Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 50




Lúc hai cô gái bước ra khỏi phòng, Quan Tiểu Cẩn thì tinh thần thoải mái khoan khoái, còn Hiểu Huyên thì như miệt mài quá độ.

Lúc Mộc Tử Duy thấy hai người này bất giác dịch về phía Quan Chước.

Hiểu Huyên cô nương xoa thắt lưng cứng ngắc. Không thể không nói, tư thế nằm trên giường trên phim sai một cái thôi là cũng là cũng có vấn đề với thân thể lắm đấy.

Hiểu Huyên lé mắt ngó Quan Tiểu Cẩn, rất là khinh thường: “Trước đây tôi đã biết cô khẩu vị nặng mà, không ngờ còn nặng tới cả mức ấy nữa.” Ý trong ánh mắt là ‘táng tận lương tâm.”

Quan Tiểu Cẩn chẳng hề để ý, nhìn lại Hiểu Huyên: “Cô không phải cũng thế sao? Nói tôi còn không biết ngượng.”

Mộc Tử Duy túm vạt áo của Quan Chước. Quan Chước sờ đầu cậu, nói: “Sẽ không để em cho hai đứa nó bắt đi đâu.”

Mộc Tử Duy ngửa đầu nhìn Quan Chước, trong mắt đầy cảm kích.

Mọi người hạnh phúc hưởng dụng bữa sáng đầy tim của chị dâu của Quan Tiểu Cẩn, sau đó Hiểu Huyên cũng đến lúc về nhà.

“Tiểu Cẩn.” Hiểu Huyên xoay người tại cửa, do dự mở lời. “Tôi nghĩ cần phải nói chuyện này cho cô.”

“Theo tin tức tin cậy, bạn trai cũ của cô… không, người kia ‘tra’, đang triển khai thế tiến công theo đuổi hừng hực với nữ thần khoa văn.”

Quan Tiểu Cẩn ngay ra một lúc: “Chuyện khi nào?”

“Thư bày tỏ đưa hôm hai người chia tay đó.” Một lá thư ngập thơ tình, cũng chính là để cầu niềm vui của vị tài nữ khá là nổi danh kia.

Hiểu Huyên nói xong nghiêm túc ôm Quan Tiểu Cẩn một cái: “Tiểu Cẩn cô nương, tôi vĩnh viễn đều đứng bên cô.”

Quan Tiểu Cẩn mắt rưng rưng, nặng nề gật đầu: “Ừ! Cả đời đều là bạn G tốt của tôi!”

Hiểu Huyên bị chọc cười, mỉm cười rồi lại trừng cô một cái: “Nói nhỏ với cô, vị nữ thần kia là bạn chơi từ nhỏ kiêm bạn cùng phòng của tôi nha.” Cho nên lá thư buồn nôn chết người kia đã chết ngay từ trong tay cô. Không chỉ có thế, nữ thần đại nhân còn bày tỏ toàn lực ủng hộ hành động chính nghĩa thay trời hành đạo của cô.

“Ơ?!” Quan Tiểu Cẩn có phần bị hoảng vì tinh thần triển khai ấy.

Hiểu Huyên vỗ vai cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Chuyện này cứ giao cho tôi. Cô yên tâm, tôi sẽ cho hắn chết thảm. Cho nên cô cứ quên cái tên ‘tra’ kia đi.”

Quan Tiểu Cẩn cũng nghiêm túc gật đầu: “Yên tâm, tôi đã không còn cảm giác với hắn rồi. Nói thật, hôm qua xem phim kia xong, mỗi một thụ trong bộ kia tôi đều tự đổi thành tên ‘tra’ nam kia. Cho nên cô mới chọn một bộ phim khẩu vị nặng thế chứ.

Lúc nhìn thấy người kia bị XX, XXX, XXX…, oán hận và lửa giận trong lòng cũng đã bình tĩnh đi gần hết rồi.

“Vậy thì tôi yên tâm rồi. Vậy tôi về đây, lúc quán anh cô khai trương thì tôi sẽ tới giúp.”

“Ừ, Hiểu Huyên bái bai ~” Quan Tiểu Cẩn cười xán lạn vung tay tạm biệt Hiểu Huyện, sau đó đóng cửa lại, thở phào một hơi, cầm nắm cửa.

“Chuyện hôm qua như cơm thừa canh cặn, vứt hết vứt hết. Nếu không vứt sẽ bị ôi thiu!”

Bình phục tâm tình xong, Quan Tiểu Cẩn vừa quay đầu đã thấy chị dâu vừa dễ thương vừa moe của cô đứng bên cạnh anh hai cô, nhớ tới hôm trước có lẽ đã tạo thành bóng ma tâm lý với tiểu ngốc thụ, không khỏi áy náy.

Mộc Tử Duy thấy Quan Tiểu Cẩn một mực nhìn cậu, sửng sốt một chút, sau đó túm quần áo của Quan Chước, sợ hãi đứng sau Quan Chước, nghiêng đầu, ló mắt, cẩn thận nhìn cô. Trông thật giống một con thú nhỏ bị sợ hãi quá độ ấy.

Quan Chước bị túm chặt, ý muốn bảo hộ tăng, ánh mắt nhìn về phía Quan Tiểu Cẩn cũng lạnh hơn. Con chó sói uy phong lẫm liệt bảo hộ con thỏ mềm moe, lỗ tai thỏ nhỏ buông rũ, nước mắt lưng tròng…

Được rồi, không nước mắt lưng tròng, nhưng Quan Tiểu Cẩn vẫn bị moe quá đỗi, khí huyết cũng muốn trào dâng. Cô sờ mũi, không chảy máu, suy nghĩ một chút, xông về phòng, cầm một cái đĩa mềm quay ra.

“Tiểu ngốc thụ, cho cậu, thứ tốt đấy.”

Quan Chước vẻ mặt không lành nhìn chính cô em mình. Mộc Tử Duy do dự, không biết có nên nhận không.

“Anh hai, em đảm bảo, trong này tuyệt đối không có những thứ vớ vẩn. Quan Tiểu Cẩn nhìn trời thề. “Nếu có gì dọa chị dâu, kiếp sau em cũng không tìm được bạn trai.”

Lại nói với Mộc Tử Duy còn mù mờ: “Toàn bộ (nhấn âm) đều là kiểu moe nha.” Moe y như cậu vậy.

Vẻ mặt Mộc Tử Duy thả lỏng hơn chút, vẻ như rất muốn. Ngửa đầu nhìn Quan Chước. Quan Chước cũng cúi đầu nhìn cậu.

Hai người yên lặng nhìn nhau hai giây, sau đó Mộc Tử Duy nhận lấy cái đĩa mềm ‘thứ tốt’ kia.

“Trong hai giây đó hai người rốt cục phát ra cái gì a! Tâm linh khơi thông sao?” Quan Tiểu Cẩn uể oải ‘thổ tào’ với đôi vợ chồng ân ái cấp lũy thừa này. Thôi, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Mộc Tử Duy cầm đĩa mềm đi thẳng tới trước máy vi tính đút vào. Tuy rằng GV của Tiểu Cẩn ngày đó đã làm cậu sợ, nhưng cho tới nay Tiểu Cẩn cũng đã chia xẻ rất nhiều tài nguyên rất nhiều tiểu thuyết, manga, hủ kịch hay cho cậu. Lúc này đây, Mộc Tử Duy vẫn chọn tin Quan Tiểu Cẩn.

Quan Chước thấy cũng không nói gì, yên lặng mà đi làm chuyện của anh.

Anh vẫn biết thú vui này của Mộc Tử Duy. Tuy rằng người yêu cũng không đơn giản như anh nghĩ, thậm chí còn hơi tương tự với Quan Tiểu Cẩn, ở trong mắt anh vẫn chỉ là chút ham thích vớ vẩn thôi, nhưng anh chọn tôn trọng Mộc Tử Duy.

Mộc Tử Duy của anh vô luận biến thành như thế nào đều là tốt nhất. Quan Chước nghĩ thế đấy.

Mãi đến đêm.

Lúc Quan Chước cẩn trọng ăn sữa đậu.

“Quan Chước… Quan Chước…” Mộc Tử Duy cả người dán chặt vào Quan Chước, chân quấn trên lưng Quan Chước, ngón chân quắp chặt.

“Hửm?” Giọng Quan Chước trầm thấp gợi cảm, động tác dưới thân cũng không dừng lại.

“Ưm a…” Mộc Tử Duy bị chạm vào kêu ra tiếng, kêu xong lại thấy xấu hổ.

Mộc Tử Duy đưa tay ôm vai Quan Chước, nghĩ thầm bây giờ chắc là thời cơ tốt nhất, khó khăn nói: “Quan Chước… xin hãy… hãy… làm, làm, làm chết em…”

Quan Chước cả người ngây dại.

Mộc Tử Duy khẩn trương quan sát phản ứng của anh, thấy vẻ mặt Quan Chước có hơi khiếp vía: “Không… thích sao?”

Quan Chước đầu tiên là nhếch môi, sau đó kịch liệt hôn hít.

Anh nghĩ, anh quả nhiên phải nên chỉnh đốn Quan Tiểu Cẩn. Bị con bé truyền bá mấy thứ vớ vẩn, làm hỏng Mộc Tử Duy của anh.

Tuy rằng….

Tuy rằng… ….

Qủa nhiên Mộc Tử Duy của anh vô luận biến thành như thế nào đều là tốt nhất.

Quan Chước tự phỉ nhổ bản thân, vì đã sinh ra ý nghĩ như vậy và như vậy.

Mà Quan Tiểu Cẩn ở một phòng khác lại hoàn toàn không biết trong lòng anh hai cô đã có tâm tư hủy diệt người nhà như thế, vẫn đang vui tươi xem hình ảnh anh cả cô chuyển tới.

“Thật là, chọn được thứ tốt thế này? Đồng phục.”

Nói đến mở quán, đồng phục quả nhiên vẫn rất quan trọng. Đồng phục quyến rũ gì gì đó.

Đối với quán sắp sửa mở, Quan Tiểu Cẩn đã mơ hồ thấy mong chờ.

><><><><

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.