Chinh Phục Dị Giới

Chương 3: Ta mang các ngươi đi giết người




Tào Á Tinh nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói:

– Người này tuy rằng chỉ có tu vị Võ Tôn nhất tinh, nhưng có chút át chủ bài, tương đối khó giải quyết. Hơn nữa ta và hắn từng gặp mặt một lần, coi như là cố nhân, không đành lòng khiến hắn táng thân nơi đây, nhưng hắn tự tiện xông vào Huyết Thần Cung ta, trái với quy củ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thực khiến ta khó xử ah. Mong rằng Vũ trưởng lão và chư vị thành viên trưởng lão đoàn giúp ta giải quyết nan đề.

– Thì ra là thế, tiểu tử này chỉ có tu vị Võ Tôn, ta thấy hắn một thân nhuệ khí mười phần, máu huyết trong cơ thể khẳng định rất bổ dưỡng, vừa vặn cho huyết nô của ta ăn

Vũ trường lão mặt mày méo mó cười cười, nhe răng cười nói:

– Tào trưởng lão, vậy ta cũng không khách khí.

Tào Á Tinh lạnh nhạt nói:

– Xin cứ tự nhiên, bất quá hắn cũng có chút thủ đoạn, Vũ trưởng lão ngàn vạn chớ khinh thường.

– Ha ha, đa tạ nhắc nhở.

Vũ trưởng lão nào để ý đến loại nhắc nhở này, cười lớn chụp một chưởng tới Lý Vân Tiêu nói:

– Kính dâng ra một thân máu huyết cho ta đi, đây là vinh dự lớn lao của ngươi đấy.

Cường giả Võ Tôn bốn phía đều lộ ra vẻ hâm mộ, có thể luyện hóa máu hueyét toàn thân một gã Võ Tôn, cũng là kỳ ngộ khó được, bởi vì Võ Tôn đối với bọn họ mà nói không phải dễ dàng đánh chết như vậy. Đối phương đánh không lại một lòng cầu thì cũng rất khó giết chết, nhưng giờ phút này thần thức tất cả mọi người đều đã tập trung vào Lý Vân Tiêu, hắn chỉ có chạy đằng trời.

Lý Vân Tiêu im lặng nói:

– Sao người Huyết Thần Cung các ngươi đều một đức hạnh thế, máu của ta ngươi muốn,vậy thì tới lấy là được.

Hai tay của hắn kết xuất một ấn quyết cổquái, chỗ mi tâm phát ra một tiếng vang lên, Phượng Hoàng Thần hiển hỏa ra, đốt tới Vũ trưởng lão đang lộ vẻ mặt hứng thú xông tới kia.

– Thì ra là khống hỏa nhân, còn không phải là hỏa diễm bình thường, quả nhiên thật sự có tài.

Vũ trưởng lão hai tay nhanh chóng kết ấn, một cái huyết sắc khô lâu vặn vẹo hình thành sau lưng hắn, mơ ra ̉ miệng lớn dính máu táp tới ngọn lửa kia:

– Huyết nô này của ta có thể áp chế và thôn phệ tất cả nguyên tố, hắc hắc, ngươi quả nhiên là đại bổ của nó a!

Huyết nô kia một ngụm liền nuốt Hỏa Phượng vào, cả thân thể liền ngưng trệ vài giây trên không trung.

“Phanh ”

Không chút chần chừ, huyết nô lập tức nổ bung, trong hai mắt Hỏa Phượng ẩn ẩn lóe ra nộ khí, thoáng cái đã xoáy lên đám mây đầy trời, đốt cả bầu trời thành một mảnh đỏ thẫm, chạy như bay mà xuống, những nơi đi qua toàn bộ đều là đại hỏa hừng hực.

– Ah.

Vũ trưởng lão thống khổ quát to một tiếng, huyết nô tâm thần tương tu vào thời khắc này đã triệt để bạo vong, hoàn toàn biến mất rồi.

Cái chết của huyết nô khiến tâm thân hắn chấn động, tâm mạch đã bị hao tổn, hắn kinh hồn bất định lộ ra vẻ sợ hãi, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, huyết nô của hắn cơ hồ là tồn tại bất tử bất diệt, chỉ cần mình còn một ngụm máu là có thể phục sinh nó, nhưng lần này..., hoàn toàn biến mất rồi, không cảm giác được bất luận khí tức này nữa, cái này... Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Mắt thấy Phượng Hoàng đốt xuống, hắn lúc này mới cảm thấy vô cùng nguy hiểm, kinh sợ quát:

– Mọi người cùng nhau ra tay, giết hắn đi

Người còn lại cũng khiếp sợ dưới cơn nổ tung kia, nhưng nghe được tiếng hô to của Vũ trưởng lão đều nhao nhao không nói hai lời đã đánh ra các loại tuyệt chiêu, trong lúc nhất thời huyết quang trùng thiên vây tới Lý Vân Tiêu.

Trong lòng Tào Á Tinh cũng nhấc lên cơn sóng gió động trời, huyết nô của Vũ trưởng lão rất mạnh, coi như là hắn chống lại, sợ rằng cũng phải phế hết công phu mới có thể chiến thắng, mà Lý Vân Tiêu lại hời hợt thủ thẳng, giờ phút này đối mặt với sự liên thủ của hơn mười tên Võ Tôn cũng không hề có chút bối rối.

– Các ngươi cũng tới thử hương vị Đại Phong Xa của ta đi.

Lý Vân Tiêu cười ha hả, hai tay đột nhiên nắm chặt, hai cổ Thái Cổ Cương Phong gào thét tản ra, như hai cái máy xay cự đại chuyển động hai bên trái phải hắn, ép tới trên người Võ Tôn ở bốn phía, huyết quang đầy trời bị thôn phệ hết.

– Cái gì?

Vũ trưởng lão đột nhiên hô to nói:

– Nguyên tố chi lực của hắn quá mức cổ quái cường đại, mọi người đừng dùng máu huyết, trực tiếp dùng lĩnh vực điệp gia, đánh chết hắn đi.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, dẫn đầu tản ra lĩnh vực chi lực, trấn áp tới trên người Lý Vân Tiêu.

Thủ đoạn cường đại nhất của Võ Tôn chính là lĩnh vực Bát Hoang cảnh, mô phỏng quy tắc, đáng giả phi mỹ.

Suy nghĩ của Vũ trưởng lão hết sức chính xác, nhiều lực lượng Võ Tôn như vậy điệp cộng lại, mặc dù là Võ Đế nhất tinh cũng rất khó thoáng cái đột phá, chỉ cần trấn áp Lý Vân Tiêu vài phần thậm chí vài giây đồng hồ, cũng đủ để diệt sát hắn rồi.

Thoáng cái huyết nộ đều đã bị mọi người thu về, các loại lĩnh vực chi lực không ngừng kéo dài tới, không khí trở nên ngưng trọng dị thường, tựa hồ muốn cứng lại thành sắt thép, trở nên vô cùng cứng rắn, tùy tiện hoạt động gân cốt một chút cũng cần hao phí khí lực rất lớn.

Mà không gian chỗ Lý Vân Tiêu càng bị tầng tầng điệp gia bắt đầu vặn vẹo, tùy thời đều có thể sụp đổ.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu rốt cục khẽ biến rồi, giờ phút này lực lượng không gian đè ép tới hắn nặng như mấy tòa núi cao, ép tới khiến trên thân thể nổi lên từng đạo Minh Nguyệt thần mang, hắn dù sao chỉ là Võ Tôn nhất tinh, khi tất cả người vứt bỏ võ kỹ, mà chọn dùng phương pháp ngốc nhất này thì hắn ngược lại liền lộ ra vẻ khó khăn.

– Ha ha, dốc hết sức hàng thập hôik.

Trong mắt Vũ trưởng lão lộ ra vẻ đại hỉ, kích động nói:

– Tia sáng này... Chẳng lẽ là thể chất đặc thù? Ha ha, buôn bán lời, kiếm lợi lớn rồi, huyết nô tổn thất có thể luyện về, thể chất đặc thù chính là thứ muôn vàng khó cầu a, tiểu tử, ngươi diệt đi huyết nô của ta, vậy thì dùng chính ngươi làm huyết nô của ta đi.

Hắn lấy ra một cây cờ xí, trực tiếp huy sái trên không trung, có chỗ khác với Tào Á Tinh, nhưng hình thể cũng rất lớn, huyết hải đầy trời lập tức dũng mãnh lao tới Lý Vân Tiêu , muốn thôn phệ hắn vào trong đó.

Lý Vân Tiêu ánh mắt dần dần lạnh lên, lạnh giọng nói:

– Chỉ chơi đùa với ngươi chút thôi, không ngờ lại càng ngày càng có lực.

Toàn thân hắn biến thành lôi điện xanh nhạt , đột nhiên hóa thành một đạo điện quang lao như bay tới, “Phanh” một tiếng liền phá vỡ huyết hải, lao lên không trung.

– Cái gì? Nhiều lĩnh vực điệp gia như vậy vậy mà không trói được hắn sao?

Tào Á Tinh sắc mặt đại biến, mồ hôi lạnh chảy xuống đầm đìa, nghĩ đến mình lúc trước còn có ý niệm ngu xuẩn muốn thi triển ra át chủ bài đánh một trận với đối phương, hiện giờ lại cực kỳ hoảng sợ, nội tâm của hắn vô cùng trầm trọng và không nghĩ ra, đối phương rốt cuộc tu luyện thế nào? Vậy mà lại biến thái như vậy.

– Hắn... Hắn muốn làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.