Chinh Phục Soái Ca

Chương 132: Ngoại Truyện 5




Trong chiến hạm của tinh hệ Xích Nguyệt.

Cesar và Caroll cùng đứng trước bản đồ Tinh Tế, sắc mặt hai người cực kỳ kém. Bọn họ đã giằng co với Thượng Quan Phổ rất lâu, ngay từ đầu Thượng Quan Phổ đã chiếm ưu thế, quá nửa tinh hệ U Minh đều nằm trong sự kiểm soát của hắn.

“Ngài Cesar, cứ tiếp tục thế này thì chúng ta sẽ chẳng có kết quả tốt đâu.” Caroll phất tay, bản đồ Tinh Tế biến mất trong không trung. Hắn chống tay lên mặt bàn kim loại, vẻ mặt lạnh lùng, “Bên tôi tổn thất quá nhiều người, lòng quân rệu rã lắm rồi.”

Những người máy chiến đấu hình người của Thượng Quan Phổ rất khó đối phó, quan trọng nhất là số lượng lại nhiều. Không phải Caroll không tin tưởng vào bản thân mình mà chủ yếu là chính quân đội của hắn bên này thỉnh thoảng cũng rơi vào trạng thái mất khống chế.

Lúc trước Linh xâm lấn toàn diện, cho dù tinh hệ Xích Nguyệt tổn thất ít nhất nhưng không có nghĩa là không bị ảnh hưởng chút nào.

Xuất hiện cục diện hiện tại, Caroll cũng thấy phát điên.

Những người này trước khi phản bội thì hoàn toàn không có biểu hiện gì dị thường, gần như chỉ trong nháy mắt liền trở mặt phản bội, thường xuyên làm cho hắn trở tay không kịp, rất nhiều lần như thế nên mới bị người bên Thượng Quan Phổ đánh bại.

“Về sau lên kế hoạch tác chiến thì cố gắng đừng cho nhiều người biết.” Cesar nói.

“Ngài Cesar, anh thật sự cảm thấy chúng ta có thể thắng được ư?” Trong lòng Caroll đã hơi dao động. Gã hoàng tử Thượng Quan Phổ này trước đó hoàn toàn chẳng có gì thu hút, không ngờ lại ngầm làm nhiều chuyện như thế.

Ánh mắt Cesar hơi tối sầm xuống, “Chúng ta phải nghĩ cách dẫn dụ Thượng Quan Phổ ra.”

“Tại sao?” Caroll nhìn Cesar với vẻ khó hiểu.

“Chỉ khi hắn xuất hiện thì cô ấy mới ra tay.” Cesar rất hiểu Thời Sênh. Hắn tính kế cô ấy nhiều lần như thế, cô ấy sẽ tuyệt đối không ra tay giúp hắn. Nhưng Thượng Quan Phổ thì khác, tên đó vẫn luôn muốn giết Thời Sênh, làm sao Thời Sênh có thể bỏ qua cho gã được.

“Cô ấy?” Caroll hơi nghi hoặc, sau đó mới hiểu ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thời Sênh làm Đế Đô Tinh của tôi nổ tung, tôi và cô ta không đội trời chung!!”

Cô ta còn nói sẽ trả Ngân Hồ cho hắn, kết quả là tới giờ hắn vẫn chẳng thấy bóng dáng Ngân Hồ đâu cả.

Trên thực tế, đây mới là vấn đề chính.

Nếu hắn có Ngân Hồ thì sao có thể bị người của Thượng Quan Phổ khiến cho chật vật như bây giờ chứ.

“Thượng tướng Caroll, ngài có biết tại sao ngài vẫn luôn không phải đối thủ của Thời Sênh không?” Người đàn ông cúi đầu, chỉ để lộ ra sườn mặt rất đẹp, khóe miệng dường như nhếch lên cười.

Caroll nghe thấy vậy thì sửng sốt, sau đó hỏi ngược lại: “Tại sao?”

Người đàn ông ngẩng lên, đầu khẽ lắc. Hắn nhấc tay lên, ngón trỏ khẽ lướt qua cánh môi, “Bởi vì anh thiếu kiên nhẫn.”

Nếu là Thời Sênh ở đây, cho dù Thượng Quan Phổ có giết đến cửa thì cô ấy vẫn bình tĩnh như không.

“Tôi thiếu kiên nhẫn ư?” Caroll duỗi tay chỉ vào chính mình, nhưng sau một hồi lâu hắn cũng chẳng nói tiếp. Qua một lúc, Caroll buông tay ra, “Ngài Cesar có biện pháp gì không?”

“Phiền Thượng tướng Caroll cho người đi gửi tin cho Diêm gia chủ.”

Caroll cầm thứ đồ mà Cesar đưa cho mình, vẻ mặt đầy cổ quái, sau đó hắn giao đồ cho người bên dưới và bảo họ mang tới cho Diêm gia chủ.

Người truyền tin vừa đi, một người khác đã vội vã chạy tới, mặt toát đầy mồ hôi lạnh, “Thượng tướng, Trảm Long Vệ tới.”

Caroll suýt chút nữa đau sốc hông, “Cậu nói ai cơ?”

“Trảm Long Vệ.”

Lúc này, Trảm Long Vệ tới làm gì chứ?

“Tìm ai?” Caroll cố gắng ngừng đủ mọi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu lại.

“Tìm ngài.”

Trong đầu Caroll hiện tại toàn là câu hỏi, lúc này, thời gian này, ở địa điểm này, Trảm Long Vệ tới đây tìm hắn làm gì chứ. Có phải tên biến thái Thời Sênh kia cũng tới không, cô ta lại muốn làm gì nữa?

Trảm Long Vệ đứng thành hàng thẳng tắp, cũng không có nhiều người tới, nhưng người nào người nấy đều như bảo kiếm ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.

Caroll ôm một bụng đầy nghi ngờ đi tới, “Các người tìm tôi có chuyện gì không?”

“Thượng tướng Caroll.” Trảm Long Vệ khẽ gật đầu, “Gia chủ phái chúng tôi tới đưa Ngân Hồ cho ngài.”

Ngân Hồ...

Ở đâu chứ?

Caroll nhìn xung quanh một chút, nhưng sau lưng họ là sao trời mênh mông vô tận, một sợi lông cũng chẳng nhìn thấy.

“Ở đâu?”

Trảm Long Vệ duỗi tay chỉ.

Caroll nhìn theo, vẫn là sao trời mênh mong.

“Gia chủ nói, Ngân Hồ là do ngài ấy vớt về, nên phiền thượng tướng Caroll tự mình đi vớt nó một chút, ở ngay bên ngoài thôi, cáo từ.”

Caroll: “...”

Có một câu rất bậy, không biết có nên nói hay không?”

Caroll nói chuyện này cho Cesar nghe nhưng cuối cùng nhận lại là ánh mắt đầy thông cảm của Cesar, kèm theo một câu nói: “Cô ấy không phá hủy đi mà còn đem trả cho anh đã là tương đối khách khí rồi.”

Caroll chỉ có thể nhẫn nhịn đi tìm Ngân Hồ của mình.

Lúc trước không biết hắn thần kinh chập mạch thế nào mà lại ném Ngân Hồ ra ngoài chứ.

Hắn không biết Thời Sênh làm thế nào để vớt được Ngân Hồ, dù sao hắn vớt được Ngân Hồ thì cũng mất đi nửa cái mạng.

Caroll lấy lại được Ngân Hồ, có siêu năng cơ giáp tọa trấn, cuối cùng đội ngũ của bọn họ cũng giành được phần thắng, hơn nữa Cesar còn điều chỉnh chiến thuật, phối hợp với Diêm gia chủ nên tạm thời bức lui được Thượng Quan Phổ khá xa.

Nhưng cái này vẫn không thể dụ Thượng Quan Phổ ra được.

Bên Cesar vừa mới có được một chút tiến triển thì bên phía Liên Minh lại như bị điên, tuy rằng gia nhập chiến đấu nhưng lại quấy đục cục diện mới mà Cesar mới quy hoạch xong.

Dù gì Liên Minh cũng là tổ chức liên hợp của bốn tinh hệ, sức chiến đấu đương nhiên không thấp, có bọn họ gia nhập, Thượng Quan Phổ lập tức trở nên bó tay bó chân.

Tình trạng hỗn loạn này kéo dài tới mấy tháng, mãi cho đến khi Cesar đàm phán hợp tác thành công với Liên Minh, bọn họ mới tạo thành một mặt trận thống nhất đối phó với Thượng Quan Phổ, cuối cùng chiến tuyến dừng ở vùng đất giáp ranh tinh hệ U Minh.

Nguồn năng lượng xung quanh khu vực này đều đã bị Thượng Quan Phổ chiếm lĩnh, cực kỳ bất lợi với Cesar.

Chỉ có mấy hành tinh còn chưa bị chiếm lĩnh thì đều là sản nghiệp của Thời gia.

Thời Sênh ngồi nhìn nhóm người đánh nhau tới mấy tháng, đương nhiên sẽ không cung cấp nguồn năng lượng cho bất kỳ bên nào, vì thế các hành tinh năng lượng đều trở thành địa điểm cho không ít người chạy nạn chiến tranh.

Nhưng Thời gia lại không tiếp nhận những người đó. Ai biết được trong đám người này có người nằm vùng của Thượng Quan Phổ hay không cơ chứ, lỡ như phá hủy hành tinh năng lượng của cô thì phải làm sao?

Vì thế, bên ngoài hành tinh năng lượng có đủ các loại phi thuyền tư nhân dừng lại, đại khái là vì chiến hỏa không lan tới bên này nên đám người này bất chấp tất cả, đều dừng quanh các hành tinh năng lượng này.

“Gia chủ, dân chạy nạn càng lúc càng nhiều, chúng ta cứ ngồi yên không quan tâm tới sao?” Trảm Long Vệ tiến vào hội báo.

Đã nhiều ngày rồi, dân chạy nạn tụ lại càng lúc càng đông khiến cho bọn họ cực kỳ bối rối, các hành tinh năng lượng cũng sắp bị ảnh hưởng tới.

“Nhìn không quen à? Vậy thì bắn nổ hết đi.” Thời Sênh đáp rất tùy ý, dù sao cô cũng chẳng quan tâm tới những người này.

Trảm Long Vệ nghẹn lời.

Thời Sênh tiếp tục nói: “Mấy cái việc nhỏ này các anh tự giải quyết đi. Thập Phương không ở đây nên các anh cứ như ruồi không đầu là sao thế. Chẳng lẽ Thập Phương không dạy các anh nếu gặp được tình huống cần xử lý thì phải làm thế nào à?”

Trảm Long Vệ: “...”

Lâu lắm rồi bọn họ không gặp Quan chấp hành, rốt cuộc Quan chấp hành đang đi đâu thế?

Đương nhiên, Trảm Long Vệ không dám hỏi cái này, chỉ có thể vâng một tiếng rồi đi ra ngoài.

Lại dựa theo phong cách xử sự ngày thường của Thập Phương, tự hỏi mình nên làm thế nào bây giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.