Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi

Chương 4: tiểu xà "3 năm trước"




Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Cách mấy vạn dặm, xung quanh toàn bộ đều là cây cối, Lâm Phàm không biết, nơi này còn ẩn giấu bao nhiêu Thụ Yêu.

Nhưng đối với Lâm Phàm, đâu cần đi tìm làm gì.

Thoạt nhìn, toàn bộ đều là bọn chúng như lời giới thiệu của hệ thống.

Thụ Yêu: Hoang Thiên Vị sơ kỳ.

Thụ Yêu: Thanh Thiên Vị hậu kỳ.

...

Lần này, Lâm Phàm ngay cả xem cũng không muốn xem, dù có trốn sâu cách mấy, thì hệ thống cũng sẽ tra xét đến cùng, cuối cùng phải thành thật hiện nguyên hình.

Có lúc Lâm Phàm cảm thấy, hệ thống thật sự không có hay ho cả, một chút khoảnh khắc xao động lòng người cũng không có.

Những Thụ Yêu này, dù không ra chơi đùa với mình, nhất định cũng sẽ thừa dịp mình chưa sẵn sàng mà đánh lén.

Đáng tiếc khi hệ thống dò xét, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào, cũng không có chỗ che thân, nói gì đến đánh lén với không.

Sắc trời đã không còn sớm, Lâm Phàm chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, rồi thuận tiện xem chỗ này đến cùng có gì quỷ quái.

Bốn cái bí cảnh trước, không có gì đặc biệt, nhưng xem kỹ một chút, bí cảnh này lại vạn phần nguy hiểm.

Chủ yếu vẫn do bảy hài cốt của Thần Thiên Vị, làm cho Lâm Phàm có chút khẩn trương, dù sao đã đến cảnh giới này rồi, muốn chết cũng là chuyện không dễ dàng gì.

-Quên đi, không cần suy nghĩ nhiều, trước tiên nhóm lửa đã, rồi xem có Cổ Thú hay không, làm một bữa thịt nướng xơi thôi.

Lâm Phàm đứng dậy, đi vào bên trong.

Giờ phút này, vô số Thụ Yêu hóa thành Đại Thụ, không nhúc nhích nhìn Lâm Phàm.

-Sinh linh này đến rồi.

-Thụ Hoàng căn dặn chúng ta tuyệt đối không được động thủ.

-Xem sinh linh này rốt cuộc muốn làm gì.

-Sinh linh này dừng lại trước mặt ta, ta nên làm gì bây giờ?

Lúc này, Lâm Phàm dừng trước một cây đại thụ, nhìn những cành lá kia, không khỏi sờ cầm một cái.

-Không tồi, không tồi, chặt làm củi đem đi nhóm lửa, cũng không tồi.

-A! Thật đáng giận, sinh linh này muốn chặt cành cây ta, ta muốn nuốt tươi hắn.

Thụ Yêu bị Lâm Phàm xem trọng, lúc này tức giận gào thét lên.

-Nhịn xuống, Thụ Hoàng đại nhân đã nói, nhất định phải nhịn.

Trong lúc các Thụ Yêu giao tiếp với nhau, thì Thụ Yêu bị Lâm Phàm nhìn trúng, khóc không ra nước mắt, cuối cùng cắn răng nghiến lợi nói:

-Ta nhịn…

-Cành cây này cũng không tồi, có thể chặt.

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, giơ tay chém xuống, xoạt xoạt một tiếng, chặt cành cây ném xuống dưới chân.

-A! Đau quá, sinh linh chết tiệt này dám làm ta đau.

Thụ Yêu xui xẻo kêu thảm.

-Huynh đệ, nhịn đi, nhất định nhịn.

-Đúng đấy, thực lực của sinh linh này rất mạnh, chỉ cần chờ hắn tiến vào bí cảnh, sau đó bị thương, chúng ta mới có thể nuốt hắn.

-Được, ta nhịn, vì tương lai chúng ta, ta sẽ nhịn.

...

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Lâm Phàm chém một cành cây, Thụ Yêu xui xẻo lại gào một tiếng, Thụ Yêu xung quanh muốn sống bình an vô sự, cho dù có tức giận đến mức nào, cũng phải nhịn.

-Các anh em, không cần vì ta mà tức giận, ta đã tê tê rồi.

Thụ Yêu xui xẻo muốn sụp đổ rồi, nó đã không còn cảm nhận được những đau đớn nữa.

-Gần đủ rồi.

Lâm Phàm nhìn đống củi trước mắt, hờ hững gật đầu, sau đó khom người, đem lấy hết đống cây rời khỏi nơi này.

-Huynh đệ, ngươi rốt cục cũng chịu được.

Các Thụ Yêu chung quanh, từng người tán dương.

-Ha ha...

Thụ Yêu xui xẻo kia, cảm nhận thân thể mình trọc lốc, không mảnh lá che thân, khóc không ra nước mắt, cành lá vốn xum xuê đề huề, nhưng lại trở thành một thân cây hói.

...

Xi xi!

Lâm Phàm đã nhóm một đống lửa.

Ở đây đi tìm Cổ Thú rất khó khăn, thật vất vả lắm mới thấy một đầu Cổ Thú, đám Thụ Yêu ở đây cũng quá bá đạo đi, ăn gần hết Cổ Thú ở đây rồi.

-Thí chủ, bần tăng rốt cuộc đã tìm được ngươi.

Vừa lúc đó, một đạo phật quang lấp lánh từ trên trời giáng xuống, âm thanh mà Lâm Phàm không hy vọng xuất hiện bên tai.

-Mịa nó, đúng là khó dây mà, vậy cũng tìm được.

Lâm Phàm vừa chuẩn bị ăn một bữa no nê, một âm thanh truyền vào tai hắn.

-Con lừa ngu ngốc, cmn, sao ngươi lại có thể tìm được ta.

Lâm Phàm hết chỗ nói, ẩn nấp sâu như thế, cũng bị tìm ra, đúng là xui xẻo.

-Thí chủ, ta vất vả lắm mới tìm ra ngươi, nếu không phải nghe thấy một tiếng nổ, ta cũng không biết ngươi lại ở chỗ này.

Thích Già Tôn Giả lúc này có hơi mệt mỏi, đặc biệt là trước ngực, mang theo hai cái bánh bao khủng, còn đâu dáng vẻ cao tăng đắc đạo lúc trước.

-Tiếng nổ?

Nghĩ tới cái này, Lâm Phàm hận không thể cho mình hai chùy, nhất định là lúc mình chém giết Thụ Yêu xung quanh, làm ra động tĩnh, không ngờ tới con lừa ngu ngốc này lại cơ trí.

Sớm biết như vậy, đã trực tiếp tiến nhập bí cảnh làm chuyện rảnh hơi mọe này làm gì.

-Ngươi tìm ta làm gì? Đồng ý nhận thua, lúc đầu ta đã nói, tự gánh lấy hậu quả.

Lâm Phàm nói.

Nhìn hắn, dùng mông cũng nghĩ ra hắn muốn làm gì.

Thế nhưng, mấu chốt chính là, ngay cả hắn cũng không biết cách giải Hắc Hổ Đào Tâm.

-Thí chủ, dù ta đã nói như vậy, thế nhưng ngươi biến ta thành bộ dạng như vậy, sau này bần tăng làm gì còn măt mũi gặp người đây.

Thích Già Tôn Giả thật muốn khóc.

Cái cảm giác đau đớn thì không nói, mấu chốt chính là bộ ngực biến thành hình dáng này, sau này sao có thể gặp chúng sinh, làm sao có thể khoái trá mà tinh tướng nữa.

-Cái này không phải chuyện của ta, trước lúc động thủ, ta đã nói rõ ràng rồi, ngươi còn không thừa nhận hay sao.

Lâm Phàm nói.

-Ta thừa nhận, thế nhưng thí chủ ngươi cũng không thể đánh bộ ngực ta thành như vậy.

Thích Già Tôn Giả khóc không ra nước mắt, nói.

-Ta đây cái gì cũng không biết a, có thể do bộ ngực ngươi hơi mẫn cảm, dậy thì lần hai thì sao.

Lâm Phàm trơ trẽn nói.

Thích Già Tôn Giả lúc này muốn chửi thề cũng có, dậy thì lần hai cái đầu ngươi, nhưng sau đó cũng nhịn xuống năn nỉ.

-Ta mặc kệ, xin ngươi làm ta trở về như cũ đi.

-Cơ bản là muốn làm cũng không thể, môn công pháp này ta không có tu luyện đến nơi đến chốn.

Lâm Phàm nói.

-Vậy làm sao bây giờ, bần tăng mặc kệ, ngươi không làm cho ta trở lại như cũ, ta sẽ bám theo ngươi.

Thích Già Tôn Giả hận không thể chém chết Lâm Phàm.

Mang theo hai cái bánh bao khủng này, làm sao còn có thể hành tẩu giang hồ, nếu bị người khác phát hiện, sao còn mặt mũi nhìn ai, lời khen ngợi, sự ngưỡng mộ trăm năm qua tích lũy, chỉ trong một buổi, toàn bộ tiêu tan.

-Ngươi, con lừa ngu ngốc này chơi xấu, rõ ràng chính ngươi phải bị đánh, hiện tại xảy ra vấn đề, lại mặt dày đi theo ta.

Lâm Phàm bất đắc dĩ, tên này thật sự quá vô lại.

-Thí chủ, coi như van cầu ngươi rủ lòng từ bi, cha mẹ bần tăng chết sớm, toàn tâm toàn ý vì chủng tộc các giới, nếu như ngày nào đó bị Cổ Tộc chém chết, cho dù xuống địa ngục, với cái thân thể khó coi này, ta cũng không còn mặt mũi nào mà đối diện với họ.

Thích Già Tôn Giả mếu máo, nói.

Nếu như trời cao cho hắn một cơ hội, hắn thề với trời, tuyệt đối sẽ không giả bộ trâu bò nữa, cái giá thật sự quá lớn mà.

Thân là thiên kiêu cao tăng đắc đạo của Phật Tộc, nếu bị những lão già kia của Phật Tộc biết, vì mặt mũi Phật Tộc nói không chừng còn giết mình luôn chứ không chơi.

-Thật sư làm không được, nhưng thật ra vẫn có một biện pháp, xem ngươi có nguyện ý hay không.

Lâm Phàm bất đắc dĩ nói.

-Ta đồng ý, ta đồng ý...

Thích Già Tôn giả không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.

-Tốt, vậy ngươi nhẫn một chút.

-Ngươi làm gì?

Thích Già Tôn Giả vốn đang mừng rỡ, thì đột nhiên nhìn thấy Lâm Phàm cầm rều, nhất thời bị doạ đến teo dái.

-Chém đứt hai cái bánh bao này, chẳng phải tốt rồi sao.

Lâm Phàm nói rất nghiêm túc.

-Cmn!

Thích Già Tôn Giả hoàn toàn biến sắc, không khỏi thốt ra lời thô tục.

-Con lừa ngu ngốc nhà ngươi, dám chửi bậy.

-A Di đà phật, tội lỗi, tội lỗi, nhưng bần tăng mặc kệ, đây là do ngươi làm ra, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta, nếu không bần tăng sẽ bám theo ngươi suốt đời. (má, nổi da gà)

-Ngươi... Ngươi.

Lâm Phàm bất đắc dĩ, dmn, mạnh quá cũng là cái tội a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.