Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 346: Người đẹp nhìn chằm chằm như hổ đói




Lý Tự Nghiệp vung tay lên:

- Ngừng! Lý Khỏa Nhi, bản diêm vương cuối cùng hỏi ngươi một lần, ngươi phạm tội gì, chính mình khai hay không khai? Ngươi cho rằng bản diêm vương cái gì cũng không biết sao? Ta đang tự cấp cho ngươi cơ hội, chính ngươi không quý trọng! Cũng được, chẳng muốn lãng phí thời gian với phạm phụ nho nhỏ như ngươi. Đầu trâu mặt ngựa, ném vào chảo dầu cho ta!

Lý Khỏa Nhi bị sợ hồn bất phụ thể, cuống quít hét lớn:

- Ta khai, ta khai!

Vì vậy phán quan bí thư Phạm Thức Đức xuất hiện, cũng giả thành bộ dáng quỷ hồn, cầm giấy bút đem lời của Lý Khỏa Nhi ghi chép lại. Nào là chiếm ruộng đất của dân, bán quan bán tước, dâm loạn hậu cung, xem mạng người như cỏ rác vân...vân, đợi một tý, có vô số tội trạng. Phạm Thức Đức đều nhớ rõ ràng, đầu trâu mặt ngựa bắt lấy Lý Khỏa Nhi đang hoảng sợ, làm cho nàng đồng ý ấn dấu tay.

Lý Khỏa Nhi lúc này đã sớm sợ hãi co rút lại một chỗ, ngay cả khóc cũng không dám khóc, vùi đầu vào trong chăn.

Lý Tự Nghiệp vụng trộm quay đầu thấp giọng nói:

- Còn chơi không?

Hắc Vô Thường Lý Trọng Tuấn tiến đến bên tai của hắn, nói:

- Lại đánh năm mươi đại bản.

Lý Tự Nghiệp đang chuẩn bị vỗ bàn hạ lệnh, Tần Tiêu vội vàng tiến lên nói bên tai của hắn:

- Tính toán, năm mươi đại bản nàng không chịu nổi, đừng đùa tới mức tai nạn chết người.

Lý Trọng Tuấn nhìn qua cũng giải hận, có chút gật gật đầu.

Tần Tiêu mang theo đầu lưỡi thật dài lung la lung lay đi tới bên cạnh Lý Khỏa Nhi, thổi một luồn khói mê, Lý Khỏa Nhi lại mơ màng ngủ đi.

Giờ Tỵ hai khắc, giờ lành, phía tây bắc, nghi hưng binh xuất chinh.

Đường Hưu Cảnh càng già càng dẻo dai, trở mình lên ngựa, nhìn qua Lý Trọng Tuấn cùng Tần Tiêu chắp tay nói:

- Thái tử điện hạ, Tần tướng quân, lão phu đi. Nhị vị bảo trọng.

Hai người chắp tay hoàn lễ:

- Đường đại nhân bảo trọng, sớm ca khúc khải hoàn!

Ba vạn Tả Vệ phủ binh, hạo hạo đãng đãng đi về phía tây, tinh kỳ che trời, quân dung run run.

Lý Trọng Tuấn nhìn qua bóng lưng của Đường Hưu Cảnh, nhếch miệng cười cười:

- Lão hồ ly, tránh cũng thật nhanh.

Tần Tiêu cười nói:

- Khó có được người bảy mươi tuổi còn ra sức vì nước, thái tử gia, ngươi đừng nói xấu sau lưng người ta chứ. Nói không chừng tây bắc thật sự có đánh nhau thì sao? Cho dù dân tộc Thổ Phiên không đến tìm phiền toái, người Đột Quyết cũng an phận sao?

Lý Trọng Tuấn gật gật đầu:

- Có khả năng... Lần trước Trương Dịch Chi không phải còn theo chân bọn họ cấu kết sao? Việc này bị vạch trần, người Đột Quyết không chừng chó cùng rứt giậu đấy, chúng ta tranh thủ thời gian hồi cung thôi.

- Làm gì vậy?

Lý Trọng Tuấn cười mờ ám:

- Xem náo nhiệt ah! Lý Khỏa Nhi có lẽ sắp tỉnh rồi, nhìn xem sẽ chọc ra trò hay gì.

Tần Tiêu cười nói:

- Vậy còn không nhanh? Bỏ qua trò hay thì còn gì là thú vị chứ.

Hai người cười âm hiểu quay người lên ngựa, mang theo mấy trăm kỵ binh nghi thức quay về, hướng về hoàng thành mà đi.

Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn sau khi làm xong chuyện hoàng đế an bài thì đem nhân mã đưa đến trượng viện dàn xếp, chuẩn bị tiến cung báo cáo công tác, thừa cơ nhìn xem Lý Khỏa Nhi gây náo nhiệt. Hai người vừa chạy tới trượng viện thì tiểu thái giám Cao Lực Sĩ chạy ào tới, nhìn qua Tần Tiêu cúi đầu bái:

- Ai da, Tần tướng quân lão tổ tông, tiểu nhân cuối cùng cũng tìm được ngài! Bệ hạ triệu kiến ngày gấp!

Tần Tiêu nghi ngờ nói:

- Chuyện gì mà vội vã như vậy? Ta vừa mới mang theo nghi thức binh ra ngoài, cùng thái tử tiễn đưa Đường đại nhân xuất chinh.

Cao Lực Sĩ nhìn qua Lý Trọng Tuấn bên cạnh, khẩn trương thấp giọng nói ra:

- Thái tử cũng không phải là người ngoài, tiểu nhân trước hết nói cho nhị vị nghe: hôm qua ban đêm trong nội cung có chuyện ma quái! An Nhạc công chúa bị quỷ đánh một đêm, hiện tại đang ở trong Tuyên Huy điện làm ầm lên! Bệ hạ muốn Tần tướng quân tranh thủ thời gian đi xem xem, triệu tập Vạn Kỵ bảo hộ thật chặt. Tướng quân, ngài cũng nhanh chóng tới Tuyên Huy điện đi, bệ hạ cùng hoàng hậu đang ở chỗ đó!

Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn liếc nhau, ngầm hiểu lẫn nhau cười thầm trong lòng. Tần Tiêu phất phất tay:

- Lập tức đi ngay.

Sau đó còn cố làm ra vẻ mang theo hai tiểu tốt trong đội lễ binh. Bảo bọn họ đi tới bắc nha truyền lệnh thay mình, nổi trống tụ tập.

Sau đó hai người đều lên ngựa, vỗ mông ngựa chạy nhanh tới Tuyên Huy điện.

Bên ngoài Tuyên Huy điện sớm có Thiên Ngưu Vệ của hoàng đế thiếp thân canh gác, trong ngoài ba tầng, vây kín không chỗ hở. Hai người tới trước điện bị ngăn cản không thể tiến lên, còn phải vào trong báo cáo. Sau một chút Thiên Ngưu Vệ đi vào báo cáo chạy ra nói:

- Thái tử điện hạ. Tần tướng quân, bệ hạ tuyên nhị vị tiến vào điện.

Trong lòng hai người đồng thời thầm nghĩ: thời khắc kích động nhân tâm tới rồi!

Tiến vào đại điện, hai đội Thiên Ngưu Vệ đứng kín đem gian phòng của Lý Khỏa Nhi vây như ống nước. Hai người xa xa chỉ nghe thấy Lý Khỏa Nhi la to trong phòng:

- Ah Diêm vương gia gia! Ta cũng không dám nữa, tha mạng!

- Đầu bò đại ca, mã diện thúc thúc, đừng đánh ta, tha ta đi!

- YAA.A.A.. Nha nha! Các ngươi là lũ tiểu quỷ, cách xa ta một chút.

- Cứu mạng ah! Ta không nên bị bỏ vào vạc dầu, cũng không lên núi đao biển lửa!

Tần Tiêu nhìn Lý Trọng Tuấn thấp giọng nói:

- Không phải bị điên chứ?

Lý Trọng Tuấn tà ác cười nói:

- Điên mới tốt!

Hai người từ bên ngoài đi vào còn chưa kịp thỉnh an khách sáo, chợt nghe bên trong kêu lên:

- Đứng đó làm gì, nhanh tiến vào, đóng cửa lại.

Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn đi vào trong phòng, chỉ thấy Lý Hiển đang dốc sức liều mạng ôm chặt lấy Lý Khỏa Nhi, Vi hậu ở phía sau gấp tới đỏ mặt lên.

Lý Trọng Tuấn cũng làm ra vẻ kinh hoàng, chạy đến trước ạặt hoàng đế cùng hoàng hậu:

- Phụ hoàng, mẫu hậu, muội muội đây là. . .

Vi hậu hừ lạnh một tiếng. Phiền muộn nói ra:

- Đều do cung điện này xui xẻo! Tối hôm qua có chuyện ma quái! Xem Khỏa Nhi tuổi còn trẻ, sợ thành bộ dạng này!

Lý Hiển dùng tay ra hiệu, bảo Vi hậu đi tới giữ Lý Khỏa Nhi, đi đến bên người Tần Tiêu, ngữ khí ngưng trọng nói ra:

- Sợ là thời điểm bái tế thiên địa có chút sơ sẩy. Thần minh quỷ quái tức giận, giận lây sang Khỏa Nhi. Tần tướng quân, ngươi rất quen thuộc Địch công, thường xuyên nghe nói hắn hiểu được cách thẩm tra quỷ thần, phán Âm Ti, không biết ngươi có học được tuyệt kỹ này không?

Tần Tiêu mờ mịt lắc đầu:

- Cái này... Bệ hạ thứ tội! Ân sư năm đó cũng không có truyền thụ môn kỹ thuật này cho thần. Ân sư từng nói, muốn thẩm quỷ thần, phán Âm Ti, cần phải có tuệ căn trời sinh và Âm Dương Nhãn. Thần không có phúc khí này, vì vậy không có học được.

Kỳ thật trong nội tâm đã sớm cười rộ lên: cái gì thẩm quỷ thần, phán Âm Ti, chỉ là thuật lừa dối lòng người mà thôi! Lợi dụng tâm lý thờ phụng thần linh của các ngươi chế tạo một ít hào khí đánh bại phòng tuyến tâm lý con người, để thẩm tù xử án.

Lý Hiển thở dài một tiếng:

- Đã như vầy cũng không có biện pháp tốt, đành phải thỉnh cao tăng hộ quốc Thiên Vương Tự tới làm pháp sự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.