh đồng với ngài?”

Đối với kiểu khen tặng nóng bừng này, Tuyết Y Hầu chỉ đạm nhiên cười nói, “Phùng Cổ Đạo, có đôi khi ta nghĩ, may là… ngươi không phải Minh Tôn.”

Phùng Cổ Đạo ngẩn ngơ, “Hầu gia cớ gì nói lời này?”

“Ngươi thấu hiểu bản hầu như vậy, nếu ngươi là Minh Tôn, vậy nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất hành của bản hầu, chẳng phải đều nằm trong tính toán của ngươi rồi sao?” Những lời này không nói hết ý, nhưng từng chữ lại nặng nghìn cân.

Phùng Cổ Đạo nói, “Sao ta có thể là Minh Tôn được? Nếu ta là Minh Tôn, sao có thể làm phiền Hầu gia suất lĩnh đại quân thiên lý xa xôi chạy tới Bễ Nghễ sơn bao vây tiễu trừ? Ta từ lâu đã mang theo Ma giáo tới tìm ngài nương tựa rồi.”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Ngươi nghĩ bản hầu cần Ma giáo lắm sao?”

“Hầu gia đương nhiên không cần. Thế nhưng làm thuộc hạ, luôn luôn muốn đào tâm đào phế mà đem thứ tốt nhất ra dâng cho ngài.” Biểu tình trên mặt Phùng Cổ Đạo muốn bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu chân thành, muốn bao nhiêu tự nhiên thì có bấy nhiêu tự nhiên.

Nhưng khóe mắt Tuyết Y Hầu lại khẽ giật, hiển nhiên cũng không hưởng thụ sự chân thành tự nhiên của hắn.

Tông Vô Ngôn đột nhiên vội vã đi tới, “Hầu gia, Minh Tôn xuất hiện rồi.”

Tuyết Y Hầu liếc nhìn Phùng Cổ Đạo, “Nơi nào?”

“Thái Nguyên.”

Tuyết Y Hầu: Để xem là ngươi gượng được lâu, hay ta chỉnh được lâu.

TỨ

Thái Nguyên cách kinh thành cũng không quá xa, chí ít gần hơn Tô Châu và Hàng Châu nhiều lắm, cho nên Tuyết Y Hầu lập tức quyết định tự mình đi một chuyến.

Phùng Cổ Đạo rất kinh ngạc, “Hầu gia không sợ đó là cái bẫy?”

Tuyết Y Hầu bí hiểm cười nói, “Nếu như là cái bẫy, bản hầu cũng có một kẻ nắm Minh Tôn trong lòng bàn tay là ngươi mà. Ngươi sẽ không để bản hầu gặp nguy chứ?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Giả sử nơi đó không phải cái bẫy, cũng có thể chỉ là thủ thuật che mắt. Hầu gia cần gì phải tự mình đi.”

Tuyết Y Hầu nói, “Nếu là thủ thuật che mắt, vậy nhất định cũng là thủ hạ của Minh Tôn tạo nên. Nếu có thể bắt được tên thủ hạ đó, thì có thể lần theo manh mối tìm ra nơi Minh Tôn hạ lạc.”

Phùng Cổ Đạo chỉ đành nói, “Đã như vậy, thỉnh Hầu gia dọc đường nhớ cẩn thận.”

“Ngươi đã từng là thân tín của Minh Tôn, thấu hiểu hắn nhất, bản hầu có ngươi còn sợ gì nữa?”

Phùng Cổ Đạo cười khổ nói, “Hầu gia không sợ, cũng không tất sợ, kẻ sợ chính là ta.” Ngụ ý của Tuyết Y Hầu, chính là đem an nguy trọng trách toàn quyền đặt lên trên vai hắn.

“Người tài thì vất vả.” Tuyết Y Hầu có ngụ ý mà cười, “Đây chẳng lẽ không phải chính là giá trị của ngươi sao?”

Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Nếu Hầu gia có thể phó thác nhiều trọng trách hơn cho ta, sẽ phát hiện giá trị của ta thật xa không chỉ có điểm này.”

Tuyết Y Hầu nói, “Không cần nói bóng nói gió. Bản hầu nói ra sẽ giữ lời, chỉ cần ngươi có thể giúp ta bắt giữ Minh Tôn, bản hầu nhất định giúp ngươi tìm một chức quan ngũ phẩm để làm, hơn nữa là một chức quan béo bở tự do ít bị quản thúc.”

Phùng Cổ Đạo cực kỳ vui vẻ, “Đa tạ Hầu gia. Bất quá, điều này có phải ý là, ta cũng phải đi Thái Nguyên?”

Tuyết Y Hầu giả cười nói, “Lẽ nào còn muốn bản hầu nói nữa sao?”

Phùng Cổ Đạo tỏ ra ngượng ngùng mà hỏi thăm, “Ta chỉ muốn biết, lần này có tính làm công vụ hay không? Có bao ăn ở luôn không?”



Sự thật chứng minh, lần này được tính làm công vụ, cũng bao ăn bao ở luôn.

Chỉ có điều ăn chính là bánh màn thầu ngàn năm không đổi, ở chính là màn trời chiếu đất ngàn năm không đổi —— Đương nhiên, chỉ có mình hắn mới được hưởng vinh quang đặc biệt này.

Tại ngày thứ năm lần thứ hai liên tục lên đường gặp thôn không ở, Phùng Cổ Đạo rốt cuộc nhịn không được mà thúc ngựa đến bên ngoài cửa sổ xe ngựa của Tuyết Y Hầu, nhỏ giọng nói, “Hầu gia, những thôn trấn ở ven đường… Ngươi đều xem như quá quan sao?”

Tuyết Y Hầu trong xe ngựa đang đọc sách, nghe vậy thản nhiên nói, “Sao lại khẳng định như thế?”

“Bằng không sao Hầu gia không dám gặp bọn họ chứ?” Phùng Cổ Đạo sau khi nói xong, đã chuẩn bị tinh thần nghênh tiếp bão nổi. Nhưng Tuyết Y Hầu lại điềm nhiên nói, “Bản hầu quả thật không dám gặp bọn họ.”

Phùng Cổ Đạo giật mình, “Chẳng lẽ Hầu gia từng ở những thôn trấn đó khi nam phách nữ, hiếp đáp đồng hương?”



Trong xe ngựa vươn ra một cánh tay.

Óng ánh trong suốt, trắng nõn như ngọc.

“Phùng Cổ Đạo.”

“Có.”

“Đưa cái mặt qua đây.” Cánh tay kia ngoắc ngoắc hắn.

Phùng Cổ Đạo thở dài, ngoan ngoãn đưa mặt qua.

Cánh tay kia chậm rãi vươn hai ngón tay, sau đó véo lên mặt hắn, rồi thong thả xoay.

“A Lục, làm tốt lắm.” Tuyết Y Hầu hả hê nói.

Phùng Cổ Đạo thế mới biết, người nhéo hắn là A Lục luôn luôn hầu hạ Tuyết Y Hầu trong xe ngựa.

“Hầu gia, ta còn tưởng ngươi sẽ tự mình thân thiết với ta nữa chứ.” Thanh âm của hắn mang theo tia u oán.

Tuyết Y Hầu nói, “Nếu bản hầu nhớ không lầm, suốt một đường, ngươi còn chưa tắm lần nào.”

Phùng Cổ Đạo thở dài, “Thì tại ta sợ Hầu gia nhớ nhung thân thể của ta, cho nên mới nhịn cả một đường a.”



Cái tay kia lại duỗi ra vươn tới.

Phùng Cổ Đạo suy nghĩ một chút hỏi, “Có thể đổi chỗ khác không vậy?”

A Lục ha ha cười nói, “Không nhéo mặt cũng được, đưa cái mông lại đây.”

Qua một chút, có tiếng ngựa hí dài.

Một cái mông vừa tròn vừa to vừa nhẵn bóng đưa qua.

A Lục mới sờ một cái, liền cười mắng, “Ngươi là súc sinh sao? Lấy nó ra thế thân?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Ngươi chỉ nói cái mông, lại không nói rõ mông ai.”

“Ta chỉ cái mông của ngươi kìa.” A Lục bắt đầu chơi xấu.

Phùng Cổ Đạo nhảy xuống ngựa, vừa vuốt ve đầu ngựa trấn an, vừa lắc đầu nói, “Mông ta không được.”

“Sao lại không được?”

“Khi ta đầu nhập vào Hầu gia, thì đã dự định đem tất cả đều kính dâng cho Hầu gia rồi.” Phùng Cổ Đạo nói thật chân thành.

“Vỗ mông ngựa.” A Lục lầu bầu.

Phùng Cổ Đạo lắc đầu, “Ta không phải vỗ mông ngựa… Ta là liều mạng vỗ mông ngựa.”

Gặp phải một kẻ vô liêm sỉ đến trình độ này, A Lục ngoại trừ im lặng thì chỉ có im lặng.

“Hầu gia còn chưa nói, vì sao không ghé thôn trấn.” Hiếm khi bọn họ kéo chủ đề đi xa như vậy, Phùng Cổ Đạo vẫn có thể nhớ kỹ chủ đề ban đầu là cái gì.

Tuyết Y Hầu biếng nhác nói, “Không phải ngươi nói bản hầu khi nam phách nữ, hiếp đáp đồng hương sao?”

“Sau đó ta lại nghĩ, nghĩ Hầu gia không phải người như thế.” Phùng Cổ Đạo xoay người lên ngựa.

“Vậy ngươi nghĩ bản hầu là loại người như thế nào?”

Phùng Cổ Đạo nghiêm túc nói, “Sau khi khi nam phách nữ, hiếp đáp đồng hương, nhất định sẽ đồ thôn đồ trấn, giết sạch không còn một mống, hủy thi diệt tích, không chừa người sống.”

Tuyết Y Hầu cười khẽ, nhưng không có nửa phần sung sướng, “Cũng giống như…” Thanh âm của y chậm rãi đè thấp, “Những gì bản hầu đã làm ở Bễ Nghễ sơn?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Không, Hầu gia tại Bễ Nghễ sơn cũng không có khi nam phách nữ.”

Tuyết Y Hầu cười lạnh nói, “Cảm tạ ngươi đã thanh minh cho bản hầu.”

“Cho nên, ta vẫn hoài nghi.” Trong giọng nói của Phùng Cổ Đạo có một tia cổ quái, “Hầu gia có phải vì không khi nam phách nữ thành công, cho nên mới nằng nặc đòi bắt giữ Minh Tôn, mất bò mới lo làm chuồng hay không?”

Tuyết Y Hầu ngồi trong xe ngựa, chống má không nói gì mà nghĩ: Vì sao y phải trả lời hắn chứ? Lại vì sao phải thuận theo lời hắn để bôi đen chính mình? Đây là vì sao? Rốt cuộc là vì sao?

Phùng Cổ Đạo nói, “Kỳ thực, trên giang hồ có một ít lời đồn, ta cũng có nghe.”

Nghe được bốn chữ ‘lời đồn, giang hồ’, mí mắt Tuyết Y Hầu giật giật.

Quả nhiên, Phùng Cổ Đạo nói tiếp, “Hầu gia có phải là vì Minh Tôn từng đối với ngươi…”

“Phùng Cổ Đạo.” Nghi thức uy hiếp của Tuyết Y Hầu lại bắt đầu trình diễn.

Phùng Cổ Đạo im lặng.

“Bản hầu yêu quý nhân tài là có hạn độ đó.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Ta đặt niềm tin vào sự bao dung của Hầu gia.”

Tuyết Y Hầu lạnh lùng nói, “Bản hầu không dám đặt niềm tin vào cái miệng không biết nặng nhẹ của nhà ngươi.”

Phùng Cổ Đạo lẩm bẩm nói, “Rõ ràng Hầu gia bảo ta đoán ý đồ bao vây tiễu trừ Ma giáo của Hầu gia mà…”

“Bản hầu không bảo ngươi đoán, bản hầu là bảo ngươi nói thẳng đáp án.” Tuyết Y Hầu dừng một chút rồi nói, “Còn nữa, bản hầu ghét thì thào nói khẽ, hoặc là lớn tiếng, hoặc là dứt khoát câm miệng, hai chọn một.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Ta vừa rồi chính là lớn tiếng thì thào, nếu không làm sao Hầu gia nghe được chứ?”

Tuyết Y Hầu: “…”

Kỳ thực những đoạn đối thoại như vậy của hai người đã kéo dài từ lúc xuất phát đến bây giờ.

Tuyết Y Hầu vài lần muốn đem Phùng Cổ Đạo kéo xuống dưới, chém vài đao, quất vài roi, đánh vài bản tử… Nhưng Phùng Cổ Đạo đến nay vẫn vui vẻ như cũ.

A Lục đối với việc này rất là thắc mắc, hắn công khai hoặc ngấm ngầm hỏi vài lần.

Tuyết Y Hầu đều dùng vẻ mặt bí hiểm phủi đi.

Nhưng y đang bí hiểm cái gì? A Lục nửa điểm cũng không hiểu.

Kỳ thực đừng nói hắn, ngay cả Tuyết Y Hầu vẫn có đôi khi không hiểu nổi.

Bởi vì vô luận nhìn từ góc độ nào, hành vi của Phùng Cổ Đạo đều lộ ra quỷ dị.

Nếu nói hắn thực sự muốn làm quan, đến tìm nơi nương tựa, vậy phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, như dây leo mà bám lấy y, nỗ lực bò lên mới đúng. Nhưng hắn lại không phải.

Nếu nói hắn có mục đích khác, muốn lẫn vào Hầu phủ, đến một chiêu rút củi dưới đáy nồi, vậy càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, chiếm được nhiều tín nhiệm của y hơn mới đúng. Nhưng hắn lại không phải.

Nếu nói Phùng Cổ Đạo nịnh bợ y, chẳng thà nói là đang không ngừng chế giễu y —— Nhưng mục đích phía sau là gì?

Tuyết Y Hầu trăm mối ngổn ngang không sao hiểu nổi. Có thể là mình dễ dàng tha thứ cho hắn, khiến hắn sản sinh ảo giác, cho rằng có thể sử dụng phương thức này để chiếm được vài phần chú ý của mình? Đến lúc này, Tuyết Y Hầu chỉ có thể giải thích như thế.

“Phùng Cổ Đạo.” Tuyết Y Hầu đột nhiên nói, “Bản hầu đánh cược với ngươi.”

Phùng Cổ Đạo nheo mắt lại, cà phơ cà phất ngẩng mặt cảm nhận ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá truyền tới, “Hầu gia mời nói.”

“Ngươi một đường từ nơi này cho tới Thái Nguyên nếu có thể không chọc bản hầu tức giận, vậy những chức quan dưới ngũ phẩm tùy ngươi chọn lựa. Vộ luận ngươi muốn làm quan gì, bản hầu đều sẽ nghĩ mọi biện pháp giúp ngươi làm được.”

Phùng Cổ Đạo mở mắt, “Hầu gia thật là hạ hết vốn gốc.” Quan dưới ngũ phẩm nhiều vô số kể, hố nào cũng có củ cải, bảo hắn tùy ý chọn lựa ý là, sẽ đem củ cải đang nằm trong cái hố nào đó nhổ ra, đem hắn đặt vào. Điều này không đơn giản chỉ là thuyết phục hoàng thượng, nếu phía sau vị quan này có thế lực có chỗ dựa, thì còn phải bãi bình những người đó nữa.

“Thế nào?”

“Nếu ta thua thì sao?”

Tuyết Y Hầu chậm rãi nói, “Rất đơn giản, nếu ngươi thua, vậy mỗi ngày đều phải chăm chăm chỉ chỉ tắm một lần.”

Khóe miệng Phùng Cổ Đạo lơ đãng cong lên, thanh âm kèm theo ý cười tương phản với nét uể oải ban nãy, “Hầu gia không làm thương nhân thật đáng tiếc mà.”

“Không dám?”

“Vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, sao ta lại phải lùi bước?” Phùng Cổ Đạo nói, “Cược thôi.”

“Tốt.” Tuyết Y Hầu nói, “Vậy bắt đầu từ hôm sau, ngươi phải ngày ngày chăm chỉ tắm rửa.”

Phùng Cổ Đạo mục trừng khẩu ngốc, không khỏi cười khổ nói, “Hầu gia không hổ là Hầu gia, kiếm lời chứ không có lỗ.”

Tuyết Y Hầu cười rất đắc ý, “Đây chỉ là khởi đầu mà thôi.”

Phùng Cổ Đạo rất nhanh liền biết, khởi đầu mà y nói quả nhiên là khởi đầu.

Từ khi hắn mỗi ngày ngoan ngoãn tắm rửa, Tuyết Y Hầu đã bảo A Lục ra cưỡi ngựa, gọi hắn vào trong xe ngựa hầu hạ mình.

Phùng Cổ Đạo cũng lần đầu tiên biết được hầu hạ một người phải có học vấn nhiều như thế.

Pha trà là học vấn.

Tìm sách cũng phải cần học vấn.

Nếu Tuyết Y Hầu thỉnh thoảng hỏi vài vấn đề mà đáp không được, vậy không cần phải nói, chính là hắn không có học vấn rồi.

Phùng Cổ Đạo ở trên xe ngựa làm tùy tùng bận rộn ba ngày, so với xử lý ba năm công vụ ở Bễ Nghễ sơn còn mệt hơn. Mệt nhất chính là, hễ khi nào hắn có chút mất kiên nhẫn, lười biếng hoặc là lộ ra biểu tình mệt mỏi, Tuyết Y Hầu sẽ hững hờ nhắc nhở, “Kỳ thực, ngày ngày tắm rửa cũng không tồi.”



Vì vậy, Phùng Cổ Đạo lại nhiệt tình mười phần phấn chấn hẳn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.