Chính Lăng Vương Phi

Chương 27: Tìm người không gặp




Cuối cùng Lục Thiếu Hoa đã hoàn thành công tác chuẩn bị. Đợi cho mấy người Lưu Minh Chương lần lượt ra về Lục Thiếu Hoa ra ngoài bãi cỏ ngoài biệt thự dạo chơi. Lục Thiếu Hoa rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm. Vẫn ngồi trên thảm cỏ, châm một mồi lửa, rút trong túi ra một điếu thuốc thương hiệu Mỹ, nhìn vô cùng thoải mái.

Trong khoảngthời gian vài ngày ngắn ngủi, tập đoàn Phượng Hoàng đã xảy ra rất nhiều chuyện. Lục Thiếu Hoa trong lòng phải chịu nhiều áp lực mà ít ai biết tới. Hiện tại, sau một thời gian ngắn, mọi chuyện đã được giải quyết tốt. Lục Thiếu Hoa làm sao lại không thể thở phào một hơi chứ.

Rút một điếu thuốc lá. Lục Thiếu Hoa vốn không nghiện thuốc lá nhưng lại rút ra một điếu. Sau khi rút điếu thuốc liền đứng dậy, phủi quần và trở về biệt thự. Ngay sau đó ngả lưng ra ghế sô pha và nghỉ ngơi, mắt nhắm hờ thưởng thức chút rượu vang.

Buổi tối, Tần Tịch Thần trở lại biệt thự với tâm trạng mệt mỏi, cũng không biết có phải vì giải quyết những khó khăn của Tập đoàn Phượng Hoàng hay không mà nhìn qua Tần Tịch Thần, thấy cô vô cùng mệt mỏi. Ngay lập tức liền xuống bếp, nấu ăn nhanh, cùng Lục Thiếu Hoa hưởng hương vị ngọt ngào của thức ăn.

Lục Thiếu Hoa đương nhiên là không có gì nhiều để nói. Sau khi ăn cơm tối xong, trở về phòng xem ti vi, sau đó đi tắm và chuẩn bị đi ngủ. Những ngày khó khăn làm Lục Thiếu Hoa mệt mỏi, hơn nữa trong lòng chịu đựng áp lực lớn, khiến thân thể và tâm trí hao tổn, mỏi mệt, hiện tại đã bình yên, vô cùng buồn ngủ.

Ngày đầu tiên Lục Thiếu Hoa ngủ sớm hơn Tần Tịch Thần. Tần Tịch Thần cũng giống như Lục Thiếu Hoa. Sau khi giải quyết xong một số văn kiện quan trọng liền nhẹ nhàng, cẩn thận chui vào trong chăn ôm Lục Thiếu Hoa ngủ một giấc thật ngon.

Có lẽ là nhớ ra rất nhiều sự việc. Sáng sớm hôm sau Lục Thiếu Hoa dậy sớm. Lúc hắn mở mắt, bầu trời là một mảng tối đen chưa hửng sáng. Ánh đèn bàn chiếu xuống nhìn rõ đồng hồ. Lục Thiếu Hoa mới bất dĩ vỗ vỗ đầu, lẩm bẩm nói
- Mới có năm giờ sáng, ài!

Nhưng mà, Lục Thiếu Hoa không biết, âm thanh nhẹ nhàng và cử động của hắn chui vào chăn ngủ tiếp cũng đủ đánh thức Tần Tịch Thần nằm bên cạnh. Chỉ thấy Tần Tịch Thần nhíu nhíu mày, mắt mơ màng nhìn thoáng thấy Lục Thiếu Hoa, nhìn đồng hồ treo trên tường, giọng nói lí nhí.
- Còn rất sớm, ngủ tiếp một chút nữa đi.

Thời gian còn rất sớm, nhưng tự nhiên tỉnh hẳn, không còn buồn ngủ nữa. Mặc dù Lục Thiếu Hoa cố gắng thế nào cũng không thể ép buộc thân thể bình yên đi vào giấc ngủ. Trong lòng không kìm nổi cơn tức giận. May mắn thay bên cạnh Tần Tịch Thần đang ngủ, Lục Thiếu Hoa lập tức có ý đồ, không khách khí, một tay ôm choàng lấy Tần Tịch Thần, tay kia còn xộc thẳng vào trong cái áo ngủ rộng thùng thình.

Vốn bị đánh thức, sự buồn ngủ của Tần Tịch Thần bị giảm đi một nửa. Hiện tại hay ho rồi, bàn tay Lục Thiếu Hoa lại không đứng đắn, cô làm sao có thể ngủ tiếp được chứ. Hơn nữa, hiện tại cô không còn là một người phụ nữ giữ thân như ngọc, bị Lục Thiếu Hoa vuốt ve, thân thể cũng có sự phản ứng lại.

Một ngày, một đêm hai người không có ngủ chung, tất nhiên cảm thấy ngọn lửa bùng cháy. Sáng sớm chính thức bốc hỏa, ước chừng một giờ sau mới dừng lại…
- Thế nào? Bụng có phản ứng gì không?

Lục Thiếu Hoa vừa thở hổn hển vừa hỏi.
- Đáng ghét!
Tần Tịch Thần được một trận xấu hổ, liếc mắt nhìn Lục Thiếu Hoa giận giữ, nói
- Có phản ứng cũng không có nhanh như vậy. Trước kia chúng ta… Chúng ta làm chuyện ấy đều trong chu kỳ an toàn, mà…Hiện tại thời gian đó qua đi cũng chưa được bao lâu, có phản ứng cũng chưa thể có biểu hiện nhanh như vậy được.

Mặc dù Tần Tịch Thần nói ngắt quãng nhưng Lục Thiếu Hoa nghe có thể hiểu ý Tần Tịch Thần muốn nói. Tần Tịch Thần muốn nói rằng, hai người cũng không tránh né khoảng thời gian ngoài chu kỳ an toàn. Trong khoảng thời gian đó cô có thể mang thai nhưng cũng không thể thấy biểu hiện mang thai nhanh như vậy được.
- Ồ!

Lục Thiếu Hoa kêu lên một tiếng khá lớn. Sau đó hắn nghiêm túc hỏi một câu.
- Hôm nay có là chu kỳ an toàn của em không?

- Làm sao thế?
Tần Tịch Thần cảm thấy câu hỏi của Lục Thiếu Hoa lạ hơn bình thường. Tuy nhiên khi tiếp xúc với vẻ mặt nghiêm túc của Lục Thiếu Hoa mới biết đó là một câu hỏi đứng đắn, sau đó thành thật trả lời.
- Hôm nay em đã qua chu kỳ an toàn.

- Thật không?
- Thật mà.

- Thế thì được rồi, làm lại một lần nữa, anh tranh thủ lần này bắn trúng mục tiêu, ha ha…
Lục Thiếu Hoa nói xong lời cuối cùng, thực sự không cười lên thành tiếng.

Đến lúc này, Tần Tịch Thần mới phát hiện, cô bị câu nói đứng đắn kia của Lục Thiếu Hoa lừa. Cô phải trả đũa Lục Thiếu Hoa một cách thích đáng. Trong lòng nổi cơn tức giận, hung hăng ném cho Lục Thiếu Hoa ánh nhìn coi thường, tay cũng nhanh chóng đẩy ngã Lục Thiếu Hoa phòng ngừa hắn có động tác tiếp theo. Sau đó mới nói nghiêm túc

- Để cho em đi làm chứ.
- Ha hả! Em có thể đến muộn một chút mà!
Lục Thiếu Hoa không đồng ý nói.

- Không được, hôm nay có chuyện quan trọng phải làm.
Tần Tịch Thần nói một câu nghiêm chỉnh, chỉ có điều khi nhìn thấy vẻ mặt tiếc nuối của Lục Thiếu Hoa, Tần Tịch Thần ngay lập tức hối hận. Nhiều lần sau khi nhìn thấy vẻ mặt tiếc nuối của Lục Thiếu Hoa, Tần Tịch Thần biết rằng sẽ có nảy sinh chuyện gì tiếp theo. Nhưng hôm nay thực sự có chuyện quan trọng, nếu chiều theo ý của Lục Thiếu Hoa một lần nữa thì có thể cả ngày cũng không đi làm, chỉ có thể đề nghị vòng vo.

- Hôm nay thực sự không được rồi, trong tập đoàn có nhiều việc chờ em tới xử lý, nếu không… Nếu không, để dành buổi tối đi, buổi tối… Em mặc cho anh muốn thế nào cũng được

Hôm nay là ngày tấn công toàn diện của Tập đoàn Phượng Hoàng. Làm Tổng giám đốc điều hành Tập đoàn Phượng Hoàng quả thực có rất nhiều chuyện phải làm. Lục Thiếu Hoa cũng vậy, chuyện của hắn không nhiều lắm, nhưng trong sáng nay phải gọi điện thoại một lần nữa hỏi lại công tác chuẩn bị mới có thể yên tâm. Lục Thiếu Hoa cũng sẽ rất bận rộn.

- Em nói, ồ, buổi tối mặc sức chiến đấu, ồ…
Lục Thiếu Hoa vui vẻ nói.

- Biết anh mà, đáng ghét…
Tần Tịch Thần thấy hơi tiếc nuối. Tuy nhiên trong lòng cảm giác có chút ngọt ngào.

Một trận lăn qua lăn lại trong phòng riêng, không biết rằng đã nửa giờ trôi qua, lúc này sắc trời cũng đã sáng dần lên. Tần Tịch Thần lấy lại tinh thần, sau đó phát hiện ra bây giờ đã hơn bảy giờ, vội vàng rời giường, rửa mặt, sau đó đi làm bữa sáng.

Lục Thiếu Hoa cũng vậy, không nằm thêm nữa mà bước ra khỏi giường, rửa mặt, chờ tới buổi tối hưởng thụ.

Tám giờ sáng, Tần Tịch Thần đã tới Tập đoàn Phượng Hoàng còn Lục Thiếu Hoa ăn bữa sáng. Thảnh thơi ngồi trên nghế sô pha, trong tay cầm một ly sữa lạnh đầy, mở TV sang kênh Phượng Hoàng, âm thanh rất nhỏ, vừa uống sữa lạnh, vừa xem TV, vừa gọi điện thoại.

Thời tiết này vốn không có phù hợp uống sữa lạnh, nhưng nhiều năm có thói quen như vậy, Lục Thiếu Hoa đã quen rồi. Mặc kệ thời tiết có lạnh tới đâu, mỗi ngày đều không thể thiếu một ly sữa lạnh. Cũng may thời tiết Hồng Kông không lạnh như ở Miền Bắc, uống ly sữa lạnh cũng không có vấn đề gì.

- Bên kia công việc bố trí tốt không?
Lục Thiếu Hoa vừa uống xong ngụm sữa cũng là lúc điện thoại được kết nối. Lục Thiếu Hoa trực tiếp hỏi.

- Tất cả đều được bố trí rất tốt.
Chử Lỗi không nói nhiều, chỉ đáp lại Lục Thiếu Hoa một câu, sau đó bổ sung thêm một câu

- Việc bố trí sản xuất máy tính cấu hình cao vừa mới bắt đầu, tôi đã trực tiếp đặt hàng các loại nguyên liệu qua mạng, cố gắng sản xuất ra một máy vi tính cấu hình cao bậc nhất.

Người cùng trò chuyện với Lục Thiếu Hoa không phải ai khác, chính là người nắm quyền căn cứ Tập đoàn Phượng Hoàng - Chử Lỗi. Chử Lỗi ngày hôm qua được Trần Quốc Bang truyền đạt ý của Lục Thiếu Hoa, sau khi xem qua danh sách bố trí máy tính cấu hình cao y cũng hiểu được ý tứ của Lục Thiếu Hoa. Tuy rằng theo y thì bây giờ mới bắt đầu sản xuất là hơi muộn, nhưng có thể càng nhanh càng tốt, ít nhất cũng có thể giành được một ít thị phần trên thị trường.

Đúng là, quan điểm của Chử Lỗi và Lục Thiếu Hoa là bất đồng với nhau. Y không nghĩ rằng chi nhánh Phượng Hoàng bên kia sản xuất toàn máy tính cấu hình cao mục đích là ngăn chặn các nhà sản xuất máy tính của Mỹ, mà đang lầm rằng Lục Thiếu Hoa đang muốn cứu vãn một chút.

Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng không biết Chử Lỗi nghĩ như thế nào, cho dù có biết Lục Thiếu Hoa cũng không có nói ra, chỉ biết cười trừ.

- Dốc sức sản xuất đi, nếu cần thiết có thể cho công nhân làm thêm giờ, có thể sản xuất bao nhiêu liền sản xuất bây nhiêu, ừ, không giới hạn số lượng, tới khi nào sản xuất được một số lượng nhiều nhất định, em sẽ gọi điện thoại tới cho anh.

- Được
Chử Lỗi nghiêm túc nói.

Lục Thiếu Hoa cũng không có nói thêm gì nữa, mọi việc hẳn đã rõ ràng. Chương trình quảng cáo cho QQ bên kia đã chuẩn bị tốt, Lục Thiếu Hoa không có điều gì phải lo lắng. Chấm dứt cuộc trò chuyện với Chử Lỗi liền gọi điện thoại tới văn phòng Tần Tịch Thần.

- Ăn xong bữa sáng chưa?
Tần Tịch Thần cầm điện thoại lên, câu đầu tiên hỏi như đang nói chuyện ở nhà.

Tại sao Tần Tịch Thần lại hỏi như vậy. Lý do bởi vì Lục Thiếu Hoa thường ăn bữa sáng rất lâu, có khi ăn bữa sáng lâu tới nửa tiếng đồng hồ. Hôm nay cũng như vậy, sau khi Tần Tịch Thần ăn sáng xong và đi làm, Lục Thiếu Hoa vẫn còn ăn chưa được một nửa.

- Ăn xong rồi
Lục Thiếu Hoa trả lời, sau đó âm thanh trở nên nghiêm túc, đi vào chủ đề chính:
- Tập đoàn bên kia chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?

- Đã chuẩn bị sẵn sàng, Phạm Tiểu Tuyên đã liên hệ với bạn học của cô ấy từ đêm qua, à, buổi sáng hôm nay ở Mỹ truyền bá tin tức cho Tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta. Các tin tức có hại chúng ta trình lên pháp viện tối cao, nên hiện tại có mấy nhà truyền thông đứng ngồi không yên muốn cùng chúng ta hòa giải ở bên ngoài.

Tần Tịch Thần nói ra tin mới nhất một cách chi tiết.
- Tốt
Lục Thiếu Hoa khen ngợi một câu rồi nói tiếp
- Trước hết, thương lượng với từng người một sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Do đó phải tập hợp lại để nói, ừ, phải tìm một người có khả năng đàm phán tốt để thương thảo cùng những người đó, khiến chúng ta tranh thủ thêm nhiều điểm có lợi.

- Tổng giám đốc Hứa là một cao thủ đàm phán, em đề nghị hãy cử anh ấy đi thương thảo.
Tần Tịch Thần đề nghị.

- Đồng ý, tuy nhiên em phải nói cho anh ấy biết mục đích của anh để anh ấy đàm phán, nói năng phải chừng mực.
Lục Thiếu Hoa đồng ý cũng không quên dặn dò một câu.

- Ừ, em sẽ gọi điện thoại cho anh ấy.
Nói xong, Tần Tịch Thần dừng một lúc rồi nói:
- Vấn đề về quảng cáo đang được tiến hành, dự tính cuối chương trình có chiếu một vài cách thức quảng cáo, tới lúc đó sàng lọc lại một lần nữa, tất cả sẽ không có vấn đề gì.

- Tốt
Lục Thiếu Hoa phấn khởi khi mọi chuyện đều thuận lợi. Tuy nhiên, nói tới công tác quảng cáo, Lục Thiếu Hoa nhớ tới một việc, không thể không mở miệng nói.

- Giao cho anh ấy một nhiệm vụ, một phầm mềm giải trí trên mạng internet có tên là QQ, ừ, nếu không am hiểu về chức năng của phần mềm QQ có thể cử người sang Thâm Quyến tìm hiểu, sau khi hiểu biết rõ ràng hãy trình bày quảng cáo.

Chưa hết, sau khi nói xong, Lục Thiếu Hoa lại nói thêm một câu
- Về chuyện phần mềm giải trí QQ không phải vội vàng, có thể bố trí trong vòng ba ngày là được.

- Vâng, em sẽ bố trí
- Tốt lắm, em vội không, trưa về nhà chứ?

- Vâng.
Kết thúc câu chuyện với Tần Tịch Thần, Lục Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm. Mọi việc đều đã được chuẩn bị, có thể nói Tập đoàn Phượng Hoàng đã chuẩn bị sẵn sàng, tiếp theo chờ ngày trình diễn trò hay thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.