Chỉnh Cổ

Chương 10




Tôi phun nắm dâu khỏi miệng, lấy vạt áo lau sạch lưỡi để chắc chắn không còn chút nước quả nào trong mồm. Peeta kéo tôi lại hồ, cả hai cùng súc miệng và ngã vào lòng nhau.

“Cậu không nuốt chút nào đó chứ?” tôi hỏi cậu.

Peeta lắc đầu. “Thế còn cậu?”

“Nếu nuốt thì tớ đã chết từ lâu rồi,” tôi nói. Tôi thấy cậu mấp máy môi trả lời, nhưng không thể nghe thấy gì giữa tiếng hò reo của đám đông ở Capitol đang được phát trực tiếp qua loa.

Chiếc phi thuyền xuất hiện trên không và hai chiếc thang hạ xuống, nhưng tôi không thể để Peeta tự đi. Tôi vòng một tay qua hông, dìu cậu và từng người một bước lên bậc thang đầu tiên. Một dòng điện ngay lập tức giữ chân chúng tôi nguyên vị trí. Chiếc thang được rút lên và tôi thấy may, vì tôi không chắc Peeta có thể tự leo hết đoạn đường hay không. Và bởi vì hai mắt đang nhìn xuống, tôi thấy trong khi tay chân bọn tôi bị dòng điện làm cho tê liệt, máu từ chân Peeta vẫn cứ thế chảy. Đúng như tôi lo lắng, ngay khi cánh cửa đóng sau lưng chúng tôi và dòng điện ngưng lại, cậu đổ vật xuống sàn, bất tỉnh.

Tôi nắm chặt vạt áo của Peeta tới mức khi người ta đưa cậu đi, trong tay tôi vẫn còn một nắm sợi vải đen. Các bác sĩ trong bộ đồ trắng vô trùng, đeo khẩu trang và bao tay, đã chuẩn bị sẵn sàng và bắt tay vào việc. Peeta nhợt nhạt vẫn nằm trên chiếc bàn bằng bạc, với những ống dẫn và dây rợ vắt qua người, trong khoảnh khắc tôi chợt quên rằng Đấu trường đã kết thúc, và tôi nhìn họ như những kẻ thù mới, một bầy mút được tạo ra để giết Peeta. Tôi thất thần nhào tới cậu, nhưng người ta ngăn lại và đẩy tôi sang một phòng khác, với lớp cửa kính ngăn cách hai chúng tôi. Tôi đập thình thịch vào cửa, gào lên. Tất cả đều bỏ mặc tôi, trừ một vài người phục vụ Capitol xuất hiện sau lưng mời tôi uống chút đồ.

Tôi ngồi vật xuống sàn, dán mắt vào cánh cửa, thẫn thờ nhìn chiếc cốc pha lê trên tay. Đá lạnh, nước cam ép, một ống hút với lớp diềm màu mè. Trông nó mới lạc lõng làm sao, trong bàn tay đẫm máu, dơ dáy, với những ngón tay cáu bẩn và những vết cào xước. Mặc dù nhỏ dãi trước mùi nước ép, tôi đặt nó cẩn thận xuống sàn, không tin vào bất cứ gì quá sạch sẽ và đẹp đẽ.

Qua lớp kính, tôi thấy đám bác sĩ đang luống cuống với Peeta, mày họ căng lại vì tập trung cao độ. Tôi thấy một dòng dung dịch chảy qua những chiếc ống. Tôi nhìn vào một bảng các tín hiệu và đèn chớp, mà với tôi vốn chẳng có ý nghĩa gì. Tuy không dám chắc, nhưng tôi nghĩ tim cậu đã ngừng đập hai lần.

Tôi nhớ lại một lần ở nhà, khi người ta mang đến một người bị dập nát hết hy vọng trong một vụ nổ hầm mỏ, hay người phụ nữ đã đau đẻ đến ngày thứ ba, hay thằng bé đói lả đang quằn quại vì viêm phổi, nét mặt của mẹ và Prim lúc đó cũng giống họ. Đó là lúc để chạy trốn vào rừng, ẩn náu giữa những ngọn cây cho đến khi người bệnh đã chết một lúc lâu và ở một chỗ khác trong khu Vỉa than, đang vang lên tiếng quai búa làm áo quan. Nhưng bây giờ tôi vẫn mắc kẹt ở đây, vừa bị kẹt trong bốn bức tường của chiếc phi thuyền, vừa bởi lần này tôi đứng đây với người tôi thương yêu đang chờ chết. Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy họ, những người thân của bệnh nhân, đứng quanh chiếc bàn bếp nhà tôi và tôi nghĩ, Tại sao họ không rời đi? Tại sao họ lại ở đây và đứng nhìn?

Và bây giờ tôi đã hiểu. Bởi vì họ không còn lựa chọn nào khác.

Tôi giật nảy người khi bắt gặp ai đó đang nhìn mình chằm chằm, chỉ cách tôi vài xăng ti mét. Hóa ra đó là gương mặt của tôi trong gương. Đôi mắt hoang dại, hai má hóp sâu, đầu tóc rối bù. Điên dại. Hung dữ. Mất trí. Thảo nào, ai cũng giữ khoảng cách với tôi.

Sau đó, chiếc phi thuyền hạ cánh xuống nóc Trung tâm Huấn luyện. Họ mang Peeta đi nhưng vẫn để tôi lại sau lớp cửa. Tôi húc mình vào mặt kính, kêu gào, và tôi vừa thấy thấp thoáng một mái đầu màu hồng - hẳn là Effie, bà ấy đến để giải cứu tôi - thì một mũi tiêm đâm vào lưng tôi.

Khi vừa tỉnh lại, lập tức tôi cảm thấy sợ phải di chuyển. Toàn bộ trần nhà sáng rực màu vàng dịu. Tôi nhìn xung quanh và nhận ra trong phòng chỉ có duy nhất chiếc giường. Không thấy cửa ra vào và cửa sổ. Căn phòng có mùi vô trùng hăng hắc. Trên tay phải tôi là mấy cái ống dẫn, cắm vào bức tường bên cạnh. Tôi trần như nhộng, mặt ga giường chạm vào da thịt tôi mềm mại. Tôi ngập ngừng nhấc cánh tay trái ra khỏi chăn. Bàn tay không chỉ được rửa sạch sẽ, mà những móng tay cũng được cắt tỉa thành hình ô van đều đặn, những vết sẹo phỏng đã bớt lồi lên. Tôi rờ tay lên má, lên môi, lên vết sẹo co rúm phía trên mày, vuốt mái tóc bóng mượt, và tôi bỗng rùng mình. Thật lạ, tôi nghe thấy tiếng tóc lạo xạo bên tai trái. Không, đó không phải ảo giác. Tôi đã nghe được trở lại.

Tôi cố gượng dậy, nhưng bị giữ chặt bởi chiếc đai rộng thắt qua hông, khiến tôi không thể rướn người dù chỉ vài xăng ti mét. Tôi hoang mang khi nghĩ đến việc mình đang bị giam cầm. Trong lúc tôi cố nhón người và luồn qua chiếc đai thì một phần bức tường trượt ra và cô gái Avox tóc đỏ mang khay đồ ăn vào. Thấy cô, tôi thở phào và không cố trốn thoát nữa. Tôi muốn hỏi cô hàng triệu câu hỏi, nhưng lại e việc tỏ ra thân mật sẽ làm hại cô. Rõ ràng tôi đang bị canh chừng rất kỹ. Cô đặt chiếc khay trên đùi tôi và nhấn vào thứ gì đó giúp đẩy lưng tôi lên, tạo thành tư thế ngồi. Trong lúc cô sửa lại gối, tôi đánh bạo hỏi một câu. Tôi nói to, rõ hét mức có thể với cái giọng khàn khàn của mình, để tỏ ra không có gì là bí mật. “Peeta có qua khỏi không?” Cô gật đầu, và khi cô đưa chiếc thìa, tôi cảm nhận được sự ấm áp của tình bạn.

Tôi nghĩ, cô đã không mong tôi chết. Và Peeta đã qua khỏi. Tất nhiên. Với tất cả phương tiện đắt tiền ở đây. Tuy vậy, trước đó tôi vẫn chưa dám chắc.

Khi cô gái Avox bước ra và cánh cửa khép lại không một tiếng động, tôi nuốt nước bọt nhìn sang chiếc khay. Một tô nước thịt trong, một phần nhỏ nước xốt táo, và một ly nước lọc. Chỉ thế này thôi sao? Tôi tức tối. Chẳng lẽ bữa tối mừng tôi trở về lại không được vừa mắt hơn một chút ư? Nhưng tôi nhận ra, để ăn hết bữa ăn sơ sài trước mặt tôi cũng không phải dễ. Dạ dày của tôi có vẻ đã co lại bằng hạt dẻ và tôi tự hỏi mình đã mấy ngày không ăn, bởi tôi từng giải quyết gọn ghẽ một bữa sáng kha khá vào buổi sáng cuối cùng ở Đấu trường. Người ta luôn dành một vài ngày sau cuộc đấu cho đến trước lễ ra mắt người chiến thắng, để có thể đẩy lùi sự đói ăn hay làm lành những vết thương tật của đấu thủ. Ở một nơi nào đó, Cinna và Portia đang phải thiết kế trang phục để tôi xuất hiện trước công chúng. Haymitch và Effie đang phải chuẩn bị một bữa tiệc cho những người tài trợ của chúng tôi, cân nhắc lại những câu hỏi cho buổi phỏng vấn cuối cùng. Ở nhà, Quận 12 có lẽ đang náo động bởi người ta đang tổ chức lễ mừng công cho Peeta và tôi, bởi người cuối cùng chiến thắng đã cách đây gần ba mươi năm.

Về nhà! Prim và mẹ tôi! Gale! Ngay cả cái ý nghĩ về con mèo già nhếch nhác của Prim cũng khiến tôi mỉm cười. Tôi sắp được về nhà!

Tôi muốn ra khỏi chiếc giường này. Đi tìm Peeta và Cinna, để biết thêm về mọi thứ đang diễn ra. Tại sao lại không nhỉ? Tôi thấy điều này bình thường. Nhưng khi vừa định rút người khỏi chiếc đai, tôi cảm giác một thứ chất lỏng lạnh lẽo được tiêm từ đường ống vào người và ngay lập tức tôi mất hết nhận thức.

Điều này lặp đi lặp lại một thời gian. Tôi tỉnh dậy, ăn, và mặc dù kiềm chế cái ý định trốn khỏi giường, tôi vẫn bị tiêm bất tỉnh. Đầu óc tôi cứ tranh tối tranh sáng, liên miên, và lạ lẫm. Cô gái Avox tóc đỏ vẫn chưa quay trở lại sau khi đem đồ ăn đến. Những vết sẹo của tôi đã biến mất, hay là tôi đang tưởng tượng? Hay hình như tôi đang nghe có tiếng đàn ông gào thét? Không phải bằng giọng Capitol, mà bằng một âm sắc thô hơn, ở nơi quê nhà. Và tôi không thể gạt đi cái cảm giác mờ ảo, dễ chịu rằng có ai đó đang canh chừng giấc ngủ cho tôi.

Rồi cuối cùng tôi cũng tỉnh lại, không còn thứ gì cắm trên tay phải. Chiếc đai vòng quanh hông đã được tháo ra và tôi muốn đi đâu cũng được. Tôi cố ngồi dậy nhưng dừng lại khi thấy tay mình. Làn da láng mịn và hồng hào. Không chỉ những vết sẹo ở Đấu trường biến mất không dấu tích, mà cả những vết của những năm săn bắn cũng vậy. Trán tôi mịn màng như vải xa tanh, và khi tôi lần tìm vết phỏng ở bắp chân thì cũng chẳng thấy bất cứ dấu vết gì còn sót lại.

Tôi rút chân ra khỏi giường, lo lắng khi đứng dậy trên hai chân bị thương, nhưng chúng đã khỏe khoắn và vững vàng trở lại. Tôi ngần ngại nhìn bộ quần áo nằm gọn dưới chân giường. Đó là bộ đồ mà tất cả đấu thủ phải mặc trong Đấu trường. Chăm chú nhìn như thể nó sắp cắn tôi bằng răng nanh cho đến khi nhớ ra rằng tôi phải mặc bộ đó, tất nhiên, để ăn mừng với cả đội.

Tôi thay quần áo trong chưa đầy một phút và trong khi đang sốt sắng thì bức tường trước mặt chợt kéo ra. Dù không thấy, tôi vẫn biết có cánh cửa trên tường. Tôi bước ra ngoài, một sảnh rộng, trống vắng và có vẻ không còn cánh cửa nào khác. Nhưng thật ra là có. Và hẳn Peeta phải ở sau một trong những cánh cửa ấy. Lúc này khi đã tỉnh táo và đang đi lại, tôi cảm thấy lo lắng mỗi lúc một nhiều về cậu. Peeta chắc ổn, cô gái Avox đã nói như vậy. Nhưng tôi muốn nhìn thấy cậu tận mắt.

“Peeta!” tôi gọi to, nhưng không ai trả lời. Tôi nghe thấy tên tôi vọng lại, nhưng không phải giọng cậu. Ban đầu, tiếng gọi ấy có vẻ cáu giận, nhưng sau đó lại tỏ ra háo hức. Là của Effie.

Tôi quay lại và thấy tất cả họ đang đợi trong một buồng lớn ở cuối sảnh - Effie, Haymitch và Cinna. Tôi chạy đến không do dự. Đáng lẽ một người chiến thắng nên tỏ ra kiềm chế hơn, mạnh mẽ hơn, đặc biệt khi biết cảnh đó sẽ bị ghi hình, nhưng tôi mặc kệ. Tôi chạy đến họ và ngạc nhiên khi thấy chính mình sà vào vòng tay Haymitch đầu tiên. Ông rỉ tai tôi, “Khá lắm, cháu yêu,” không có chút gì mỉa mai. Effie hình như đang rơi nước mắt, mải mê xoa mái tóc tôi, luôn miệng nói về chuyện bà ấy đã kể như thế nào với mọi người, rằng chúng tôi là những viên ngọc sáng. Cinna chỉ ôm tôi thật chặt và không nói gì. Rồi tôi để ý thấy Portia không có mặt và có linh cảm xấu.

“Portia đâu ạ? Cô ấy có ở chỗ Peeta không? Cậu ấy ổn chứ? Ý cháu là, cậu ấy còn sống chứ?” tôi vồn vã hỏi.

“Cậu ấy ổn. Chỉ là người ta muốn quay trực tiếp cảnh hai đứa gặp lại trong buổi lễ,” Haymitch nói.

“Ồ. Ra là thế,” tôi nói. Cái khoảnh khắc khủng khiếp khi nghĩ rằng Peeta không qua khỏi rồi cũng qua. “Cháu chỉ muốn thấy tận mắt.”

“Thôi nào, đi với Cinna. Anh ta sẽ chuẩn bị cho cháu,” Haymitch nói.

Thật nhẹ nhõm khi đi một mình với Cinna, cảm nhận vòng tay che chở của anh khoác trên vai tôi khi anh dẫn tôi thoát khỏi những máy quay, đi xuống thêm vài hành lang để đến thang máy đưa chúng tôi đến sảnh của Trung tâm Huấn luyện. Bệnh viện tôi vừa nằm ở sâu trong lòng đất, còn dưới cả phòng thể dục nơi các đấu thủ luyện tập thắt nút và ném lao. Những cửa sổ của căn sảnh tối như mực, ngoài ra còn có một đám vệ sĩ đang canh gác. Không ai thấy chúng tôi đi vào chiếc thang máy dành cho đấu thủ. Tiếng bước chân của chúng tôi vang rền trong không gian vắng vẻ. Và khi chúng tôi lên đến tầng mười hai, khuôn mặt của những đấu thủ sẽ không bao giờ trở về lại hiện về trong tâm trí tôi và tôi cảm giác có cái gì đó nặng trĩu tì chặt vào ngực.

Khi cửa thang máy mở, Venia, Flavius và Octavia sà vào tôi, nói chuyện liến thoắng và phấn khích đến nỗi tôi không thể nghe họ nói gì. Dù vậy, có thể hiểu tình cảm của họ. Họ thực sự hồi hộp muốn gặp tôi, và tôi cũng vui mừng khi thấy họ dù cảm giác này không giống như cảm giác muốn được thấy Cinna. Nó giống hơn với cảm giác hân hoan khi gặp lại bầy ba con thú cưng xoắn lấy mình sau một ngày khó nhọc.

Họ kéo tôi vào phòng ăn và tôi có một bữa tiệc thật sự - thịt bò nướng, đậu và bánh mì ổ mềm - dù khẩu phần ăn của tôi vẫn bị kiểm soát chặt chẽ. Bởi vì khi tôi hỏi thêm một suất nữa, họ không cho thêm.

“Không, không, không. Họ không muốn nhìn thấy cháu béo tốt trở lại trên sân khấu,” Octavia nói, nhưng khi bà bí mật dúi cho tôi một ổ bánh dưới gầm bàn, tôi biết là bà ấy đứng về phía tôi.

Mọi người trở về phòng tôi, và Cinna lánh đi một lúc trong khi đội chuẩn bị sửa soạn cho tôi.

“Ồ, họ thoa dầu bóng cả người em cơ à,” Flavius ghen tị. “Một làn da không tì vết.”

Nhưng khi nhìn tấm thân trần của mình trong gương, tôi mới thấy mình gầy rạc như thế nào. Ý tôi là, chắc chắn tôi đã khá hơn so khi vừa ra khỏi Đấu trường, nhưng tôi có thể thấy mấy cái xương sườn nhô ra.

Họ chỉnh nước tắm và sau khi tôi bước ra từ bồn, họ làm tóc, làm móng và trang điểm. Họ buôn chuyện liên hồi làm tôi gần như không phải trả lời, mà cũng tốt thôi, bởi tôi đang không có hứng nói chuyện lắm. Thật buồn cười, vì dù họ đang buôn chuyện về Đấu trường, họ chỉ nói về việc họ đã ở đâu, đã làm gì hay đã cảm thấy thế nào về một sự kiện xảy ra. “Tôi vẫn còn nằm trên giường!” “Tôi vừa nhuộm lông mày!” “Tôi thề là tôi suýt ngất!” Mọi thứ đều về họ, không hề liên quan đến những chàng trai cô gái đã bỏ mạng ở trường đấu.

Ở Quận 12, chúng tôi không đắm mình vào Đấu trường. Chúng tôi chỉ nghiến răng mà theo dõi, vì biết rằng phải trở về với công việc càng sớm càng tốt khi cuộc đấu kết thúc. Để không thấy khó chịu với đội chuẩn bị, tốt nhất tôi nên bỏ ngoài tai những gì họ nói.

Cinna trở lại, khoác trên tay một bộ đầm vàng giản dị.

“Anh đã thôi toàn bộ cái trò ‘Cô gái Lửa’ rồi chứ?” tôi hỏi.

“Em đoán xem,” anh nói và khoác nó lên người tôi. Ngay lập tức tôi nhận ra miếng đệm ở trước ngực tạo cho tôi ít nhiều đường cong, vốn đã mất đi sau nhiều ngày bị bỏ đói. Tôi đặt tay lên ngực và cau mày.

“Anh biết,” Cinna nói trước khi tôi kịp phản đối. “Nhưng Ban Tổ chức muốn thay đổi em bằng dao kéo. Haymitch đã tranh luận dữ dội với họ về chuyện này. Và đây là kết quả việc dàn xếp.” Anh ngăn tôi nhìn vào gương. “Chờ đã, đừng quên đôi giày chứ.” Venia giúp tôi đi một đôi xăng đan da đế bằng và tôi quay vào gương.

Tôi vẫn còn là “Cô gái Lửa”. Lớp vải mỏng tang bay phơ phất. Ngay cả những chuyển động nhẹ nhất trong không khí cũng khiến bộ đồ trên người tôi lăn tăn như gợn sóng. Bộ trang phục trên cỗ xe có phần lòe loẹt, trong khi bộ đồ phỏng vấn lại quá giả tạo. Với chiếc váy này, người xem như bị ảo giác rằng tôi mang trên người ngọn nến.

“Em nghĩ thế nào?” Cinna hỏi.

“Em thích bộ này nhất,” tôi nói. Khi ngơi mắt khỏi chiếc váy lung linh, tôi bất ngờ trước diện mạo của mình. Tóc tôi để xõa, kẹp một chiếc băng đô đơn giản. Họ trang điểm mặt tôi cho tròn trịa và làm mờ đi những nét góc cạnh trên khuôn mặt. Móng được sơn bóng. Chiếc váy không tay được bó lại ở mạng sườn chứ không phải ở thắt lưng, khiến miếng đệm ngực gần như mất tác dụng. Gấu váy dài tới đầu gối. Không mang giày cao gót, người ta sẽ thấy vóc dáng thực sự của tôi. Trông tôi như một đứa con gái giản dị. Và còn rất trẻ. Nhiều nhất là mười bốn. Ngây thơ. Vô hại. Thật bất ngờ khi Cinna cho tôi mặc bộ đồ này ngay sau khi tôi giành chiến thắng.

Một phong cách được cân nhắc kỹ lưỡng. Không có thiết kế nào của Cinna là tùy hứng. Tôi mím môi, cố hiểu điều gì đã thôi thúc anh.

“Em đã nghĩ, lần này em phải trông... cầu kỳ hơn chứ,” tôi nói.

“Anh nghĩ Peeta sẽ thích cái này hơn,” anh thận trọng đáp.

Peeta à? Không, vấn đề không phải là Peeta. Vấn đề là Capitol, là Ban Tổ chức và khán giả. Mặc dù tôi chưa hiểu thiết kế của Cinna, điều này nhắc nhở tôi rằng Đấu trường vẫn chưa thực sự kết thúc. Và sau câu trả lời ôn hòa của anh, tôi cảm giác một sự cảnh báo. Có điều gì đó mà anh không thể nhắc đến, ngay cả trước đội của mình.

Chúng tôi đi thang máy xuống tầng nơi các đấu thủ từng tập luyện. Theo thông lệ, người chiến thắng và đội chuẩn bị của họ phải đi từ dưới lên sân khấu. Đầu tiên là đội chuẩn bị, theo sau là đội hộ tống, nhà tạo mẫu, người hướng dẫn, và cuối cùng người kẻ chiến thắng. Riêng năm nay, khi hai người chiến thắng có chung đội hộ tống và người hướng dẫn, toàn bộ phải được cân nhắc lại. Tôi đứng ở một chỗ lờ mờ dưới sân khấu. Một tấm kim loại mới cứng vừa được lắp, để đưa tôi đi lên. Tôi còn thấy những đống mùn cưa nhỏ, và mùi sơn còn mới. Cinna và đội chuẩn đi thay quần áo rồi vào chỗ của họ, để tôi lại một mình. Trong lúc buồn rầu, tôi thấy một bức tường được dựng tạm cách chỗ tôi khoảng mười mét và đoán rằng Peeta đang ở sau bức tường đó.

Đám đông láo nháo khiến tôi không để ý thấy Haymitch, cho đến khi ông chạm vào vai tôi. Tôi giật nảy mình, chắc vẫn còn bị ám ảnh bởi Đấu trường.

“Bình tĩnh, ta đây thôi. Nhìn cháu nào,” Haymitch nói. Tôi dang tay ra và xoay một vòng. “Khá đấy.”

Một lời khen khá khiêm nhường. “Có vấn đề gì ạ?” tôi nói.

Haymitch đảo mắt xung quanh chiếc bệ cũ kỹ tôi đang đứng, và có vẻ đang đắn đo. “Không vấn đề gì. Một cái ôm may mắn, được chứ?”

OK, quả là một đề nghị quái đản của Haymitch, nhưng cuối cùng thì, chúng tôi cùng là người chiến thắng. Một chiếc ôm chúc may mắn âu cũng là hợp lý. Chỉ là, khi tôi bá cổ ông, ông ôm tôi thật chặt. Ông ấy nói, rất nhanh, rất khẽ vào tai tôi, trong khi tóc tôi che miệng ông.

“Nghe này. Các cháu đang gặp rắc rối. Họ đồn Capitol đang điên tiết về việc cháu qua mặt họ ở Đấu trường. Họ không thể chịu được việc bị cười vào mặt, bị biến thành trò đùa của cả Panem,” Haymitch nói.

Lúc này tôi cảm giác nỗi sợ hãi đang chạy dọc sống lưng, nhưng tôi cười như thể Haymitch đang nói điều gì đó hết sức thú vị, bởi không có thứ gì che miệng tôi. “Rồi thì sao?”

“Chỉ còn cách tỏ ra yêu nhau say đắm, và hai đứa sẽ không bị gán tội.” Haymitch kéo tôi lại và sửa lại chiếc băng đô. “Hiểu chưa, cháu yêu?” Lúc này thì ông có thể nói bất cứ điều gì.

“Cháu hiểu,” tôi nói. “Ông nói với Peeta chuyện này chưa?”

“Không cần đâu,” Haymitch nói. “Cậu ấy vốn đã có tình ý.”

“Ý ông là cháu không có tình ý ư?” tôi nói, nhân tiện sửa lại cho thẳng chiếc nơ bướm đỏ chóe mà Cinna hẳn đã buộc ông ấy đeo.

“Cháu bắt đầu để ý đến suy nghĩ của ta từ lúc nào thế?” Haymitch nói. “Chúng ta nên đi thôi.” Ông đưa tôi đến tấm kim loại. “Tối nay là của cháu, cháu yêu ạ. Hãy tận hưởng đi.” Ông hôn lên trán tôi và đi khuất.

Tôi chỉnh lại áo váy, ước nó dài hơn, để che đi hai đầu gối đang run cầm cập. Rồi tôi nhận ra chuyện đó chẳng ích gì. Toàn thân tôi đang rung lên như một chiếc lá. Hy vọng sự phấn khích sẽ dần thế chỗ. Suy cho cùng, đây chính là đêm của tôi.

Cái mùi ẩm thấp, mốc meo ở dưới sân khấu làm tôi buồn nôn. Mồ hôi trên người toát ra lạnh lẽo, nhơ nhớp, tôi luôn có cảm giác như thể trần nhà trên đầu sắp sập xuống, chôn sống tôi dưới lớp gạch vụn. Khi tôi rời khỏi Đấu trường, khi tiếng trôm pét cất lên, đáng lẽ tôi đã được an toàn. Kể từ lúc đó. Suốt phần đời còn lại. Nhưng nếu những gì Haymitch nói là đúng, mà ông chẳng có lý do gì để nói dối tôi, chưa bao giờ tôi ở một nơi nguy hiểm như vậy.

Nó còn tồi tệ hơn nhiều so với cảm giác bị săn đuổi ở Đấu trường. Ở đó, tôi chết là xong. Hết chuyện. Nhưng ở đây còn có Prim, mẹ tôi, Gale, và người dân Quận 12, mọi người tôi quan tâm đến ở quê nhà đều có thể bị trừng phạt nếu tôi không thành công trong vai diễn cô-gái-say-đắm-trong-tình-yêu mà Haymitch vừa nói.

Mặc dù vậy, tôi vẫn còn cơ hội. Buồn cười thay, khi lấy mớ dâu ấy, tôi chỉ nghĩ đến việc qua mặt Ban Tổ chức, chứ không nghĩ Capitol sẽ đánh giá việc làm của tôi ra sao. Nhưng Đấu trường Sinh tử là thứ vũ khí của họ, và không ai có thể làm trái ý họ ở đó. Nên bây giờ Capitol sẽ làm như thể lúc nào họ cũng kiểm soát được mọi thứ. Như thể họ đã sắp xếp toàn bộ sự việc, cho đến khi chúng tôi quyết định tự tử cùng nhau. Nhưng tất cả mọi thứ đó chỉ có tác dụng, khi mà tôi còn chơi với họ.

Và Peeta... Peeta cũng sẽ bị trừng trị nếu chuyện này vỡ lở. Nhưng Haymitch trả lời thế nào khi tôi hỏi Peeta đã biết chuyện chưa? Rằng cậu có phải giả bộ, là đang yêu tôi say đắm?

“Không cần đâu. Cậu ấy vốn đã có tình ý.”

Peeta đã nghĩ đến việc tiếp tục trò yêu đương với tôi như ở Đấu trường và biết rõ mối nguy lúc này? Hay là... vốn đã thực sự yêu tôi say đắm? Tôi không biết. Tôi vẫn chưa thể tách bạch mớ cảm xúc trong mình về Peeta. Việc này quá phức tạp. Tôi làm như thế để kiếm những phần tài trợ, chứ không phải để làm Capitol điên tiết. Hay tôi muốn được nhìn nhận tốt ở Quận 12. Hay bởi vì đó là điều tử tế duy nhất có thể làm. Hay bởi vì tôi quan tâm đến cậu.

Những băn khoăn đó có thể được giải đáp khi trở về trong cánh rừng bình yên và tĩnh lặng, khi không có ai nhìn. Không phải ở đây với mọi cặp mắt chĩa vào tôi. Nhưng có trời mới biết còn bao lâu tôi mới có được sự xa xỉ ấy. Vì ngay lúc này, phần nguy hiểm nhất của Đấu trường Sinh tử mới chỉ sắp bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.