Chinh Phục Kiều Thê Khó Thuần Phục

Chương 4




Màn đêm tĩnh lặng, ở một góc bên ngoài thành Tượng Dương, hơi lạnh buốt giá khiến người ta co ro. Đạp Tuyết mặc đồng phục của nữ binh đứng đợi trong góc tối một lúc, bụi rậm phía đằng xa bỗng vang lên những tiếng sột soạt.

Chẳng bao lâu sau, một cái bóng lùn lùn nhỏ nhỏ choàng miếng vải đen dày nặng chui ra từ trong bụi rậm. Đó là một kẻ lùn đến mức kỳ dị, lúc đứng dậy còn không cao bằng bụi cỏ rậm rạp, chỉ cần cúi người chui vào bụi cỏ thì gần như mất dấu vết luôn. Kẻ này lần mò đi về phía Đạp Tuyết, trong cổ họng bật ra tiếng cười quái dị.

Giọng kẻ này khàn khàn chói tai, ngữ điệu quái gở: “Nương tử còn cao quý hơn cả công chúa trong cung, gặp được một lần thật khó.”

Đạp Tuyết vẫn đứng dựa vào một góc tường thành, nhìn thấy gã ta đến liền thả hai tay đang khoanh trước ngực xuống, tùy tiện vứt một cái túi hương về phía gã.

“Thứ ngươi muốn đây, cầm lấy rồi cút đi.” Đạp Tuyết quăng thứ đó vào ngực gã đàn ông, dợm bước rời khỏi nơi này.

“Từ từ đã, tiểu nương tử.” Tên đàn ông nhỏ con cười khà khà, hỏi với giọng điệu cổ quái: “Ta nghe nói huyện Tượng Dương vô cùng giàu có, thậm chí ngọc lưu ly ngàn vàng khó cầu cũng đến từ đây… Cô hầu hạ bên cạnh vị thiếu gia đó bao nhiêu năm như thế lẽ nào không biết được tí gì? Lần nào cũng báo về toàn những thứ vô dụng, đuổi ăn xin đó hả?”

Đạp Tuyết liếc gã một cái, ánh mắt lạnh lùng nhìn từ trên xuống: “Từ xưa đến nay ta chưa bao giờ chú ý đến đám ăn xin, nếu như còn dám quấy rầy ta nữa, ta đảm bảo ngươi sẽ chết vô cùng thê thảm. Ngươi nói xem, nếu ngươi là ăn xin thì ta sẽ xử lý ngươi thế nào? Ta chẳng qua là một tỳ nữ nho nhỏ bên cạnh cậu ta mà thôi, căn bản là không thể vào được những nơi như thư phòng, càng đừng nói đến chuyện lấy được những thứ hữu dụng, ta đã cố hết sức rồi…”

Gã đàn ông thấy Đạp Tuyết giận dữ liền vội vàng an ủi: “Tiểu nương tử đừng tức giận, ta cũng bất đắc dĩ nên mới nói thế. Cô cũng biết mấy năm nay cô chẳng cung cấp được bao nhiêu tin tức có ích, người đó đã tức giận rồi đấy. Nếu như còn tiếp tục thế này nữa cả ta và cô đều không chịu được đâu. Ta nghĩ, cô cũng không muốn thấy em gái xinh đẹp như hoa như ngọc của mình bị tống đến cái nơi đó cho đám đàn ông chơi nát chứ?”

Đạp Tuyết cười giễu, lạnh lùng nói: “Ngươi đúng là vô dụng, lần nào cũng chỉ dùng đi dùng lại cái trò uy hiếp này.”

Gã đàn ông cười khè khè, mặt dày thừa nhận: “Cần gì mới hay cũ, chỉ cần có tác dụng là được. Ta nghe nói thằng nhóc Liễu Hi đó đối xử với cô cực kỳ tốt, sau này có khi sẽ nạp cô làm thiếp, nếu như sinh được đứa con nữa, lại có tình chủ tớ khi xưa, cuộc đời này của cô sẽ khá khẩm lắm. Bây giờ trong tay ta chỉ có mỗi một nhược điểm của cô là đứa em gái này, nếu như ta không túm chặt lấy nó, người thông minh như cô sao có thế bán mạng cho ta được?”

Gương mặt Đạp Tuyết hiện lên vẻ chán ghét, cô ta cúi đầu, dường như đang suy nghĩ đắn đo về những gì gã vừa nói.

Gã đàn ông lại tiếp: “Thôi, nghe nói cái thứ ngọc lưu ly đó cực kỳ quý giá, là đồ vật của Quan Nội Hầu Hứa Công, người phàm cũng khó mà tranh giành, bây giờ tất cả đã bị đám man di Bắc Cương mua hết rồi. Ta cũng không cần cô lấy ngọc lưu ly, những cũng phải nghĩ cách lấy được phương pháp chế tạo gạch xanh chứ? Đừng có nói với ta, cô hầu hạ bên cạnh Liễu Hi bao nhiêu năm thế mà cái này cũng không làm nổi.”

Đạp Tuyết mím môi, trong mắt hiện lên vẻ đấu tranh, dường như đang rất lưỡng lự. Một lúc sau cô ta nói: “Ta sẽ cố hết sức, nhưng không dám bảo đảm chắc chắn sẽ lấy được. Ngươi cũng biết Liễu Hi là một người cực kỳ cảnh giác, cậu ta không tin ai khác ngoài bản thân mình, cho dù là ta cũng không thể tiếp xúc được toàn bộ bí mật của cậu ta. Có lẽ phương pháp chế tạo gạch xanh bị cậu ta giấu ở một nơi bí mật, ta chỉ có thể nói sẽ cố gắng… Cứ thế đi, nửa năm sau ngươi hẵng đến…”

“Nửa năm?” Giọng gã đàn ông đột nhiên cao vút lên.

Đạp Tuyết cười lạnh: “Nửa năm là căng lắm rồi, Liễu Hi giờ đã không phải là tên nhóc dễ lừa như trước nữa, cậu ta tinh ranh như một con cáo già, chỉ cần hơi khác thường một chút là sẽ bị cậu ta nghi ngờ. Nếu ta bị lộ thì coi như quân cờ nằm vùng cuối cùng bên cạnh cậu ta đi tong. Sau này ai sẽ truyền tin cho các ngươi? Tầm Mai đã bị xúi giục làm phản rồi, đừng mong cô ta có thể làm việc cho các ngươi.”

Gã đàn ông do dự, gã cảm thấy nửa năm quá lâu.

Đạp Tuyết lại nói: “Bây giờ cậu ta đi đâu cũng không đưa ta theo, phủ huyện lệnh bình thường canh phòng rất nghiêm ngặt. Nếu không phải lần này cậu ta xuất chinh thì ta nào có cơ hội liên lạc với ngươi? Nửa năm đã căng lắm rồi, nếu ngươi ngại lâu quá thì tự đi mà tìm một quân cờ khác!”

Gã đàn ông suýt chút nữa bị Đạp Tuyết làm cho nghẹn họng. Nếu dễ dàng sắp xếp mật thám vào như thế thì bao nhiêu năm nay đâu chỉ có mỗi hai người Đạp Tuyết và Tầm Mai?

Tầm Mai thì đã chạy theo Liễu Hi, lấy chồng bỏ cuộc chơi rồi. Cũng may Tầm Mai không biết tin tức quan trọng gì, bằng không sao có thể để cô ta sống được? Nhưng Đạp Tuyết này lại khác, cô ta ác độc tàn nhẫn, đã giúp bọn họ làm không ít chuyện quan trọng.

Nhân tài khó nuôi, mà nhân tài có thể qua mắt được Liễu Hi lại càng khó chiều.

Tuy rằng Liễu Xa đau buồn chán nản vì người vợ yêu quý sớm qua đời, nhưng ông ta không hề buông lỏng quản lý và “dọn dẹp” hậu viện. Bao nhiêu nội gián đều bị ông ta ầm thầm xử lý sạch sẽ, tên nào cũng chết vô cùng thê thảm, thủ đoạn giết người vô cùng độc ác.

Rõ ràng là ông ta đang xả cảm xúc trước cái chết của vợ lên đám nội gián.

Cho dù sau này Liễu Xa đến quận Hứa thì Liễu phủ cũng có Cổ Trăn và Bạch Điệp trấn giữ, kín kẽ đến mức một giọt nước cũng không lọt.

Để giữ được hai quân cờ này gã ta đã tốn rất nhiều công sức.

Bây giờ bảo gã vứt bỏ Đạp Tuyết, gã không chịu.

Gã chỉ đành nghiến răng chấp nhận: “Được, ta cho cô nửa năm, nhất định phải lấy được phương pháp chế tạo gạch xanh.”

Đạp Tuyết gật đầu, vẻ lạnh lùng dịu đi đôi chút. Cuối cùng cô ta do dự hỏi: “Em gái ta bây giờ sống thế nào?”

Gã đàn ông khó chịu nói: “Sướng không khác gì công chúa đâu.”

“Thế thì tốt.” Vẻ mặt của Đạp Tuyết âm u, nhưng lại thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Gã đàn ông kia lại hỏi: “Trong Liễu phủ thực sự không còn đứa con gái nào khác à?”

Vẻ mặt Đạp Tuyết không thay đổi: “Không có, chẳng phải đứa thứ nữ duy nhất đã bị Liễu Xa gả cho hoàng thất sao?”

Gã đàn ông lẩm bẩm một câu rồi cầm cái túi nhỏ Đạp Tuyết ném cho gã rời khỏi nơi này. Trước khi đi gã ta vẫn không quên nhắc: “Đạp Tuyết, chúng ta quen biết nhau đã mười mấy năm rồi, cả ta và cô đều hiểu rõ, đừng có phạm sai lầm ngu ngốc như Tầm Mai. Chúng ta phải trung thành với chủ nhân thì sau này mới có cuộc sống yên ổn được. Nhớ cho kỹ, chúng ta đều là con chó ngoan của chủ nhân. Bà ấy bảo chúng ta sủa, chúng ta mới được sủa, còn không thì chính là chó điên cắn càn. Cô đừng có mà bị thằng nhóc Liễu Hi đó lung lạc đấy nhé…”

Gã đàn ông nói xong rồi chui vào bụi cỏ.

Gió đêm thổi qua, màn đêm che giấu biểu cảm lạnh lùng kỳ quái trên mặt Đạp Tuyết.

“Chủ nhân của ta à? Ai nói ta trung thành với chủ nhân của ngươi hay tên Liễu Hi gì đó chứ…”

Một lúc sau giọng nói châm chọc tản ra rồi biến mất trong làn gió đêm. >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.